Diệp Mạc chạy vào nhà vệ sinh rất nhiều lần, mạnh mẽ để rượu từ trong dạ dày cuồn cuộn trào ra là một chuyện cực kỳ khổ sở, tuy nhiên tạm thời đây chính là sách lược để đối phó giúp cho Diệp Mạc giải quyết hết đống rượu trên bàn. Hiệu quả của thuốc giải rượu không chống đỡ nổi Diệp Mạc uống rượu quá nhiều như vậy, thế nên thân thể Diệp Mạc bắt đầu trở nên loạng choạng liêu xiêu, chỉ có ý thức là còn rất tỉnh táo.

Tiếu Tẫn Nghiêm không nói gì, hai chân vẫn bắt chéo ngồi trên ghế salong, chỉ nâng theo điếu thuốc, trong làn khói mờ, thần sắc hắn trông phức tạp. Hắn không nghĩ đến chuyện Diệp Mạc lại dùng cách tự ngược như vậy để uống hết chỗ rượu này, lần thứ nhất nhìn thấy Diệp Mạc thống khổ chạy ra khỏi phòng khách, hắn cứ nghĩ cậu chạy trốn, không ngờ là chạy ra ngoài nôn rượu ra. Tên nam nhân này chịu liều mạng vì MY như vậy, đáng tiếc, quá ngu ngốc! Lúc Diệp Mạc lần thứ hai đi vào, là chống đỡ trên tường mà đi tới, hai bên gò má đỏ ửng, nhưng đôi mắt vẫn rất sáng sủa tinh tường, thân thể gầy yếu loạng chòa loạng choạng đi tới trước bàn, nhìn số rượu còn lại trên bàn, chỉ cảm thấy dạ dày quặn đau khó chịu. Diệp Mạc biết, Tiếu Tẫn Nghiêm làm như thế là cố ý muốn dằn vặt cậu, hay phải chăng ở trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, cậu càng khổ sở bao nhiêu thì hắn liền cảm thấy vui vẻ bấy nhiêu.

“Sao thế? Uống không nổi?” Hai mắt Tiếu Tẫn Nghiêm đen tuyền đáy sâu thăm thẳm tà mị cười, thanh âm trầm thấp chậm rãi phun ra.

Diệp Mạc chống đỡ trên bàn, thấp giọng nói “Tôi còn… còn có thể uống… có thể cho hoãn cho tôi… hoãn cho tôi 2 phút được không?”

Tiếu Tẫn Nghiêm âm hiểm cười, đứng dậy từ trên ghế salong, đường nét ngũ quan cương nghị ẩn giấu đi khí tức nguy hiểm, vài bước đi tới bên cạnh Diệp Mạc, hít một hơi thuốc, cười quỷ dị phun khói thuốc lên mặt Diệp Mạc, Diệp Mạc bị khói thuốc phun vào mà cau mày nhưng không có tránh né. Vào lúc này, tuyệt đối không thể làm người đàn ông này tức giận. Diệp Mạc dù đứng không vững, nhưng đại não thì rất tỉnh táo.

“Uống không nổi nữa thì có thể cầu xin tôi.” Tiếu Tẫn Nghiêm đưa môi đến kề sát bên tai Diệp Mạc, thấp giọng nhẹ nhàng mở miệng nói “Bằng cách giống như lúc trước…”

“Tôi chỉ hi… hi vọng Tiếu tổng… sau khi tôi uống… uống… uống xong chỗ rượu này… có thể… giữ lời hứa, từ bỏ truy cứu chuyện này.” Diệp Mạc gian nan nói xong, đưa tay lại cầm lấy một chai rượu, chỉ là vừa mới uống được một nửa liền thống khổ đặt chai rượu xuống, thống khổ chật vật đến suýt nữa là phun ra.

Có thể là do cồn rượu trong người Diệp Mạc khiến cảm giác của Diệp Mạc bị mất đi độ nhạy, đến khi Diệp Mạc từ trong một trận thống khổ mà dần bình tĩnh trở lại thì cậu mới phát hiện ra Tiếu Tẫn Nghiêm đã đứng ở phía sau ôm lấy hông của cậu, bàn tay đặt ở phía trước, cách một lớp âu phục, ma sát chếch ở bên trong bắp đùi của cậu, chóp mũi hắn ở phía sau gáy của cậu hít vào, chỉ là vẻ mặt say mê của Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc không nhìn thấy được.

Diệp Mạc kinh sợ đến mức lướt người đi từ bên trong vòng tay Tiếu Tẫn Nghiêm mà trốn thoát, vẻ mặt đỏ ửng vì rượu nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, hoảng sợ nói “Tôi chỉ đồng ý với anh là uống hết chỗ rượu này thôi mà.”

Tiếu Tẫn Nghiêm cười gằn “Cậu thật sự nghĩ mình có thể uống hết chỗ rượu này sao? Hay là cậu nghĩ cậu uống chết ở đây thì tôi sẽ dễ dàng bỏ qua cho MY?”

Diệp Mạc tỉnh táo lại, hoảng hốt lùi về phía sau vài bước, trên gương mặt trắng nõn hiện lên vẻ đỏ ửng mơ màng, cậu đã chấp nhận vâng theo lời hắn uống nhiều rượu như vậy, cậu đã chấp nhận chính mình là kẻ thua cuộc rồi, vậy tại sao cứ nhất định không chịu buông tha cậu.

“Xem… xem tôi đã uống nhiều như vậy rồi… cầu…” Diệp Mạc thân thể căng thẳng, gian nan mở miệng “Cầu… cầu Tiếu tổng đại nhân rộng lượng…”

“Tôi không nhìn thấy thành ý” Tiếu Tẫn Nghiêm ngắt lời Diệp Mạc, cười rất thâm độc, day day cà vạt, thân thể to lớn ngồi trở lại trên ghế salong, chóp mũi vẫn còn lưu lại khí tức thanh tân mê người trên cổ Diệp Mạc, điều này khiến cho Tiếu Tẫn Nghiêm có chút không kiềm chế được, thân thể của nam nhân này quả thực như có một luồng ma lực, một vòng xoáy, vô tình đem hắn kéo vào vực sâu. Mà chính hắn, lại càng trở nên say mê trong đó.

Diệp Mạc cắn môi, tự tôn thanh cao nguyên bản lần thứ hai lại dần dần biến mấy, thân thể chậm rãi cúi xuống, cậu đã từng tự thề với lòng rằng sẽ không bao giờ quỳ xuống trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm nữa, thế nhưng… tôn nghiêm của cậu sớm đã trở nên thấp hèn rồi, căn bản chẳng còn ra vẻ thanh cao gì được nữa. Cứ cho là cậu không còn sợ gì Tiếu Tẫn Nghiêm nữa đi, nhưng cứ đối mặt với Tiếu Tẫn Nghiêm giống như hồng thủy mãnh thú, sức mạnh của Diệp Mạc vẫn cứ như châu chấu đá xe. Cậu có thể chẳng thèm quan tâm đến bản thân, nhưng cậu tuyệt đối không thể bỏ mặc MY.

“Tôi có bảo cậu quỳ xuống sao?” Tiếu Tẫn Nghiêm ung dung thong thả mở miệng nói, ngón tay thản nhiên gõ gõ lên chỗ tựa salong.

Diệp Mạc một lần nữa đứng thẳng người, có chút quẫn bách, nói thật ra thì bản thân cậu cũng chẳng phải nhân sĩ cao cấp gì, hơn nữa Tiếu Tẫn Nghiêm lại luôn khinh thường cậu như thế, cứ coi như cậu quỳ gối dập đầu trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm cũng cũng chẳng đáng gì cả.

“Tôi nhớ cậu đã mắng tôi là cái thá gì.” Tiếu Tẫn Nghiêm híp mắt, ánh mắt từ từ âm lãnh lên.

Diệp Mạc kinh sợ đến toát mồ hôi, cái tên ác ma này quả nhiên đang muốn lôi chuyện cũ ra.

Sắc mặt Diệp Mạc lúc xanh lúc trắng, khóe miệng Tiếu Tẫn Nghiêm khẽ nhếch lên “Như vậy đi, cậu nói 5000 lần từ Diệp Tuyền không phải đồ vật, số rượu dư còn lại có thể miễn cho cậu.”

“Được” Diệp Mạc vội vã đồng ý, cái điều kiện này so với bắt cậu uống rượu còn dễ dàng hơn rất nhiều, hơn nữa, cậu là Diệp Mạc, có phải Diệp Tuyền đâu.

Tiếu Tẫn Nghiêm xem thường cười lạnh một tiếng, nam nhân này quả nhiên chẳng cần đến cái gì gọi là tôn nghiêm nữa rồi…

“Diệp Tuyền không phải đồ vật, Diệp Tuyền không phải đồ vật, Diệp Tuyền không phải đồ vật…” Diệp Mạc nhanh chóng mắng liên hồi, miệng khô lưỡi khô vẫn tiếp tục, trong lòng thì nghĩ, chỉ cần cậu mắng xong, MY sẽ trở lại hùng phong như trước, Thần ca sẽ nhìn cậu với cặp mắt khác xưa, nói không chừng cậu có thể thăng lên chức phó tổng.

Tiếu Tẫn Nghiêm uống rượu, tựa tiếu phi tiếu nhìn Diệp Mạc, lúc đối phương đang tuyệt vọng thì ném cho đối phương một chút hi vọng, đến khi đối phương nảy sinh hi vọng thì lại đả kích đối phương thật mạnh khiến đối phương càng rơi sâu vào vực thẳm tuyệt vọng, xưa nay luôn là lạc thú của Tiếu Tẫn Nghiêm. (Jian: tánh kì =.=) Trên thế gian này, luôn tồn tại loại người không biết tự lượng sức mình, luôn tự cho là mình đã đủ sức chống đỡ tất cả.

Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ không bỏ qua cho MY, càng sẽ không bỏ qua cho Diệp Thần Tuấn, trận phong ba MY để lộ cơ mật này là do hắn một tay tạo thành, dùng tiền mua chuộc kẻ tham lam, để bí mật thương mại của MY bị tiết lộ ra bên ngoài, mục đích đả kích MY thật mạnh, đợi đến khi thành công giết chết Diệp Thần Tuấn ở Đức, hắn sẽ từng bước phá đổ MY, mãi cho đến cuối cùng sẽ thu mua MY. Nếu Diệp Thần Tuấn đã không biết thức thời như vậy, hắn sẽ dùng cách của hắc đạo để đoạt lấy con đường hoàng kim kia.

Và đến lúc đấy, hắn thật muốn nhìn thử xem, tên nam nhân không biết tự lượng sức mình này còn có cái gì làm hậu thuẫn nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện