Kể từ khi kết thúc đợt khảo nghiệm tàn khốc lại có phần trớt quớt kia, Amanda chưa từng gặp lại người thanh niên tóc vàng nọ.

Sau đợt tuyển chọn có tám tân binh còn trụ lại, hai người đã bị đào thải ngay trong lúc khảo nghiệm, có điều Amanda để ý, số lượng đồng bạn cô có thể gặp ở Bộ chỉ huy đặc biệt chỉ dừng lại vỏn vẹn ở con số 3. Thật ra, còn có 3 người bị đào thải sau đấy vì “không cẩn thận” nghe trúng cuộc nói chuyện “so với bầu không khí ở chiến trường Iraq còn căng thẳng gấp vạn lần” giữa nữ phụ tá bên người trưởng quan tối cao và huấn luyện viên của họ. Ba người này bị vị huấn luyện viên đào thải với lí do “nhìn không vừa mắt”, trong đó có 2 người là Beta, người còn lại chính là tân binh đã đặt câu hỏi nghi ngờ khi nam nhân tóc vàng xuất hiện lần đầu tiên. 

Huấn luyện viên của bọn họ là một kẻ nhỏ mọn có thù tất báo - vị đội hữu bị đào thải bất ngờ kia cho hay - dù không muốn thừa nhận, Amanda cảm thấy người kia nói cũng quá chính xác rồi...Chỉ là, có một điều cô thực sự không hiểu, vị đặc công tóc vàng đã từng nói qua, hắn cho rằng dù là một Beta cũng có thể trở thành một người đặc công ưu tú, hai đội hữu Beta kia gần như không có một khuyết điểm nào đáng để đem ra xoi mói, thế nhưng cuối cùng họ vẫn phải rời khỏi. Cô có thể cảm nhận được một cỗ sức mạnh đáng kinh ngạc trên người thanh niên tóc vàng, nhưng tuyệt nhiên không có lấy một chút khí tức Alpha, dù rằng một người đặc công dũng mãnh như vậy lại không phải là một Alpha sẽ khiến rất nhiều người phải ngạc nhiên, nhưng trên thực tế, Amanda lại thấy dễ thở hơn rất nhiều, hoặc có lẽ, ánh mắt đặc biệt hút hồn của thanh niên tóc vàng mới là nguyên nhân chính đi.

- --- Một người như vậy, thiên tính vĩnh viễn không có khả năng trở thành xiềng xích trên người hắn.



Nếu hiện tại Randall còn đủ sức để nói chuyện, hắn nhất định sẽ không để ý hình tượng mà thưởng cho suy nghĩ của “Amanda yêu dấu” một câu chửi thề vô cùng “phong phú”.

Thời điểm bị cái cảm giác như có một dòng điện cao thế chạy dọc toàn thân tập kích, Randall vừa mới nốc cạn li rượu Nga thứ tư trong ngày. Đêm khuya. Hắn không ngủ được, đau đầu, mệt mỏi, con mẹ nó hết lạnh rồi lại nóng, mạch đập cũng ngày càng nhanh.

Lẽ dĩ nhiên, Vodka không thể giải quyết được vấn đề.

Đặc công tóc vàng lảo đảo đứng dậy. Hắn bước qua hành lang dài trống trải, vịn lên những cánh cửa và bức tường bằng kim loại lạnh lẽo, cố gắng chống đỡ thân thể, không để cho chính mình xụi lơ trên mặt đất giống như một bãi bùn nhão, cỗ mùi Omega đặc trưng đã không thể nào ngăn chặn được nữa mà tỏa ra, Randall phải công nhận mình cực kì may mắn vì hiện tại đã là nửa đêm, hoàn toàn không có lấy bóng dáng của bất kì tên bộ đội đặc chủng Alpha có thể tùy thời động dục hay mấy tên kỹ thuật viên nóng lòng đè hắn xuống để nghiên cứu nào.

Hương thơm Omega ngọt nị vỡ òa tựa như một quả bom nguyên tử ngọt ngào, tán loạn trong bóng đêm tại Bộ Chỉ huy đặc biệt. 

Hằn gần như không còn khí lực để mà di chuyển then cửa trên chiếc cửa sắt khổng lồ. Thanh niên tóc vàng nghe tiếng thở dốc phát ra từ chính miệng mình, dễ dàng khiến người khác nảy sinh ý đồ xấu, suy yếu, nồng đậm ý tứ mê hoặc lòng người. Khốn nạn! Hắn đem chính bản thân mình quăng vào trong căn phòng chẳng khác kho chứa đồ là bao kia. Đèn báo động bằng thủy tinh giữa căn phòng trống trải cảm ứng được có người tiến vào, “Tách” một tiếng liền sáng lên, chẹp, quả thực rất giống với một chiếc đèn màu treo đường đêm giáng sinh thu hút ánh nhìn của người khác.

Trong phòng không một bóng người, quá tốt, hắn không cần bất kì một ai ở bên vào thời điểm phát tình, với tình huống hiện tại thì hắn chẳng cần phải hao tâm tổn sức đi vặn cổ của mấy tên Alpha cứ muốn đè hắn xuống. Randall chập chững nện bước, hắn đè xuống một cái nút, cánh cửa bằng thủy tinh lặng lẽ mở ra, thanh niên tóc vàng lảo đảo bước vào trong, cũi khép lại.

Dục vọng trong cơ thể một kích lại một kích nhấn chìm hắn, đại não trầm mê, Randall không thể khống chế những đợt run rẩy, hắn cũng không biết bản thân mình tại thần trí không rõ mà dâm đãng rên rỉ, cảm giác khô nóng khiến hắn hận không thể đem đống vật thể bao trùm da thịt trên người toàn bộ xé rách, một loại ngứa ngáy khó có thể ức chế, khó có thể chống cự chậm rãi dâng lên từ tận sâu trong thâm tâm, rõ ràng như thế, mãnh liệt đến thế, hắn không thể tiếp tục cưỡng chế, xem nhẹ cái cảm giác này, chỉ có thể để mặc thần kinh của chính mình bị kéo căng, nén chặt, bùng nổ, tựa như một loại vũ khí bén nhọn một lần lại một lần ma sát sợi dây thần kinh căng đến sắp đứt trong đầu hắn, một lần lại một lần cường điệu khát dục trong cơ thể hắn.

--- Ngươi cần một Alpha, ngươi khát khao một, không đúng, phải là rất rất nhiều đợt làm tình mãnh liệt, ướt át.

Hai mắt của thanh niên cũng không đóng lại. Hắn nhìn chằm chằm cái “trần nhà” trong suốt kia, nỗ lực làm cho hai mắt của mình có thể tập trung, trước mắt toàn là những chùm sáng hỗn độn, ngọn đèn sáng loáng khiến đồng tử hắn co rút từng trận, hắn thấy vô số những bóng dáng mờ ảo, thay đổi hình dạng một cách điên cuồng, ghim sâu vào não bộ của hắn, mang đến đau đớn kịch liệt.

“Ưm....A...” Randall nghe thấy thanh âm của chính mình, có hơi chút khàn khàn, lại mang theo dục vọng cùng cơ khát vô cùng rõ ràng, không thể nào giấu giếm. Cảm giác trống rỗng trong cơ thể khiến hắn như sắp phát điên lên, hắn thậm chí có thể cảm giác được nơi tư mật khó nói kia đang tự động phân bố một loại chất nhầy mất thể diện, đồng thời cái loại ướt át này cũng ngay lập tức khiến hắn nhớ lại quá khứ buồn nôn của chính mình. Tốc độ máu lưu thông tăng nhanh, hắn dường như có thể cảm nhận được chúng đang tập kích vào toàn bộ giác quan trên cơ thể. 

Quần đã muốn ướt nhẹp một mảng lớn, Randall ngay cả thời gian để bản thân cảm thấy xấu hổ cũng không có, trong đầu hắn phủ ngập các loại hình ảnh điên cuồng, mơ thấy huyệt động của chính mình bị những côn th*t thô to mãnh liệt, thô bạo trừu sáp, luân phiên ra vào, đâm chọt, mang theo đau đớn cùng với khoái cảm khiến người điên cuồng.

Đúng vậy, hắn muốn điên rồi, muốn phát điên thật rồi.

“Shit!” Lại một đợt sóng điên cuồng kịch liệt quét qua người Randall, hắn co mình lại trên chiếc giường da cứng rắn, chỉ có một lớp mỏng dính, đầu ngón tay siết chặt lấy khung giường lạnh băng ở cạnh bên -- Hắn nắm chặt đến mức các đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch dọa người. Mồ hôi lạnh dọc theo trán tí tách rơi xuống, uốn lượn một cách ái muội mà biến mất sau cổ áo, cứ tiếp tục như vậy trong chốc lát, nơi ấy (cổ áo) đã bị nhuốm ngả sang màu trà.

Thanh niên tóc vàng cắn chặt môi, đè ép những tiếng rên rỉ vỡ vụn, hắn quơ quào tìm kiếm, rốt cuộc đụng đến một thứ tương tự với chiếc điều khiển từ xa, đè xuống nút bấm. Nhiệt độ xung quanh nháy mắt hạ xuống. Randall run run, rét lạnh khi nhiệt độ chạm đến 0 độ giúp hắn tìm lại được một tia lý trí, một tầng da gà nổi lên trên làn da mịn màng, khiến cảnh sắc lại càng thêm tiên diễm.

Vài ngày trở lại đây Randall đã biết “thứ” đấy sắp đến, lại thêm chứng nghiện thuốc kích thích khiến hắn đau đầu đêm không ngủ được, đấy là hậu quả do cố tình áp chế thiên tính để lại, hiện tại, chính là báo ứng.

Không khí buổi sớm làm cho người người thần thanh khí sảng, Bruce dừng lại trước cửa nhà. Phía dưới đôi mắt tông nâu của nam nhân là hai bọng mắt thâm quầng, mấy ngày nay y bận rộn xử lý vài vấn đề của khu I, dù sao, uy lực đáng sợ của bốn khối đầu đạn hạt nhân kia không phải là thứ mà năm tháng có thể mài mòn được.

Căn nhà tại Langley này của y rất rộng, có một gác chuông màu trắng cùng với một hoa viên cái gì cũng không có. Bruce cũng không thường ở nơi này, hay nói chính xác hơn, y chưa bao giờ trụ lại nơi nào quá lâu, về cơ bản mà nói đây là yêu cầu công việc. Nam nhân chậm rãi giẫm từng bước lên bậc thang, động tác lấy chìa khóa mở cửa hơi khựng lại, y nghe được một vài tiếng lộc cộc nhỏ vụn.

Một con mèo hoang màu đen nhảy xuống từ cửa sổ, dường như bị dọa sợ, nó dùng đôi mắt màu hoàng kim của mình nhìn chòng chọc Bruce vài giây, sau đó nhanh chóng biến mất phía sau bụi cỏ mọc um tùm bên bậc thang, Bruce chú ý đến một chân có chút khập khiễng của con mèo hoang, đây chắc là nguyên nhân của những tiếng vang kia. 

“Sir.” Gương mặt Garcia xuất hiện trên màn hình ti vi sau một loạt những đường nét dị dạng. 

Bruce đang đổi giày trước cửa, y liếc nhìn ti vi trong phòng khách, mày hơi nhíu.

Biểu tình trên mặt nữ quân nhân phá lệ nghiêm túc, mang theo lo lắng không quá khó để nhìn ra: “Thật có lỗi nhưng không thể không làm như vậy, trưởng quan, breakpoint no.3 phát tình.”

Động tác bước vào phòng khách của Bruce khựng lại: “Mười phút sau tôi sẽ đến.”

Thời điểm cánh cửa vừa dày vừa nặng chế tác từ hợp kim mở ra, khí tức Omega ngay lập tức lan tỏa. Bruce nhìn về phía sau lưng Garcia. Nữ quân nhân nhìn qua có chút lo lắng: “Hình như đặc công đã quên mở cửa thông gió.” Nàng hơi chút lưỡng lự: “Sir, ngài có cần...” Mùi hương đặc trưng của Omega ở trong không gian kín mít trở nên vô cùng nồng đậm, dường như có thể xuyên thẳng qua tầng tầng lớp lớp vải sợi mà ngấm sâu vào lỗ chân lông, nàng thân là một Beta còn có thể cảm nhận được, Garcia còn chưa quên trưởng quan của mình là một Alpha cường đại đến mức người người tặc lưỡi đâu --- Nói như vậy cũng có nghĩa, nhu cầu trên “phương diện nào đấy” cũng vô cùng cường đại. 

Mùi Omega phủ ngập căn phòng, tất cả cảm quan có thể cảm thụ được đều bị nhấn chìm trong đấy. Lúc này đây mùi Omega không còn ngọt ngào và tuyệt vời, chúng cuồng loạn, hung bạo, một cỗ khát vọng gần như phá hủy lớp kính chống đạn. Bruce trong nháy mắt quên cả hô hấp.

Đôi mắt nâu của nam nhân nheo lại, y nhìn Randall nằm trên chiếc giường xếp đơn giản trong buồng giam bằng thủy tinh, ngoại trừ khoang ngực còn phập phồng, gần như không thể tìm ra thêm bất cứ dấu hiệu nào biểu hiện sự sống.

Bruce hơi nhíu mày - Đây hoàn toàn không phải là phản ứng bình thường của Omega khi tiến vào kỳ động dục.

Y chậm rãi bước về phía trước hai bước.

Garcia há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi.

Randall cảm thấy như có kẻ nào đó vừa rạch bụng lôi toàn bộ lục phủ ngũ tạng của mình ra mà nướng trên ngọn lửa, cảm giác đau đớn khiến hắn chỉ muốn chửi mẹ nó. Nhưng hắn hiện tại không mở nổi miệng - hay nói đúng hơn, là không dám mở miệng, bởi lẽ dù là lời lẽ thô tục thế nào đi chăng nữa, cứ đến bên miệng là lại biến thành rên rỉ như muốn tê liệt thần kinh người khác. Hắn biết có người tiến lại gần, nhưng cũng chẳng nghĩ quay đầu lại nhìn.

Đáp án không ngoài dự đoán.

Tiếng bước chân Bruce tại gian phòng trống trải mà trở nên vang vọng. Y bước vào buồng giam đặc chế bằng thủy tinh kia, đặc công của y nằm ở bên trong, co ro thân mình, bởi vì tình triều tập kích không nhịn được mà run rẩy. Từng sợi tóc màu vàng của Randall bám dính trên trán, chật vật đến khó có thể hình dung, đôi mắt xanh lam mờ mịt ánh nước - lúc này đây hoàn toàn không phải ngụy trang mà thành.

Ánh mắt Bruce dừng lại trên mặt đặc công tóc vàng. Y bỗng đặt câu hỏi: “Lần nào cũng đều như vậy?”

Garcia nghe thanh âm trưởng quan vang lên, giật thót: “Xin lỗi, sir?”

Giọng nam nhân tóc đen bình thản: “Cậu James, mỗi khi tiến vào kỳ động dục, đều tự đem mình giam ở đây?”

Garcia do dự một giây rồi đáp: “Vâng.” Nữ quân nhân nhìn bóng lưng Bruce Stewart, nam nhân này cao lớn, bả vai rất rộng, y đứng ngay sát bên cạnh lồng thủy tinh, gần như hoàn toàn che khuất nửa người trên của Randall đang nằm phía trong. Garcia nhìn không thấu biểu tình của hai người nọ, “Bộ nghiên cứu từng cử bốn vị đặc công Alpha qua đây, kết quả no.3...”

Nàng cắn chặt răng, cuối cùng nói ra: “Thần trí không rõ giết chết ba đặc công, người còn lại trọng thương.” 

Về sau bộ nghiên cứu liền không hạ lệnh cử Alpha qua chỗ Randall nữa, đây là bí mật mà hầu như tất cả người trong bộ nghiên cứu đều biết, breakpoint no.3 từng trải qua đợt cải tạo thân thể, một Omega có kỳ động dục dài hơn nửa tháng, cự tuyệt Alpha, dùng một loại phương thức hung bạo khiến người khác khiếp sợ. 

Không ai có thể quên được buồng giam thủy tinh thấm đẫm máu tươi và óc văng tung tóe kia, và cả những tiếng la hét thảm thiết ngày càng mỏng manh khi đấy.

Thiên tính có thể bức điên một người, làm cho họ mất đi lý trí, có vài người sẽ buông vũ khí đầu hàng, cứ thế bị nhấn chìm, có vài người sẽ vì thế mà bùng nổ, ngọc nát đá tan.

Về sau, cứ mỗi năm khi đến thời kỳ này, Randall sẽ đem chính bản thân mình khóa lại trong cái buồng giam kia, không một ai dám “quấy rầy” hắn.

Đường cong trên gương mặt thanh niên tóc vàng vẫn kiên nghị và xinh đẹp như cũ, cho dù mái tóc ướt đẫm mồ hôi, làn da sớm đã ửng hồng đầy tình sắc, não bộ đại khái cũng đã đình công, đôi mắt xanh hoàn toàn mất đi tiêu cự. Thanh niên tóc vàng theo bản năng mà cọ xát bộ vị trọng điểm, chỉ có điều những xúc cảm nhỏ vụn này chỉ tổ khiến khát vọng của hắn ngày càng dâng cao - đây chính là một loại tra tấn.

Hiểu được rằng đặc công của y vì muốn bảo trì thanh tỉnh mà điều chỉnh nhiệt độ đến mức rét lạnh khó hiểu, Bruce thậm chí nhìn thấy từng làn khói trắng theo hô hấp của Randall tản mác trong không khí.

Đặc công biết có người đứng ở bên ngoài lồng giam thủy tinh, hắn thậm chí chẳng cần nhìn cũng biết ai là người dám lại gần nơi này. Randall nhắm lại hai mắt.

“Đi ra.” Hắn nói, “Đi ra.”

Thanh niên tóc vàng mấp máy môi, hiện tại thì giọng điệu này cũng chẳng phải là lớn mật, hắn ra lệnh cho trưởng quan của mình, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.

Bruce nhìn từng giọt mồ hôi chảy dọc theo quai hàm của Randall, thoạt nhìn tinh tế giống như một dòng suối nhỏ. Cả cổ và cằm của thanh niên được tạc từ những đường cong xinh đẹp. Hắn bị thiên tính tra tấn, giãy dụa giữa đau đớn cùng khoái cảm, ngay cả thần trí cũng đã không còn thanh tỉnh, nhắm nghiền mắt chính là biểu hiện của sự yếu đuối nhất từ trước đến giờ.

Hắn biết hắn không thể đối diện người khác, hắn không muốn bị người khác nhìn thấy đôi mắt xanh lam trống rỗng và trầm luân của mình, hắn giấu đi nhược điểm. Bruce liền như vậy thản nhiên mà nhìn gương mặt của đặc công tóc vàng, phủ trên mí mắt nhắm nghiền là những sợi lông mi màu vàng kim, hơi hơi run rẩy, mang theo cảm xúc ướt át.

Bruce bỗng nhiên nở một nụ cười rất nhỏ, lộ ra một loại ôn hòa khiến người kinh ngạc. Y biết Randall không thể nhìn thấy.

Lần phát tình này kéo dài suốt 20 ngày. Đây mới chỉ là bắt đầu.

Mùi hương làm người khác mê muội xen lẫn với phẫn nộ bá đạo mà xâm nhập vào xoang mũi Bruce, đôi mắt nâu của nam nhân hơi giật giật. Garcia đã sớm hạ lệnh, nhân viên bộ kỹ thuật dùng vũ lực mở ra thiết bị thông gió, mùi hương Omega trong không khí từ từ nhạt dần, tuy nhiên Bruce vẫn có thể cảm nhận được mùi hương cách một lớp kính chống đạn như cũ, một đường triền miên lại sắc bén lướt qua, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của y, khiến hai tai như ù đi.

Cùng Omega không quan hệ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện