Đến cuối năm, tất cả mọi người đều bắt đầu công việc lu bù lên, trời còn có tuyết rơi, thời tiết càng ngày càng lạnh. Mỗi ngày, buổi sáng Ninh Tử Hàn đi vào triều đều giống như chịu khổ hình vậy, thế nhưng đến cuối năm không thể không lên triều, may mà chịu khó một ít là qua rồi.

Tiểu hài tử mỗi ngày một lớn, Ninh Cảnh Dực đến hiện tại đã có bộ dạng thập phần khả ái, quả thật giống như lời Thái Hậu từng nói, tiểu oa nhi này đôi mắt rất giống Ninh Tử Hàn, phượng mâu mảnh hẹp, thủy quang liễm diễm. Mà mũi cũng càng ngày càng giống Cố Vân Sương. Tuy rằng đa số thời gian vẫn là ngủ, bất quá thời gian thức cũng nhiều hơn trước rồi. Trong cung gấp gáp chuyện cuối năm, đa số vẫn là những việc vặt, người của nội vụ phủ cũng không phải ngồi mát ăn bát vàng, nhưng những việc trọng đại như tế cúng này nọ thì người của nội vụ phủ không thể tự quyết định được, Cố Vân Sương làm chủ hậu cung, tuy rằng không cần y quá chi tiết nhúng sâu vài chuyện vặt vãnh, nhưng có rất nhiều chuyện cũng phải nghe theo sự sắp xếp của y. Y mỗi ngày trôi qua cũng chẳng nhàn hạ gì.

Nếu nói đến bận rộn, Cố Vân Sương cũng không rảnh với tiểu gia hỏa mà y vừa mới sinh. Chỉ cần tiểu gia hỏa này tỉnh lại, Cố Vân Sương nhất định sẽ đặt nó bên cạnh mình, cho nên tiểu gia hỏa này cũng rất dính Cố Vân Sương. Mỗi lần Ninh Tử Hàn trở về, nhìn thấy cảnh phụ từ tử hiếu như này thì trong lòng rất vui vẻ.

Nhưng càng về sau, hắn lại càng không thể vui vẻ được nữa, bởi vì tiểu gia hỏa này một tấc cũng không chịu rời khỏi Cố Vân Sương, chỉ cần nó tỉnh là nhất định phải thấy phụ hậu ở ngay bên cạnh, bằng không lập tức khóc lớn, dỗ thế nào cũng không được. Hoàng đế cưng chiều tiểu bảo bối, bà vú cung nữ lại không dám làm gì vì sợ nhỡ đâu gây ra tai họa nên đành phải ôm đến cho Cố Vân Sương.

Cố Vân Sương cũng không khó chịu gì, hoặc là nói, y còn có chút vui sướng, dù sao cũng là con của mình, nếu nó dính lấy mình thì đương nhiên là một chuyện tốt. Ninh Tử Hàn lại không cho là như vậy, tiểu gia hỏa này mỗi ngày đều tranh ân sủng với hắn, Cố Vân Sương hiện tại trong mắt trong lòng đều là nó, căn bản không còn chỗ dành cho hắn.

Tối 29 tháng chạp, Ninh Tử Hàn khó khăn lắm mới đợi được tiểu gia hỏa ngủ, hắn bèn tự tay đem tiểu gia hỏa đặt vào giường nhỏ. Sau đó hắn vội vàng nhảy lên giường đem Cố Vân Sương ôm vào trong ngực.

Cố Vân Sương quay đầu lại nhìn Ninh Tử Hàn, khóe miệng cười tủm tỉm,“Sao đấy? Ghen tị à?”

Từ sau ngày cởi bỏ khúc mắc ấy, Ninh Tử Hàn liền có cảm giác Cố Vân Sương mới bắt đầu có nụ cười từ đáy lòng, mặc dù chỉ là thoảng qua thôi, nhưng Cố Vân Sương tươi cười như vậy mới thật sự quốc sắc thiên hương.

Thấy Cố Vân Sương hỏi như vậy, Ninh Tử Hàn bèn ra vẻ ủy khuất, nói,“Tất nhiên là ghen tị, ngươi cả ngày đều ở bên nó, ngay cả thời gian ở bên ta cũng không có.”

“Nó là con của ngươi.”

Ninh Tử Hàn vẫn là vẻ mặt ấy,“Nếu nó không phải con ta, ta sớm đá nó văng ra.”

Cố Vân Sương bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, nói,“Ngươi nếu thật sự làm như vậy, ta nhất định sẽ mang theo Dực Nhi cao chạy xa bay.”

“Ta đây liền đi theo ngươi, các ngươi đến chỗ nào ta liền đến chỗ nấy, Cố Vân Sương, một đời này ngươi đừng nghĩ sẽ chạy thoát khỏi ta.” Nói xong cũng không đợi Cố Vân Sương phản ứng lại, Ninh Tử Hàn đã trực tiếp hôn lên đôi môi hắn đã nhớ thương lâu rồi kia.

— đúng vậy, ta đã buông tay ngươi một lần, nếu ông trời cho ta cơ hội một lần nữa, ta đây sao có thể buông tay ngươi ra một lần nữa.

Hôn sâu không ngừng, triền miên không dứt, một nụ hôn kết thúc, Ninh Tử Hàn nhìn Cố Vân Sương nước mắt vòng quanh, liền không hề nói nhiều mà trực tiếp áp đảo. Màn gấm hạ xuống, tiếng rên rỉ thở dốc quanh quẩn quẩn quanh, cảnh xuân vô hạn, một phòng kiều diễm……

Ngày hôm sau là ngày cuối năm, tất nhiên là không cần vào triều sớm, Ninh Tử Hàn nghĩ hắn cuối cùng cũng có thể ngủ ngon một giấc.

Chẳng qua là sáng sớm ngày hôm sau, tiếng khóc của nhóc con Ninh Cảnh Dực lại truyền vào tai hai người. Cố Vân Sương nghe thanh âm liền lập tức đem hài tử ôm lấy, cẩn thận cẩn thận dỗ con.

Ninh Tử Hàn có hơi khó chịu khi rời giường, thế mà hắn lại bị tiếng khóc này đánh thức, ban đầu hắn đối với tiểu gia hỏa này thật sự có chút không vui, nhưng sau đó thấy tiểu gia hỏa nằm trong lòng Cố Vân Sương cười tươi như hoa, Ninh Tử Hàn cũng thấy vui vẻ, từ tay Cố Vân Sương tiếp nhận tiểu gia hỏa, nhóc con vẫn tươi cười toe toét, lòngNinh Tử Hàn tràn đầy hoan hỉ. Tiểu Dực Nhi trên mặt vẫn còn phúng phính, sờ lên mềm mềm mịn mịn, đôi tay nhỏ cũng mềm nhũn non mịn, giống như chỉ có thịt vậy. Thân thể đã lớn hơn rất nhiều, khi ôm nhóc con cũng không phải cẩn thận quá mức như ngày xưa nữa. Đôi mắt tròn xoe mở lớn ra nhìn hắn, sau đó liền cười toe, tim can Ninh Tử Hàn trong nháy mắt liền mềm mại trở lại. Trách không được Cố Vân Sương lại thích ôm con chơi đùa đến vậy, tiểu oa nhi này quả nhiên là khiến người yêu thích.

Ngọt ngào ấm áp qua một ngày, buổi tối tiệc tất niên dĩ nhiên là không thể vắng mặt. Hiện tại là giao thừa, ba ngày sau lại là ngày đầy tháng của tiểu hài tử này. Cho nên lúc này không chỉ đại vương gia và nhị vương gia có mặt mà các vị vương gia khác cũng đều trở về kinh thành.

Ninh Tử Hàn tự mình ôm tiểu gia hỏa ngồi ở thượng vị, Cố Vân Sương an vị bên cạnh hắn, chỉ là trên mặt y vẫn là không có biểu tình gì, bất quá mọi người đã sớm quen rồi. Tiểu hài tử ngủ ngoan, ngay cả yến hội tiếng người ồn ào cũng không thể đánh thức nó, nó cứ như vậy ngủ yên trong lòng Ninh Tử Hàn, cũng không khóc không nháo.

Những người khác thấy hoàng đế ôm tiểu hoàng tử, trong mắt đều là ôn nhu thì cũng giật mình không nhỏ. Tiểu oa nhi náy quả nhiên là có bản lĩnh a, nhỏ như vậy mà đã có thể khiến phụ thân của nó mềm lòng ôn nhu dễ bảo. Coi bộ dáng hoàng đế sủng tiểu hoàng tử như này, tiểu hoàng tử này tương lai nhất định chính là Thái Tử.

Ninh Tử Đồng mặc kệ quần bàn tán thần loạn thất bát tao, đây là lần đầu tiên hắn gặp cháu trai của hắn, tất nhiên hắn rất vui vẻ, hắn ước gì tiệc cuối năm này nhanh chóng kết thúc đi để hắn được tới chỗ cháu trai của hắn a.

Yến hội bắt đầu, tất nhiên lại mở màn bằng bài sớ của triều đình, rõ ràng là ai cũng không thích hoạt động này, nhưng hàng năm lại đều phải tổ chức, Hoàng gia tục lệ quả nhiên là phiền toái.

Ninh Tử Hàn vừa mới chuẩn bị nâng chén lên chúc các vị quân thần thì bên ngoài liền có người hô to,“Cửa cung có phản quân đánh vào tới rồi!······”

Mọi người nghe xong đều cả kinh, nhưng Ninh Tử Hàn lại cực kì bình tĩnh. Hắn đem tiểu Dực Nhi đặt vào lòng bà vú ngồi phía sau, bảo bà vú mau ôm hài tử mau chóng về Vị Ương cung.

Sau đó, hắn lại bảo thủ lĩnh cấm vệ quân Tạ Tấn mang theo tất cả cấm vệ quân đón địch ở cửa đông, lại mệnh lệnh cho ám ảnh quan sát tình hình trong cung, vừa có động tĩnh gì bất thường liền lập tức hồi bẩm. Mà mấy vị vương công đại thần này Ninh Tử Hàn cũng đều sai người dàn xếp vào Thành An điện.

Cẩm Dịch Trì cũng chỉ còn lại Ninh Tử Hàn và Cố Vân Sương cùng với thái giám cung nữ thân cận.

Hài tử không biết thế sự, vẫn ở trong lòng bà vú ngủ say sưa. Bà vú ôm tiểu gia hỏa bước nhanh hướng tới Vị Ương cung, sợ sẽ xảy ra vấn đề gì nên tất nhiên là không thể chậm trễ.

Vừa đến ngã rẽ vào Vị Ương cung thì một trận gió thổi qua, bà vú liền lập tức ngã xuống đất, một hắc y nhân bay nhanh tới, nháy mắt liền ôm đi hài tử còn trong tã lót, vội vàng ra phía sau bay ra ngoài.

Chỉ là còn chưa ra khỏi đường tắt, hắc y nhân liền bị người ngăn cản, hắn võ công không thấp, nhìn khinh công của hắn là biết, đáng tiếc người tới so với hắn càng thêm lợi hại. Dưới ngọn đèn chiếu rọi, chỉ thấy người tới có mái tóc dài mượt mà, bạch y tung bay, trường kiếm trong tay phát ra hàn khí, nhưng khí lạnh trong mắt y càng làm người ta sợ hãi.

Hắc y nhân nhận ra y, hắn tại buổi phong hậu đại điển đã nhìn thấy y — Cố Vân Sương.

“Ngươi sao lại ở trong này?”

“Đây là cung điện của ta, vậy ngươi nói xem tại sao ta lại không thể ở đây, Tứ ca?”

Không sai, hắc y nhân này chính là đương triều Lục vương gia Ninh Tử Mục,“Không nghĩ tới ngươi thế nhưng còn nhận ra ta.”

“Suốt đời không quên.”

Ninh Tử Mục nói,“Ngươi vẫn như cũ, thủy chung vẫn là một thân bạch y.”

Cố Vân Sương lạnh lùng cười, khóe miệng gợi lên một nguy hiểm, “Ta đây có phải nên cảm ơn Tứ ca vẫn còn có thể nhớ rõ ta không. Tứ ca, ta nghĩ, hiện tại hẳn cũng không phải lúc ngươi và ta ôn lại chuyện cũ.”

“Ngươi không phải bây giờ nên ở bên cạnh hoàng thượng sao?”

Cố Vân Sương nhíu nhíu kiếm,“Tứ ca hiện tại đáng nhẽ cũng nên ở niên yến thượng chứ, thuật dịch dung này, không phải chỉ có mình ngươi biết xài.”

Ninh Cảnh Mục bóp chặt dưới khăn, nếu đã bị nhìn thấu, vậy thì không có gì phải che lấp nữa. Xem ra ngươi là lợi thế duy nhất của ta. Ninh Cảnh Mục nắm thật chặt hài tử trong tay, ánh mắt nhìn thẳng Cố Vân Sương,“Ngươi đây là muốn cùng ta động thủ?”

Cố Vân Sương mím môi, trong mắt đều là hàn sương “Ngươi cho rằng sẽ thế nào?”

“Đứa nhỏ này là ngươi thân sinh, ngươi thật sự không sợ hôm nay sẽ là ngày an táng của nó à, giết không được ngươi Cố Vân Sương, nhưng nhãi con trói gà không chặt này chẳng lẽ ta còn giết không được sao!”

Cố Vân Sương cười lạnh một tiếng,“Ngươi có thể nhìn một chút hài tử trong lòng ngươi.”

Ninh Tử Mục thân thủ sờ sờ, nhất thời kinh hãi, trời rất tối, hắn căn bản không có nghĩ nhìn thử xem đứa nhỏ này, trực tiếp từ tay bà vú đem hài tử đoạt đi, không ngờ rằng hài tử này chỉ là một đống tã lót cùng một cái mặt nạ oa nhi.

Kế hoạch của Ninh Tử Mục đã đổ sông đổ bể, nếu đã như vậy, vậy thì hắn đành liều chết vậy, hắn rút kiếm, Ninh Tử Mục liền dùng tốc độ nhanh nhất hướng Cố Vân Sương đâm tới.

Chỉ nghe leng keng một tiếng giòn vang, kiếm của Vân Sương cùng trường kiếm trong tay Ninh Tử Mục kịch liệt va chạm cùng một chỗ, Cố Vân Sương đã sớm dự đoán được Ninh Tử Mục sẽ ra tay, loại người này, nếu không thể thành công thì hắn tình nguyện lấy chết ra để liều. Cố Vân Sương biết, một kiếm này của Ninh Tử Mục, nhất định là hắn dùng hết một thân công lực của hắn ra để đánh, Cố Vân Sương cũng luôn luôn không dám khinh địch. Y đã đem nội lực tụ trong dồn vào trường kiếm, tuy vậy nhưng một chiêu này cũng khiến y lao đao, may mà vẫn là đỡ được.

Ninh Tử Mục thấy một kích không trúng, liền vội vàng rút kiếm lại, chỉ là vừa rồi đã dùng hết toàn lực, cho nên hiện tại thể lực không chống đỡ được nữa, hơn nữa trước đó bởi vì biết mình bị lừa mà khí huyết cuồn cuộn, nên bất quá tới năm mươi chiêu là hắn liền rơi xuống thế hạ phong. Cố Vân Sương nội lực thâm hậu, thân mình cũng đã khôi phục hoàn toàn, Vân Sương kiếm lại là danh kiếm nổi tiếng thiên hạ, cuối cùng sát chiêu vừa ra, Ninh Tử Mục gân tay phải cũng bị đánh gãy. Ninh Tử Mục là Lục vương gia, lấy mạng của hắn thì không được, nhưng lúc này gân tay của hắn đã đứt, võ công đã phế, Cố Vân Sương cũng liền không giết tới cùng
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện