Hô hấp của người khu I tên gọi Al kia như khựng lại ngay khi những viên kim cương rơi ra khỏi túi nhung, gã giật mình đứng ngây như phỗng, mắt trân trân nhìn những viên đá vô giá lấp lánh cơ hồ phủ kín bàn tay mình, đồng tử hơi phóng đại, nhất thời không nói nên lời.
Randall cười cười, “Chỗ đó trị giá bao nhiêu?”
Al ngẩng đầu nhìn hắn, “Cậu kiếm cái này từ đâu ra?”
Randall nhún nhún vai, ngữ điệu nhẹ nhàng, “Chút thu hoạch nhỏ tiện tay kiếm được.”
Thanh âm người khu I kia có chút khàn khàn, gã nói: “Chỗ này đủ cho cậu dùng đến kiếp sau, nhóc Mỹ ạ.”
Randall nhếch đuôi mày, nhìn gã, “Thứ này chỉ có thể tiêu thụ qua đường chợ đen, ông có mối nào không?”
Người khu I kia chăm chú nhìn hắn 2 giây, như thể bỗng nhiên đối với cái đầu tóc vàng lộn xộn của Randall sinh ra hứng thú đặc biệt, gã tạm dừng một chút, sau đó chậm rãi nói: “Tôi có thể hỏi giúp cậu một chút.”
Ánh mắt Randall lướt nhanh trên mặt đối phương, hắn không chút để ý gật đầu, sau đó nói: “Tôi muốn mau chóng bán ra, nếu không chỉ sợ không còn cơ hội nữa.”
Người khu I đem những viên kim cương đó đưa trả lại cho Randall, “Được rồi, bây giờ tôi có thể hỏi giúp cậu một chút, nhưng phải gọi vài cuộc điện thoại đã.”
Randall cười cười, nhìn qua ôn hòa vô hại: “Tôi biết rồi, cảm ơn.” Ánh mắt xanh thẳm của thanh niên tóc vàng dưới ánh đèn có chút ảm đạm ám trầm không rõ, hắn nhìn gã Al quen biết đã lâu xoay người đi vào phòng trong.
Hắn và Al rất lâu trước đây đã quen biết. Nhiệm vụ đầu tiên của Randall ngay tại khu I, lúc ấy chiến tranh còn chưa bùng nổ, Al là chủ một cửa hàng sửa chữa đồng hồ, còn có một thân phận khác là con buôn tại chợ đen. Đặc công Breakpoint trẻ tuổi khi ấy bị mất liên lạc với tổng bộ, cuối cùng không thể không thông qua Al kiếm được vũ khí mình cần cùng giấy tờ tùy thân để rút khỏi. Khi ấy hắn cái gì cũng không có, Al gần như không kiếm được dù chỉ một cắc thù lao, gã khu I vẻ mặt giảo hoạt nói với hắn, “Bản thân cậu chính là thù lao lớn nhất, đặc công, cậu có thể tiến rất xa, đây coi như một vụ đầu tư.”
Sau đó Randall cho gã rất nhiều thứ, dưới tiền đề không phạm tới ích lợi của CIA.
Bọn họ không tính là bạn bè, nhưng có thể xem như đối tác làm ăn hợp tác vui vẻ.
Đặc công tóc vàng có chút chán ghét sự “đa sầu đa cảm” của bản thân, hắn đứng tại chỗ đợi một phút, nhìn những chiếc đồng hồ cũ nát kẽo kẹt đong đưa, nhưng làm thế nào cũng chẳng thể kêu vang được. Đã đến giờ. Thời gian cũng không sai lệch lắm.
“... Phải, đúng là người đàn ông trong lệnh truy nã đó.”
“Tôi hiểu, hắn hi vọng có thể đem bán số kim cương trong tay.”
“Tôi không biết đây có phải cái bẫy hay không, trưởng quan, chỉ sợ hắn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, không ngờ lại làm liều giao dịch ở đây.”
“....Đã biết, tôi sẽ cầm chân hắn, các ngài mau đến. Còn nữa, tôi muốn phần tiền thưởng kia của tôi lập tức được gửi tới trong tài khoản tiết kiệm.”
....
Al cúp điện thoại, quay người lại, gã Trung Đông trong phút chốc mở to hai mắt, lui mạnh về phía sau một bước dài, lưng va vào công cụ sửa chữa treo đầy trên tường, đập vào nhau leng keng hỗn loạn.
—— Đặc công tóc vàng tựa trên khung cửa cũ nát, nhếch khóe môi nhìn gã.
“Al, Al~” Randall dùng một loại ngữ điệu như ngâm nga, hắn nhớ rõ tên thánh của gã khu I, nghe qua có vẻ lạnh lùng nhưng lại vương chút tiếc nuối.
Al gắt gao nhìn chằm chằm động tác của Randall, tay gã chậm rãi duỗi về phía sau.
Randall hạ mắt, “Tôi sẽ không hỏi ông vì sao, có thể nói cho tôi biết khu I trả giá cao đến mức nào để lấy tình báo không?”
Al nuốt nuốt nước miếng, gã đáp: “Hai mươi vạn.”
Randall cười cười, hắn đổi sang tư thế đứng thẳng, “Tôi còn nghĩ mình phải đáng giá cao hơn cơ.”
Gã khu I cúi đầu cười khẽ một tiếng, gã chỉ cảm thấy yết hầu của chính mình sít chặt, gã biết rõ người đối diện mình là một kẻ như thế nào —— được rồi, có lẽ chưa hẳn là rõ. “Tôi cần số tiền đó, James, cửa hàng này cũng sắp không mở nổi nữa rồi.”
Randall nghe vậy sửng sốt một chút, hắn bĩu môi: “Tôi không biết ông lại có thể ngây thơ như thế.”
Gã khu I chậm rãi nói: “Phải, cậu không biết.” Trong thế giới của bọn họ tồn tại chính là lợi dụng và phản bội, cửa hàng này, là thứ duy nhất còn lại đáng để gã bảo vệ.
Randall nhún vai, “Bọn họ khi nào đến?”
Gã khu I thanh âm khàn khàn, “Chậm nhất là năm phút.”
Đặc công tóc vàng nhíu mày thích thú, hắn giống như không hề phát hiện động tác trên tay Al. “Al, hợp tác của chúng ta chắc phải chấm dứt tại đây.” Randall từng bước một tiến về phía trước.
Gã khu I gian nan nuốt nước miếng: “Randall, nghe này, tôi là bất đắc dĩ. Xin....”
Giọng nam nhân tóc vàng như thoáng qua, ngắt lời Al: “Cảm ơn sự đầu tư của ông.”
Tốc độ Al rút súng rất nhanh, gã vẫn luôn luyện tập không ngừng nghỉ. Nhưng gã vẫn không thể bóp kịp cò súng.
Một tiếng “cách” vang lên giòn rụm, khi Randall buông tay cũng là lúc câu nói cuối cùng của hắn vừa dứt.
Đặc công tóc vàng ném chiếc bật lửa đã châm vào trong quầy, bước ra khỏi tiệm sửa đồng hồ nhỏ bé, nhanh chóng rời đi trước khi ánh lửa ngùn ngụt bùng lên.
Cho tới bây giờ hắn cũng không có quá nhiều thứ muốn bảo vệ, hắn cũng lười truy cứu trong “phản bội” có bao nhiêu khổ tâm có bao nhiêu nguyên do.
Phản bội thì không bao giờ có cơ hội quay đầu.
Thanh niên tóc vàng theo bản năng sờ sờ vành tai, thiết bị truyền tin mini đã sớm hóa thành bột phấn dưới bàn tay hắn, nam nhân sờ không thấy, chỉ đành cười cười.
Nếu tôi nói tôi sẽ không quay đầu lại, trưởng quan, ngài có vì thế mà xuất hiện hay không.
Bruce trầm mặc, áp suất thấp trong cabin đủ khiến mọi người sợ hãi. Lỗ tai đã dần dần quen với tạp âm do cánh quạt phát ra, Bruce kiểm tra lại cây súng trong tay giữa sự xóc nảy của khí lưu. Đó là một khẩu súng lục nhỏ phương Tây, số hiệu cũng đã mờ đi, Bruce vẫn hay dùng nó.
Nhiệm vụ hiện tại vẫn là đàm phán quang minh chính đại giống trước đây, y chỉ cần mặc ba bộ âu phục cùng kẻ tính đem bốn đầu đạn hạt nhân bán ra gặp mặt, sau đó làm rõ thứ vũ khí trí mạng chết tiệt đó bị tuồn ra như thế nào, và cả những kẻ muốn mua nó.
Đối với Bruce đây không phải nhiệm vụ khó khăn.
“Trưởng quan, điện thoại của ngài.”
Bruce nhận điện thoại vệ tinh từ tay một bộ đội đặc chủng ngồi bên, “Đây là Stewart.”
Người bên kia điện thoại vội vã mở miệng, “Bruce, đặc công của cậu hiện đang đem khu I quậy đến long trời lở đất luôn rồi.”
Nam nhân tóc đen mặt không đổi sắc. —— Clark (người phụ trách của CIA tại khu I, trước đây đã từng cùng Bruce tranh chấp vì việc phá hủy căn cứ Hắc Sa) thật sự cần phải cải thiện trình độ công tác của gã.
“Nói rõ đi, Clark, đặc công của tôi đang chấp hành nhiệm vụ.”
Người phụ trách tình báo khu I trong điện thoại hơi khựng lại, gã hiển nhiên nghe được âm thanh trực thăng bên này, do dự một chút: “Cậu không ở tổng cục?”
Bruce có chút không kiên nhẫn: “Tôi không có nghĩa vụ báo cáo với ông mọi hành động.”
Clark dưới giọng nói không hề thân thiện của Bruce quay về chủ đề chính: “Cách hắn rút lui quá mức phách lối rồi, đi đốt một cửa hàng đồng hồ, hiện tại quân cảnh có khả năng chiến đấu ở khu I đang cầm ảnh của hắn lùng bắt khắp nơi.”
“Ông muốn nói gì?” Bruce thanh âm lãnh đạm hỏi.
“Hiện tại breakpoint no.3 đang nằm trong danh sách truy nã của chính phủ khu I, tôi nghĩ chuyện hắn tới phân khu CIA tại khu I xin giúp đỡ là chuyện sớm muộn. Trong cục có phải đã “từ bỏ” vị đặc công tóc vàng kia hay không, tôi cần một chỉ thị chính xác.”
Bruce nhíu mày, —— Clark không thể xuất hiện trên danh sách sĩ quan tình báo chính thức của CIA lần tới. Giọng nam nhân thản nhiên: “Mr.James cùng CIA không có bất cứ quan hệ nào.” —— hắn cũng sẽ không tới phân khu CIA xin giúp đỡ, Bruce hiểu rất rõ đặc công của mình.
Mãnh thú không bao giờ dễ dàng để lộ điểm yếu cho bất kì người nào, cho dù nó tin tưởng bạn. Mà hiện tại, chỉ sợ y cũng không có cái vinh hạnh có được sự tín nhiệm kia.
Clark thấp giọng nói, “Đã rõ.”
Trực thăng chậm rãi hạ thấp độ cao, thành thị xa xa bị bao phủ trong một mảng bóng tối dày đặc. Bruce đem súng lục dắt vào trong túi đeo, sau đó vuốt phẳng nếp uốn thứ đồ chơi kia tạo thành trên áo sơ mi của mình.
Đêm dần về khuya.
Lúc này Randall đang bận trốn đông trốn tây từ phố lớn đến ngõ nhỏ của khu I, hắn phải nếm mùi đau khổ cũng nhờ phúc của “người bạn cũ”.
Thanh niên lắc mình nhảy ra từ cống thoát nước vừa bẩn vừa thối, thân hình của hắn trở nên mơ hồ trong màn đêm tối đen. Quân cảnh tuần tra vừa đi qua nơi này. Hắn cần tìm một con đường tương đối an toàn để làm giấy tờ giả.
Đặc công tóc vàng nhảy qua tường tiến vào một nhà nghỉ nhỏ, thời điểm chạm đất gần như không có tiếng động. Giờ phút này hắn thật sự giống loài mèo, ngày nghỉ đêm đi, ẩn nấp giữa nguy hiểm.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, Randall biết rõ bản thân càng ngày càng đến gần cái giới hạn kia. Mắt hắn đỏ lừ, nhìn mọi thứ đều bóng chồng bóng, đại não bởi vì thiếu ngủ lúc này liền bất mãn ong ong không ngừng.
Quân cảnh khu I dốc toàn lực xuất động, cho dù có vô dụng, cũng sẽ chậm rãi mà tiếp cận được hắn.
Hắn cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không, chờ đợi hắn chính là “nhà tù cao cấp” bẩn hề hề của khu I với đủ loại hình phạt, và cả cái chết.
Hắn còn chưa muốn chết, ít nhất không phải ở chỗ này, hay trong ngục tối chỉ có đám chuột ghê tởm bầu bạn kia. Randall biết cứ tiếp tục thế này thì cái chết cũng chẳng còn xa, nhưng hắn tình nguyện chết trên chiến trường, —— viên đạn mang theo nhiệt độ cháy bỏng, trút xuống giống như mưa to tháng sáu, một chiến trường như vậy.
Hắn thích chiến đấu, không phải mèo nhỏ kinh hồn táng đảm rồi chạy trốn.
Thanh niên tóc vàng thả mình trên chiếc giường tồi tàn không người có thể ngủ được thoải mái, hắn liền nằm như vậy hai giây, cho đến khi hai mắt thích ứng với bóng tối trong phòng. Thanh niên đứng thẳng dậy, theo thói quen đưa tay sờ lên tai, hắn khựng lại một giây sau đó lại buông tay xuống.
Hắn mệt chết đi. Randall không định đi bày mưu tính kế điều gì, lo trước tính sau cũng không phải kiểu của hắn, việc đấy khiến hắn cảm thấy mình như một kẻ tiểu nhân bỉ ổi.
Hắn cho tới bây giờ chưa từng để mắt đến những thứ mình không quan tâm, kể cả khi thứ kia gọi là “sinh tử”.
Đặc công tóc vàng cọ cọ hai má bẩn hề hề vào chiếc gối cũng bẩn không kém, không hề để tâm đến việc nằm đè lên miệng vết thương trên bụng, sau đó cứ tiếp tục duy trì tư thế nằm sấp như thế rồi ngủ.
—— Dĩ nhiên, những “kẻ săn đuổi” khu I không thể nào ngờ tới việc mục tiêu của bọn họ lại có thể không kiêng nể gì mà tùy tiện trèo vào một nhà nghỉ, ngủ thẳng đến ngày hôm sau phục vụ phòng đẩy cửa tiến vào còn chưa tỉnh lại.
Trùng hợp làm sao, một đội lùng bắt ở ngay cách nhà nghỉ này không đến một trăm mét.
Hai phút sau song phương mặt đối mặt, hai phút rưỡi sau tiếng súng vang lên mãnh liệt. —— quý ngài Randall đây dù sao cũng cần chút thời gian thông qua “trao đổi thân mật” để lấy được súng hắn cần.
Ung dung tự tại ngủ suốt một đêm Randall rốt cục thần thanh khí sảng, hắn thích loại cảm giác này, trong game nói thế nào nhỉ, hồi đầy máu? —— Chẳng sợ việc phải trả giá bằng một trận rượt đuổi một chọi bốn mươi ngay trên đường phố. Randall đã nhịn đủ khi phải trốn đông trốn tây rồi, so với việc ở trong góc tối âm u cùng tiếng chuột chít chít, hắn thích ánh mặt trời chói lọi cùng với tiếng súng vang vọng hơn. Thoải mái ngủ một giấc nồng, sau đó chơi một trò chơi đẫm máu, những thứ khác không đáng để hắn quan tâm.
À, chắc đúng là hắn có chút khuynh hướng tự ngược, nhưng điều này cũng rất bình thường thôi mà không phải sao, bạn không thể trông chờ vào việc một chú báo đã nếm qua khoái cảm chạy nhảy cùng giết chóc lại có thể cụp đuôi biến thành một con chuột nhắt, lại càng không thể trông chờ vào một người đàn ông nghiện adrenalin đến mức xem nhẹ dục vọng nhảy nhót va chạm trong từng mạch máu.
Đặc công tóc vàng xoay người bóp cò, tên khu I cách hắn gần nhất kêu lên một tiếng rồi ngã xuống, một viên đạn xẹt qua tai Randall, phát ra tiếng vang “vun vút ”. Thanh niên liếm liếm môi, sau đó xoay người sang hướng khác điên cuồng chạy.
Randall giống như một con mèo linh hoạt, hắn xuyên qua từng ngã tư cùng ngõ tắt trong thành phố nhỏ, thỉnh thoảng lại xoay người cho những kẻ đuổi theo hắn một cái móng vuốt. Hắn cùng đám quân cảnh kia đọ sức gần một tiếng, hiện tại đã là mười hai giờ trưa, mặt trời vô cùng chói lọi, làn da bị phơi nắng tới mức nóng lên. Randall không hề giảm bớt tốc độ của mình, tiếng súng liên tục áp sát, hắn không thể không di chuyển theo quỹ đạo chữ S với tốc độ vượt qua cả giới hạn bình thường, viên đạn xẹt qua người tạo thành từng hố lớn nhỏ trên các bức tường đất, bụi đất mịt mù, hun người đến sặc. Ánh mặt trời không hề keo kiệt chiếu trên da của hắn, mái tóc màu vàng lấp lánh rực rỡ, Randall vừa chạy vừa nhớ tới Bruce, trưởng quan của hắn hiện tại hẳn đã sớm đến nơi, không biết y có thích ánh nắng quá mức chói lóa của khu I hay không.
Y hẳn là nên phơi nắng nhiều chút, bộ dáng kia cứ tái nhợt như quỷ hút máu.
Randall tưởng tượng bộ dáng trưởng quan của hắn nheo mắt dưới ánh nắng cực kì gay gắt, tâm tình bỗng trở nên vô cùng khoái trá.
Randall cười cười, “Chỗ đó trị giá bao nhiêu?”
Al ngẩng đầu nhìn hắn, “Cậu kiếm cái này từ đâu ra?”
Randall nhún nhún vai, ngữ điệu nhẹ nhàng, “Chút thu hoạch nhỏ tiện tay kiếm được.”
Thanh âm người khu I kia có chút khàn khàn, gã nói: “Chỗ này đủ cho cậu dùng đến kiếp sau, nhóc Mỹ ạ.”
Randall nhếch đuôi mày, nhìn gã, “Thứ này chỉ có thể tiêu thụ qua đường chợ đen, ông có mối nào không?”
Người khu I kia chăm chú nhìn hắn 2 giây, như thể bỗng nhiên đối với cái đầu tóc vàng lộn xộn của Randall sinh ra hứng thú đặc biệt, gã tạm dừng một chút, sau đó chậm rãi nói: “Tôi có thể hỏi giúp cậu một chút.”
Ánh mắt Randall lướt nhanh trên mặt đối phương, hắn không chút để ý gật đầu, sau đó nói: “Tôi muốn mau chóng bán ra, nếu không chỉ sợ không còn cơ hội nữa.”
Người khu I đem những viên kim cương đó đưa trả lại cho Randall, “Được rồi, bây giờ tôi có thể hỏi giúp cậu một chút, nhưng phải gọi vài cuộc điện thoại đã.”
Randall cười cười, nhìn qua ôn hòa vô hại: “Tôi biết rồi, cảm ơn.” Ánh mắt xanh thẳm của thanh niên tóc vàng dưới ánh đèn có chút ảm đạm ám trầm không rõ, hắn nhìn gã Al quen biết đã lâu xoay người đi vào phòng trong.
Hắn và Al rất lâu trước đây đã quen biết. Nhiệm vụ đầu tiên của Randall ngay tại khu I, lúc ấy chiến tranh còn chưa bùng nổ, Al là chủ một cửa hàng sửa chữa đồng hồ, còn có một thân phận khác là con buôn tại chợ đen. Đặc công Breakpoint trẻ tuổi khi ấy bị mất liên lạc với tổng bộ, cuối cùng không thể không thông qua Al kiếm được vũ khí mình cần cùng giấy tờ tùy thân để rút khỏi. Khi ấy hắn cái gì cũng không có, Al gần như không kiếm được dù chỉ một cắc thù lao, gã khu I vẻ mặt giảo hoạt nói với hắn, “Bản thân cậu chính là thù lao lớn nhất, đặc công, cậu có thể tiến rất xa, đây coi như một vụ đầu tư.”
Sau đó Randall cho gã rất nhiều thứ, dưới tiền đề không phạm tới ích lợi của CIA.
Bọn họ không tính là bạn bè, nhưng có thể xem như đối tác làm ăn hợp tác vui vẻ.
Đặc công tóc vàng có chút chán ghét sự “đa sầu đa cảm” của bản thân, hắn đứng tại chỗ đợi một phút, nhìn những chiếc đồng hồ cũ nát kẽo kẹt đong đưa, nhưng làm thế nào cũng chẳng thể kêu vang được. Đã đến giờ. Thời gian cũng không sai lệch lắm.
“... Phải, đúng là người đàn ông trong lệnh truy nã đó.”
“Tôi hiểu, hắn hi vọng có thể đem bán số kim cương trong tay.”
“Tôi không biết đây có phải cái bẫy hay không, trưởng quan, chỉ sợ hắn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, không ngờ lại làm liều giao dịch ở đây.”
“....Đã biết, tôi sẽ cầm chân hắn, các ngài mau đến. Còn nữa, tôi muốn phần tiền thưởng kia của tôi lập tức được gửi tới trong tài khoản tiết kiệm.”
....
Al cúp điện thoại, quay người lại, gã Trung Đông trong phút chốc mở to hai mắt, lui mạnh về phía sau một bước dài, lưng va vào công cụ sửa chữa treo đầy trên tường, đập vào nhau leng keng hỗn loạn.
—— Đặc công tóc vàng tựa trên khung cửa cũ nát, nhếch khóe môi nhìn gã.
“Al, Al~” Randall dùng một loại ngữ điệu như ngâm nga, hắn nhớ rõ tên thánh của gã khu I, nghe qua có vẻ lạnh lùng nhưng lại vương chút tiếc nuối.
Al gắt gao nhìn chằm chằm động tác của Randall, tay gã chậm rãi duỗi về phía sau.
Randall hạ mắt, “Tôi sẽ không hỏi ông vì sao, có thể nói cho tôi biết khu I trả giá cao đến mức nào để lấy tình báo không?”
Al nuốt nuốt nước miếng, gã đáp: “Hai mươi vạn.”
Randall cười cười, hắn đổi sang tư thế đứng thẳng, “Tôi còn nghĩ mình phải đáng giá cao hơn cơ.”
Gã khu I cúi đầu cười khẽ một tiếng, gã chỉ cảm thấy yết hầu của chính mình sít chặt, gã biết rõ người đối diện mình là một kẻ như thế nào —— được rồi, có lẽ chưa hẳn là rõ. “Tôi cần số tiền đó, James, cửa hàng này cũng sắp không mở nổi nữa rồi.”
Randall nghe vậy sửng sốt một chút, hắn bĩu môi: “Tôi không biết ông lại có thể ngây thơ như thế.”
Gã khu I chậm rãi nói: “Phải, cậu không biết.” Trong thế giới của bọn họ tồn tại chính là lợi dụng và phản bội, cửa hàng này, là thứ duy nhất còn lại đáng để gã bảo vệ.
Randall nhún vai, “Bọn họ khi nào đến?”
Gã khu I thanh âm khàn khàn, “Chậm nhất là năm phút.”
Đặc công tóc vàng nhíu mày thích thú, hắn giống như không hề phát hiện động tác trên tay Al. “Al, hợp tác của chúng ta chắc phải chấm dứt tại đây.” Randall từng bước một tiến về phía trước.
Gã khu I gian nan nuốt nước miếng: “Randall, nghe này, tôi là bất đắc dĩ. Xin....”
Giọng nam nhân tóc vàng như thoáng qua, ngắt lời Al: “Cảm ơn sự đầu tư của ông.”
Tốc độ Al rút súng rất nhanh, gã vẫn luôn luyện tập không ngừng nghỉ. Nhưng gã vẫn không thể bóp kịp cò súng.
Một tiếng “cách” vang lên giòn rụm, khi Randall buông tay cũng là lúc câu nói cuối cùng của hắn vừa dứt.
Đặc công tóc vàng ném chiếc bật lửa đã châm vào trong quầy, bước ra khỏi tiệm sửa đồng hồ nhỏ bé, nhanh chóng rời đi trước khi ánh lửa ngùn ngụt bùng lên.
Cho tới bây giờ hắn cũng không có quá nhiều thứ muốn bảo vệ, hắn cũng lười truy cứu trong “phản bội” có bao nhiêu khổ tâm có bao nhiêu nguyên do.
Phản bội thì không bao giờ có cơ hội quay đầu.
Thanh niên tóc vàng theo bản năng sờ sờ vành tai, thiết bị truyền tin mini đã sớm hóa thành bột phấn dưới bàn tay hắn, nam nhân sờ không thấy, chỉ đành cười cười.
Nếu tôi nói tôi sẽ không quay đầu lại, trưởng quan, ngài có vì thế mà xuất hiện hay không.
Bruce trầm mặc, áp suất thấp trong cabin đủ khiến mọi người sợ hãi. Lỗ tai đã dần dần quen với tạp âm do cánh quạt phát ra, Bruce kiểm tra lại cây súng trong tay giữa sự xóc nảy của khí lưu. Đó là một khẩu súng lục nhỏ phương Tây, số hiệu cũng đã mờ đi, Bruce vẫn hay dùng nó.
Nhiệm vụ hiện tại vẫn là đàm phán quang minh chính đại giống trước đây, y chỉ cần mặc ba bộ âu phục cùng kẻ tính đem bốn đầu đạn hạt nhân bán ra gặp mặt, sau đó làm rõ thứ vũ khí trí mạng chết tiệt đó bị tuồn ra như thế nào, và cả những kẻ muốn mua nó.
Đối với Bruce đây không phải nhiệm vụ khó khăn.
“Trưởng quan, điện thoại của ngài.”
Bruce nhận điện thoại vệ tinh từ tay một bộ đội đặc chủng ngồi bên, “Đây là Stewart.”
Người bên kia điện thoại vội vã mở miệng, “Bruce, đặc công của cậu hiện đang đem khu I quậy đến long trời lở đất luôn rồi.”
Nam nhân tóc đen mặt không đổi sắc. —— Clark (người phụ trách của CIA tại khu I, trước đây đã từng cùng Bruce tranh chấp vì việc phá hủy căn cứ Hắc Sa) thật sự cần phải cải thiện trình độ công tác của gã.
“Nói rõ đi, Clark, đặc công của tôi đang chấp hành nhiệm vụ.”
Người phụ trách tình báo khu I trong điện thoại hơi khựng lại, gã hiển nhiên nghe được âm thanh trực thăng bên này, do dự một chút: “Cậu không ở tổng cục?”
Bruce có chút không kiên nhẫn: “Tôi không có nghĩa vụ báo cáo với ông mọi hành động.”
Clark dưới giọng nói không hề thân thiện của Bruce quay về chủ đề chính: “Cách hắn rút lui quá mức phách lối rồi, đi đốt một cửa hàng đồng hồ, hiện tại quân cảnh có khả năng chiến đấu ở khu I đang cầm ảnh của hắn lùng bắt khắp nơi.”
“Ông muốn nói gì?” Bruce thanh âm lãnh đạm hỏi.
“Hiện tại breakpoint no.3 đang nằm trong danh sách truy nã của chính phủ khu I, tôi nghĩ chuyện hắn tới phân khu CIA tại khu I xin giúp đỡ là chuyện sớm muộn. Trong cục có phải đã “từ bỏ” vị đặc công tóc vàng kia hay không, tôi cần một chỉ thị chính xác.”
Bruce nhíu mày, —— Clark không thể xuất hiện trên danh sách sĩ quan tình báo chính thức của CIA lần tới. Giọng nam nhân thản nhiên: “Mr.James cùng CIA không có bất cứ quan hệ nào.” —— hắn cũng sẽ không tới phân khu CIA xin giúp đỡ, Bruce hiểu rất rõ đặc công của mình.
Mãnh thú không bao giờ dễ dàng để lộ điểm yếu cho bất kì người nào, cho dù nó tin tưởng bạn. Mà hiện tại, chỉ sợ y cũng không có cái vinh hạnh có được sự tín nhiệm kia.
Clark thấp giọng nói, “Đã rõ.”
Trực thăng chậm rãi hạ thấp độ cao, thành thị xa xa bị bao phủ trong một mảng bóng tối dày đặc. Bruce đem súng lục dắt vào trong túi đeo, sau đó vuốt phẳng nếp uốn thứ đồ chơi kia tạo thành trên áo sơ mi của mình.
Đêm dần về khuya.
Lúc này Randall đang bận trốn đông trốn tây từ phố lớn đến ngõ nhỏ của khu I, hắn phải nếm mùi đau khổ cũng nhờ phúc của “người bạn cũ”.
Thanh niên lắc mình nhảy ra từ cống thoát nước vừa bẩn vừa thối, thân hình của hắn trở nên mơ hồ trong màn đêm tối đen. Quân cảnh tuần tra vừa đi qua nơi này. Hắn cần tìm một con đường tương đối an toàn để làm giấy tờ giả.
Đặc công tóc vàng nhảy qua tường tiến vào một nhà nghỉ nhỏ, thời điểm chạm đất gần như không có tiếng động. Giờ phút này hắn thật sự giống loài mèo, ngày nghỉ đêm đi, ẩn nấp giữa nguy hiểm.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, Randall biết rõ bản thân càng ngày càng đến gần cái giới hạn kia. Mắt hắn đỏ lừ, nhìn mọi thứ đều bóng chồng bóng, đại não bởi vì thiếu ngủ lúc này liền bất mãn ong ong không ngừng.
Quân cảnh khu I dốc toàn lực xuất động, cho dù có vô dụng, cũng sẽ chậm rãi mà tiếp cận được hắn.
Hắn cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không, chờ đợi hắn chính là “nhà tù cao cấp” bẩn hề hề của khu I với đủ loại hình phạt, và cả cái chết.
Hắn còn chưa muốn chết, ít nhất không phải ở chỗ này, hay trong ngục tối chỉ có đám chuột ghê tởm bầu bạn kia. Randall biết cứ tiếp tục thế này thì cái chết cũng chẳng còn xa, nhưng hắn tình nguyện chết trên chiến trường, —— viên đạn mang theo nhiệt độ cháy bỏng, trút xuống giống như mưa to tháng sáu, một chiến trường như vậy.
Hắn thích chiến đấu, không phải mèo nhỏ kinh hồn táng đảm rồi chạy trốn.
Thanh niên tóc vàng thả mình trên chiếc giường tồi tàn không người có thể ngủ được thoải mái, hắn liền nằm như vậy hai giây, cho đến khi hai mắt thích ứng với bóng tối trong phòng. Thanh niên đứng thẳng dậy, theo thói quen đưa tay sờ lên tai, hắn khựng lại một giây sau đó lại buông tay xuống.
Hắn mệt chết đi. Randall không định đi bày mưu tính kế điều gì, lo trước tính sau cũng không phải kiểu của hắn, việc đấy khiến hắn cảm thấy mình như một kẻ tiểu nhân bỉ ổi.
Hắn cho tới bây giờ chưa từng để mắt đến những thứ mình không quan tâm, kể cả khi thứ kia gọi là “sinh tử”.
Đặc công tóc vàng cọ cọ hai má bẩn hề hề vào chiếc gối cũng bẩn không kém, không hề để tâm đến việc nằm đè lên miệng vết thương trên bụng, sau đó cứ tiếp tục duy trì tư thế nằm sấp như thế rồi ngủ.
—— Dĩ nhiên, những “kẻ săn đuổi” khu I không thể nào ngờ tới việc mục tiêu của bọn họ lại có thể không kiêng nể gì mà tùy tiện trèo vào một nhà nghỉ, ngủ thẳng đến ngày hôm sau phục vụ phòng đẩy cửa tiến vào còn chưa tỉnh lại.
Trùng hợp làm sao, một đội lùng bắt ở ngay cách nhà nghỉ này không đến một trăm mét.
Hai phút sau song phương mặt đối mặt, hai phút rưỡi sau tiếng súng vang lên mãnh liệt. —— quý ngài Randall đây dù sao cũng cần chút thời gian thông qua “trao đổi thân mật” để lấy được súng hắn cần.
Ung dung tự tại ngủ suốt một đêm Randall rốt cục thần thanh khí sảng, hắn thích loại cảm giác này, trong game nói thế nào nhỉ, hồi đầy máu? —— Chẳng sợ việc phải trả giá bằng một trận rượt đuổi một chọi bốn mươi ngay trên đường phố. Randall đã nhịn đủ khi phải trốn đông trốn tây rồi, so với việc ở trong góc tối âm u cùng tiếng chuột chít chít, hắn thích ánh mặt trời chói lọi cùng với tiếng súng vang vọng hơn. Thoải mái ngủ một giấc nồng, sau đó chơi một trò chơi đẫm máu, những thứ khác không đáng để hắn quan tâm.
À, chắc đúng là hắn có chút khuynh hướng tự ngược, nhưng điều này cũng rất bình thường thôi mà không phải sao, bạn không thể trông chờ vào việc một chú báo đã nếm qua khoái cảm chạy nhảy cùng giết chóc lại có thể cụp đuôi biến thành một con chuột nhắt, lại càng không thể trông chờ vào một người đàn ông nghiện adrenalin đến mức xem nhẹ dục vọng nhảy nhót va chạm trong từng mạch máu.
Đặc công tóc vàng xoay người bóp cò, tên khu I cách hắn gần nhất kêu lên một tiếng rồi ngã xuống, một viên đạn xẹt qua tai Randall, phát ra tiếng vang “vun vút ”. Thanh niên liếm liếm môi, sau đó xoay người sang hướng khác điên cuồng chạy.
Randall giống như một con mèo linh hoạt, hắn xuyên qua từng ngã tư cùng ngõ tắt trong thành phố nhỏ, thỉnh thoảng lại xoay người cho những kẻ đuổi theo hắn một cái móng vuốt. Hắn cùng đám quân cảnh kia đọ sức gần một tiếng, hiện tại đã là mười hai giờ trưa, mặt trời vô cùng chói lọi, làn da bị phơi nắng tới mức nóng lên. Randall không hề giảm bớt tốc độ của mình, tiếng súng liên tục áp sát, hắn không thể không di chuyển theo quỹ đạo chữ S với tốc độ vượt qua cả giới hạn bình thường, viên đạn xẹt qua người tạo thành từng hố lớn nhỏ trên các bức tường đất, bụi đất mịt mù, hun người đến sặc. Ánh mặt trời không hề keo kiệt chiếu trên da của hắn, mái tóc màu vàng lấp lánh rực rỡ, Randall vừa chạy vừa nhớ tới Bruce, trưởng quan của hắn hiện tại hẳn đã sớm đến nơi, không biết y có thích ánh nắng quá mức chói lóa của khu I hay không.
Y hẳn là nên phơi nắng nhiều chút, bộ dáng kia cứ tái nhợt như quỷ hút máu.
Randall tưởng tượng bộ dáng trưởng quan của hắn nheo mắt dưới ánh nắng cực kì gay gắt, tâm tình bỗng trở nên vô cùng khoái trá.
Danh sách chương