—Tinh
Điện thoại vang lên, có thông báo từ WeChat.
Thư Thanh Lãng không quan tâm.
Đang mùa tốt nghiệp, cục cảnh sát mới nhận một đống thực tập sinh. Không ngờ phòng kĩ thuật lại có thêm một cô bé trông văn nhã yếu ớt. Thư Thanh Lãng xem kĩ bản giám định rồi ngẩng đầu nói với cô gái đang căng thẳng: “Kết quả giám định không có vấn đề gì.” Anh trả bản báo cáo lại cho cô, sau đó lấy điện thoại vừa xem thông báo vừa cười hỏi: “Sao lại nghĩ quẩn mà học pháp y thế?”
Cô bé nhận bản giám định, ôm trước ngực, hai chân khép lại thẳng tắp, trông như bé học sinh tiểu học đột nhiên bị giáo viên gọi trả lời:
“Dạ… Cái đó, là do hồi trước ba em muốn em đi học luật, mẹ thì muốn em học y, cuối cùng em trung hòa ý kiến của hai người nên theo ngành pháp y…” – Cô bé cười méo xệch – “Thật ra em định tốt nghiệp xong sẽ làm bên pháp chứng, nhưng mà bên đó đã đủ chỉ tiêu thực tập, cho nên em mới sang đây…”
“…Tốt lắm!” – Thư Thanh Lãng vỗ vỗ vai cô nàng, ý bảo cô không cần câu nệ như vậy.
“Chút nữa anh sang thương thượng với bên pháp chứng, xem thử có điều em qua được không, phòng bọn anh suốt ngày chinh chiến thì khổ cho con gái như em lắm.”
“Hi hi, cảm ơn chủ nhiệm Thư ạ!”– Cô bé vui sướng ôm báo cáo chạy đi.
Tin WeChat là một tấm ảnh Thư Quỳnh gửi anh, không có lời nhắn nào.
Thư Thanh Lãng ấn xem, là ảnh chụp màn hình một cuộc trò chuyện.
Thư Quỳnh: Này, mai anh có thời gian cùng đi xem Lễ hội âm nhạc với em nhé? Đối phương: XX yêu cầu xác minh bạn bè, bạn chưa phải bạn bè của của anh(cô) ấy, vui lòng gửi yêu cầu thêm bạn, sau khi đối phương đồng ý thêm bạn mới có thể trò chuyện.
Thư Thanh Lãng gửi tin nhắn thoại: “Không phải hôm qua gặp mặt nói chuyện được lắm à?”
Không bao lâu sau, Thư Quỳnh gửi thoại lại: “Có lẽ người ta giữ lễ phép nên mới ngồi lâu vậy thôi. Haiz, anh ơi, *chắc em xong đời với ba mẹ quá!*”
** chỗ này edit đại nha
Nghe vẻ phiền muộn của Thư Quỳnh, Thư Thanh Lãng an ủi: “Chẳng phải em cũng không hứng thú với tên đó à?”
Thư Quỳnh lẩm bẩm: “Hôm nay mẹ còn kêu em thử qua lại với người ta xem sao, biết đâu sẽ có hứng. Ai ngờ em đây chưa kịp giao thiệp, người ta đã kéo em vô blacklist.”
Thư Thanh Lãng còn chưa nghe xong, Thư Quỳnh gửi sang một hình ảnh và một tin nhắn thoại, anh mở ảnh xem trước, là tin Weibo của một người cùng thành phố. Sau đó anh mở tin nhắn thoại, một loạt âm thanh phóng ra “A a a —- Anh! Ca sĩ em thích nhất sẽ tới Lễ hội âm nhạc năm nay aaaaaa —”
Thư Thanh Lãng xoa lỗ tai suýt bị ù do tiếng gào rống kinh khủng kia, ngay sau đó Thư Quỳnh nhắn tới: Anh, mai anh không đi làm đúng không?
—
Một tay Thư Thanh Lãng cầm ly nước trái cây hỗn hợp đặc trưng của Lễ hội âm nhạc, nhìn chẳng biết là thứ gì với thứ gì, tay kia thì dắt cô Thư Quỳnh 1m6 có thể lập tức biến mất trong biển người. Anh khó khăn chen lấn trong đám người cuồng nhiệt, tiếng nhạc to muốn điếc tai, nín thở cũng chẳng ngăn được mùi mồ hôi xộc vào mũi. Không khí nóng bức xen lẫn cảm giác dính nhớt của mùa hè càng khiến người ta bực bội hơn.
Lúc này Thư Thanh Lãng mới bắt đầu hối hận sao ngày chủ nhật thế này lại không ngồi nhà hưởng mát, hộ tống Thư Quỳnh tới đây xem náo nhiệt làm chi.
Hai người chen lấn cả buổi mới tìm được chỗ khá ít người để đứng, Thư Quỳnh nhón chân rướn cổ lên nhìn, trên sân khấu có một người đàn ông đang vung vẩy mái tóc chẳng thể gọi là mềm mại, gập cái eo mà gào thét.
Chợt có người vỗ vai Thư Thanh Lãng.
“Thanh Lãng?” – Anh nghiêng đầu sang, thấy Lý Hưởng đứng phía sau anh mang vẻ mặt khó tin: “Mới nãy nhìn thấy tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, tôi không nghĩ là anh sẽ tới mấy chỗ thế này đâu.”
Anh chỉ chỉ sang Thư Quỳnh, vừa định nói, Lý Hưởng đã kinh ngạc: “…Bạn gái của anh? Chẳng phải anh là…”
“…Không phải.” – Thư Thanh Lãng nhanh chóng cắt ngang hắn – “Đưa em gái tới đây chơi.”
Lý Hưởng nhìn anh và Thư Quỳnh bằng ánh mắt hoài nghi, hắn “À” một tiếng, không tiếp tục chủ đề ban nãy.
Hắn lấy điện thoại ra nhìn giờ, nói với Thư Thanh Lãng: “Ơ, sắp rồi.”
“Sắp cái gì?” – Thư Thanh Lãng không hiểu cái câu không đầu không đuôi này, Lý Hưởng hất cằm, ý bảo anh nhìn lên sân khấu.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc không biết đã ngừng từ khi nào. Người đàn ông ban nãy vung đầu hát xé ruột xé gan đang dọn dẹp cùng vài nhân viên công tác, trông có vẻ sắp xuống đài. Màn hình LED đặt sau sân khấu đổi thành màu lam sâu thẳm, những điểm sáng đổ vào từ bốn phía màn hình, chầm chậm hội tụ thành dải ngân hà, cuối cùng hai chữ 《Huyền Không》 xuất hiện giữa dải ngân hà ấy.
Chắc là tên của người biểu diễn tiếp theo, có vẻ là ban nhạc hoặc nhóm nhạc.
Đám đông tụ tập trước sân khấu hơi tản đi, Thư Quỳnh thừa cơ kéo Thư Thanh Lãng chen tới chỗ bóng cây bên sân khấu, Lý Hưởng và vài cảnh sát hình sự đứng ngoài chứ không vào trong này.
“Bà mẹ nó, sao anh căng thẳng vậy nè!” – Lưu Phi Trác đã gặm trụi sạch móng tay, không còn gì gặm được nữa, hắn đành ngậm ngón tay vào miệng để cắn, ngẩn ngơ nhìn người xem trước sân khấu ngày càng ít đi.
Tiểu Nhã đập một phát vào tay hắn, kéo tay hắn ra, cười bảo: “Anh coi lại anh kìa! Anh nhìn Dao nhi xem, người ta là con gái mà còn bình tĩnh hơn anh.”
Thời Dao bình tĩnh cúi đầu cột vạt áo đen hơi dài quá.
“Đi thôi nào anh em?” – Từ đầu tới giờ Vương Dịch nhìn sân khấu cứ thấy ngứa ngáy, chỉ muốn túm hết người trên đó xuống cho hắn được lên.
“Đợi chút!” – Lưu Phi Trác vội kéo Vương Dịch đã bước một chân lên sân khấu, hỏi: “Bảo ca đâu?”
“?” – Vương Dịch nhìn xung quanh một lượt, không thấy Viên Lai đâu cả, hắn la to: “Đệch mợ, lẽ nào thằng oắt đó lâm trận bỏ chạy mất rồi!”
Cả đám sốt ruột chuẩn tìm kiếm Viên Lai, lúc này lại thấy Viên Lai ung dung lại đây, trông nhàn nhã như đang đi dạo bộ.
“Móa! Con mẹ nó mày còn khốn nạn hơn nữa không?!” – Vương Dịch trừng Viên Lai, cái thằng này chẳng biết lén bọn họ đi đâu sửa tóc, hắn tức chết mất.
“Đừng ai cản em, hôm nay em sẽ là người đẹp trai nhất.” – Viên Lai cười to nói. Trước khi lên sân khấu, cậu không quên lải nhải với Tiểu Nhã – “Nhất định phải chụp tôi thật đẹp trai vào! Nhớ đấy!”
Tiểu Nhã quơ chiếc máy ảnh DSLR trong tay, cười nhận lời: “Không thành vấn đề.”
Khi Viên Lai lắp xong chân dựng micro, khán giả đã tản đi khá nhiều. Chỉ có số ít người tụ tập tránh nắng dưới bóng râm.
Đa phần khán giả Lễ hội âm nhạc đến đây để xem ban nhạc hoặc ca sĩ yêu thích của họ. Đang tháng 8 giữa hè, dù đã bốn giờ hơn nhưng nắng vẫn như thiêu như đốt. Chẳng mấy ai muốn đứng phơi nắng để xem cái ban nhạc nhỏ xíu họ chưa từng nghe tên đâu.
“Woooo—” – Chỉ có mình Tiểu Nhã đứng trước song sắt trước sân khấu cổ động nhiệt tình, chẳng quan tâm đến ánh nhìn của người khác.
“Tiếp sau đây là màn trình diễn của chúng tôi.”
“Cố lên —!!!” – Bỗng dưng có một giọng nữ trong trẻo vang lên từ chỗ bóng râm.
Thư Quỳnh để hai tay bên miệng, hô về phía sân khấu.
“Ca khúc đầu tiên!” – Viên Lai không kiềm được nhìn sang chỗ Thư Quỳnh, thấy người đứng đó, cậu nghẹn họng trong phút chốc. Viên Lai hung hăng liếc tên pháp y trêu cậu, sau đó mới căm hận nói tiếp: “— Đừng khóc cậu bé ơi!”
Ngay sau đó, không chỉ Thư Thanh Lãng mà cả đám Lý Hưởng đứng đằng xa cũng bật cười. Thư Quỳnh nhìn Thư Thanh Lãng với vẻ nghi hoặc, hỏi: “Anh quen cậu ấy à?”
Thư Thanh Lãng lắc đầu, nghĩ ngợi rồi lại đáp một tiếng “Ừ!”
Một thanh niên có vẻ văn nghệ đứng sau Viên Lai gảy gảy dây ghi-ta, Viên Lai theo đó ngâm nga một câu hát tiếng Đức hay Pháp gì đấy, nói chung là Thư Thanh Lãng không hiểu cậu hát gì.
Sau dàn trống Jazz, một cô gái đội mũ lưỡi trai đen vung tay, nhịp trống cùng hòa với tiếng đàn ghi-ta.
Tiếp đó, một cậu thanh niên cao ngất nâng tay, lại mạnh mẽ rơi xuống keyboard, ngón tay chuyển động nhanh chóng trên phím đàn, tiếng đàn cũng hòa vào âm thanh kia.
“Anh kể em nghe về một linh hồn
Nó có một thanh xuân không bao giờ tàn
Mỗi khi màn đêm buông xuống
Nó sẽ khẽ khàng hát ca
Nó hát một câu chuyện mới lạ
Những người trong đó mỉm cười với nhau
Phải chăng mỗi đêm đều như vậy
Vì yêu
Mà đánh đổi linh hồn thanh tỉnh…”
Khi Viên Lai hát lên trong tiếng nhạc, Thư Thanh Lãng hơi sửng sốt.
Giọng Viên Lai rất đặc biệt, mới nghe sẽ thấy thật trong trẻo, vô cùng phù hợp với hình tượng thiếu niên rực rỡ. Nhưng khi cẩn thận nghe, ta sẽ phát hiện cậu kéo dài chữ cuối mỗi câu như một thói quen, nó như cơn gió mát thổi qua khe núi, thật trong trẻo và mang cảm giác lay động tâm hồn không thể nói nên lời, khiến người nghe muốn rã rời.
“Đừng khóc cậu bé ơi, đứa trẻ đơn côi trong thế giới đẹp tuyệt vời
Nhưng trái tim tôi, nhà của tôi đang ở đâu
Ở đâu rồi bạn bè của tôi ơi
………”
Thư Thanh Lãng bỗng dưng chẳng thể nhớ cảnh tượng khi anh nghe câu hát ấy lần đầu tiên.
Anh nhìn cậu bé đang thả hồn trên sân khấu.
Cảm xúc lắm chứ. Anh nghĩ.
Tất nhiên không phải một mình Thư Thanh Lãng bị Viên Lai hấp dẫn. Dần dần có người chạy qua bên này xem. Thậm chí vài người còn nắm cây hotdog đang ăn dở, bưng ly nước dưa hấu ướp lạnh đến xem.
Mắt thấy đám người kia bắt đầu hăm he ngóc đầu dậy, Thư Quỳnh lập tức vọt tới trước rào chắn sân khấu, ngay kế bên cô gái cổ vũ đầu tiên kia. Thư Thanh Lãng bất đắc dĩ đành đi theo.
Đám đông tụ tập rất nhanh, loáng thoáng nghe có người hỏi ai đang diễn, vậy mà chẳng có tiếng đáp lại. Không ai biết ban nhạc này cả, nhưng đã có người bắt đầu đong đưa tay theo tiếng nhạc. Nhất thời, tiếng hát theo và tiếng la hét làm không khí ầm ĩ hẳn lên.
Đây là phương thức truyền tà đạo mới đấy à… Thư Thanh Lãng chẳng thể hiểu nổi.
“Đẹp trai quá!” – Thư Quỳnh móc điện thoại ra quay video, vừa gửi cho bạn bè vừa cảm thán.
Cô gái bên cạnh đang chụp ảnh bằng chiếc DSLR đen, nghe vậy, mắt cô ấy sáng rỡ, quay qua nhìn Thư Quỳnh, gấp gáp hỏi: “Tham gia group của chúng tôi không?”
Ánh nhìn chòng chọc của cô gái khiến Thư Quỳnh hơi hoảng, vội khoát tay: “Không… không cần đâu.” Cô gái hơi thất vọng, gật nhẹ đầu, “Ồ…” thật nhỏ rồi lại quay đi, tiếp tục chụp hình màn diễn.
Viên Lai là kiểu người cuồng nhiệt tiêu chuẩn. Thấy có người qua đây xem, cậu bắt đầu hưng phấn không kiềm nổi, giờ chứng kiến đầu người ngày càng đông, cảm giác kích động vụt lên đỉnh điểm. Cậu đưa một tay giựt micro ra khỏi chân dựng, cầm chặt nó, vừa hát vừa đi về phía trước. Đến đoạn nhạc dạo, cậu vuốt ngược mái tóc ướt mồ hôi, tay kia cũng giơ quá đầu, cơ thể thả lỏng lắc lư theo điệu nhạc.
Cả hiện trường quẩy cuồng nhiệt hết mình.
Dưới khán giả có người huýt sáo, cô gái mặt bôi huỳnh quang đang thét chói tai. Cậu bé đứng trên sân khấu thì cười thật kiêu ngạo.
Điện thoại vang lên, có thông báo từ WeChat.
Thư Thanh Lãng không quan tâm.
Đang mùa tốt nghiệp, cục cảnh sát mới nhận một đống thực tập sinh. Không ngờ phòng kĩ thuật lại có thêm một cô bé trông văn nhã yếu ớt. Thư Thanh Lãng xem kĩ bản giám định rồi ngẩng đầu nói với cô gái đang căng thẳng: “Kết quả giám định không có vấn đề gì.” Anh trả bản báo cáo lại cho cô, sau đó lấy điện thoại vừa xem thông báo vừa cười hỏi: “Sao lại nghĩ quẩn mà học pháp y thế?”
Cô bé nhận bản giám định, ôm trước ngực, hai chân khép lại thẳng tắp, trông như bé học sinh tiểu học đột nhiên bị giáo viên gọi trả lời:
“Dạ… Cái đó, là do hồi trước ba em muốn em đi học luật, mẹ thì muốn em học y, cuối cùng em trung hòa ý kiến của hai người nên theo ngành pháp y…” – Cô bé cười méo xệch – “Thật ra em định tốt nghiệp xong sẽ làm bên pháp chứng, nhưng mà bên đó đã đủ chỉ tiêu thực tập, cho nên em mới sang đây…”
“…Tốt lắm!” – Thư Thanh Lãng vỗ vỗ vai cô nàng, ý bảo cô không cần câu nệ như vậy.
“Chút nữa anh sang thương thượng với bên pháp chứng, xem thử có điều em qua được không, phòng bọn anh suốt ngày chinh chiến thì khổ cho con gái như em lắm.”
“Hi hi, cảm ơn chủ nhiệm Thư ạ!”– Cô bé vui sướng ôm báo cáo chạy đi.
Tin WeChat là một tấm ảnh Thư Quỳnh gửi anh, không có lời nhắn nào.
Thư Thanh Lãng ấn xem, là ảnh chụp màn hình một cuộc trò chuyện.
Thư Quỳnh: Này, mai anh có thời gian cùng đi xem Lễ hội âm nhạc với em nhé? Đối phương: XX yêu cầu xác minh bạn bè, bạn chưa phải bạn bè của của anh(cô) ấy, vui lòng gửi yêu cầu thêm bạn, sau khi đối phương đồng ý thêm bạn mới có thể trò chuyện.
Thư Thanh Lãng gửi tin nhắn thoại: “Không phải hôm qua gặp mặt nói chuyện được lắm à?”
Không bao lâu sau, Thư Quỳnh gửi thoại lại: “Có lẽ người ta giữ lễ phép nên mới ngồi lâu vậy thôi. Haiz, anh ơi, *chắc em xong đời với ba mẹ quá!*”
** chỗ này edit đại nha
Nghe vẻ phiền muộn của Thư Quỳnh, Thư Thanh Lãng an ủi: “Chẳng phải em cũng không hứng thú với tên đó à?”
Thư Quỳnh lẩm bẩm: “Hôm nay mẹ còn kêu em thử qua lại với người ta xem sao, biết đâu sẽ có hứng. Ai ngờ em đây chưa kịp giao thiệp, người ta đã kéo em vô blacklist.”
Thư Thanh Lãng còn chưa nghe xong, Thư Quỳnh gửi sang một hình ảnh và một tin nhắn thoại, anh mở ảnh xem trước, là tin Weibo của một người cùng thành phố. Sau đó anh mở tin nhắn thoại, một loạt âm thanh phóng ra “A a a —- Anh! Ca sĩ em thích nhất sẽ tới Lễ hội âm nhạc năm nay aaaaaa —”
Thư Thanh Lãng xoa lỗ tai suýt bị ù do tiếng gào rống kinh khủng kia, ngay sau đó Thư Quỳnh nhắn tới: Anh, mai anh không đi làm đúng không?
—
Một tay Thư Thanh Lãng cầm ly nước trái cây hỗn hợp đặc trưng của Lễ hội âm nhạc, nhìn chẳng biết là thứ gì với thứ gì, tay kia thì dắt cô Thư Quỳnh 1m6 có thể lập tức biến mất trong biển người. Anh khó khăn chen lấn trong đám người cuồng nhiệt, tiếng nhạc to muốn điếc tai, nín thở cũng chẳng ngăn được mùi mồ hôi xộc vào mũi. Không khí nóng bức xen lẫn cảm giác dính nhớt của mùa hè càng khiến người ta bực bội hơn.
Lúc này Thư Thanh Lãng mới bắt đầu hối hận sao ngày chủ nhật thế này lại không ngồi nhà hưởng mát, hộ tống Thư Quỳnh tới đây xem náo nhiệt làm chi.
Hai người chen lấn cả buổi mới tìm được chỗ khá ít người để đứng, Thư Quỳnh nhón chân rướn cổ lên nhìn, trên sân khấu có một người đàn ông đang vung vẩy mái tóc chẳng thể gọi là mềm mại, gập cái eo mà gào thét.
Chợt có người vỗ vai Thư Thanh Lãng.
“Thanh Lãng?” – Anh nghiêng đầu sang, thấy Lý Hưởng đứng phía sau anh mang vẻ mặt khó tin: “Mới nãy nhìn thấy tôi còn tưởng mình nhìn nhầm, tôi không nghĩ là anh sẽ tới mấy chỗ thế này đâu.”
Anh chỉ chỉ sang Thư Quỳnh, vừa định nói, Lý Hưởng đã kinh ngạc: “…Bạn gái của anh? Chẳng phải anh là…”
“…Không phải.” – Thư Thanh Lãng nhanh chóng cắt ngang hắn – “Đưa em gái tới đây chơi.”
Lý Hưởng nhìn anh và Thư Quỳnh bằng ánh mắt hoài nghi, hắn “À” một tiếng, không tiếp tục chủ đề ban nãy.
Hắn lấy điện thoại ra nhìn giờ, nói với Thư Thanh Lãng: “Ơ, sắp rồi.”
“Sắp cái gì?” – Thư Thanh Lãng không hiểu cái câu không đầu không đuôi này, Lý Hưởng hất cằm, ý bảo anh nhìn lên sân khấu.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc không biết đã ngừng từ khi nào. Người đàn ông ban nãy vung đầu hát xé ruột xé gan đang dọn dẹp cùng vài nhân viên công tác, trông có vẻ sắp xuống đài. Màn hình LED đặt sau sân khấu đổi thành màu lam sâu thẳm, những điểm sáng đổ vào từ bốn phía màn hình, chầm chậm hội tụ thành dải ngân hà, cuối cùng hai chữ 《Huyền Không》 xuất hiện giữa dải ngân hà ấy.
Chắc là tên của người biểu diễn tiếp theo, có vẻ là ban nhạc hoặc nhóm nhạc.
Đám đông tụ tập trước sân khấu hơi tản đi, Thư Quỳnh thừa cơ kéo Thư Thanh Lãng chen tới chỗ bóng cây bên sân khấu, Lý Hưởng và vài cảnh sát hình sự đứng ngoài chứ không vào trong này.
“Bà mẹ nó, sao anh căng thẳng vậy nè!” – Lưu Phi Trác đã gặm trụi sạch móng tay, không còn gì gặm được nữa, hắn đành ngậm ngón tay vào miệng để cắn, ngẩn ngơ nhìn người xem trước sân khấu ngày càng ít đi.
Tiểu Nhã đập một phát vào tay hắn, kéo tay hắn ra, cười bảo: “Anh coi lại anh kìa! Anh nhìn Dao nhi xem, người ta là con gái mà còn bình tĩnh hơn anh.”
Thời Dao bình tĩnh cúi đầu cột vạt áo đen hơi dài quá.
“Đi thôi nào anh em?” – Từ đầu tới giờ Vương Dịch nhìn sân khấu cứ thấy ngứa ngáy, chỉ muốn túm hết người trên đó xuống cho hắn được lên.
“Đợi chút!” – Lưu Phi Trác vội kéo Vương Dịch đã bước một chân lên sân khấu, hỏi: “Bảo ca đâu?”
“?” – Vương Dịch nhìn xung quanh một lượt, không thấy Viên Lai đâu cả, hắn la to: “Đệch mợ, lẽ nào thằng oắt đó lâm trận bỏ chạy mất rồi!”
Cả đám sốt ruột chuẩn tìm kiếm Viên Lai, lúc này lại thấy Viên Lai ung dung lại đây, trông nhàn nhã như đang đi dạo bộ.
“Móa! Con mẹ nó mày còn khốn nạn hơn nữa không?!” – Vương Dịch trừng Viên Lai, cái thằng này chẳng biết lén bọn họ đi đâu sửa tóc, hắn tức chết mất.
“Đừng ai cản em, hôm nay em sẽ là người đẹp trai nhất.” – Viên Lai cười to nói. Trước khi lên sân khấu, cậu không quên lải nhải với Tiểu Nhã – “Nhất định phải chụp tôi thật đẹp trai vào! Nhớ đấy!”
Tiểu Nhã quơ chiếc máy ảnh DSLR trong tay, cười nhận lời: “Không thành vấn đề.”
Khi Viên Lai lắp xong chân dựng micro, khán giả đã tản đi khá nhiều. Chỉ có số ít người tụ tập tránh nắng dưới bóng râm.
Đa phần khán giả Lễ hội âm nhạc đến đây để xem ban nhạc hoặc ca sĩ yêu thích của họ. Đang tháng 8 giữa hè, dù đã bốn giờ hơn nhưng nắng vẫn như thiêu như đốt. Chẳng mấy ai muốn đứng phơi nắng để xem cái ban nhạc nhỏ xíu họ chưa từng nghe tên đâu.
“Woooo—” – Chỉ có mình Tiểu Nhã đứng trước song sắt trước sân khấu cổ động nhiệt tình, chẳng quan tâm đến ánh nhìn của người khác.
“Tiếp sau đây là màn trình diễn của chúng tôi.”
“Cố lên —!!!” – Bỗng dưng có một giọng nữ trong trẻo vang lên từ chỗ bóng râm.
Thư Quỳnh để hai tay bên miệng, hô về phía sân khấu.
“Ca khúc đầu tiên!” – Viên Lai không kiềm được nhìn sang chỗ Thư Quỳnh, thấy người đứng đó, cậu nghẹn họng trong phút chốc. Viên Lai hung hăng liếc tên pháp y trêu cậu, sau đó mới căm hận nói tiếp: “— Đừng khóc cậu bé ơi!”
Ngay sau đó, không chỉ Thư Thanh Lãng mà cả đám Lý Hưởng đứng đằng xa cũng bật cười. Thư Quỳnh nhìn Thư Thanh Lãng với vẻ nghi hoặc, hỏi: “Anh quen cậu ấy à?”
Thư Thanh Lãng lắc đầu, nghĩ ngợi rồi lại đáp một tiếng “Ừ!”
Một thanh niên có vẻ văn nghệ đứng sau Viên Lai gảy gảy dây ghi-ta, Viên Lai theo đó ngâm nga một câu hát tiếng Đức hay Pháp gì đấy, nói chung là Thư Thanh Lãng không hiểu cậu hát gì.
Sau dàn trống Jazz, một cô gái đội mũ lưỡi trai đen vung tay, nhịp trống cùng hòa với tiếng đàn ghi-ta.
Tiếp đó, một cậu thanh niên cao ngất nâng tay, lại mạnh mẽ rơi xuống keyboard, ngón tay chuyển động nhanh chóng trên phím đàn, tiếng đàn cũng hòa vào âm thanh kia.
“Anh kể em nghe về một linh hồn
Nó có một thanh xuân không bao giờ tàn
Mỗi khi màn đêm buông xuống
Nó sẽ khẽ khàng hát ca
Nó hát một câu chuyện mới lạ
Những người trong đó mỉm cười với nhau
Phải chăng mỗi đêm đều như vậy
Vì yêu
Mà đánh đổi linh hồn thanh tỉnh…”
Khi Viên Lai hát lên trong tiếng nhạc, Thư Thanh Lãng hơi sửng sốt.
Giọng Viên Lai rất đặc biệt, mới nghe sẽ thấy thật trong trẻo, vô cùng phù hợp với hình tượng thiếu niên rực rỡ. Nhưng khi cẩn thận nghe, ta sẽ phát hiện cậu kéo dài chữ cuối mỗi câu như một thói quen, nó như cơn gió mát thổi qua khe núi, thật trong trẻo và mang cảm giác lay động tâm hồn không thể nói nên lời, khiến người nghe muốn rã rời.
“Đừng khóc cậu bé ơi, đứa trẻ đơn côi trong thế giới đẹp tuyệt vời
Nhưng trái tim tôi, nhà của tôi đang ở đâu
Ở đâu rồi bạn bè của tôi ơi
………”
Thư Thanh Lãng bỗng dưng chẳng thể nhớ cảnh tượng khi anh nghe câu hát ấy lần đầu tiên.
Anh nhìn cậu bé đang thả hồn trên sân khấu.
Cảm xúc lắm chứ. Anh nghĩ.
Tất nhiên không phải một mình Thư Thanh Lãng bị Viên Lai hấp dẫn. Dần dần có người chạy qua bên này xem. Thậm chí vài người còn nắm cây hotdog đang ăn dở, bưng ly nước dưa hấu ướp lạnh đến xem.
Mắt thấy đám người kia bắt đầu hăm he ngóc đầu dậy, Thư Quỳnh lập tức vọt tới trước rào chắn sân khấu, ngay kế bên cô gái cổ vũ đầu tiên kia. Thư Thanh Lãng bất đắc dĩ đành đi theo.
Đám đông tụ tập rất nhanh, loáng thoáng nghe có người hỏi ai đang diễn, vậy mà chẳng có tiếng đáp lại. Không ai biết ban nhạc này cả, nhưng đã có người bắt đầu đong đưa tay theo tiếng nhạc. Nhất thời, tiếng hát theo và tiếng la hét làm không khí ầm ĩ hẳn lên.
Đây là phương thức truyền tà đạo mới đấy à… Thư Thanh Lãng chẳng thể hiểu nổi.
“Đẹp trai quá!” – Thư Quỳnh móc điện thoại ra quay video, vừa gửi cho bạn bè vừa cảm thán.
Cô gái bên cạnh đang chụp ảnh bằng chiếc DSLR đen, nghe vậy, mắt cô ấy sáng rỡ, quay qua nhìn Thư Quỳnh, gấp gáp hỏi: “Tham gia group của chúng tôi không?”
Ánh nhìn chòng chọc của cô gái khiến Thư Quỳnh hơi hoảng, vội khoát tay: “Không… không cần đâu.” Cô gái hơi thất vọng, gật nhẹ đầu, “Ồ…” thật nhỏ rồi lại quay đi, tiếp tục chụp hình màn diễn.
Viên Lai là kiểu người cuồng nhiệt tiêu chuẩn. Thấy có người qua đây xem, cậu bắt đầu hưng phấn không kiềm nổi, giờ chứng kiến đầu người ngày càng đông, cảm giác kích động vụt lên đỉnh điểm. Cậu đưa một tay giựt micro ra khỏi chân dựng, cầm chặt nó, vừa hát vừa đi về phía trước. Đến đoạn nhạc dạo, cậu vuốt ngược mái tóc ướt mồ hôi, tay kia cũng giơ quá đầu, cơ thể thả lỏng lắc lư theo điệu nhạc.
Cả hiện trường quẩy cuồng nhiệt hết mình.
Dưới khán giả có người huýt sáo, cô gái mặt bôi huỳnh quang đang thét chói tai. Cậu bé đứng trên sân khấu thì cười thật kiêu ngạo.
Danh sách chương