Edit + Beta: April
"Hoàng huynh, Thu Dương lại tới thỉnh an người."
Tạ Nguyên Gia để sách trong tay xuống, nhìn về phía tiểu cô nương đang quy củ hành lễ trước mặt mình, trong lòng rất vui vẻ.

Y cho Thiến Bích đi chuẩn bị một ít điểm tâm mà cô bé thích, kêu Thu Dương ngồi xuống, rót cho nàng một chén trà.
"Vẫn là trà chỗ Hoàng huynh uống vào có vị thơm ngọt." Cái miệng nhỏ xinh của Thu Dương nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt chén trà trở lại, vẫn là dáng ngồi đoan chính có nề nếp.
Tạ Nguyên Gia thích cùng nàng trò chuyện, tuổi Thu Dương còn nhỏ, nhưng lời ăn tiếng nói lại rất chín chắn, y hệt bà cụ non, khôn khéo quá mức, ngược lại làm người khác đau lòng, y cảm thấy em gái nhỏ ở độ tuổi này hẳn phải vui tươi như Hoàng Hậu, dù đôi lúc không hiểu chuyện nhưng cũng rất đáng yêu.
"Nếu Thu Dương thích, trẫm sẽ sai người mang qua cho muội." Tạ Nguyên Gia hào phóng nói, ở nơi này của y thứ khác thì không có, nhưng trà hoa điểm tâm thì vô tư, vai chính chưa từng bạc đãi với y.
"Không cần đâu, dù sao thần muội cũng thường xuyên lui tới, dĩ nhiên luôn uống được." Thu Dương hiểu chuyện nói.
Tạ Nguyên Gia tinh mắt phát hiện nàng đang mặc lại bộ y phục của hai ngày trước, liền mở miệng hỏi: "Xiêm y hôm nay Thu Dương mặc trên người thật sự rất đẹp, bộ thích lắm sao?"
Thu Dương cúi đầu nhìn bộ y phục màu hồng nhạt của mình, thẹn đỏ mặt, nhẹ giọng đáp: "Xiêm y này mới may, thần muội quả thật rất thích."
Nữ tử trong hậu cung mỗi quý đều sẽ may xiêm y mới, Tạ Nguyên Gia vốn cũng không rõ mấy thứ này cho lắm, nhưng y phục của y thì được đổi rất thường xuyên, Nội Vụ Phủ cách một thời gian sẽ báo lại với y, cho nên y láng máng nhớ được, hình như lần gần đây nhất hậu cung dùng tới vải dệt cống phẩm để may y phục đã là ba tháng trước.

Mà qua một tháng nữa sẽ vào thu, Nội Vụ Phủ lại bắt đầu chuẩn bị may thu y (quần áo mùa thu), hiện tại đang là giữa hè, y phục của Thu Dương dường như vẫn còn là trang phục mùa xuân, trông vừa dày vừa nặng.
"Có thích đi chăng nữa cũng không thể mặc thường xuyên." Tạ Nguyên Gia ôn tồn nói, "Hơn nữa bây giờ đang nắng gắt, Thu Dương mặc như thế không nóng sao?"

Mặt Thu Dương hơi đỏ, trầm mặc gật đầu nói: "Thần muội đã biết."
Tạ Nguyên Gia thấy nàng đột nhiên mất mát, tưởng rằng mình đã nặng lời với nàng, liền nói thêm: "Hoàng huynh rất thích nhìn Thu Dương mặc y phục có tông màu nhạt tươi tắn, trông tràn đầy sức sống."
"Thật vậy ư?" Thu Dương ngẩng đầu, đôi mắt mênh mông ánh nước lộ ra một tia vui sướng.
Mấy em gái nhỏ thường rất thích nghe người khác khẳng định, Tạ Nguyên Gia gật đầu: "Thật."
Thu Dương lại vui vẻ, nàng chớp mắt nhìn cuốn sách trong tay của Tạ Nguyên Gia, tò mò hỏi: "Hoàng huynh cũng thích đọc chí dị [1] sao?"
[1] – Chí dị: ghi chép những chuyện kỳ quái, lạ lùng.
Tạ Nguyên Gia cúi đầu nhìn cuốn sách trong tay mình, cả ngày y ở trong cung không có chuyện gì làm, ngoại trừ viết chữ học thuộc lòng sách, chỉ có thể xem chút tạp thư [2] để giết thời gian, cũng không phải chỉ đọc có mỗi loại ma quỷ chí dị này.
[2] – Tạp thư: Trong thời khoa cử chỉ những sách vở không liên quan trực tiếp đến thi cử
"Tiện tay lật thôi." Tạ Nguyên Gia đáp, y giơ cuốn sách trong tay lên nói với Thu Dương: "Thu Dương thích ư?"
Thu Dương gật đầu, "Thường ngày lúc rảnh rỗi ở trong cung thần muội cũng hay đọc, thích nhất là những cuốn miêu tả về sự phồn thịnh của nước
Tề, viết rất thú vị."
Hiếm khi thấy Thu Dương nói về sở thích của mình, Tạ Nguyên Gia sẵn lòng cùng nàng trò chuyện, đang nói chuyện, Hàn Dao từ bên ngoài hùng hổ tiến vào, "Hoàng Thượng, thần thiếp có nấu canh sâm cho người!"
Từ khi Phó Cảnh Hồng "Bị bệnh", mỗi ngày Hàn Dao đều chạy đến chỗ của Tạ Nguyên Gia, mang theo không phải đồ bổ thì chính là dược liệu, thỉnh thoảng sẽ tặng cho mình một ít hàng thủ công có hình thêu y hệt bùa đuổi quỷ, Tạ Nguyên Gia không chỉ nhận, mà còn phải tâng bốc đôi câu mới được, bằng không Hàn Dao mỗi giây đều sẽ làm ầm ĩ.
Ôi trời, rốt cuộc vai chính trong nguyên tác làm sao hàng phục được cô em gái nhoi nhoi ồn ào này vậy.
"Trời nóng nực, trẫm thật sự không uống nổi canh sâm." Tạ Nguyên Gia uể oải nói, người cổ đại thích nhất là uống mấy thứ đại bổ này, không bệnh uống cũng thành bệnh.
Hàn Dao không vui, bĩu môi dậm chân: "Hoàng Thượng còn đang bệnh, sao lại tùy hứng như thế!"

Nếu em gái khác làm như vậy, phần lớn mọi người sẽ cảm thấy đang cố tình ra vẻ, nhưng Hàn Dao sinh ra quá đẹp, trái lại chỉ thấy nàng ngây thơ đáng yêu.

Nhưng mà, dù em gái có đáng yêu thế nào thì y cũng không có hứng thú, làm ơn đi tìm nam chính đi, ngươi tốt ta tốt mọi người đều tốt.
Thu Dương tựa hồ nhìn ra sự khổ não trong lòng y, từ trên ghế đứng lên hành lễ: "Thu Dương ra mắt Hoàng tẩu."
Hàn Dao vừa quay đầu liền phát hiện ở trong phòng còn có một tiểu cô nương, nghe thấy nàng gọi mình là Hoàng tẩu, suy nghĩ hơn nửa ngày mới nhớ ra nàng hẳn là muội muội duy nhất hiện giờ còn là khuê nữ chưa xuất giá của Tạ Nguyên Gia, vội vui mừng nói: "Thì ra là Trưởng công chúa Thu Dương, Bổn cung lần đầu gặp mặt."
Hai người chỉ kém nhau 4 tuổi, Hàn Dao tính tình trẻ con, Thu Dương nhỏ tuổi nhưng hiểu chuyện sớm, thế nhưng hai người lại rất hợp ý nhau, trong chốc lát liền nói đến hăng hái, quăng Tạ Nguyên Gia sang một bên.

Tạ Nguyên Gia thở phào nhẹ nhõm, nhờ có Thu Dương quấn chân Hoàng Hậu mà giờ đã dễ thở hơn.
Y lặng lẽ đứng lên khỏi chỗ ngồi lần mò đi ra ngoài, gần đây Thái y đã cho phép y xuống đất đi lại, ngồi trên xe lăn lâu quá, hiện giờ hai chân được chạm đất chỉ hận không thể một ngày chạy mười dặm.
Mặt trời bên ngoài Cảnh Doanh Cung vẫn rực rỡ chiếu rọi, ở trong cung có khối băng hạ nhiệt còn đỡ, vừa bước ra ngoài liền bị một trận sóng nhiệt đánh úp, cả người Tạ Nguyên Gia lập tức đổ mồ hôi, y cũng không ngu đến độ đi phơi mình dưới ánh mặt trời, chỉ ngồi co chân dựa vào cột hành lang nhìn bầu trời.
Bầu trời mùa hè xanh trong vắt, không một gợn mây, chỉ có mặt trời nóng rực treo trên không, bên tai vọng đến tiếng ve kêu trên ngọn cây, lâu lâu lại ngân lên một tiếng kéo dài, Tạ Nguyên Gia thấy hơi buồn ngủ, đôi mắt chớp vài cái, bất tri bất giác ngủ mất.
Lam Khấu thấy y đã ngủ, vốn muốn đánh thức y trở về ngủ, nhưng nhìn thấy quầng thâm dưới mắt y, lại lui trở về.
Gần đây Hoàng Thượng quả thật rất mệt mỏi, Vương gia "Bệnh nặng" không thể xử lý triều chính, trong triều đủ loại tin đồn nổi lên bốn phía, tất cả đều đang chờ xem Vương gia làm sao tiếp tục khống chế đại cục, Hoàng Thượng chính là người đầu tiên bị kẹp ở giữa.

Đảng Bảo Hoàng [3] vẫn luôn xúi giục y động thủ diệt trừ Nhiếp Chính Vương, mà Nhiếp Chính Vương cũng không phải hạng dễ chọc, cuộc sống mỗi ngày của Tạ Nguyên Gia trôi qua đều không dễ dàng gì.
[3] – Đảng Bảo Hoàng: phe phái bảo vệ Hoàng đế

Lam Khấu có chút đau lòng, bất luận là để trong lòng hay ở ngoài miệng, nàng chưa từng nghe thấy Hoàng Thượng than vãn điều gì, nhưng làm người thì vẫn có lúc mệt mỏi, chỉ là không muốn kể lể mà thôi.
Thôi vậy, để y nghỉ ngơi cho khỏe đi, có nàng canh chừng, sẽ không sao.
Sau giờ ngọ tiếng ve kêu ngày một vang dội, có một thiếu niên đang dựa cột hành lang ngủ ngon lành.
Phó Cảnh Hồng đang xem tấu sớ, sau khi nghe Lăng Sương trở về bẩm báo, bàn tay đang phê duyệt tấu chương dừng lại, "Lam Khấu đã nói như vậy ư?"
"Đúng vậy." Lăng Sương gật đầu.
Phó Cảnh Hồng nheo mắt vuốt v e cây bút lông trong tay, cười lạnh một tiếng: "Ôi, Bổn vương chỉ mới tùy tiện thả chút tin tức thật thật giả giả ra ngoài, vậy mà đã khiến cả đám bảo thủ đứng ngồi không yên, còn dám ầm ĩ làm khó Nguyên Gia, tưởng Bổn vương chết rồi à?"
"Hoàng Thượng lúc đầu cũng không đồng ý." Lăng Sương nói, "Hộ Bộ Lại Bộ cùng một vài lão thần tử trước sau đều đến khuyên nhủ Hoàng Thượng, bảo y nhân cơ hội này xuống tay diệt trừ Vương gia, nhưng Hoàng Thượng hình như không có gật đầu đồng ý, dù đã dùng lời lẽ ân cần khuyên bảo rất lâu."
"Nguyên Gia tất nhiên sẽ không đồng ý." Phó Cảnh Hồng thích ý thả bút xuống, "Y là đứa trẻ ngoan."
Lăng Sương cũng thở dài trong lòng, không biết Vương gia nhà mình dính vận cứt chó gì, chọn đại một Hoàng tử bị ghẻ lạnh làm con rối, ai dè lại nhặt được một bảo bối đáng yêu, thật làm người ta hâm mộ.
Không giống như hắn, thả thính tiểu trúc mã nhiều năm như thế vậy mà vẫn sống chết không thông, trong đầu suốt ngày chỉ có kiến công lập nghiệp.

"Ngươi bảo Ngạo Tuyết tùy thời mà hành sự, Bổn vương không cho phép bất cứ kẻ nào lại đến làm phiền Nguyên Gia." Phó Cảnh Hồng ra lệnh, "Đặc biệt là lão già thúi Hộ Bộ kia, nếu lão còn dong dài, dứt khoát liền thay người mới, dù sao lão cũng già rồi, nên về hưu an hưởng tuổi già đi."
Lăng Sương tuân lệnh, đang chuẩn bị lui xuống, chợt Phó Cảnh Hồng nhớ tới cái gì, gọi hắn trở về.
"Chờ đã." Phó Cảnh Hồng nói, hắn trầm tư trong chốc lát, rồi mới mở miệng: "Ngươi......!Có kinh nghiệm lấy lòng người khác không?"
Lăng Sương cả kinh muốn rớt cằm.
Thấy hắn dùng ánh mắt gặp quỷ nhìn mình chằm chằm, cho dù là Nhiếp Chính Vương vững như Thái sơn cũng khó tránh khỏi thẹn quá hóa giận: "Khốn kiếp! Ánh mắt của ngươi là ý gì hả!"
"Vương gia thứ tội." Lăng Sương lập tức thu hồi lại cảm xúc lộ ra trong mắt mình, không hề có thành ý xin lỗi, hắn từ nhỏ đã lớn lên cùng với Vương gia, đương nhiên biết Vương gia sẽ không vì chuyện này mà trừng phạt mình, "Thuộc hạ chỉ hơi kinh ngạc thôi."
Phải biết rằng, lúc hắn mới quen Vương gia, khi người vẫn còn là con vợ lẽ không được sủng ái trong Hoài Lăng Vương phủ, hắn chưa từng thấy Phó Cảnh Hồng phải lấy lòng ai, toàn là kẻ khác đuổi theo lấy lòng người, ai bảo người sinh ra vừa có khí chất cao quý vừa có tư chất thông minh lại rất biết ứng đối trong công việc, căn bản không cần phải phiền não việc làm sao hạ mình lấy lòng kẻ khác, trời sinh không hợp với loại chuyện này.

Nhưng mà, vị Vương gia trước nay làm cái gì cũng thuận lợi, đột nhiên gọi hắn lại, do dự hỏi hắn về việc làm sao lấy lòng người khác, làm hắn trong lúc nhất thời quả thật phản ứng không kịp.
"Vương gia muốn lấy lòng ai?" Lăng Sương đã biết rõ còn cố hỏi.
Phó Cảnh Hồng không kiên nhẫn gõ một ngón tay lên mặt bàn, "Đương nhiên là Nguyên Gia."
"Hoàng Thượng cũng cần lấy lòng ư?" Lăng Sương không hiểu cho lắm, "Y dễ dụ như vậy, không phải Vương gia chỉ cần tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay là tới liền sao?"
Nếu đúng như vậy thì còn nói làm gì, Phó Cảnh Hồng cũng có nỗi niềm khó nói.
Hắn tuyệt đối tự tin vào mị lực của mình, đây là lần đầu tiên hắn động tâm với người khác, lúc đầu có chút cảm giác mới mẻ, nhưng thời gian càng dài, hắn càng bắt đầu hoài nghi về phán đoán của mình.

Việc Nguyên Gia có hảo cảm với mình thì không cần phải nghi ngờ, việc này đã thử chứng minh nhiều lần rồi.
Nhưng, cũng chỉ có thế mà thôi.
Loại hảo cảm này thật sự không ổn, bởi vì Nguyên Gia đối với ai cũng có hảo cảm, hắn gần đây mới phát hiện Nguyên Gia đối đãi với hắn không khác gì so với mấy người khác, có lẽ ở trong lòng y, mình còn không bằng Lam Khấu, ít nhất y không cần cẩn thận dè dặt khi nói chuyện cùng Lam Khấu.
Bất luận Phó Cảnh Hồng có dụ dỗ ra sao, Tạ Nguyên Gia cũng chỉ xem hắn như người ngoài cuộc, tựa như từ trên người hắn đã nhìn thấu được thứ gì khác.

Loại nhận thức này khiến hắn thấy mình thực thất bại, cũng thật bất lực.
Vì vậy, vị Nhiếp Chính Vương trước nay chưa từng nghĩ sẽ đi lấy lòng người khác, lần đầu tiên trong đời có ý tưởng muốn thỉnh giáo ai đó.
Lăng Sương cũng rất bất lực, hắn cảm thấy Vương gia nhà mình hỏi sai người rồi, suy cho cùng, ngay cả hắn cũng còn chưa sờ được bàn tay nhỏ của người mình thương nữa kìa.
Hỏi ý kiến của một kẻ thất bại thì lấy đâu ra kinh nghiệm chỉ cho ngươi chứ?
Nhưng loại chuyện mất mặt này tuyệt đối không thể thừa nhận, Lăng Sương vứt bỏ chút áy náy kia, tự tin vỗ ngực nói: "Vương gia có gì không hiểu cứ việc hỏi, thuộc hạ chính là chuyên gia trong chuyện này.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện