Cả căn phòng tan tác giống như vừa mới bị một cơn lốc xoáy quét qua vậy, ngay cả chỗ để đặt chân cũng chẳng còn. Diệp Mạc ôm gương mặt sưng đỏ, khó nhọc lết xuống giường, đi về phía phòng khách, ở đó có để rượu thuốc, bôi một chút lên để qua một đêm có thể tiêu sưng.

Đây là lần đầu tiên Diệp Mạc nhìn thấy Tiếu Tẫn Nghiêm mất khống chế đến vậy, tựa như Tu La Địa Ngục, hai mắt bốc lên ngọn lửa đỏ ác liệt, điên cuồng tàn phá tan nát cả gian phòng diện tích không lớn, đồ gia dụng tủ quần áo nứt ngã trên mặt đất, lọ hoa rơi xuống vỡ tan một chỗ, cả cánh cửa phòng ngủ cũng nằm ngay đơ trên đất, chờ khi Diệp Mạc đi tới phòng khách mới phát hiện ra, cái nơi ở nhỏ nhỏ của cậu đã bị Tiếu Tẫn Nghiêm phá hoại hoàn toàn hết cả rồi. 

Cảnh tượng vừa nãy như vẫn còn sờ sờ trước mắt, Tiếu Tẫn Nghiêm gào thét giơ súng lên bắn phá điên loạn một trận trong gian phòng, sau khi bắn đến viên đạn cuối cùng thì lại bắt đầu hất bàn đạp tường, giống như sụp đổ tan vỡ, cuối cùng hai mắt đỏ sọng giận dữ, kéo mạnh tóc Diệp Mạc lôi đến trước mắt, hung tợn nói một tiếng “Con mẹ nó cậu cứ đợi đấy cho tôi!” Tiếp đó đẩy mạnh cửa mà rời đi.

Diệp Mạc nhìn chính mình trong gương, trên mặt một khối xanh một khối, trông y như quỷ, cậu tìm trong đống đồ hỗn độn ngổn ngang trên mặt đất nhặt lấy tăm bông cùng rượu thuốc nhẹ nhàng bôi lên.

Diệp Mạc tới bây giờ cũng chẳng hiểu rõ cái câu nói của mình rốt cuộc đã khiến dây thần kinh của Tiếu Tẫn Nghiêm chấn động bức xúc cỡ nào mà làm cho tên đàn ông khí thế hoành định lại bạo phát đến mức độ này.

Lẽ nào Tiếu Tẫn Nghiêm không chịu chấp nhận kẻ nào dám nghi ngờ tình cảm của hắn đối với cậu kiếp trước? Diệp Mạc trong lòng khinh thường, thực sự là đáng thương, buồn cười, một sinh vật đáng thương.

Đối mặt với gian nhà tan hoang đã gần như trở thành phế tích này, Diệp Mạc chỉ lượm nhặt đại lại một chút gia sản, trong lòng nghĩ ngày mai sẽ chuyển tới ở trong căn nhà mà công ty khen thưởng.

Diệp Mạc biết, Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ không dễ dàng dừng tay với cậu, có lẽ sẽ càng khiến hắn thêm trầm trọng đối phó với cậu, đêm nay không phải là cậu đã thắng một ván sao? Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ càng kiêng kỵ những điều này, Diệp Mạc xin thề rằng cậu sẽ đem tình cảm của hắn đối với cái tên “Diệp Mạc” này xem như lưỡi dao sắc mạnh mẽ đâm vào trái tim của hắn, khiến cho hắn không ngừng đổ máu, làm cho hắn cực kỳ thống khổ bi thương. Chỉ cần hắn lại đến ép buộc cậu, Diệp Mạc sẽ kéo hắn cùng cậu đồng thời chìm vào vạn kiếp bất phục…

Diệp Mạc đột nhiên muốn khóc, nhưng viền mắt cậu khô khốc, không chảy ra nổi một giọt nước mắt, chỉ có thể ngửa đầu lên kiềm chế cảm giác kích động này, Diệp Mạc chợt có cảm giác tuyệt vọng tràn đến, bản thân đang từ từ thay đổi, trái tim tâm hồn từng tinh khiết đẹp đẽ nhất trong mắt Lạc Tần Thiên hiện giờ lại đang bị bóng tối của Tiếu Tẫn Nghiêm từng chút một từng chút một hắc hóa, Diệp Mạc không muốn như vậy, cậu sợ, sợ có một ngày chết đi rồi, anh ấy ở trên thiên đường sẽ ghét bỏ cậu, mặc dù cậu sớm đã không còn sạch sẽ rồi.

……………..

Nói chung là tài sản đã bị Tiếu Tẫn Nghiêm phá hoại gần hết sạch rồi, Diệp Mạc trước tiên gọi cho công ty dọn nhà chuyển bớt đi, đơn giản thu xếp vào hai chiếc rương, sáng sớm hôm sau gọi taxi, trực tiếp chuyển đến nhà mới. Vừa đi vào tiểu khu phong cảnh đẹp đẽ tú lệ, nhìn thấy căn nhà mới xa hoa đẹp đẽ, trong lòng Diệp Mạc cực kỳ kích động, thậm chí quên béng luôn cả chuyện tối hôm qua Tiếu Tẫn Nghiêm ẩu đả rồi bắn súng, tinh thần trong nháy mắt tăng lên không ít, công ty cũng quá thứ dữ a, lại khen thưởng nhân viên hẳn một căn nhà luôn.

Diệp Mạc đặc biệt gọi Lê Cửu tới giúp mình xách rương, Lê Cửu đầu tiên nhìn Diệp Mạc như thể tên tội phạm tày trời, phỉ nhổ hết sức, lúc vô thang máy, giao lại rương cho Diệp Mạc, lộ rõ vẻ ghen tỵ rồi tự ồn ào một hồi, Diệp Mạc chỉ cười ha ha, nhìn chiếc chìa khóa Diệp Thần Tuấn đưa cho cậu tối hôm qua, trong lòng lại kích động không ngớt.

Ít ra ông trời vẫn còn chưa bức tử cậu, bên trong tuyệt vọng vẫn còn được hưởng thụ một chút ngon ngọt.

“Đậu má! Mọi thứ đều có đầy đủ a!” Cửa vừa mới mở ra, Lê Cửu liền hô to lên “Thậm chí khỏi trang hoàng lại luôn, công ty của cậu cũng quá chịu chơi đi!”

Diệp Mạc cũng ngây người, ban đầu còn đang tính toán xem việc tu sửa trang trí thì cần bao nhiêu tiền, bây giờ nhìn lại, căn phòng này quả thực giống như gian phòng ở tầng cao nhất trong Kim Nghê, rộng rãi sáng sủa, không một chút bụi, các vật trang trí lung linh, đơn giản mà sang trọng, các loại vật dụng trong gia đình như sopha, thiết bị điện tử, đầy đủ mọi thứ, loại phòng như này, Diệp Mạc biết rất rõ, căn bản không phải để cho người thuộc cấp bậc như cậu ở.

“Tiểu Tuyền, giờ cậu lên đời quá ha, hoàn toàn có tự tin đi tán gái nha, bao luôn một em tiểu bạch kiểm cũng được a.” Lê Cửu vừa giúp Diệp Mạc xách rương vừa nói đùa.

Diệp Mạc trừng Lê Cửu một cái “Tôi mà là loại người đi bao dưỡng nam nhân hả?”

Lê Cửu nở nụ cười gian manh “Tôi cũng thấy không giống, cậu thích hợp được nam nhân bao dưỡng hơn, mấy gã đàn ông giàu nứt đố đổ vách ngoài kia thích nhất là loại nam nhân nhỏ bé mềm mại da dẻ trắng nõn như cậu vậy nè, ôm rất thoải mái.”

Diệp Mạc căn bản không để ý Lê Cửu đang nói cái gì, mà là phát hiện trên bàn có một tờ giấy trắng, cầm lên nhìn xem, trên tờ giấy viết vài chữ tiêu sái “Chào mừng Tiểu Tuyền của anh đến ở, Thần ca.” (Jian: Muệ, anh zai lãng mạn đáng ieo thế chứ =)))

Viền mắt Diệp Mạc nóng lên, đáy lòng nổi lên một luồng cực kỳ ấm áp, bản thân cậu vẫn còn may mắn lắm.

Giữa lúc Diệp Mạc đang đem đồ đạc trong rương ra sắp xếp bày trí thì điện thoại rung lên, là thư ký của Diệp Thần Tuấn, Bạch Huyên, Diệp Thần Tuấn không có ở công ty nên Diệp Mạc được lên cấp phó tổng lâm thời thay quyền giám đốc xử lý chuyện của công ty.

Ngày hôm nay là cuối tuần, Diệp Mạc biết, nếu không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì Bạch Huyên sẽ không điện thoại đến cho cậu. Mới vừa nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia liền truyền đến thanh âm dồn dập của Bạch Huyên “Không tốt rồi Diệp phó tổng, công ty xảy ra vấn đề rồi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện