Không sai, Thư Thanh Lãng là một tín đồ chính hiệu của những thứ lạ lùng.
Trong cuộc sống vô vị, có thể nói là không có niềm vui thú của Thư Thanh Lãng, việc duy nhất được gọi là hứng thú là kiểu như bây giờ:
Đêm hôm khuya khoắt, bấm dừng một bộ phim kinh dị, ngay hình ảnh nữ quỷ áo đỏ, bộ mặt dữ tợn như muốn bổ nhào ra khỏi màn hình, sau đó anh lấy điện thoại ra chụp, rồi vừa thản nhiên vênh váo hớp ly cà phê, vừa đăng ảnh lên vòng bạn bè với caption: Đề cử phim hay.
Anh đăng lên rồi bỏ điện thoại trở lại bàn trà, không nhìn cũng biết bình luận là một dãy icon hình cái dao.
Anh lấy remote bấm tiếp tục, say sưa xem “phim hay”.
Hôm nay là thứ năm, không phải tới bar hát, sắp tới không có buổi diễn đặc biệt nào nên cả đám cũng lười tập trung tập luyện. Viên Lai tắm xong, đang buồn chán nằm ì trên giường, đắp mặt nạ lướt vòng bạn bè, bỗng dưng đập vào mắt là một nữ quỷ mặt to, con mắt hung ác, cả người đầy máu, cậu cuống quá quăng điện thoại đi.
Viên Lai hoảng hốt vỗ ngực, bật dậy vào toilet giải quyết phản ứng của trận kích thích kinh hoàng bất thình lình mới nãy —- Má, thiếu chút sợ té đái.
Lúc vào toilet, cậu liếc thoáng vào gương, nhìn một cái, tóc gáy dựng hết cả lên. Viên Lai hét toáng lên “A—-” muốn chạy ngược ra ngoài, chưa kịp ra khỏi toilet, cậu chợt đứng sựng lại, kéo cái mặt nạ đang đắp xuống.
“…” – Viên Lai vừa xả nước vừa chửi rủa Thư Thanh Lãng.
Mắng chửi một mình đương nhiên không đã ghiền, Viên Lai ra khỏi toilet, duỗi tay đưa cái điện thoại ra xa 1 thước rồi mới chụp màn hình vòng bạn bè, gửi vào group mà chửi: “Mấy người nói coi tên này bị bệnh phải không?”
Thư Quỳnh trả lời: Ha ha ha ha ha, tôi đã chặn ảnh từ lâu rồi!
Thư Thanh Lãng xem hết bộ phim kinh dị tình tiết cũ nhưng được cái hình ảnh đẹp âm thanh sống động kia, anh duỗi lưng, tắt TV vào phòng ngủ. Bấy giờ anh mới lấy điện thoại ra xem bình luận ảnh mới đăng, không ngoài dự đoán, toàn là “Tạm biệt. Đã kéo đen. Liên lạc qua chai trôi dạt”.**
** Đã kéo đen, liên lạc qua chai trôi dạt là 1 câu trên internet bên Trung, ý là chặn WeChat.
Anh lại lướt xuống, thấy một cái nickname tên “Nhóc con” bình luận: Cái đ* má.
Anh vui vẻ trả lời bình luận: Úi, trẻ em không được nói tục!
Anh nhắn xong để điện thoại xuống, đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thư Thanh Lãng rửa mặt, mặc đồ ngủ ngồi vào bàn ăn sáng, anh mở app tin tức xem như mọi ngày, bỗng dưng anh nghĩ tới việc gì đó bèn thoát ra, vào WeChat xem.
Thấy cậu bé trả lời: %^*(*
Có vẻ chưa đã ghiền, cậu còn bổ sung câu nữa: Trời hạn gặp mưa lạnh.**
** bên trên là 2 câu chửi tục
Thư Thanh Lãng không nhịn được bật cười, khởi đầu một ngày mới thật sảng khoái tinh thần.
Dạo này phần tử tội phạm sống khá là an phận, trong cục không có án lớn gì đến tay anh, thành ra Thư Thanh Lãng cũng được vui vẻ an nhàn. Anh ngồi vào văn phòng, đọc tiểu thuyết, chơi dò mìn, thế là sắp đến giờ tan làm. Lúc này Thư Quỳnh gọi cho anh, hỏi anh đang yên đang lành sao đã chọc Viên Lai rồi? Anh chơi dò mìn đến khúc cuối, phải chọn một trong hai vị trí, chống cằm nhìn cả buổi cũng chẳng biết chọn bên nào bây giờ, vừa nhìn anh vừa hỏi bâng quơ: “Sao thế?”
“Viên Lai đã mắng anh cả một ngày trong group bọn em rồi, Vương Dịch mới nói với em… nói với em…” – Thư Quỳnh ngập ngừng một hồi cũng không thể nào không biết xấu hổ mà nói ra.
Thư Thanh Lãng nhắm mắt chọn đại một chỗ, ấn chuột xuống và “Bùm—–“, nổ rồi.
Anh đóng cửa sổ trò dò mìn, ngồi thẳng dậy, hỏi: “Cậu ta nói gì hử?”
Thư Quỳnh ấp a ấp úng đáp: “Anh ta… nói… nói anh ngủ với Viên Lai.” – Cô nhanh chóng nói tiếp – “Không thể nào phải không anh?”
“…” – Thư Thanh Lãng kinh hãi, nghẹn họng trong chốc lát.
Lặng thinh một hồi lâu, anh mới đỡ trán, đáp: “Trông anh có vẻ… rất đói khát à?”
Lúc này Thư Quỳnh mới thở phào một hơi: “Không có là tốt rồi, làm em sợ chết được.”
Thư Thanh Lãng ngẫm nghĩ, đột nhiên hỏi cô: “Người mà em theo đuổi ấy, là Viên Lai à?”
Thư Quỳnh nói không ngớt lời: “Không không không, không phải đâu!”
“Không phải?” – Chẳng biết vì sao mà nghe cô nói như vậy, trong lòng Thư Thanh Lãng xuất hiện một thứ cảm giác khó nói nên lời.
Anh lại hỏi: “Vậy là Vương Dịch à?”
Thư Quỳnh không đáp, Thư Thanh Lãng nghĩ anh nói đúng rồi, anh định nói em thích là được rồi, bỗng nhiên nghĩ đến cảnh hôm bữa Vương Dịch đưa thuốc lá cho Thư Quỳnh, thế là sửa lời thành: “Em giữ vững tâm lí là được rồi.”
Thư Quỳnh đáp tiếp “Ừm!”, Thư Thanh Lãng cười nói: “Không còn việc gì thì thôi nhé, anh tan làm đây.”
Thư Thanh Lãng tan ca rồi đến phòng tập thể hình. Khoảng thời gian trước đây anh bận quá, ngày nào cũng phải nhờ đám thực phẩm rác kéo dài hơi thở, huống chi là rèn luyện cơ thể. Sáng nay lúc thay đồ, Thư Thanh Lãng nhìn thân hình trong gương, thật ra bây giờ anh cũng không béo, bởi trước giờ luôn có thói quen tập thể hình. Nhưng mà tháng trước anh không rảnh lo cho nó, bây giờ đường nét cơ bụng hơi bay màu rồi…
Vốn dĩ Thư Thanh Lãng định mua vài thiết bị tập thể hình đặt trong nhà, nhưng nghĩ rồi lại thôi. Đầu tiên là vì nhà anh không lớn, chẳng có phòng nào dành để tập thể hình được, thứ hai là do giá cả, anh còn phải trả tiền nhà mỗi tháng trong vòng một năm nữa cơ, thân là một con nợ, anh nghĩ có cơm ăn thì quan trọng hơn là vóc dáng.
Lúc rời khỏi phòng tập thể hình thì trời đã tối đen, Thư Thanh Lãng lái xe đi vòng vòng, chạy rất xa, sắp tới hẻm Hoa Liễu mới thấy một quán cháo.
Thư Thanh Lãng gọi một lồng sủi cảo hấp và tô cháo cá phi lê, chậm rãi ngồi ăn.
Rốt cuộc đã đến 9:30.
Thư Thanh Lãng ăn nốt chút cháo còn sót lại, lau miệng rồi đứng dậy rời đi.
“Bảo ca, sao mắt cậu thâm đen vậy?” – Tiểu Nhã kinh ngạc trước gương mặt tiều tụy của Viên Lai.
“Hôm qua tôi thức trắng một đêm. Cứ nhắm mắt lại là thấy con quỷ nữ kia đứng ngay bên giường trừng mắt, nó trừng ông đây cả một đêm, tôi sợ có dám nhắm mắt đâu.” – Viên Lai rũ rượi ôm chiếc ghi-ta bass, tựa cằm lên đầu cây đàn.
“…Xin lỗi cậu nhé…” – Thư Quỳnh khó xử xin lỗi Viên Lai.
“Chị xin lỗi cái gì chứ?” – Viên Lai không lên dây cót nổi, nói không ra hơi – “Đi mà kêu cái tên chết tiệt Thư Thanh Lãng kia tới xin lỗi ông.”
Cậu đang nói thì nghe tiếng: “Kêu tôi?”
Viên Lai ngẩng đầu, thấy Thư Thanh Lãng đang đi tới đây thì tức giận nói: “Em gái anh là con nít ba tuổi à? Anh định cứ tới đây trông chừng sao? Bọn này có thể ăn tươi nuốt sống cô ấy hay sao?”
Thư Quỳnh thấy anh cũng sửng sốt, hỏi: “Anh? Sao anh lại đến đây?”
Không hiểu sao Thư Thanh Lãng vừa thấy Viên Lai đã muốn cười, anh ngồi xuống chỗ ghế Thư Quỳnh mới chừa ra cho anh, đáp: “Vừa lúc ăn cơm xong đi ngang qua đây, nhớ ra hôm nay các cậu biểu diễn nên vào xem chút.”
Nói rồi anh nhìn Viên Lai: “Trở thành fan của cậu mất rồi. Tôi đến nghe cậu hát với tư cách người hâm mộ, không hoan nghênh à?”
Viên Lai đời nào tin mấy lời xàm xí đó, cậu lại trở mình, tiếp tục tựa vào cây đàn, chẳng thèm để ý tới anh. Cậu nghĩ thầm, vốn định lần sau gặp mời anh ăn cơm đấy, giờ thì mời cái rắm gì nữa, anh phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho ông đây mới đúng.
Thư Thanh Lãng thấy quầng xanh dưới mắt Viên Lai, trong lòng cũng thấy không nỡ. Lời nói sắp ra cửa miệng lại đổi thành trêu chọc cậu: “Sao trông cậu mất tinh thần quá vậy, sợ vậy à? Không lẽ cậu lớn vậy rồi còn sợ ma?”
Viên Lai thẹn quá hóa giận: “Mẹ nó ai sợ ma? Tôi, tôi… tôi thức nguyên đêm cày game không được à?”
Thư Thanh Lãng gật gật đầu đáp: “Cuộc sống về đêm cũng phong phú ghê!”
Không biết có chữ nào đâm chọt Viên Lai, cậu nhảy dựng khỏi ghế như mèo bị đạp trúng đuôi, trừng mắt nhìn Thư Thanh Lãng: “À, phong phú lắm, sao nào?!”
Thư Thanh Lãng cười nói: “Tốt lắm!”
Viên Lai thấy dáng vẻ kia của anh mà tức tối bực bội, cậu ôm ghi-ta đi qua chỗ sân khấu.
Lòng tự trọng của nhóc con cũng lớn đấy.
Thư Thanh Lãng nhìn sang chỗ Viên Lai, Viên Lai ngồi bắt chéo chân trên cái ghế chân cao bên cạnh sân khấu, đang xem điện thoại.
Trông Thư Thanh Lãng có vẻ đúng là đến nghe hát.
Lúc hát, Viên Lai nhìn thoáng qua bên này, thấy Thư Thanh Lãng đang nghe rất nghiêm túc. Cuối cùng lúc họ rời sân khấu lại không thấy Thư Thanh Lãng đâu.
“Anh trai chị đâu?” – Viên Lai hỏi.
“Mới nãy ảnh nghe điện thoại xong đi ngay, có lẽ lại bị cơ quan triệu tập về làm việc.” – Thư Quỳnh đáp.
“Tăng ca à, mệt chết anh ta đi!” – Viên Lai nói.
Đúng là Thư Thanh Lãng bị triệu tập đi làm gấp, vì cục cảnh sát vừa nhận cuộc gọi báo án, phát hiện một thi thể. Hiện tại không thể xác định danh tính của người chết, Thư Thanh Lãng phải mau chóng tới đường Diên Tân.
Những tình huống nào không xác định được danh tính tử thi? Tử thi đã thối rữa mạnh, tử thi bị đốt cháy hoặc bị cắt nhỏ. Dù sao thì đêm nay cũng sẽ là một trận chiến ác liệt.
Đường Diên Tân là một con đường nhỏ hoang vu ở ngoại ô. Đường nằm ven sông, bên kia bờ sông là đồng ruộng chưa vào khu quy hoạch. Gọi nó là đồng ruộng, tuy nhiên giờ nhìn sang đã chẳng khác gì bãi đất hoang. Cỏ dại mọc cao hơn nửa thân người, vào mùa thu thì ngoắc ngoải chồng lên nhau.
Thư Thanh Lãng vừa xuống xe đã bị mùi hôi thối đập vào mũi, cô gái thực tập sinh phòng kĩ thuật đang đứng chỗ gốc cây, chẳng biết nôn mấy lần rồi. Thư Thanh Lãng đi qua nhìn, cũng tàm tạm, ít ra là thi thể nguyên vẹn. Có vẻ thi thể được vớt lên từ dưới sông, không biết đã ngâm nước bao lâu, toàn thân sưng to gần như không còn hình dạng con người, cơ thể đầy rẫy những miệng vết thương thối rữa trắng bệch. Thư Thanh Lãng lấy dụng cụ kiểm tra sơ qua, nói với người bên cạnh: “Hẳn là bị sát hại, dùng dao rạch hoàn toàn khuôn mặt hòng che giấu danh tính người chết. Sau đó ném xuống sông.”
Thư Thanh Lãng đứng dậy, cởi găng tay, nói: “Thi thể thối rữa trương phình thấy rõ, thời gian tử vong ít nhất 2 tuần. Trước hết mang về đối chiếu DNA.”
Trong cuộc sống vô vị, có thể nói là không có niềm vui thú của Thư Thanh Lãng, việc duy nhất được gọi là hứng thú là kiểu như bây giờ:
Đêm hôm khuya khoắt, bấm dừng một bộ phim kinh dị, ngay hình ảnh nữ quỷ áo đỏ, bộ mặt dữ tợn như muốn bổ nhào ra khỏi màn hình, sau đó anh lấy điện thoại ra chụp, rồi vừa thản nhiên vênh váo hớp ly cà phê, vừa đăng ảnh lên vòng bạn bè với caption: Đề cử phim hay.
Anh đăng lên rồi bỏ điện thoại trở lại bàn trà, không nhìn cũng biết bình luận là một dãy icon hình cái dao.
Anh lấy remote bấm tiếp tục, say sưa xem “phim hay”.
Hôm nay là thứ năm, không phải tới bar hát, sắp tới không có buổi diễn đặc biệt nào nên cả đám cũng lười tập trung tập luyện. Viên Lai tắm xong, đang buồn chán nằm ì trên giường, đắp mặt nạ lướt vòng bạn bè, bỗng dưng đập vào mắt là một nữ quỷ mặt to, con mắt hung ác, cả người đầy máu, cậu cuống quá quăng điện thoại đi.
Viên Lai hoảng hốt vỗ ngực, bật dậy vào toilet giải quyết phản ứng của trận kích thích kinh hoàng bất thình lình mới nãy —- Má, thiếu chút sợ té đái.
Lúc vào toilet, cậu liếc thoáng vào gương, nhìn một cái, tóc gáy dựng hết cả lên. Viên Lai hét toáng lên “A—-” muốn chạy ngược ra ngoài, chưa kịp ra khỏi toilet, cậu chợt đứng sựng lại, kéo cái mặt nạ đang đắp xuống.
“…” – Viên Lai vừa xả nước vừa chửi rủa Thư Thanh Lãng.
Mắng chửi một mình đương nhiên không đã ghiền, Viên Lai ra khỏi toilet, duỗi tay đưa cái điện thoại ra xa 1 thước rồi mới chụp màn hình vòng bạn bè, gửi vào group mà chửi: “Mấy người nói coi tên này bị bệnh phải không?”
Thư Quỳnh trả lời: Ha ha ha ha ha, tôi đã chặn ảnh từ lâu rồi!
Thư Thanh Lãng xem hết bộ phim kinh dị tình tiết cũ nhưng được cái hình ảnh đẹp âm thanh sống động kia, anh duỗi lưng, tắt TV vào phòng ngủ. Bấy giờ anh mới lấy điện thoại ra xem bình luận ảnh mới đăng, không ngoài dự đoán, toàn là “Tạm biệt. Đã kéo đen. Liên lạc qua chai trôi dạt”.**
** Đã kéo đen, liên lạc qua chai trôi dạt là 1 câu trên internet bên Trung, ý là chặn WeChat.
Anh lại lướt xuống, thấy một cái nickname tên “Nhóc con” bình luận: Cái đ* má.
Anh vui vẻ trả lời bình luận: Úi, trẻ em không được nói tục!
Anh nhắn xong để điện thoại xuống, đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thư Thanh Lãng rửa mặt, mặc đồ ngủ ngồi vào bàn ăn sáng, anh mở app tin tức xem như mọi ngày, bỗng dưng anh nghĩ tới việc gì đó bèn thoát ra, vào WeChat xem.
Thấy cậu bé trả lời: %^*(*
Có vẻ chưa đã ghiền, cậu còn bổ sung câu nữa: Trời hạn gặp mưa lạnh.**
** bên trên là 2 câu chửi tục
Thư Thanh Lãng không nhịn được bật cười, khởi đầu một ngày mới thật sảng khoái tinh thần.
Dạo này phần tử tội phạm sống khá là an phận, trong cục không có án lớn gì đến tay anh, thành ra Thư Thanh Lãng cũng được vui vẻ an nhàn. Anh ngồi vào văn phòng, đọc tiểu thuyết, chơi dò mìn, thế là sắp đến giờ tan làm. Lúc này Thư Quỳnh gọi cho anh, hỏi anh đang yên đang lành sao đã chọc Viên Lai rồi? Anh chơi dò mìn đến khúc cuối, phải chọn một trong hai vị trí, chống cằm nhìn cả buổi cũng chẳng biết chọn bên nào bây giờ, vừa nhìn anh vừa hỏi bâng quơ: “Sao thế?”
“Viên Lai đã mắng anh cả một ngày trong group bọn em rồi, Vương Dịch mới nói với em… nói với em…” – Thư Quỳnh ngập ngừng một hồi cũng không thể nào không biết xấu hổ mà nói ra.
Thư Thanh Lãng nhắm mắt chọn đại một chỗ, ấn chuột xuống và “Bùm—–“, nổ rồi.
Anh đóng cửa sổ trò dò mìn, ngồi thẳng dậy, hỏi: “Cậu ta nói gì hử?”
Thư Quỳnh ấp a ấp úng đáp: “Anh ta… nói… nói anh ngủ với Viên Lai.” – Cô nhanh chóng nói tiếp – “Không thể nào phải không anh?”
“…” – Thư Thanh Lãng kinh hãi, nghẹn họng trong chốc lát.
Lặng thinh một hồi lâu, anh mới đỡ trán, đáp: “Trông anh có vẻ… rất đói khát à?”
Lúc này Thư Quỳnh mới thở phào một hơi: “Không có là tốt rồi, làm em sợ chết được.”
Thư Thanh Lãng ngẫm nghĩ, đột nhiên hỏi cô: “Người mà em theo đuổi ấy, là Viên Lai à?”
Thư Quỳnh nói không ngớt lời: “Không không không, không phải đâu!”
“Không phải?” – Chẳng biết vì sao mà nghe cô nói như vậy, trong lòng Thư Thanh Lãng xuất hiện một thứ cảm giác khó nói nên lời.
Anh lại hỏi: “Vậy là Vương Dịch à?”
Thư Quỳnh không đáp, Thư Thanh Lãng nghĩ anh nói đúng rồi, anh định nói em thích là được rồi, bỗng nhiên nghĩ đến cảnh hôm bữa Vương Dịch đưa thuốc lá cho Thư Quỳnh, thế là sửa lời thành: “Em giữ vững tâm lí là được rồi.”
Thư Quỳnh đáp tiếp “Ừm!”, Thư Thanh Lãng cười nói: “Không còn việc gì thì thôi nhé, anh tan làm đây.”
Thư Thanh Lãng tan ca rồi đến phòng tập thể hình. Khoảng thời gian trước đây anh bận quá, ngày nào cũng phải nhờ đám thực phẩm rác kéo dài hơi thở, huống chi là rèn luyện cơ thể. Sáng nay lúc thay đồ, Thư Thanh Lãng nhìn thân hình trong gương, thật ra bây giờ anh cũng không béo, bởi trước giờ luôn có thói quen tập thể hình. Nhưng mà tháng trước anh không rảnh lo cho nó, bây giờ đường nét cơ bụng hơi bay màu rồi…
Vốn dĩ Thư Thanh Lãng định mua vài thiết bị tập thể hình đặt trong nhà, nhưng nghĩ rồi lại thôi. Đầu tiên là vì nhà anh không lớn, chẳng có phòng nào dành để tập thể hình được, thứ hai là do giá cả, anh còn phải trả tiền nhà mỗi tháng trong vòng một năm nữa cơ, thân là một con nợ, anh nghĩ có cơm ăn thì quan trọng hơn là vóc dáng.
Lúc rời khỏi phòng tập thể hình thì trời đã tối đen, Thư Thanh Lãng lái xe đi vòng vòng, chạy rất xa, sắp tới hẻm Hoa Liễu mới thấy một quán cháo.
Thư Thanh Lãng gọi một lồng sủi cảo hấp và tô cháo cá phi lê, chậm rãi ngồi ăn.
Rốt cuộc đã đến 9:30.
Thư Thanh Lãng ăn nốt chút cháo còn sót lại, lau miệng rồi đứng dậy rời đi.
“Bảo ca, sao mắt cậu thâm đen vậy?” – Tiểu Nhã kinh ngạc trước gương mặt tiều tụy của Viên Lai.
“Hôm qua tôi thức trắng một đêm. Cứ nhắm mắt lại là thấy con quỷ nữ kia đứng ngay bên giường trừng mắt, nó trừng ông đây cả một đêm, tôi sợ có dám nhắm mắt đâu.” – Viên Lai rũ rượi ôm chiếc ghi-ta bass, tựa cằm lên đầu cây đàn.
“…Xin lỗi cậu nhé…” – Thư Quỳnh khó xử xin lỗi Viên Lai.
“Chị xin lỗi cái gì chứ?” – Viên Lai không lên dây cót nổi, nói không ra hơi – “Đi mà kêu cái tên chết tiệt Thư Thanh Lãng kia tới xin lỗi ông.”
Cậu đang nói thì nghe tiếng: “Kêu tôi?”
Viên Lai ngẩng đầu, thấy Thư Thanh Lãng đang đi tới đây thì tức giận nói: “Em gái anh là con nít ba tuổi à? Anh định cứ tới đây trông chừng sao? Bọn này có thể ăn tươi nuốt sống cô ấy hay sao?”
Thư Quỳnh thấy anh cũng sửng sốt, hỏi: “Anh? Sao anh lại đến đây?”
Không hiểu sao Thư Thanh Lãng vừa thấy Viên Lai đã muốn cười, anh ngồi xuống chỗ ghế Thư Quỳnh mới chừa ra cho anh, đáp: “Vừa lúc ăn cơm xong đi ngang qua đây, nhớ ra hôm nay các cậu biểu diễn nên vào xem chút.”
Nói rồi anh nhìn Viên Lai: “Trở thành fan của cậu mất rồi. Tôi đến nghe cậu hát với tư cách người hâm mộ, không hoan nghênh à?”
Viên Lai đời nào tin mấy lời xàm xí đó, cậu lại trở mình, tiếp tục tựa vào cây đàn, chẳng thèm để ý tới anh. Cậu nghĩ thầm, vốn định lần sau gặp mời anh ăn cơm đấy, giờ thì mời cái rắm gì nữa, anh phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho ông đây mới đúng.
Thư Thanh Lãng thấy quầng xanh dưới mắt Viên Lai, trong lòng cũng thấy không nỡ. Lời nói sắp ra cửa miệng lại đổi thành trêu chọc cậu: “Sao trông cậu mất tinh thần quá vậy, sợ vậy à? Không lẽ cậu lớn vậy rồi còn sợ ma?”
Viên Lai thẹn quá hóa giận: “Mẹ nó ai sợ ma? Tôi, tôi… tôi thức nguyên đêm cày game không được à?”
Thư Thanh Lãng gật gật đầu đáp: “Cuộc sống về đêm cũng phong phú ghê!”
Không biết có chữ nào đâm chọt Viên Lai, cậu nhảy dựng khỏi ghế như mèo bị đạp trúng đuôi, trừng mắt nhìn Thư Thanh Lãng: “À, phong phú lắm, sao nào?!”
Thư Thanh Lãng cười nói: “Tốt lắm!”
Viên Lai thấy dáng vẻ kia của anh mà tức tối bực bội, cậu ôm ghi-ta đi qua chỗ sân khấu.
Lòng tự trọng của nhóc con cũng lớn đấy.
Thư Thanh Lãng nhìn sang chỗ Viên Lai, Viên Lai ngồi bắt chéo chân trên cái ghế chân cao bên cạnh sân khấu, đang xem điện thoại.
Trông Thư Thanh Lãng có vẻ đúng là đến nghe hát.
Lúc hát, Viên Lai nhìn thoáng qua bên này, thấy Thư Thanh Lãng đang nghe rất nghiêm túc. Cuối cùng lúc họ rời sân khấu lại không thấy Thư Thanh Lãng đâu.
“Anh trai chị đâu?” – Viên Lai hỏi.
“Mới nãy ảnh nghe điện thoại xong đi ngay, có lẽ lại bị cơ quan triệu tập về làm việc.” – Thư Quỳnh đáp.
“Tăng ca à, mệt chết anh ta đi!” – Viên Lai nói.
Đúng là Thư Thanh Lãng bị triệu tập đi làm gấp, vì cục cảnh sát vừa nhận cuộc gọi báo án, phát hiện một thi thể. Hiện tại không thể xác định danh tính của người chết, Thư Thanh Lãng phải mau chóng tới đường Diên Tân.
Những tình huống nào không xác định được danh tính tử thi? Tử thi đã thối rữa mạnh, tử thi bị đốt cháy hoặc bị cắt nhỏ. Dù sao thì đêm nay cũng sẽ là một trận chiến ác liệt.
Đường Diên Tân là một con đường nhỏ hoang vu ở ngoại ô. Đường nằm ven sông, bên kia bờ sông là đồng ruộng chưa vào khu quy hoạch. Gọi nó là đồng ruộng, tuy nhiên giờ nhìn sang đã chẳng khác gì bãi đất hoang. Cỏ dại mọc cao hơn nửa thân người, vào mùa thu thì ngoắc ngoải chồng lên nhau.
Thư Thanh Lãng vừa xuống xe đã bị mùi hôi thối đập vào mũi, cô gái thực tập sinh phòng kĩ thuật đang đứng chỗ gốc cây, chẳng biết nôn mấy lần rồi. Thư Thanh Lãng đi qua nhìn, cũng tàm tạm, ít ra là thi thể nguyên vẹn. Có vẻ thi thể được vớt lên từ dưới sông, không biết đã ngâm nước bao lâu, toàn thân sưng to gần như không còn hình dạng con người, cơ thể đầy rẫy những miệng vết thương thối rữa trắng bệch. Thư Thanh Lãng lấy dụng cụ kiểm tra sơ qua, nói với người bên cạnh: “Hẳn là bị sát hại, dùng dao rạch hoàn toàn khuôn mặt hòng che giấu danh tính người chết. Sau đó ném xuống sông.”
Thư Thanh Lãng đứng dậy, cởi găng tay, nói: “Thi thể thối rữa trương phình thấy rõ, thời gian tử vong ít nhất 2 tuần. Trước hết mang về đối chiếu DNA.”
Danh sách chương