Bruce thản nhiên nhìn cái đầu bông xù vàng vàng chui ra từ ống thông gió, thanh âm trở nên ôn hòa. 

"Tôi nhớ kì nghỉ của cậu hình như vẫn chưa kết thúc." 

Randall lưu loát nhảy xuống từ trần nhà, đáp đất nhẹ nhàng không phát ra tiếng động. Hắn nở một nụ cười rực rỡ với Bruce, nói: "Tôi chẳng qua là muốn quay về làm việc nha.” Đặc công tóc vàng thêm vài phần tự giễu trong giọng nói, “Chuỗi ngày đặt pizza uống bia coi bóng chày này tôi thực sự không quen." 

Bruce liếc nhìn hắn, đặc công tóc vàng khó hiểu mà cảm thấy trong mắt trưởng quan của mình hình như lóe qua một tia dung túng bất đắc dĩ. Nụ cười của hắn lại càng vô tư đến vô tâm. 

Sau đó hắn thấy Bruce nhấc lên ống nghe trên bàn, ấn gọi điện thoại nội bộ. 

"Để đội giám thị Breakpoint no.3 quay về đi. Hắn đã rời khỏi căn phòng kia rồi." 

Randall nghe Bruce theo thói quen dùng ngữ điệu lãnh đạm ra lệnh cho cấp dưới, bật cười. 

Thấy Bruce cúp máy, hắn hờ hững nói: "Được cái là Pizza thực sự rất ngon đấy." 

Bruce nhướn mày nhìn hắn, chợt hỏi: "Cậu vừa rồi nghe được những gì?" 

Randall nhún vai, "Ngài cũng biết tôi là đặc công ưu tú nhất mà. Tôi chỉ nghe những thứ nên nghe mà thôi." Nụ cười trên mặt đặc công tóc vàng vô cùng chân thành, không thể không thừa nhận hắn che giấu rất khéo. 

Bruce nhàn nhạt mỉm cười, y nhìn đặc công của mình vì thấy y cười mà ánh mắt lòe lòe tỏa sáng. Cặp mắt xanh thẳm kia vốn đã vô cùng xinh đẹp rồi. 

Người đàn ông tóc đen ngồi phía sau bàn công tác, y nói: "Roth đang tiến hành một thí nghiệm, cải tạo cơ thể đặc công Breakpoint thêm một chút." 

Thấy Bruce thẳng thắn như vậy khiến Randall có hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn không để lộ ra trên mặt. Đặc công tóc vàng dặt dẹo ngồi lên mặt bàn làm việc của Bruce, trên người hắn chỉ khoác hờ đúng một cái áo sơ mi cũ kĩ, sống lưng hơi cong tạo thành đường cong xinh đẹp. Bruce để kệ cho đặc công tóc vàng không có phép tắc ngồi lên bàn mình, cặp mông tròn ép lên mép bàn bằng gỗ tạo thành một vết lõm vào, trông cực kì buồn cười. 

Bruce nói tiếp: "Breakpoint sẽ bị xóa đi cảm xúc." 

Sống lưng thoáng chốc căng cứng của Randall lọt vào mắt y. Bruce cũng chẳng hiểu vì sao y lại liên tưởng đặc công của mình với một loại động vật họ mèo nào đó, bởi vì cảm nhận được nguy hiểm mà sống lưng căng chặt, lông cả người dựng đứng. 

Trưởng quan CIA cấp cao dùng toàn bộ lí trí dừng lại cái tay đang nâng lên giữa không trung, cuối cùng vuốt nhẹ lên nếp nhăn rất nhỏ nằm gần sống lưng trên áo sơ mi của Randall. 

Randall cảm thấy có chút ngứa. Không phải lúc nào hắn cũng có thể thả lỏng, để mặc cho bàn tay của một Alpha cường đại đặt trên lưng mình mà còn niềm nở đón nhận. Hắn xoay người lại, đôi mắt nâu trầm của Bruce bình tĩnh nhìn hắn. 

"Ngài thực sự muốn làm vậy sao?" Randall hỏi. 

Bruce có chút chần chừ nhướn mày, y nhìn đặc công tóc vàng: "Cái gì?" 

Randall cười cười, giọng điệu bình thản, "Tôi hỏi, ngài thực sự muốn như vậy sao, đặc công Breakpoint sẽ không còn tình cảm, sẽ không bị cảm xúc cá nhân ảnh hưởng?" 

Bruce nhàn nhạt nhìn Randall, cặp mắt xanh biếc kia đang chuyên chú nhìn thẳng vào y. "Trước giờ mọi việc đều không chỉ đơn giản là tôi muốn hay không, James." 

Randall khẽ chớp mắt, hắn chậm rãi lắc đầu. 

"Không, Bruce, trước giờ đều là vậy." 

Nam nhân tóc đen vì nghe thấy xưng hô của đặc công mà sững người, trong đồng tử nâu trầm hiện lên cảm xúc khó hình dung. Bruce trầm mặc trong chốc lát, sau đấy lại nói: "James, lúc này đây cậu có thể lựa chọn." Breakpoint là kế hoạch y tự tay lập ra, lúc này bởi vì tranh chấp quyền lực mà đành phải gạt bỏ. Breakpoint đối với y chẳng qua chỉ là một canh bài lớn, nhưng Randall thì lại không bao gồm trong đó. Hoặc là nói, mấy ngày vừa qua, Bruce Stewart đã nghiêm túc "xem xét" lại ý nghĩa của đặc công tóc vàng trong lòng mình. 

—— Randall chắc chắn là vũ khí mà y coi trọng nhất, là sủng vật y đã quen với sự hiện diện, là mãnh thú lúc nào cũng muốn cắn trả... 

Nhưng không dừng lại ở đó. 

Bruce không biết người thanh niên mắt xanh này đối với y còn có ý nghĩa gì, nhưng bất kể thế nào, đều vô cùng nguy hiểm. Y không thể nào để mặc như vậy. 

Randall nhướn mày. Hắn kinh ngạc nhìn Bruce, chẳng buồn che giấu suy nghĩ. 

Bruce thần sắc đạm mạc: "Bởi vì cậu đặc biệt, James." 

Đặc công tóc vàng sau vài giây đồng hồ ngẩn người liền bật cười ha hả, hắn ngồi trong phòng làm việc của Bruce cố gắng áp chế thanh âm, cười đến mức mắt cũng híp lại. 

Bruce chỉ yên lặng nhìn Randall cười. 

Đặc công tóc vàng chật vật ngừng cười, khóe môi cong cong, phát ra một tiếng nấc khôi hài. 

"Tôi rất vui, Bruce, thực sự vô cùng, vô cùng cao hứng khi nghe được câu này của ngài." Hắn nói, "Tôi cứ tưởng sau tối hôm trên sa mạc kia thì ngài sẽ vẫn cứ như rùa đen rúc đầu, trốn trong cái vỏ bọc cứng ngắc ngưỡng tưởng không ai đập bể được của ngài chứ." 

Bruce nhíu mày, nhưng đặc công nói đúng, y không có ý định lảng tránh đề tài “mẫn cảm” này. Toàn bộ thiết bị theo dõi trong phòng làm việc đã bị ngăn chặn, Bruce nghĩ, lúc này đây có lẽ là thời điểm thích hợp để nói chuyện. 

Y nhìn bàn tay Randall bao trùm lên tay của mình. 

Randall nhìn Bruce cười tủm tỉm, hắn ngồi trên bàn làm việc rộng lớn của đối phương, còn không thành thật mà cọ cọ lên mặt bàn, khiến từng đạo nếp nhăn xuất hiện trên chiếc quần âu được chế tác tỉ mỉ. Ý cười đọng lại trên khóe môi Bruce khiến tim hắn đập bang bang trong lồng ngực. 

Bên ngoài trời vừa đổ tuyết, nhiệt độ xuống dưới 0, nhưng tay của đặc công vẫn nóng hừng hực, Bruce chợt nhớ tới màn tuyết trắng xóa tại Brooklyn thật lâu về trước, nhóc con tóc vàng nhỏ gầy ngẩng đầu lên, nắm lấy tay mình. Đặc công tóc vàng đơn giản là đặt tay lên tay y, không làm gì khác, Bruce nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người rồi lại nhìn thẳng vào mắt của Randall. 

"Không giải thích một chút sao?" 

Randall cười ha hả, hắn buông tay ra. Chiếc nhẫn trên tay Bruce dần lộ ra, màu bạc vô cùng bắt mắt. 

Đặc công tóc vàng tùy tiện nhún vai, nói: "Tôi thích ngài, Bruce, cho nên tôi vô cùng cao hứng, ngài cảm thấy tôi đặc biệt." Hắn nhìn ánh mắt nam nhân tóc đen, giống như việc hắn vừa nói chẳng có gì đáng ngại."Thế nên nếu ngài muốn gạt bỏ thứ tình cảm đó, tôi hoàn toàn có thể hiểu được." 

Bruce trầm mặc hai giây, y nhìn Randall: "Tôi không biết cậu lại hiểu chuyện như vậy." Người đàn ông tóc đen nở nụ cười, nói: "Tình cảm thực dễ dàng trở thành điểm yếu của một người, nhưng tôi cũng không thể yêu cầu cậu gạt bỏ một phần của bản thân được." 

"Vậy cảm ơn ngài nha." Randall đáp. 

Hắn nghiêng đầu cẩn thận quan sát Bruce, bộ dáng nam nhân tóc đen vẫn lãnh tĩnh nghiêm nghị không có gì thay đổi, chỉ là trên mặt nhuốm màu nhu hòa hiếm thấy, điều này lại vô tình khiến y nhìn qua có vẻ mệt mỏi. 

"Ngài có mệt không, trưởng quan?" 

Bruce ngả người tựa lưng vào ghế, hành động đấy khiến y phải hơi ngẩng đầu lên mới nhìn được Randall. Đặc công của y cười tươi rói, tinh thần sáng láng, có lẽ mấy ngày nghỉ ngơi vừa qua thực sự có tác dụng với Randall. Bruce hơi nhếch khóe môi, đáp: “Cảm ơn đã quan tâm, đặc công.” 

Randall thản nhiên nhìn Bruce, "Breakpoints sẽ bị gạt bỏ sao?" 

"Đây không phải vấn đề để cậu quan tâm, James." Bruce đáp. 

Đặc công tóc vàng cười cười, tay mân mê ống đựng bút của Bruce, nói. “Chậc, thành thật với tôi một chút đi nào, Bruce.” Hắn chớp mắt: “Nói thật, tôi cũng chẳng để tâm tới việc bọn họ sống hay chết.” 

"Tôi chỉ muốn biết vì sao ngài lại đưa cái tên Roth kia về," Randall tiếp tục, vừa nhắc đến tên của gã Beta kia liền khinh bỉ bĩu môi, sau đó mới thêm vào một câu: "Vì sao ngài lại buông tha kế hoạch Breakpoints, buông tha lợi thế này?" 

Kế hoạch Breakpoints mặc dù không thể nói là tiến hành thuận lợi. nhưng tính đột phá của nó là không thể nghi ngờ. Chất lượng của đặc công Breakpoints tại Bộ chỉ huy đặc biệt chính là số một, Breakpoint nào cũng có thành tích chói lọi nếu so với đặc công bình thường, đây chắc chắn là bàn đạp vững chắc của Bruce trên con đường thăng quan tiến chức. 

Bruce ngửa cổ ra sau, cái góc độ này khiến cổ của y cảm thấy nhức mỏi, y lại nhìn về phía Randall: "Tôi hi vọng đây chẳng qua là sự quan tâm thuần túy của cậu đối với tôi, đặc công, cứ coi như tôi hoài niệm những ngày tháng giày dính cát bụi đi.” Y chăm chú nhìn đặc công tóc vàng, ánh mắt phức tạp. 

Randall nhếch môi cười: "Ngài là đặc công ngoại cần (thực hiện nhiệm vụ bên ngoài, như kiểu hậu cần là hỗ trợ hậu phương thì đây là ngoại cần ấy...) ưu tú nhất mà tôi từng gặp." 

Randall biết bộ dáng của một “đặc công ưu tú” sẽ trông như thế nào. Thế nên hắn phải dần dần hạ thấp cảnh giác của Bruce, giống một con báo chuẩn bị tấn công, sức mạnh dồn về nơi bắp thịt, núp mình ẩn nhẫn trong lùm cỏ chờ thời cơ. Cái đề tài này so với mấy chuyện “Thích” “Tình cảm” và “Xóa bỏ” kia thì nhẹ nhàng hơn nhiều, gương mặt Bruce đọng trên đồng tử xanh biếc của Randall, gương mặt lúc nào cũng có phần tái nhợt cùng với tóc mai đen nhánh của nam nhân khiến y có phần không chân thật. 

Bọn họ chưa bao giờ nói những chuyện như này. 

Người đàn ông tóc đen dựa lên lưng ghế ngồi, y nhìn qua thả lỏng lại mệt mỏi, giống như hoàn toàn không phát hiện ra tâm tư cùng với mánh khóe của Randall. 

"Như vậy, Bruce, ngài đã buông tay rất nhiều người sao? Cho dù ngài để ý bọn họ." 

Bruce vẫn duy trì tư thế hờ hững vô cùng hiếm thấy trên người trưởng quan CIA cấp cao kia, y nghe thấy câu hỏi của Randall thì cũng chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu, đôi mắt nâu trầm nhìn thẳng vào đặc công tóc vàng. 

Đặc công của y đang vô cùng khẩn trương. Bruce không tốn quá nhiều công sức để nhận ra. 

Y biết rõ bộ dáng của Randall khi khẩn trương sẽ như thế nào, tựa như biết rõ một chú mèo được thuần dưỡng khi nào sẽ căng thẳng cong gập người, khi nào sẽ thoải mái duỗi thắt lưng vậy. Randall rất ít khi khẩn trương, hắn lúc nào cũng trưng ra cái bộ dáng hi hi ha ha bất cần đời kia, lại có phần ưu ái giết chóc máu me tàn khốc, tại thời khắc sống còn thì tựa như hóa thành kẻ điên. Bruce cũng đã từng tận mắt thấy hắn khẩn trương, là khi hắn ngồi trong một tiệm bánh ngọt xập xệ ở Brooklyn lang thôn hổ yết nhiều năm về trước, là khi hắn bị người khác cáo trạng với y vì nghịch ngợm phá phách chọc thủng một lỗ trên mũ của giám khảo trong đợt khảo hạch đặc công đầu tiên, là khi hắn nằm trên bàn mổ trong phòng thí nghiệm bị đám người mặc áo blouse trắng bao quanh, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Tựa như một đứa bé lo lắng khẩn trương vậy. Điều này khiến tâm Bruce không khỏi mềm nhũn. 

Y chậm rãi nói: "Tôi sẽ không bỏ rơi người tôi quan tâm." 

Randall thoáng mỉm cười, hắn dời ánh mắt nhìn chiếc nhẫn bạc trên ngón tay Bruce, liếm môi. 

"Vậy ngài có từng yêu người kia sao?" 

Bruce nâng mắt nhìn hắn, đôi mắt xanh lam của Randall chăm chú nhìn theo hắn. 

Hắn thấy Bruce tháo xuống chiếc nhẫn trên ngón tay. 

"Chúng ta tồn tại không phải vì tình cảm, Randall James." 

Randall giật mình ngẩn ngơ nhìn y, hắn không thể hiểu được. 

Một nụ hôn theo đó mà ập đến, đại não đặc công tóc vàng trống rỗng. Hắn ngồi trên bàn làm việc của Bruce, người đàn ông kia đột nhiên đứng dậy, gương mặt y phóng đại trước mắt Randall, môi kề môi. 

Đó là một nụ hôn cực kì chuẩn mực, Randall vô tri vô giác mà nghĩ, Bruce thậm chí để hai tay lên gáy hắn, làm nụ hôn này càng thêm sâu sắc, hắn có thể cảm giác được ngón tay của nam nhân chậm rãi vuốt ve mái tóc của mình, mân mê lại như có vài phần đùa nghịch với đuôi tóc của hắn. 

Bruce Stewart, hôn hắn, chủ động. 

Randall chớp chớp mắt, bọn họ cách nhau quá gần, hắn có thể thấy gương mặt mơ hồ giống kẻ ngốc của mình hiện lên trong đồng tử nâu trầm của Bruce. Có điều trong đôi mắt ấy lại hoàn toàn không có ý cười. 

"Mặc dù tôi rất thích nụ hôn này, nhưng tôi thực sự không hiểu, Bruce." Randall vẫn giữ tư thế khôi hài ngồi trên bàn làm việc, hắn chăm chú nhìn Bruce sau khi nụ hôn triền miên kia kết thúc 

Trưởng quan của hắn lại chỉ nhìn hắn vài giây. 

"Một khi cậu đã lựa chọn loại chức nghiệp này, ắt sẽ có ngày bị nó cắn nuốt, James, " Bruce nói: "Tôi thực thích cậu." 

Randall vò đầu, mái tóc vàng rối tung rối bù, hắn nhìn qua phiền muộn lại lo âu, "Câu trước câu sau của ngài không ăn khớp với nhau, Bruce." 

Nam nhân tóc đen bật cười, chân thành mà cười. Y vươn tay vuốt ve mái tóc lộn xộn của Randall, "Những câu nói kia đều là câu trả lời của tôi, James, cho vấn đề vừa nãy của cậu, cũng như ý đồ cậu mò đến đây hôm nay." 

Randall bỗng chợt cứng người, hắn giống như lâm vào tự hỏi, mông bất an mà nhúc nhích trên bàn làm việc. Bruce thản nhiên nhìn hắn, xoay người, y cầm lên chiếc áo bành tô vắt trên lưng ghế, đặc công tóc vàng vẫn ngồi nguyên tại chỗ chớp chớp mắt, tựa như đối với hành động của Bruce không hề phát hiện ra. 

Hắn hỏi y có thể yêu bất kì người nào hay không. Hắn hỏi y có thể yêu hắn hay không. 

Randall nhìn Bruce mặc vào chiếc áo bành tô màu đen quen thuộc, sau đó cầm lấy chiếc nhẫn bạc trên bàn một lần nữa đeo lên. 

Hắn nhìn theo bước chân Bruce rời khỏi văn phòng. 

Mấy phút sau đặc công tóc vàng mới nhảy xuống từ trên mặt bàn, hắn cười cười, biểu tình trên mặt lại vẫn mờ mịt mơ hồ. Hắn không rõ. 

Randall phiền muộn lắc đầu, hắn liếm liếm môi, sau đó mở ra cái đồng hồ đã chết trên cổ tay, bàn tay đang nắm những viên thuốc màu trắng hơi khựng lại, rồi lại ném chúng về chỗ cũ. Đặc công tóc vàng đứng thẳng người, hắn đi qua đi lại trong phòng làm việc, moi ra một chiếc áo bành tô cũ Bruce từng khoác, nhanh chóng rời khỏi văn phòng, nụ cười hờ hững thường ngày lại lần nữa được treo trên gương mặt đặc công. 

—— Đã vậy thì cứ đi làm rõ đã. 

Bãi đậu xe dưới đất của CIA. 

Bruce ngồi ở trong xe, người đàn ông tóc đen có hơi nóng nảy giật mở cốp để đồ, mấy ống tiêm đã trống không ở bên trong lăn qua lăn lại. Y ngẩng đầu, thấy trên kính chiếu hậu phản chiếu ra hai mắt của mình. 

Bruce dùng sức nhắm chặt mắt. —— Chết tiệt, từ khi nào mà một nụ hôn cũng có thể tác động lớn như vậy đến mình! Bruce đè xuống ấn đường, có lẽ trên đường về y phải ghé vào mua hai chai Bourbon. 

Người đàn ông tóc đen một tay khởi động ô tô, một tay mở ra thiết bị truyền tin. 

"Tôi gặp sự cố ngoài ý muốn. Việc tổ chức “lễ tang” cho Kent ưu tiên lên đầu đi." 

Nhàn nhạt, lạnh lẽo thấu xương trong thanh âm nam nhân không hề che dấu."Hắn nói ra thứ không nên nói, với một người không nên nghe." Bruce nói, "Hắn nên biết sẽ phát sinh cái gì.” 

Xe Bruce dừng trước căn hộ tư nhân của y, nam nhân đóng sầm cửa xe, trong túi là hai chai Bourbon, thủy tinh va chạm vào nhau phát ra tiếng đinh đinh đang đang. Bruce lấy ra chìa khóa mở cửa, con mèo đen ngồi trên bậc thang vèo một cái trốn vào trong bụi cỏ, không thấy tung tích, tựa như cái ảnh ảo màu đen. 

Bruce đóng cửa lại, đèn đuốc trong phòng sáng lên. Một chiếc ô tô màu xám từ từ dừng ở ven đường. 

Cặp mắt xanh lam chậm rãi nheo lại. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện