Lão tổ Dương gia giáo huấn đã thức tỉnh Dương Vân Thiên, ánh mắt hắn lộ ra thần sắc xấu hổ, quả đấm nắm chặt, trong lòng nói thầm: "Phụ thân nói đúng, những năm này là do ta làm hư Chiến nhi, có chút chuyện là ta ra mặt dùm hắn. Vì thế hắn có chỗ ỷ lại, tâm tính dần dần nhu nhược. Dương Vân Thiên, kết quả là ngươi hại chết nhi tử, chính là ngươi !"
Hắn bắt đầu tự trách mắng mình, bộ dạng càng lúc càng thê thảm.
Dương Vân Thiên thống khổ trong lòng, thân là phụ thân làm sao không biết? Lão tổ Dương gia thở dài một hơi, quay sang nói với Long Thần:"Hôm nay hắn làm hại ngươi, muốn trừng phạt thế nào tùy ngươi quyết định."
Lão tổ Dương gia giao quyền cho Long Thần khiến cho mọi người kinh ngạc, chuyện này rõ ràng là nằm ngoài dự liệu, nhưng mà chuyện này cũng đúng tình lý, bởi vì người bị hại chính là Long Thần
Bọn họ đồng thời nhìn vào Long Thần, trong lòng lo âu và hồi hộp. Dương gia đã trải qua một tràng đại nạn, bọn họ không hi vọng có người chịu phạt. Thế nhưng, tính cách Long Thần rất khó đoán, Dương Vân Thiên thiếu chút nữa hại chết hắn hiển nhiên là trong lòng sinh ra oán khí.
Nhìn thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, nhất là ánh mắt Dương Linh Thanh tràn đầy mong đợi, Long Thần biết phải giải quyết triệt để vấn đề Dương Vân Thiên. Nếu không sau này hắn không thể nao lưu lại Dương gia.
Trong lúc mọi người khẩn trương chờ đợi, Long Thần đi tới trước mặt Dương Vân Thiên.
"Ta gián tiếp hại chết nhi tử của ngươi, đó là ta sai. Nhưng ngươi hôm nay suýt chút nữa hại chết ta, chúng ta là người một nhà, ta không muốn ân oán kéo dài. Thù hận giữa chúng ta từ nay xóa bỏ, thế nào?"
Theo như Dương Vân Thiên hiểu về tính cách Long Thần, cùng với thủ đoạn đối phó Bạch gia, hắn biết rõ Long Thần là người có thù tất báo.
Lần này Dương Vân Thiên thiếu chút nữa hại chết hắn, sau đó lão tổ Dương gia giao quyền xử lý cho Long Thần, hắn đã biết chính mình lành ít dữ nhiều.
Dương Vân Thiên biết Long Thần làm việc vô cùng quyết đoán, không thể nào lưu lại một mối nguy hiểm tiềm tàng ở bên người.
Nhưng mà Long Thần quyết định hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của hắn.
Những người khác nghe thấy Long Thần nói như vậy đều thở phào nhẹ nhõm, nhất là Dương Linh Thanh lại càng vui vẻ, ánh mắt nhìn về phía hắn tràn đầy nhu tình.
Lý do Long Thần buông tha Dương Vân Thiên rất đơn giản. Đầu tiên sự kiện Dương Chiến đúng là có liên quan tới hắn, Dương Vân Thiên tìm hắn trả thù là chuyện bình thường.
Cho nên hắn không ngạc nhiên khi Dương Vân Thiên lựa chọn xuất thủ vào tối nay.
Điểm thứ hai hắn là phụ thân của Dương Linh Thanh, trước giờ quan hệ giữa Long Thần và Dương Linh Thanh rất tốt. Hắn cũng không muốn làm đường muội đau buồn.
Điểm thứ ba là một điểm trọng yếu nhất, đó là từ nay về sau Dương Vân Thiên không phải là đối thủ của hắn.
Trên mặt Dương Vân Thiên lộ vẻ không thể tin, vội vàng hỏi lại:"Ngươi xác định? Ngươi muốn xóa bỏ tất cả?"
Long Thần gật đầu nói: "Ta chỉ hi vọng ngươi có thể tuân thủ hứa hẹn của mình,thật ra ta không muốn sống tại Dương gia tùy thời đều phải đề phòng ngươi. Nếu vậy còn không bằng trực tiếp giết chết ngươi cho xong !"
Dương Vân Thiên nhìn thiếu niên này thật lâu, nhớ tới dạo gần đây hắn biến hóa nhanh chóng cả thực lực lẫn tính cách quả thật khó thể tin nổi.
Long Thần quá mức ưu tú rồi, không phải là nhân vật như hắn có thể so sánh. Vì thế hắn chỉ có thể đờ đẫn gật đầu:"Chuyện tình Dương Vân Thiên ta đáp ứng tự nhiên tuân thủ."
Lão tổ Dương gia cũng vui mừng nhìn đứa cháu này, âm thầm gật đầu tán thưởng. Trên thực tế, bản thân hắn mới là người lo lắng nhất, cho đến bây giờ mới an tâm trở lại, cười nói:"Tốt lắm, coi như đã giải hòa xong rồi. Sau này Dương gia chúng ta phải đoàn kết nhất trí, hợp lực đối kháng Bạch gia. Nếu ai sử dụng thủ đoạn đối phó người nhà của mình, ta sẽ không tha cho hắn !"
Lão tổ Dương gia lại nhìn chung quanh một vòng, thở dài nói:"Ta hơi mệt, mọi người trở về nghỉ ngơi. Mấy ngày tới nếu không có lệnh của ta, tất cả mọi người không được phép đi ra ngoài, hiểu không?"
Lão tổ Dương gia hạ lệnh hiển nhiên là mọi người phải tuân thủ chấp hành. Cả đám vội vàng thi lễ cáo lui, Long Thần bỗng nhiên nói:"Ông nội, chờ một chút, ta có một việc muốn nhờ !"
Thời điểm nói ra câu này, ánh mắt hắn nhìn thoáng qua Dương Tuyết Tình. Chỉ là Dương Tuyết Tình tối nay trải qua muôn ngàn cảm xúc, hối hận có bối rối có, cho nên nàng vẫn luôn cúi đầu không nói.
Lão tổ Dương gia trầm giọng nói: "Thần nhi cứ nói, chúng ta đang nghe !"
"Ông nội, trước khi phụ thân ta chết từng dặn dò với ta, từ nay về sau ta sẽ đổi sang họ Long. Sau này mọi người gọi ta là Long Thần, hi vọng ông nội có thể hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của phụ thân ta."
Long Thần nói ra câu này khiến cho mọi người khẩn trương lên, nhất là thân thể Dương Tuyết Tình khẽ run rẩy nhưng vẫn im lặng cúi đầu.
Trước kia Long Thần không có thực lực và địa vị, những lời Long Thanh Lan dặn dò chưa thể công khai ra ngoài. Sau khi trải qua chuyện đêm nay, hắn biết cũng đã đến lúc tuyên bố rồi.
Lão tổ Dương gia nhìn hắn khẩn trương, nhỏ giọng nói: "Thần nhi, ngươi muốn rời khỏi Dương gia? Là trách chúng ta đối xử với ngươi không tốt sao?"
Long Thần lắc đầu nói:"Ta không có ý này, trên người của ta vẫn chảy xuôi một nửa dòng máu Dương gia, ta sẽ không thay đổi những thứ từng có ở Dương gia. Chẳng qua là ta muốn hoàn thành di chúc của phụ thân mà thôi !"
Một bên là ý nguyện của Long Thanh Lan, một bên là Long Thần kiên trì. Lão tổ Dương gia dĩ nhiên không có lý do phản bác, hơn nữa Long Thần đã nói rõ không muốn thoát khỏi Dương gia, cho nên hắn gật đầu nói:"Đã là nguyện vọng của Thanh Lan, vậy thì tùy ngươi đi !"
Rốt cuộc hoàn thành một nguyện vọng của phụ thân, Long Thần hưng phấn gật đầu. Lúc này đây, những người khác dần dần cáo biệt, rời khỏi gian phòng. Trước khi Dương Thanh Huyền rời đi, quay đầu lại nói: "Phụ thân, hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, về phòng nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn phải tiếp nhận quyền quản lý. Nói không chừng Bạch gia sẽ cho người tới quấy rối."
Lão tổ Dương gia lắc đầu nói:"Để ta an tĩnh một lát, cẩn thận chỉnh lại suy nghĩ của mình trước đã. Huyền nhi, ngươi đi đi !"
Dương Thanh Huyền bất đắc dĩ gật đầu, xoay người bước đi.
Tối nay nhất định là một đêm không ngủ.
Long Thần từ biệt những người khác đi về nơi ở của mình, đi được vài phút đột nhiên phát hiện Dương Tuyết Tình nhảy ra khỏi bờ tường. Lúc nãy lão tổ Dương gia phân phó mọi người không được tự tiện rời khỏi Dương gia, không nghĩ tới Dương Tuyết Tình thoáng cái vi phạm mệnh lệnh rồi.
Long Thần hôm nay thu hoạch lớn nhất chính là làm cho nữ nhân này nhìn mình với cặp mắt khác xưa.
Quãng thời gian mười sáu năm thật sự rất dài, Long Thần khó khăn lắm mới cảm nhận được cái gì gọi là máu mủ tình thâm, đây là tin tức tốt đối với hắn. Lúc này thấy được Dương Tuyết Tình âm thầm rời khỏi Dương gia, hắn tự nhiên quan tâm an nguy của nàng, vội vàng theo sau.
"Tiểu Hi, ngươi nói nàng muốn đi đâu?"
"Ngươi cút đi, ta không thèm nói chuyện với ngươi !"
Long Thần nhất thời cảm giác quái dị, lúc trước bởi vì sợ nàng xuất thủ làm hại chính mình mới nặng lời như vậy, không ngờ nha đầu này còn ghi hận trong lòng. Long Thần chỉ có thể tìm cách dụ dỗ:"Thôi nào, khi đó ta nguy cấp ăn nói không cẩn thận. Là ta nói sai được chưa, ngươi coi ta giống như một con lừa ngu ngốc đi, có được không? Gâu gâu gâu ..."
“Ha ha, đó là chó sủa mới đúng !”Linh Hi bật cười khanh khách.“Con lừa nó kêu bưa …rư… ư !”
"A? Thì ra ngươi mới là con lừa a...aa !"
"Đi tìm chết, đi tìm chết, chết nè !"
"Hảo hán tha mạng !"
Thật vất vả mới dụ dỗ xong Linh Hi, lỗ tai Long Thần đã bị nàng hành hạ tan nát. Không biết Linh Hi kiếm đã đâm lỗ tai hắn bao nhiêu lỗ thủng rồi.