Tiếu Tẫn Nghiêm như con báo đầu đàn mạnh mẽ hung ác, thân thể toát ra nguy hiểm cùng tàn khốc, đem Diệp Mạc chặt chẽ nhấn ép cố định dưới thân, hắn chợt nổi lên phẫn nộ bởi cái cách muốn trốn tránh chạy thoát kia lại tương tự như người tên Diệp Mạc.
Hắn thật không thể khống chế được tâm tư của mình, tình nhân của hắn nhiều như vậy, bất kể là nam nữ nào so với nam nhân dưới thân này cũng đều chói sáng hơn rất nhiều, thế nhưng, người hắn cấp thiết thèm muốn chỉ là Diệp Mạc, mà tên nam nhân ở trước mắt hắn lại hoàn mỹ thể hiện lại tất cả những hành động thói quen bình thường của Diệp Mạc, bởi vì rõ ràng cậu ta vốn không phải Diệp Mạc, cho nên hắn sẽ đối với cậu ta căm hận nhiều hơn so với yêu thích, à không, vốn dĩ không hề yêu…
“Buông tôi ra… tôi không còn nợ tiền anh nữa… để tôi đi…” Nắm tay Diệp Mạc vung vẩy liền bị Tiếu Tẫn Nghiêm dễ dàng kìm lại nhấn lên đỉnh đầu, nhưng thân thể Diệp Mạc vẫn không muốn ngưng lại nằm im, hai cái chân không ngừng đạp động, cậu vốn đã chẳng muốn sống nữa rồi, trong một khắc khi cậu cắt cổ tay, Diệp Mạc đã nghĩ qua, nếu như còn sống sót, cậu tình nguyện cùng Tiếu Tẫn Nghiêm cá chết lưới rách, mặc dù cuối cùng chỉ là cá chết.
Ánh mắt Tiếu Tẫn Nghiêm vô cùng ác liệt, hắn xưa nay không bao giờ hiểu thế nào là phương thức mềm mỏng nhẹ nhàng cả, tính khí hắn mãnh liệt cuồng dã hung bạo, đã từng vì không chiếm được tình yêu hắn muốn có mà trở nên nóng nảy tàn nhẫn, huống gì hiện tại nội tâm hắn chính là bế tắc làm sự thiếu kiên nhẫn của hắn dần dần tích tụ.
Diệp Tuyền tự sát, muốn chạy trốn, hận hắn, những chuyện này cậu ta cùng Diệp Mạc giống nhau như đúc, ở trong một giây tíc tắc nào đó, Tiếu Tẫn Nghiêm thậm chí có cảm giác nam nhân dưới thân chính là Diệp Mạc, hoặc là Diệp Mạc trong cõi u minh phái người tới trả thù hắn, không cần phải ra sức khiến cho hắn tổn thất cái gì, chỉ cần đơn giản thói quen hành động giống y hệt cậu, liền có thể khiến cho hắn phát điên.
Thực sự đáng trách…
Kỳ thực, kẻ ngông cuồng tự đại mãi mãi luôn thích tự lừa mình dối người….
Tiếu Tẫn Nghiêm thấy Diệp Mạc vẫn điên cuồng giãy giụa thân thể, khuôn mặt hắn đột nhiên trở nên dữ tợn, không nói lời thứ hai, liền trở tay, một lòng bàn tay vung lên tát mạnh vào mặt Diệp Mạc gây nên tiếng vang chói tai, lớn tiếng quát một câu “Con mẹ nó cậu còn giãy giụa thử xem!”
Tiếu Tẫn Nghiêm xưa nay không biết lòng bàn tay mình uy lực lớn bao nhiêu, cho đến khi hắn trong lòng đang trong tình trạng hỗn loạn thiếu kiên nhẫn mà không chút do dự hạ xuống cái tát mạnh.
Căn bản hắn không quan tâm một cái tát này mình ném ra sẽ gây nên hậu quả gì, Tiếu Tẫn Nghiêm nôn nóng kéo quần ngủ Diệp Mạc xuống vứt đi, cũng xả đi món đồ phòng hộ cuối cùng trên người Diệp Mạc, hắn cúi người đem đầu vùi ở nơi cổ Diệp Mạc mà hôn hít, giống như loài dã thú tham lam đang thưởng thức mùi vị khiến cho bản thân muốn ngừng cũng không thể ngừng được.
Diệp Mạc thật sự nằm lặng yên, không còn nhúc nhích nữa, rất lặng yên nằm dưới thân Tiếu Tẫn Nghiêm, Tiếu Tẫn Nghiêm ngẩng đầu cười âm hiểm “Ngoan một chút mới…”
Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên kinh sợ, con ngươi màu đen của hắn bỗng phóng to, không thể tin được nam nhân nằm dưới thân đã nhắm chặt hai mắt, hàng lông mi tinh tế không hề cử động, gương mặt trắng bệch chẳng chút động tĩnh, một bên mặt bị đánh hiện lên vệt đỏ của năm ngón tay rõ rệt, lạnh lẽo ngủ say, vô thanh vô tức, thật giống như… đã chết rồi.
“Diệp Tuyền!” Tiếu Tẫn Nghiêm vẻ mặt biến sắc, gấp gáp kêu lên một tiếng, đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt Diệp Mạc mấy lần “Giả chết phải không! Mau tỉnh lại cho tôi!”
Diệp Mạc không có bất cứ động tĩnh gì, Tiếu Tẫn Nghiêm khó tin nổi nhìn Diệp Mạc, vết thương nơi cổ tay Diệp Mạc đã nứt toác, máu tươi nhuộm đỏ băng gạc, xuôi theo cánh tay trắng nõn của Diệp Mạc mà chảy xuống, Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ cảm thấy nơi huyệt thái dương của hắn đang nhảy thình thịch, hết nửa ngày mới hoàn hồn lại, nhanh chóng từ trên giường bước xuống, thanh âm đã mang mấy phần run run, lớn tiếng quát “Người đâu!”
Bởi vì Diệp Mạc vừa mới tỉnh lại, thân thể vốn đã suy yếu, tự nhiên sẽ không thể chịu nổi một cái tát mạnh của Tiếu Tẫn Nghiêm, sau khi uống rượu nhiều lại đi cắt cổ tay đã làm cho thân thể bị thương tổn rất lớn rồi, một cú đánh này của Tiếu Tẫn Nghiêm thật sự suýt chút nữa đã lấy mất mạng Diệp Mạc.
Lúc Diệp Mạc tỉnh lại đã là nửa đêm, có lẽ là do ngủ quá lâu nên khi tỉnh lại, một chút buồn ngủ cũng không có, Diệp Mạc giơ tay một chút nhìn mu bàn tay, quả nhiên lại được băng thêm một chút.
Tay không bị thương khẽ đưa lên xoa nơi mặt bị đánh, vừa chạm vào liền một trận đau nhói, tựa hồ mạch máu dưới làn da đã bị Tiếu Tẫn Nghiêm đánh nứt mất, ngón tay Diệp Mạc cắm vào bên trong phần tóc rối, lòng bàn tay vuốt phủ lên đôi mắt vô thần, khẽ khàng nức nở lên.
Ai có thể nói cho cậu biết, cậu phải kiên cường bao nhiêu lần nữa mới lấy được tự do từ trong tay Tiếu Tẫn Nghiêm đây…
“Tiểu Tuyền, em tỉnh rồi!”
Thanh âm ôn nhu quen thuộc truyền vào trong tai, Diệp Mạc giật mình mở mắt ra, nhìn thấy rõ nam nhân đang bước về phía cậu, Diệp Thần Tuấn.
“Thần ca! Anh sao lại… nơi này… ” Diệp Mạc nhất thời không kịp phản ứng, quay đầu nhìn kỹ lại xung quanh, mới phát hiện nơi này căn bản không phải là căn phòng trước đó.
Diệp Mạc đột nhiên nhớ tới lời Tiếu Tẫn Nghiêm đã nói, Diệp Thần Tuấn đã giúp cậu trả 20 triệu… Lẽ nào, cậu đã được Thần ca đưa đi? “Tiểu Tuyền, có cảm thấy khá hơn chút nào không?” Diệp Thần Tuấn từ đêm đó lúc biết Diệp Mạc tự sát cho đến bây giờ hầu như không ngủ được giấc nào, sắc mặt anh có chút tiều tụy, thanh âm cũng có vài tia uể oải.
“Thần ca, anh thật sự đã đem tiền đưa cho Tiếu Tẫn Nghiêm?” Diệp Mạc cấp thiết ngồi dậy, cuống quýt hỏi.
Diệp Thần Tuấn gật đầu cười “Tiếu Tẫn Nghiêm nói với anh, dù anh không biết tại sao hắn lại hãm hại em, nhưng dù sao hắn cũng có trong tay giấy nợ, hiện tại…” Nói rồi, Diệp Thần Tuấn từ trong túi áo tây phục lấy ra một tờ giấy “Đây là giấy nợ khi đó Tiểu Tuyền em đã viết.”
Diệp Thần Tuấn ngay ở trước mặt Diệp Tuyền xé nát tờ giấy, anh có thể cảm giác được tờ giấy này mang lại cho Diệp Mạc rất nhiều gánh nặng, hơn nữa, anh muốn nói cho Diệp Mạc biết, cậu bây giờ càng không còn liên quan gì tới Tiếu Tẫn Nghiêm nữa.
Ánh mắt Diệp Mạc từ từ trở nên sáng ngời, tuyến lệ lần thứ hai vỡ đê trào ra, lần này, là vì quá vui sướng, đây mới thực sự là “tuyệt xử phùng sinh” (có con đường sống từ trong chỗ chết)
“Thần ca!” Diệp Mạc nói lớn một tiếng, đưa tay ôm chầm lấy Diệp Thần Tuấn, âm sắc vô cùng vui vẻ sung sướng “Cảm ơn anh Thần ca, cả đời em coi như làm trâu làm ngựa cũng…”
“Được rồi, được rồi!” Diệp Thần Tuấn cười ngắt lời Diệp Mạc, vỗ vỗ phía sau lưng Diệp Mạc “Thần ca sao có thể đành lòng để Tiểu Tuyền làm trâu làm ngựa a”
Diệp Mạc buông Diệp Thần Tuấn ra, giơ tay lên lau đi những giọt nước mắt, hối hận vừa nãy đã không chú ý đến xung quanh mà đã bắt đầu bi quan, thực sự đúng là bản thân cậu quá vô dụng rồi.
Diệp Thần Tuấn nhìn thấy Diệp Mạc giống như một đứa trẻ như thế thì không nhịn được bật cười, đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Diệp Mạc “Để cho em mấy ngày nghỉ, hãy nghỉ ngơi thật tốt đấy.”
Diệp Mạc cắn môi, dáng vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi “Thần ca, lẽ nào anh không hỏi chút gì về chuyện của em với Tiếu Tẫn Nghiêm sao?”
“Đều qua rồi Tiểu Tuyền.”
“Thần ca, xin lỗi, 20 triệu kia mặc dù nhất thời em không thể đưa ra được nổi, nhưng mà sau đó em nhất định sẽ vì công ty mà nỗ lực hết sức mình, một năm không trả nổi, em còn cả đời.”
“Đứa nhỏ ngốc này, chỉ bằng với việc hợp tác thành công hạng mục lần này, em đã giúp công ty tạo ra giá trị cao hơn 20 triệu đó rồi, Diệp Thần Tuấn anh bỏ ra 20 triệu là vì muốn giữ lại người như Tiểu Tuyền em, rất đáng!”
Một câu khẳng định của Diệp Thần Tuấn khiến Diệp Mạc cảm động không thôi, Diệp Mạc không nói thêm lời nào nữa, lần thứ hai lại ôm chầm lấy Diệp Thần Tuấn “Thần ca, anh đối với em thật tốt” Nhờ có anh, ít nhất em đã bắt đầu lại nhìn thấy ánh sáng hy vọng của cuộc đời.
Tiếu Tẫn Nghiêm… tối rốt cuộc cũng thoát khỏi thế giới của anh…?
Hắn thật không thể khống chế được tâm tư của mình, tình nhân của hắn nhiều như vậy, bất kể là nam nữ nào so với nam nhân dưới thân này cũng đều chói sáng hơn rất nhiều, thế nhưng, người hắn cấp thiết thèm muốn chỉ là Diệp Mạc, mà tên nam nhân ở trước mắt hắn lại hoàn mỹ thể hiện lại tất cả những hành động thói quen bình thường của Diệp Mạc, bởi vì rõ ràng cậu ta vốn không phải Diệp Mạc, cho nên hắn sẽ đối với cậu ta căm hận nhiều hơn so với yêu thích, à không, vốn dĩ không hề yêu…
“Buông tôi ra… tôi không còn nợ tiền anh nữa… để tôi đi…” Nắm tay Diệp Mạc vung vẩy liền bị Tiếu Tẫn Nghiêm dễ dàng kìm lại nhấn lên đỉnh đầu, nhưng thân thể Diệp Mạc vẫn không muốn ngưng lại nằm im, hai cái chân không ngừng đạp động, cậu vốn đã chẳng muốn sống nữa rồi, trong một khắc khi cậu cắt cổ tay, Diệp Mạc đã nghĩ qua, nếu như còn sống sót, cậu tình nguyện cùng Tiếu Tẫn Nghiêm cá chết lưới rách, mặc dù cuối cùng chỉ là cá chết.
Ánh mắt Tiếu Tẫn Nghiêm vô cùng ác liệt, hắn xưa nay không bao giờ hiểu thế nào là phương thức mềm mỏng nhẹ nhàng cả, tính khí hắn mãnh liệt cuồng dã hung bạo, đã từng vì không chiếm được tình yêu hắn muốn có mà trở nên nóng nảy tàn nhẫn, huống gì hiện tại nội tâm hắn chính là bế tắc làm sự thiếu kiên nhẫn của hắn dần dần tích tụ.
Diệp Tuyền tự sát, muốn chạy trốn, hận hắn, những chuyện này cậu ta cùng Diệp Mạc giống nhau như đúc, ở trong một giây tíc tắc nào đó, Tiếu Tẫn Nghiêm thậm chí có cảm giác nam nhân dưới thân chính là Diệp Mạc, hoặc là Diệp Mạc trong cõi u minh phái người tới trả thù hắn, không cần phải ra sức khiến cho hắn tổn thất cái gì, chỉ cần đơn giản thói quen hành động giống y hệt cậu, liền có thể khiến cho hắn phát điên.
Thực sự đáng trách…
Kỳ thực, kẻ ngông cuồng tự đại mãi mãi luôn thích tự lừa mình dối người….
Tiếu Tẫn Nghiêm thấy Diệp Mạc vẫn điên cuồng giãy giụa thân thể, khuôn mặt hắn đột nhiên trở nên dữ tợn, không nói lời thứ hai, liền trở tay, một lòng bàn tay vung lên tát mạnh vào mặt Diệp Mạc gây nên tiếng vang chói tai, lớn tiếng quát một câu “Con mẹ nó cậu còn giãy giụa thử xem!”
Tiếu Tẫn Nghiêm xưa nay không biết lòng bàn tay mình uy lực lớn bao nhiêu, cho đến khi hắn trong lòng đang trong tình trạng hỗn loạn thiếu kiên nhẫn mà không chút do dự hạ xuống cái tát mạnh.
Căn bản hắn không quan tâm một cái tát này mình ném ra sẽ gây nên hậu quả gì, Tiếu Tẫn Nghiêm nôn nóng kéo quần ngủ Diệp Mạc xuống vứt đi, cũng xả đi món đồ phòng hộ cuối cùng trên người Diệp Mạc, hắn cúi người đem đầu vùi ở nơi cổ Diệp Mạc mà hôn hít, giống như loài dã thú tham lam đang thưởng thức mùi vị khiến cho bản thân muốn ngừng cũng không thể ngừng được.
Diệp Mạc thật sự nằm lặng yên, không còn nhúc nhích nữa, rất lặng yên nằm dưới thân Tiếu Tẫn Nghiêm, Tiếu Tẫn Nghiêm ngẩng đầu cười âm hiểm “Ngoan một chút mới…”
Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên kinh sợ, con ngươi màu đen của hắn bỗng phóng to, không thể tin được nam nhân nằm dưới thân đã nhắm chặt hai mắt, hàng lông mi tinh tế không hề cử động, gương mặt trắng bệch chẳng chút động tĩnh, một bên mặt bị đánh hiện lên vệt đỏ của năm ngón tay rõ rệt, lạnh lẽo ngủ say, vô thanh vô tức, thật giống như… đã chết rồi.
“Diệp Tuyền!” Tiếu Tẫn Nghiêm vẻ mặt biến sắc, gấp gáp kêu lên một tiếng, đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt Diệp Mạc mấy lần “Giả chết phải không! Mau tỉnh lại cho tôi!”
Diệp Mạc không có bất cứ động tĩnh gì, Tiếu Tẫn Nghiêm khó tin nổi nhìn Diệp Mạc, vết thương nơi cổ tay Diệp Mạc đã nứt toác, máu tươi nhuộm đỏ băng gạc, xuôi theo cánh tay trắng nõn của Diệp Mạc mà chảy xuống, Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ cảm thấy nơi huyệt thái dương của hắn đang nhảy thình thịch, hết nửa ngày mới hoàn hồn lại, nhanh chóng từ trên giường bước xuống, thanh âm đã mang mấy phần run run, lớn tiếng quát “Người đâu!”
Bởi vì Diệp Mạc vừa mới tỉnh lại, thân thể vốn đã suy yếu, tự nhiên sẽ không thể chịu nổi một cái tát mạnh của Tiếu Tẫn Nghiêm, sau khi uống rượu nhiều lại đi cắt cổ tay đã làm cho thân thể bị thương tổn rất lớn rồi, một cú đánh này của Tiếu Tẫn Nghiêm thật sự suýt chút nữa đã lấy mất mạng Diệp Mạc.
Lúc Diệp Mạc tỉnh lại đã là nửa đêm, có lẽ là do ngủ quá lâu nên khi tỉnh lại, một chút buồn ngủ cũng không có, Diệp Mạc giơ tay một chút nhìn mu bàn tay, quả nhiên lại được băng thêm một chút.
Tay không bị thương khẽ đưa lên xoa nơi mặt bị đánh, vừa chạm vào liền một trận đau nhói, tựa hồ mạch máu dưới làn da đã bị Tiếu Tẫn Nghiêm đánh nứt mất, ngón tay Diệp Mạc cắm vào bên trong phần tóc rối, lòng bàn tay vuốt phủ lên đôi mắt vô thần, khẽ khàng nức nở lên.
Ai có thể nói cho cậu biết, cậu phải kiên cường bao nhiêu lần nữa mới lấy được tự do từ trong tay Tiếu Tẫn Nghiêm đây…
“Tiểu Tuyền, em tỉnh rồi!”
Thanh âm ôn nhu quen thuộc truyền vào trong tai, Diệp Mạc giật mình mở mắt ra, nhìn thấy rõ nam nhân đang bước về phía cậu, Diệp Thần Tuấn.
“Thần ca! Anh sao lại… nơi này… ” Diệp Mạc nhất thời không kịp phản ứng, quay đầu nhìn kỹ lại xung quanh, mới phát hiện nơi này căn bản không phải là căn phòng trước đó.
Diệp Mạc đột nhiên nhớ tới lời Tiếu Tẫn Nghiêm đã nói, Diệp Thần Tuấn đã giúp cậu trả 20 triệu… Lẽ nào, cậu đã được Thần ca đưa đi? “Tiểu Tuyền, có cảm thấy khá hơn chút nào không?” Diệp Thần Tuấn từ đêm đó lúc biết Diệp Mạc tự sát cho đến bây giờ hầu như không ngủ được giấc nào, sắc mặt anh có chút tiều tụy, thanh âm cũng có vài tia uể oải.
“Thần ca, anh thật sự đã đem tiền đưa cho Tiếu Tẫn Nghiêm?” Diệp Mạc cấp thiết ngồi dậy, cuống quýt hỏi.
Diệp Thần Tuấn gật đầu cười “Tiếu Tẫn Nghiêm nói với anh, dù anh không biết tại sao hắn lại hãm hại em, nhưng dù sao hắn cũng có trong tay giấy nợ, hiện tại…” Nói rồi, Diệp Thần Tuấn từ trong túi áo tây phục lấy ra một tờ giấy “Đây là giấy nợ khi đó Tiểu Tuyền em đã viết.”
Diệp Thần Tuấn ngay ở trước mặt Diệp Tuyền xé nát tờ giấy, anh có thể cảm giác được tờ giấy này mang lại cho Diệp Mạc rất nhiều gánh nặng, hơn nữa, anh muốn nói cho Diệp Mạc biết, cậu bây giờ càng không còn liên quan gì tới Tiếu Tẫn Nghiêm nữa.
Ánh mắt Diệp Mạc từ từ trở nên sáng ngời, tuyến lệ lần thứ hai vỡ đê trào ra, lần này, là vì quá vui sướng, đây mới thực sự là “tuyệt xử phùng sinh” (có con đường sống từ trong chỗ chết)
“Thần ca!” Diệp Mạc nói lớn một tiếng, đưa tay ôm chầm lấy Diệp Thần Tuấn, âm sắc vô cùng vui vẻ sung sướng “Cảm ơn anh Thần ca, cả đời em coi như làm trâu làm ngựa cũng…”
“Được rồi, được rồi!” Diệp Thần Tuấn cười ngắt lời Diệp Mạc, vỗ vỗ phía sau lưng Diệp Mạc “Thần ca sao có thể đành lòng để Tiểu Tuyền làm trâu làm ngựa a”
Diệp Mạc buông Diệp Thần Tuấn ra, giơ tay lên lau đi những giọt nước mắt, hối hận vừa nãy đã không chú ý đến xung quanh mà đã bắt đầu bi quan, thực sự đúng là bản thân cậu quá vô dụng rồi.
Diệp Thần Tuấn nhìn thấy Diệp Mạc giống như một đứa trẻ như thế thì không nhịn được bật cười, đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Diệp Mạc “Để cho em mấy ngày nghỉ, hãy nghỉ ngơi thật tốt đấy.”
Diệp Mạc cắn môi, dáng vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi “Thần ca, lẽ nào anh không hỏi chút gì về chuyện của em với Tiếu Tẫn Nghiêm sao?”
“Đều qua rồi Tiểu Tuyền.”
“Thần ca, xin lỗi, 20 triệu kia mặc dù nhất thời em không thể đưa ra được nổi, nhưng mà sau đó em nhất định sẽ vì công ty mà nỗ lực hết sức mình, một năm không trả nổi, em còn cả đời.”
“Đứa nhỏ ngốc này, chỉ bằng với việc hợp tác thành công hạng mục lần này, em đã giúp công ty tạo ra giá trị cao hơn 20 triệu đó rồi, Diệp Thần Tuấn anh bỏ ra 20 triệu là vì muốn giữ lại người như Tiểu Tuyền em, rất đáng!”
Một câu khẳng định của Diệp Thần Tuấn khiến Diệp Mạc cảm động không thôi, Diệp Mạc không nói thêm lời nào nữa, lần thứ hai lại ôm chầm lấy Diệp Thần Tuấn “Thần ca, anh đối với em thật tốt” Nhờ có anh, ít nhất em đã bắt đầu lại nhìn thấy ánh sáng hy vọng của cuộc đời.
Tiếu Tẫn Nghiêm… tối rốt cuộc cũng thoát khỏi thế giới của anh…?
Danh sách chương