Hai người cười cười nói nói đi lướt qua mặt Long Thần.

Chỉ có Dương Linh Nguyệt mới lạnh nhạt nhìn sang Long Thần, sau đó nói chuyện với gã nam tử trẻ tuổi, lâu lâu lại phát ra tiếng cười hờn dỗi.

"Rất tốt, thế mà không thèm nhìn ta một cái, đúng là xem ta như không khí mà."

Long Thần nắm chặt quả đấm, trong lòng càng thêm tức giận.

"Xem ra phụ thân vừa chết, ngươi đã vội vã đi tìm duyên mới rồi. Không nói đến làm tổn tại danh tiếng phụ thân, nhưng Bạch Triển Hùng vốn không phải là hạng người tốt lành gì. Cho dù ngươi vô tình đối với ta, Long Thần ta cũng sẽ nghĩ đến ân dưỡng dục của ngươi."

"Bạch Triển Hùng ngoài mặt thích giả làm quân tử, trên thực tế lòng dạ hắn cực kỳ độc ác. Lần trước mấy cô nương Phỉ Thúy ngọc lâu chỉ lỡ lời một câu lại bị hắn giết sạch."

Thấy mẫu thân Dương Tuyết Tình chuyện trò vui vẻ với gã nam tử trung niên kia, Long Thần cũng nhớ tới sự kiện cách đây không lâu. Mấy cô nương Phỉ Thúy ngọc lâu vốn là bằng hữu của hắn bán nghệ không bán thân, nhưng lại bị tên kia âm thầm bắt đi, cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn.

Long Thần đúng dịp đi ngang qua, tình cờ nhìn thấy mới biết được chuyện này. Từ ngày đó, hắn đã đánh giá Bạch Triển Hùng là một tên cầm thú đội lốt người.

"Ngươi hôm nay khinh thường ta ở trước mặt Bạch Triển Hùng. Thế nhưng, ngươi càng muốn ta biến mất, ta sẽ không ngừng lượn lờ trước mặt ngươi. Ngươi cảm thấy phụ tử chúng ta vô dụng, ta đây sẽ trở nên mạnh mẽ."

"Chung quy sẽ có một ngày, ngươi quỳ xuống trước mặt ta cầu xin sám hối. Thân là mẫu thân chưa bao giờ quan tâm đến trách nhiệm của mình, thân là thê tử lại ruồng bỏ trượng phu đi với người khác. Ta hận ngươi, rồi sẽ có một ngày ngươi hối hận vì hành vi của mình."

Giờ phút này, nhóm người kia đã đi khá xa, Long Thần cúi đầu, nắm chặt quả đấm, móng tay cắm vào trong thịt máu tươi chảy ròng.

Tâm thái hắn biến đổi triệt để, tựa như trường giang chảy ra biển lớn.

Trong lòng hắn hiện ra một đầu dã thúi điên cuồng gầm thét.

Trở lại căn phòng của mình, Long Thần chuẩn bị tắm rửa rồi tu luyện chân khí.

Đột nhiên hắn thấy một tờ giấy nằm trên bàn, vừa đọc sơ qua đã bốc cháy lửa giận hừng hực.

Trên tờ giấy viết:

"Nếu muốn cứu mạng tiểu Hoàng mau tới Húc Nhật tửu lâu, phòng một lầu Mẫu Đan. Quá hạn nhận xác!"

Đối với Long Thần, tiểu Hoàng là một gã sai vặt rất sợ chết. Nhưng tên này đã đi theo hắn sáu năm, trung thành cảnh cảnh chưa bao giờ làm trái ý hắn. Cho nên Long Thần có ích lợi gì cũng phân ra một ít, mặc dù tạm thời không biết là ai muốn đối phó mình, nhưng hắn nhất định phải cứu tiểu Hoàng.

Long Thần biết trong nhà tiểu Hoàng còn có cha mẹ bị bệnh cần người chiếu cố. Nếu như tiểu Hoàng xảy ra chuyện ngoài dự liệu, trong lòng Long Thần sẽ áy náy không yên.

Hắn giận dữ xé tan tờ giấy thành từng mảnh vụn, không nói hai lời rời khỏi Dương gia, lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phía Húc Nhật tửu lâu.

Húc Nhật tửu lâu tọa lạc ở vị trí gần với Phỉ Thúy ngọc lâu, Long Thần tăng tốc chạy như điên. Đám người qua lại trên đường chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua, thậm chí còn không thấy bóng dáng đối phương.

Trong đêm tối, đèn đuốc tửu lâu sáng trưng, Long Thần tiến tới gần nhìn thấy dòng người đông đảo lập tức thả chậm tốc độ. Hắn từ từ đi tới đại môn, âm thầm suy nghĩ kế sách.

Lúc này bên trái tửu lâu xuất hiện một chiếc xe bốn ngựa chạy ầm ầm ra ngoài, người đi đường vội vàng nhảy lui tránh né, tiếng la mắng vang lên dồn dập. Tốc độ xe ngựa vẫn không giảm, Long Thần vốn có thể tránh né dễ dàng, nhưng đúng lúc nhìn thấy một đứa bé đứng im bất động cách đó không xa.

Chiếc xe ngựa chạy nhanh như thế sợ rằng tiểu hài này lành ít dữ nhiều. Trong lòng Long Thần thất kinh, không kịp suy nghĩ nhiều phóng tới ôm lấy đứa bé kia, chân khí toàn thân bộc phát ngăn cản chính diện chiếc xe ngựa.

Đám người hai bên đường phát ra một tràng kinh hô, cho rằng Long Thần và đứa trẻ chết chắc rồi. Nhưng không ngờ Long Thần lại có thể xoay người ở giữa không trung, rơi xuống đất vô cùng vững vàng. Hắn không có thời gian an ủi đứa trẻ này, mọi người chưa kịp nhìn rõ hình dáng thì hắn đã biến mất. Bởi vì hắn đang lo lắng tính mạng tiểu Hoàng.

Thế nhưng, hiện trường hỗn loạn sẽ kéo theo tình huống không tốt. Long Thần chịu đựng da thịt đau nhức tiến vào Húc Nhật tửu lâu.

Mới vừa bước vào cửa tửu lâu, Long Thần thiếu chút nữa đâm đầu vào một người. Khi hắn ngẩng đầu nhìn lên nhất thời hai mắt phát sáng.

Thiếu niên này khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, khuôn mặt thoạt nhìn cực kỳ thanh tú. Tướng mạo Long Thần coi như là dễ coi rồi, nhưng mà thiếu niên ở trước mắt xinh đẹp đến mức yêu nghiệt. Nếu như không có hầu kết ở cổ họng, Long Thần sẽ cho rằng đó là mỹ nhân cải trang nam nhân.

Hai người đi đến gần nhau, Long Thần trợn mắt há mồm nhìn hắn, hắn cũng âm thầm đánh giá Long Thần.

"Ngươi là nam hay nữ?"

Long Thần đột nhiên bật thốt một câu.

Long Thần nói lời này làm cho hắn khẽ nhíu mày, hẳn là khó chịu trong lòng. Nhưng tiểu thiếu niên không có tức giận, chỉ nhẹ giọng nói:

"Ta là nam!"

Vẻ mặt hắn thật tình, thanh âm uyển chuyển, Long Thần đã quen nghe nữ tử thanh lâu hờn dỗi lập tức cảm giác ngứa ngáy cả người.

Hắn lầm bầm mắng mình là súc sinh, khẽ lắc đầu mấy cái cho quên đi hình ảnh kinh tởm kia. Tiểu Hoàng hiện tại đang lâm nguy, vì thế hắn vội vàng bước qua mặt thiếu niên tiến vào trong Húc Nhật tửu lâu.

"Lúc nãy ta thấy ngươi cứu đứa trẻ kia..."

Thiếu niên kia đang định nói chuyện, không nghĩ Long Thần đã vội vã xông vào tửu lâu. Hắn lập tức ngậm miệng lại, tò mò nhìn tới bóng lưng Long Thần.

"Người này khá giống ca ca, trên người cũng có khí tức quang minh nhàn nhạt. Có lẽ hắn tu luyện một môn Tinh Thần chiến kỹ.”

Thiếu niên nhìn bóng lưng Long Thần rời đi, tự mình đứng yên tại chỗ lầm bầm lầu bầu.

Long Thần đi vào trong liền cảm giác có cái gì đó không ổn, hắn xoay người quan sát một vòng liền nhìn thấy Dương Chiến đang ngồi cạnh cửa sổ. Đối diện hắn là một nữ tử xinh đẹp.

"Dương Chiến cũng ở chỗ này, chẳng lẽ hắn là kẻ chủ mưu ép buộc tiểu Hoàng?"

Nhưng mà nữ tử kia lại không phải hạng tầm thường, Long Thần lắc đầu nói thầm:

"Dương Chiến muốn đối phó ta vốn không cần dùng loại thủ đoạn này, hơn nữa hắn bây giờ đang lo tán gái, làm chuyện kia chẳng phải là tự đòi mất mặt sao?"

Nghĩ tới đây, Long Thần không có dừng bước, trực tiếp đi lên tầng thứ hai Húc Nhật tửu lâu. Trên tờ giấy có nói rõ là phòng số một, hắn đè nén tức giận trong lòng, vừa đẩy cửa ra chợt thấy bên trong phòng tối thui.

Long Thần tiến vào phòng đột nhiên cảm giác một cỗ Đao mang bức tới, hắn vội vàng nhảy sang một bên né tránh. Lúc này hắn mới nhận ra địch nhân đứng ở cạnh cửa, tên kia nhẹ nhàng đóng cửa lại, ánh mắt lạnh lùng quan sát Long Thần.

Lúc này tiểu Hoàng đang bị trói như bánh tét nằm trong góc tối, ngoài miệng bị đút miếng vải kín mít. Vẻ mặt tiểu Hoàng rất là khẩn trương, không ngừng giãy dụa muốn nói gì đó với Long Thần.

Bên cạnh hắn là một gã nam tử khác, hai người kia đều che mặt che mặt, nhưng mà sát khí trên người không thể khinh thường.

Chính là hai tên đêm đó ám sát Long Thần. Cho đến bây giờ hắn vẫn nghĩ không ra mình chỉ tiểu nhân vật tại sao lại có người muốn ám sát hắn?

"Hai vị là ai, tại sao đối phó ta?"

"Lấy người tiền tài, thay người tiêu tai mà thôi. Không cần hỏi nhiều, Dương Thần ngươi hôm nay chết chắc rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện