Tiếu Tẫn Nghiêm sau khi rời khỏi Thiên Đường thì chạy lang thang trên đường thành phố X, chạy lung lung lang tang không có phương hướng không có mục đích, ủ dột buồn bực ngồi ở trong xe, đập mạnh một chưởng lên tay lái, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng sét đánh bất biến, giống như một chút nhiệt độ xung quanh cũng không chạm được đến người hắn.
Những năm gần đây, trong lòng hắn ngập tràn lòng thù hận muốn báo thù, lên kế hoạch khiến những kẻ thù đã hãm hại gia đình hắn tất cả đều đem hủy diệt tới vạn kiếp bất phục, giống như tín ngưỡng duy nhất của hắn chính là báo thù, Tiếu Tẫn Nghiêm nghĩ tới, một ngày nào đó sau khi tiêu diệt hết toàn bộ kẻ thù, hắn sẽ ôm ấp yêu thương cùng người con trai hắn yêu nhất một đời chung sống hạnh phúc sung sướng đến hết cuối đời, có thể là do cả đời hắn đã làm quá nhiều chuyện ác, nên cho dù hắn phú khả địch quốc, vẫn vô cùng đáng thương không thể nào giữ được tình yêu của chính mình, ở trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, cái chết của Diệp Mạc chính là báo ứng của ông trời dành cho hắn.
Ở trên đời này, thứ hắn không thể nào dứt bỏ chính là phần tình cảm ấy đã bị dập tắt, hắn lại trở nên tội nghiệp đến mức phải đi điên cuồng tìm kiếm hình bóng người yêu trên người khác.
Cảnh đêm ở thành phố X đẹp đẽ lung linh huyền ảo, xe cộ qua lại tấp nập nơi đường phố phồn hoa sầm uất với những tòa nhà cao tầng chọc trời, nơi này gần như chính là vương quốc của Tiếu Tẫn Nghiêm, đất đá đúc thành tất cả giống như một lao tù lạnh lẽo.
Diệp Mạc đã từng nói với Tiếu Tẫn Nghiêm, bản thân cậu chính là đang sống trong lao tù do hắn tạo ra, sống không bằng chết, chỉ cần dám bước ra khỏi lao tù ấy thì chính là phản bội. Tiếu Tẫn Nghiêm làm sao từng không biết lý do chân chính hắn muốn giam cầm Diệp Mạc lại là vì cái gì, chỉ là ở trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, càng khóa chặt cậu lại thì càng có được tình yêu của cậu, chỉ cần có thể mỗi đêm đều được ôm cậu, chỉ cần có thể ở những lúc cậu đang ngơ ngẩn suy nghĩ mà đến sờ soạng cậu, hôn môi cậu, thì tình yêu này hiện hữu mới rõ ràng, thậm chí hắn có thể vì Diệp Mạc trả giá cả tính mạng của mình, nhưng hắn không có cách nào khoan dung bất kỳ nhân tố nhỏ bé nào khiến Diệp Mạc rời bỏ hắn, hành động cũng vậy, suy nghĩ cũng vậy, bất kỳ một hành vi phản bội của cậu cũng đủ khiến hắn nổi điên lên giận dữ.
Tiếu Tẫn Nghiêm tự hiểu rõ, hắn không nên đến đây, đến nơi này chỉ khiến hắn bất giác cảm thấy bản thân mình thật đáng thương, tối hôm qua hắn đã nói hắn sẽ không trở lại tìm nam nhân này nữa, điều hắn muốn, chính là để nam nhân này chủ động bò lên giường của Tiếu Tẫn Nghiêm hắn, kế hoạch đang được thực thi, chỉ là Tiếu Tẫn Nghiêm không nghĩ tới, người không kiềm chế được đầu tiên lại chính là hắn.
Bản thân như vậy khiến Tiếu Tẫn Nghiêm căm ghét vô cùng, đây chính biểu hiện của sự nhu nhược, truy tìm hình bóng Diệp Mạc nữa sẽ chỉ khiến lý tính của hắn trở thành trò cười. Điều này, tuyệt đối không cho phép.
Tiếu Tẫn Nghiêm ném điếu thuốc trong tay xuống, lúc chuẩn bị khởi động xe rời đi, chợt một chiếc xe Ferrari màu xám bạc chậm rãi xuất hiện ở trung tâm tầm nhìn của hắn, chiếc xe này, Tiếu Tẫn Nghiêm nhớ rằng, nó là của Diệp Thần Tuấn.
………..
Dùng bữa xong, Diệp Thần Tuấn đưa Diệp Mạc đi dạo rất nhiều nơi, lái xe căng gió, trên đường cứ huyên thuyên vui vẻ tán gẫu với nhau, tính tình Diệp Thần Tuấn ôn hòa, nói chuyện với Diệp Mạc lại có chút hài hước, vốn dĩ tâm trạng Diệp Mạc đang hơi u ám rất nhanh liền hứng khởi đối đáp cùng Diệp Thần Tuấn nói chuyện rôm rả, cười cực kỳ vui vẻ, không để ý đến trong lúc nói chuyện nhiều lần bị Diệp Thần Tuấn nắm tay lôi kéo, dường như chính cậu đang từng bước một bị Diệp Thần Tuấn nhu tình tấn công.
Tối nay đối với Diệp Thần Tuấn mà nói, chuyện thành công nhất chính là đã thuyết phục được Diệp Mạc nhận một căn nhà sang trọng do chính anh đã sớm chuẩn bị kỹ càng cho cậu, đương nhiên là Diệp Thần Tuấn lấy danh nghĩa công ty nói với Diệp Mạc. Vì để cho Diệp Mạc chấp nhận đồng ý mà trước đó Diệp Thần Tuấn đã chuẩn bị hai căn nhà, một căn đưa cho Diệp Mạc còn căn còn lại đưa cho một tinh anh trong công ty. Sau khi tin tưởng lời giải thích của Diệp Thần Tuấn, Diệp Mạc nở nụ cười cực kỳ xán lạn, thật sự nghĩ rằng do thể hiện xuất sắc trong công việc mà cậu được nhận nó. Có điều ở trong mắt Diệp Thần Tuấn, công hiến của Diệp Mạc thật sự không ngừng lại ở việc nhận một căn nhà đơn giản như vậy.
Tâm trạng Diệp Mạc gần như đã rất dễ chịu sảng khoái, sau khi được Diệp Thần Tuấn đưa trở về phòng trọ, Diệp Mạc cười ha ha xuống xe, vừa định ngước cổ nói tiếng tạm biệt, Diệp Thần Tuấn cũng từ trong xe bước ra.
“Đêm nay có vui không?” Diệp Thần Tuấn cười đi tới trước mặt Diệp Mạc, thành thục xoa xoa mái tóc Diệp Mạc.
“Vui lắm!” Diệp Mạc cười rực rỡ tươi sáng như đứa trẻ, gật đầu liên tục, được công ty khen tặng cả một căn nhà, có thể không vui được sao.
Diệp Thần Tuấn vuốt mái tóc đen ngắn mềm mại của Diệp Mạc, ngón tay thon dài chậm rãi hướng về phía dưới, phủ lên gò má thanh tú của Diệp Mạc, thanh âm ôn hòa nói “Vui là tốt rồi.”
Diệp Mạc bị ánh mắt đột nhiên nhu tình của Diệp Thần Tuấn làm cho ngạc nhiên ngây ngẩn, hai mắt nghi hoặc mê man nhìn ngũ quan anh tuấn của Diệp Thần Tuấn, nhưng cậu không gỡ bàn tay ấm áp đang ôm lấy mặt mình.
“Tiểu Tuyền, anh hôn em được không?” Thanh âm Diệp Thần Tuấn êm dịu, giống như chiếc lông vũ nhẹ nhàng vuốt trên mặt Diệp Mạc, Diệp Mạc giật mình nhìn Diệp Thần Tuấn, thân thể cứng đờ không nhúc nhích, trong óc ầm ầm nổ tung, lẽ nào Thần ca lại thích cậu? “Thần…Thần ca…anh…” Diệp Mạc lắp ba lắp bắp ngước mặt nhìn Diệp Thần Tuấn.
“Coi như là lời chúc ngủ ngon với Thần ca.” Diệp Thần Tuấn khẽ cười nói, nhìn vẻ mặt của Diệp Mạc thôi cũng đủ đoán được nam nhân bé nhỏ này vốn chẳng chuẩn bị sẵn tâm lý gì cả.
“Muốn hôn… chúc ngủ ngon sao…” Đôi mắt mê man của Diệp Mạc vừa mới chớp nhẹ một cái, nụ hôn của Diệp Thần Tuấn đã nhẹ nhàng rơi vào giữa hai lông mày Diệp Mạc, dịu dàng nhẹ nhàng, Diệp Mạc giống như bị điện giật, thân thể cứng ngắc tại chỗ.
“Tiểu Tuyền, anh thích em…”
Những năm gần đây, trong lòng hắn ngập tràn lòng thù hận muốn báo thù, lên kế hoạch khiến những kẻ thù đã hãm hại gia đình hắn tất cả đều đem hủy diệt tới vạn kiếp bất phục, giống như tín ngưỡng duy nhất của hắn chính là báo thù, Tiếu Tẫn Nghiêm nghĩ tới, một ngày nào đó sau khi tiêu diệt hết toàn bộ kẻ thù, hắn sẽ ôm ấp yêu thương cùng người con trai hắn yêu nhất một đời chung sống hạnh phúc sung sướng đến hết cuối đời, có thể là do cả đời hắn đã làm quá nhiều chuyện ác, nên cho dù hắn phú khả địch quốc, vẫn vô cùng đáng thương không thể nào giữ được tình yêu của chính mình, ở trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, cái chết của Diệp Mạc chính là báo ứng của ông trời dành cho hắn.
Ở trên đời này, thứ hắn không thể nào dứt bỏ chính là phần tình cảm ấy đã bị dập tắt, hắn lại trở nên tội nghiệp đến mức phải đi điên cuồng tìm kiếm hình bóng người yêu trên người khác.
Cảnh đêm ở thành phố X đẹp đẽ lung linh huyền ảo, xe cộ qua lại tấp nập nơi đường phố phồn hoa sầm uất với những tòa nhà cao tầng chọc trời, nơi này gần như chính là vương quốc của Tiếu Tẫn Nghiêm, đất đá đúc thành tất cả giống như một lao tù lạnh lẽo.
Diệp Mạc đã từng nói với Tiếu Tẫn Nghiêm, bản thân cậu chính là đang sống trong lao tù do hắn tạo ra, sống không bằng chết, chỉ cần dám bước ra khỏi lao tù ấy thì chính là phản bội. Tiếu Tẫn Nghiêm làm sao từng không biết lý do chân chính hắn muốn giam cầm Diệp Mạc lại là vì cái gì, chỉ là ở trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm, càng khóa chặt cậu lại thì càng có được tình yêu của cậu, chỉ cần có thể mỗi đêm đều được ôm cậu, chỉ cần có thể ở những lúc cậu đang ngơ ngẩn suy nghĩ mà đến sờ soạng cậu, hôn môi cậu, thì tình yêu này hiện hữu mới rõ ràng, thậm chí hắn có thể vì Diệp Mạc trả giá cả tính mạng của mình, nhưng hắn không có cách nào khoan dung bất kỳ nhân tố nhỏ bé nào khiến Diệp Mạc rời bỏ hắn, hành động cũng vậy, suy nghĩ cũng vậy, bất kỳ một hành vi phản bội của cậu cũng đủ khiến hắn nổi điên lên giận dữ.
Tiếu Tẫn Nghiêm tự hiểu rõ, hắn không nên đến đây, đến nơi này chỉ khiến hắn bất giác cảm thấy bản thân mình thật đáng thương, tối hôm qua hắn đã nói hắn sẽ không trở lại tìm nam nhân này nữa, điều hắn muốn, chính là để nam nhân này chủ động bò lên giường của Tiếu Tẫn Nghiêm hắn, kế hoạch đang được thực thi, chỉ là Tiếu Tẫn Nghiêm không nghĩ tới, người không kiềm chế được đầu tiên lại chính là hắn.
Bản thân như vậy khiến Tiếu Tẫn Nghiêm căm ghét vô cùng, đây chính biểu hiện của sự nhu nhược, truy tìm hình bóng Diệp Mạc nữa sẽ chỉ khiến lý tính của hắn trở thành trò cười. Điều này, tuyệt đối không cho phép.
Tiếu Tẫn Nghiêm ném điếu thuốc trong tay xuống, lúc chuẩn bị khởi động xe rời đi, chợt một chiếc xe Ferrari màu xám bạc chậm rãi xuất hiện ở trung tâm tầm nhìn của hắn, chiếc xe này, Tiếu Tẫn Nghiêm nhớ rằng, nó là của Diệp Thần Tuấn.
………..
Dùng bữa xong, Diệp Thần Tuấn đưa Diệp Mạc đi dạo rất nhiều nơi, lái xe căng gió, trên đường cứ huyên thuyên vui vẻ tán gẫu với nhau, tính tình Diệp Thần Tuấn ôn hòa, nói chuyện với Diệp Mạc lại có chút hài hước, vốn dĩ tâm trạng Diệp Mạc đang hơi u ám rất nhanh liền hứng khởi đối đáp cùng Diệp Thần Tuấn nói chuyện rôm rả, cười cực kỳ vui vẻ, không để ý đến trong lúc nói chuyện nhiều lần bị Diệp Thần Tuấn nắm tay lôi kéo, dường như chính cậu đang từng bước một bị Diệp Thần Tuấn nhu tình tấn công.
Tối nay đối với Diệp Thần Tuấn mà nói, chuyện thành công nhất chính là đã thuyết phục được Diệp Mạc nhận một căn nhà sang trọng do chính anh đã sớm chuẩn bị kỹ càng cho cậu, đương nhiên là Diệp Thần Tuấn lấy danh nghĩa công ty nói với Diệp Mạc. Vì để cho Diệp Mạc chấp nhận đồng ý mà trước đó Diệp Thần Tuấn đã chuẩn bị hai căn nhà, một căn đưa cho Diệp Mạc còn căn còn lại đưa cho một tinh anh trong công ty. Sau khi tin tưởng lời giải thích của Diệp Thần Tuấn, Diệp Mạc nở nụ cười cực kỳ xán lạn, thật sự nghĩ rằng do thể hiện xuất sắc trong công việc mà cậu được nhận nó. Có điều ở trong mắt Diệp Thần Tuấn, công hiến của Diệp Mạc thật sự không ngừng lại ở việc nhận một căn nhà đơn giản như vậy.
Tâm trạng Diệp Mạc gần như đã rất dễ chịu sảng khoái, sau khi được Diệp Thần Tuấn đưa trở về phòng trọ, Diệp Mạc cười ha ha xuống xe, vừa định ngước cổ nói tiếng tạm biệt, Diệp Thần Tuấn cũng từ trong xe bước ra.
“Đêm nay có vui không?” Diệp Thần Tuấn cười đi tới trước mặt Diệp Mạc, thành thục xoa xoa mái tóc Diệp Mạc.
“Vui lắm!” Diệp Mạc cười rực rỡ tươi sáng như đứa trẻ, gật đầu liên tục, được công ty khen tặng cả một căn nhà, có thể không vui được sao.
Diệp Thần Tuấn vuốt mái tóc đen ngắn mềm mại của Diệp Mạc, ngón tay thon dài chậm rãi hướng về phía dưới, phủ lên gò má thanh tú của Diệp Mạc, thanh âm ôn hòa nói “Vui là tốt rồi.”
Diệp Mạc bị ánh mắt đột nhiên nhu tình của Diệp Thần Tuấn làm cho ngạc nhiên ngây ngẩn, hai mắt nghi hoặc mê man nhìn ngũ quan anh tuấn của Diệp Thần Tuấn, nhưng cậu không gỡ bàn tay ấm áp đang ôm lấy mặt mình.
“Tiểu Tuyền, anh hôn em được không?” Thanh âm Diệp Thần Tuấn êm dịu, giống như chiếc lông vũ nhẹ nhàng vuốt trên mặt Diệp Mạc, Diệp Mạc giật mình nhìn Diệp Thần Tuấn, thân thể cứng đờ không nhúc nhích, trong óc ầm ầm nổ tung, lẽ nào Thần ca lại thích cậu? “Thần…Thần ca…anh…” Diệp Mạc lắp ba lắp bắp ngước mặt nhìn Diệp Thần Tuấn.
“Coi như là lời chúc ngủ ngon với Thần ca.” Diệp Thần Tuấn khẽ cười nói, nhìn vẻ mặt của Diệp Mạc thôi cũng đủ đoán được nam nhân bé nhỏ này vốn chẳng chuẩn bị sẵn tâm lý gì cả.
“Muốn hôn… chúc ngủ ngon sao…” Đôi mắt mê man của Diệp Mạc vừa mới chớp nhẹ một cái, nụ hôn của Diệp Thần Tuấn đã nhẹ nhàng rơi vào giữa hai lông mày Diệp Mạc, dịu dàng nhẹ nhàng, Diệp Mạc giống như bị điện giật, thân thể cứng ngắc tại chỗ.
“Tiểu Tuyền, anh thích em…”
Danh sách chương