“Anh nói canh hôm qua uống có vị rất ngon, thế nên hôm nay tôi nấu cùng loại canh như hôm qua, uống nhiều một chút, canh này còn tốt hơn thuốc đấy.”
Diệp Mạc nở nụ cười nhẹ nhàng ôn hòa, sau khi nói bắt đầu cầm muỗng lên dùng bữa tối, mà Tiếu Tẫn Nghiêm ngồi ở phía đối diện, từ đầu đến cuối, không nói một câu.
“Sao anh không ăn?” Diệp Mạc thấy hai mắt Tiếu Tẫn Nghiêm âm lãnh nhìn mình chằm chằm, trong lòng có chút hoang mang, ánh mắt ấy, giống như cậu là một con quái vật.
Tiếu Tẫn Nghiêm đứng lên khỏi bàn, cầm chén canh vừa nãy Diệp Mạc đặt xuống trước mặt mình lên, kéo ghế ra đi tới trước mặt Diệp Mạc, cao thâm khó dò một mảnh âm hàn trên mặt.
Diệp Mạc ngơ ngác nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm đã đứng trước mặt mình, ôn hòa cười nói “Sao vậy lão Tiếu?”
Tiếu Tẫn Nghiêm cúi người xuống, cầm chén canh trong tay đặt nhẹ trước mặt Diệp Mạc, nụ cười có chút lạnh lẽo âm trầm “Mạc Mạc, nói thử tôi nghe xem, bên trong chén canh này, à không, là bên trong canh mà mỗi ngày em cẩn thận chuẩn bị cho tôi, có gia vị gì trong đó?”
Hai mắt Tiếu Tẫn Nghiêm hơi híp, giống như đang cười, mấy ngón tay đặt trên bờ vai gầy nhỏ của Diệp Mạc nhẹ nhàng gõ gõ, chờ đợi Diệp Mạc trả lời.
Nụ cười hòa nhã trên mặt Diệp Mạc trong nháy mắt biến mất, tia nhìn nhu hòa trong nháy mắt biến đi hết thảy mọi ánh sáng, Diệp Mạc mặt không chút cảm xúc, chậm rãi cúi đầu nhìn chén canh trong tay, không nói gì.
Không còn nghi ngờ Tiếu Tẫn Nghiêm chính là đang nói cho Diệp Mạc rằng, hắn đã biết tất cả mọi chuyện.
“Mạc Mạc, tại sao không nói chuyện?” Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn cười, nụ cười quỷ dị kia lại lạnh trầm khác thường nhưng lời nói ra khỏi miệng thì lại cực kỳ ôn nhu “Vậy để tôi hỏi một câu khác, ở trong mắt Mạc Mạc em, Tiếu Tẫn Nghiêm tôi với một kẻ ngu đần khác nhau ở chỗ nào?”
Diệp Mạc nắm chặt cái muôi trong tay, mái tóc rủ xuống che khuất đi bi thương nơi đáy mắt cậu, Diệp Mạc vẫn ngồi cúi đầu, bất động không nói gì cả.
“Tôi biết em không trả lời được.” Nụ cười trên mặt Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên biến mất, trên mặt tất cả đều là lạnh lẽo hờ hững, hắn đem môi kề sát bên tai Diệp Mạc, âm hàn thấp giọng nói “Bởi vì trong mắt em, tôi cùng kẻ ngu đần chẳng khác gì nhau.”
Diệp Mạc muốn phủ nhận, muốn bác bỏ, cậu chưa từng có thể nghĩ tới một điều rằng sự tồn tại của Tiếu Tẫn Nghiêm trong lòng cậu đã vượt quá mọi thứ rồi! Thanh âm đi đến nơi cổ họng lại bị Diệp Mạc mạnh mẽ nuốt ngược trở lại.
Đã không cần thiết phải giải thích nữa…
Tiếu Tẫn Nghiêm cười khẩy hai tiếng, một lần nữa trở về ghế của mình ngồi xuống, đưa tay lên không trung vỗ tay một cái, lúc này Mạnh Truyền Tân đang áp giải Phó Nhân hai tay đều bị trói chặt ở phía sau đi vào trong phòng, sau khi dừng chân, Mạnh Truyền Tân đạp Phó Nhân một cước, Phó Nhân liền rầm một tiếng quỳ xuống.
Tiếu Tẫn Nghiêm ung dung thong thả từ bên hông rút súng ra, ngón tay nhẹ nhàng xoa nòng súng, thản nhiên nở nụ cười nói “Mạc Mạc, em biết đời này chuyện khiến tôi hối hận nhất là gì không?”
Diệp Mạc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn trên mặt Tiếu Tẫn Nghiêm có một loại ảo giác ôn hòa yên bình, Diệp Mạc biết rất rõ, nếu như phẫn nộ căm hận không đạt đến cực hạn rồi, Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ không có biểu hiện quá bình tĩnh như vậy.
Hay là giờ khắc này, trong cơ thể Tiếu Tẫn Nghiêm, phẫn nộ mãnh liệt đã bao phủ lên khắp toàn bộ lý trí của hắn, hiện tại Tiếu Tẫn Nghiêm, như đã trở thành một người khác, bởi vì không có lý trí, thế nên thái độ của hắn tỉnh táo đến khác thường.
Liên tiếp bị phản bộ cùng lừa dối, Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn bất chấp bỏ qua hết thảy mọi lời khuyên can chê trách của thủ hạ để kiên trì yêu Diệp Mạc, hắn hết lần này đến lần khác tha thứ cho sự lừa dối của cậu, Tiếu Tẫn Nghiêm đã phát điên rồi, mỗi khi Diệp Mạc ôn nhu dịu dàng nằm trong lồng ngực của hắn, nói yêu hắn, hắn lại dùng một tia lý trí cuối cùng để buộc bản thân tin tưởng người con trai nằm trong lòng mình.
Thế nhưng kết quả, nam nhân này từ hai tháng trước đã bắt đầu kế hoạch mưu sát hắn, mà bên trong hai tháng qua vẫn không hề gián đoạn, nói cách khác, suốt hai tháng qua, mỗi một nụ cười, mỗi một cử chỉ hành động, đều là giả tạo, lừa dối!
Ánh mắt Diệp Mạc nhàn nhạt nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, bình tĩnh hồi đáp “Đại khái chắc là yêu tôi.”
Tiếu Tẫn Nghiêm nở nụ cười, tiếp đó nhấn khẩu súng lục ầm một tiếng trên bàn, trầm giọng nói “Không phải hối hận vì yêu em, mà là hối hận vì đã kiên trì yêu em!”
“Anh muốn làm gì cứ làm đi” Trên mặt Diệp Mạc đã không còn bất kỳ biểu lộ gì, khẽ cúi đầu nhìn mặt bàn “Giết tôi cũng được, dằn vặt tôi cũng được, tôi đều chấp nhận.”
Tiếu Tẫn Nghiêm bất ngờ gắng giữ tỉnh táo, cười khẽ hai tiếng nói “Những câu này của em, tôi đã sớm nghe chán rồi.”
Vừa dứt lời, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên giơ súng, quay về phía Phó Nhân đang quỳ trên mặt đất, không chút lưu tình nã một phát súng, tiếng súng nổ lớn khiến tim Diệp Mạc đột ngột nhảy một cái, toàn bộ tế bào đều hoảng sợ, cậu mở to mắt ra, run rẩy quay đầu lại nhìn Phó Nhân gục ngã trên mặt đất.
Bụng Phó Nhân bị trúng một phát đạt, không lập tức chết đi, mà đang đau đớn co giật trên mặt đất, bởi vì miệng bị nhét kín nên không thể kêu được, chỉ trợn mắt ra, khuôn mặt đau đớn vặn vẹo, chỉ nhìn thôi cũng biết hiện tại Phó Nhân có bao nhiêu thống khổ.
Diệp Mạc không thương hại Phó Nhân, đã là thuộc hạ của Phục Luân, Phó Nhân tất nhiên cũng đã làm ra rất nhiều chuyện thương thiên hại lý, thế nhưng Diệp Mạc không thể chịu nổi cảnh máu chảy đầm đìa này, càng không có cách nào trơ mắt ra nhìn một sinh mạng đang sống tốt từng chút một chết đi.
Cảnh tượng máu tươi tuôn ra từ cơ thể Phó Nhân khiến toàn thân Diệp Mạc đều khẽ run rẩy, Diệp Mạc cấp tốc quay mặt mình đi hướng khác, buộc chính mình không nhìn Phó Nhân đang giãy chết trên mặt đất nữa.
“Lão ta không phải đồng bọn của em sao? Sao không xin tha cho lão?” Tiếu Tẫn Nghiêm thổi khói nơi đầu súng, âm u nhìn Diệp Mạc cười “Không phải em rất thiện lương không đành lòng nhìn bất kỳ người nào chết đi trước mặt mình sao?”
Diệp Mạc không nói gì, viền mắt nóng lên, Diệp Mạc cắn môi, vẫn trầm mặc.
Tiếu Tẫn Nghiêm lần thứ hai đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Mạc, chuyển ra đứng phía sau Diệp Mạc, cúi người xuống, hai tay lướt qua vai Diệp Mạc, từ trên xuống dưới nắm chặt tay Diệp Mạc, đem khẩu súng kia nhét vào trong tay Diệp Mạc.
“Mạc Mạc….” Khóe môi Tiếu Tẫn Nghiêm ma sát ở bên tai Diệp Mạc, thanh âm dị thường nhẹ nhàng “Cho lão ta một phát súng, chỉ cần lão chết, tôi liền buông tha cho em.”
Thân thể Diệp Mạc chấn động, sợ hãi to lớn xông lên đại não, Diệp Mạc liều mạng lắc đầu, cố gắng thu tay về lại, luôn miệng nói “Đừng như vậy! Tôi không làm được! Anh tha cho tôi đi!”
Tiếu Tẫn Nghiêm gắt gao nắm chặt lấy tay Diệp Mạc, đem một ngón tay của Diệp Mạc mạnh mẽ chống đỡ ở trên cò súng, sau đó đột nhiên giơ lên nhắm ngay Phó Nhân ở trên mặt đất.
“Không làm được? Tại sao không làm được?” Tiếu Tẫn Nghiêm cười khẽ, giống như đang nói đến một chuyện không liên quan đến mình “Ngay cả người chồng chung chăn chung gối với em, em còn có thể hạ dộc thủ được, sao lúc này lại lùi bước?” Tiếu Tẫn Nghiêm nói xong, đột nhiên đè một ngón tay của Diệp Mạc xuống.
“Không được!!!”
Diệp Mạc thét lớn, một tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên, Tiếu Tẫn Nghiêm buông tay ra, thỏa mãn vỗ tay âm hiểm cười nói “Thật chuẩn, một phát súng lấy mạng!”
Diệp Mạc tựa hồ mất hết khí lực, đứng ngây người ra, miệng hơi há kinh ngạc nhìn Phó Nhân nằm trên mặt đất không còn nhúc nhích nữa, cảm thấy dường như huyết dịch toàn thân đều đình chỉ lưu động.
Chính mình, lại, giết người!
Diệp Mạc đột nhiên từ trên ghế đứng dậy, bước nhanh chạy đến trước mặt Phó Nhân ngồi xổm xuống, run rẩy đưa tay thử thăm dò hơi thở của Phó Nhân, kết quả, không còn cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào nữa.
Phó Nhân thực sự, đã chết rồi.
Diệp Mạc sợ hãi đến ngồi sụp xuống, đưa tay che miệng điên cuồng rơi lệ.
“Vậy cũng khóc? Thật vô dụng!” Tiếu Tẫn Nghiêm
Diệp Mạc đứng lên, giơ tay lau lau khóe mắt, thấp giọng nức nở nói “Kết cục của tôi hẳn cũng giống như ông ta, động thủ đi, tôi đã chuẩn bị tốt để chết rồi.”
Tiếu Tẫn Nghiêm cười khẽ hai tiếng, thân thể hơi chấn động lùi lại mấy bước, đủ loại tâm tình bế tắc mãnh liệt dồn ứ trong lòng, không phát tiết ra cũng chẳng thể ẩn nhẫn được.
Kỳ thực lẽ ra Tiếu Tẫn Nghiêm nên phải dùng hết mọi thủ đoạn đê hèn để dằn vặt hành hạ khiến Diệp Mạc đến mức đau không muốn sống nữa, thế nhưng giờ khắc này, Tiếu Tẫn Nghiêm đã chẳng còn muốn bùng nổ ra bất kỳ tâm tình gì, bởi vì hắn đã tuyệt vọng rồi, đối với Diệp Mạc, triệt để tuyệt vọng.
Một khắc nhìn thấy Diệp Mạc chính tay bỏ thuốc vào trong chén canh của hắn, hắn đã quyết định buông tay!
Thi thể Phó Nhân được mang đi xử lý, Tiếu Tẫn Nghiêm mang theo Diệp Mạc đi tới phòng khách.
“Không phải em luôn muốn ly hôn sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên nói “Đơn ly hôn tôi đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, chỉ cần em ký tên là có thể đi.”
Tiếu Tẫn Nghiêm mặt không chút cảm xúc, nói xong, một người hầu đem mấy tờ giấy đặt ngay ngắn ở giữa trên bàn kiếng đặt ngay trung tâm phòng khách, Diệp Mạc liếc mắt một cái, quả thật đó chính là đơn ly hôn.
Diệp Mạc không nói một lời, vẻ mặt không vui sướng cũng không đau thương, đi tới trước bàn, cầm bút lên không chút do dự kí xuống tên của chính mình.
Diệp Mạc ký đến nét cuối cùng, Tiếu Tẫn Nghiêm có cảm giác như tâm mình bị nứt ra làm đôi!
Hóa ra, tình yêu mà mình như phát điên theo đuổi, ngoảnh đầu lại, cái nhận được là một đòn trời giáng tối sầm mặt mũi!
“Ly hôn rồi, tấm thẻ này em có quyền nhận” Tiếu Tẫn Nghiêm ném một cái thẻ ngân hàng lên bàn, mặt không hề thay đổi nói “Mật khẩu giống như những cái thẻ khác em đang dùng, số tiền trong thẻ đủ để em sống vinh hoa phú quý đến suốt đời.”
Diệp Mạc trước sau không hề nói một lời, tay đưa ra cầm lấy tấm thẻ ngân hàng trên bàn, nắm ở trong lòng bàn tay, hai mắt hơi rũ xuống, cực kỳ bi thương.
“Lên lầu thu dọn hết tất cả mọi thứ để cậu ta mang đi” Tiếu Tẫn Nghiêm lạnh lùng ra lệnh với một người hầu đứng bên cạnh “Sau đêm nay tôi không muốn thấy trong căn biệt thự này có xuất hiện bất kỳ đồ vật nào liên quan đến cậu ta nữa.”
“Không cần phiền phức, hiện tại tôi sẽ đi ngay” Diệp Mạc đột nhiên mở miệng nói, thanh âm cực kỳ lạnh nhạt “Mang tất cả những thứ đồ của tôi thiêu hủy hết đi”
Diệp Mạc nói xong, cầm lấy một bản đơn ly hôn cả hai đều đã ký tên ở trên bàn, xoay người chuẩn bị rời đi.
Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên kéo Diệp Mạc, khi Diệp Mạc xoay người lại, Tiếu Tẫn Nghiêm cúi đầu, mặt không chút cảm xúc tháo sợi dây xích hình đầu lâu đã đeo trên tay hơn hai năm kia xuống.
“Đây là món quà đầu tiên em tặng cho tôi, cũng là món quà duy nhất cho đến tận bây giờ, tôi đã giữ nó hơn hai năm.” Nói rồi, Tiếu Tẫn Nghiêm nở một nụ cười tự giễu “Tôi biết em đã sớm chẳng còn nhớ, có điều cũng chẳng còn đáng kể nữa.”
Tiếu Tẫn Nghiêm đưa tay đeo nó vào cổ tay Diệp Mạc, tiếp tục nói “Dây xích tay này vật quy nguyên chủ, cũng đại biểu rằng tôi sẽ không bao giờ ngu ngốc thêm một lần nào nữa.”
Diệp Mạc nhìn sợi xích tay kia, viền mắt mơ hồ tỏa nhiệt, làm sao cậu lại không nhớ rõ nó chứ, chính cậu lúc trước để bỏ trốn cùng Lạc Tần Thiên, đã tiện tay rẽ vào một cửa hàng nhỏ ven đường mua sợi xích rẻ tiền này tặng cho Tiếu Tẫn Nghiêm kéo dài thời gian, thế mà Tiếu Tẫn Nghiêm đã đeo nó hơn hai năm, vẫn xem nó như là trân bảo. Bất kể hắn có phẫn nộ căm hận cậu tới mức nào đi chăng nữa, sợi dây xích này vẫn không thay đổi đeo trên tay hắn, chưa từng một lần tháo xuống.
Hiện tại nó đã được gỡ xuống, thật sự xác nhận rằng, tất cả đã kết thúc rồi.
“Em không cần lo tôi sẽ giống như trước đây, nói một đằng làm một nẻo đi tìm em.” Tiếu Tẫn Nghiêm sắc mặt bình tĩnh nói “Từng ấy năm cho đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác này với em, tôi thật sự không muốn nhìn thấy mặt em nữa.”
Diệp Mạc vẫn luôn cho rằng, cả đời này của cậu, chuyện đau đớn nhất là khi bản thân nói ra thân phận thật sự lại bị Tiếu Tẫn Nghiêm tự tay nã một phát súng, hóa ra không phải, chuyện thật sự khiến tim cậu đau như đao cắt, đau đớn đến không thể hô hấp chính là câu nói này, không muốn nhìn thấy cậu nữa.
Có nghĩa là, sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại nhau nữa rồi…
“Vậy…. tạm biệt….”
Diệp Mạc cúi đầu, cố gắng không để cho Tiếu Tẫn Nghiêm thấy vẻ mặt yếu đuối rơi lệ của cậu, xoay người đi ra khỏi phòng khách.
Diệp Mạc nở nụ cười nhẹ nhàng ôn hòa, sau khi nói bắt đầu cầm muỗng lên dùng bữa tối, mà Tiếu Tẫn Nghiêm ngồi ở phía đối diện, từ đầu đến cuối, không nói một câu.
“Sao anh không ăn?” Diệp Mạc thấy hai mắt Tiếu Tẫn Nghiêm âm lãnh nhìn mình chằm chằm, trong lòng có chút hoang mang, ánh mắt ấy, giống như cậu là một con quái vật.
Tiếu Tẫn Nghiêm đứng lên khỏi bàn, cầm chén canh vừa nãy Diệp Mạc đặt xuống trước mặt mình lên, kéo ghế ra đi tới trước mặt Diệp Mạc, cao thâm khó dò một mảnh âm hàn trên mặt.
Diệp Mạc ngơ ngác nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm đã đứng trước mặt mình, ôn hòa cười nói “Sao vậy lão Tiếu?”
Tiếu Tẫn Nghiêm cúi người xuống, cầm chén canh trong tay đặt nhẹ trước mặt Diệp Mạc, nụ cười có chút lạnh lẽo âm trầm “Mạc Mạc, nói thử tôi nghe xem, bên trong chén canh này, à không, là bên trong canh mà mỗi ngày em cẩn thận chuẩn bị cho tôi, có gia vị gì trong đó?”
Hai mắt Tiếu Tẫn Nghiêm hơi híp, giống như đang cười, mấy ngón tay đặt trên bờ vai gầy nhỏ của Diệp Mạc nhẹ nhàng gõ gõ, chờ đợi Diệp Mạc trả lời.
Nụ cười hòa nhã trên mặt Diệp Mạc trong nháy mắt biến mất, tia nhìn nhu hòa trong nháy mắt biến đi hết thảy mọi ánh sáng, Diệp Mạc mặt không chút cảm xúc, chậm rãi cúi đầu nhìn chén canh trong tay, không nói gì.
Không còn nghi ngờ Tiếu Tẫn Nghiêm chính là đang nói cho Diệp Mạc rằng, hắn đã biết tất cả mọi chuyện.
“Mạc Mạc, tại sao không nói chuyện?” Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn cười, nụ cười quỷ dị kia lại lạnh trầm khác thường nhưng lời nói ra khỏi miệng thì lại cực kỳ ôn nhu “Vậy để tôi hỏi một câu khác, ở trong mắt Mạc Mạc em, Tiếu Tẫn Nghiêm tôi với một kẻ ngu đần khác nhau ở chỗ nào?”
Diệp Mạc nắm chặt cái muôi trong tay, mái tóc rủ xuống che khuất đi bi thương nơi đáy mắt cậu, Diệp Mạc vẫn ngồi cúi đầu, bất động không nói gì cả.
“Tôi biết em không trả lời được.” Nụ cười trên mặt Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên biến mất, trên mặt tất cả đều là lạnh lẽo hờ hững, hắn đem môi kề sát bên tai Diệp Mạc, âm hàn thấp giọng nói “Bởi vì trong mắt em, tôi cùng kẻ ngu đần chẳng khác gì nhau.”
Diệp Mạc muốn phủ nhận, muốn bác bỏ, cậu chưa từng có thể nghĩ tới một điều rằng sự tồn tại của Tiếu Tẫn Nghiêm trong lòng cậu đã vượt quá mọi thứ rồi! Thanh âm đi đến nơi cổ họng lại bị Diệp Mạc mạnh mẽ nuốt ngược trở lại.
Đã không cần thiết phải giải thích nữa…
Tiếu Tẫn Nghiêm cười khẩy hai tiếng, một lần nữa trở về ghế của mình ngồi xuống, đưa tay lên không trung vỗ tay một cái, lúc này Mạnh Truyền Tân đang áp giải Phó Nhân hai tay đều bị trói chặt ở phía sau đi vào trong phòng, sau khi dừng chân, Mạnh Truyền Tân đạp Phó Nhân một cước, Phó Nhân liền rầm một tiếng quỳ xuống.
Tiếu Tẫn Nghiêm ung dung thong thả từ bên hông rút súng ra, ngón tay nhẹ nhàng xoa nòng súng, thản nhiên nở nụ cười nói “Mạc Mạc, em biết đời này chuyện khiến tôi hối hận nhất là gì không?”
Diệp Mạc chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn trên mặt Tiếu Tẫn Nghiêm có một loại ảo giác ôn hòa yên bình, Diệp Mạc biết rất rõ, nếu như phẫn nộ căm hận không đạt đến cực hạn rồi, Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ không có biểu hiện quá bình tĩnh như vậy.
Hay là giờ khắc này, trong cơ thể Tiếu Tẫn Nghiêm, phẫn nộ mãnh liệt đã bao phủ lên khắp toàn bộ lý trí của hắn, hiện tại Tiếu Tẫn Nghiêm, như đã trở thành một người khác, bởi vì không có lý trí, thế nên thái độ của hắn tỉnh táo đến khác thường.
Liên tiếp bị phản bộ cùng lừa dối, Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn bất chấp bỏ qua hết thảy mọi lời khuyên can chê trách của thủ hạ để kiên trì yêu Diệp Mạc, hắn hết lần này đến lần khác tha thứ cho sự lừa dối của cậu, Tiếu Tẫn Nghiêm đã phát điên rồi, mỗi khi Diệp Mạc ôn nhu dịu dàng nằm trong lồng ngực của hắn, nói yêu hắn, hắn lại dùng một tia lý trí cuối cùng để buộc bản thân tin tưởng người con trai nằm trong lòng mình.
Thế nhưng kết quả, nam nhân này từ hai tháng trước đã bắt đầu kế hoạch mưu sát hắn, mà bên trong hai tháng qua vẫn không hề gián đoạn, nói cách khác, suốt hai tháng qua, mỗi một nụ cười, mỗi một cử chỉ hành động, đều là giả tạo, lừa dối!
Ánh mắt Diệp Mạc nhàn nhạt nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, bình tĩnh hồi đáp “Đại khái chắc là yêu tôi.”
Tiếu Tẫn Nghiêm nở nụ cười, tiếp đó nhấn khẩu súng lục ầm một tiếng trên bàn, trầm giọng nói “Không phải hối hận vì yêu em, mà là hối hận vì đã kiên trì yêu em!”
“Anh muốn làm gì cứ làm đi” Trên mặt Diệp Mạc đã không còn bất kỳ biểu lộ gì, khẽ cúi đầu nhìn mặt bàn “Giết tôi cũng được, dằn vặt tôi cũng được, tôi đều chấp nhận.”
Tiếu Tẫn Nghiêm bất ngờ gắng giữ tỉnh táo, cười khẽ hai tiếng nói “Những câu này của em, tôi đã sớm nghe chán rồi.”
Vừa dứt lời, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên giơ súng, quay về phía Phó Nhân đang quỳ trên mặt đất, không chút lưu tình nã một phát súng, tiếng súng nổ lớn khiến tim Diệp Mạc đột ngột nhảy một cái, toàn bộ tế bào đều hoảng sợ, cậu mở to mắt ra, run rẩy quay đầu lại nhìn Phó Nhân gục ngã trên mặt đất.
Bụng Phó Nhân bị trúng một phát đạt, không lập tức chết đi, mà đang đau đớn co giật trên mặt đất, bởi vì miệng bị nhét kín nên không thể kêu được, chỉ trợn mắt ra, khuôn mặt đau đớn vặn vẹo, chỉ nhìn thôi cũng biết hiện tại Phó Nhân có bao nhiêu thống khổ.
Diệp Mạc không thương hại Phó Nhân, đã là thuộc hạ của Phục Luân, Phó Nhân tất nhiên cũng đã làm ra rất nhiều chuyện thương thiên hại lý, thế nhưng Diệp Mạc không thể chịu nổi cảnh máu chảy đầm đìa này, càng không có cách nào trơ mắt ra nhìn một sinh mạng đang sống tốt từng chút một chết đi.
Cảnh tượng máu tươi tuôn ra từ cơ thể Phó Nhân khiến toàn thân Diệp Mạc đều khẽ run rẩy, Diệp Mạc cấp tốc quay mặt mình đi hướng khác, buộc chính mình không nhìn Phó Nhân đang giãy chết trên mặt đất nữa.
“Lão ta không phải đồng bọn của em sao? Sao không xin tha cho lão?” Tiếu Tẫn Nghiêm thổi khói nơi đầu súng, âm u nhìn Diệp Mạc cười “Không phải em rất thiện lương không đành lòng nhìn bất kỳ người nào chết đi trước mặt mình sao?”
Diệp Mạc không nói gì, viền mắt nóng lên, Diệp Mạc cắn môi, vẫn trầm mặc.
Tiếu Tẫn Nghiêm lần thứ hai đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Mạc, chuyển ra đứng phía sau Diệp Mạc, cúi người xuống, hai tay lướt qua vai Diệp Mạc, từ trên xuống dưới nắm chặt tay Diệp Mạc, đem khẩu súng kia nhét vào trong tay Diệp Mạc.
“Mạc Mạc….” Khóe môi Tiếu Tẫn Nghiêm ma sát ở bên tai Diệp Mạc, thanh âm dị thường nhẹ nhàng “Cho lão ta một phát súng, chỉ cần lão chết, tôi liền buông tha cho em.”
Thân thể Diệp Mạc chấn động, sợ hãi to lớn xông lên đại não, Diệp Mạc liều mạng lắc đầu, cố gắng thu tay về lại, luôn miệng nói “Đừng như vậy! Tôi không làm được! Anh tha cho tôi đi!”
Tiếu Tẫn Nghiêm gắt gao nắm chặt lấy tay Diệp Mạc, đem một ngón tay của Diệp Mạc mạnh mẽ chống đỡ ở trên cò súng, sau đó đột nhiên giơ lên nhắm ngay Phó Nhân ở trên mặt đất.
“Không làm được? Tại sao không làm được?” Tiếu Tẫn Nghiêm cười khẽ, giống như đang nói đến một chuyện không liên quan đến mình “Ngay cả người chồng chung chăn chung gối với em, em còn có thể hạ dộc thủ được, sao lúc này lại lùi bước?” Tiếu Tẫn Nghiêm nói xong, đột nhiên đè một ngón tay của Diệp Mạc xuống.
“Không được!!!”
Diệp Mạc thét lớn, một tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên, Tiếu Tẫn Nghiêm buông tay ra, thỏa mãn vỗ tay âm hiểm cười nói “Thật chuẩn, một phát súng lấy mạng!”
Diệp Mạc tựa hồ mất hết khí lực, đứng ngây người ra, miệng hơi há kinh ngạc nhìn Phó Nhân nằm trên mặt đất không còn nhúc nhích nữa, cảm thấy dường như huyết dịch toàn thân đều đình chỉ lưu động.
Chính mình, lại, giết người!
Diệp Mạc đột nhiên từ trên ghế đứng dậy, bước nhanh chạy đến trước mặt Phó Nhân ngồi xổm xuống, run rẩy đưa tay thử thăm dò hơi thở của Phó Nhân, kết quả, không còn cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào nữa.
Phó Nhân thực sự, đã chết rồi.
Diệp Mạc sợ hãi đến ngồi sụp xuống, đưa tay che miệng điên cuồng rơi lệ.
“Vậy cũng khóc? Thật vô dụng!” Tiếu Tẫn Nghiêm
Diệp Mạc đứng lên, giơ tay lau lau khóe mắt, thấp giọng nức nở nói “Kết cục của tôi hẳn cũng giống như ông ta, động thủ đi, tôi đã chuẩn bị tốt để chết rồi.”
Tiếu Tẫn Nghiêm cười khẽ hai tiếng, thân thể hơi chấn động lùi lại mấy bước, đủ loại tâm tình bế tắc mãnh liệt dồn ứ trong lòng, không phát tiết ra cũng chẳng thể ẩn nhẫn được.
Kỳ thực lẽ ra Tiếu Tẫn Nghiêm nên phải dùng hết mọi thủ đoạn đê hèn để dằn vặt hành hạ khiến Diệp Mạc đến mức đau không muốn sống nữa, thế nhưng giờ khắc này, Tiếu Tẫn Nghiêm đã chẳng còn muốn bùng nổ ra bất kỳ tâm tình gì, bởi vì hắn đã tuyệt vọng rồi, đối với Diệp Mạc, triệt để tuyệt vọng.
Một khắc nhìn thấy Diệp Mạc chính tay bỏ thuốc vào trong chén canh của hắn, hắn đã quyết định buông tay!
Thi thể Phó Nhân được mang đi xử lý, Tiếu Tẫn Nghiêm mang theo Diệp Mạc đi tới phòng khách.
“Không phải em luôn muốn ly hôn sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên nói “Đơn ly hôn tôi đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, chỉ cần em ký tên là có thể đi.”
Tiếu Tẫn Nghiêm mặt không chút cảm xúc, nói xong, một người hầu đem mấy tờ giấy đặt ngay ngắn ở giữa trên bàn kiếng đặt ngay trung tâm phòng khách, Diệp Mạc liếc mắt một cái, quả thật đó chính là đơn ly hôn.
Diệp Mạc không nói một lời, vẻ mặt không vui sướng cũng không đau thương, đi tới trước bàn, cầm bút lên không chút do dự kí xuống tên của chính mình.
Diệp Mạc ký đến nét cuối cùng, Tiếu Tẫn Nghiêm có cảm giác như tâm mình bị nứt ra làm đôi!
Hóa ra, tình yêu mà mình như phát điên theo đuổi, ngoảnh đầu lại, cái nhận được là một đòn trời giáng tối sầm mặt mũi!
“Ly hôn rồi, tấm thẻ này em có quyền nhận” Tiếu Tẫn Nghiêm ném một cái thẻ ngân hàng lên bàn, mặt không hề thay đổi nói “Mật khẩu giống như những cái thẻ khác em đang dùng, số tiền trong thẻ đủ để em sống vinh hoa phú quý đến suốt đời.”
Diệp Mạc trước sau không hề nói một lời, tay đưa ra cầm lấy tấm thẻ ngân hàng trên bàn, nắm ở trong lòng bàn tay, hai mắt hơi rũ xuống, cực kỳ bi thương.
“Lên lầu thu dọn hết tất cả mọi thứ để cậu ta mang đi” Tiếu Tẫn Nghiêm lạnh lùng ra lệnh với một người hầu đứng bên cạnh “Sau đêm nay tôi không muốn thấy trong căn biệt thự này có xuất hiện bất kỳ đồ vật nào liên quan đến cậu ta nữa.”
“Không cần phiền phức, hiện tại tôi sẽ đi ngay” Diệp Mạc đột nhiên mở miệng nói, thanh âm cực kỳ lạnh nhạt “Mang tất cả những thứ đồ của tôi thiêu hủy hết đi”
Diệp Mạc nói xong, cầm lấy một bản đơn ly hôn cả hai đều đã ký tên ở trên bàn, xoay người chuẩn bị rời đi.
Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên kéo Diệp Mạc, khi Diệp Mạc xoay người lại, Tiếu Tẫn Nghiêm cúi đầu, mặt không chút cảm xúc tháo sợi dây xích hình đầu lâu đã đeo trên tay hơn hai năm kia xuống.
“Đây là món quà đầu tiên em tặng cho tôi, cũng là món quà duy nhất cho đến tận bây giờ, tôi đã giữ nó hơn hai năm.” Nói rồi, Tiếu Tẫn Nghiêm nở một nụ cười tự giễu “Tôi biết em đã sớm chẳng còn nhớ, có điều cũng chẳng còn đáng kể nữa.”
Tiếu Tẫn Nghiêm đưa tay đeo nó vào cổ tay Diệp Mạc, tiếp tục nói “Dây xích tay này vật quy nguyên chủ, cũng đại biểu rằng tôi sẽ không bao giờ ngu ngốc thêm một lần nào nữa.”
Diệp Mạc nhìn sợi xích tay kia, viền mắt mơ hồ tỏa nhiệt, làm sao cậu lại không nhớ rõ nó chứ, chính cậu lúc trước để bỏ trốn cùng Lạc Tần Thiên, đã tiện tay rẽ vào một cửa hàng nhỏ ven đường mua sợi xích rẻ tiền này tặng cho Tiếu Tẫn Nghiêm kéo dài thời gian, thế mà Tiếu Tẫn Nghiêm đã đeo nó hơn hai năm, vẫn xem nó như là trân bảo. Bất kể hắn có phẫn nộ căm hận cậu tới mức nào đi chăng nữa, sợi dây xích này vẫn không thay đổi đeo trên tay hắn, chưa từng một lần tháo xuống.
Hiện tại nó đã được gỡ xuống, thật sự xác nhận rằng, tất cả đã kết thúc rồi.
“Em không cần lo tôi sẽ giống như trước đây, nói một đằng làm một nẻo đi tìm em.” Tiếu Tẫn Nghiêm sắc mặt bình tĩnh nói “Từng ấy năm cho đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác này với em, tôi thật sự không muốn nhìn thấy mặt em nữa.”
Diệp Mạc vẫn luôn cho rằng, cả đời này của cậu, chuyện đau đớn nhất là khi bản thân nói ra thân phận thật sự lại bị Tiếu Tẫn Nghiêm tự tay nã một phát súng, hóa ra không phải, chuyện thật sự khiến tim cậu đau như đao cắt, đau đớn đến không thể hô hấp chính là câu nói này, không muốn nhìn thấy cậu nữa.
Có nghĩa là, sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại nhau nữa rồi…
“Vậy…. tạm biệt….”
Diệp Mạc cúi đầu, cố gắng không để cho Tiếu Tẫn Nghiêm thấy vẻ mặt yếu đuối rơi lệ của cậu, xoay người đi ra khỏi phòng khách.
Danh sách chương