Xóc nảy.

Đây là cảm thụ duy nhất của Randall khi tỉnh lại. Đặc công tóc vàng chậm rì rì chớp chớp mắt, phải mất vài giây mới dần lấy lại tiêu cự, sau đó phân tích tình hình hiện tại. 

Hắn nằm ngay ngắn trên lưng Bruce. Xung quanh tối đen như mực.

“Sir...” Randall mở miệng, lúc này hắn mới nhận ra thanh âm của mình khô khốc đến thế nào.

Bruce thoáng thả chậm cước bộ, bước đi vẫn như cũ vững vàng, tấm lưng nam nhân rộng lớn lại rắn chắc, đặc công tóc vàng không an phận cục cựa: “Chúng ta đang ở đâu?”

Giọng điệu Bruce bình thản: “Bên ngoài nhà tù, tất nhiên.” Randall nghe được trưởng quan của hắn hít sâu một hơi, khiến thanh âm của mình càng thêm vững vàng, “Cụ thể mà nói, đây là vùng núi phía Bắc khu I, cậu cần tôi báo cho biết cả kinh độ và vĩ độ luôn không James?”

Randall bật cười khanh khách, hắn liếm đôi môi khô khốc đến bong tróc, “Tôi tỉnh rồi, ngài thả tôi xuống đây đi.” 

Bruce dừng bước, Randall trượt xuống từ lưng trưởng quan hắn, vững vàng tiếp đất. Bruce xoay người lại, đôi mắt nâu trầm dõi theo dắn. Đặc công tóc vàng nhún vai: “Tôi hiện tại vô cùng tỉnh táo, Bruce.” Hắn vô tư đem chữ “sir” vừa mới thốt ra đổi lại thành xưng hô mới đã được cho phép gần đây. 

Màn đêm sau cơn mưa không có ánh trăng, không khí tạm xem như tươi mới, ánh mắt Bruce xẹt qua gương mặt của Randall, đặc công tóc vàng nhìn qua thần chí thanh tỉnh, ngoại trừ vệt đỏ ửng bất thường trên mặt, tình trạng của hắn tựa hồ hết thảy đều tốt. “Vậy theo sát.” Y nói một câu như vậy, sau đó cất bước tiến về phía trước. 

Đặc công tóc vàng đứng phía sau Bruce nhếch môi cười, sau đó đuổi kịp cước bộ trưởng quan của hắn.

Randall cái gì cũng không hỏi, tuyệt không nhiều lời. Chẳng hạn như làm thế nào mà Bruce có thể thoát khỏi đám thủ vệ cùng những họng súng đen ngòm kia, làm thế nào mà lại cõng hắn bôn ba trên sườn núi không một đường đi, làm thế nào lại có thể đi đến cái chỗ quái quỷ ngay cả vĩ độ Bắc cũng không rõ trong đêm tối đen như mực, hay là, làm thế nào mà bọn họ vẫn có thể dính cùng một chỗ với nhau.

Hắn biết, ngay từ khoảnh khắc Bruce đứng giữa vòng vây, không hề cố kị mà phóng thích khí tức uy áp như núi đè kia. Randall chớp chớp mắt, đề phòng chính mình vấp phải đá dưới chân mà té —— hắn chỉ là có chút kinh ngạc.

Trưởng quan của hắn nói: “Cậu không thể thiếu.” Randall nhớ lại, hắn không nên cho rằng đây chỉ là một câu nói đùa.

Bruce ở phía trước chợt dừng bước, Randall bước lên, hắn thậm chí có chút khoa trương trừng lớn hai mắt. Cách bọn họ không xa là một căn nhà nhỏ bằng gỗ. 

 “Này Bruce, nói cho tôi biết đây không phải là ảo giác đi.” 

Khóe môi nam nhân tóc đen cong lên một góc nhỏ khó có thể nhận ra, “Không phải.” Randall đứng cạnh hắn như vừa thoát khỏi hiểm cảnh, Bruce gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên người đặc công, trong thanh âm của Randall còn mang theo cao hứng, điều này khiến trưởng quan CIA không hiểu sao cũng sinh ra một chút vui sướng trong lòng.

Y đến cả nguyên nhân cũng chẳng muốn nghĩ nhiều.

Randall cười cực kì sáng lạn: “Này cũng quá may mắn rồi đi?” Hắn xoa xoa tay, đặc công tóc vàng thoạt nhìn giống như một đứa trẻ to xác, đang săn thú cùng cha thì phát hiện ra thứ tốt, cặp mắt xanh lam tỏa sáng lấp lánh. Trưởng quan của hắn mắt nhìn phía trước, từ góc độ của Randall chỉ có thể nhìn thấy mặt nghiêng góc cạnh rõ ràng của nam nhân tóc đen, vẻ tái nhợt quen thuộc thực nổi bật dù là trong bóng tối, tuy vậy hình dáng vẫn vô cùng rắn chắc và đẹp đẽ. Trưởng quan của hắn tựa hồ hơi khẽ mỉm cười, Randall không muốn nghi ngờ phát hiện của bản thân, hắn tận mắt nhìn thấy hàm dưới thả lỏng cùng với đường cong trở nên nhu hòa hơn nhiều của nam nhân tóc đen, đặc công duy trì nụ cười trên mặt, ánh mắt lưu luyến một giây.

Bruce từ chối cho ý kiến với “vận may” được đặc công tóc vàng đề cập, y ra hiệu cho Randall cùng y bước vào.  —— Một nơi trú chân, điều này cũng có nghĩa là bọn họ có thể rút ra được một chút thời gian để nghỉ ngơi trong cuộc hành trình không nhàn nhã chút nào này, cũng là nơi tạm an toàn dùng để ——

          “Ít nhất trong lúc cậu phát tình có thể né tránh được kẻ thù của mình.”

Bruce vừa nói vừa khép lại cánh cửa, phát ra tiếng rên rỉ kẽo kẹt. Khiến cho Randall đang tựa như đứa trẻ tò mò hết sờ đông lại sờ tây chột dạ mà cứng ngắc một chút, hắn dừng lại công việc của mình, nhìn về phía Bruce.

          “Tôi sẽ khống chế tốt chính mình, Bruce.”

Nam nhân tóc đen đứng ngay lối ra vào, trong mắt là vẻ không đồng tình. “Cậu giống như một quả bom không ổn định lúc nào cũng có thể nổ mạnh, James. Thân thể của cậu chính cậu hẳn phải rõ ràng hơn tôi.” 

Cặp mắt xanh biếc của Randall đảo một vòng, hắn bỗng cười rộ lên, nói: “Được rồi, tôi thừa nhận, tôi uống quá nhiều thuốc kích thích, thỉnh thoảng cái chuyện phát tình này tôi cũng không thể khống chế được.” Đặc công tóc vàng thành thật đến tùy tiện, thật giống như cái vấn đề nghiện thuốc kích thích đang được đề cập đến cũng chỉ là việc đứa trẻ vì không thể bỏ được kẹo ngọt, tới cuối cùng phải thành thực thú nhận với người lớn rằng mình bị sâu răng.

Bruce lại nhìn hắn hai giây, sau đó giựt giựt chân mày: “Nói vào chủ đề.”

Randall chép chép miệng, “Tôi sắp phát tình.” Đặc công tóc vàng nói một câu như vậy. Ngôi nhà gỗ hình như là nơi trú chân tạm thời trên núi của công nhân mỏ than, bài trí đơn sơ, một chiếc giường đắp bằng đất, bên trên phủ một miếng vải bám một tầng bụi dày, Randall vô tư ngồi lên, dáng vẻ biếng nhác: “Tôi lúc nào cũng có thể nổ mạnh, Bruce. Nhân lúc tôi còn chưa cùng ngài đồng quy vu tận, mau đi đi.”

Cặp mắt xanh của hắn nhìn thẳng vào Bruce.

Trưởng quan CIA cấp cao khẽ nhíu mày. Mùi vị Omega nồng đậm trong không khí từng chút lại từng chút kích thích thần kinh của y, Bruce cũng biết đây đã là cực hạn mà mình có thể chịu được. Qua từng ấy năm tôi luyện, y có thể xem nhẹ kích thích do pheromone của đám Alpha tạp nham đó mang lại, y có thể khắc chế khát vọng đối với Omega, nhưng giờ phút này đây y lại không cách nào dời tầm mắt mình đi chỗ khác. Hương thơm ngọt ngào tỏa ra từ đặc công của y, một Omega tóc vàng, cường đại lại nguy hiểm, chú báo nhỏ của y không sợ hãi bất cứ điều gì, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, hắn nhe răng nhọn với y, nhưng lại bởi vì độ ấm mỏng manh trên tay y mà thoải mái đến híp mắt. 

“Tôi không phải kẻ thù của cậu”. Nam nhân tóc đen nói, “Cậu không cần cảnh giác tôi.”

Tôi sẽ không bỏ lại cậu.

Randall trầm mặc hai giây, Bruce nói xong, trong phòng một mảnh im lặng, chỉ còn lại tiếng thở dốc ồ ồ. Hai giây đi qua, đặc công tóc vàng đột nhiên cười rạng rỡ.

  “Tôi hiểu rồi.” Nụ cười của hắn giảo hoạt lại mềm mại.

Bruce nói: “Tôi sẽ ở lại đây.” Y liếc mắt nhìn Randall một cái: “Cậu không cần quan tâm vấn đề này.”

Randall nghiêng đầu: “Tôi cần phải lo lắng cho ngài sao?” Hắn ý cười đong đầy, nhìn không giống một người đang đồng thời bị kì phát tình kích thích cũng như bị những vết thương trên cơ thể tra tấn, đấy là nếu như xem nhẹ những ngón tay hết siết chặt rồi lại duỗi ra kia.

Bruce tạm dừng hai giây: “Không cần.”

Randall thản nhiên nở nụ cười, hắn nói: “Ngài chưa từng nhìn thấy bộ dáng tôi lúc phát tình, Bruce.” Thanh âm đặc công tóc vàng nhẹ nhàng mà chậm rãi, “Ngài chưa từng thấy qua con người thật của tôi, tôi không hề cường đại giống như ngài.”

Hắn không giống Bruce. Hắn kiềm nén bản thân, hắn lợi dụng thiên tính, nhưng trong kì phát tình, hắn không cách nào cản nổi khát vọng. Randall bình thản trần thuật sự thật, hắn sẽ không vì vậy mà cảm thấy mất thể diện hay phẫn nộ.

Trưởng quan của hắn đột nhiên mở miệng: “Cậu là đặc công ưu tú nhất mà tôi từng thấy.” Y chậm rãi thêm vào một câu: “Tôi đã thấy qua con người thật của cậu, James. Tôi đã thấy, không chỉ một lần.”

Chính là khoảnh khắc cậu chật vật nhất, nằm trong tuyết trắng chậm rãi mở bừng mắt kia.

Randall cười khoái trá, khóe môi cong lên vừa đủ, ánh mắt sáng ngời, “Ai da~ Đây đại khái chính là lời nói êm tai nhất mà ngài nói với tôi từ trước đến giờ đó nha.” Đặc công tóc vàng vò tóc, hắn cảm thấy huyết dịch sôi trào trong thân thể bỗng tăng mạnh tốc độ lưu thông, tựa như trừng phạt cái gì đó.

Hắn nói dối, thanh âm nam nhân thì thầm vào tai hắn một chữ “Randall” vẫn còn quẩn quanh trong đầu không dứt được đâu.

Bruce chăm chú nhìn đặc công của y: “Cậu là người có sức sống mạnh nhất mà tôi từng thấy.”

Randall cười, thanh âm của hắn khàn khàn, “Bởi vì dù đầu óc tôi thường xuyên chập mạch nhưng vẫn vui vẻ nhảy nhót cho đến bây giờ sao?” Hắn nhìn Bruce, nhếch mép, “Sức sống mà ngài nói bị khuynh hướng tự hủy của tôi tiêu xài phung phí, mấy năm nay khiến ngài mất công lo lắng rồi đi.” 

  “Cậu cũng biết tôi sẽ không để cho cậu tự hủy diệt chính mình.” Ngữ khí Bruce lạnh hẳn đi, đường cong nhu hòa trên mặt y cũng theo đó mà biến mất, khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc khiến người khác phải run rẩy vốn có. 

Đặc công tóc vàng ngược lại không tiếp tục cho ý kiến, hắn ngồi trên cái giường đất, mắt nhìn Bruce vẫn đứng gần cửa ra vào. Nẹp cố định trên cánh tay phải nam nhân tóc đen không biết đã biến mất từ lúc nào, không khó để tưởng tượng ra được rằng trưởng quan của hắn đã làm thế nào để cõng một thanh niên bất tĩnh nhân sự trên lưng. Randall híp mắt, trên người Bruce có một vết máu không thể không chú ý đã hơi ngả màu. Hắn đã từng nhìn thấy Bruce giết người, nhưng hắn vẫn là quen thuộc với bộ dáng nghiêm túc lạnh như băng, sát phạt quyết đoán lại không dính máu tươi kia của y hơn.

“Haha, Bruce, trưởng quan.” Randall bỗng nhiên mở miệng, hắn mâu thuẫn mà dùng hai cái xưng hô.

Nam nhân tóc đen liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt ‘có chuyện gì?’.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, bên ngoài gió lốc nổi lên, từng dòng khí xoẹt qua ngôi nhà gỗ đơn sơ, phát ra tiếng vang loẹt xoẹt loẹt xoẹt sắc nhọn giống như sắp sập. Đặc công tóc vàng vẫn còn giữ nụ cười trên mặt.

“Những kẻ đó phát hiện ra tôi chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn.” Randall nói tiếp: “Thời gian để ngài rời đi không còn nhiều.”

Bruce hếch cằm, nam nhân tóc đen lúc này thoạt nhìn tràn ngập kiêu ngạo và lãnh đạm ngày trước, y cẩn thận tỉ mỉ nhìn Randall, tựa như đang chờ đặc công của y cho y một lí do đủ tính thuyết phục.

Đặc công tóc vàng nhún vai, hắn nhìn qua vô tư đến vô tâm, một tia hồng sắc mỏng manh hiện ra trên gương mặt, giọng điệu mệt mỏi: “Cái gã khoa học gia CIA tiền nhiệm hẳn đã biết gã tóm được một Omega đã qua cải tạo rồi không phải sao? —— Hơn nữa còn là bởi vì sắp phát tình mà lộ tẩy.” 

Bruce dựa vào khung cửa mục nát, y nhàn nhạt nói: “Cho nên tôi không thể không khiến cho một vài mẫu thí nghiệm của gã vĩnh viễn câm miệng.” Khóe môi y gợn lên một nụ cười bất cần.

Randall nhướn đuôi mày, lập tức cũng nhếch môi cười: “Ngài có biết, sir, bộ dáng của ngài lúc này có bao nhiêu mê người.”

Sự cường đại của Bruce Stewart vượt xa tưởng tượng của Randall, trưởng quan của hắn thủ tiêu toàn bộ đám Alpha đã qua cải tạo, y không chỉ toàn thân trở ra, mà còn mang theo một Omega đang trong kì phát tình không sức chiến đấu, thậm chí còn có thể mang đến cho y thêm phiền phức. Hắn yêu chết nụ cười trên khóe môi Bruce, cảm thấy máu toàn thân đều phải sôi trào.

Thanh âm đặc công tóc vàng khàn đến tựa như thì thầm: “Ngài thật sự không nghĩ đến việc rời đi ngay lúc này sao? Bọn họ dù có tóm được tôi thì cũng chưa chắc đã moi được gì đâu.”

Giọng điệu Bruce vẫn lãnh đạm như trước, thậm chí còn ẩn chứa một chút nhàn hạ, y nói: “James, tới lúc này rồi mà cậu còn cho rằng tôi chưa quen với việc đi thu thập cục diện rối rắm do cậu vứt lại ư?” Biểu tình trên mặt nam nhân tóc đen không một gợn sóng: “Cậu là trách nhiệm của tôi.”

Randall bật cười ha hả. “Tốt lắm.” Hắn nhìn qua cực kì vui sướng, mất một lúc lâu mới bình phục lại hô hấp dồn dập của chính mình, hắn chậm rãi nói: “Dấu hiệu gì đó quả thực vô cùng phiền toái, sớm hay muộn gì cũng phải giải quyết.” Giọng điệu đặc công tóc vàng khi kéo dài âm cuối mang theo một loại mị hoặc khôn kể, hắn biếng nhác lên tiếng: “So với đám Alpha phế vật cùng cặn bã kia, tôi tình nguyện làm việc đó với một Alpha cường đại.

 “Ngài,” Hắn đứng dậy, “sir.”

Tiếng gió gào thét.

 “Xin ngài, dấu hiệu tôi đi, Bruce.”

Pheromone Omega trong nháy mắt bùng nổ, hương thơm tựa như một trái bom nguyên tử nổ mạnh, đấy không phải chỉ là ngọt ngào bình thường, Bruce xiết chặt tay, y cảm nhận được khí tức của Randall, là khí tức mà chỉ đặc công của y mới có, đấy là mùi nắng vàng rực rỡ hòa cùng với bụi đất, là mùi máu tươi trộn lẫn với thuốc súng, không kiêng nể gì mà mặc sức tung hoành.

Đặc công của y đứng ở đằng đó, chỉ cách y có vài bước, từng lọn tóc vàng lộn xộn rải rác, trên gương mặt tái nhợt xuất hiện một vệt ửng đỏ bất thường, đồng tử xanh biếc sáng lấp lánh.

Cường đại, kiệt ngạo. Thuận theo, khát vọng. Vừa tốt đẹp lại vừa ngọt ngào.

"Dấu hiệu tôi đi, Bruce." Thanh âm của hắn khàn khàn nhưng rõ ràng, dụ hoặc tựa nhân ngư.

Nam nhân tóc đen chầm chậm cất bước tiến về phía trước.

"Randall, cậu không biết cậu đang nói cái gì." Bruce nói. Y chậm rãi bước tới gần Randall

Đặc công tóc vàng thấp giọng cười lên, hắn chớp chớp đôi mắt đã mông lung ánh nước, thần sắc không sai dõi theo Bruce, thật giống như cả thế giới trong mắt hắn chợt thu nhỏ lại, chỉ còn mỗi người nam nhân trước mắt.

"Cậu vi phạm."

Bruce nhìn nụ cười bất cần trên mặt đặc công tóc vàng, trong cặp mắt nâu lóe qua một tia bất đắc dĩ hiếm thấy, y ngữ khí rất nhẹ, gần như không cảm xúc, chậm rãi nói, "Vi phạm nhiều lắm."

Randall thấp giọng cười hừ. "Tôi chẳng qua chỉ xin ngài giúp đỡ một chút, trưởng quan, dấu hiệu tôi đi, không phải ngàimuốn tôi chân chính thuần phục sao?"

Bruce áp sát, khí tức Alpha mãnh liệt đập thẳng vào mặt hắn, băng lãnh, áp lực, không thể ngăn cản. Dưới chân Randallgần như mềm nhũn, hắn liếm liếm môi. Trưởng quan của hắn chậm rãi đem tay đặt trên lưng hắn.

Hơi thở đặc công tóc vàng nóng rực, Bruce có thể cảm nhận được hô hấp của hắn bỗng trở nên dồn dập. Ngón tay y lướt trên lưng Randall, cơ bắp nơi đó ngay lập tức căng chặt.

"Ưm...sir." Đặc công của y thấp giọng nỉ non, quang mang đẹp mắt mê say ánh lên trong đồng tử màu xanh biếc, giảo hoạt cùng lãnh khốc lúc trước hoàn toàn biến mất. Khát vọng của hắn quá mức rõ ràng, rừng rực thiêu đốt hết thảy.

Bruce đã có một khoảnh khắc sững sờ như thế.

Ngón tay thon dài của nam nhân lướt qua phần gáy phía sau của đặc công tóc vàng, làn da trần trụi chạm vào nhau, từ nơi đó truyền tới một dòng điện khiến người run rẩy. Mắt nâu nhìn vào mắt xanh, nghiêm túc lại chăm chú. Bruce nhẹ nhàng nâng lên gáy sau của Randall, ôm mặt hắn sát về phía mình, ngón tay của y xuyên qua từng lọn tóc ngắn vàng rực rỡ cắt tỉa không đều, y chầm chậm tiến về phía trước, đặc công của y có chút vụng về nghiêng mặt, môi chạm môi. 

Đôi môi mềm mại, lại có phần hơi lạnh lẽo. Hai loại khí tức dây dưa xen kẽ.

Như một loại ảo giác, tựa như tâm nguyện cả đời đã được thỏa mãn.

Bruce hôn đến thực nghiêm túc, đặc công tóc vàng cuối cùng cũng triệt triệt để để buông vũ khí đầu hàng, hắn nhắm lại hai mắt.

Tiếp đó sau gáy Randall liền bị bổ mạnh một nhát (...), đặc công tóc vàng ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, thân thể liền vô lực mà ngã xuống. Bruce đỡ lấy đặc công của y, thần sắc trên mặt khó hiểu vô cùng.

Ngón tay trưởng quan CIA cấp cao vô tình cọ vào má Randall, trong mắt y cất chứa hàm ý không rõ.

“Tôi không biết dấu hiệu là có ý gì, đặc công.” Bruce Stewart chầm chậm lên tiếng.

“Nhưng tôi không muốn cứ như vậy khuất phục.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện