Edit + Beta: April
Cả đám người ở bên ngoài đi dạo đến khi hoàng hôn buông xuống, Quý Thiếu Viêm xem giờ, nhắc nhở bọn họ đã đến lúc trở về.
Nhưng Tạ Nguyên Gia kỳ thật còn chưa muốn về, y đứng dưới hàng liễu rủ bên bờ sông hộ thành, giương mắt nhìn ảnh ngược đỏ như máu in trên mặt sông của tà dương, trong lòng có muôn vàn phiền muộn.

Một khi trở về, mỗi ngày y lại phải đối mặt với cuộc sống ngục tù, chỉ thở thôi cũng phải cẩn thận.
Như là nhìn ra tâm tư của y, Phó Cảnh Hồng trầm giọng nói: "Ngày sau nếu có cơ hội, ta lại mang ngươi ra ngoài."
Tạ Nguyên Gia quay đầu lại nhìn hắn, trong mắt có chút bất đắc dĩ, y thu hồi lại sự mất mát của chính mình, lộ ra một cười tươi rói: "Được."
Cả đám người đạp lên hoàng hôn trở về, tâm trạng của Tạ Nguyên Gia thật bình yên, y đã ra ngoài chơi cả buổi trưa, nên cũng thỏa mãn rồi.
Vào giây phút tia nắng chiều cuối cùng khuất núi, màn đêm hoàn toàn bao phủ, bọn họ rốt cuộc cũng về tới Cảnh Doanh Cung, Quý Thiếu Viêm chỉ đơn giản ngắn gọn nói vài câu liền trở về phủ đệ của mình, hắn không giống Phó Cảnh Hồng, có nơi ở riêng trong cung, cả buổi tối không về nhà chả lẽ ở bên ngoài tản bộ.
"Hoàng Thượng cũng nên nghỉ ngơi sớm đi." Phó Cảnh Hồng cũng không lưu lại lâu, hắn bồi Tạ Nguyên Gia ăn cơm chiều, sau khi uống trà xong cũng dẫn theo Mục Chiến và Lăng Sương rời đi.
Tạ Nguyên Gia thấy bọn họ đi hết rồi, liền trở về ổ nhỏ của mình mở chiến lợi phẩm chiều nay ra xem, vừa quay đầu liền thấy Lam Khấu đang khom lưng giúp y trải giường chiếu, sợi tóc đen nhánh vén bên mang tai của nàng, dưới ánh đèn mờ ảo quả thật rất nhu mỹ.
Y vuốt v e cây trâm ngọc trong tay, làm bộ lơ đãng nói: "Cô cô, trẫm hôm nay ra ngoài đã mở mang thêm tri thức về nhiều thứ."
Lam Khấu trải xong đệm giường giúp y, lại lấy thêm cái chăn mỏng phủ lên, nghe thấy y nói chuyện, chỉ nhẹ giọng "Ừ" một tiếng, tựa hồ không nghiêm túc lắng nghe lời y nói.


Tạ Nguyên Gia cầm cây trâm đi đến nàng trước mặt quơ qua quơ lại, "Thế giới bên ngoài quả nhiên thú vị, trẫm đi ngang qua một tiệm trang sức, nhìn thấy cây trâm này rất đặc biệt, hợp với khí chất của cô cô, nên tiện tay mua cho ngươi."
Lam Khấu thẳng người quay đầu lại, nhìn cây trâm bạch ngọc phỉ thúy đang cầm ở trong tay Tạ Nguyên Gia, ánh mắt nàng cực kỳ kinh ngạc, vội lui về phía sau hai bước quỳ xuống: "Nô tỳ sao dám vô công vô lộc mà nhận lấy lễ vật của Hoàng Thượng?"
Tạ Nguyên Gia gãi đầu, giải thích nói: "Ngươi không cần khẩn trương, trẫm chẳng qua chỉ thấy cây trâm này rất hợp với cô cô." Y không có nhiều kinh nghiệm tặng quà cho con gái, lúc mua cũng không nghĩ tới nhiều thứ như vậy, trước mắt cũng không biết nên nói gì nghe bùi tai.
"Cô cô ngày thường thật sự quá mộc mạc giản đơn, trẫm thấy mấy cô nương khác dầu gì cũng có một hai món trang sức đẹp đẽ, duy độc nhất chỉ có cô cô là cái gì cũng không có, nên, nên......" Tạ Nguyên Gia càng nói càng không biết phải diễn tả như thế nào, Lam Khấu có khi nào sẽ cho rằng y đang có mưu đồ khác?
Không đợi y nói hết lời, Lam Khấu đã hiểu rõ.

Nàng từ trên mặt đất đứng lên, sau một lúc lâu nhìn cây trâm ngọc trong tay Tạ Nguyên Gia, đột nhiên nhẹ giọng nói: "Hoàng Thượng......!Là cố ý mua cho nô tỳ?"
"Cũng không thực sự cố ý." Tạ Nguyên Gia sợ nàng cảm thấy y là kẻ xấu, còn nói thêm: "Thấy cô cô vất vả săn sóc trẫm lâu như vậy, nên đây chỉ là một chút tâm ý thôi."
Trong mắt Lam Khấu sáng tỏ, nàng nhẹ giọng nói: "Đa tạ Hoàng Thượng, nô tỳ rất thích." Nàng duỗi tay nhận lấy cây trâm từ trong tay Tạ Nguyên Gia, nhẹ nhàng vuốt v e trên thân trâm, như người trong nghề nhìn một cái là biết cây trâm này có giá trị không nhỏ, dường như có một tia lửa lập tức được thắp lên rọi sáng một góc tối trong tim của nàng.
Đây là lần đầu tiên, có người tặng cho nàng đồ vật quý giá như vậy, khi xưa thường xuyên vào sinh ra tử, nên nhất thời quên mất bản thân cũng là con gái.

Câu nói lúc trước của Tạ Nguyên Gia rất đúng, làm gì có cô gái nào mà lại không thích cái đẹp? Lam Khấu đương nhiên cũng thích cái đẹp, chỉ là không có ai nhắc nhở nàng chuyện này thôi.
Hốc mắt của nàng có chút nóng, Hoàng Thượng quả thật có một trái tim linh lung [1], thì ra y cái gì cũng biết.
[1] - Trái tim linh lung (chắc nói về nhân vật Tỷ Can trong Phong Thần diễn nghĩa): ý chỉ những người thông minh, có trái tim trong sáng, thấu suốt mọi việc.

Thấy nàng cứ im lặng không nói lời nào, Tạ Nguyên Gia lại nói: "Cô cô ngàn vạn lần không cần suy nghĩ quá nhiều, trẫm không có ý đồ gì hết."
"Nô tỳ sao dám nghĩ Hoàng Thượng có mưu đồ?" Lam Khấu hơi mỉm cười, trong mắt ẩn ẩn có nước mắt, "Hoàng Thượng quá xem trọng nô tỳ rồi, trong lòng nô tỳ vô cùng cảm kích."
Chỉ là một cây trâm mà thôi......!Tạ Nguyên Gia thấy nàng nhìn mình như gặp được đại ân nhân, trong lòng có chút buồn bực, cô nương xinh đẹp như Lam Khấu hẳn phải có rất nhiều nam tử theo đuổi mới đúng, chẳng lẽ ngày thường không có ai tặng quà cho nàng hay sao?
Lam Khấu không biết y đang suy nghĩ gì trong lòng, nàng cẩn thận đem cây trâm nhét vào trong tay áo, hành lễ với y nói: "Hoàng Thượng, giường đã bày xong, mời người sớm nghỉ ngơi."
Tiếp đó, nàng gọi mấy cung nữ khác tiến vào, bưng theo mấy chậu nước, hầu hạ y rửa mặt súc miệng, chờ Tạ Nguyên Gia nằm xuống, Lam Khấu thả màn giường, đem theo đám cung nhân lui ra ngoài.
Ngày hôm sau khi trời vừa mới hừng sáng, Tạ Nguyên Gia lại bị Thiến Bích từ trên giường đào lên: "Hoàng Thượng, nên thượng triều rồi."
A......!Hoàng Thượng tại sao không thể từ chức chứ? Đây rõ ràng là hành vi ngược đãi mà.
Tạ Nguyên Gia buồn ngủ nhập nhèm bò dậy đánh răng, đầu mùa hè vừa mới năm giờ trời đã sáng, cứ như đang muốn lấy mạng của y vậy.

Thấy Lam Khấu bưng nước rửa mặt tiến vào, y vừa liếc mắt liền thấy trên tóc nàng điểm thêm một màu xanh biếc, đúng là cây trâm tối hôm qua mình tặng.
Ánh mắt của y quả thật không tệ, cây trâm này quả nhiên rất hợp với Lam Khấu, thoạt nhìn như tô điểm thêm cho nàng nhiều sắc màu tươi đẹp, không còn phần tử khí nặng nề.
"Hoàng Thượng, Vương gia sai người tới thúc giục, nói hôm nay có đoàn sứ thần Tây Vực tiến cung diện thánh, bảo người chuẩn bị cho chỉnh chu." Lam Khấu đi tới, vẫn dùng giọng điệu thường ngày để xử lý công việc.
"Trẫm đã biết." Vừa nhớ tới tên Ấn Gia kia gương mặt liền trở nên phiền muộn, Tạ Nguyên Gia thấy đau đầu, chỉ một mình nam chính thôi y còn xử lý không nổi, giờ lại có thêm Boss số 2 lên sàn, cuộc sống này cũng quá khó khăn đi.
Vội vàng ăn một chút điểm tâm sáng rồi lên chính điện, các đại thần đều đang đứng chờ.


Tạ Nguyên Gia lại như thường ngày bắt đầu làm việc, quả nhiên liền nghe được có người thông báo, nói là sứ thần Tây Vực đang ở ngoài cung cầu kiến.
"Truyền." Cả người Tạ Nguyên Gia hơi nhúc nhích, ánh mắt lướt qua đám người phía dưới, vừa đúng lúc đối diện với Phó Cảnh Hồng.
Lần này Phó Cảnh Hồng không còn bày ra thái độ hờ hững nữa, mà cho y một ánh mắt trấn an, ý bảo y không cần lo lắng, hết thảy đã có hắn chống lưng.
Chỉ chốc lát sau, bóng dáng của đoàn người Ấn Gia liền xuất hiện ở trên đại điện.
"Chúng thần là sứ thần được Ngọc Hồ quốc phái tới, bái kiến Hoàng đế Trung Nguyên." Ấn Gia chỉ vờ như chắp tay hành lễ, căn bản không để tất cả những người có mặt trên triều vào trong mắt.
"Làm càn!" Quý Thiếu Viêm giận mắng, "Tại sao các ngươi thấy Hoàng đế của ta mà không quỳ xuống?"
"Người Ngọc Hồ chúng ta không có quy tắc phải quỳ." Ấn Gia khinh thường nói.
Thuần Vu Nhã liếc mắt nhìn gã, lạnh lùng nói: "Quy củ của Ngọc Hồ thì liên quan gì đến Đại Thành của ta? Đã đứng trên quốc thổ Đại Thành ta, lại là kẻ bại trận, tất nhiên cũng phải tuân theo quy củ của chúng ta."
Sắc mặt Ấn Gia xanh mét, gã lần này tới đây là vì tin chắc rằng Đại Thành hiện tại đang nội loạn, đánh chủ ý muốn kiếm chác chỗ tốt, không ngờ đám người này lại rất đoàn kết, một chút tình hình nội loạn cũng không có.
Giờ phút này đang là người ở dưới mái hiên, Ấn Gia cho dù có cuồng vọng đi nữa cũng không thể không cúi thấp đầu, nén giận chính thức thực hiện lễ nghi: "Tiểu vương bái kiến Hoàng Thượng."
Tạ Nguyên Gia vẫn luôn im lặng, chờ sau khi đám người Quý Thiếu Viêm hung hăng chà đạp bọn chúng một trận mới mở miệng nói chuyện: "Miễn lễ."
Ấn Gia vừa ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện thiếu niên này chính là người ngày hôm qua ở trong quán trà được Phó Cảnh Hồng che chở, gã lúc đó căn bản cũng không quá để ý, không ngờ tới cư nhiên thật sự là tiểu Hoàng đế của Đại Thành.
"Ngọc Hồ của ta lần này đến đây trừ việc cầu hòa ra, còn có một chuyện muốn thỉnh cầu Hoàng Thượng." Ấn Gia thu liễm lại khí thế hùng hổ doạ người, đột nhiên nói thêm.
"Mời nói."
Ấn Gia lúc này cực kỳ biết điều, thành khẩn nói: "Theo ý của Đại vương chúng ta, nếu hai nước muốn trùng tu mối hữu nghị, tất nhiên phải bày ra một chút thành ý."
"Trên thế gian này, không có gì bền chắc bằng mối quan hệ thông gia?" Ấn Gia tiếp tục nói, "Đại vương hy vọng có thể cầu thân với hoàng thất chi nữ của Trung Nguyên, từ đây hai nước lại có thêm mối quan hệ huyết mạch, so với giấy trắng mực đen không phải càng thêm bền chắc hay sao?"

Mọi người trên triều đều lâm vào trầm mặc.
Mọi người đều biết, vương triều Đại Thành không có công chúa nào ở độ tuổi phù hợp để đợi gả, Tiên đế chỉ có một vị Lục công chúa là còn chưa có hôn phối, nhưng nàng chỉ mới có mười hai tuổi, sao có thể đi hòa thân?
Đề nghị này của Ngọc Hồ rõ ràng là rắp tâm hại người, cũng biết bọn họ sẽ không có người giao ra, rõ ràng là đang muốn kiếm cớ sinh sự.
Tạ Nguyên Gia nhớ rõ trong nguyên tác cuối cùng vị tiểu Công chúa mười hai tuổi đáng thương kia vẫn phải đi cầu thân, nhưng còn chưa tới được Ngọc Hồ quốc đã chết thảm trên đường đi, Ấn Gia một mực khẳng định nàng có ý đồ bỏ trốn nên mới bị gã dùng một mũi tên bắn chết, cũng vì lý do này, lại một lần nữa mang theo đại quân uy hiếp biên cảnh, muốn thừa dịp Phó Cảnh Hồng trúng độc hôn mê nhất cử tiến công.
Trước cứ mặc kệ cái tên lòng dạ ác độc này, chỉ nghĩ đến việc một tiểu cô nương mới mười hai tuổi bị đưa đến một nơi xa lạ, gả cho một lão già hơn sáu mươi tuổi, hơn nữa giữa đường còn bị người ta dùng tên bắn chết, y liền không rét mà run.
Mười hai tuổi dù sao vẫn là một đứa trẻ, những người này sao có thể vì kiếm cớ gây chuyện mà ra tay tàn nhẫn như vậy.
Bởi vậy, mặc kệ Ấn Gia ở trong sách có bao nhiêu nhân khí, Tạ Nguyên Gia, một nam y tá làm trong khoa phụ sản thường xuyên tiếp xúc với phái nữ cực kỳ ngứa mắt tên này, mặc kệ người đọc có khen gã đẹp trai, đều khó chiếm được độ hảo cảm từ y.
"Việc này để sau rồi lại bàn, sứ thần mời về cho." Tạ Nguyên Gia dùng loại ngữ khí cường ngạnh đánh gãy lần đàm phán này, hiếm khi tỏ thái độ kiên quyết.
Ấn Gia thoạt nhìn cũng không tức giận, ước chừng gã cũng dự đoán được Đại Thành sẽ không dễ dàng đồng ý, nở nụ cười khinh miệt, mang theo đám tùy tùng nghênh ngang rời khỏi chính điện.
Tạ Nguyên Gia biết đám người phía dưới khẳng định lại nhốn nháo lên, vì thế dứt khoát bãi triều: "Trẫm hôm nay thấy không khoẻ, các khanh nếu có gì muốn nói, ngày mai hãy tấu."
Vừa dứt lời, y trực tiếp đứng dậy, vội vã rời đi.
Phó Cảnh Hồng đứng ở tại chỗ, như có điều suy nghĩ.
Tính ra, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vẻ kiên định như vậy trên khuôn mặt của Hoàng Thượng, lúc trước bất luận có xảy ra chuyện gì, y đều sẽ chờ mình mở miệng trước rồi mới ra quyết định, nhưng lần này lại cướp lời của mình trước, xem ra trong lòng y đang có tính toán gì đó.
Phó Cảnh Hồng ngoài dự tính lại không nổi giận khi thấy y làm lơ mình, ngược lại càng muốn tìm hiểu tra cứu thêm.
Vì thế, sau khi hạ triều, hắn quyết đoán đi theo sau Tạ Nguyên Gia đến thư phòng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện