Diệp Mạc không rõ cảm giác thực sự hiện tại của cậu đối với Lạc Tần Thiên là như thế nào, cậu đã không còn hận chuyện lúc trước Lạc Tần Thiên bỏ rơi cậu một mình khi cậu đang tuyệt vọng, bởi vì sau đó khi nghĩ lại, Diệp Mạc cũng có thể hiểu được Lạc Tần Thiên là có nỗi khổ riêng, lúc đấy phải rời đi là vạn bất đắc dĩ.
Nhiều năm như vậy sớm chiều ở chung, Diệp Mạc so với ai khác đều biết rõ Lạc Tần Thiên yêu cậu nhiều bao nhiêu, mà bản thân cậu cũng yêu anh rất sâu sắc, khoảng thời gian yêu đương quyến luyến nhau lâu dài như vậy, không phải chỉ mới có một hai lần gặp trắc trở liền bị mài mòn phai nhạt mất đi.
Thế nhưng Diệp Mạc cũng không có cách nào mà không trách cứ anh được, bởi anh đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất, còn cậu quả thực khi ấy bị bỏ rơi mà tuyệt vọng thương tâm đến suýt nữa chết đi.
Đi vào nhà trọ, vừa mới đóng cửa lại, Lạc Tần Thiền lần thứ hai ôm lấy Diệp Mạc, không ngừng siết chặt hai tay, hận không thể đem thân thể gầy nhỏ trong lồng ngực mình tiến sâu chặt chẽ vào thân thể mình, mấy tháng này so với hai năm kia còn khiến cho Lạc Tần Thiên cảm thấy dày vò hơn.
Nhớ nhung đến phát điên, lại càng thêm sợ sệt người con trai nhỏ bé này đã ở bên cạnh mình, được mình che chở suốt 7 năm dài hiện tại đã không còn chờ mong mình trở về nữa.
“Mạc Mạc… anh nhớ em…” Lạc Tần Thiên cúi đầu, đem đầu Diệp Mạc nhẹ nhàng tựa ở trên vai mình, say sưa tự hưởng thụ xúc cảm trong lồng ngực, một hồi lâu mới thấp giọng nói “Để anh ở bên cạnh em, giống như hai năm trước mà bảo hộ em…”
Diệp Mạc vẫn yên lặng để đầu tựa trên vai Lạc Tần Thiên, mắt nhắm lại, nhưng cái gì cũng không muốn suy nghĩ.
Yêu và được yêu, cũng đã sớm không còn rõ ràng! Cậu đã bị thế giới bên ngoài độc hại biến bản thân thành ra bộ dạng này rồi, bây giờ còn nói đến bảo hộ, còn có ý nghĩa gì nữa.
Huống gì, tình yêu của cậu đã chia năm xẻ bảy, không còn cách nào chỉ tập trung ở một người.
“Tần Thiên…” Diệp Mạc lẩm bẩm gọi một tiếng, hai tay ôm lấy eo Lạc Tần Thiên, bất kể là ai, giờ khắc này chỉ có thể khiến cho lòng mình yên bình lắng xuống một chút là được rồi, đại não chợt nhớ lại hình ảnh tươi đẹp ngày ấy, khiến cho Diệp Mạc giống như đứa trẻ bị rét lạnh, không ngừng từ trên người Lạc Tần Thiên tìm kiếm ấm áp.
Động tác của Diệp Mạc khiến Lạc Tần Thiên vô cùng mừng rỡ, anh nâng gương mặt Diệp Mạc lên, nhìn ánh mắt bi thương trống rỗng của Diệp Mạc mà đau lòng hôn xuống.
Đến khi đầu lưỡi linh hoạt tiến vào trong khoang miệng Diệp Mạc, Diệp Mạc đột nhiên giật mình hoàn hồn, hai mắt mở to đưa tay muốn đẩy Lạc Tần Thiên ra, nhưng Lạc Tần Thiên giống như phát nghiện, một tay cầm cố sau cổ Diệp Mạc, đem đầu lưỡi nóng ướt tiến sâu vào trong miệng Diệp Mạc, từng chút từng chút tìm tòi.
“A…. Tần… không…” Diệp Mạc rốt cuộc tỉnh táo lại, cậu dùng sức đẩy Lạc Tần Thiên ra, nhưng vẫn bị Lạc Tần Thiên ở trong khoang miệng mình dùng sức công chiếm một trận long trời lở đất.
So với ngày xưa, Lạc Tần Thiên hiện tại dường như đã trở nên bá đạo cường hãn hơn…
Lạc Tần Thiên rốt cuộc buông miệng cậu ra, nhưng không thể ức chế được đem môi lưu luyến ở khóe miệng Diệp Mạc, cũng chậm rãi hướng xuống phía dưới, anh muốn cậu! Muốn cậu! Muốn đến phát điên! “Tần Thiên! Không được như vậy! Em… sợ!” Diệp Mạc hoang mang mở miệng, cậu biết với khí lực của Lạc Tần Thiên, nếu anh muốn ngay bây giờ cưỡng bức cậu, cậu tuyệt đối sẽ không thể phản kháng được.
Thanh âm run rẩy “Em sợ” kia của Diệp Mạc khiến cho Lạc Tần Thiên tỉnh táo lại, anh vội vã ngẩng đầu lên, có chút hổ thẹn nhìn Diệp Mạc.
Anh không thể như vậy! Không thể làm ra chuyện khiến cho Diệp Mạc chán ghét chính mình, mặc dù anh muốn cậu cách mấy đi chăng nữa, anh cũng nhất định phải khắc chế dục vọng của chính mình, điều anh muốn làm đó là tìm lại tình yêu của Diệp Mạc, đối với tình cảm bảy năm qua, chỉ cần Diệp Mạc vẫn yêu anh như trước đây, kể cả khi có là Tiếu Tẫn Nghiêm thì hắn ta cũng sẽ phải nhận thua!
Anh đã bày trận để cho Diệp Mạc nhớ lại tất cả, cũng cắt đứt với Tiếu Tẫn Nghiêm, hiện tại, anh không thể gấp gáp, tất cả đều phải từ từ đi từng bước một!
“Mạc Mạc, xin lỗi.” Lạc Tần Thiên buông Diệp Mạc ra, Diệp Mạc nhanh chóng lùi về phía sau vài bước, biểu hiện có chút không tự nhiên.
Nếu như không có Tiếu Tẫn Nghiêm ở trong đầu cậu cứ quấy nhiễu, Diệp Mạc nhất định sẽ không chút do dự mà ôm lấy người con trai này, mừng rỡ không ngớt!
Thế nhưng hiện tại, Diệp Mạc lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Anh có đói bụng không? Em đi làm chút cơm cho anh.” Diệp Mạc nhẹ giọng nói, xoay người chuẩn bị đi tới nhà bếp, Lạc Tần Thiên lập tức đi theo, tựa hồ muốn phá đi bầu không khí trầm mặc này, lập tức cười đùa nói “Mạc Mạc, anh giúp em.”
Đi vào nhà bếp, Diệp Mạc mới phát hiện ra chính mình một tháng qua không trở về, nhà bếp căn bản không có bất kỳ nguyên liệu nào để nấu ăn, hơn nữa còn phủ một lớp bụi bặm, lại nhìn đám rác xung quanh nhà trọn, Diệp Mạc mới ý thức là trước hết cần phải quét dọn lại một chút.
Lạc Tần Thiên lập tức phản ứng được Diệp Mạc đang định làm gì, quỳ xuống một gối, rất chân chó nịnh nót khẽ cười nói “Bà xã, để Tiểu Lạc làm lính để em sai bảo nhé.”
Tiểu Lạc, đây là cách xưng hô khi Diệp Mạc sai bảo Lạc Tần Thiên làm việc, lúc đó Diệp Mạc luôn làm ra bộ dạng chủ nhân, sai bảo áp bức Lạc Tần Thiên khiến anh liên tục than khổ, nhưng khổ trong vui sướng.
Lấy lòng một người, Lạc Tần Thiên rõ ràng cao tay hơn Tiếu Tẫn Nghiêm một bậc, anh so với Tiếu Tẫn Nghiêm càng hiểu rõ hơn làm sao để khiến cho một người được vui vẻ, càng hiểu rõ làm sao để cứu vãn và lưu giữ lại tình yêu của mình.
Lạc Tần Thiên trời sinh không phải là người biết làm nội trợ, nhưng vì để lấy lòng Diệp Mạc, Lạc Tần Thiên chủ động giành làm hết tất cả, để cho Diệp Mạc ngồi trên ghế sopha nghỉ ngơi, nhìn Lạc Tần Thiên chạy đông chạy tây lau dọn nhà cửa dáng vẻ chật vật, Diệp Mạc vẫn như cũ biểu hiện nhàn nhạt.
Diệp Mạc chợt cảm thấy người đàn ông trước mắt này chỉ là một huyễn ảnh, hư huyễn, không chân thực, giống như bất kỳ lúc nào, bất cứ nơi đầu đều sẽ lần thứ hai rời đi, lúc trước khởi tử hoàn sinh xuất hiện, giống như một giấc mộng, chỉ là tỉnh mộng quá vội vàng.
Lạc Tần Thiên ở trong lòng Diệp Mạc vẫn có vị trí nhất định, bất luận hiện tại vị trí này tồn tại có ý nghĩa gì, Diệp Mạc đều không thể quên mất tình cảm bảy năm qua của mình cùng Lạc Tần Thiên, hai người yêu nhau say đắm, phát triển lâu dài một cách tự nhiên, chỉ bằng vào điểm này thì hình ảnh Lạc Tần Thiên cả đời đều không thể xóa bỏ đi trong lòng Diệp Mạc.
Lạc Tần Thiên một bên tay chân vụng về quét dọn rác một bên cùng Diệp Mạc cười nói tán gẫy, Diệp Mạc chỉ trả lời như đối phó, ngay cả nụ cười cũng lộ ra miễn cưỡng không tự nhiên.
Đại não tràn ngập quá nhiều suy nghĩ linh tinh làm cho Diệp Mạc không có cách nào tập trung tinh thần nghe Lạc Tần Thiên nói cái gì, cuối cùng đứng dậy, giúp Lạc Tần Thiên quét lại nhà trọ một lần, chỉ có khi thân thể hoạt động thì trí óc mới không trốn ở một góc tĩnh mịch hoang mang.
Cuối cùng cả Diệp Mạc cùng Lạc Tần Thiên đều mệt đến nằm lăn ra giường, Lạc Tần Thiên ngã xuống giường nằm ngửa mắt nhắm lại thở hồng hộc, Diệp Mạc nằm nghiêng bên cạnh Lạc Tần Thiên, trợn tròn mắt, lẳng lặng nhìn ngũ quan tuấn lãng dương quang của Lạc Tần Thiên, chậm rãi đưa tay ra, nhẹ nhàng chọc vào gò má Lạc Tần Thiên.
“Tần Thiên, anh thật sự trở về rồi sao? Em có cảm giác hình như mình vẫn còn đang nằm mơ.” Diệp Mạc nhẹ giọng nói, sắc mặt đau thương, cậu hiện tại giống như không còn khả năng phân biệt rõ đâu hư đâu thực nữa, khoảng thời gian một tháng ở chung với Tiếu Tẫn Nghiêm như người yêu đối với Diệp Mạc mà nói quả thực giống như một giấc mơ, nhưng nó cũng đã phần nào xua bớt ký ức khủng khiếp mà Phục Luân đã gây ra cho cậu.
Diệp Mạc hận Tiếu Tẫn Nghiêm! Nhưng cậu cũng hận chính bản thân mình quá nhu nhược, vào giờ phút này, trong đầu lại tràn ngập đầy hình ảnh của Tiếu Tẫn Nghiêm!
Bởi vì không thể hóa giải được thù hận trong lòng đối với Tiếu Tẫn Nghiêm, và cũng bởi vì hoang mang về tình cảm thực sự dành cho hắn, thế nên Diệp Mạc chỉ có thể không ngừng tự nói với bản thân mình, chỉ có rời khỏi tên ác ma kia thì cuộc sống của cậu mới có thể khôi phục lại cuộc sống của một người bình thường!
Lạc Tần Thiên quay đầu lại, nở nụ cười tuấn lãng mê người “Anh đã trở về, Tiếu Tẫn Nghiêm hay Lạc gia tộc bây giờ cũng đều không còn quan trọng nữa, Mạc Mạc, từ giờ trở đi, chỉ có em là toàn bộ thế giới của anh!”
Nhiều năm như vậy sớm chiều ở chung, Diệp Mạc so với ai khác đều biết rõ Lạc Tần Thiên yêu cậu nhiều bao nhiêu, mà bản thân cậu cũng yêu anh rất sâu sắc, khoảng thời gian yêu đương quyến luyến nhau lâu dài như vậy, không phải chỉ mới có một hai lần gặp trắc trở liền bị mài mòn phai nhạt mất đi.
Thế nhưng Diệp Mạc cũng không có cách nào mà không trách cứ anh được, bởi anh đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên biến mất, còn cậu quả thực khi ấy bị bỏ rơi mà tuyệt vọng thương tâm đến suýt nữa chết đi.
Đi vào nhà trọ, vừa mới đóng cửa lại, Lạc Tần Thiền lần thứ hai ôm lấy Diệp Mạc, không ngừng siết chặt hai tay, hận không thể đem thân thể gầy nhỏ trong lồng ngực mình tiến sâu chặt chẽ vào thân thể mình, mấy tháng này so với hai năm kia còn khiến cho Lạc Tần Thiên cảm thấy dày vò hơn.
Nhớ nhung đến phát điên, lại càng thêm sợ sệt người con trai nhỏ bé này đã ở bên cạnh mình, được mình che chở suốt 7 năm dài hiện tại đã không còn chờ mong mình trở về nữa.
“Mạc Mạc… anh nhớ em…” Lạc Tần Thiên cúi đầu, đem đầu Diệp Mạc nhẹ nhàng tựa ở trên vai mình, say sưa tự hưởng thụ xúc cảm trong lồng ngực, một hồi lâu mới thấp giọng nói “Để anh ở bên cạnh em, giống như hai năm trước mà bảo hộ em…”
Diệp Mạc vẫn yên lặng để đầu tựa trên vai Lạc Tần Thiên, mắt nhắm lại, nhưng cái gì cũng không muốn suy nghĩ.
Yêu và được yêu, cũng đã sớm không còn rõ ràng! Cậu đã bị thế giới bên ngoài độc hại biến bản thân thành ra bộ dạng này rồi, bây giờ còn nói đến bảo hộ, còn có ý nghĩa gì nữa.
Huống gì, tình yêu của cậu đã chia năm xẻ bảy, không còn cách nào chỉ tập trung ở một người.
“Tần Thiên…” Diệp Mạc lẩm bẩm gọi một tiếng, hai tay ôm lấy eo Lạc Tần Thiên, bất kể là ai, giờ khắc này chỉ có thể khiến cho lòng mình yên bình lắng xuống một chút là được rồi, đại não chợt nhớ lại hình ảnh tươi đẹp ngày ấy, khiến cho Diệp Mạc giống như đứa trẻ bị rét lạnh, không ngừng từ trên người Lạc Tần Thiên tìm kiếm ấm áp.
Động tác của Diệp Mạc khiến Lạc Tần Thiên vô cùng mừng rỡ, anh nâng gương mặt Diệp Mạc lên, nhìn ánh mắt bi thương trống rỗng của Diệp Mạc mà đau lòng hôn xuống.
Đến khi đầu lưỡi linh hoạt tiến vào trong khoang miệng Diệp Mạc, Diệp Mạc đột nhiên giật mình hoàn hồn, hai mắt mở to đưa tay muốn đẩy Lạc Tần Thiên ra, nhưng Lạc Tần Thiên giống như phát nghiện, một tay cầm cố sau cổ Diệp Mạc, đem đầu lưỡi nóng ướt tiến sâu vào trong miệng Diệp Mạc, từng chút từng chút tìm tòi.
“A…. Tần… không…” Diệp Mạc rốt cuộc tỉnh táo lại, cậu dùng sức đẩy Lạc Tần Thiên ra, nhưng vẫn bị Lạc Tần Thiên ở trong khoang miệng mình dùng sức công chiếm một trận long trời lở đất.
So với ngày xưa, Lạc Tần Thiên hiện tại dường như đã trở nên bá đạo cường hãn hơn…
Lạc Tần Thiên rốt cuộc buông miệng cậu ra, nhưng không thể ức chế được đem môi lưu luyến ở khóe miệng Diệp Mạc, cũng chậm rãi hướng xuống phía dưới, anh muốn cậu! Muốn cậu! Muốn đến phát điên! “Tần Thiên! Không được như vậy! Em… sợ!” Diệp Mạc hoang mang mở miệng, cậu biết với khí lực của Lạc Tần Thiên, nếu anh muốn ngay bây giờ cưỡng bức cậu, cậu tuyệt đối sẽ không thể phản kháng được.
Thanh âm run rẩy “Em sợ” kia của Diệp Mạc khiến cho Lạc Tần Thiên tỉnh táo lại, anh vội vã ngẩng đầu lên, có chút hổ thẹn nhìn Diệp Mạc.
Anh không thể như vậy! Không thể làm ra chuyện khiến cho Diệp Mạc chán ghét chính mình, mặc dù anh muốn cậu cách mấy đi chăng nữa, anh cũng nhất định phải khắc chế dục vọng của chính mình, điều anh muốn làm đó là tìm lại tình yêu của Diệp Mạc, đối với tình cảm bảy năm qua, chỉ cần Diệp Mạc vẫn yêu anh như trước đây, kể cả khi có là Tiếu Tẫn Nghiêm thì hắn ta cũng sẽ phải nhận thua!
Anh đã bày trận để cho Diệp Mạc nhớ lại tất cả, cũng cắt đứt với Tiếu Tẫn Nghiêm, hiện tại, anh không thể gấp gáp, tất cả đều phải từ từ đi từng bước một!
“Mạc Mạc, xin lỗi.” Lạc Tần Thiên buông Diệp Mạc ra, Diệp Mạc nhanh chóng lùi về phía sau vài bước, biểu hiện có chút không tự nhiên.
Nếu như không có Tiếu Tẫn Nghiêm ở trong đầu cậu cứ quấy nhiễu, Diệp Mạc nhất định sẽ không chút do dự mà ôm lấy người con trai này, mừng rỡ không ngớt!
Thế nhưng hiện tại, Diệp Mạc lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Anh có đói bụng không? Em đi làm chút cơm cho anh.” Diệp Mạc nhẹ giọng nói, xoay người chuẩn bị đi tới nhà bếp, Lạc Tần Thiên lập tức đi theo, tựa hồ muốn phá đi bầu không khí trầm mặc này, lập tức cười đùa nói “Mạc Mạc, anh giúp em.”
Đi vào nhà bếp, Diệp Mạc mới phát hiện ra chính mình một tháng qua không trở về, nhà bếp căn bản không có bất kỳ nguyên liệu nào để nấu ăn, hơn nữa còn phủ một lớp bụi bặm, lại nhìn đám rác xung quanh nhà trọn, Diệp Mạc mới ý thức là trước hết cần phải quét dọn lại một chút.
Lạc Tần Thiên lập tức phản ứng được Diệp Mạc đang định làm gì, quỳ xuống một gối, rất chân chó nịnh nót khẽ cười nói “Bà xã, để Tiểu Lạc làm lính để em sai bảo nhé.”
Tiểu Lạc, đây là cách xưng hô khi Diệp Mạc sai bảo Lạc Tần Thiên làm việc, lúc đó Diệp Mạc luôn làm ra bộ dạng chủ nhân, sai bảo áp bức Lạc Tần Thiên khiến anh liên tục than khổ, nhưng khổ trong vui sướng.
Lấy lòng một người, Lạc Tần Thiên rõ ràng cao tay hơn Tiếu Tẫn Nghiêm một bậc, anh so với Tiếu Tẫn Nghiêm càng hiểu rõ hơn làm sao để khiến cho một người được vui vẻ, càng hiểu rõ làm sao để cứu vãn và lưu giữ lại tình yêu của mình.
Lạc Tần Thiên trời sinh không phải là người biết làm nội trợ, nhưng vì để lấy lòng Diệp Mạc, Lạc Tần Thiên chủ động giành làm hết tất cả, để cho Diệp Mạc ngồi trên ghế sopha nghỉ ngơi, nhìn Lạc Tần Thiên chạy đông chạy tây lau dọn nhà cửa dáng vẻ chật vật, Diệp Mạc vẫn như cũ biểu hiện nhàn nhạt.
Diệp Mạc chợt cảm thấy người đàn ông trước mắt này chỉ là một huyễn ảnh, hư huyễn, không chân thực, giống như bất kỳ lúc nào, bất cứ nơi đầu đều sẽ lần thứ hai rời đi, lúc trước khởi tử hoàn sinh xuất hiện, giống như một giấc mộng, chỉ là tỉnh mộng quá vội vàng.
Lạc Tần Thiên ở trong lòng Diệp Mạc vẫn có vị trí nhất định, bất luận hiện tại vị trí này tồn tại có ý nghĩa gì, Diệp Mạc đều không thể quên mất tình cảm bảy năm qua của mình cùng Lạc Tần Thiên, hai người yêu nhau say đắm, phát triển lâu dài một cách tự nhiên, chỉ bằng vào điểm này thì hình ảnh Lạc Tần Thiên cả đời đều không thể xóa bỏ đi trong lòng Diệp Mạc.
Lạc Tần Thiên một bên tay chân vụng về quét dọn rác một bên cùng Diệp Mạc cười nói tán gẫy, Diệp Mạc chỉ trả lời như đối phó, ngay cả nụ cười cũng lộ ra miễn cưỡng không tự nhiên.
Đại não tràn ngập quá nhiều suy nghĩ linh tinh làm cho Diệp Mạc không có cách nào tập trung tinh thần nghe Lạc Tần Thiên nói cái gì, cuối cùng đứng dậy, giúp Lạc Tần Thiên quét lại nhà trọ một lần, chỉ có khi thân thể hoạt động thì trí óc mới không trốn ở một góc tĩnh mịch hoang mang.
Cuối cùng cả Diệp Mạc cùng Lạc Tần Thiên đều mệt đến nằm lăn ra giường, Lạc Tần Thiên ngã xuống giường nằm ngửa mắt nhắm lại thở hồng hộc, Diệp Mạc nằm nghiêng bên cạnh Lạc Tần Thiên, trợn tròn mắt, lẳng lặng nhìn ngũ quan tuấn lãng dương quang của Lạc Tần Thiên, chậm rãi đưa tay ra, nhẹ nhàng chọc vào gò má Lạc Tần Thiên.
“Tần Thiên, anh thật sự trở về rồi sao? Em có cảm giác hình như mình vẫn còn đang nằm mơ.” Diệp Mạc nhẹ giọng nói, sắc mặt đau thương, cậu hiện tại giống như không còn khả năng phân biệt rõ đâu hư đâu thực nữa, khoảng thời gian một tháng ở chung với Tiếu Tẫn Nghiêm như người yêu đối với Diệp Mạc mà nói quả thực giống như một giấc mơ, nhưng nó cũng đã phần nào xua bớt ký ức khủng khiếp mà Phục Luân đã gây ra cho cậu.
Diệp Mạc hận Tiếu Tẫn Nghiêm! Nhưng cậu cũng hận chính bản thân mình quá nhu nhược, vào giờ phút này, trong đầu lại tràn ngập đầy hình ảnh của Tiếu Tẫn Nghiêm!
Bởi vì không thể hóa giải được thù hận trong lòng đối với Tiếu Tẫn Nghiêm, và cũng bởi vì hoang mang về tình cảm thực sự dành cho hắn, thế nên Diệp Mạc chỉ có thể không ngừng tự nói với bản thân mình, chỉ có rời khỏi tên ác ma kia thì cuộc sống của cậu mới có thể khôi phục lại cuộc sống của một người bình thường!
Lạc Tần Thiên quay đầu lại, nở nụ cười tuấn lãng mê người “Anh đã trở về, Tiếu Tẫn Nghiêm hay Lạc gia tộc bây giờ cũng đều không còn quan trọng nữa, Mạc Mạc, từ giờ trở đi, chỉ có em là toàn bộ thế giới của anh!”
Danh sách chương