Diệp Mạc nhìn Lạc Tần Thiên đang quỳ gối trước mặt mình không biết phải làm sao, hết nửa ngày mới nhỏ giọng nói “Em… em đồng ý với anh…” Đối với Diệp Mạc mà nói, thời khắc này ngoại trừ câu trả lời này, cậu không có dũng khí nói bất kỳ lời nào khác ra khỏi miệng.

Vừa dứt lời, lập tức vang lên một tràng tiếng vỗ tay, tuy rằng đã sớm dự liệu được đáp án của Diệp Mạc, nhưng Lạc Tần Thiên vẫn mừng rỡ không ngừng, kích động đứng dậy, đem nhẫn đeo vào ngón tay của Diệp Mạc, ôm lấy eo Diệp Mạc, ở trước mặt tất cả mọi người cúi xuống hôn lên trán Diệp Mạc, Diệp Mạc vẫn khẽ cúi đầu, mím mím môi không nói một lời. (Jian: nhiều khi muốn chửi em thụ này vãi =.=’ nhu nhược, yếu đuối, không có chính kiến, dễ buông xuôi, nản =.=’)

Chính vào lúc này, cửa đại sảnh cao lớn đột nhiên bị mở ra, tiếp đó là thanh âm kèn kẹt, tầm mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa.

Hai người đàn ông mặc trang phục đen từ trên xuống dưới thân hình cao lớn cường tráng chìa ra hai bên đẩy hai cánh cửa ra, sau khi cửa hoàn toàn mở rộng, Tiếu Tẫn Nghiêm một thân âu phục màu đen đắt tiền gương mặt không chút cảm xúc đi vào, không có chút gì là tức giận nhưng uy lực vẫn tràn đầy trên ngũ quan lãnh khốc âm lãnh yên tĩnh, phía sau là Mạnh Truyền Tân luôn theo sát.

Sự xuất hiện của Tiếu Tẫn Nghiêm là chuyện nằm trong dự liệu của Lạc Tần Thiên cùng với Diệp Mạc, thế nhưng những người khác rõ ràng cảm thấy khiếp sợ, một bữa tiệc nhỏ chỉ trong phạm vi những người quen biết như vậy, với một kẻ thuộc loại đế vương quân lâm thiên hạ như Tiếu Tẫn Nghiêm như thế nào lại muốn đích thân ra mặt xuất hiện.

Tay Lạc Tần Thiên vẫn khoát ở trên eo Diệp Mạc, cảm nhận được Diệp Mạc muốn đẩy mình ra, Lạc Tần Thiên lại càng ôm chặt hơn, nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm đang hướng về phía mình đi đến, khóe miệng vung lên một vệt quỷ tiếu đắc ý, đối với thái độ ung dung thản nhiên của Lạc Tần Thiên, Diệp Mạc lại hoàn toàn biến sắc, tuy rằng trong lòng đã sớm có chuẩn bị, nhưng đột nhiên nhìn thấy Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc vẫn là cảm thấy tay chân lạnh run, cậu sợ, sợ Tiếu Tẫn Nghiêm lại đột nhiên không khống chết được ở trên chiếc du thuyền này đại khai sát giới.

Ở trong mắt Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm, cái gì cũng dám làm! Lạc Tần Thiên cùng Diệp Mạc đều đã đánh giá thấp Tiếu Tẫn Nghiêm rồi, Tiếu Tẫn Nghiêm hiện tại không mất khống chế, cũng không tỏ ra giận dữ, gương mặt âm hàn từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ biểu lộ gì, mắt nhìn thẳng vào Lâm Tả Kha trước mặt mà đi tới, ngay cả khi đi ngang qua bên cạnh Lạc Tần Thiên cùng Diệp Mạc cũng không có bất cứ phản ứng nào, trong một thoáng lướt qua, Diệp Mạc đã ngỡ rằng Tiếu Tẫn Nghiêm và cậu là người xa lạ không quen biết.

Thế này căn bản không giống với Tiếu Tẫn Nghiêm!

“Không mời mà tới, mong Lâm lão bản thứ lỗi.” Tiếu Tẫn Nghiêm vẻ mặt nhàn nhạt, nụ cười hờ hững khách sáo hiện trên môi, thanh âm đúng mực khiến cho mọi người xung quanh chỉ cho rằng hắn chỉ đến dự tiệc.

Lâm Tả Kha dù sao cũng là loại người lẫn lộn bên trong những cao thủ thương chiến, đã từng gặp qua đủ loại tình huống, y tự nhiên biết được Tiếu Tẫn Nghiêm lúc này đột nhiên xuất hiện trên du thuyền không chỉ đơn giản là đến chúc phúc cho mình, nhưng thông mình như y sao có thể chọn đắc tội với tên lão đại nổi danh hung tàn quyền thế đỉnh cao được.

“Tiếu tổng khách khí rồi, ngài có thể đại giá quang lâm, tại hạ cảm thấy thực vinh hạnh.” Lâm Tả Kha cũng khách khi đáp lại nói.

Tiếu Tẫn Nghiêm vung tay về phía sau, một thủ hạ lập tức đem một hộp gỗ hình chữ nhật đưa đến trước mắt Lâm Tả Kha, sau khi mở ra, bên trong là một quyển sách dùng vàng ngọc mã não để chế tác thành, toàn bộ quyển sách đều được khảm ngọc, bìa ngoài dùng bạch ngọc nạm kim cương khảm bốn chữ tư trì thông giám, cùng với một bộ cổ họa mạ vàng. (Jian: méo hiểu, thôi đọc lướt qua đi =.=’)

Người tinh mắt vừa nhìn liền có thể biết được, vật này tuyệt đối có giá trị liên thành, hơn nữa không phải là thứ có tiền liền mua được.

Đưa tiền vàng lại không mang tục khí, chế tác tạo hình thành một quyển sách thanh nhã, càng tăng thêm khí chất nhã nhặn cao quý, hơn nữa Lâm Tả Kha bản thân là một khiêm tu quân tử đam mê sách cổ, món lễ vật này của Tiếu Tẫn Nghiêm vừa biểu hiện tư chất kiệt ngạo, lại khiến cho Lâm Tả Kha giảm bớt đi một phần trọc khí của thương nhân.

“Một chút tâm ý, mong Lâm lão bản nhận lấy, chúc Lâm lão bản cùng người yêu trăm năm hạnh phúc.” Tiếu Tẫn Nghiêm trầm giọng cười nhạt, trong lòng từ lâu không kiềm chế nổi chuyện muốn làm, ngày hôm nay hắn mới biết, hai ngày qua khi hắn kiềm chế không đi tìm Diệp Mạc, trong hai ngày này, Lạc Tần Thiên trở về vẫn luôn ở nhà trọ chung với Diệp Mạc.

Lâm Tả Kha nhận lấy lễ vật, sau khi biểu đạt lời cảm ơn, hướng về mọi người ra hiệu yến tiệc tiếp tục.

Thế nhưng giờ khắc này chẳng ai có cách nào khôi phục lại tâm tình vui vẻ được cả, tất cả mọi người đều cẩn thận đem tầm mắt rơi vào trên người Tiếu Tẫn Nghiêm, nhìn hắn híp hai mắt sắc bén, vẻ mặt âm trầm đi tới trước mặt Lạc Tần Thiên.

Diệp mạc bởi vì bị Lạc Tần Thiên dùng một tay ôm lấy nên nửa người vẫn còn tựa sát vào trước ngực Lạc Tần Thiên, nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm đi tới trước mặt mình, Diệp Mạc sợ hãi đến mức không dám nhìn thẳng nữa mà vô thức cúi xuống nhìn mặt đất, một tay vò vò góc áo mình, tim đập thùng thùng nhảy nhót không ngừng.

Diệp Mạc giờ khắc này hoảng sợ không phải là vì nhớ tới những chuyện kinh khủng mà trước kia Tiếu Tẫn Nghiêm đã từng làm đối với cậu, mà đơn giản đó chỉ là cảm giác thấy sợ sệt chột dạ, giống như… thê tử hồng hạnh xuất tường đột ngột bị trượng phu cầm dao phay bắt gian tại trận.

Lạc Tần Thiên vẫn ôm chặt lấy Diệp Mạc, hơi ngửa đầu, khóe miệng nhếch lên một vệt cười khinh bỉ, Diệp Mạc đã đồng ý với lời cầu hôn của anh rồi, bây giờ Tiếu Tẫn Nghiêm có làm gì thì trong mắt của mọi người, hắn ta cũng chỉ là kẻ đến sau.

Anh đã chuẩn bị kỹ càng tất cả, chỉ còn chờ Tiếu Tẫn Nghiêm xuất kích như thế nào thôi.

Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn chằm chằm vào Diệp Mạc giờ khắc này mặt bị dọa cho sợ đến trắng bệch, thờ ơ mở miệng nói “Chơi mệt rồi sao? Mệt rồi, tôi để thủ hạ đưa em về nhà.” Nói xong, lại lạnh lùng nhìn về phía Lạc Tần Thiên, thanh âm càng thêm lạnh vang lên “Lạc thiếu gia ôm người yêu của người khác có phải quá mức không thích hợp không, chẳng lẽ một Lạc gia tộc to lớn như vậy lại đi dạy dỗ Lạc thiếu gia thành một kẻ hèn hạ đi cướp đoạt tình nhân của người khác?”

Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người đều vô thức hít vào một ngụm khí lạnh, Tiếu Tẫn Nghiêm cau mày, không chỉ phân rõ rạch ròi Diệp Mạc là người của hắn, mà còn khiến cho Lạc Tần Thiên cẩu huyết lâm đầu, cho dù hai người đều cùng nắm giữ hai tập đoàn tài chính hùng mạnh, thế nhưng sức ảnh hưởng cùng quyền uy của Tiếu Tẫn Nghiêm so với Lạc Tần Thiên lớn mạnh hơn rất nhiều, câu này, gần như chẳng chừa lại chút thể diện gì cho Lạc gia tộc cả.

Phong cách làm việc của Tiếu Tẫn Nghiêm chính là như vậy, hắn có thể vì lợi ích của mình mà kiên trì đàm luận cũng những thương gia mà hắn nghĩ là có giá trị cho hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không nhân nhượng cho dù đó là ai!

Lạc Tần Thiên biến sắc, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, tuy rằng anh tuổi trẻ hiếu thắng, nhưng trải qua ngàn cân treo sợi tóc tôi luyện qua anh so với những nam nhân cùng tuổi trầm ổn hơn rất nhiều, Lạc Tần Thiên rất rõ ràng ở trong tình huống này anh nên làm gì để phản công ngược lại.

“Tại hạ thực sự không hiểu rõ ý của Tiếu tổng, chưa nói đến tôi chịu sự giáo dục của Lạc gia tộc như thế nào, chỉ với câu “Ôm người yêu của người khác” kia của Tiếu tổng, tại hạ thực sự không hiểu, từ khi nào người yêu sắp cưới của tôi, lại thành của người khác? À, suýt chút nữa đã quên, vừa nãy Mạc Mạc đã chấp nhận lời cầu hôn của tôi, Tiếu tổng lúc ấy không có mặt để chứng kiến, ha ha, thật đáng tiếc.” Lạc Tần Thiên cười nói, đồng thời kéo bàn tay Diệp Mạc có đeo chiếc nhẫn kim cương của mình, mỉm cười, lần thứ hai cúi xuống hôn lên.

“Tần Thiên… em…” Diệp Mạc hốt hoảng nhìn động tác của Lạc Tần Thiên, muốn thu tay về nhưng lại bị Lạc Tần Thiên nắm thật chặt, Diệp Mạc đã không dám quay đầu lại nhìn vẻ mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, bởi vì cậu biết, dưới vẻ mặt lãnh khốc kia, nhất định chứa đầy sát khí.

Tiếu Tẫn Nghiêm không phải là loại đàn ông có tính nhẫn nại, cho dù hắn ở trước mặt mọi người cố gắng làm ra dáng vẻ không vui không giận, nhưng với tính khí thô bạo của hắn, tuyệt đối sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế lại mạng kẻ làm hắn tức giận!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện