Lăng Nghị vừa nói xong, mọi người lập tức hai mắt sáng rỡ ra, lúc Lăng Nghị vẻ mặt lạnh lùng vô cảm đặt một tách trà trước mặt gã đàn ông thô lỗ, cánh tôi đột nhiên bị gã đàn ông mạnh mẽ giữ chặt, xuất phát từ bản năng, Lăng Nghị nhấc tay chuẩn bị vung ra, nhưng chợt nhớ đến lời Phục Luân nói sẽ để cậu đi gặp Mạnh Truyền Tân, Lăng Nghị liền không giãy giụa nữa, để mặc gã đàn ông dùng sức, kéo cậu vào trong lồng ngực hắn.

Một khắc rách nát này, toàn bộ tôn nghiêm, niềm tin, hy vọng của cậu đều bị nghiền xé dập nát, Lăng Nghị biết, Phục Luân chính là muốn hủy hoại toàn bộ dũng khí của cậu khi đối mặt với Tân ca, một người chỉ có thân bại tâm tàn, mới có thể hoàn toàn thần phục mọi thứ, phủ phục trên mặt đất, sống hèn nhát run sợ như con chuột.

Ngồi trong lồng ngực gã đàn ông tóc nâu, Lăng Nghị cúi đầu, gắt gao cắn chặt môi, cậu cứ nghĩ có thể thản nhiên mà đối mặt với những chuyện sắp xảy ra, nhưng khi đối mặt, bản tính trời sinh quật cường cao ngạo lại không cho phép cậu có thể thuyết phục bản thân mình cam chịu sa đọa.

Nếu nhất định phải sa đọa, Lăng Nghị tình nguyện lúc này chính mình đang ở trong lồng ngực Phục Luân…. (Jian: nữa =))))))) bởi vại =))))))))) giống Mạc Mạc dồi =)))))) giống bé Azusa dồi =))))) để Karino rape còn hơn =))))))))

Gã đàn ông hiển nhiên rất bất mãn với phản ứng trầm lặng của Lăng Nghị, gã túm tóc Lăng Nghị ép cậu ngửa trán lên, đột nhiên giơ tay siết chặt lấy cằm Lăng Nghị, hạ môi xuống, Lăng Nghị bị bắt ngửa đầu, bị miệng của gã đàn ông phủ lấy khiến dạ dày cậu kịch liệt quay cuồng muốn nôn ra, cho đến tận hiện tại, người duy nhất khi hôn khiến Lăng Nghị không chút bài xích ngoại trừ Mạnh Truyền Tân ra, có lẽ chỉ có mỗi Phục Luân, là do ba năm ở chung, thân thể Lăng Nghị đã sớm hình thành thói quen để cho Phục Luân vuốt ve xâm chiếm, tuy rằng chính bản thân Lăng Nghị không hề muốn thừa nhận.

Gã đàn ông hiển nhiên phát nghiện, hắn chặt chẽ nắm chặt lấy tóc Lăng Nghị không để cậu nhúc nhích, gia tăng lực đạo nơi miệng, hận không thể hoàn toàn chui vào bên trong miệng Lăng Nghị khuấy đảo long trời lở đất.

Đám đàn ông bên cạnh phấn khích nhìn màn kích tình này, chỉ có Riley thần sắc có chút phức tạp, Lăng Nghị là nam nhân do Phục Luân hạ lệnh thưởng cho bọn họ đùa bỡn, hắn căn bản không có quyền gì để ngăn cản lại, rốt cuộc Phục Luân vẫn là kẻ hắn không thể trêu vào.

“Còn chưa đủ kích thích a” Gã đàn ông tên Ngang châm một điếu thuốc cười to nói. “Phải khai thác thật toàn diện tư vị của tên nằm vùng này mới thỏa”

“Còn không mau lên giúp ta cùng dạy dỗ con mèo hoang này một trận” Gã đàn ông tóc nâu cười gian nói. Những lời này hiển nhiên đã kích động đám đàn ông kia, gã đàn ông thô lỗ vừa hôn Lăng Nghị vừa sốt sắng cởi bỏ mấy cái cúc áo Lăng Nghị đồng thời bàn tay to cũng duỗi vào bên trong áo Lăng Nghị. (Jian: Mọe, làm chương này ức chế vãi nồi >”<)

Lăng Nghị cảm thấy như có một con rắn độc đang bò trườn vào bên trong thân thể cậu, cảm giác sỉ nhục mãnh liệt khiến Lăng Nghị trong phút chốc không muốn tiếp túc, cậu cách lớp vải áo đột nhiên nắm lấy cái tay đang sờ soạng bên trong mình, đầu dùng sức vung lên né tránh môi gã đàn ông, giây tiếp theo giãy giụa muốn đứng lên, thế nhưng thân thể lại bị gã đàn ông dùng sức mạnh ấn lại vào trong lồng ngực.

Gã đàn ông thô lỗ toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, thân hình khổng lồ, sức mạnh dĩ nhiên không thể khinh thường, tuy rằng Lăng Nghị thân thủ rất giỏi, nhưng đầu cậu lại nhỏ, thân thể lại vừa mới bị Phục Luân ở trong nhà bếp xâm chiếm không dùng bôi trơn nghiền ép mấy lần, xương cốt toàn thân đều rã rời cho nên Lăng Nghị rất dễ dàng bị gã đàn ông kiềm trụ lại.

“Sao vậy hả? Mới thế đã chịu không nổi rồi sao?” Đã đàn ông cười tà nhéo nhéo hai má Lăng nghị, khiến mặt Lăng Nghị không thể nhúc nhích nổi, tiếp tục cười nói “Lão tử thích nhất con mồi giãy giụa hấp hối, ngươi không phải nói với thân thủ của ngươi đánh bại bọn ta không thành vấn đề sao? Ta cho phép ngươi phản kháng, chỉ cần ngươi phản kháng, chờ một lát nữa…. ta sẽ muốn ngươi ít đi mấy lần, ha ha ha….”

Bốp! Tiếng cười của gã đàn ông bị Lăng Nghị một quyền đánh gãy, gã đàn ông ôm mặt hướng sang một bên, còn Lăng nghị nhất cơ hội này nhanh chóng từ trên người gã đàn ông nhảy xuống.

“Ái chà, thủ lĩnh bang X lại dễ dàng bị trúng chiêu như thế sao, tiểu gia hỏa này đúng là đủ mạnh a” Ngang cười trêu nói.

Những người khác trong phòng đều lộ ra vẻ mặt châm biếm, thậm chí đến cả bọn bảo vệ cũng đều không nhịn được phát ra tiếng cười.

Gã đàn ông thô lỗ rốt cuộc bạo phát, từ trên sopha đứng lên, duỗi tay phải ra tóm lấy Lăng Nghị, bởi vì phẫn nộ nên chưa kịp phòng thủ đã bị Lăng Nghị theo bản năng dùng chân quét ngang một cái khiến gã ngã nhào trên mặt đất, đầu đập vào trên ghế sopha, gã nóng mặt giận dữ gầm nhẹ.

“Con mẹ nó mày thật to gan! Dám động thủ với lão tử!”

Lăng Nghị biết rõ không ổn, cậu vội vàng lui về phía sau vài bước, sắc mặt khó coi thấp giọng nói “Thực xin lỗi các vị, thuộc hạ thay đổi chủ ý, không thể tiếp tục phụng bồi, thật phi thường xin lỗi, thuộc hạ sẽ đến trước mặt Phục gia lãnh phạt, cáo từ!” Nói xong, Lăng Nghị xoay người bước nhanh về phía cửa ra.

Rốt cuộc, Lăng Nghị vẫn là không có cách nào thuyết phục chính mình chiều theo những bọn người này, cùng lắm ngày mai cậu sẽ không đi gặp Tân ca, nếu bị đám người ngày luân phiên chà đạp, cậu cũng sẽ chẳng còn mặt mũi nào đến trước mặt Mạnh Truyền Tân nữa, nếu đã như vậy thì không bằng giữ lại cho chính mình một chút tôn nghiêm!

“Đứng lại cho ta!” Gã đàn ông tóc nâu đột nhiên từ sopha đứng lên, hét lớn một tiếng “Ngăn cậu ta lại!”

Vừa dứt lời, bảo tiêu của gã đàn ông tóc nâu liền ngăn ở trước người Lăng Nghị, phối hợp với những tên báo tiêu khác, vây xung quanh Lăng Nghị.

Phục Luân vẫn luôn đứng tựa bên ngoài cửa, âm trầm hút thuốc, sắc mặt thản nhiên nghe động tĩnh bên trong, vừa nghe được tiếng bạo hống bên trong, khóe miệng hắn nhếch lên một mạt cười.

Hắn chính là mong đợi sự phản kháng của Lăng Nghị, chỉ có trong thời điểm một người đang có lòng tự trọng mãnh liệt tiến hành tàn phá nó, loại đả kích này mới là lớn nhất!

Phục Luân đã sớm đoán được, với tính cách của Lăng Nghị thì sẽ không dễ dàng để cho đám người này được đắc thủ, nhưng hắn cũng rõ ràng, với thân thể Lăng Nghị vào lúc này, sẽ không phải là đối thủ của bảo tiêu đám người đó!

Cho nên Phục Luân muốn biết, ở thời điểm Lăng Nghị tuyệt vọng nhất, cậu ta sẽ biến thành bộ dạng gì? Hay là, sẽ hét lên lời nào? Bên trong cánh cửa đột nhiên truyền đến thanh âm chiếc bàn bị lật ngửa, tiếng vang của những tách trà rơi xuống vỡ nát, hiển nhiên đã khai chiến, thần sắc Phục Luân không thản nhiên như lúc nãy, hắn hút điếu thuốc trong miệng một cái, nhíu mi, ánh mắt âm trầm nghiêm túc.

Nếu Lăng Nghị không cầu cứu cũng không cầu tha, vậy những người đó…. chẳng phải sẽ liền đắc thủ? Nghĩ đến đây, đáy lòng Phục Luân đột nhiên hụt hẫng một chút, vội vàng lắc lắc đầu, đè nén cơn sóng náo loạn đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng, hút thêm một điếu thuốc khác.

Chờ một lát…. lại chờ thêm một lát nữa….

“Ta cho ngươi ra tay! Ta cho ngươi ra tay!”

Gã đàn ông thô lỗ vừa gào thét vừa siết chặt nắm tay, một quyền lại một quyền đấm thật mạnh vào bụng Lăng Nghị, Lăng Nghị bị hai tên bảo tiêu giữ chặt lấy, không có cách nào nhúc nhích, đau đớn ở bụng khiến cậu muốn khom lưng xuống để giảm bớt thống khổ cũng không thể làm được, máu tươi theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống, chờ khi gã đàn ông xả giận xong, hai tên bảo tiêu cũng buông lỏng tay ra, Lăng Nghị giống như cây non bị đốn hạ, vô lực tê liệt ngã xuống trên mặt đất, hai tay ôm lấy bụng bị chịu mấy cú đấm mạnh, cả ngươi khom lại giống như con tôm bị chấn kinh. (Jian: em thụ này chắc bị ăn hành về thể xác kinh nhất trong truyện, tối ngày bị đánh bị thương TT^TT)

“Xuống tay có phải quá độc ác rồi không?” Nagng đi đến bên cạnh Lăng Nghị, từ trên cao nhìn xuống Lăng Nghị bị đánh đến chật vật, nhướng mày nói “Thế này làm sao lát nữa tiếp nhận được chúng ta? Ta còn đang định chơi một trận song long nhập động a. Thật khó khăn lắm mới kiếm được một món đồ mới mẻ, ngươi không thể khống chế một chút được sao?”

Nam nhân thô lỗ hừ mạnh một tiếng, khom lưng túm lấy cổ áo Lăng Nghị đem Lăng Nghị nhấc lên, xoay người dùng sức nhấn ở trên bàn bi-a, phẫn nộ nói “Lão tử nhiều năm như thế đây là lần đầu tiên bị con mẹ nó một thằng nam kỹ đánh! Các ngươi thích chơi thế nào thì chơi, chơi xong rồi, lão tử tiếp tục đánh!”

Tên đàn ông tóc nâu nhẹ nhàng vứt điếu thuốc trong tay xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh bàn bi-a, nhìn Lăng Nghị hơi thở thoi thóp, nhẹ nhàng cười “Thằng nhóc này cũng cứng cỏi đấy, bị đánh thành ra như vậy rồi, cư nhiên vẫn giữ ánh mắt phẫn hận. Riley, ngươi bất quá cũng tới tiếp đãi bạn nhảy của mình một chút chứ.”

Riley ngồi ở trên sopha chưa động, nhàn nhạt nói “Các ngươi cứ làm trước đi, ta muốn một lát nữa chỉ mình ta một mình hưởng dụng cậu ta, nếu có thể, có lẽ ta sẽ đi xin Phục gia đem cậu ta tặng cho ta”

“Chậc, tình thánh a” Tên đàn ông tóc nâu cười to nói “Vậy chúng ta liền không khách khí nữa”

Tên đàn ông tóc nâu nắm lấy cẳng chân Lăng Nghị đột nhiên kéo mạnh, đem hai chân Lăng Nghị khoát ở trên thắt lưng mình, duỗi tay tháo đi thắt lưng của Lăng nghị, còn những người khác bắt đầu lột quần áo trên người Lăng Nghị, Ngang đứng ở bên kia bàn, cúi người, kiềm trụ lấy mặt Lăng Nghị, hung hăng hôn xuống.

Lăng Nghị chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trong nháy mắt, cậu gần như rơi nước mắt, loại nhục nhã này, cậu không thể tiếp nhận nổi! Tôn nghiêm, kiêu ngạo, niềm tin, tự trọng của cậu, tại đây một khắc, dường như đều biến mất….

Không! Cậu không muốn phải khuất phục như vậy!

“A!!” Ngang la lên một tiếng, che miệng lui về phía sau vài bước, lắp bắp không rõ giận dữ nói “Nó…. nó cư nhiên cắn đầu lưỡi của ta! Đm!”

Gã đàn ông thô lỗ bị Lăng Nghị đánh một quyền khi nãy, thấy Ngang cũng trúng chiêu, lập tức cười ha hả chế giễu. Cảm thấy thập phần mất mặt, Ngang hít thở sau một hơi, trực tiếp đứng trước bàn bi-a, kéo dài hai chân Lăng Nghị, duỗi tay tháo đi thắt lưng của chính minh, bộ mặt dữ tợn quát “Thử xem hôm nay ta không thao chết ngươi!”

Bị hai tên bảo tiêu của gã kiềm trụ hai bên, Lăng Nghị rốt cuộc không còn cách nào tự cứu chính mình, khóe mắt tuyệt vọng ướt đỏ lên, cả người cậu căng thẳng, dùng hết toàn bộ sức lực, khàn cả giọng lớn tiếng tuyệt vọng hô lên!

“Phục Luân!! Cứu tôi!!”

Thanh âm thét lớn của Lăng Nghị giống như một luồng tia chớp, xuyên thấu qua vách tường, trực tiếp chấn động đến màng tai của Phục Luân! Phục Luân đang đứng tựa vào bên ngoài cửa hút thuốc, thân hình bỗng nhiên chấn động, điếu thuốc trong miệng cũng rơi xuống đất.

Trong nháy mắt, Phục Luân giống như bị mất phương hướng, quay đầu nhìn trái nhìn phải, hai giây sau mới đột nhiên phản ứng lại, tiếng gọi kia là từ căn phòng phía sau lưng mình phát ra!

Là thanh âm của Lăng Nghị! Cậu ta hét: Phục Luân!! Cứu tôi!!

Thậm chí trong một thoáng, Phục Luân đã hoàn toàn quên mất ý muốn lúc đầu của chính mình muốn làm nhục Lăng Nghị như thế nào, trong não hắn trống rỗng, giống như bị tiêm vào ma túy, hắn phát điên nhanh chóng xoay người, một chân đá văng cửa phòng! Sau đó trước mắt hắn, là cảnh tượng Lăng Nghị bị ba gã đàn ông đè ở trên bàn bi-a, áo quần hỗn độn, thần sắc bi tuyệt, Phục Luân cảm thấy như ngực mình bỗng nhiên đông cứng lại đau nhói, hắn nhanh chóng đi đến, đẩy tất cả mọi người ra, đem Lăng Nghị từ trên bàn bi-a ôm lên.

Tất cả quay mặt lại nhìn nhau, không biết nên nhìn Phục Luân trước mắt như thế nào.

Phục Luân không để ý đến bất kỳ ai, lạnh lùng nói “Tụ hội hôm nay đến đây kết thúc! Không tiễn!” Nói xong, Phục Luân ôm Lăng Nghị, mắt nhìn thẳng rời nhanh khỏi phòng.

Trước đây mỗi lần tụ hội, những người này đều ở trong lâu đài của Phục Luân dùng cơm trưa, sau đó họp 1 tiếng đồng hồ đàm luận một ít công tác thượng sự, cuối cùng thưởng thức một số trò chơi khẩu vị nặng do Phục Luân bày ra, lần này…. hiển nhiên kết thúc quá sớm.

“Phục gia sẽ không để tâm đến tên tiểu gia hỏa kia đi?”

“Làm sao có thể? Phục gia là ai chứ? Bạo quân Đông Nam Á, hắn mà động tình hẳn trời sẽ rung chuyển mất!”

“Riley, nhìn dáng vẻ Phục gia hẳn sẽ không đem thằng nhóc kia tặng cho ngươi rồi.”

“Chuyện này ta không vội, các ngươi không nghe nói sao? Hàng hóa bán đấu giá ở Địa thị năm nay, nam nhân kia là một trong số đó! Ta không tin, ngoại trừ ta, còn có người khác dám mua được cậu ta!”

“Khẩu khí thật lớn a Riley! Ngươi nói thế khiến chúng ta thật muốn cùng ngươi tranh đấu đấy!”

………………………………..

Phục Luân ôm Lăng Nghị đi qua một hành lang thật dài, đây là một khác tâm tình hắn tốt nhất trong mấy ngày qua, có lẽ chính Phục Luân cũng không cẩn thận suy nghĩ lại, vì sao một tiếng cầu cứu kia của Lăng Nghị lại làm hắn hưng phấn đến tận bây giờ.

“Lăng Nghị, em đã thấy chưa? Trên đời này, chỉ có Phục Luân tôi mới có thể cứu được em, cho nên em chỉ có thể dựa vào tôi!” Phục Luân khẽ cười nói, mặt mày giãn ra, vui sướng nói không nên lời, Lăng Nghị không nói gì, sắc mặt cậu tái nhợt tựa vào ngực Phục Luân, an tĩnh bình thản, nhưng bên trong đôi mắt đen láy thanh lãnh kia, lại cất giấu thật sâu nỗi căm hận tột cùng! (Jian: rầu, em nó ghi hận rầu! =v=’)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện