Trong lúc hắn “ngủ” Bruce có thể làm không ít chuyện. Randall nhìn nam nhân mở cửa một chiếc xe Jeep, hắn yên lặng, tự giác mà ngồi xuống vị trí phó lái —— rõ ràng là đang nghi ngờ để trưởng quan cao cấp CIA lái xe dưới tình trạng gãy một tay liệu có phải một lựa chọn sáng suốt hay không.

Bruce khởi động xe Jeep, y nói, “Đến thành phố gần nhất, sẽ có người sắp xếp cho cậu rời khỏi khu I.”

Randall nghiêng đầu nhìn y, đồng tử xanh lam trong bóng đêm mờ mịt không rõ.

“Còn ngài?”

Bruce liếc hắn một cái, đặc công tóc vàng cũng không hề lảng tránh mà nhìn thẳng lại. Bruce cười cười, “Tôi còn chuyện khác.”

Randall nhún vai, hắn lười biếng xoay đầu nhìn vào màn đêm mênh mông, nói: “Chúng ta hiện tại chính là cùng chung hoạn nạn nha, trưởng quan.” Trên khóe môi hắn thoáng qua ý cười, đôi mắt khẽ híp.

Bruce mắt nhìn phía trước, y trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên nói: “Tung tích của bốn đầu đạn hạt nhân đã được xác định, hiện tại thân phận của kẻ tập kích trực thăng vẫn chưa rõ, tôi không thể rời đi.”

Randall an tĩnh nghe Bruce giải thích, đặc công tóc vàng có rất ít cơ hội cùng trưởng quan của hắn mặt đối mặt nói chuyện như này, đa phần bọn họ trao đổi với nhau thông qua mấy cái máy truyền âm không bao giờ ổn định, tuy nhiên chủ yếu toàn là Randall cằn nhằn liên miên hay oán giận trêu chọc là chính, ngẫu nhiên Bruce sẽ ngắt lời hắn, cảnh báo “Hoàn thành nhiệm vụ của cậu”, hoặc là “Tôi không đồng ý cách làm của cậu, đặc công”, lúc nào cũng vậy. Bruce đưa ra quyết định, còn hắn phụ trách chấp hành, trừ điểm này ra, Bruce không cần giải thích, Randall cũng không cần hiểu.

Bruce tới là để điều tra việc bốn đầu đạn hạt nhân thời Xô Viết kia bị tuồn ra ngoài, món đồ chơi kia rơi vào tay ai thì đối với chú Sam (lấy từ những chữ đầu của United States of America - un Sam, từ nhân cách hóa quốc gia chỉ nước Mỹ) đều không có chỗ tốt, chỉ riêng từ “hạt nhân” cũng đủ để trở thành mũi gai sắc nhọn dưới cái mông béo của nước Mỹ. Bruce Stewart tự thân ra trận, nguyên nhân gây ra sự việc này có lẽ đã sáng tỏ, chỉ sợ ngay cả kết quả cũng đã định ra rồi. Lẽ dĩ nhiên Mr. James là “biến cố” đầu tiên của nơi này.

Bây giờ vẫn chưa thể xác định kẻ bắn hạ phi cơ trực thăng là quân cảnh khu I hay một tổ chức vũ trang khác, nhưng dù là bên nào đi chăng nữa, tội danh tiến hành hoạt động gián điệp trong lãnh thổ nước khác cũng chẳng nhẹ nhàng gì, huống chi hiện giờ trong đầu người ngồi bên cạnh hắn có tung tích của bốn đầu đạn hạt nhân, còn có thông tin về người cung kẻ cầu. Không biết ngoài kia có bao nhiêu kẻ đang nhòm ngó.

“Tôi chính là cận vệ của ngài mà, s...” Đặc công tóc vàng đang tủm tỉm cười nói, chiếc xe Jeep đơn sơ tại mặt đường gồ ghề bỗng xóc nảy một cái, Randall ngồi ghế phó lái bị quăng sang một bên, rầm một tiếng đập vào trên cửa xe, người nào đó trong nháy mắt ngậm miệng, tạm dừng vài giây mới nói nốt từ đơn trong nửa câu sau của mình, “...sir.” 

Chiếc xe Jeep này không biết Bruce dùng cách nào mà tìm được từ ngôi làng kia, kỳ thật, Randall nghi ngờ liệu có phải trong ngôi làng nhỏ đó không có ai biết cách khởi động chiếc xe này hay không. —— Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Bruce dùng một đồng tiền mở cửa xe, sau đó trực tiếp lôi ra hai sợi dây đánh lửa dưới tình huống không có chìa khóa. —— Phần lớn thời gian trưởng quan của hắn đều ngồi trong xe cao cấp lắp kính chống đạn thậm chí là bọc thép có rèm che, mang theo một trung đội vệ sĩ được huấn luyện kĩ càng.

Xe lăn bánh trên con đường đất phủ đầy đá sỏi, gần như nhìn không ra mặt đường, bánh xe nghiền qua những hòn đá nhỏ vụn, phát ra tiếng vang xào xạo, thỉnh thoảng lại có vài viên đá lớn cỡ nắm tay làm cho cả thân xe rung lắc như sắp rơi khỏi bánh xe.

Randall bị quăng đến quay mòng mòng, hắn hơi gập cong người, một bàn tay nắm chắc tay vịn bên trong xe, cố gắng không để cho mình đập lên cửa xe, góp thêm chút sức xé toạc miệng vết thương đang sắp rách trên thắt lưng.

Tốc độ xe hình như chậm lại một chút, Randall cảm thấy bản thân hẳn là nên giảm bớt tinh lực vào việc nói chuyện, vì thế hắn hướng trưởng quan lộ ra một nụ cười cảm kích, tuy rằng nhìn qua vô cùng ngu ngốc. Bruce một tay điều khiển tay lái, ánh mắt lướt qua khuôn mặt có chút tái nhợt của đặc công, giật giật khóe môi: “James, tôi không biết cậu trong lúc làm nhiệm vụ sẽ đem bản thân biến thành chật vật như vậy, đây là thú vui của cậu đấy à?”

Randall nhếch miệng, hắn có chút dò xét chăm chú nhìn Bruce, nhưng nam nhân tóc đen đối diện lại hoàn toàn không có ý định đưa ra bất kỳ lời giải thích nào về việc buổi tối hôm nay bản thân y đột nhiên nói nhiều hơn so với bình thường. Cuối cùng đặc công tóc vàng vô tâm vô phế cười cười, hắn nói: “Sir, chẳng lẽ ngài không hoài niệm cái cảm giác khi làm nhiện vụ bên ngoài sao?”

Xe Jeep của bọn họ là loại “mui trần”, ban đêm gió trên sa mạc vô cùng lạnh, tạt vào mặt ngược lại lại giúp người tỉnh táo ra không ít. Randall dừng một chút, nói tiếp: “Đau, nhưng cũng thống khoái.” 

Bruce hừ một tiếng, “ Tôi không hề hoài niệm công tác bên ngoài, James. Còn khuynh hướng tự hủy của cậu, tôi chỉ hi vọng cậu đừng tự hủy diệt thân thể mình là được.”

Randall có chút kinh ngạc mà cười: “Sir, số từ ngài nói tối nay so với tháng trước tôi nghe còn nhiều hơn.” Vẻ mặt hắn khoa trương cảm khái, sau đó nói: “Ngài còn bỏ luôn cái ‘Mr.’ kia đi.”

Bruce quay đầu nhìn hắn, “Cái gì?”

Đặc công tóc vàng nhún vai, “Tôi vẫn cứ nghĩ có khi ngài cho rằng tên của tôi là Mr. James cơ.”

“Ừm, có lẽ sẽ có một ngày tôi gọi cậu là Randall, dù sao cậu cũng phải quen với tên mới.”

Randall hơi chút sửng sốt, hắn liếm liếm môi: “Tôi hẳn là nên chờ mong thời điểm đó nhỉ?”

Thanh âm Bruce có chút nhàn nhạt, nhưng trong bóng đêm yên tĩnh lại trở nên vô cùng rõ ràng: “Có lẽ.”

Đặc công tóc vàng im lặng một hồi, hắn đột nhiên nở nụ cười: “Thế giới hai người tốt đẹp như vậy, ngài không định nói một chút về quá khứ của mình sao?”

Giây tiếp theo Bruce đạp mạnh chân ga, xe mạnh mẽ phóng về phía trước, Randall nghe tiếng khuỷu tay của mình đập vào cửa xe rầm một tiếng. Hắn từ kính chiếu hậu nhìn thấy ánh sáng truyền đến từ phía ngôi làng, không cần phải nói nhiều, Randall biết kẻ bắn hạ trực thăng đã đánh hơi được mà tìm đến.

Bruce tăng tốc độ xe, đèn sau tắt, phía trước cũng chỉ mở đèn nhỏ, đất đá phía trước đều nhìn không rõ. Randall ngồi trên ghế có chút cố sức mà xoay người lại, hắn nheo mắt nhìn về phía sau, những ánh sáng đó dường như đang dần dần tới gần phía bọn họ.

“Sir, bọn chúng sẽ không đoán được ngài sẽ đi hướng này đến thành phố chứ?”

Bruce lạnh lùng nói: “Nếu chúng đoán được, thì là tổ chức vũ trang địa phương.”

Quân cảnh khu I chỉ ước sao bọn họ tiến vào thành phố, nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, giám sát và vây bắt cũng vì vậy mà dễ dàng hơn, còn những tổ chức vũ trang địa phương thì lại ưu tiên “xử lý công vụ” trong hoang mạc. Bọn chúng biết kẻ may mắn sống sót sau vụ rơi máy bay nhất định sẽ hướng về thành phố.

Randall vừa rút súng lục ra vừa nói: “Ngài biết lí do bọn họ bắn hạ phi cơ?”

“Vì đầu đạn hạt nhân.”
 Bruce lời ít ý nhiều.

Randall im lặng vài giây, chợt nói một câu có chút không đầu không đuôi: “Vì tôi sao?”

Bruce nhướn mày, biểu tình của trưởng quan CIA cao cấp trong bóng tối nhìn không rõ lắm, y dường như hiểu được ý của đặc công tóc vàng, có thể là đang tự mình cân nhắc từ ngữ thích hợp. “Chắc vậy đi.” Nam nhân đáp như vậy. Y nghiêng đầu nhìn lướt qua Randall một cái: “Cậu là đặc công của tôi.”

Cao tầng CIA có nội gián. Chuyện này không phải ngày một ngày hai, Bruce rất ít khi nhắc đến chuyện y đang điều tra, mà chuyện này với Randall không có liên hệ gì, hắn cũng lười đi để ý. Tin tức Bruce có mặt tại khu I thuộc loại cơ mật cao, chỉ có số ít người biết, lộ tuyến bay của phi cơ trực thăng thay đổi là do phi công báo cho tổng bộ, —— Bruce cứu hắn từ trận chiến trên đường phố trong trấn nhỏ kia, kẻ có thể đoán được Bruce và hắn ở chung một chỗ càng là đếm được trên đầu ngón tay.

Trên người Randall có thiết bị định vị mà Bộ chỉ huy đặc biệt của CIA cấy cho tất cả các đặc công breakpoint.

Đặc công tóc vàng không tiếng động mỉm cười, không nói gì.

“Người phía trước dừng xe, nếu không dừng liền nổ súng!” Sau đó  tiếng súng nổ liền vang lên. —— Hiển nhiên hai phe đều không coi những lời này ra gì. Bruce một tay điều khiển tay lái, một tay chạm vào Randall đang nửa quỳ trên ghế ngồi bên cạnh y, đặc công tóc vàng tiếp nhận một túi đạn từ tay y, những món đồ chơi bọc đồng đó phát ra tiếng va chạm đinh đinh đang đang ở phía trong. Randall tiếp tục chờ đợi hồi lâu, đến khi ô tô phía sau tiến lại gần mới thong thả mở chốt bảo hiểm.

“Đoàng ——” 

Đạn bay trong bóng tối vẽ ra quỹ đạo tử vong, chiếc xe hơi phía sau phát ra tiếng phanh lại rất lớn, âm thanh lốp xe ma xát trên mặt đường thô ráp đủ khiến da đầu người nghe run lên. Viên đạn trực tiếp xuyên thủng kính chắn gió, bắn trúng giữa trán lái xe. Óc cùng máu văng đầy trên mặt kính, kẻ bên cạnh cuống quít đạp chân phanh.

Randall đắc ý dào dạt mà huýt sáo một tiếng, Bruce tăng lực chân ga, xe Jeep nhanh chóng phi về phía trước.

“Tạch tạch tạch ——” tốc độ truy binh phía sau chậm lại, nhưng kéo theo đó là tiếng súng máy liên tiếp nhả đạn.

“Shit!” Randall vội vàng cúi thấp người né tránh đường đạn, miệng vết thương trên thắt lưng bắt đầu đau đớn kịch liệt. Bruce đánh tay lái, xe Jeep mãnh liệt cua một đường, đem loạt đạn như mưa bỏ lại phía sau.

Bruce dậm mạnh chân ga, dư quang quét tới đặc công tóc vàng cả người bị quăng trên ghế phó lái, thân thể vẹo thành một tư thế quái dị.

“James?”

Randall chậm rãi điều chỉnh lại tư thế của mình, hắn ngồi thẳng người lại trên ghế, sau đó nở một nụ cười tươi rói với Bruce: “Thế nào trưởng quan, kỹ thuật bắn của tôi không tệ chứ?”

Bruce thản nhiên nhìn hắn một cái, quay đầu lái xe.

Chiếc Jeep vòng vòng vèo vèo một hồi để cắt đuôi kẻ truy đuổi, Randall híp híp mắt, mặc kệ gió trong sa mạc cuốn theo những hạt cát nhỏ cắt qua mặt, hắn lười biếng lắng nghe tiếng vang của động cơ, bĩu môi.

Nhiên liệu rốt cục hao hết.

Bruce tắt máy, y siết chặt lại thanh nẹp trên cánh tay phải, “Chúng ta có lẽ sẽ phải qua đêm trong sa mạc.” Trưởng quan CIA cao cấp lúc này nhìn qua giống như một lữ khách mệt mỏi nhưng lão luyện.

Randall vẫn mang bộ dáng biếng nhác như cũ, “Vinh hạnh cho tôi.”

Bruce xuống xe đi tới cốp sau lấy đồ, Randall tựa đầu lên lưng ghế tựa, xem vẻ mệt mỏi muốn ngủ.

“Kéo áo cậu lên.”

Randall hơi hí mắt. “Hả?” 

Nam nhân tóc đen thần sắc thản nhiên: “Áo.” Y khoát tay, Randall nhìn thấy băng gạc màu trắng trên tay trái người kia.

Đặc công tóc vàng giống như không có việc gì mà cười cười, “Sir, ngài đừng thấy phiền nha.” Hắn đẩy cửa xe, dự định lưu loát nhảy xuống từ trên xe Jeep, lại chợt thấy trước mắt tối sầm. Bruce nhìn đặc công tóc vàng từ trên xe lảo đảo ngã xuống, trên mặt rốt cục lộ ra một tia bất đắc dĩ, phản ứng lại không hề chậm chạp, thoắt cái ôm ngang Randall.

“Shit! Shit! Shit!” Randall nghiến răng nghiến lợi mắng ba câu, hắn chớp chớp đôi mắt, cảnh vật trước mắt lúc này mới mơ hồ hiện ra, hắn hít sâu một hơi, sau đó phát hiện cả người mình đang dựa vào trên người Bruce. Nam nhân một tay đỡ hắn, một tay khác bị hắn đè nặng, —— là bên tay bó nẹp kia. 

Đặc công tóc vàng lắc lắc đầu, sau đó đứng thẳng người: “Xin lỗi, sir.”

“Cậu có thể bớt gây phiền cho trưởng quan của mình hay không?”

Randall thở ra một hơi, vén chiếc áo màu rằn ri bó chặt kia lên, Bruce híp mắt. Đặc công của y dáng người xinh đẹp, đường cong cơ bụng tựa như tượng tạc, theo hô hấp mà hơi phập phồng, vết thương lớn nhỏ giăng khắp nơi, máu từ miệng vết thương trên thắt lưng chảy xuống, giống như một dòng suối đứt quãng. Bruce thay băng gạc mới lên miệng vết thương của Randall, khi thắt nút dùng sức kéo căng. Hô hấp Randall đình trệ một chút, một tay hắn vịn trên cửa xe, ngón tay chậm rãi nắm chặt.

Bruce từ miệng vết thương của đặc công ngẩng đầu lên, khoảng cách giữa bọn họ rất gần.

Randall chớp mắt. Tay trái Bruce đặt trên lồng ngực của hắn, hắn có thể cảm nhận được một loại nhiệt lượng mơ mơ hồ hồ truyền tới, tựa như bị phỏng. Gương mặt của người đàn ông tóc đen gần ngay trước mắt, hơi thở của y gần như phả tại trên mặt, Randall sững người, cho dù có phải đối diện với cặp mắt nâu trầm rõ ràng đã lộ ra tức giận của Bruce, hắn bỗng nhiên cảm thấy tất cả mệt mỏi trước đó bỗng hóa hư không. Randall nghĩ, —— có lẽ là bởi vì ánh mắt kia.

“Không phải lúc nào tôi cũng sẽ bỏ qua cho sự tùy tiện của cậu, James.” Trưởng quan của hắn nói như vậy. “Nếu cậu muốn chết, không cần giấu tôi.”

Hắn nhìn ánh mắt Bruce, màu nâu, lộ ra lạnh băng cùng phẫn nộ. Trước đây Randall chưa bao giờ nhìn thấy cảm xúc mãnh liệt thật sự ở trong đôi mắt ấy. Bọn họ cách rất gần, khí vị trên người Bruce chậm rãi, giống như chất độc nào đó, thẩm thấu vào hắn. Randall nhìn nam nhân tóc đen trước mắt, cảm thấy adrenalin đã nhiều lần tăng vọt trong mạch máu của mình giờ đây cũng bắt đầu rục rịch. Bruce khiến hắn cảm thấy nguy hiểm, cảm thấy dục vọng, hắn tin tưởng người này, cũng hoài nghi người này, hắn đi theo y, phục tùng y, làm trái y.

Randall hít một hơi thật sâu, sa mạc yên tĩnh làm hắn nghe rõ được tiếng tim đập thình thịch của mình.

Hắn cũng không biết mình muốn gì, rốt cuộc là muốn giết chết nam nhân này, hay là để cho y hung hăng tiến vào trong cơ thể mình.

Đặc công tóc vàng hơi nâng cằm, mái tóc có chút ảm đạm trong đêm tối bởi vì gió sa mạc mà trở nên lộn xộn không chịu nổi, vài sợi tóc mỏng phất qua mặt Randall, vẻ mặt tái nhợt vì mất máu và mệt nhọc của hắn trong đêm tối lại mơ hồ hiện ra vài phần xinh đẹp. Gò má của thanh niên cứng rắn nhưng tinh xảo, hàm dưới căng chặt giống như mãnh thú chuẩn bị tấn công, tao nhã mà nguy hiểm.

Tật xấu của hắn là nghiện adrenalin, nhưng hắn vẫn luôn duy trì cái lý trí chết tiệt của một đặc công trong những giờ khắc điên cuồng đó.

Có điều, không phải bây giờ.

Hắn nhìn Bruce, gần như khiêu khích.

“Sir, đừng ra lệnh cho tôi như vậy.” Thanh âm đặc công tóc vàng khàn khàn, “Từ trước tới giờ tôi chưa từng lừa dối ngài.”

Bruce chăm chú nhìn ánh mắt Randall, màu xanh thẳm của chúng hiện ra dưới màn đêm, thoạt nhìn giống như biển xanh trầm tĩnh. Nam nhân tóc đen trong mắt mang theo một tia dò xét, y tạm dừng vài giây, bỗng nhiên ngoài dự đoán xoay người đi chỗ khác.

“Tôi sẽ giữ một khoảng cách với cậu, không có lần sau, đặc công.” 

Randall một mình đứng trong gió đêm rét lạnh, hắn buông bàn tay nắm cửa xe đến cứng ngắc cả ngón, sau đó hít mạnh một hơi thật sâu. Không khí lạnh lẽo của sa mạc về đêm tràn đầy buồng phổi, thân thể nóng lên của hắn cũng dần lạnh xuống.

Thanh niên tóc vàng dường như có thể cảm nhận được lý trí chậm rãi quay về, những bánh răng trong não bắt đầu răng rắc ken két mà chuyển động, còn hắn bởi vì xúc động trong nháy mắt vừa rồi mà xiết chặt ngón tay. 

Cái cảm giác này vẫn chưa lui đi, lúng túng, điên cuồng, khát vọng cực độ.

Đầu so với miệng vết thương trên thắt lưng tựa hồ còn đau hơn.

Randall không phải đứa ngốc, thân thể của chính mình, nếu như đến tình trạng này rồi mà còn không biết xảy ra chuyện gì, hắn thật sự có thể đem chính mình đi hủy diệt luôn cho rồi.

—— Hắn giống như, lại muốn động dục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện