Ngày mà Ninh Cảnh Dực đăng cơ là ngày mười tám tháng sáu năm thứ mười chín, ngày này cũng là ngày hắn cùng Tần Lãng đại hôn. Tháng sáu đúng là tháng có thời tiết tốt nhất năm, Ninh Cảnh Dực đứng ở Phù Bích Đình ngây ngẩn cả người. Trong tay hắn cầm chút thức ăn cho cá, rắc rắc xuống là liền có bao nhiêu con cá đủ màu sắc xông tới tranh đoạt ăn.

“Hoàng Thượng, trời chiều rồi, nên tới Vị Ương Cung thôi.” Đại thái giám bên người Ninh Cảnh Dực từ nhỏ là An Định nhẹ nhàng nói. An Định là người đã đi theo Ninh Cảnh Dực từ khi hắn còn nhỏ, giữa hắn và Tần Lãng có chuyện gì xảy ra An Định là người rõ nhất, tất nhiên An Định cũng biết Ninh Cảnh Dực lúc này rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

Lại ngây người trong chốc lát, Ninh Cảnh Dực mới rải hết thức ăn cho cá xuống, vỗ vỗ tay rồi nói, “Đi thôi.”

Nói thật, Ninh Cảnh Dực thật sự không nghĩ tới người mà phụ hoàng cùng phụ hậu chọn hoàng hậu cho hắn  lại là Tần Lãng, bọn họ rõ ràng biết hắn và Tần Lãng từ nhỏ đã đối nghịch nhau. Chính là hắn đã đáp ứng với phụ hậu, quân tử nhất ngôn, há có thể đổi ý.

Đi qua cây cầu chín khúc, qua đình Thiên Thu, Vị Ương Cung cũng ở cách đó không xa, tới cửa cung, Ninh Cảnh Dực lại dừng bước chân, nói thật, hắn đúng là không biết nên đối mặt với Tần Lãng như thế nào.

Từ từ thở dài một hơi, Ninh Cảnh Dực vẫn là bước vào, đi tới đầu cầu ắt sẽ thẳng không phải sao.

Mà lúc này người đang đứng ở Vị Ương Cung là Tần Lãng lại đang bị nghẹn tới tức giận, nguyên nhân rất đơn giản, những bọn nô tài này thế nào cũng phải gọi y là “Hoàng Hậu nương nương”. Chính mình là thân nam nhi, đã phải gả cho người khác, lại còn là đối thủ một mất một còn của bản thân đã là rất khổ sở đi, vậy mà còn có rất nhiều người làm mình không thoải mái. Mấy người đó cứ một câu “Lễ không thể phế”, một câu lại “Hoàng mệnh khó trái”. Tần Lãng cũng chẳng còn biện pháp nào.

Ngoài điện truyền đến âm thanh thái giám thông báo, Tần Lãng nhận mệnh thở dài đứng lên chuẩn bị tiếp giá. Ninh Cảnh Dực vào nội điện, Tần Lãng liền hành một đại lễ, nói, “Vi thần tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Ninh Cảnh Dực cũng không có kéo y đứng dậy, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Đứng lên đi.”

Tần Lãng đứng dậy, Ninh Cảnh Dực nói với An Định, “Dẫn bọn họ ra ngoài đi, đợi bên ngoài điện hầu hạ.”

Đợi đến khi nội thị toàn bộ đều lui đi ra ngoài, cả nội điện to như vậy cũng chỉ còn lại Ninh Cảnh Dực và Tần Lãng ở chỗ này mắt to trừng mắt nhỏ.

Cẩn thận đánh giá một phen, Ninh Cảnh Dực nhịn không được ở trong lòng tán thưởng một câu, Tần Lãng lớn lên vậy mà lại đẹp thêm, rút đi nét trẻ con thời niên thiếu, nhưng lại thêm vài phần anh khí, vẫn là cặp mắt phượng kia, chỉ là giữa khóe mắt đuôi lông mày lại nhiều thêm một chút phong tình. Bất quá khuôn mặt tinh xảo như vậy lại không có ý cười mà còn hơi hiện nét băng lãnh.

Ninh Cảnh Dực nheo mắt, âm thanh lạnh lùng nói, “Gả cho trẫm thì ngươi không vui tới vậy cơ à.”

Tần Lãng trên mặt có chút châm chọc, “Cưới vi thần chỉ sợ Hoàng Thượng càng không vui.”

Ninh Cảnh Dực nhướng mày nhìn “Tân hôn thê tử” của mình mà nói, “Mấy năm không gặp, ngươi hóa ra lại càng thêm mồm miệng nhanh nhẹn đấy. Xem ra năm đó thái phó dạy dỗ đúng cách a.”

“Tiên hoàng tuyển người tất nhiên phải là người dạy dỗ được Hoàng Thượng.”

Ninh Cảnh Dực nhíu mày cắt ngang, “Không cần phải gọi phụ hoàng trẫm là tiên hoàng, hắn còn đang cùng phụ hậu của trẫm ở Giang Nam tiêu dao đấy.”

Tần Lãng trên mặt có chút kinh ngạc, bất quá rất nhanh liền giấu đi, sau đó nhàn nhạt trả lời, “Hoàng Thượng hà tất phải nói cho vi thần biết?”

Nhìn Tần Lãng hơi rũ mí mắt, lông mi dài bao trùm đôi mắt khẽ rung, Ninh Cảnh Dực đột nhiên nổi lên tâm tư đùa cợt. Nghĩ như vậy hắn cũng liền làm như vậy, Ninh Cảnh Dực một tay đem Tần Lãng kéo vào lòng mình, kỳ thật Tần Lãng so với hắn cũng không thấp hơn bao nhiêu, chỉ là Tần Lãng đang không kịp phòng vệ nên mới để Ninh Cảnh Dực đắc thủ, Ninh Cảnh Dực bên tai Tần Lãng thổi khí, “Ngươi chính là hoàng hậu của trẫm a, những việc như này, trẫm tất nhiên là muốn nói cho ngươi.”

“Ha hả.” Tránh thoát khỏi cái ôm của Ninh Cảnh Dực, Tần Lãng nói, “Vậy thì vi thần thật sự phải đa tạ Hoàng Thượng đã hậu ái.”

Ninh Cảnh Dực xoay người ngồi ở mép giường, long phượng hỉ đuốc còn châm sáng rực, trên bàn đặt hai chung rượu giao bôi, hắn liền thưởng thức một ngụm rượu, sau đó duỗi tay gọi Tần Lãng tới đây.

Tần Lãng không tình nguyện đi qua, Ninh Cảnh Dực liền đem chén rượu trên tay giao cho Tần Lãng, rồi lại tự mình rót một chén rượu, lại nói với Tần Lãng, “Tới, uống chén rượu giao bôi này.”

Tần Lãng lên tiếng, nhưng lại bỏ qua vòng tay của Ninh Cảnh Dực mà ngửa đầu uống cạn chén rượu, khóe miệng còn chảy xuống rượu liền bị Ninh Cảnh Dực dùng ngón tay lau sạch, bên miệng y còn lưu lại cảm xúc đầu ngón tay ấm áp.

Gác chén rượu xuống, Ninh Cảnh Dực nhìn Tần Lãng, nói, “Ngươi có từng tới phía Bắc thăm Tĩnh Nhi?”

Tần Lãng lắc đầu, “Không có.”

Ninh Cảnh Dực cười nhạt, nụ cười ánh lên bởi long phượng hỉ đuốc lại có vẻ tươi đẹp phi thường, trong nháy mắt trêu ghẹo Tần Lãng, “Hoàng Hậu thật sự bạc tình thế à?”

Tần Lãng cũng cười cười. “Vậy Hoàng Thượng có từng đi chưa? Hoàng Thượng lúc ấy chỉ sợ cũng chưa từng vì Tĩnh Nhi mà cầu tình đi. Chó chê mèo lắm lông thôi, Hoàng Thượng không phải cũng là người bạc tình à?”

Ninh Cảnh Dực gật đầu, “Quả nhiên người hiểu trẫm nhất vẫn là ngươi, Tần Lãng, Tĩnh Nhi nàng, đích xác không đáng để trẫm vì nàng mà cầu tình.”

Tần Lãng nói, “Vậy thì Tĩnh Nhi cũng không đáng để vi thần xa phó biên cương tới thăm nàng.”

“Đều là người bạc tình, vì hai chữ này, chúng ta cũng nên làm một ly không phải sao?” Ninh Cảnh Dực nâng chén nhìn về phía Tần Lãng.

“Tất nhiên rồi.” Tần Lãng cũng nâng chén cùng Ninh Cảnh Dực cụng ly.

Ngọn đèn dầu trở nên càng thêm mê ly, ánh đến khuôn mặt Tần Lãng càng tinh xảo như họa, Ninh Cảnh Dực đột nhiên cảm thấy trong lòng một trận nóng cháy, đốm lửa này càng ngày càng xuống phía dưới, rất rõ ràng là Tần Lãng cũng có loại cảm giác này, sắc mặt y cũng càng thêm ửng hồng lên.

Ninh Cảnh Dực biết nhất định rượu này xảy ra vấn đề, liền lạnh giọng hướng tới bên ngoài nói, “An Định, rượu này là ai chuẩn bị?”

Thanh âm run rẩy của An Định từ ngoại điện truyền đến, “Hoàng Thượng, rượu này là Tô thái y chuẩn bị.”

Ninh Cảnh Dực đôi mắt híp lại, “Đi, đem Tô Hoàn tới đây cho trẫm.”

An Định dạ vâng lên tiếng rồi đi ra ngoài, Ninh Cảnh Dực uống ly nước ấm ở bên cạnh, ý đồ áp xuống trận tà hỏa này. Vậy mà căn bản là không có tác dụng, ngược lại là càng làm cho thân thể khô nóng, hắn liền mạnh mẽ vận công áp chế, rốt cuộc cũng dễ chịu hơn một chút, lúc này Tô Hoàn ở bên ngoài xin cầu kiến. Ninh Cảnh Dực cắn răng nói một tiếng tuyên.

Tô Hoàn đứng ở nội điện bên ngoài, Ninh Cảnh Dực tàn nhẫn nói, “Tô Hoàn, rượu này rốt cuộc bỏ thêm cái gì?”

Tô Hoàn nói, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, rượu này bên trong bỏ vào thứ mà cố Hoàng Hậu dùng bồ câu đưa thư đến cho thần. Đây là thứ gì, vi thần cũng không rõ ràng lắm.”

Ninh Cảnh Dực có khổ mà không thể nói nên lời, việc phụ hoàng cùng phụ hậu chết giả không thể thiếu sự hỗ trợ của Tô Hoàn, Tô Hoàn biết chuyện này là tất nhiên. Mà dược này, khẳng định chính là phụ hậu bày mưu đặt kế để Tô Hoàn hạ.

Vô lực xua tay để Tô Hoàn rời đi, hắn đảo mắt liền thấy, Tần Lãng ánh mắt cũng mê ly rồi, trên mặt một mảnh ửng hồng, ngay cả da thịt lộ ra bên ngoài cũng phiếm ra ẩn ẩn màu hồng phấn, nhìn ra được y cũng đang vận công áp chế, chỉ là dược tính này quá mạnh, hai người dần dần đều chống đỡ không được.

Ninh Cảnh Dực thân thể kêu gào, trong lòng cũng kêu gào, dù sao Tần Lãng là Hoàng Hậu của hắn, là phu thê danh chính ngôn thuận, hành phòng chỉ là vấn đề sớm hay muộn, huống chi đêm nay vốn chính là đêm động phòng hoa chúc, bởi vậy nên động phòng thật thì cũng không phải là không thể đi.

Nghĩ vậy nên Ninh Cảnh Dực liền một phen kéo Tần Lãng qua, áp môi mình vào đôi môi hồng nhuận của y, trằn trọc triền miên, môi răng giao triền,, hai người đều là không có kinh nghiệm, chỉ là dựa vào bản năng mà hướng về phía đối phương đòi lấy, hơn nữa nhờ tác dụng của li rượu vừa rồi mà nụ hôn này liền trở nên như là dã thú cắn xé nhau.

Một nụ hôn kết thúc, thân thể Tần Lãng đã nửa mềm nhũn tựa vào lòng ngực Ninh Cảnh Dực, hắn liền ôm lấy y ngã xuống giường lớn, An Định tiến vào tắt đèn, chỉ một thoáng trong điện chỉ còn lại ánh sáng nhàn nhạt từ long phượng hỉ đuốc châm, trong trướng âm thanh đè nén, rên rỉ liền quẩn quanh bên tai.

Ngày thứ hai khi mặt trời dần ló dạng, Tần Lãng mở to mắt từ từ tỉnh giấc, nhìn chăm chú màn gấm xa lạ, trong đầu nhanh chóng xoay ngược lại, lúc này mới nhớ tới chính mình đã gả cho Ninh Cảnh Dực làm hoàng hậu của hắn.

Giật giật thân mình, mới phát hiện toàn thân đau nhức, đặc biệt là chỗ khó nói phía sau kia lại càng là đau đớn dị thường, kể cả y không có gì kinh nghiệm thì cũng minh bạch tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, vậy nên chỉ một thoáng mặt y liền trở nên đỏ bừng. Chỉ là phía sau tuy rằng rất đau, nhưng vẫn là khô mát, như vậy là đã được tẩy rửa sạch sẽ.

Nghĩ tới đây, Tần Lãng liền hơi hơi xoay người, phát hiện Ninh Cảnh Dực đang chống tay cười như không cười nhìn y, Ninh Cảnh Dực chỉ dậy sớm hơn Tần Lãng một chút, vốn hắn đã định đánh thức Tần Lãng rồi, nhưng lại cảm thấy ngày hôm qua làm có chút hơi tàn nhẫn, vậy nên liền không có đánh thức y. Đợi một hồi, Tần Lãng vậy mà lại tự tỉnh, nhưng mà chỉ mười lăm phút thôi mà Tần Lãng sắc mặt đã thay đổi mấy lần, Ninh Cảnh Dực nhìn thật sự buồn cười, cũng không quấy rầy hoàng hậu nhà mình thay đổi sắc mặt.

Tần Lãng thấy bộ dáng Ninh Cảnh Dực như vậy liền mở to hai mắt trừng lên, nói, “Hoàng Thượng dậy thật sớm.”

Ninh Cảnh Dực cười cười, “Chỉ dậy sớm hơn hoàng hậu một chút. Thể lực của hoàng hậu kém hơn trước đây nha, nhớ trước đây, ngươi và ta chính là có thể ở Ngự Hoa Viên giơ kiếm đại chiến 300 hiệp, tối hôm qua mới ba lần mà hoàng hậu đã không chịu nổi. Vẫn là trẫm ôm hoàng hậu đến Nhật Nguyệt trì tắm rửa đó.”

Nghe đến đây, sắc mặt Tần Lãng lại thay đổi.

Ninh Cảnh Dực nổi lên tâm tư trêu ghẹo, chống thân thể tiến đến bên tai Tần Lãng nói, “Hoàng Hậu tối hôm qua còn rất vừa lòng, trẫm ngày hôm qua chính là tận tâm tận lực a.”

Tần Lãng vốn là trong lòng đang âm ỉ lửa giận khó đè nén, Ninh Cảnh Dực nói ra một câu này đã trực tiếp làm núi lửa bùng nổ, đột nhiên y xoay người sang chỗ khác quát Ninh Cảnh Dực, “Ngươi nói đủ chưa!”

Nhưng mà lời này khi nói đến tai Ninh Cảnh Dực thì đã không phải là cái khẩu khí ấy nữa, ai bảo thời điểm Tần Lãng xoay người đã quên đau đớn trên người, kết quả trực tiếp ngã xuống lòng ngực Ninh Cảnh Dực.

“Hoàng Hậu gấp như vậy đã nhào vào trong ngực a, chẳng lẽ trẫm tối hôm qua thật sự không có làm ngươi tận hứng?” Sau đó hắn quay đầu đi nghĩ ngợi một lát, rồi lại một cái xoay người đem Tần Lãng đè ở dưới thân, “Nếu không thì chúng ta tiếp tục.”

Tần Lãng một phen đẩy người đang đè lên người y, “Hoàng Thượng vừa mới đăng cơ, chẳng lẽ không phải siêng năng chính sự sao?”

Ninh Cảnh Dực cũng không có giận, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm Tần Lãng, nói, “Đế hậu đại hôn, ba ngày không thượng triều, nếu hiện tại trẫm đi vào triều sớm, ngươi nói triều đình này sẽ đánh giá hoàng hậu ngươi như thế nào hay không, có phải sẽ bàn tán ngươi không nắm giữ được tâm của hoàng đế, là một hoàng hậu bị nhốt ở lãnh cung không hơn không kém, có phải hay không sẽ nói trẫm ít ngày nữa liền sẽ phong tần phong phi, tới khi đó, ngươi nói xem Tần nhạc phụ cùng Cảnh nhạc phụ sẽ nghĩ như thế nào?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện