Tiếu Tẫn Nghiêm cùng Diệp Mạc trở lại biệt thự, hai thằng nhóc mừng phát điên, ton ton chạy tới, ôm lấy chân ba ba mình mong đợi.

Tiểu Diệp Tử ôm lấy chân Diệp Mạc, ngẩng đầu lên, cười cực kỳ xán lạn.

“Mạc ba ba, con nhớ ba lắm a”

Diệp Mạc cúi người ôm lấy Tiểu Diệp Tử lên, nhìn dáng vẻ Tiểu Diệp Tử tròn tròn trắng trắng đáng yêu moe moe, không nhịn được cúi xuống hôn một cái lên khuôn mặt trong veo phấn nộn của Tiểu Diệp Tử.

“Mạc ba ba cũng nhớ con a, mấy ngày nay ở nhà thế nào? Tiểu Phong ca ca có bắt nạt con không?”

Tiểu Diệp Tử cúi đầu, thoáng liếc nhìn Tiểu Phong lại bắt gặp ánh mắt Tiểu Phong cũng đang nhìn mình, trên mặt mang theo nụ cười thâm sâu, Tiểu Diệp Tử thấp giọng kéo dài nói “Không có, ca ca đối với con rất tốt!”

Thấy thằng em mình không tố cáo, trong lòng Tiểu Phong thở phào nhẹ nhõm một cái, tiếp đó kéo lấy góc áo Tiếu Tẫn Nghiêm, vẻ mặt háo hức chờ mong nói “Tiếu lão ba, mấy chiêu ba dạy con đều luyện tập mỗi ngày, khi nào ba sẽ dạy con chiêu mới….”

Tiểu Phong còn chưa nói xong, Tiếu Tẫn Nghiêm liền vội vã bịt miệng Tiểu Phong lại, quay đầu nhìn Diệp Mạc cười thân thiện “Tiểu tử thúi này nói mớ gì không biết nữa, anh có dạy nó cái gì đâu a.”

Khuôn mặt Diệp Mạc liền biến sắc, phẫn nộ nói “Tiếu Tẫn Nghiêm, anh dám dạy Tiểu Phong đánh nhau!”

“Đâu có đâu!” Tiếu Tẫn Nghiêm vẻ mặt hết sức thật thà, tiếp theo buông tay ra, xoa xoa đầu Tiểu Phong, cúi đầu nhe răng cười nói “Tiểu Phong, nói cho Mạc ba ba biết, Tiếu lão ba dạy con cái gì nè?”

Tiểu Phong chớp mắt một cái, nghi hoặc nhìn hai ông ba nhà mình, trong phút chốc thằng bé liền thức thời hiểu rõ, ở trong cái nhà này ai mới đúng là lão đại.

“Tiếu lão ba dạy con làm nam tử hán, vĩnh viễn bảo vệ Mạc ba ba” Tiểu Phong dõng dạc hồi đáp,

Diệp Mạc nghi ngờ nhìn hai cha con vẻ mặt cười gian xảo, hơi nhíu mày, thả Tiểu Diệp Tử xuống, cúi người giúp Tiểu Diệp Tử chỉnh lại quần áo, ôn nhu nói “Tiểu Diệp Tử, về sau con có nhìn thấy Tiểu Phong ca ca học võ với Tiếu lão ba thì phải lập tức đi nói với Mạc ba ba, biết không?”

Tiểu Diệp Tử nửa hiểu nửa không gật đầu, Diệp Mạc thỏa mãn đứng dậy, quay đầu vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm “Anh, đi lên lầu với em!”

Diệp Mạc nói xong, xoay người đi lên lầu, Tiếu Tẫn Nghiêm cười nịnh nọt, đi theo sau như tùy tùng chờ sai bảo.

Nhìn bóng lưng hai ông ba nhà mình, Tiểu Phong bĩu môi, rất không cao hứng tự nhủ thầm “Mình sợ Mạc ba ba thì thôi đi, sao Tiếu lão ba cũng sợ luôn.”

Tiểu Diệp Tử nhìn qua lại rất cao hứng, nghĩ tới ông ba hung dữ nhà mình lại có dáng vẻ cung thuận ngoan ngoãn với Mạc ba ba, đột nhiên Tiểu Diệp Tử cảm thấy cái gì cũng không đáng sợ nữa, Mạc ba ba thương bé nhất mà.

Diệp Mạc đi vào phòng ngủ, trong nháy mắt thoáng như trở lại lúc ban đầu, những vật trang trí trong phòng đều giống hệt như ba năm trước, hoàn mỹ lưu giữ lại tất cả những đồ vật cùng cách bày trí trước đây của chính mình.

Ba năm trước khi Diệp Mạc chết đi, Tiếu Tẫn Nghiêm đã sai người ở trong căn biệt thự khôi phục lại tất cả khung cảnh như khi hắn kết hôn với Diệp Mạc, nỗi nhớ nhung mãnh liệt không có cách nào phát tiết, Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ có thể nhìn ngắm những món đồ vật liên quan đến Diệp Mạc để giảm bớt nỗi thống khổ của chính mình, ngay cả quyển nhật ký kia của Diệp Mạc, cũng bị Tiếu Tẫn Nghiêm lật đi lật lại đến nhàu nát.

“Lão Tiếu,nếu như em thật sự chết đi rồi, anh sẽ sống tiếp như thế nào….” Diệp Mạc quay lưng về phía Tiếu Tẫn Nghiêm, ánh mắt thương trầm, thanh âm êm dịu, tình yêu ở kiếp trước phải mang vác quá nhiều ân oán tình cừu, giờ khắc này đã không còn như trước, trải qua một hồi sinh tử, mọi lỗi lầm đều tan biến, một lần nữa trở lại, nhưng cũng không thể không nhớ tới những đau buồn đã qua.

Tiếu Tẫn Nghiêm đi tới phía sau Diệp Mạc, đưa tay ra ôm lấy eo Diệp Mạc, nhẹ nhàng tựa cằm lên vai Diệp Mạc, nhắm mắt lại nhẹ giọng nói “Sống như đã chết, cả đời đều ở bên trong hối hận, mỗi đêm ôm hũ tro cốt của em, từng lần từng lần một nói xin lỗi, mãi đến tận khi ngủ đi….”

Diệp Mạc cúi thấp đầu, nhiệt khí bên trong viễn mắt bốc lên, nhẹ giọng nói “Lão Tiếu, từ khi em gặp anh, em vẫn luôn phải sống trong thống khổ, đây là anh nợ em, em muốn anh dùng cả đời này để trả lại….”

Tiếu Tẫn Nghiêm càng ôm chặt Diệp Mạc, lồng ngực kề sát ở phía sau lưng Diệp Mạc, khóe miệng khiêu gợi mài miết ở vành tai Diệp Mạc, thấp giọng mở miệng “Cả đời vẫn còn chưa đủ….”

Diệp Mạc lau đi nước mắt nơi khóe mắt, quay đầu ôm eo Tiếu Tẫn Nghiêm, vẻ mặt thành thật nói “Em đã ký vào đơn rồi, hình như chúng ta đã ly hôn.”

Tiếu Tẫn Nghiêm vừa nghe, lập tức hoảng hốt, luôn miệng nói “Lần ly hôn đó chỉ là hiểu lầm, anh…. Tiếu Tẫn Nghiêm anh xin thề….”

“Được rồi, anh không cần phải thề.” Diệp Mạc ngắt lời Tiếu Tẫn Nghiêm, không nhịn được cười nói “Bồi thường cho em một hôn lễ là được.”

Tiếu Tẫn Nghiêm lộ vẻ mặt vui mừng, ôm chặt lấy Diệp Mạc, kích động nói “Được! Anh sẽ lập tức đi lo liệu!”

“Em muốn mời ít người thôi” Diệp Mạc nghiêm túc nói “Hiện tại em dùng gương mặt thật của mình, em sợ người khác sẽ cho rằng Tiếu Tẫn Nghiêm anh hai hôn”

“Được, cái gì cũng đều nghe lời em!”

“Đúng rồi lão Tiếu, sau này ở trong nhà này….”

“Tất cả mọi việc đều do em quyết định!” Tiếu Tẫn Nghiêm lập tức nói tiếp, khiến cho Diệp Mạc không khỏi khẽ bật cười một trận.

Diệp Mạc một lần nữa đến ở, tòa biệt thự này giống như được hồi phục sức sống, có Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm mất đi nụ cười suốt ba năm qua cuối cùng cũng lộ ra được nụ cười xuất phát từ nội tâm, căn biệt thự không còn u ám ảm đạm ngột ngạt như trước nữa, thật giống như hết thảy mọi tối tăm đều được xua tan đi khi Diệp Mạc trở lại.

Tiếu Tẫn Nghiêm thì cực kỳ sủng Diệp Mạc, ngoài thời gian làm việc thì đều lấy Diệp Mạc làm trung tâm mà xoay tròn, còn đám thủ hạ của Tiếu Tẫn Nghiêm cũng để Trình Tử Thâm làm đại diện đến gặp Diệp Mạc nói lời xin lỗi, Trình Tử Thâm biết rõ, lúc trước chính mình đã khinh bỉ xem thường Diệp Mạc, gây ra thương tổn lớn cho Diệp Mạc, hiện tại đã biết được chân tướng rõ ràng, dưới mắt bọn họ, Diệp Mạc không còn là một người nhu nhược vô năng nữa.

Dựa theo yêu cầu của Diệp Mạc, hôn lễ rất đơn giản, không có đội hình xa hoa, không có khung cảnh hoành tráng truyền thông rầm rộ, chỉ là một giáo đường bình thường, theo nghi thức bình thường, người được mời đến dự cũng đều là người quen.

Cuộc hôn nhân này, là một khởi đầu mới của Diệp Mạc và Tiếu Tẫn Nghiêm, sở dĩ Diệp Mạc không hy vọng hôn lễ của mình được tổ chức quá xa hoa hoành tráng, cũng không hoàn toàn là bởi vì hai lần kết hôn ở trong hai thân thể khác nhau, mà là bởi vì từ đáy lòng Diệp Mạc, cậu hy vọng mình và Tiếu Tẫn Nghiêm có thể bước tiếp bên nhau trong một khung cảnh bình dị đơn thuần, sẽ như những đôi vợ chồng ở bên nhau cho đến khi già đi, an lành, bình yên, trong lòng không còn vướng bận gì cả, nắm tay nhau đến khi xế chiều. Diệp Mạc không hy vọng tình yêu của cậu với Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ oanh oanh liệt liệt thế nào cả, đời này chấp niệm của cậu rất đơn giản, đối với Diệp Mạc mà nói, hiện tại chỉ cần mỗi ngày đều được nhìn thấy Tiếu Tẫn Nghiêm, vậy là đã đủ rồi.

Trên đài tuyên thệ, Diệp Mạc mỉm cười, nói ra câu “Em đồng ý” Chỉ một câu nói đơn giản vậy thôi, cũng khiến Tiếu Tẫn Nghiêm khóe mắt ướt đi.

Nếu như thời gian quay trở lại đoạn thời gian đen tối Diệp Mạc bị Tiếu Tẫn Nghiêm giam cầm trong tuyệt vọng, có lẽ sẽ không có người nào tin tưởng nổi, giữa hai người bọn họ, sẽ thật sự nảy sinh một loại tình cảm đó là yêu, chẳng biết từ bao giờ, hận đã thành yêu, yêu lại thành hận, đến lần cuối cùng, hận, lần thứ hai lại trở thành yêu.

Thế giới này chính là không công bằng, thiên sứ tâm chết thân diệt, hai lần luân hồi, nhưng cũng không chạy trốn được lao tù ác ma, nhưng cuối cùng vẫn có được một cái kết công bằng, bởi tình yêu liều lĩnh điên cuồng của ác ma, mà rốt cuộc thiên sứ cũng có được tình yêu.

“Mạc Mạc…” Tiếu Tẫn Nghiêm ôm lấy eo Diệp Mạc, cúi đầu xuống hôn Diệp Mạc, hai tay Diệp Mạc tự nhiên vòng lấy Tiếu Tẫn Nghiêm, sớm đã quên mất phía dưới có bao nhiêu con mắt đang nhìn lên, ngẩng mặt lên, cười nghênh hợp với nụ hôn nồng nhiệt của Tiếu Tẫn Nghiêm…..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện