Lúc ăn sáng, cụ Ôn Nho tranh thủ nói với Ôn Chủy Vũ: "Bây giờ con đã có xe rồi, đi lại cũng tiện hơn. Con xem có thể về nhà ăn trưa được hay không?"
Ôn Chủy Vũ nghi ngờ nhìn ông nội, vội hỏi: "Nội à, dạo này nội thường về nhà ăn trưa lắm sao?"
"Rảnh thì mới về."
Tức là bận sẽ không về, nói trắng ra là ông ấy không về ăn trưa nữa. Cô hỏi tiếp: "Vậy buổi trưa sẽ có người tới nhà mình ăn cơm sao nội?"
Mí mắt Ôn Nho giật giật, ông thản nhiên đáp: "Không có."
Ôn Chủy Vũ thấy Ôn Nho nói chuyện không còn hòa nhã giống như mọi khi, vội đoán trong lòng ông chắc có chuyện không vui.
"Ông nội đừng có khó chịu mà. Ông hiện còn bận hơn cả con, đến trưa cũng chẳng thấy về. Giờ tự dưng lại bảo con về nhà ăn cơm, con cần phải biết nguyên do chứ."
Ôn Nho chỉ im lặng trừng mắt nhìn cô một hồi, không nói lời nào.
Ôn Chủy Vũ lập tức hiểu ra, ông nội gọi cô về nhà ăn cơm là để cô tránh xa Diệp Linh một chút. Chắc hẳn là có liên quan đến việc Diệp Trạm ghé phòng tranh gặp cô. Cô không muốn mối quan hệ của mình với Diệp Linh phát triển theo hướng đó. Để tránh bị người khác hiểu lầm, cô vẫn nên giữ khoảng cách với nàng ta.
Ôn Chủy Vũ đáp một tiếng: "Dạ."
Ôn Chủy Vũ ngại việc cắt cơm sẽ ảnh hưởng tới Diệp Linh nên đã dặn Tôn Uyển rằng sau này cô sẽ ăn cơm trưa ở nhà, Tôn Uyển chỉ cần giao phần của Diệp Linh đến phòng tranh là được.
Cô thấy nếu đổi lại là người khác, trong tình huống này người ta cũng sẽ tự hiểu, tự biết khó mà lui để tránh làm mất mặt bản thân. Nhưng theo hiểu biết của cô về Diệp Linh, chuyện này đối với nàng ta cũng chẳng thấm vào đâu.
Xuất phát từ sự lễ phép, Ôn Chủy Vũ cho rằng cô nên nói với Diệp Linh trước một tiếng.
Sáng hôm sau, Diệp Linh không có đến phòng tranh nên Tôn Uyển cũng không có giao cơm tới.
Lúc về nhà ăn cơm cô có hỏi Tôn Uyển về chuyện này. Bà ấy bảo Diệp Linh dạo gần đây có việc, tạm thời sẽ không đến phòng tranh ăn cơm nữa.
Diệp Linh rất bận, thường xuyên phải đi công tác xa, mười ngày nửa tháng không tới phòng tranh cũng là chuyện thường.
Thời gian này cũng sắp đến tiệc mừng thọ của cụ Ôn Nho rồi.
Năm ngoái, bởi vì chuyện của Ôn Thời Tập nên ông cụ không có tâm trạng tổ chức tiệc tùng. Lúc đó, ông chỉ kêu Tôn Uyển nấu cho mình một bát mì trường thọ, như vậy là xong một cái sinh nhật. Ôn Nho vốn là người ưa thích náo nhiệt. Năm nay dù có thế nào đi chăng nữa, Ôn Chủy Vũ tuyệt đối sẽ không để tiệc mừng thọ của ông nội trôi qua trong yên lặng.
Ông cụ ngỏ ý năm nay chỉ tổ chức đơn sơ, không muốn rườm rà phô trương. Nhưng hễ nhắc tới việc mừng thọ là tâm trạng ông lại không vui.
Sinh nhật của Ôn Nho và Ôn Thời Tập rất gần nhau. Ông sinh ngày ba mươi mốt tháng bảy, còn Ôn Thời Tập ra đời ngay ngày một tháng tám - ngày thành lập quân đội nhân dân hiện tại. Các năm trước đây, sinh nhật của hai người họ luôn được tổ chức cùng nhau.
Ôn Chủy Vũ biết ba của mình là kẻ không nên thân, nhưng trong lòng ông nội vẫn nhớ nhung người con trai này.
Cô cũng rất khó chịu. Ôn Thời Tập bỏ trốn ra nước ngoài cũng đã hơn một năm, nhưng ông ta lại chẳng gọi cho cô lấy một lần, cũng không hỏi thăm xem hai ông cháu cô sống chết ra sao. Trong lòng Ôn Chủy Vũ nảy sinh thành kiến về Ôn Thời Tập, nên cô cũng không tìm cách liên lạc với ông ấy.
Nhưng Ôn Chủy Vũ vẫn hi vọng Ôn Thời Tập có thể về nhà đón sinh nhật cùng cụ Ôn Nho.
Số điện thoại trước đây của Ôn Thời Tập đã ngừng hoạt động, hiện tại cô cũng không biết ông ta đang dùng số nào. Ôn Chủy Vũ gọi cho Ôn Thời Thư để hỏi xin số của Ôn Thời Tập.
Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ.
"Hello."
"..." Ôn Chủy Vũ nhìn lại danh bạ, xác nhận đây đúng là số của Ôn Thời Tập mà cô mới vừa lưu lại.
"Hollo?"
Ôn Chủy Vũ cố nén lại cảm xúc cá nhân, trong đầu cô thầm nghĩ, đây là điện thoại bàn, người khác nghe máy cũng là chuyện thường tình. Biết đâu đó là người giúp việc hoặc thư ký của Ôn Thời Tập.
Sau khi nói với người phụ nữ kia rằng cô muốn tìm ông Ôn Thời Tập, trong điện thoại lại truyền ra tiếng gọi của cô ta: "Honey!" Rồi sau đó máy được đưa cho Ôn Thời Tập.
Trong lòng Ôn Chủy Vũ bỗng chốc nghẹn ứ, thiếu chút nữa đã cúp điện thoại.
Rất nhanh, Ôn Thời Tập đã bắt máy: "Hollo? Xin hỏi là ai vậy?"
Mười năm nay, cô chưa từng thay số mới lần nào.
"Ba, là con."
Ôn Thời Tập kinh ngạc reo lên: "Tiểu Vũ?" Rồi lập tức hạ thấp giọng thì thầm: "My daughter!"
Rõ ràng là ông ta đang giải thích với người phụ nữ bên cạnh, sau đó mới hỏi cô: "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Bỗng dưng, Ôn Chủy Vũ cảm thấy tim mình rất khó chịu. Cô đoán chắc ngài Ôn Thời Tập đây đã quên mất sinh nhật của cha mình. Dáng vẻ này cũng không giống người nhung nhớ gia đình, muốn sớm trở về nhà.
Cô hít sâu một hơi, rồi nói: "Không có chuyện gì cả. Sắp đến sinh nhật của ông nội rồi, muốn hỏi thử xem ba có về nhà hay không."
Ôn Thời Tập nói với cô rằng bây giờ ông ta đang bàn một dự án rất quan trọng. Đợi dự án này được đàm phán xong là ông có thể trở mình, thật sự không thể bỏ về được. Ôn Thời Tập lại nhắc tới chuyện cô mở phòng tranh, nói một đứa con gái mà tự ra mặt làm kinh doanh, thật chẳng ra làm sao. Trong nhà cũng đâu cần cô ra ngoài kiếm tiền, phòng tranh nhỏ của cô một năm chẳng kiếm được mấy đồng, tốt nhất là đóng cửa sớm đi. Ông ta lại nghe nói cô và Diệp Linh qua lại thân thiết, phòng tranh kia cũng có cổ phần của nàng ta, bảo cô tránh xa Diệp Linh một chút.
Ôn Chủy Vũ không nói gì, chỉ im lặng cúp máy.
Việc ba cô bỏ trốn khiến cả nhà lâm vào cảnh nợ nần cũng chưa làm cô khó chịu bằng mấy câu dạy bảo vừa rồi của ông Ôn Thời Tập.
Ôn Chủy Vũ cảm thấy khóe mắt hoen ướt, rồi nhẹ nhàng lau đi. Sau đó cô bỏ điện thoại xuống để tắm rửa nghỉ ngơi.
Cô nghĩ mình không nên gọi cuốc điện thoại này. Nhưng cô và ông nội giống nhau, trong lòng ít nhiều gì cũng có nhớ mong, vẫn luôn trông ngóng ông ấy trở về. Cô biết Ôn Thời Tập luôn cho rằng bản thân kinh doanh phá sản, không còn mặt mũi nào mà về, có về thì cũng chẳng vẻ vang nên muốn kiếm thêm để có ngày áo gấm về làng. Nhưng thứ cô và ông nội muốn không phải là được nở mày nở mặt, họ chỉ muốn Ôn Thời Tập về nhà để họ nhìn một chút.
Ôn Thời Tập ở nơi đất khách quê người mà vẫn có tâm tình cùng điều kiện đi tìm hồng nhan tri kỷ, cô thấy cuộc sống của ông ta ở bên đó chắc cũng không đến nỗi nào.
Ôn Chủy Vũ coi như mình chưa từng bắt đầu cuộc gọi chẳng mấy vui vẻ đó. Những nhớ mong và mộng tưởng, cái nào nên buông thì đã đến lúc phải buông rồi.
Nhưng Ôn Chủy Vũ lại không ngờ, cô thì muốn xem như chưa từng gọi cuộc gọi đó, còn Ông Thời Tập lại cứ canh cánh trong lòng.
Ngày hôm sau có một người họ Lý đến phòng tranh tìm cô. Người này tự xưng là bạn bè lâu năm của Ôn Thời Tập, hôm nay được ba cô gửi gắm đến đây để giúp Ôn Chủy Vũ chuyển nhượng cổ phần phòng tranh. Ông ta còn nói dựa vào mối thâm tình với ông Ôn, sẽ giúp cô bán được cổ phần với giá cao.
Ngay cả luật sư và hợp đồng chuyển nhượng cũng được ông Lý chuẩn bị đầy đủ.
Ôn Chủy Vũ thật sự khâm phục bản lĩnh của Ôn Thời Tập. Cô gọi lễ tân pha trà cho ông Lý, sau đó dẫn bọn họ vào ngồi đợi trong văn phòng, còn mình thì phải gọi cho Ôn Thời Tập.
Để tránh người bắt máy máy lại là tri kỷ của quý ông Ôn Thời Tập trăng hoa, nên lần này Ôn Chủy Vũ đã gọi trực tiếp vào số mới của ông ta.
Rất nhanh điện thoại đã được kết nối. Ôn Thời Tập lại hỏi: "Xin chào, cho hỏi ai đang ở đầu dây bên kia vậy?"
Lần này Ôn Thời Tập đã có tiến bộ, biết nhìn xem đầu số gọi đến là của nước nào.
"Ba, là con đây."
"Ồ, là Tiểu Vũ hả? Đúng rồi, chú Lý đã tới tìm con chưa? Ba đã nói với lão ấy rồi, chuyện phòng tranh của con cứ giao cho lão ta là được."
"Phòng tranh này cũng có cổ phần của chị Lê Lê. Trước kia để mở được xưởng vẽ này, ông nội đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Bây giờ ba lại muốn con bán nó đi, ba nói xem con phải giải thích với ông nội và chị Lê Lê thế nào?"
Cô không đợi Ôn Thời Tập trả lời, lại tiếp tục nói: "Nếu ba bị hụt vốn, con và ông nội sẽ tìm cách cố gắng gom đủ vốn gửi qua. Còn nếu ba muốn bán phòng tranh này, xin lỗi con không làm được."
Ôn Chủy Vũ nói xong thì lập tức cúp máy, sau đó đi đến gặp ông Lý. Cô áy nói nói: "Xin lỗi ông Lý, phòng tranh này không phải tài sản của ông Ôn Thời Tập nên ông ấy không có quyền can thiệp vào hoạt động nội bộ của chúng tôi. Tôi hiện cũng không có ý định muốn chuyển nhượng hoặc bán nó cho bất kỳ ai khác."
Lúc cô vừa nói xong, Ôn Thời Tập lại gọi điện tới.
Ôn Chủy Vũ tắt máy, lịch sự tiễn nhóm người của ông Lý ra khỏi cửa.
Sau khi những người đó ra đến cửa văn phòng thì Ôn Thời Tập lại gọi cho cô thêm lần nữa.
Ôn Chủy Vũ làm động tác tạm biệt với ông Lý, sau đó đóng cửa, khóa phòng. Lúc này cô mới bấm nhận cuộc gọi của ông Ôn: "Ba, con đã tiễn chú Lý về rồi."
Ôn Thời Tập dường như có hơi tức giận, chất vấn những lời cô nói lúc nãy là có ý gì.
Ôn Chủy Vũ cố hết sức để giữ giọng điệu ôn hòa: "Ba, con mong cha con chúng ta có thể tôn trọng lẫn nhau, chứ không phải đẩy cả hai rơi vào cảnh khó xử. Ba hi vọng con có thể ở yên trong nhà, nhưng con không còn người ba nào để nương tựa nữa rồi. Trong nhà cái gì bán được cũng đã bán hết, ngay cả của hồi môn của bà nội cũng không thể giữ được. Ba, ông nội đã sắp tám mươi tuổi rồi, vậy mà ngày nào cũng phải đi sớm về khuya để kiếm chút đồng lẻ dưỡng già. Con còn phải nuôi sống bản thân con, còn phải kiếm tiền chăm lo cho ông nội nữa. Làm sao con có thể để ông già như vậy rồi mà vẫn phải lo cho con cho cháu?"
Những lời này, cô không muốn nói ra và cũng không nên nói ra. Nhưng nhìn vào việc tốt đẹp mà Ôn Thời Tập đã sắp xếp hôm nay, cô không thể không nói.
Ôn Thời Tập im lặng hồi lâu mới nói: "Nhưng con cũng không thể cùng Diệp Linh qua lại thân thiết như vậy được!"
"Làm ăn thì phải rạch ròi. Nàng ta là đối thủ của ba, không phải của con."
Ôn Thời Tập nghe càng tức giận hơn, ông ta hít sâu một hơi để làm mình bình tĩnh.
"Vậy sao ba lại nghe người ta nói nàng ta có tình ý với con, chuyện này có thật không?"
"Về chuyện tình cảm và cuộc sống cá nhân, con hi vọng chúng ta có thể tôn trọng nhau."
"Ba là ba của con!"
"Nếu như người làm cha như ba lại không chịu nói lý lẽ, thì con nghĩ mình cần tìm ông nội để nói chuyện rõ ràng lại với ba. Nếu ba có ý kiến về chuyện này, con và ông sẽ đợi ba ở nhà. Chúng ta cùng thảo luận xem xem ai mới là người có lý hơn, ba thấy thế nào?"
Ôn Thời Tập phẫn nộ đáp: "Bớt lấy ông nội của con ra dọa ba đi!"
Ôn Chủy Vũ không nói gì.
"Tóm lại, con nhất định phải chia tay với Diệp Linh!"
Ôn Chủy Vũ bất lực nói: "Vậy thì trước tiên ba phải đợi con yêu Diệp Linh đã, nhưng con không có ý định phát triển mối quan hệ đó thành quan hệ yêu đương. Xin lỗi, thưa ông Ôn, con còn có việc bận. Tạm biệt."
Cô nói xong thì cúp máy rồi ném điện thoại lên bàn làm việc. Ôn Chủy Vũ vốn dĩ cho rằng bản thân sẽ không tức giận hay khó chịu vì chuyện này, thế nhưng tay chân cô lại đang mềm nhũn, ngón tay khẽ run rẩy không kiểm soát.
Cô nghĩ, lẽ ra hôm qua mình không nên gọi cho Ôn Thời Tập.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương