Trước đây Viên Lai có phải hay không, Thư Thanh Lãng không biết. Nhưng anh biết, Viên Lai sẽ như vậy thôi.
Hoa ngắt vội chóng tàn.
Thiếu đạo đức lắm.
Thư Thanh Lãng nghĩ.
Anh không đáp lời Viên Lai, có vẻ Viên Lai cũng không cần câu trả lời từ anh, cậu hỏi xong lập tức bước vào bar.
Cả đám thấy hai người lần lượt trở lại đều nhìn hai người một lượt xem sao. Không ai bị thương, vậy là không đánh nhau. Lúc này cả đám mới thấy yên tâm.
Từ lúc Viên Lai ngồi xuống, cậu vẫn cứ ôm tâm sự, buồn bực uống rượu, Thư Thanh Lãng ngồi đối diện cũng không nói chuyện, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cậu.
Bầu không khí có vẻ ngưng đọng. Lưu Phi Trác vốn định đưa bạn gái về, lại thấy tình hình như thế cũng ngồi trở lại, nào dám để hai cô gái ở lại… Lỡ mà đánh nhau, xung quanh đều là con gái, hắn sợ một mình Vương Dịch ngăn không được.
Thư Quỳnh ngập ngừng nhìn Thư Thanh Lãng, Thư Thanh Lãng không đáp lại ánh mắt của cô, anh dồn hết sự chú ý vào chiếc ly thủy tinh trước mặt và cậu bé đang ngồi đối diện mình.
Vương Dịch đập nhẹ vai cậu, ngập ngừng hỏi: “Bảo ca? Không sao chứ?”
Viên Lai không đáp, chỉ cúi đầu uống cạn sạch ly rượu, còn chưa đã thèm, cậu cầm bình Vodka sắp thấy đáy uống sạch sẽ, thả cái chai lại lên bàn. Cậu không khống chế lực tay, bình rượu rỗng va vào mặt bàn cẩm thạch tạo tiếng vang nặng nề.
Lúc này Viên Lai mới nghiêng đầu sang, nhìn Vương Dịch chằm chằm.
Vương Dịch bị nhìn phát hoảng, bất an hỏi cậu: “…Sao thế? Mày nhìn anh như thế làm gì?”
“Anh hôn em một cái!”
Khi Viên Lai cất tiếng, cả đám được phen hãi hùng.
Vương Dịch kinh ngạc nhìn Viên Lai với mong muốn thấy được nét đùa cợt từ gương mặt cậu, nhưng không hề. Viên Lai vẫn không dời mắt, nói lại lần nữa: “Anh hôn em một cái.”
Vương Dịch khiếp sợ tột độ: “…Mày bị điên à?”.
Viên Lai nhíu mày, nói: “Nhanh lên. Bớt lằng nhằng.”
“…Đậu má!”
Thấy hắn không động đậy, Viên Lai tự nghiêng người sang. Vương Dịch vội vàng tránh ra sau, khổ cái đằng sau hắn là lưng ghế sô pha, muốn đứng lên thì bị Viên Lai chặn trở lại, Viên Lai sắp hôn hắn mất rồi.
Mọi người choáng váng hết cả, ngây ngẩn trợn mắt há mồm, chẳng biết Viên Lai lại chơi trò gì. Sắc mặt Thư Thanh Lãng trầm trọng xuống, bước nhanh đến túm sau cổ áo Viên Lai. Lúc Viên Lai bị xách lên vẫn cứ ôm chặt cổ Vương Dịch, Vương Dịch thì cố gắng ngửa đầu ra sau, hai tay thủ trước người.
“Cậu làm bậy cái gì đấy?” – Thư Thanh Lãng tức giận đặt cậu xuống một bên ghế sô pha. Viên Lai ngã xuống ghế, túm một cái gối tới, vùi mặt vào đấy. Thư Thanh Lãng sợ cậu bị ngộp thở bèn lấy cái gối ra, đặt sang một bên. Bấy giờ anh mới nói: “Cậu ấy uống nhiều quá rồi, các cậu đưa cậu ấy về đi. Bọn tôi về trước nhé.”
Nói rồi anh quay người rời đi, bước mấy bước lại quay đầu nhìn Thư Quỳnh: “Còn chưa đi?”
Thư Quỳnh như sực tỉnh, nhanh tay cầm túi đi theo anh.
Hai người đứng chờ ở cửa quán một hồi lâu mới bắt được xe. Sắc mặt Thư Thanh Lãng vẫn không tốt lên, anh quay đầu nhìn ra cửa sổ như có điều suy nghĩ. Thư Quỳnh ngồi cạnh anh, cũng ngơ ngác nhìn ra ngoài.
Một lúc sau, Thư Thanh Lãng đột nhiên nói: “Em thấy rồi à?”
“Ừ… Thời Dao cũng nhìn thấy.” – Thư Quỳnh nói – “Anh, sao anh lại…”
Anh vẫn đang nhìn ra bên ngoài, xe đã vào vùng nội thành. Đã khuya rồi nhưng vẫn còn lấp lóe ánh đèn neon từ những cửa hàng thi thoảng chiếu vào một phần gương mặt anh.
“Không biết!” – Thư Thanh Lãng đáp.
Anh không biết có phải vì anh uống nhiều quá hay không, tuy bây giờ anh vô cùng tỉnh táo. Lúc anh hôn lên tai Viên Lai, cả lúc anh hôn cậu nữa.
Lẽ ra anh không nên vội vã, nhưng anh không kiềm chế được.
“…Vậy anh thích Viên Lai sao?” – Thư Quỳnh hỏi.
Thư Thanh Lãng đáp: “Cũng coi là vậy.”
Anh phải thừa nhận là mình rất hứng thú với Viên Lai, tuy nhiên không phải kiểu muốn ở bên nhau. Nhưng đêm nay, khi anh không kiềm được mà hôn Viên Lai, hoặc là từ khi thấy cậu uống say vào muốn cởi đồ, anh đã cảm thấy có lẽ mình không đơn giản là hứng thú với Viên Lai.
Hẳn là thích thật sự.
Thư Quỳnh ngẩng đầu nhìn tài xế, bác tài đang nhìn thẳng con đường trước mắt, đồng thời lắng nghe tiếng nói từ đài phát thanh. Sau đó cô nói nhỏ: “Anh, Viên Lai hẳn là thẳng…”
Nghe vậy, Thư Thanh Lãng nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Vậy thì làm sao?”
Thư Quỳnh im lặng không đáp.
Viên Lai nằm ngây ngốc trên giường, cậu về tới nhà đã là 1 giờ, nhưng cậu không muốn động đậy chút nào. Không muốn đi tắm rửa, thậm chí chẳng thèm đắp mask.
Một hồi sau, Viên Lai mới nhúc nhích, lấy cái điện thoại ban nãy tiện tay ném ở góc giường sang. Cậu mở trình duyệt web, lặng lẽ nhập mấy chữ: Không thích hôn môi cùng người khác giới có phải là đồng tính không? Viên Lai thấp thỏm mở một chủ đề hỏi đáp tương tự, bài đó viết: Bài xích hôn môi là hiện tượng bình thường trong giai đoạn dậy thì, về lâu dài sẽ có sự cải thiện. Nếu không cải thiện, có thể do vấn đề tâm lí hoặc bị lãnh cảm. Không thể lập tức phán đoán là đồng tính hay không.
Chỉ mấy câu ngắn ngủn ấy thôi nhưng Viên Lai đọc đi đọc lại nhiều lần, cảm giác như trút được gánh nặng. Cậu lấy lại được chút tinh thần, ngồi dậy bước xuống giường, gửi Thư Thanh Lãng một tấm ảnh chụp màn hình như đang ra oai:
– Tôi không phải.
– Ảnh chụp màn hình
Thư Thanh Lãng nhanh chóng trả lời:
– Ừ, cậu không phải.
Viên Lai đang cúi đầu đánh chữ: Ông đã nói ông đây là trai thẳ…
– Cậu đã qua giai đoạn dậy thì rồi, cũng không phải bị lãnh cảm. Yên tâm đi.
Viên Lai dừng động tác gõ chữ, nhanh chóng xóa hết mấy chữ đã gõ, gửi qua:
– Tôi nói tôi không phải đồng tính.
Thư Thanh Lãng không trả lời cho tin nhắn đó mà đáp:
– Hẳn là cậu nên tra: Bị cứng lên khi hôn môi người đồng tính có phải là đồng tính không?
Viên Lai ngây ngẩn
Thôi xong, anh ta biết rồi. Viên Lai muốn độn thổ.
Ngón tay cậu dừng trên thanh tìm kiếm một hồi cũng không nhấn xuống.
Con mẹ nó chứ. Tra cái rắm.
Viên Lai tức tối quẳng điện thoại xuống.
Sau khi buông bỏ nỗi lòng, cậu mới chợt nhớ hôm nay cậu cởi trần dạo một vòng quán bar, bèn rũ rượi đi vào phòng tắm.
Cậu tắm xong đi ra, nằm trên giường, nhắm mắt cố gắng đi vào giấc ngủ. Nhưng nửa tiếng trôi qua cậu vẫn cứ trằn trọc, Viên Lai bật dậy xuống lầu, nằm trên cái ghế dựa ngoài sân, châm một điếu thuốc.
Gió hiu hiu mang theo không khí mát lạnh. Khí lạnh mau chóng luồn vào tay áo thun của Viên Lai, cậu chợt nhớ đến chiếc áo khoác Thư Thanh Lãng trùm lên người cậu.
A, cậu còn giữ áo khoác của anh đấy.
Viên Lai nhả một hơi khói, trong miệng còn đọng lại vị thuốc lá nhàn nhạt. Cậu ngơ ngác nhìn ngón tay cầm điếu thuốc, ấn điếu thuốc lên cạnh bàn trà thủy tinh để dập thuốc.
Đàn ông thì có gì mà tốt, muốn ngực không có ngực, muốn mông cũng có cái rắm gì. Viên Lai đang ngẫm nghĩ, bỗng dưng trong đầu hiện lên một đôi chân thẳng tắp, ung dung gác lên nhau đặt ở chân ghế sô pha… Đôi chân ấy còn rất dài đấy.
Cậu sờ vào trong túi quần, thế mới nhớ điện thoại còn ở trên giường quên đem xuống. Viên Lai đành chồng hai tay đè sau cổ, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm.
Ài. Chẳng có lấy một ngôi sao.
Viên Lai nhìn một chốc, thầm nghĩ đêm hôm khuya khoắt sao mình không nằm trên giường, lại ra ngoài gió lạnh nhìn trời sao, à không, trời đêm, thật là phi trào lưu**.
** Những hành động trái với trào lưu, quy chuẩn hiện tại, theo đuổi cái tôi.
…Mà thật sự là lạnh tới mức chẳng buồn phiền gì nổi nữa.
Viên Lai đứng dậy lên lầu.
Vừa bước vào nhà, Viên Lai bị một luồng hơi ấm đập vào mặt, làm cậu hắt hơi một cái.
Cậu nằm trên giường, xem điện thoại một lúc lâu cũng không tìm được trang web nào để xem thể loại nam nam làm bậy.
Cậu không nhịn được, gửi WeChat cho Thư Thanh Lãng:
– Có web không?
Cậu gửi xong mới nhìn đồng hồ, nếu giờ anh ngủ rồi thì một phút sau cậu sẽ rút lại tin nhắn, đỡ mất công sáng mai thấy lúng túng.
Không đến một phút sau, Thư Thanh Lãng gửi tin nhắn thoại qua, chỉ dài 2 giây. Viên Lai ấn mở:
- “Web gì?”
Có lẽ Thư Thanh Lãng đã ngủ nhưng bị tin nhắn đánh thức, giọng anh hơi khàn, có giọng mũi nồng đậm.
Viên Lai đáp:
– Thì cái thể loại nam với nam làm đó.
Thư Thanh Lãng lại gửi giọng nói: “Không có, tôi không xem!”
Viên Lai cũng ấn ghi âm, giọng cợt nhả: “Giả bộ làm gì chứ, con mẹ nó anh không xem phim không xóc lọ à?”
Cậu nhắn một lúc lâu mà vẫn không thấy anh trả lời lại, đến khi Viên Lai sắp ngủ mất, điện thoại mới vang “tích tích”.
Thư Thanh Lãng gửi một video.
Viên Lai mở, phản ứng đầu tiên của cậu là anh gửi nhầm rồi.
Bởi vì đó video hôm ấy cậu hát “Strawberries & cigarettes” ở bar. Đoạn video rất ngắn, chưa đầy hai phút, hình ảnh cuối cùng dừng ở gương mặt tươi cười của Viên Lai.
Cậu định nói anh gửi nhầm rồi, Thư Thanh Lãng đã gửi tin nhắn sang, lần này là tin nhắn bằng chữ:
– Tôi xem cái này.
Hoa ngắt vội chóng tàn.
Thiếu đạo đức lắm.
Thư Thanh Lãng nghĩ.
Anh không đáp lời Viên Lai, có vẻ Viên Lai cũng không cần câu trả lời từ anh, cậu hỏi xong lập tức bước vào bar.
Cả đám thấy hai người lần lượt trở lại đều nhìn hai người một lượt xem sao. Không ai bị thương, vậy là không đánh nhau. Lúc này cả đám mới thấy yên tâm.
Từ lúc Viên Lai ngồi xuống, cậu vẫn cứ ôm tâm sự, buồn bực uống rượu, Thư Thanh Lãng ngồi đối diện cũng không nói chuyện, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cậu.
Bầu không khí có vẻ ngưng đọng. Lưu Phi Trác vốn định đưa bạn gái về, lại thấy tình hình như thế cũng ngồi trở lại, nào dám để hai cô gái ở lại… Lỡ mà đánh nhau, xung quanh đều là con gái, hắn sợ một mình Vương Dịch ngăn không được.
Thư Quỳnh ngập ngừng nhìn Thư Thanh Lãng, Thư Thanh Lãng không đáp lại ánh mắt của cô, anh dồn hết sự chú ý vào chiếc ly thủy tinh trước mặt và cậu bé đang ngồi đối diện mình.
Vương Dịch đập nhẹ vai cậu, ngập ngừng hỏi: “Bảo ca? Không sao chứ?”
Viên Lai không đáp, chỉ cúi đầu uống cạn sạch ly rượu, còn chưa đã thèm, cậu cầm bình Vodka sắp thấy đáy uống sạch sẽ, thả cái chai lại lên bàn. Cậu không khống chế lực tay, bình rượu rỗng va vào mặt bàn cẩm thạch tạo tiếng vang nặng nề.
Lúc này Viên Lai mới nghiêng đầu sang, nhìn Vương Dịch chằm chằm.
Vương Dịch bị nhìn phát hoảng, bất an hỏi cậu: “…Sao thế? Mày nhìn anh như thế làm gì?”
“Anh hôn em một cái!”
Khi Viên Lai cất tiếng, cả đám được phen hãi hùng.
Vương Dịch kinh ngạc nhìn Viên Lai với mong muốn thấy được nét đùa cợt từ gương mặt cậu, nhưng không hề. Viên Lai vẫn không dời mắt, nói lại lần nữa: “Anh hôn em một cái.”
Vương Dịch khiếp sợ tột độ: “…Mày bị điên à?”.
Viên Lai nhíu mày, nói: “Nhanh lên. Bớt lằng nhằng.”
“…Đậu má!”
Thấy hắn không động đậy, Viên Lai tự nghiêng người sang. Vương Dịch vội vàng tránh ra sau, khổ cái đằng sau hắn là lưng ghế sô pha, muốn đứng lên thì bị Viên Lai chặn trở lại, Viên Lai sắp hôn hắn mất rồi.
Mọi người choáng váng hết cả, ngây ngẩn trợn mắt há mồm, chẳng biết Viên Lai lại chơi trò gì. Sắc mặt Thư Thanh Lãng trầm trọng xuống, bước nhanh đến túm sau cổ áo Viên Lai. Lúc Viên Lai bị xách lên vẫn cứ ôm chặt cổ Vương Dịch, Vương Dịch thì cố gắng ngửa đầu ra sau, hai tay thủ trước người.
“Cậu làm bậy cái gì đấy?” – Thư Thanh Lãng tức giận đặt cậu xuống một bên ghế sô pha. Viên Lai ngã xuống ghế, túm một cái gối tới, vùi mặt vào đấy. Thư Thanh Lãng sợ cậu bị ngộp thở bèn lấy cái gối ra, đặt sang một bên. Bấy giờ anh mới nói: “Cậu ấy uống nhiều quá rồi, các cậu đưa cậu ấy về đi. Bọn tôi về trước nhé.”
Nói rồi anh quay người rời đi, bước mấy bước lại quay đầu nhìn Thư Quỳnh: “Còn chưa đi?”
Thư Quỳnh như sực tỉnh, nhanh tay cầm túi đi theo anh.
Hai người đứng chờ ở cửa quán một hồi lâu mới bắt được xe. Sắc mặt Thư Thanh Lãng vẫn không tốt lên, anh quay đầu nhìn ra cửa sổ như có điều suy nghĩ. Thư Quỳnh ngồi cạnh anh, cũng ngơ ngác nhìn ra ngoài.
Một lúc sau, Thư Thanh Lãng đột nhiên nói: “Em thấy rồi à?”
“Ừ… Thời Dao cũng nhìn thấy.” – Thư Quỳnh nói – “Anh, sao anh lại…”
Anh vẫn đang nhìn ra bên ngoài, xe đã vào vùng nội thành. Đã khuya rồi nhưng vẫn còn lấp lóe ánh đèn neon từ những cửa hàng thi thoảng chiếu vào một phần gương mặt anh.
“Không biết!” – Thư Thanh Lãng đáp.
Anh không biết có phải vì anh uống nhiều quá hay không, tuy bây giờ anh vô cùng tỉnh táo. Lúc anh hôn lên tai Viên Lai, cả lúc anh hôn cậu nữa.
Lẽ ra anh không nên vội vã, nhưng anh không kiềm chế được.
“…Vậy anh thích Viên Lai sao?” – Thư Quỳnh hỏi.
Thư Thanh Lãng đáp: “Cũng coi là vậy.”
Anh phải thừa nhận là mình rất hứng thú với Viên Lai, tuy nhiên không phải kiểu muốn ở bên nhau. Nhưng đêm nay, khi anh không kiềm được mà hôn Viên Lai, hoặc là từ khi thấy cậu uống say vào muốn cởi đồ, anh đã cảm thấy có lẽ mình không đơn giản là hứng thú với Viên Lai.
Hẳn là thích thật sự.
Thư Quỳnh ngẩng đầu nhìn tài xế, bác tài đang nhìn thẳng con đường trước mắt, đồng thời lắng nghe tiếng nói từ đài phát thanh. Sau đó cô nói nhỏ: “Anh, Viên Lai hẳn là thẳng…”
Nghe vậy, Thư Thanh Lãng nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Vậy thì làm sao?”
Thư Quỳnh im lặng không đáp.
Viên Lai nằm ngây ngốc trên giường, cậu về tới nhà đã là 1 giờ, nhưng cậu không muốn động đậy chút nào. Không muốn đi tắm rửa, thậm chí chẳng thèm đắp mask.
Một hồi sau, Viên Lai mới nhúc nhích, lấy cái điện thoại ban nãy tiện tay ném ở góc giường sang. Cậu mở trình duyệt web, lặng lẽ nhập mấy chữ: Không thích hôn môi cùng người khác giới có phải là đồng tính không? Viên Lai thấp thỏm mở một chủ đề hỏi đáp tương tự, bài đó viết: Bài xích hôn môi là hiện tượng bình thường trong giai đoạn dậy thì, về lâu dài sẽ có sự cải thiện. Nếu không cải thiện, có thể do vấn đề tâm lí hoặc bị lãnh cảm. Không thể lập tức phán đoán là đồng tính hay không.
Chỉ mấy câu ngắn ngủn ấy thôi nhưng Viên Lai đọc đi đọc lại nhiều lần, cảm giác như trút được gánh nặng. Cậu lấy lại được chút tinh thần, ngồi dậy bước xuống giường, gửi Thư Thanh Lãng một tấm ảnh chụp màn hình như đang ra oai:
– Tôi không phải.
– Ảnh chụp màn hình
Thư Thanh Lãng nhanh chóng trả lời:
– Ừ, cậu không phải.
Viên Lai đang cúi đầu đánh chữ: Ông đã nói ông đây là trai thẳ…
– Cậu đã qua giai đoạn dậy thì rồi, cũng không phải bị lãnh cảm. Yên tâm đi.
Viên Lai dừng động tác gõ chữ, nhanh chóng xóa hết mấy chữ đã gõ, gửi qua:
– Tôi nói tôi không phải đồng tính.
Thư Thanh Lãng không trả lời cho tin nhắn đó mà đáp:
– Hẳn là cậu nên tra: Bị cứng lên khi hôn môi người đồng tính có phải là đồng tính không?
Viên Lai ngây ngẩn
Thôi xong, anh ta biết rồi. Viên Lai muốn độn thổ.
Ngón tay cậu dừng trên thanh tìm kiếm một hồi cũng không nhấn xuống.
Con mẹ nó chứ. Tra cái rắm.
Viên Lai tức tối quẳng điện thoại xuống.
Sau khi buông bỏ nỗi lòng, cậu mới chợt nhớ hôm nay cậu cởi trần dạo một vòng quán bar, bèn rũ rượi đi vào phòng tắm.
Cậu tắm xong đi ra, nằm trên giường, nhắm mắt cố gắng đi vào giấc ngủ. Nhưng nửa tiếng trôi qua cậu vẫn cứ trằn trọc, Viên Lai bật dậy xuống lầu, nằm trên cái ghế dựa ngoài sân, châm một điếu thuốc.
Gió hiu hiu mang theo không khí mát lạnh. Khí lạnh mau chóng luồn vào tay áo thun của Viên Lai, cậu chợt nhớ đến chiếc áo khoác Thư Thanh Lãng trùm lên người cậu.
A, cậu còn giữ áo khoác của anh đấy.
Viên Lai nhả một hơi khói, trong miệng còn đọng lại vị thuốc lá nhàn nhạt. Cậu ngơ ngác nhìn ngón tay cầm điếu thuốc, ấn điếu thuốc lên cạnh bàn trà thủy tinh để dập thuốc.
Đàn ông thì có gì mà tốt, muốn ngực không có ngực, muốn mông cũng có cái rắm gì. Viên Lai đang ngẫm nghĩ, bỗng dưng trong đầu hiện lên một đôi chân thẳng tắp, ung dung gác lên nhau đặt ở chân ghế sô pha… Đôi chân ấy còn rất dài đấy.
Cậu sờ vào trong túi quần, thế mới nhớ điện thoại còn ở trên giường quên đem xuống. Viên Lai đành chồng hai tay đè sau cổ, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm.
Ài. Chẳng có lấy một ngôi sao.
Viên Lai nhìn một chốc, thầm nghĩ đêm hôm khuya khoắt sao mình không nằm trên giường, lại ra ngoài gió lạnh nhìn trời sao, à không, trời đêm, thật là phi trào lưu**.
** Những hành động trái với trào lưu, quy chuẩn hiện tại, theo đuổi cái tôi.
…Mà thật sự là lạnh tới mức chẳng buồn phiền gì nổi nữa.
Viên Lai đứng dậy lên lầu.
Vừa bước vào nhà, Viên Lai bị một luồng hơi ấm đập vào mặt, làm cậu hắt hơi một cái.
Cậu nằm trên giường, xem điện thoại một lúc lâu cũng không tìm được trang web nào để xem thể loại nam nam làm bậy.
Cậu không nhịn được, gửi WeChat cho Thư Thanh Lãng:
– Có web không?
Cậu gửi xong mới nhìn đồng hồ, nếu giờ anh ngủ rồi thì một phút sau cậu sẽ rút lại tin nhắn, đỡ mất công sáng mai thấy lúng túng.
Không đến một phút sau, Thư Thanh Lãng gửi tin nhắn thoại qua, chỉ dài 2 giây. Viên Lai ấn mở:
- “Web gì?”
Có lẽ Thư Thanh Lãng đã ngủ nhưng bị tin nhắn đánh thức, giọng anh hơi khàn, có giọng mũi nồng đậm.
Viên Lai đáp:
– Thì cái thể loại nam với nam làm đó.
Thư Thanh Lãng lại gửi giọng nói: “Không có, tôi không xem!”
Viên Lai cũng ấn ghi âm, giọng cợt nhả: “Giả bộ làm gì chứ, con mẹ nó anh không xem phim không xóc lọ à?”
Cậu nhắn một lúc lâu mà vẫn không thấy anh trả lời lại, đến khi Viên Lai sắp ngủ mất, điện thoại mới vang “tích tích”.
Thư Thanh Lãng gửi một video.
Viên Lai mở, phản ứng đầu tiên của cậu là anh gửi nhầm rồi.
Bởi vì đó video hôm ấy cậu hát “Strawberries & cigarettes” ở bar. Đoạn video rất ngắn, chưa đầy hai phút, hình ảnh cuối cùng dừng ở gương mặt tươi cười của Viên Lai.
Cậu định nói anh gửi nhầm rồi, Thư Thanh Lãng đã gửi tin nhắn sang, lần này là tin nhắn bằng chữ:
– Tôi xem cái này.
Danh sách chương