Từng trang từng trang một trong quyển nhật ký đều được cẩn thận đọc kỹ, khi chỉ vừa mới đọc trang đầu tiên, hoảng hốt cùng sợ hãi khủng khiếp liền bắt đầu bao trùm lấy thân thể Tiếu Tẫn Nghiêm, đã từng trải qua bao mưa to gió lớn, Tiếu Tẫn Nghiêm tinh thần luôn rất vững vàng, thế mà lúc này hắn lại có cảm giác đôi chân mình đang run rẩy kịch liệt như có thể quỵ ngã xuống bất kỳ lúc nào, bởi hắn không tin, càng bởi vì hắn không thể nào tin nổi… 

Tiếu Tẫn Nghiêm cầm quyển nhật ký của Diệp Mạc trên tay, kinh ngạc đứng ngây ra một chỗ, không nhúc nhích, giống như bị điểm huyệt vậy.

Không thể nghi ngờ rằng quyển nhật ký này đã nói cho hắn biết, Diệp Tuyền chính là Diệp Mạc.

Làm sao có thể có chuyện này được? Bỗng nhiên Tiếu Tẫn Nghiêm vội vàng lật xem lại trang đầu tiên của quyển nhật ký, nhìn thấy dòng đầu tiên của trang nhật ký có ghi thời gian, đại não vù một hồi, lúc này vừa vặn lại là ngày hôm sau khi Diệp Mạc nhảy xuống vực núi tự sát.

Sau khi nói chuyện với Tây Uy Cường xong, Tiếu Tẫn Nghiêm có cảm giác đầu óc mình thật trống rỗng, mạch gân nơi huyệt thái dương phình nhảy lên giống như có một con sâu đang ở bên trong điên cuồng khuấy động, Tiếu Tẫn Nghiêm thậm chí cũng không biết mình rời khỏi nhà trọ như thế nào, chỉ là khi hắn khởi động xe, chiếc chìa khóa đã rơi xuống rất nhiều lần, hắn chưa từng cảm thấy sợ hãi hoang mang đến như vậy, hắn tình nguyện, tình nguyện rằng những gì hắn vừa mới biết được, tất cả chỉ là một lời nói dối.

Nam nhân kia không thể là Mạc Mạc, tuyệt đối không thể. Hắn có thể cứu cậu ta ra, thế nhưng không thể bởi vì cậu ta là Diệp Mạc mà cứu cậu ta ra. Bởi vì nếu như những chuyện này là sự thật, hắn sẽ thực sự phát điên mất, bởi vì hắn đã làm đủ mọi chuyện để đẩy tình yêu của hắn xuống đáy Địa Ngục, Mạc Mạc người hắn yêu là nên được hắn yêu thương sủng ái nâng niu trong lòng bàn tay, chứ không phải là bị hắn đem tặng cho kẻ khác, càng không phải là bị hắn ép đến bước đường tuyệt vọng.

Nội dung bên trong quyển nhật ký giống như đoạn phim chiếu đi chiếu lại nhiều lần trong đầu Tiếu Tẫn Nghiêm, giữa những hàng chữ, tình cảm trong tim Tiếu Tẫn Nghiêm tầng tầng biến hóa, lúc này hắn mới chợt nhớ ra nam nhân kia đã từng thẩn trọng hỏi qua hắn rằng bản thân hắn có tin tưởng vào chuyện linh hồn tráo đổi hay không?

Khi cậu ta tuyệt vọng khàn giọng nghèn nghẹn nói với hắn thân phận thật của mình, đổi lại hắn lại đáp trả bằng cách nổ súng vào cậu ta.

Trái tim giống như bị ai đó hung hăng xé rách, lục phủ ngũ tạng từng đợt từng đợt đau đớn khôn cùng, Tiếu Tẫn Nghiêm thậm chí cảm thấy mình như mất đi hô hấp rồi, hóa ra hắn cũng có một ngày sợ hãi đến mức độ này, sợ hãi khủng khiếp đến mức khiến một người bản lĩnh luôn vững vàng như hắn trong nháy mắt mất đi hết thảy năng lực phản ứng.

Bên ngoài cửa xe, đèn đường vùn vụt trôi đi, hắn có thể phủ định những gì mình vừa nhìn thấy trong quyển nhật ký kia, thế nhưng hắn lại không cách nào phủ định được cảm giác trong lòng hắn kể từ khi hắn gặp nam nhân kia, từ ánh mắt, thần thái, động tác thân quen cùng hơi thở quen thuộc kia, hết thảy đều hấp dẫn hắn như vậy.

Chỉ có Mạc Mạc của hắn mới có thể cho hắn cảm giác này….

Tự nhiên mà sinh ra nhu nhược khiến Tiếu Tẫn Nghiêm không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, toàn thân vì nội tâm sinh ra nỗi hoảng sợ to lớn mà cứ run rẩy không ngừng, chờ đến khi lái xe trở lại biệt thự, phía sau lưng Tiếu Tẫn Nghiêm đã ướt đẫm mồ hôi.

Mạnh Truyền Tân là bảo tiêu của Tiếu Tẫn Nghiêm, nếu không lái xe cho Tiếu Tẫn Nghiêm thì bản thân anh sẽ lái một chiếc xe khác chạy phía sau Tiếu Tẫn Nghiêm để bảo vệ hắn, khi anh nhìn thấy Tiếu Tẫn Nghiêm từ trong xe đi ra, thân hình có chút lảo đảo, anh thấy có loại dự cảm không tốt, lúc trước Tiếu Tẫn Nghiêm cho dù có xảy ra chuyện gì lớn hơn đi nữa thì bước tiến của hắn cũng đều vẫn vô cùng vững vàng, năm đó hắn giam cầm Diệp Mạc, hắn cũng không có hoang mang sợ hãi quá độ như bây giờ.

Trừ phi đã xảy ra chuyện lớn gì đấy khiến cho hắn bị bất ngờ không kịp chuẩn bị nên tay chân mới luống cuống.

Tiếu Tẫn Nghiêm đột ngột đưa chân đạp mạnh cửa phòng, Diệp Tuyền đang ngủ say thì bị tiếng vang lớn này đánh thức, lúc Diệp Tuyền vẫn còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra thì bị Tiếu Tẫn Nghiêm đưa một tay bóp mạnh lấy cái cổ kéo xuống giường, không chút nhẹ nhàng nhấn lên vách tường.

Diệp Tuyền sợ hãi nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm trước mặt hai mắt đỏ sẫm, trong lòng bỗng cảm thấy có gì không ổn.

“Nói!” Tiếu Tẫn Nghiêm hét lớn, nhưng thanh âm không dấu được run rẩy kịch liệt “Nói đi, ngươi mới là Diệp Mạc! Ngươi mới là Diệp Mạc! Nói đi!” Mỗi một câu nói ra, cường độ trên tay Tiếu Tẫn Nghiêm lại tăng thêm mấy phần, hận không thể bóp nát yết hầu của tên nam nhân trước mặt này.

Kỳ thực khi trong lòng bắt đầu hoảng sợ, hắn đã thừa nhận người con trai mà chính hắn đưa đi mới là Mạc Mạc mà hắn yêu.

Hắn hiện tại còn nhớ Diệp Mạc đứng ở trước mặt hắn cầu xin hắn hãy tin tưởng cậu, ánh mắt mang theo một tia hi vọng khóc đến thương tâm cầu xin hắn, nhưng hắn lại nghĩ cậu nói dối mà dùng súng bắn vào người cậu, đẩy cậu vào địa ngục không lối thoát.

Kỳ thực, lẽ ra hắn phải sớm biết Diệp Mạc này là giả.

“Diệp Tuyền” đã từng nói với hắn rằng mình bị mất trí nhớ, vậy làm sao có thể biết được những chuyện chỉ riêng mình hắn với Mạc Mạc mới biết. Bởi vì em ấy mới chính là Mạc Mạc thật. Chỉ đơn giản như vậy thôi, vậy mà hắn lại cứ ngu muội hãm sâu trong đó không lý trí sáng suốt.

Giây phút này câu nói nhiều lần đập vào đại não Tiếu Tẫn Nghiêm nhất, là câu nói cuối cùng của Diệp Mạc “Anh sẽ phải hối hận!”

“Tôi…” Diệp Tuyền nói không ra lời, cảm giác nghẹt thở từng chút từng chút một cướp đoạt đi ý thức của cậu, cậu biết Tiếu Tẫn Nghiêm nhất định đã điều tra ra được cái gì, hoặc là đã biết được thân phận của cậu thế nên lúc này mới đối đãi với cậu thô bạo như thế.

Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên buông tay ra, một quyền nện ở trên tường, cứ liên tục nhiều lần như vậy mãi cho đến khi trên tường xuất hiện vết máu cũng không ngưng lại, Diệp Tuyền dĩ nhiên đã bị Tiếu Tẫn Nghiêm giờ khắc này mất đi khống chế làm cho khiếp sợ, sợ hãi ngồi bệt dưới đất run rẩy nói “Tôi không có cố ý… tôi chỉ là nghe theo lệnh của Phục gia thôi… tôi không phải cố ý muốn hãm hại cậu ta…”

Hãm hại? Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên ngưng động tác lại, vì kinh ngạc mà trợn mắt lên, hãm hại là có ý gì? Lẽ nào người đã tiết lộ cơ mật không phải là em ấy?

Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên túm áo Diệp Tuyền nhấc lên, một lần nữa kéo đến nhấn ở trên tường.

“Con mẹ nó ngươi nói cái gì?!” Tiếu Tẫn Nghiêm rống lên giận dữ, giờ khắc này hắn cảm thấy vô cùng khủng hoảng, hắn tình nguyện kẻ bị đưa đi chính là hắn, như vậy ít ra hắn có thể có được chút dũng khí để đứng ở trước mặt Mạc Mạc của hắn.

Diệp Tuyền biết mình đã lỡ miệng, nhưng lại không dám lại ngụy biện, nhiều ngày như vậy bản thân vẫn luôn chìm đắm bên trong ôn nhu dịu dàng của Tiếu Tẫn Nghiêm, cậu chưa từng nhìn thấy qua bộ dạng dữ tợn kinh khủng như vậy của Tiếu Tẫn Nghiêm, nhất thời sợ hãi đến nói năng lộn xộn ấp úng nói lộ ra chân tướng.

Tiếu Tẫn Nghiêm buông lỏng tay ra, thân thể co rút vô lực lùi về sau vài bước, trên mặt xuất hiện vẻ thất thần ngây dại chưa từng có.

Hóa ra là như vậy. Thì ra là như vậy.

Tiếu Tẫn Nghiêm dùng tay nắm bứt tóc của mình, bàn tay che khuất nửa khuôn mắt, đáy mắt hiện lên thống khổ cùng giày xéo khiến cả người hắn lúc này nhìn qua vô cùng yếu đuối, không ai có thể nghĩ đến người đàn ông khí thế rộng lớn luôn sát phạt tàn nhẫn tuyệt tình lại có thể vỡ vụn đến mức độ này.

Hắn đã từng dùng hết thảy mọi thủ đoạn hèn hạ để cưỡng bức một nam nhân không có bất kỳ năng lực phản kháng nào, ép buộc người kia phải thuận theo mình, vì để đạt được mục đích, hắn đã đánh gãy chân người kia, tiêm độc vào cơ thể người kia, dùng xiềng xích cầm cố trói buộc tự do của người kia.

Nhưng trong lòng hắn sâu sắc vẫn muốn có cách gì đấy khiến tình cảm của người kia đối với hắn chuyển từ hận thành yêu, hắn đã từng ở thời điểm người kia bị độc nghiện tái phát đau đớn khôn cùng mà ép buộc người kia nói yêu hắn, chỉ cần là có thể từ trong miệng người kia nói lời yêu hắn là được, bất kể là thật hay giả, chỉ cần nghe được một tiếng “Em yêu anh” là đã đủ lắm rồi.

Hiện tại, giấc mơ mà hắn chờ đợi đã lâu như vậy, rốt cuộc cũng đã trở thành hiện thực, người kia rốt cuộc cũng đã yêu hắn. Thế nhưng hắn lại tự tay mình chôn vùi tất cả…

Mãi đến tận khi Tây Uy Cường gọi điện thoại đến, Tiếu Tẫn Nghiêm mới từ bên trong tuyệt vọng thống khổ tỉnh lại, hắn có chút hoảng loạn nhận cuộc gọi.

“Tẫn ca, cái kia…” Đầu dây bên kia, Tây Uy Cường muốn nói gì đó nhưng lại thôi, trong nháy mắt khiến cho Tiếu Tẫn Nghiêm cảm thấy vô cùng bất an.

Tiếu Tẫn Nghiêm đáy lòng vẫn ôm chút hi vọng nhỏ bé, hắn cho rằng chỉ cần đúng lúc đem Diệp Mạc cứu trở về, chỉ cần hắn lại tiếp tục cố gắng nỗ lực, qua một thời gian dài, Diệp Mạc sẽ tha thứ cho hắn, thậm chí chấp nhận đứng trước mặt cậu để cậu nã một phát súng vào hắn xem như đó là lời chuộc lỗi của hắn.

Chỉ lần đúng lúc cứu lại, hết thảy mọi chuyện đều có thể một lần nữa cứu vãn.

“Không phải ta bảo ngươi lập tức từ chỗ Phục Luân đem em ấy mang về biệt thự à?!” Tiếu Tẫn Nghiêm lớn tiếng hét, giờ khắc này hắn căn bản không có cách suy nghĩ lý trí.

“Người đã đoạt lại…” Tây Uy Cường run rẩy nói, nghe tiếng Tiếu Tẫn Nghiêm thở hổn hển, gã thậm chí không dám kể lại tình huống bên kia cho hắn biết.

“Cái kia con mẹ nó! Ngươi còn dông dài cái gì?! Mau đưa em ấy mang về ngay lập tức!”

“Tôi hiện tại…đang ở bệnh viện…. Diệp tiên sinh…cậu ấy… cậu ấy có bị thương một chút…” Tây Uy Cường tận lực cắn răng nói ra chữ “một chút”, khi gã nghe được đầu dây bên kia điện thoạt đột nhiên im lặng, liền ý thức được cách nói đứt quãng của mình đã ám chỉ ra tất cả.

Bệnh viện? Bị thương?

Tiếu Tẫn Nghiêm vụt đứng thẳng lên, sắc mặt vắng lặng nửa ngày cũng không lấy lại được tinh thần…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện