“Tôi...” Sao bỗng dưng cô thấy mất phương hướng thế này? À, phải rồi. Tông giọng tự mãn của anh nhắc cô nhớ về cuộc trò chuyện của họ ở nhà Lacy một tuần trước. Sự biết ơn cô dành cho anh bởi đã ở lại đêm qua đang dần giảm sút đáng kể. “Sao anh biết? Tôi không muốn nói chuyện này. Anh nên –”
“Mẹ em nghĩ tay bác sĩ đó đứng sau tất cả chuyện này.”
Cô giật lấy một chiếc khăn giấy. “Mẹ tôi quan hệ với một Evils phiên bản bán-trái-cây. Anh nghĩ anh tin được bao nhiêu trong số những gì bà ấy nói?” Sue lắc đầu “Paul không làm vậy đâu.”
“Sao em chắc chắn thế?”
“Chỉ là tôi biết thế.” Cô vuốt phẳng lại chiếc khăn giấy, sau đó xé vụn nó ra. Ánh mắt xanh của anh khiến cô nhận ra điều hòa không được bật. Nóng, nóng quá. Ký ức về việc thức dậy trên người anh khiến bụng dạ cô bắt đầu lộn nhào. Cô bồn chồn vò chiếc khăn giấy và lại xé nó vụn thêm.
“Thế kế hoạch cuối tuần của em là gì?”
À, tôi đã quyết định không giả vờ đạt cực khoái nữa. Cô xé chiếc khăn giấy thành từng mảnh vụn. Nhận ra đống lộn xộn mà mình đang bầy ra, cô gom chúng lại và vơ vào tay. “Anh ấy có một ca cấp cứu.”
“Ai đó có móng chân mọc ngược à?” Sự hài hước ánh lên trong đôi mắt Jason.
Sue bật dậy và mang bát của mình đến bồn rửa. “Paul là một bác sĩ. Anh ấy không đáng bị chế giễu. Chân là bộ phận quan trọng cực kỳ đấy.”
Jason xoay người trên ghế. “Vậy là em chia tay với anh ta rồi hử?”
“Không.” Cô bắn cho anh ánh mắt Hades[18] tốt nhất của mình. Thực tế rằng cô sẽ chia tay Paul vào tối mai không phải là việc của Dodd.
“Thế tại sao em không gọi anh ta tới giải cứu em đêm qua? Không phải mọi cô gái đều gọi cho bạn trai khi đang gặp hoảng loạn sao?”
Cô mở miệng nhưng không biết trả lời sao. Sự thật là cô sẽ không bao giờ gọi cho Paul. Ngay cả nếu cô có không quyết định chia tay anh ta, cô sẽ không bao giờ nghĩ đến việc gọi anh ta. Đó không phải đã nói lên vài điều rằng cô thật sự quan tâm ít đến thế nào sao?
Cô cắn môi. “Làm sao đó lại trở thành chuyện của anh được nhỉ?” Trước thực tế rằng anh không có hứng thú với một phụ nữ không thể đứng yên và không bao giờ im miệng, cô tiếp tục tự nhủ. Nhưng không nói ra. Bởi vì điều đó làm tổn thương lòng tự trọng của cô. Và nếu cô bị tổn thương, vậy có nghĩa là cô có quan tâm. Và tất nhiên là, cô đếch thèm quan tâm.
Chắc chắn là, cô có vài khoảnh khắc tồi tệ kiểu anh-là-kiểu-quần-jean-em-thích, nhưng cô chặn ngay suy nghĩ đó lại. Đã hai năm kể từ lần cuối cô quan hệ và mấy cái thứ đồ chạy pin thì không được tính đến. Jason thì có đầy đủ đồ nghề, và chắc chắn là không cần pin. Cô hẳn là sẽ bị thu hút bởi bất cứ người đàn ông nào hôn cô và phát hiện ra một điểm G chưa từng được phát hiện nằm trong cổ họng thôi.
Jason mang bát đến bồn rửa. Chân anh chạm vào chân cô.
Zip.
Zing.
Sự đụng chạm lướt qua của anh gửi một làn sóng phấn khích tụ lại ở nơi mà nó không nên nóng lên của cô lúc này. Không gian. Cô cần không gian. Cô bước sang bên.
Anh nhích lại gần cô. “Mẹ em đúng ở một điểm. Kẻ bám đuôi thường hóa ra lại là bạn trai cũ hoặc chồng cũ.”
“Không phải trong trường hợp này.” Cô bỏ đi để không chạm vào anh nữa và mở máy rửa chén.
“Sao em nói thế?” Anh nghiêng người trên bàn bếp và quan sát cô xếp bát vào máy. Không phải một người đàn ông – khi thấy phụ nữ dọn dẹp, sẽ xung phong giúp đỡ sao?
Khi đứng dậy, cô trông thấy ánh mắt anh đang dán vào mông mình. Lời nói bật ra trước khi cô kịp ngăn lại. “Hoặc là tôi đã ngồi lên thứ gì đó, hoặc là anh chỉ đang thưởng thức những gì đang thấy thôi?”
“Chắc chắn là những gì đang thấy.” Anh cười toe toét, không chút xấu hổ.
Cô quyết định mình sẽ phải làm gì đói với tông giọng trừng phạt của mình. Nụ cười của anh lại dội vào cô lần nữa, sự hấp dẫn giới tính thuần khiết rối tinh cùng một đống những lời thề thốt đủ kiểu trước đó. Cô chỉnh lại quần soóc của mình để chắc chắn cô thật sự không cho anh thức gì để mà thưởng thức.
Anh nắm lấy khuỷu tay cô và bắt đầu tiến về phía phòng khách. “Ngồi xuống nào. Nói cho tôi biết tại sao em không nghĩ tay bác sĩ chân hoặc chồng cũ của em là người chịu trách nhiệm cho tất cả chuyện này. Kể cho tôi nghe về các cuộc gọi.”
Cái nắm tay của anh khi anh dẫn cô hướng về phía sofa khiến Sue thật khó suy nghĩ lúc này, thật khó để suy nghĩ về Paul hay gã chồng cũ cô không-bao-giờ-nghĩ-tới. Ngồi xuống, mặt nệm sofa mát lạnh ép vào đùi nhắc cô nhớ tới chiếc quần soóc cắt ngắn của mình. Nó thật không đứng đắn. Nhưng khi mặc đồ cô đâu ngờ rằng anh vẫn ở đây đâu.
“Đầu tiên là các cuộc gọi nhé. Chúng bắt đầu từ khi nào?” Anh đến ngồi cạnh cô.
Chiếc sofa lún xuống, một miếng mút lòi ra từ lỗ đạn bắn. Trong lượng của anh khiến Sue đổ người về phía anh. Cô nhích ra xa và suýt nữa đã bảo anh biến ra chỗ khác đi, nhưng rồi cô phát hiện ra vết súng trên ghế sofa. Trong khi viên đạn lạc đó không phải dành cho cô, thì có ai đó đêm qua đã muốn làm hại cô.
Cô bắt gặp ánh mắt anh. “Tôi không biết. Tôi có vài cuộc gọi bị treo máy. Tôi không biết họ có ở đó hay không nữa. Tôi chỉ bắt đầu để ý sau vụ con chuột thôi. Vào cái hôm có tiệc ở chỗ Lacy tôi nhận được vài cuộc. Hắn chẳng bao giờ nói gì cả, chỉ treo máy thôi. Và –”
“Sao em không nói gì đó?” Jason hỏi vẻ khó chịu.
Cô khoanh chân lại, đung đưa bàn chân phải khi nói tiếp. “Tôi không biết đường dây có thông không. Ai mà chả từng nhận được mấy cuộc gọi bị treo máy khi đường dây điện thoại gặp trục trặc –”
Anh giơ tay lên ra hiệu cho cô im lặng, nhắc cô nhớ về bình luận của anh rằng cô nói quá nhiều và không bao giờ chịu đứng im. Cô ngừng bồn chồn.
“Nhưng giờ hắn đã làm nhiều hơn chỉ là gọi điện và treo máy?”
Cô gật đầu và vô tình đá vào chân anh khi cô xoay người. Thả chân xuống, cô đặt tay lên đầu gối. “Hắn nói vài thứ rất lạ. Những thứ đại loại kiểu ‘Chết đi, Sue, chết đi’.”
“Chết sao?” Jason cau mày.
“Và điều đáng sợ là... Hôm qua hắn gọi vào di động của tôi. Rất ít người biết số đó.”
Anh cau mày. “Thế gã bác sĩ chân có số di động của em không? Hay chồng cũ nữa?”
“Có, Paul có số, nhưng anh ấy không làm vậy đâu, và tôi đã không gặp chồng cũ trong cả hai năm nay rồi. Không phải một trong số họ đứng sau chuyện này đâu.”
Jason khoanh tay lại. “Sao em có thể chắc chắn thế?”
Cô quyết định đơn giản là nói cho anh biết. “Bởi vì chẳng ai trong số họ đã đọc sách của tôi cả.”
“Ý em là...sao?”
Cô đứng dậy và đi quanh bàn cà phê. Cúi người, cô lấy ra giỏ trái cây gỗ. “Sách của tôi, Kẻ giết người trong đêm, hai tuần nữa mới ra mắt.” Cảm nhận ánh mắt anh lại dán vào mình lần nữa, cô bật người đứng dậy và kéo mạnh quần soóc xuống.
Ánh mắt anh trở lại với gương mặt cô. “Thế cuốn sách đó thì liên quan gì tới mấy cuộc gọi?”
“Truyện của tôi có một kẻ giết người hàng loạt luôn đi quấy rối nạn nhân của hắn. Hắn gọi các cuộc điện thoại đáng sợ, nói những điều kỳ lạ, và... một lần hắn đã gửi một –”
“Một con chuột chết!” Jason bật dậy. “Chết tiệt! Vì cái quái gì mà em không nói với tôi chuyện đó tuần trước?”
“Tôi không muốn tin là chuyện là như thế. Nó không giống chính xác như trong sách của tôi. Mà anh và Chase còn đang buộc tội Melissa nữa. Nếu anh biết nội dung truyện và biết cô ấy là một trong những người đã đọc nó anh có thể sẽ mang cô ấy đi thẩm vấn.”
“Phải, chính thế đấy.” Anh bước tới trước mặt cô. “Cô ta còn trong thành phố không?”
“Không. Và không phải cô ấy đâu. Sao cô ấy phải làm vậy chứ?”
“Khỉ thật, Sue à, em viết về những kẻ lâp dị, nhưng em lại không thể có bản năng nhận biết một kẻ chỉ hơi lập di thôi. Tôi không thể tin em lại giữ kín một đầu mối quan trọng như vậy. Bất cứ ai làm chuyện này đều là một kẻ lập dị thật sự đấy.”
“Tôi đâu có giữ kín bí mật đâu. Tôi có nói với sĩ quan Martin rồi.” Cô cố nói lần nữa với giọng chê trách.
Anh cau mày. “Em nói với cái thằng ngớ ngẩn đó mà không nói cho Chase hoặc cho tôi sao?”
Được rồi, chẳng có lý do gì mà cô phải tiếp tục nhịn cả, vậy nên cô đơn giản là bùng nổ. “Nếu Lacy nghĩ tôi đang gặp nguy hiểm thì cậu ấy sẽ hủy ngay kỳ nghỉ của mình.” Cô giơ tay lên. “Và cho đến khi hắn bắt đầu nói những thứ đại loại như ‘chết chóc’, tôi đã không nghĩ tôi đang gặp nguy hiểm. Còn về chuyện không nói cho anh biết... Tôi chẳng có lý do gì để nói cho anh bất cứ điều gì hết. Tôi chẳng phải nói gì cả. Anh thậm chí còn chẳng thích tôi. Tôi nói và di chuyển quá nhiều. Nhớ chứ?”
Tôi lỗi hiển hiện trong đôi mắt anh. “Tôi chưa bao giờ nói là không thích em cả.”
“Lý do duy nhất anh còn ở đây là... Tôi thậm chí không biết tại sao anh vẫn ở đây nữa. Anh là bạn của Chase và Lacy, không phải của tôi!” Và sau câu đó cô chợt hiểu lý do tại sao anh vẫn ở đây. “Chase yêu cầu anh kiểm tra tôi, phải không?”
Vẻ mặt của Jason đã nói lên tất cả.
“Tuyệt vời! Hãy rủ lòng thương và chăm sóc cho Sue nhé.” Cô chỉ tay về phía cửa. “Đi đi. Tôi không cần bảo mẫu.” Cô đặt tay lên ngực anh để giúp anh bước đúng hướng.
Anh không nhúc nhích.
“Tôi không đi đâu.” Anh vòng tay quanh eo cô. “Tôi chẳng đi đâu cả cho đến khi tên quái đản này bị bắt.” Anh kéo cô tới gần hơn. “Em mắc kẹt với tôi rồi.” Gọng anh trầm thấp và gợi cảm.
Sự thiếu thoải mái của cô tăng dần trước nhận thức rằng họ đang ở gần nhau đến thế nào. Và cả cảm giác họ vừa vặn đến chừng nào nữa. “Anh không thể ở lại đây được.”
“Sao không?” Tay anh lướt lên vai cô, sau đó từ từ di chuyển quanh eo cô.
“Bởi vì tôi không muốn anh ở đây.” Sự đáp trả của cô có vẻ yếu ớt, như thể cô không hề có ý đó.
“Em cần tôi.” Anh hạ thấp mặt. Má và hàm râu mới mọc của anh chạm vào cô.
Ở gần thế này, cô chắc chắn trông thấy dục vọng bùng lên trong mắt anh. “Tôi không cần anh.”
Cô có thể vô cùng ham muốn anh, nhưng cô thật sự không cần anh. Cô đã học được trong những ngày qua cách làm sao phân biệt giữa muốn và cần. Muốn sẽ khiến bạn hạnh phúc tạm thời nhưng sẽ không nghĩ đến chuyện gắn bó lâu dài. Vài ham muốn thậm chí còn trở nên tồi tệ nếu kéo dài. Jason Dodd chắc chắn là không tốt cho cô. Họ sẽ mất-phanh, không có phanh-bàn-đạp rồi thì sao? Anh sẽ hết hứng thú với cô bởi vì anh không thật sự thích cô. Chắc chắn là ham muốn, không phải sự cần thiết.
“Em cần tôi.” Anh ép trán vào trán cô. “Ai đó đang cố gắng hãm hại em. Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra.” Hơi thở của anh thì thầm trên môi cô, và cô thấy mình đang thở một cách khó nhọc.
“Không.” Cô kéo mặt ra, rời xa môi anh. “Anh phải đi đi.” Nhưng cô biết anh sẽ chẳng nghe đâu. Cô cần ai đó bảo vệ cô. Cô đã viết về những nữ chính chống lại những kẻ xấu xa và chiến thắng, nhưng cô đang chứng minh cô không phải một trong số họ. Ngay cả với khẩu súng vẫn đang nằm trong túi xách của cô –
“Em cần –”
“Tôi sẽ tìm ai đó bảo vệ mình.” Cô không thể cho phép Jason làm rối tung cuộc đời cô. Cô sẽ tổn thương và vỡ vụn mất. Chúa biết cô đã đủ tổn thương trong suốt cuộc đời rồi. Có bất cứ điều gì với Jason Dodd sẽ chỉ mở khoét sâu thêm vào vết thương trên ngực cô, như thể đưa anh một cái búa, và bảo anh hãy sử dụng nó đi.
Cô chớp mắt trước biểu hiện phật ý của anh. “Tôi sẽ gọi cho cảnh sát và xin nhận vụ này.”
Cô lùi lại, nhưng anh đang bước tới gần hơn. Đùi anh đang ép vào giữa hai chân cô.
Zip.
Zing.
Chân anh mang lại cảm giác thật tuyệt giữa hai chân cô. “Tôi là cảnh sát. Nhớ chứ.” Đôi môi ấm áp của anh quét nhẹ lên má cô. “Em có mùi thật tuyệt.” Mùi của anh cũng thật ngon lành.
Có chút gì đó như mùi cà phê, với... mùi hương tự nhiên rất đàn ông: trần tục và sạch sẽ.
“Để tôi ở lại cho đến khi chuyện này qua đi nhé.”
Rồi sau đó anh sẽ rời đi. “Anh không thể.” Nhưng cô đang dựa vào anh, áp vào anh. Chỉ một giây thôi, cô tự nhủ.
“Vậy thì tôi sẽ cắm trại trước cửa.” Phần cơ thể phía dưới của anh đang áp chặt lấy cô. “Thành thật mà nói, tôi thích sự gần gũi này.” Môi anh đang chà sát thái dương cô. “Và tôi nghĩ rằng em cũng thấy nó thật tuyệt.” Anh liếc xuống nơi ngực cô đang ép vào bụng mình. Cô nhìn theo ánh mắt anh và – đến núm vú đang siết lại của mình.
Anh di chuyển, như thể đang cố tình chà sát hai điểm nhạy cảm kia. Một làn sóng phấn khích truyền thẳng đến khu vực trung tâm của cô. Tại sao anh lại khó[19] thuyết phục đến vậy? Cô nuốt xuống và nhận ra đâu mới là thứ đang trở nên cứng hơn. Nó không thuộc về cô, mà nó đang ép vào rốn cô.
Thế đấy! Cô đang làm gì đây trời? Chẳng phải cô đã thảo luận nghiêm túc chuyện này với cây vả của mình đêm qua sao? “Chuyện này cần phải dừng lại.” Cô kéo người ra. “Và nó phải dừng lại ngay bây giờ.” Thật sự là vậy.
Anh giơ tay lên. “Em nói đúng.” Sức nóng trong ánh mắt anh nhạt dần. “Bây giờ không phải lúc. Tôi cần một danh sách tất cả những người đã đọc cuốn sách đó của em. Tôi cần tên, số điện thoại. Có lẽ tôi cũng nên được đọc cuốn sách đó.” Ánh mắt anh di chuyển xuống chân cô và lướt lên trên. “Nhưng việc đầu tiên... em phải thay cái quần soóc này ra. Nó đang khiến tôi phát điên lên.”
Và chỉ cần có thế, sức nóng trong mắt anh lại bùng lên. Anh giơ tay ra, ngón tay trỏ luồn vào đỉa quần cô và anh kéo cô lại gần hơn. “Và rồi, có lẽ điều chúng ta cần làm là kết thúc thứ[20] này.”
“Chẳng có thứ gì hết.” Giật tay anh khỏi quần mình, cô bước lùi lại.
Ánh mắt anh lướt xuống ngực cô, núm vú cô đang dựng đứng sau lớp vải mỏng. “Sao lại không nhỉ?”
“Bởi vì...” Cô chỉ tay vào anh. “Anh có vấn đề, và tôi không đối phó với vấn đề thêm nữa đâu. Và ngừng... ngừng nhìn chằm chằm vào ngực tôi thế đi!”
Ánh mắt anh bắt thẳng lên nhưng anh đang cười toe toét. “Vấn đề gì vậy? Bên cạnh việc nhìn chằm chằm vào... ngực em. Cái đó, theo quan điểm của tôi, thật sự rất tuyệt để ngắm đấy.”
Anh bước lại gần hơn. Vẻ tự tin gợi cảm trong mỗi bước đi của anh thật quá hấp dẫn. Cô giận dữ bỏ vào phòng ngủ để thay quần áo. Cô rời đi mà vẫn cảm thấy xấu hổ và bối rối, sự nữ tính trỗi dậy vẫn đang trào lên trong cô. Jason Dodd có thể không muốn cô bốn tháng trước, nhưng giờ thì khác. Có qua có lại thì cũng là công bằng thôi. Và lần này, cô sẽ là người khiến anh tổn thương.
“Anh sẽ không ở lại,” cô nhắc lại qua vai.
Giọng cô thậm chí còn không thuyết phục nổi chính cô. Hẳn là cô cũng cần phải làm gì đó với tông giọng sao cho thuyết phục của mình.
“Mẹ em nghĩ tay bác sĩ đó đứng sau tất cả chuyện này.”
Cô giật lấy một chiếc khăn giấy. “Mẹ tôi quan hệ với một Evils phiên bản bán-trái-cây. Anh nghĩ anh tin được bao nhiêu trong số những gì bà ấy nói?” Sue lắc đầu “Paul không làm vậy đâu.”
“Sao em chắc chắn thế?”
“Chỉ là tôi biết thế.” Cô vuốt phẳng lại chiếc khăn giấy, sau đó xé vụn nó ra. Ánh mắt xanh của anh khiến cô nhận ra điều hòa không được bật. Nóng, nóng quá. Ký ức về việc thức dậy trên người anh khiến bụng dạ cô bắt đầu lộn nhào. Cô bồn chồn vò chiếc khăn giấy và lại xé nó vụn thêm.
“Thế kế hoạch cuối tuần của em là gì?”
À, tôi đã quyết định không giả vờ đạt cực khoái nữa. Cô xé chiếc khăn giấy thành từng mảnh vụn. Nhận ra đống lộn xộn mà mình đang bầy ra, cô gom chúng lại và vơ vào tay. “Anh ấy có một ca cấp cứu.”
“Ai đó có móng chân mọc ngược à?” Sự hài hước ánh lên trong đôi mắt Jason.
Sue bật dậy và mang bát của mình đến bồn rửa. “Paul là một bác sĩ. Anh ấy không đáng bị chế giễu. Chân là bộ phận quan trọng cực kỳ đấy.”
Jason xoay người trên ghế. “Vậy là em chia tay với anh ta rồi hử?”
“Không.” Cô bắn cho anh ánh mắt Hades[18] tốt nhất của mình. Thực tế rằng cô sẽ chia tay Paul vào tối mai không phải là việc của Dodd.
“Thế tại sao em không gọi anh ta tới giải cứu em đêm qua? Không phải mọi cô gái đều gọi cho bạn trai khi đang gặp hoảng loạn sao?”
Cô mở miệng nhưng không biết trả lời sao. Sự thật là cô sẽ không bao giờ gọi cho Paul. Ngay cả nếu cô có không quyết định chia tay anh ta, cô sẽ không bao giờ nghĩ đến việc gọi anh ta. Đó không phải đã nói lên vài điều rằng cô thật sự quan tâm ít đến thế nào sao?
Cô cắn môi. “Làm sao đó lại trở thành chuyện của anh được nhỉ?” Trước thực tế rằng anh không có hứng thú với một phụ nữ không thể đứng yên và không bao giờ im miệng, cô tiếp tục tự nhủ. Nhưng không nói ra. Bởi vì điều đó làm tổn thương lòng tự trọng của cô. Và nếu cô bị tổn thương, vậy có nghĩa là cô có quan tâm. Và tất nhiên là, cô đếch thèm quan tâm.
Chắc chắn là, cô có vài khoảnh khắc tồi tệ kiểu anh-là-kiểu-quần-jean-em-thích, nhưng cô chặn ngay suy nghĩ đó lại. Đã hai năm kể từ lần cuối cô quan hệ và mấy cái thứ đồ chạy pin thì không được tính đến. Jason thì có đầy đủ đồ nghề, và chắc chắn là không cần pin. Cô hẳn là sẽ bị thu hút bởi bất cứ người đàn ông nào hôn cô và phát hiện ra một điểm G chưa từng được phát hiện nằm trong cổ họng thôi.
Jason mang bát đến bồn rửa. Chân anh chạm vào chân cô.
Zip.
Zing.
Sự đụng chạm lướt qua của anh gửi một làn sóng phấn khích tụ lại ở nơi mà nó không nên nóng lên của cô lúc này. Không gian. Cô cần không gian. Cô bước sang bên.
Anh nhích lại gần cô. “Mẹ em đúng ở một điểm. Kẻ bám đuôi thường hóa ra lại là bạn trai cũ hoặc chồng cũ.”
“Không phải trong trường hợp này.” Cô bỏ đi để không chạm vào anh nữa và mở máy rửa chén.
“Sao em nói thế?” Anh nghiêng người trên bàn bếp và quan sát cô xếp bát vào máy. Không phải một người đàn ông – khi thấy phụ nữ dọn dẹp, sẽ xung phong giúp đỡ sao?
Khi đứng dậy, cô trông thấy ánh mắt anh đang dán vào mông mình. Lời nói bật ra trước khi cô kịp ngăn lại. “Hoặc là tôi đã ngồi lên thứ gì đó, hoặc là anh chỉ đang thưởng thức những gì đang thấy thôi?”
“Chắc chắn là những gì đang thấy.” Anh cười toe toét, không chút xấu hổ.
Cô quyết định mình sẽ phải làm gì đói với tông giọng trừng phạt của mình. Nụ cười của anh lại dội vào cô lần nữa, sự hấp dẫn giới tính thuần khiết rối tinh cùng một đống những lời thề thốt đủ kiểu trước đó. Cô chỉnh lại quần soóc của mình để chắc chắn cô thật sự không cho anh thức gì để mà thưởng thức.
Anh nắm lấy khuỷu tay cô và bắt đầu tiến về phía phòng khách. “Ngồi xuống nào. Nói cho tôi biết tại sao em không nghĩ tay bác sĩ chân hoặc chồng cũ của em là người chịu trách nhiệm cho tất cả chuyện này. Kể cho tôi nghe về các cuộc gọi.”
Cái nắm tay của anh khi anh dẫn cô hướng về phía sofa khiến Sue thật khó suy nghĩ lúc này, thật khó để suy nghĩ về Paul hay gã chồng cũ cô không-bao-giờ-nghĩ-tới. Ngồi xuống, mặt nệm sofa mát lạnh ép vào đùi nhắc cô nhớ tới chiếc quần soóc cắt ngắn của mình. Nó thật không đứng đắn. Nhưng khi mặc đồ cô đâu ngờ rằng anh vẫn ở đây đâu.
“Đầu tiên là các cuộc gọi nhé. Chúng bắt đầu từ khi nào?” Anh đến ngồi cạnh cô.
Chiếc sofa lún xuống, một miếng mút lòi ra từ lỗ đạn bắn. Trong lượng của anh khiến Sue đổ người về phía anh. Cô nhích ra xa và suýt nữa đã bảo anh biến ra chỗ khác đi, nhưng rồi cô phát hiện ra vết súng trên ghế sofa. Trong khi viên đạn lạc đó không phải dành cho cô, thì có ai đó đêm qua đã muốn làm hại cô.
Cô bắt gặp ánh mắt anh. “Tôi không biết. Tôi có vài cuộc gọi bị treo máy. Tôi không biết họ có ở đó hay không nữa. Tôi chỉ bắt đầu để ý sau vụ con chuột thôi. Vào cái hôm có tiệc ở chỗ Lacy tôi nhận được vài cuộc. Hắn chẳng bao giờ nói gì cả, chỉ treo máy thôi. Và –”
“Sao em không nói gì đó?” Jason hỏi vẻ khó chịu.
Cô khoanh chân lại, đung đưa bàn chân phải khi nói tiếp. “Tôi không biết đường dây có thông không. Ai mà chả từng nhận được mấy cuộc gọi bị treo máy khi đường dây điện thoại gặp trục trặc –”
Anh giơ tay lên ra hiệu cho cô im lặng, nhắc cô nhớ về bình luận của anh rằng cô nói quá nhiều và không bao giờ chịu đứng im. Cô ngừng bồn chồn.
“Nhưng giờ hắn đã làm nhiều hơn chỉ là gọi điện và treo máy?”
Cô gật đầu và vô tình đá vào chân anh khi cô xoay người. Thả chân xuống, cô đặt tay lên đầu gối. “Hắn nói vài thứ rất lạ. Những thứ đại loại kiểu ‘Chết đi, Sue, chết đi’.”
“Chết sao?” Jason cau mày.
“Và điều đáng sợ là... Hôm qua hắn gọi vào di động của tôi. Rất ít người biết số đó.”
Anh cau mày. “Thế gã bác sĩ chân có số di động của em không? Hay chồng cũ nữa?”
“Có, Paul có số, nhưng anh ấy không làm vậy đâu, và tôi đã không gặp chồng cũ trong cả hai năm nay rồi. Không phải một trong số họ đứng sau chuyện này đâu.”
Jason khoanh tay lại. “Sao em có thể chắc chắn thế?”
Cô quyết định đơn giản là nói cho anh biết. “Bởi vì chẳng ai trong số họ đã đọc sách của tôi cả.”
“Ý em là...sao?”
Cô đứng dậy và đi quanh bàn cà phê. Cúi người, cô lấy ra giỏ trái cây gỗ. “Sách của tôi, Kẻ giết người trong đêm, hai tuần nữa mới ra mắt.” Cảm nhận ánh mắt anh lại dán vào mình lần nữa, cô bật người đứng dậy và kéo mạnh quần soóc xuống.
Ánh mắt anh trở lại với gương mặt cô. “Thế cuốn sách đó thì liên quan gì tới mấy cuộc gọi?”
“Truyện của tôi có một kẻ giết người hàng loạt luôn đi quấy rối nạn nhân của hắn. Hắn gọi các cuộc điện thoại đáng sợ, nói những điều kỳ lạ, và... một lần hắn đã gửi một –”
“Một con chuột chết!” Jason bật dậy. “Chết tiệt! Vì cái quái gì mà em không nói với tôi chuyện đó tuần trước?”
“Tôi không muốn tin là chuyện là như thế. Nó không giống chính xác như trong sách của tôi. Mà anh và Chase còn đang buộc tội Melissa nữa. Nếu anh biết nội dung truyện và biết cô ấy là một trong những người đã đọc nó anh có thể sẽ mang cô ấy đi thẩm vấn.”
“Phải, chính thế đấy.” Anh bước tới trước mặt cô. “Cô ta còn trong thành phố không?”
“Không. Và không phải cô ấy đâu. Sao cô ấy phải làm vậy chứ?”
“Khỉ thật, Sue à, em viết về những kẻ lâp dị, nhưng em lại không thể có bản năng nhận biết một kẻ chỉ hơi lập di thôi. Tôi không thể tin em lại giữ kín một đầu mối quan trọng như vậy. Bất cứ ai làm chuyện này đều là một kẻ lập dị thật sự đấy.”
“Tôi đâu có giữ kín bí mật đâu. Tôi có nói với sĩ quan Martin rồi.” Cô cố nói lần nữa với giọng chê trách.
Anh cau mày. “Em nói với cái thằng ngớ ngẩn đó mà không nói cho Chase hoặc cho tôi sao?”
Được rồi, chẳng có lý do gì mà cô phải tiếp tục nhịn cả, vậy nên cô đơn giản là bùng nổ. “Nếu Lacy nghĩ tôi đang gặp nguy hiểm thì cậu ấy sẽ hủy ngay kỳ nghỉ của mình.” Cô giơ tay lên. “Và cho đến khi hắn bắt đầu nói những thứ đại loại như ‘chết chóc’, tôi đã không nghĩ tôi đang gặp nguy hiểm. Còn về chuyện không nói cho anh biết... Tôi chẳng có lý do gì để nói cho anh bất cứ điều gì hết. Tôi chẳng phải nói gì cả. Anh thậm chí còn chẳng thích tôi. Tôi nói và di chuyển quá nhiều. Nhớ chứ?”
Tôi lỗi hiển hiện trong đôi mắt anh. “Tôi chưa bao giờ nói là không thích em cả.”
“Lý do duy nhất anh còn ở đây là... Tôi thậm chí không biết tại sao anh vẫn ở đây nữa. Anh là bạn của Chase và Lacy, không phải của tôi!” Và sau câu đó cô chợt hiểu lý do tại sao anh vẫn ở đây. “Chase yêu cầu anh kiểm tra tôi, phải không?”
Vẻ mặt của Jason đã nói lên tất cả.
“Tuyệt vời! Hãy rủ lòng thương và chăm sóc cho Sue nhé.” Cô chỉ tay về phía cửa. “Đi đi. Tôi không cần bảo mẫu.” Cô đặt tay lên ngực anh để giúp anh bước đúng hướng.
Anh không nhúc nhích.
“Tôi không đi đâu.” Anh vòng tay quanh eo cô. “Tôi chẳng đi đâu cả cho đến khi tên quái đản này bị bắt.” Anh kéo cô tới gần hơn. “Em mắc kẹt với tôi rồi.” Gọng anh trầm thấp và gợi cảm.
Sự thiếu thoải mái của cô tăng dần trước nhận thức rằng họ đang ở gần nhau đến thế nào. Và cả cảm giác họ vừa vặn đến chừng nào nữa. “Anh không thể ở lại đây được.”
“Sao không?” Tay anh lướt lên vai cô, sau đó từ từ di chuyển quanh eo cô.
“Bởi vì tôi không muốn anh ở đây.” Sự đáp trả của cô có vẻ yếu ớt, như thể cô không hề có ý đó.
“Em cần tôi.” Anh hạ thấp mặt. Má và hàm râu mới mọc của anh chạm vào cô.
Ở gần thế này, cô chắc chắn trông thấy dục vọng bùng lên trong mắt anh. “Tôi không cần anh.”
Cô có thể vô cùng ham muốn anh, nhưng cô thật sự không cần anh. Cô đã học được trong những ngày qua cách làm sao phân biệt giữa muốn và cần. Muốn sẽ khiến bạn hạnh phúc tạm thời nhưng sẽ không nghĩ đến chuyện gắn bó lâu dài. Vài ham muốn thậm chí còn trở nên tồi tệ nếu kéo dài. Jason Dodd chắc chắn là không tốt cho cô. Họ sẽ mất-phanh, không có phanh-bàn-đạp rồi thì sao? Anh sẽ hết hứng thú với cô bởi vì anh không thật sự thích cô. Chắc chắn là ham muốn, không phải sự cần thiết.
“Em cần tôi.” Anh ép trán vào trán cô. “Ai đó đang cố gắng hãm hại em. Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra.” Hơi thở của anh thì thầm trên môi cô, và cô thấy mình đang thở một cách khó nhọc.
“Không.” Cô kéo mặt ra, rời xa môi anh. “Anh phải đi đi.” Nhưng cô biết anh sẽ chẳng nghe đâu. Cô cần ai đó bảo vệ cô. Cô đã viết về những nữ chính chống lại những kẻ xấu xa và chiến thắng, nhưng cô đang chứng minh cô không phải một trong số họ. Ngay cả với khẩu súng vẫn đang nằm trong túi xách của cô –
“Em cần –”
“Tôi sẽ tìm ai đó bảo vệ mình.” Cô không thể cho phép Jason làm rối tung cuộc đời cô. Cô sẽ tổn thương và vỡ vụn mất. Chúa biết cô đã đủ tổn thương trong suốt cuộc đời rồi. Có bất cứ điều gì với Jason Dodd sẽ chỉ mở khoét sâu thêm vào vết thương trên ngực cô, như thể đưa anh một cái búa, và bảo anh hãy sử dụng nó đi.
Cô chớp mắt trước biểu hiện phật ý của anh. “Tôi sẽ gọi cho cảnh sát và xin nhận vụ này.”
Cô lùi lại, nhưng anh đang bước tới gần hơn. Đùi anh đang ép vào giữa hai chân cô.
Zip.
Zing.
Chân anh mang lại cảm giác thật tuyệt giữa hai chân cô. “Tôi là cảnh sát. Nhớ chứ.” Đôi môi ấm áp của anh quét nhẹ lên má cô. “Em có mùi thật tuyệt.” Mùi của anh cũng thật ngon lành.
Có chút gì đó như mùi cà phê, với... mùi hương tự nhiên rất đàn ông: trần tục và sạch sẽ.
“Để tôi ở lại cho đến khi chuyện này qua đi nhé.”
Rồi sau đó anh sẽ rời đi. “Anh không thể.” Nhưng cô đang dựa vào anh, áp vào anh. Chỉ một giây thôi, cô tự nhủ.
“Vậy thì tôi sẽ cắm trại trước cửa.” Phần cơ thể phía dưới của anh đang áp chặt lấy cô. “Thành thật mà nói, tôi thích sự gần gũi này.” Môi anh đang chà sát thái dương cô. “Và tôi nghĩ rằng em cũng thấy nó thật tuyệt.” Anh liếc xuống nơi ngực cô đang ép vào bụng mình. Cô nhìn theo ánh mắt anh và – đến núm vú đang siết lại của mình.
Anh di chuyển, như thể đang cố tình chà sát hai điểm nhạy cảm kia. Một làn sóng phấn khích truyền thẳng đến khu vực trung tâm của cô. Tại sao anh lại khó[19] thuyết phục đến vậy? Cô nuốt xuống và nhận ra đâu mới là thứ đang trở nên cứng hơn. Nó không thuộc về cô, mà nó đang ép vào rốn cô.
Thế đấy! Cô đang làm gì đây trời? Chẳng phải cô đã thảo luận nghiêm túc chuyện này với cây vả của mình đêm qua sao? “Chuyện này cần phải dừng lại.” Cô kéo người ra. “Và nó phải dừng lại ngay bây giờ.” Thật sự là vậy.
Anh giơ tay lên. “Em nói đúng.” Sức nóng trong ánh mắt anh nhạt dần. “Bây giờ không phải lúc. Tôi cần một danh sách tất cả những người đã đọc cuốn sách đó của em. Tôi cần tên, số điện thoại. Có lẽ tôi cũng nên được đọc cuốn sách đó.” Ánh mắt anh di chuyển xuống chân cô và lướt lên trên. “Nhưng việc đầu tiên... em phải thay cái quần soóc này ra. Nó đang khiến tôi phát điên lên.”
Và chỉ cần có thế, sức nóng trong mắt anh lại bùng lên. Anh giơ tay ra, ngón tay trỏ luồn vào đỉa quần cô và anh kéo cô lại gần hơn. “Và rồi, có lẽ điều chúng ta cần làm là kết thúc thứ[20] này.”
“Chẳng có thứ gì hết.” Giật tay anh khỏi quần mình, cô bước lùi lại.
Ánh mắt anh lướt xuống ngực cô, núm vú cô đang dựng đứng sau lớp vải mỏng. “Sao lại không nhỉ?”
“Bởi vì...” Cô chỉ tay vào anh. “Anh có vấn đề, và tôi không đối phó với vấn đề thêm nữa đâu. Và ngừng... ngừng nhìn chằm chằm vào ngực tôi thế đi!”
Ánh mắt anh bắt thẳng lên nhưng anh đang cười toe toét. “Vấn đề gì vậy? Bên cạnh việc nhìn chằm chằm vào... ngực em. Cái đó, theo quan điểm của tôi, thật sự rất tuyệt để ngắm đấy.”
Anh bước lại gần hơn. Vẻ tự tin gợi cảm trong mỗi bước đi của anh thật quá hấp dẫn. Cô giận dữ bỏ vào phòng ngủ để thay quần áo. Cô rời đi mà vẫn cảm thấy xấu hổ và bối rối, sự nữ tính trỗi dậy vẫn đang trào lên trong cô. Jason Dodd có thể không muốn cô bốn tháng trước, nhưng giờ thì khác. Có qua có lại thì cũng là công bằng thôi. Và lần này, cô sẽ là người khiến anh tổn thương.
“Anh sẽ không ở lại,” cô nhắc lại qua vai.
Giọng cô thậm chí còn không thuyết phục nổi chính cô. Hẳn là cô cũng cần phải làm gì đó với tông giọng sao cho thuyết phục của mình.
Danh sách chương