“Ba ba, không phải ba hứa sẽ đưa con đi công viên chơi trò chơi rồi sao?”
Một cậu bé nhỏ nhỏ tròn tròn chạy tới trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, ôm lấy một chân Tiếu Tẫn Nghiêm, ngẩng đầu mở to mắt oan ức nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm.
Tiếu Tẫn Nghiêm cúi người ôm lấy cậu bé kia lên, trên mặt bớt đi một phần lãnh khốc, ôn nhu an ủi “Dạo này ba ba bận lắm, lần sau dẫn con đi có được không?”
Đây là lần đầu tiên trong suốt 3 năm qua, Tiếu Tẫn Nghiêm lộ ra được ôn nhu, hắn đã quen máu lạnh, sớm đã không còn biết bản thân mình còn có chút tình cảm con người nào không.
“Không muốn.” Bé con chu miệng nhỏ, bất mãn oán giận nói “Lần nào ba ba cũng gạt con.”
“Chiều nay ba ba phải đi công tác, mấy ngày nữa sẽ không về, nếu như con muốn đi thì ba ba bảo Tây thúc thúc dẫn con đi.”
“Không muốn, con chỉ muốn ba ba thôi.” Bé con ôm lấy cái cổ Tiếu Tẫn Nghiêm, đỏ cả mắt.
“Nghe lời” Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm có phần nghiêm khắc, đưa bé con giao cho người hầu bên cạnh “Đưa nó đi học thêm đi.”
Bé con thấy ba ba sắc mặt trở nên nghiêm túc, cũng không dám nói gì nữa, ở trong mắt bé, dáng vẻ tức giận của ba ba còn đáng sợ hơn cả yêu quái =))
Bé trai này là đứa nhỏ mà Tiếu Tẫn Nghiêm đã nhận nuôi cách đây 2 năm, Tiếu Tẫn Nghiêm khi đặt tên cho bé đã quyết định dùng tên mình và tên Diệp Mạc cộng lại, cuối cùng lấy cái tên là Diệp Tiếu.
Tiểu Diệp Tử dung mạo xinh đẹp đáng yêu, khiến người ta vô cùng yêu thích, ngoan ngoãn hiểu chuyện, tính tình dịu ngoan, một chút cũng không vì có người cha tài sản phú khả địch quốc mà trở nên hư hỏng vòi vĩnh, có điểm tương tự giống như Diệp Mạc vậy.
Tiếu Tẫn Nghiêm lo cho Tiểu Diệp Tử đầy đủ mọi thứ, bởi vì trong tiềm thức của hắn, đã xem Tiểu Diệp Tử là con trai của mình và Diệp Mạc, nhưng nội tâm hắn kể từ khi Diệp Mạc chết đi đã cô tịch một mảnh, thế nên hắn đối với đứa bé này cũng không thể hiện quá nhiều tình phụ tử thắm thiết.
Tiếu Tẫn Nghiêm biết bản thân không thể làm một người cha hoàn mỹ, thế nên hắn chỉ có thể cho Tiểu Diệp Tử vật chất sung túc, tương lai mọi thứ hết thảy đều giao cho đứa bé này, thế nên Tiếu Tẫn Nghiêm để Diệp Tiếu tiếp nhận sự giáo dục ưu tú nhất, để cho Tiểu Diệp Tử chỉ mới 4 tuổi đã là một đứa trẻ thông minh khôn ngoan nhất so với những đứa trẻ cùng trang lứa.
Những đứa trẻ nhà giàu mà thiếu thốn tình thương gia đình, sẽ bị dưỡng thành hai loại tính cách, một là loại hung hăng càn quấy, còn một loại khác là trầm lặng hướng nội.
Tiểu Diệp Tử, không nghi ngờ chính là loại thứ hai.
Người hầu dẫn Tiểu Diệp Tử rời đi, bé con bước hai ba bước, quay đầu lại nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, giọt nước mắt rưng rưng nơi viền mắt, xoay một vòng tiếp tục bước đi.
Tiếu Tẫn Nghiêm quay người ngồi xuống trên ghế salong, có chút uể oại nặn nặn mi tâm, lạnh lùng nói “Chiều nay mấy giờ xuất phát.”
“Ba giờ chiều” Mạnh Truyền Tâm nghiêm nghị đáp, thấy Tiếu Tẫn Nghiêm nhắm mắt lại, vẻ mặt âm u, lại tiếp tục mở miệng nói “Tân ca, hay là mang tiểu thiếu gia cùng đi, coi như là cho tiểu thiếu gia mở mang tầm mắt, nếu như trên đường đi có tiểu thiếu gia đi cùng thì sẽ… không quá tẻ nhạt.”
Mạnh Truyền Tân nói như vậy, cũng là hi vọng Tiếu Tẫn Nghiêm có thể ở có thời gian ở chung với con trai nhiều hơn, bởi vì chỉ có khi ở trước mặt Tiểu Diệp Tử thì Tiếu Tẫn Nghiêm mới lộ ra được nhu tình hiếm thấy, lúc này, mọi người mới có cảm giác được rằng Tiếu Tẫn Nghiêm cũng là một con người có tình cảm chứ không phải là một cỗ máy chỉ biết làm việc.
Khoảng thời gian 3 năm, không phải là quá dài nhưng cũng không xem là quá ngắn, trong 3 năm này, không có ai thấy được Tiếu Tẫn Nghiêm nở nụ cười thật lòng, thậm chí không ai biết được hắn đang suy nghĩ gì, thế lực của hắn hiện tại đã không ai sánh bằng, thậm chí càng lúc càng hung hăng mở rộng, nhưng bản thân Tiếu Tẫn Nghiêm lại ngày càng lãnh khốc khủng bố, thậm chí người muốn làm hắn vui lòng cũng không dám tùy tiện tới gần.
Tiếu Tẫn Nghiêm giống như mất đi khái niệm về thời gian, chỉ có khi nhìn Tiểu Diệp Tử từng ngày lớn dần lên, Tiếu Tẫn Nghiêm mới bỗng phát hiện, hóa ra Mạc Mạc đã mất đi được 3 năm rồi.
Thời gian có thể xóa đi tất cả, câu nói này, Tiếu Tẫn Nghiêm một chút cũng không cảm nhận được, ở trong mắt mọi người, hắn vẫn là lão đại hắc bạch hai đạo kiêu hùng thống trị, chỉ có duy nhất mình Tiếu Tẫn Nghiêm tự biết, trong lòng hắn, vẫn không ngừng đau đớn, luôn chịu cô độc dày vò bên trong thế giới lạnh giá âm u.
Tiếu Tẫn Nghiêm đứng dậy đi lên lầu “Vậy mang Diệp Tiếu cùng đi, chuyện này cậu đi sắp xếp, tôi lên lầu nghỉ ngơi trước, một tiếng sau gọi tôi.”
“Vâng”
……………………
Giữa mùa đông ấy, Tiếu Tẫn Nghiêm nắm tay Tiểu Diệp Tử bước xuống phi cơ, thành phố T vẫn còn tuyết rơi đầy, Tiếu Tẫn Nghiêm vẻ mặt lạnh lùng không nói gì còn Tiểu Diệp Tử thì hưng phấn nhiều lắm, đây là lần đầu tiên bé được đi xa nhà, hơn nữa còn được ba ba dẫn theo, bé luôn mong ước mình cũng giống như những bạn nhỏ khác được cha mình sủng trong lòng bàn tay, đối với Tiểu Diệp Tử mà nói, chuyến đi lần này với ba ba là tràn ngập chờ mong.
“Ba ba, ở đây có công viên trò chơi không?”
Trên đường đi tới khách sạn, bé con nằm nhoài trên đùi Tiếu Tẫn Nghiêm, tràn ngập chờ mong nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm mặt không hề cảm xúc nói.
Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn đang nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe, mãi đến tận khi Tiểu Diệp Tử kêu vài tiếng ba ba, Tiếu Tẫn Nghiêm mới hoàn hồn.
“Bây giờ về khách sạn trước, chờ ba ba hết bận sẽ dẫn con đi tìm.” Tiếu Tẫn Nghiêm vuốt tóc bé con, ôn nhu nói.
Bé con mím mím miệng nhỏ, oan ức cúi đầu không tiếp tục nói nữa.
Có thể có một lần cơ hội được ở riêng với con trai mình, ngược lại Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không muốn lãng phí, nghĩ đến chuyện đến giờ bản thân mình đối với Tiểu Diệp Tử vẫn chưa làm được bao nhiêu trách nhiệm làm cha, Tiếu Tẫn Nghiêm quả thực có dự định lần này mang theo con trai đi sẽ đưa con đi công viên vui vẻ chơi một ngày.
Đến khách sạn, sau khi cẩn thận sắp xếp xong xuôi mọi việc, Tiếu Tẫn Nghiêm liền dẫn Tiểu Diệp Tử đến một công viên cách khách sạn không xa, bởi vì trên đường đến, Tiếu Tẫn Nghiêm vô tình thấy công viên có một đám trẻ con đang chơi ném tuyết.
Công viên rất lớn, bên trong có vài đôi tình nhân đang ngồi, hoặc là nam nhân hoặc nữ nhân dẫn theo con đến chơi, ngồi trên ghế nhìn con mình cách đó không xa đang nô đùa.
Tiếu Tẫn Nghiêm đơn độc tìm ghế tựa không có người ngồi để ngồi xuống, chỉ vào cách đó không xa có một đám trẻ con nhìn qua đều là con nít 4, 5 tuổi, nhẹ giọng nói.
“Diệp Tiếu, lát nữa ba ba dẫn con tới công viên trò chơi, bây giờ con lại chơi với các bạn kia đi, chơi mệt ba ba sẽ dẫn con đi chỗ khác.”
Bé con lo lắng nhìn đám trẻ con đang chơi đùa vui vẻ cách đó không xa kia, yếu ớt mở miệng nói “Ba ba, lỡ bọn họ không thích con thì làm sao bây giờ?”
Chẳng trách bé con lại nói như vậy, cho tới bây giờ, Diệp Tiếu vẫn luôn học cùng những gia sư tài giỏi Tiếu Tẫn Nghiêm mời về dạy kèm ở nhà, chưa từng đưa bé tới mấy chỗ như nhà trẻ, Tiểu Diệp Tử không hề có cơ hội tiếp xúc với đám trẻ con cùng tuổi, cộng thêm Tiếu Tẫn Nghiêm quyền cao thế lớn, rất nhiều người biết căn bản không dám để cho con mình chơi đùa với Tiểu Diệp Tử, ở trong mắt bọn họ, trẻ con đùa giỡn không biết chừng mực, lỡ như có gây tổn thương gì đến con trai của Tiếu Tẫn Nghiêm, hậu quả cũng giống hết như làm Tiếu Tẫn Nghiêm bị thương vậy.
Tiếu Tẫn Nghiêm an ủi xoa xoa đầu bé con “Bọn họ không có nhận ra con, chỉ cần con không quấy rối, bọn họ khẳng định sẽ đồng ý để con chơi cùng.”
“Có thật không?”
Bị Tiếu Tẫn Nghiêm dăm ba câu lừa đảo, bé con liền rất vui vẻ chạy về phía đám trẻ con, đều cùng là con nít như nhau, Tiểu Diệp Tử rất nhanh đã cùng đám trẻ con kia hòa nhập chơi đùa cùng với nhau, sinh động như con thỏ nhỏ.
Tiếu Tẫn Nghiêm hai tay mở ra khoát trên thành ghế, tựa lưng vào, hai chân bắt chéo, ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn bầu trời tuyết rơi trắng xóa, những khi chỉ có một mình hắn, cảm giác cô đơn mạnh mẽ liền xông lên đầu, ba năm qua, đều là như vậy.
Trời đầy tuyết rơi rất đẹp, như một loại ảo ảnh, giống như đặt mình trong mộng cảnh, Tiếu Tẫn Nghiêm chậm rãi nhắm hai mắt lại, tùy ý để hoa tuyết rơi trên mặt mình, chậm rãi hòa than thành nước từ hai gò má chảy xuống.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, trong công viên rất nhiều người đã rời đi, đám trẻ con đang nô đùa cũng từng nhóc được người nhà tới đón về, trên mặt tuyết trống vắng thưa thớt, chỉ còn lại hai thằng nhóc.
“Ê đồ ngốc, người ở bên kia là ba ba cậu hả?” Một đứa vẻ trai dáng vẻ khôi ngô tuấn tú nhìn qua chỉ mới 4, 5 tuổi, chỉ vào Tiếu Tẫn Nghiêm cách đó không xa đang dựa vào trên ghế dài chợp mắt, nói với Tiểu Diệp Tử “Trông thật giống kẻ xấu a.”
“Ba ba tớ không phải người xấu, còn nữa, tôi không phải đồ ngốc!” Tiểu Diệp Tử lập tức hùng dũng oai vệ phản bác.
Bé trai tuấn tú nhìn qua rất rắn rỏi, cao hơn Tiểu Diệp Tử một tí, cũng là lão đại trong mắt mấy đứa nhỏ cùng tuổi trong công viên này.
Bé trai nhìn chằm chằm vào Tiếu Tẫn Nghiêm không nhúc nhích, nghiêng đầu nghi ngờ nói “Này đồ ngốc, ba ba cậu vẫn ngồi bất động ở chỗ đó, có phải đã chết rồi không?”
Tiểu Diệp Tử vẫn không hiểu chết nghĩa là gì, nhưng bé biết cái từ này không tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hiện lên vẻ giận dữ, tức giận ngẩng đầu nhìn người trước mắt.
Cái tên này từ lúc bắt đầu chơi ném tuyết vẫn luôn bắt nạt bé, cứ gọi bé là đồ ngốc đồ ngốc không ngừng, bây giờ còn bắt nạt cả ba của bé nữa.
“Ba ba tôi không chết!! Còn nữa, tôi không phải là đồ ngốc!!”
“Không chết thì không chết, la lớn cái gì.” Bé trai ngoáy ngoáy lỗ tai, không nhịn được nói “Đúng rồi đồ ngốc, tuyết rơi lớn như vậy, sao cậu không gọi ba ba của cậu đưa về nhà a? Ba ba của tôi sẽ tới đón tôi bây giờ.”
Tiểu Diệp Tử ngồi xổm người xuống, ngón tay chọt chọt tuyết trên đất, nhỏ giọng nói “Tôi muốn ở lại chơi một lúc nữa, đi về, sẽ không được chơi lại.” Nói rồi, lại đột nhiên ngẩng đầu nhỏ lên, oan ức kéo dài nói “Tôi không phải là đồ ngốc mà.”
Bé trai suy ngẫm một lúc, tựa hồ cảm thấy Tiểu Diệp Tử rất đáng thương, liền cũng ngồi xổm xuống, cười hì hò nói “Vậy trước khi ba ba tôi đến, tôi với cậu cùng đắp người tuyết đi, cậu có biết đắp không đồ ngốc? Gọi tôi một tiếng Phong ca ca, tôi sẽ dạy cậu.”
Tiểu Diệp Tử rốt cuộc khóc, nước mắt lã chã rơi xuống, oan ức nhìn bé trai, nức nở nói “Tôi không có phải là đồ ngốc.”
“Đồ ngốc, cậu khóc cái gì a? Ba ba tôi nói rồi, nam tử hán là không được rơi nước mắt, tôi không thèm chơi với cậu nữa, cậu ở đây một mình đi.” Bé trai nói xong, đứng dậy liền muốn đi.
Khó khăn lắm mới kết được một người bạn, Tiểu Diệp Tử cũng không muốn mất đi, vội vàng kéo áo bé trai lại “Đừng đi mà, tôi không khóc nữa.” Nói rồi, giơ cái tay nhỏ lên lau nước mắt, khuôn mặt tươi cười “Ca ca, dạy tôi đắp người tuyết đi.”
Bé trai cười ha ha hai tiếng, xoay người xoa xoa đầu Tiểu Diệp Tử “Đúng là một tiểu đồ ngốc biết nghe lời”
Vừa dứt lời, Tiểu Diệp Tử nước mắt lại rớt xuống “Tôi… không phải đồ ngốc….”
(Jian: đậu mè cute =)))) vại chớ đứa nào dám gọi bé con là đồ ngốc là bị cháu nó cho ăn bụp liền =))))) )
…………………..
Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn nhắm mắt lại, nhưng hắn có thể cảm giác được tuyết rơi càng lúc càng lớn, khi hắn do dự có cần lập tức đưa Diệp Tiếu về hay không, thì đột nhiên cảm giác ánh sáng xung quanh tối lại, tiếp đó trên đỉnh đầu truyền đến một trận thanh âm ôn hòa quen thuộc. “Tiên sinh, tuyết rơi lớn rồi, nên đưa con về nhà, nếu không con sẽ bị cảm lạnh.”
Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên mở mắt ra, một gương mặt thanh tú tinh khiết đột nhiên hiển hiện ở đỉnh đầu của hắn, mang theo nụ cười ôn hòa mê người, khiến cho Tiếu Tẫn Nghiêm nhất thời thất thần.
Nam nhân đứng ở phía sau ghế tựa, cầm ô, vừa vặn che khuất đi hoa tuyết từ trên trời rơi xuống đầu Tiếu Tẫn Nghiêm đang tựa ở trên ghế.
Tiếu Tẫn Nghiêm kinh ngạc nhìn nam nhân trong tầm mắt này, thậm chí quên hết thảy mọi động tác.
Nam nhân nở nụ cười khách khí với Tiếu Tẫn Nghiêm, sau đó hướng về bé trai cách đó không xa đang đắp người tuyết hô “Tiểu Phong, về nhà thôi”
Một cậu bé nhỏ nhỏ tròn tròn chạy tới trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm, ôm lấy một chân Tiếu Tẫn Nghiêm, ngẩng đầu mở to mắt oan ức nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm.
Tiếu Tẫn Nghiêm cúi người ôm lấy cậu bé kia lên, trên mặt bớt đi một phần lãnh khốc, ôn nhu an ủi “Dạo này ba ba bận lắm, lần sau dẫn con đi có được không?”
Đây là lần đầu tiên trong suốt 3 năm qua, Tiếu Tẫn Nghiêm lộ ra được ôn nhu, hắn đã quen máu lạnh, sớm đã không còn biết bản thân mình còn có chút tình cảm con người nào không.
“Không muốn.” Bé con chu miệng nhỏ, bất mãn oán giận nói “Lần nào ba ba cũng gạt con.”
“Chiều nay ba ba phải đi công tác, mấy ngày nữa sẽ không về, nếu như con muốn đi thì ba ba bảo Tây thúc thúc dẫn con đi.”
“Không muốn, con chỉ muốn ba ba thôi.” Bé con ôm lấy cái cổ Tiếu Tẫn Nghiêm, đỏ cả mắt.
“Nghe lời” Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm có phần nghiêm khắc, đưa bé con giao cho người hầu bên cạnh “Đưa nó đi học thêm đi.”
Bé con thấy ba ba sắc mặt trở nên nghiêm túc, cũng không dám nói gì nữa, ở trong mắt bé, dáng vẻ tức giận của ba ba còn đáng sợ hơn cả yêu quái =))
Bé trai này là đứa nhỏ mà Tiếu Tẫn Nghiêm đã nhận nuôi cách đây 2 năm, Tiếu Tẫn Nghiêm khi đặt tên cho bé đã quyết định dùng tên mình và tên Diệp Mạc cộng lại, cuối cùng lấy cái tên là Diệp Tiếu.
Tiểu Diệp Tử dung mạo xinh đẹp đáng yêu, khiến người ta vô cùng yêu thích, ngoan ngoãn hiểu chuyện, tính tình dịu ngoan, một chút cũng không vì có người cha tài sản phú khả địch quốc mà trở nên hư hỏng vòi vĩnh, có điểm tương tự giống như Diệp Mạc vậy.
Tiếu Tẫn Nghiêm lo cho Tiểu Diệp Tử đầy đủ mọi thứ, bởi vì trong tiềm thức của hắn, đã xem Tiểu Diệp Tử là con trai của mình và Diệp Mạc, nhưng nội tâm hắn kể từ khi Diệp Mạc chết đi đã cô tịch một mảnh, thế nên hắn đối với đứa bé này cũng không thể hiện quá nhiều tình phụ tử thắm thiết.
Tiếu Tẫn Nghiêm biết bản thân không thể làm một người cha hoàn mỹ, thế nên hắn chỉ có thể cho Tiểu Diệp Tử vật chất sung túc, tương lai mọi thứ hết thảy đều giao cho đứa bé này, thế nên Tiếu Tẫn Nghiêm để Diệp Tiếu tiếp nhận sự giáo dục ưu tú nhất, để cho Tiểu Diệp Tử chỉ mới 4 tuổi đã là một đứa trẻ thông minh khôn ngoan nhất so với những đứa trẻ cùng trang lứa.
Những đứa trẻ nhà giàu mà thiếu thốn tình thương gia đình, sẽ bị dưỡng thành hai loại tính cách, một là loại hung hăng càn quấy, còn một loại khác là trầm lặng hướng nội.
Tiểu Diệp Tử, không nghi ngờ chính là loại thứ hai.
Người hầu dẫn Tiểu Diệp Tử rời đi, bé con bước hai ba bước, quay đầu lại nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, giọt nước mắt rưng rưng nơi viền mắt, xoay một vòng tiếp tục bước đi.
Tiếu Tẫn Nghiêm quay người ngồi xuống trên ghế salong, có chút uể oại nặn nặn mi tâm, lạnh lùng nói “Chiều nay mấy giờ xuất phát.”
“Ba giờ chiều” Mạnh Truyền Tâm nghiêm nghị đáp, thấy Tiếu Tẫn Nghiêm nhắm mắt lại, vẻ mặt âm u, lại tiếp tục mở miệng nói “Tân ca, hay là mang tiểu thiếu gia cùng đi, coi như là cho tiểu thiếu gia mở mang tầm mắt, nếu như trên đường đi có tiểu thiếu gia đi cùng thì sẽ… không quá tẻ nhạt.”
Mạnh Truyền Tân nói như vậy, cũng là hi vọng Tiếu Tẫn Nghiêm có thể ở có thời gian ở chung với con trai nhiều hơn, bởi vì chỉ có khi ở trước mặt Tiểu Diệp Tử thì Tiếu Tẫn Nghiêm mới lộ ra được nhu tình hiếm thấy, lúc này, mọi người mới có cảm giác được rằng Tiếu Tẫn Nghiêm cũng là một con người có tình cảm chứ không phải là một cỗ máy chỉ biết làm việc.
Khoảng thời gian 3 năm, không phải là quá dài nhưng cũng không xem là quá ngắn, trong 3 năm này, không có ai thấy được Tiếu Tẫn Nghiêm nở nụ cười thật lòng, thậm chí không ai biết được hắn đang suy nghĩ gì, thế lực của hắn hiện tại đã không ai sánh bằng, thậm chí càng lúc càng hung hăng mở rộng, nhưng bản thân Tiếu Tẫn Nghiêm lại ngày càng lãnh khốc khủng bố, thậm chí người muốn làm hắn vui lòng cũng không dám tùy tiện tới gần.
Tiếu Tẫn Nghiêm giống như mất đi khái niệm về thời gian, chỉ có khi nhìn Tiểu Diệp Tử từng ngày lớn dần lên, Tiếu Tẫn Nghiêm mới bỗng phát hiện, hóa ra Mạc Mạc đã mất đi được 3 năm rồi.
Thời gian có thể xóa đi tất cả, câu nói này, Tiếu Tẫn Nghiêm một chút cũng không cảm nhận được, ở trong mắt mọi người, hắn vẫn là lão đại hắc bạch hai đạo kiêu hùng thống trị, chỉ có duy nhất mình Tiếu Tẫn Nghiêm tự biết, trong lòng hắn, vẫn không ngừng đau đớn, luôn chịu cô độc dày vò bên trong thế giới lạnh giá âm u.
Tiếu Tẫn Nghiêm đứng dậy đi lên lầu “Vậy mang Diệp Tiếu cùng đi, chuyện này cậu đi sắp xếp, tôi lên lầu nghỉ ngơi trước, một tiếng sau gọi tôi.”
“Vâng”
……………………
Giữa mùa đông ấy, Tiếu Tẫn Nghiêm nắm tay Tiểu Diệp Tử bước xuống phi cơ, thành phố T vẫn còn tuyết rơi đầy, Tiếu Tẫn Nghiêm vẻ mặt lạnh lùng không nói gì còn Tiểu Diệp Tử thì hưng phấn nhiều lắm, đây là lần đầu tiên bé được đi xa nhà, hơn nữa còn được ba ba dẫn theo, bé luôn mong ước mình cũng giống như những bạn nhỏ khác được cha mình sủng trong lòng bàn tay, đối với Tiểu Diệp Tử mà nói, chuyến đi lần này với ba ba là tràn ngập chờ mong.
“Ba ba, ở đây có công viên trò chơi không?”
Trên đường đi tới khách sạn, bé con nằm nhoài trên đùi Tiếu Tẫn Nghiêm, tràn ngập chờ mong nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm mặt không hề cảm xúc nói.
Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn đang nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe, mãi đến tận khi Tiểu Diệp Tử kêu vài tiếng ba ba, Tiếu Tẫn Nghiêm mới hoàn hồn.
“Bây giờ về khách sạn trước, chờ ba ba hết bận sẽ dẫn con đi tìm.” Tiếu Tẫn Nghiêm vuốt tóc bé con, ôn nhu nói.
Bé con mím mím miệng nhỏ, oan ức cúi đầu không tiếp tục nói nữa.
Có thể có một lần cơ hội được ở riêng với con trai mình, ngược lại Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không muốn lãng phí, nghĩ đến chuyện đến giờ bản thân mình đối với Tiểu Diệp Tử vẫn chưa làm được bao nhiêu trách nhiệm làm cha, Tiếu Tẫn Nghiêm quả thực có dự định lần này mang theo con trai đi sẽ đưa con đi công viên vui vẻ chơi một ngày.
Đến khách sạn, sau khi cẩn thận sắp xếp xong xuôi mọi việc, Tiếu Tẫn Nghiêm liền dẫn Tiểu Diệp Tử đến một công viên cách khách sạn không xa, bởi vì trên đường đến, Tiếu Tẫn Nghiêm vô tình thấy công viên có một đám trẻ con đang chơi ném tuyết.
Công viên rất lớn, bên trong có vài đôi tình nhân đang ngồi, hoặc là nam nhân hoặc nữ nhân dẫn theo con đến chơi, ngồi trên ghế nhìn con mình cách đó không xa đang nô đùa.
Tiếu Tẫn Nghiêm đơn độc tìm ghế tựa không có người ngồi để ngồi xuống, chỉ vào cách đó không xa có một đám trẻ con nhìn qua đều là con nít 4, 5 tuổi, nhẹ giọng nói.
“Diệp Tiếu, lát nữa ba ba dẫn con tới công viên trò chơi, bây giờ con lại chơi với các bạn kia đi, chơi mệt ba ba sẽ dẫn con đi chỗ khác.”
Bé con lo lắng nhìn đám trẻ con đang chơi đùa vui vẻ cách đó không xa kia, yếu ớt mở miệng nói “Ba ba, lỡ bọn họ không thích con thì làm sao bây giờ?”
Chẳng trách bé con lại nói như vậy, cho tới bây giờ, Diệp Tiếu vẫn luôn học cùng những gia sư tài giỏi Tiếu Tẫn Nghiêm mời về dạy kèm ở nhà, chưa từng đưa bé tới mấy chỗ như nhà trẻ, Tiểu Diệp Tử không hề có cơ hội tiếp xúc với đám trẻ con cùng tuổi, cộng thêm Tiếu Tẫn Nghiêm quyền cao thế lớn, rất nhiều người biết căn bản không dám để cho con mình chơi đùa với Tiểu Diệp Tử, ở trong mắt bọn họ, trẻ con đùa giỡn không biết chừng mực, lỡ như có gây tổn thương gì đến con trai của Tiếu Tẫn Nghiêm, hậu quả cũng giống hết như làm Tiếu Tẫn Nghiêm bị thương vậy.
Tiếu Tẫn Nghiêm an ủi xoa xoa đầu bé con “Bọn họ không có nhận ra con, chỉ cần con không quấy rối, bọn họ khẳng định sẽ đồng ý để con chơi cùng.”
“Có thật không?”
Bị Tiếu Tẫn Nghiêm dăm ba câu lừa đảo, bé con liền rất vui vẻ chạy về phía đám trẻ con, đều cùng là con nít như nhau, Tiểu Diệp Tử rất nhanh đã cùng đám trẻ con kia hòa nhập chơi đùa cùng với nhau, sinh động như con thỏ nhỏ.
Tiếu Tẫn Nghiêm hai tay mở ra khoát trên thành ghế, tựa lưng vào, hai chân bắt chéo, ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn bầu trời tuyết rơi trắng xóa, những khi chỉ có một mình hắn, cảm giác cô đơn mạnh mẽ liền xông lên đầu, ba năm qua, đều là như vậy.
Trời đầy tuyết rơi rất đẹp, như một loại ảo ảnh, giống như đặt mình trong mộng cảnh, Tiếu Tẫn Nghiêm chậm rãi nhắm hai mắt lại, tùy ý để hoa tuyết rơi trên mặt mình, chậm rãi hòa than thành nước từ hai gò má chảy xuống.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, trong công viên rất nhiều người đã rời đi, đám trẻ con đang nô đùa cũng từng nhóc được người nhà tới đón về, trên mặt tuyết trống vắng thưa thớt, chỉ còn lại hai thằng nhóc.
“Ê đồ ngốc, người ở bên kia là ba ba cậu hả?” Một đứa vẻ trai dáng vẻ khôi ngô tuấn tú nhìn qua chỉ mới 4, 5 tuổi, chỉ vào Tiếu Tẫn Nghiêm cách đó không xa đang dựa vào trên ghế dài chợp mắt, nói với Tiểu Diệp Tử “Trông thật giống kẻ xấu a.”
“Ba ba tớ không phải người xấu, còn nữa, tôi không phải đồ ngốc!” Tiểu Diệp Tử lập tức hùng dũng oai vệ phản bác.
Bé trai tuấn tú nhìn qua rất rắn rỏi, cao hơn Tiểu Diệp Tử một tí, cũng là lão đại trong mắt mấy đứa nhỏ cùng tuổi trong công viên này.
Bé trai nhìn chằm chằm vào Tiếu Tẫn Nghiêm không nhúc nhích, nghiêng đầu nghi ngờ nói “Này đồ ngốc, ba ba cậu vẫn ngồi bất động ở chỗ đó, có phải đã chết rồi không?”
Tiểu Diệp Tử vẫn không hiểu chết nghĩa là gì, nhưng bé biết cái từ này không tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hiện lên vẻ giận dữ, tức giận ngẩng đầu nhìn người trước mắt.
Cái tên này từ lúc bắt đầu chơi ném tuyết vẫn luôn bắt nạt bé, cứ gọi bé là đồ ngốc đồ ngốc không ngừng, bây giờ còn bắt nạt cả ba của bé nữa.
“Ba ba tôi không chết!! Còn nữa, tôi không phải là đồ ngốc!!”
“Không chết thì không chết, la lớn cái gì.” Bé trai ngoáy ngoáy lỗ tai, không nhịn được nói “Đúng rồi đồ ngốc, tuyết rơi lớn như vậy, sao cậu không gọi ba ba của cậu đưa về nhà a? Ba ba của tôi sẽ tới đón tôi bây giờ.”
Tiểu Diệp Tử ngồi xổm người xuống, ngón tay chọt chọt tuyết trên đất, nhỏ giọng nói “Tôi muốn ở lại chơi một lúc nữa, đi về, sẽ không được chơi lại.” Nói rồi, lại đột nhiên ngẩng đầu nhỏ lên, oan ức kéo dài nói “Tôi không phải là đồ ngốc mà.”
Bé trai suy ngẫm một lúc, tựa hồ cảm thấy Tiểu Diệp Tử rất đáng thương, liền cũng ngồi xổm xuống, cười hì hò nói “Vậy trước khi ba ba tôi đến, tôi với cậu cùng đắp người tuyết đi, cậu có biết đắp không đồ ngốc? Gọi tôi một tiếng Phong ca ca, tôi sẽ dạy cậu.”
Tiểu Diệp Tử rốt cuộc khóc, nước mắt lã chã rơi xuống, oan ức nhìn bé trai, nức nở nói “Tôi không có phải là đồ ngốc.”
“Đồ ngốc, cậu khóc cái gì a? Ba ba tôi nói rồi, nam tử hán là không được rơi nước mắt, tôi không thèm chơi với cậu nữa, cậu ở đây một mình đi.” Bé trai nói xong, đứng dậy liền muốn đi.
Khó khăn lắm mới kết được một người bạn, Tiểu Diệp Tử cũng không muốn mất đi, vội vàng kéo áo bé trai lại “Đừng đi mà, tôi không khóc nữa.” Nói rồi, giơ cái tay nhỏ lên lau nước mắt, khuôn mặt tươi cười “Ca ca, dạy tôi đắp người tuyết đi.”
Bé trai cười ha ha hai tiếng, xoay người xoa xoa đầu Tiểu Diệp Tử “Đúng là một tiểu đồ ngốc biết nghe lời”
Vừa dứt lời, Tiểu Diệp Tử nước mắt lại rớt xuống “Tôi… không phải đồ ngốc….”
(Jian: đậu mè cute =)))) vại chớ đứa nào dám gọi bé con là đồ ngốc là bị cháu nó cho ăn bụp liền =))))) )
…………………..
Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn nhắm mắt lại, nhưng hắn có thể cảm giác được tuyết rơi càng lúc càng lớn, khi hắn do dự có cần lập tức đưa Diệp Tiếu về hay không, thì đột nhiên cảm giác ánh sáng xung quanh tối lại, tiếp đó trên đỉnh đầu truyền đến một trận thanh âm ôn hòa quen thuộc. “Tiên sinh, tuyết rơi lớn rồi, nên đưa con về nhà, nếu không con sẽ bị cảm lạnh.”
Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên mở mắt ra, một gương mặt thanh tú tinh khiết đột nhiên hiển hiện ở đỉnh đầu của hắn, mang theo nụ cười ôn hòa mê người, khiến cho Tiếu Tẫn Nghiêm nhất thời thất thần.
Nam nhân đứng ở phía sau ghế tựa, cầm ô, vừa vặn che khuất đi hoa tuyết từ trên trời rơi xuống đầu Tiếu Tẫn Nghiêm đang tựa ở trên ghế.
Tiếu Tẫn Nghiêm kinh ngạc nhìn nam nhân trong tầm mắt này, thậm chí quên hết thảy mọi động tác.
Nam nhân nở nụ cười khách khí với Tiếu Tẫn Nghiêm, sau đó hướng về bé trai cách đó không xa đang đắp người tuyết hô “Tiểu Phong, về nhà thôi”
Danh sách chương