Mấy ngày tiếp theo, Diệp Mạc không gặp lại Tiếu Tẫn Nghiêm nữa, với lại việc đi ra đi vào căn biệt thự cũng rất tự do.
Tiếu Tẫn Nghiêm đưa cho cậu một tấm thẻ, Diệp Mạc không cần kiểm tra cũng thừa biết con số bên trong cao tới đáng sợ, cậu rút ra một ít tiền mặt để tiêu vặt, Diệp Mạc lặng lẽ đem tấm thẻ giấu đi, tính là chờ tới 2 tháng sau sẽ ra nước ngoài dùng số tiền này mua cho mình với em gái một ngôi nhà để ở.
Mấy bữa nay Diệp Mạc đi tìm hiểu rõ một chuyện, chính là thân phận thực sự của Diệp Tuyền, thân thể mà cậu đang mang.
Diệp Mạc nghe nói cái người tên Hạ Hải Long kia là cha của Diệp Tuyền, hồi còn trẻ ông ta đi cho vay nặng lãi, sau đó dựa vào tài sản của cha vợ mà thành lập một công ty riêng ở thành phố X, bản thân ông ta tích lũy được một số tài sản nhất định, chỉ có điều mấy năm gần đây bị tập đoàn Hoàng Sát chèn ép, cuối cùng dẫn tới phá sản.
Diệp Mạc đối với các thương nhân ở thành phố X không có ấn tượng gì tốt đẹp cả, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi Tiếu Tẫn Nghiêm.
Cả cái tên Hạ Hải Long kia mười phần chính là gian thương, chỉ có điều ông ta không có làm việc độc ác quyết đoán tới mức tuyệt tình như Tiếu Tẫn Nghiêm nên mới phải nhận lấy kết quả bi đát như thế.
Tới ngày thứ 4 thì Tiếu Tẫn Nghiêm xuất hiện, thân mang một bộ âu phục màu đen làm bằng thủ công cắt may tinh xảo đứng trước mặt Diệp Mạc, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt vẫn giữ nguyên không có gì thay đổi.
Tiếu Tẫn Nghiêm đưa Diệp Mạc đi dạo sắp các cửa hàng xa xỉ đại cao cấp, chỉ vào một món đồ đối với Diệp Mạc mà nói là giá trên trời, vô cùng bình thản lên tiếng nói “Thích gì thì lấy đi.”
Diệp Mạc cảm thấy rất kỳ quái, giờ phút này ngoài trừ cảm thấy hình như Tiếu Tẫn Nghiêm đang có âm mưu gì đó rất kinh thiên động địa thì cậu chẳng nghĩ ra một lý do nào khác để giải thích chuyện này.
Phía sau là hai tên vệ sĩ đeo kính đen cùng với quản lý cửa hàng mặt cười nịnh nọt theo đuôi.
Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên ôm lấy vai Diệp Mạc, trong nháy mắt, Diệp Mạc chỉ cảm thấy thân thể cứng đờ, tiếp theo đó chính là một giọng nam rất có từ tính vô cùng ôn nhu “Đừng nhúc nhích, trên đầu em có bụi.” Vừa dứt lời, một cơn gió nhẹ thổi qua tóc Diệp Mạc.
Diệp Mạc hơi mở miệng ra, lúc này không tìm ra được ngôn từ nào để diễn tả sự ngạc nhiên của cậu, cái người đàn ông trước mặt này vẫn là Tiếu Tẫn Nghiêm sao? Vẫn là cái tên ác ma hung dữ đã từng bóp cổ của cậu bao nhiêu lần sao? Vẻ kinh ngạc trên mặt Diệp Mạc thu vào trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, hoàn toàn là do thụ sủng nhược kinh, ẩn trong đôi mắt đen lóe lên tia kiêu ngạo tinh quái, nụ cười nhàn nhạt nổi lên trên khóe miệng Tiếu Tẫn Nghiêm, giống như quỷ Satan được ánh mặt trời chiếu rọi khắp, trong nháy mắt thoát ra mị lực mê người.
Diệp Mạc còn đang thấp thỏm lo âu khúm núm, bị Tiếu Tẫn Nghiêm ôm lấy eo đi vào bên trong cửa hàng, dư quang nơi khóe mắt vô tình liếc qua một góc nhỏ bên trong, vờ như không chú ý tới.
“Có người chụp lén.” Diệp Mạc nhỏ giọng nói.
Tiếu Tẫn Nghiêm không trả lời, tiếp tục ôm eo Diệp Mạc đi tới. Mà Diệp Mạc cũng không dám nói chuyện nữa, mặc dù được Tiếu Tẫn Nghiêm to lớn ôm lấy người, Diệp Mạc vẫn cảm thấy thân thể lạnh cóng như đang ở ngoài trời đông giá rét.
Lúc trở lại xe, Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn ngồi trên xe bình thản đọc báo, Diệp Mạc cẩn thận từng ti từng tí một cố gắng không để Tiếu Tẫn Nghiêm phát hiện mà dịch chuyển thân thể, cậu chỉ muốn ngồi cách xa Tiếu Tẫn Nghiêm ra một chút.
“Muốn chơi trò lạt mềm với tôi không có hiệu quả đâu.” Tiếu Tẫn Nghiêm không ngẩng đầu, thanh âm lạnh lùng phát ra, Diệp Mạc giống như một bé ngoan biết nghe lời, lập tức ngồi thẳng lại.
“Tôi chẳng qua là cảm thấy nóng, muốn ngồi gần cửa sổ thôi mà.” Diệp Mạc bình tĩnh nói.
“Tôi hy vọng là cậu nên tự biết thân phận của mình.” Tiếu Tẫn Nghiêm đặt tờ báo trên tay xuống, lạnh lùng nhìn Diệp Mạc “Cậu là con trai kẻ thù của Tiếu Tẫn Nghiêm tôi, mặc dù tôi đã đồng ý sẽ không đem món nợ của cha cậu tính sổ lên đầu cậu, nhưng cậu nên nhớ cho kỹ, dám câu dẫn tôi, kết cục có thể so với cái chết còn thảm hơn.”
Diệp Mạc thật muốn cười, trong lòng muốn đáp trả lại một tiếng cám ơn.
Bất kệ Tiếu Tẫn Nghiêm muốn lợi dụng cậu để thực hiện âm mưu gì đi chăng nữa, thì cũng đều là chuyện của những tên kinh doanh ác đấu với nhau. Điều quan trọng chính là, nhờ ơn ông trời cho cậu cơ hội sống lại lần thứ hai, Diệp Mạc mới nghe được câu nói mà kiếp trước đối với cậu là xa xỉ nhất… (Jian: là câu đừng có hòng dụ tôi của thằng Nghiêm ấy =.=’ gớm, chả biết ai dụ ai)
Những lời nói này của Tiếu Tẫn Nghiêm đối với Diệp Mạc mà nói không hề có chút xíu đáng sợ nào cả, bởi vì với Diệp Mạc, bị Tiếu Tẫn Nghiêm xem thường coi rẻ mới là điều hạnh phúc đấy.
Tiếu Tẫn Nghiêm đưa cho cậu một tấm thẻ, Diệp Mạc không cần kiểm tra cũng thừa biết con số bên trong cao tới đáng sợ, cậu rút ra một ít tiền mặt để tiêu vặt, Diệp Mạc lặng lẽ đem tấm thẻ giấu đi, tính là chờ tới 2 tháng sau sẽ ra nước ngoài dùng số tiền này mua cho mình với em gái một ngôi nhà để ở.
Mấy bữa nay Diệp Mạc đi tìm hiểu rõ một chuyện, chính là thân phận thực sự của Diệp Tuyền, thân thể mà cậu đang mang.
Diệp Mạc nghe nói cái người tên Hạ Hải Long kia là cha của Diệp Tuyền, hồi còn trẻ ông ta đi cho vay nặng lãi, sau đó dựa vào tài sản của cha vợ mà thành lập một công ty riêng ở thành phố X, bản thân ông ta tích lũy được một số tài sản nhất định, chỉ có điều mấy năm gần đây bị tập đoàn Hoàng Sát chèn ép, cuối cùng dẫn tới phá sản.
Diệp Mạc đối với các thương nhân ở thành phố X không có ấn tượng gì tốt đẹp cả, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi Tiếu Tẫn Nghiêm.
Cả cái tên Hạ Hải Long kia mười phần chính là gian thương, chỉ có điều ông ta không có làm việc độc ác quyết đoán tới mức tuyệt tình như Tiếu Tẫn Nghiêm nên mới phải nhận lấy kết quả bi đát như thế.
Tới ngày thứ 4 thì Tiếu Tẫn Nghiêm xuất hiện, thân mang một bộ âu phục màu đen làm bằng thủ công cắt may tinh xảo đứng trước mặt Diệp Mạc, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt vẫn giữ nguyên không có gì thay đổi.
Tiếu Tẫn Nghiêm đưa Diệp Mạc đi dạo sắp các cửa hàng xa xỉ đại cao cấp, chỉ vào một món đồ đối với Diệp Mạc mà nói là giá trên trời, vô cùng bình thản lên tiếng nói “Thích gì thì lấy đi.”
Diệp Mạc cảm thấy rất kỳ quái, giờ phút này ngoài trừ cảm thấy hình như Tiếu Tẫn Nghiêm đang có âm mưu gì đó rất kinh thiên động địa thì cậu chẳng nghĩ ra một lý do nào khác để giải thích chuyện này.
Phía sau là hai tên vệ sĩ đeo kính đen cùng với quản lý cửa hàng mặt cười nịnh nọt theo đuôi.
Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên ôm lấy vai Diệp Mạc, trong nháy mắt, Diệp Mạc chỉ cảm thấy thân thể cứng đờ, tiếp theo đó chính là một giọng nam rất có từ tính vô cùng ôn nhu “Đừng nhúc nhích, trên đầu em có bụi.” Vừa dứt lời, một cơn gió nhẹ thổi qua tóc Diệp Mạc.
Diệp Mạc hơi mở miệng ra, lúc này không tìm ra được ngôn từ nào để diễn tả sự ngạc nhiên của cậu, cái người đàn ông trước mặt này vẫn là Tiếu Tẫn Nghiêm sao? Vẫn là cái tên ác ma hung dữ đã từng bóp cổ của cậu bao nhiêu lần sao? Vẻ kinh ngạc trên mặt Diệp Mạc thu vào trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, hoàn toàn là do thụ sủng nhược kinh, ẩn trong đôi mắt đen lóe lên tia kiêu ngạo tinh quái, nụ cười nhàn nhạt nổi lên trên khóe miệng Tiếu Tẫn Nghiêm, giống như quỷ Satan được ánh mặt trời chiếu rọi khắp, trong nháy mắt thoát ra mị lực mê người.
Diệp Mạc còn đang thấp thỏm lo âu khúm núm, bị Tiếu Tẫn Nghiêm ôm lấy eo đi vào bên trong cửa hàng, dư quang nơi khóe mắt vô tình liếc qua một góc nhỏ bên trong, vờ như không chú ý tới.
“Có người chụp lén.” Diệp Mạc nhỏ giọng nói.
Tiếu Tẫn Nghiêm không trả lời, tiếp tục ôm eo Diệp Mạc đi tới. Mà Diệp Mạc cũng không dám nói chuyện nữa, mặc dù được Tiếu Tẫn Nghiêm to lớn ôm lấy người, Diệp Mạc vẫn cảm thấy thân thể lạnh cóng như đang ở ngoài trời đông giá rét.
Lúc trở lại xe, Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn ngồi trên xe bình thản đọc báo, Diệp Mạc cẩn thận từng ti từng tí một cố gắng không để Tiếu Tẫn Nghiêm phát hiện mà dịch chuyển thân thể, cậu chỉ muốn ngồi cách xa Tiếu Tẫn Nghiêm ra một chút.
“Muốn chơi trò lạt mềm với tôi không có hiệu quả đâu.” Tiếu Tẫn Nghiêm không ngẩng đầu, thanh âm lạnh lùng phát ra, Diệp Mạc giống như một bé ngoan biết nghe lời, lập tức ngồi thẳng lại.
“Tôi chẳng qua là cảm thấy nóng, muốn ngồi gần cửa sổ thôi mà.” Diệp Mạc bình tĩnh nói.
“Tôi hy vọng là cậu nên tự biết thân phận của mình.” Tiếu Tẫn Nghiêm đặt tờ báo trên tay xuống, lạnh lùng nhìn Diệp Mạc “Cậu là con trai kẻ thù của Tiếu Tẫn Nghiêm tôi, mặc dù tôi đã đồng ý sẽ không đem món nợ của cha cậu tính sổ lên đầu cậu, nhưng cậu nên nhớ cho kỹ, dám câu dẫn tôi, kết cục có thể so với cái chết còn thảm hơn.”
Diệp Mạc thật muốn cười, trong lòng muốn đáp trả lại một tiếng cám ơn.
Bất kệ Tiếu Tẫn Nghiêm muốn lợi dụng cậu để thực hiện âm mưu gì đi chăng nữa, thì cũng đều là chuyện của những tên kinh doanh ác đấu với nhau. Điều quan trọng chính là, nhờ ơn ông trời cho cậu cơ hội sống lại lần thứ hai, Diệp Mạc mới nghe được câu nói mà kiếp trước đối với cậu là xa xỉ nhất… (Jian: là câu đừng có hòng dụ tôi của thằng Nghiêm ấy =.=’ gớm, chả biết ai dụ ai)
Những lời nói này của Tiếu Tẫn Nghiêm đối với Diệp Mạc mà nói không hề có chút xíu đáng sợ nào cả, bởi vì với Diệp Mạc, bị Tiếu Tẫn Nghiêm xem thường coi rẻ mới là điều hạnh phúc đấy.
Danh sách chương