Ba ngày sau, Ninh Tử Hàn tổ chức đại yến bên bờ Cẩm Dịch, luận thưởng cho Cố Lâm cùng các tướng sĩ trở về từ Bắc bang. Trong cung thật lâu rồi chưa có âm thanh náo nhiệt, cho nên lần này Cố Vân Sương cũng tham dự yến hội.

Mọi người vui vẻ, ăn uống linh đình, tất nhiên là một cảnh tượng nhiệt náo, người mà Bắc bang cử đến nghị hòa cũng tới yến hội, Ninh Tử Hàn cảm thấy nếu là người Bắc bang, đặc biệt Bắc bang vẫn là bên chiến bại mà lại xuất hiện ở đây thì thật sự không thích hợp, bất quá người mà Bắc bang cử đến nghị hòa lần này tựa hồ lại không thấy như vậy. Ninh Tử Hàn tuy rằng nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì thêm. Chỉ là không nghĩ tới người Bắc bang lại đưa ra một phần đại lễ.

Lần này Bắc bang đến đại diện là Thái Tử Thác Bạt Cực, có thể thấy Bắc bang vương đối với lần nghị hòa này phi thường coi trọng. Sau khi trong cung an bài ca múa xong, Thác Bạt Cực đi đến trước mặt Ninh Tử Hàn, đầu tiên là làm một lễ nghi đúng chuẩn Bắc bang cho Ninh Tử Hàn, sau đó từ trong tay áo lấy ra một tấm bản đồ giao cho An Hỉ.

An Hỉ kính cẩn đem bản đồ trình lên, Ninh Tử Hàn bèn mở ra xem xét, hai quốc địa giới đã dùng hồng bút rành mạch đánh dấu ở bên trên. Bắc bang đem U Châu, cũng chính là toàn bộ Thông Châu đều vẽ đến địa giới của Đại Hạ.

Ninh Tử Hàn nhướn mày nhìn tấm bản đồ này, Thông Châu là mảnh đất lớn nhất cũng là thổ nhưỡng phì nhiêu nhất của Bắc bang, khó được Bắc bang nguyện ý đem một miếng thịt béo bở giao cho Đại Hạ. Chỉ là, Bắc bang sẽ không cho rằng cắt mất một Thông Châu là có thể khiến chiến sự triệt để chấm dứt đi? “Phần lễ vật này Hoàng Thượng còn vừa lòng không?” Thác Bạt Cực vi hành thi lễ nói.

Ninh Tử Hàn cao giọng cười to,“Bắc bang vương thật là hao tổn tâm tư. Phần lễ vật này, trẫm thực thích.”

Thác Bạt Cực cũng cười cười,“Hoàng Thượng thích là được rồi, lần này phụ vương còn bảo ta đưa tới một phần lễ vật khác, hi vọng Hoàng Thượng vui lòng nhận cho.”

Ninh Tử Hàn gật gật đầu, nhưng trong lòng đột nhiên có chút dự cảm bất hảo, liền quay đầu đi tìm Cố Vân Sương, vậy mà lại thấy trên mặt Cố Vân Sương không có biểu tình gì. Bất quá Ninh Tử Hàn tâm ý minh bạch, Cố Vân Sương mặt lạnh, mới thật sự là Cố Vân Sương khiến người ta sợ hãi.

Thác Bạt Cực vỗ vỗ tay, bốn người Bắc bang liền nâng một đóa hoa sen bằng gỗ tiến vào, đại thần phía dưới đều là mờ mịt, khối gỗ này thoạt nhìn cũng không có gì trân quý a, không biết trong hồ lô của vị thái tử này có gì tốt a?

Thác Bạt Cực không nhanh không chậm nói vs Ninh Tử Hàn,“Hoàng Thượng, đây là Bắc bang U Long Mộc, bề ngoài nhìn rất bình thường, kỳ thật lại ám tàng Huyền Cơ, thỉnh Hoàng Thượng tắt hết đèn đuốc nơi này đi”

— nguyên lai đợi đến lúc này mới dâng lễ vật vì trời tối tắt hết đèn đuốc mới xem được U Long Mộc.

Ninh Tử Hàn khoát tay, ý bảo nội thị thổi tắt đèn cung đình, đèn đuốc huy hoàng cẩm dịch trì thoáng chốc trở nên tối đen, Thác Bạt Cực cầm ra một cây sáo ngọc đưa lên miệng bắt đầu thổi, cùng với âm thanh tiếng sáo da diết, U Long Mộc thế nhưng lại phát ra ánh sáng u u.

Ngay khi quần thần còn đang mải bàn luận về ánh sáng này thì càng thêm kì lạ hơn, đó là đóa hoa sen yêu dã này thế nhưng lại chậm rãi bung ra, hoa tâm có một nữ tử đang đứng múa. Dung nhan tuyệt sắc, điệu múa bay bổng, theo tiếng sáo của Thác Bạt Cực, quả nhiên là phiên nhược kinh hồng (*), rồng bay phượng múa.

(*) “phiên nhược kinh hồng” nghĩa đen là bay vụt qua như chim nhạn bị hoảng sợ, hình dung về dáng vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng của người con gái. (Theo https://webqinsmoon.wordpress.com)

Mọi người kinh ngạc, Thác Bạt Cực chậm rãi hiện ra tươi cười, hòa thân a, vĩnh viễn đều là phương pháp tốt nhất để xử lý hai quốc phân tranh, tuyệt sắc nữ tử như này, thế gian chỉ sợ sẽ không có ai cự tuyệt đi.Cứ cho là hoàng đế cùng hoàng hậu tình thâm thì có là gì, còn không phải là không chịu nổi khuynh thành sắc dụ hoặc sao.

Khi nữ tử này xuất hiện, Ninh Tử Hàn liền hiểu Thác Bạt Cực đến cùng là muốn làm gì, hắn k lo nhìn nữ tử tuyệt đại tao nhã mà vội vàng quay đầu nhìn về phía Cố Vân Sương. Nhưng nơi này đèn đuốc đều đã tắt, Ninh Tử Hàn chỉ có thể thông qua ánh sáng của U Long Mộc mà nhìn Cố Vân Sương, thế nhưng này ánh sáng này thật sự rất mờ, căn bản là nhìn không rõ. Bất quá trên người Cố Vân Sương dần dần xuất hiện hàn khí, Ninh Tử Hàn cảm thấy  linh tính của mình nhất định sẽ không sai.

Đợi cho nữ tử này múa xong, Ninh Tử Hàn liền sai người thắp đèn sáng lại, nàng kia tiêm chân điểm nhẹ, từ tâm hoa sen đi tới, hơi hơi hành lễ rồi nói,“Tiểu nữ tử Na Mục Nhĩ tham kiến Hạ quốc hoàng đế, kính mong Hoàng Thượng vạn phúc kim an.”

Ninh Tử Hàn nâng nâng tay ý bảo nàng đứng dậy.

Thác Bạt Cực cầm trong tay sáo ngọc đặt vào hộp gấm của tiểu tư đứng bên cạnh, sau đó xoay người nói với Ninh Tử Hàn “Phần lễ vật này, Hoàng Thượng thấy như thế nào?”

Ninh Tử Hàn cười cười, cầm chén rượu trên tay nhợt nhạt uống một ngụm, nói,“U Long Mộc này thật đúng là bảo bối.”

Thác Bạt cực sửng sốt một chút, không hề nghĩ đến hoàng đế sẽ trả lời như vậy, hắn đã hỏi rõ ràng rằng Na Mục Nhĩ như thế nào chứ không phải hỏi U Long Mộc thế nào a? Nhưng nhờ vậy mà Thác Bạt Cực mới hiểu, hoàng đế rõ là không muốn trả lời vấn đề này, nói cách khác hắn cũng không thích Na Mục Nhĩ.

Bất quá, hắn không thích là một chuyện, còn chuyện Na Mục Nhĩ có ở lại hay không lại là một chuyện khác.

“Hoàng Thượng nói đùa, U Long Mộc tuy rằng hiếm thấy nhưng cũng không phải duy nhất, Na Mục Nhĩ mới là nữ nhi duy nhất của phụ vương ta, cũng là đệ nhất mỹ nhân của Bắc bang ta, Hoàng Thượng không thể nhầm lẫn được a.”

Na Mục Nhĩ, nếu không lưu lại, Đại Hạ cùng Bắc bang liền không thể bình ổn hòa bình với nhau được mấy chục năm, nhưng nếu lưu lại, Ninh Tử Hàn chuyển mặt qua nhìn Cố Vân Sương, thấy trên mặt y toát ra vẻ thản nhiên, lông mi buông xuống che đi cả xúc trong ánh mắt. Trong tay y xoa xoa một ly rượu, bên trong rượu ngon sóng sánh, y nâng tay lên chuẩn bị uống một hơi cạn sạch thì có một bàn tay với tới đoạt chén rượu trong tay y,“Không nên uống, đối với hài tử không tốt.”

Trên tay truyền đến độ ấm thản nhiên, phảng phất có tác dụng trấn an tinh thần, khiến cho tâm tình vốn đang nổi lên gợn sóng cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Động tác thân mật này Thác Bạt Cực tất nhiên cũng thấy, hắn lại mở miệng,“Hoàng Thượng cùng hoàng hậu nương nương phu thê tình thâm, thật sự là làm người ta hâm mộ.”

Cố Vân Sương không nói gì, nhưng Thác Bạt Cực rõ ràng là muốn hắn mở miệng,“Hoàng hậu nương nương nhất đại anh hùng, chiến tích của ngài thực sự khiến ta sùng bái đấy.”

Cố Vân Sương chỉ là thản nhiên ừ một tiếng.

Thác Bạt Cực nói tiếp,“Ta cũng tin tưởng hoàng hậu nương nương là người hào phóng khoan dung, tin rằng ngài sẽ không cự tuyệt chuyện bên người Hoàng Thượng có thêm phi tử đi.”

Ninh Tử Hàn hiểu rồi, hóa ra Thác Bạt Cực nhất quyết muốn tại tiệc mừng công để dâng lên đại lễ, là vì lí do này. Nếu chỉ đơn thuần là yến hội tiếp đãi ngoại bang lai sứ, Cố Vân Sương tất nhiên sẽ không tham dự, tiệc, nhưng nếu là tiệc mừng công, suy cho cùng là yến hội của quốc gia mình, Cố Vân Sương là hoàng hậu, nhất định phải tham dự. Vậy nên về việc này, Ninh Tử Hàn nếu cự tuyệt, cùng lắm thì cũng chỉ mang danh không hiểu phong tình, truyền ra ngoài có lẽ còn có thể có người nói hoàng đế si tình. Nhưng nếu là Cố Vân Sương cự tuyệt, nhất định sẽ có người nói y là người nhỏ nhen, nhất là đây còn là dạng liên hôn chính trị, càng sẽ có người nói  y không hiểu chuyện, y sẽ bị người lên án. Thác Bạt Cực hiển nhiên là đánh vào điểm này, cho nên mới ép Cố Vân Sương tới mức này.

Thác Bạt Cực đã nói đến mức này, cũng không phải do Cố Vân Sương không đồng ý, các đại thần phía dưới đều chờ xem kịch vui, lúc trước khi hoàng đế muốn phân phát hậu cung liền có rất nhiều người không đồng ý, nhưng do ngại với thế lực của Cố Lâm, cộng thêm hoàng đế cưỡng bức đồng ý nên cuối cùng mới thỏa hiệp. Lúc này đây hòa thân là có liên quan đến lợi ích của Đại Hạ, đây là hôn nhân chính trị, Cố Vân Sương có thể phản đối sao?

Chỉ là không hề nghĩ đến, Cố Vân Sương thế nhưng lại ngẩng đầu, ánh mắt đạm mạc nhìn Thác Bạt Cực, từng từ nói,“Bản cung không đồng ý.”

Quần thần đều cả kinh, ngay cả Thác Bạt Cực cũng có chút bàng hoàng, chỉ có Ninh Tử Hàn toát ra một điểm tiếu ý, chịu cùng người khác chia sẻ sao có thể là tính cách của Vân Sương?

Ổn định lại tinh thần, Thác Bạt Cực mới nói,“Hoàng hậu nương nương nguyện ý bị người trong thiên hạ nhạo báng là người nhỏ nhen sao?”

Ninh Tử Hàn nheo mắt, vừa muốn mở miệng thì Cố Vân Sương lại ngăn cản hắn, sau đó nói với Thác Bạt Cực,“Người trong thiên hạ đối xử thế nào về bản cung chỉ sợ cũng không phải chuyện của Thác Bạt Thái Tử đi.”

“Hóa ra hoàng hậu nương nương đúng là người không hiểu chuyện, uổng phí lòng tín nhiệm của mọi người với ngươi, ngày ngày viết sách sử lối vẽ tỉ mỉ, cũng không biết hoàng hậu nương nương ngài lại như vậy đâu.” Một câu lại cho Cố Vân Sương thêm một tội danh, ngay cả sử sách nói gì về y cũng bị đem ra nói. Người trong hoàng thất tất nhiên để ý mặt mũi, nhất là sách sử một khi đã ghi là lưu danh ngàn đời thì lại càng là cẩn thận.

Các đại thần phía dưới lại bắt đầu nghị luận xôn xao, Thác Bạt Cực cười thầm, ánh mắt Cố Vân Sương lạnh lùng đảo qua quần thần, lại trở về Thác Bạt Cực,“Thác Bạt Thái Tử chỉ sợ là nói ngược rồi đi, chiến tranh lần này người thua là bắc bang, đến nghị hòa cũng là bắc bang, Thác Bạt Thái Tử lấy việc hai nước hòa bình để uy hiếp bản cung, sách sử lối vẽ rất tỉ mỉ đấy, không biết trước tiên nên gán cho Thác Bạt Thái Tử tội danh gì đây, Thác Bạt Thái Tử có tư cách gì mà đến cùng bản cung ra điều kiện.”

Sắc mặt Thác Bạt Cực lúc đỏ lúc trắng, Cố Vân Sương liền nói tiếp,“Nếu là Thác Bạt Thái Tử cố ý như thế, bản cung ngược lại không ngại cùng ngươi chiến trường giao phong một phen nữa, chỉ là không biết bắc bang ngươi còn lại bao nhiêu tướng và binh mã để đến đánhh cùng bản cung một phen?”

Thác Bạt Cực thu lại sắc mặt,“Tại hạ đương nhiên là thật tâm đến nghị hòa, chẳng qua Na Mục Nhĩ là Bắc bang ta dâng cho Hoàng Thượng, đây là việc hoàng hậu nương nương không nên xen vào nhiều.”

Cố Vân Sương cười thầm, Thác Bạt Cực này, thật đúng là không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thấy bên này không thể thực hiện được liền lại từ một bên khác xuống tay.

Chỉ là không biết, hắn sẽ thành công hay thất bại? Cố Vân Sương nhếch môi cười cười, tay lại định cầm chén rượu lên, đột nhiên y lại nghĩ tới gì đó, ngón tay liền chuyển qua lấy chén trà bên kia, nhàn nhạt uống một ngụm.

Ninh Tử Hàn mỉm cười ngồi nhìn Cố Vân Sương cùng Thác Bạt Cực ngươi tới ta đi, khi nghe được Thác Bạt Cực nhắc đến mình thì mới nghiêm mặt nói,“Ý của hoàng hậu Thác Bạt Thái Tử cũng nghe rồi đó, trẫm nói cho ngươi hay, ý của hoàng hậu chính là ý của trẫm.”

Sắc mặt Thác Bạt Cực lại biến đổi, hắn lấy hòa thân làm lợi thế để đến ký kết hiệp ước hòa bình, nghĩ rằng cho đất Thông Châu là có thể hoàn toàn bình ổn trận chiến sự này, thật sự không hề nghĩ đến, Hoàng Đế Hạ Quốc này thế mà lại có ý nghĩ như vậy.

Ngay khi chuyện đang căng thẳng thì bên ngoài đột nhiên có thái giám đến báo Cửu vương gia cầu kiến.

Lần trước vì tìm kiếm ức vãng tích cho Cố Vân Sương, Ninh Tử Hàn đã sai Ninh Tử Đồng tới Nam Cương, sau này bởi vì quan hệ của Phượng Tâm và Lăng nhi, ức vãng tích không cần phí sức cũng có, Ninh Tử Hàn cũng liền lập tức viết thư bảo Ninh Tử Đồng trở lại.

Nghe Ninh Tử Đồng đã đến hoàng cung, Ninh Tử Hàn lập tức để người tuyên hắn tiến vào. Sau khi tiến vào, Ninh Tử Đồng hành lễ “Bái kiến hoàng huynh, hoàng tẩu.”

Ninh Tử Hàn gật đầu bảo hắn ngồi xuống, thời điểm Ninh Tử Đồng ngồi xuống mới nhìn thấy U Long Mộc và nữ tử đứng bên cạnh, sau khi ngẫm nghĩ một lúc, Ninh Tử Đồng liền kinh hô lên tiếng,“Sao lại là ngươi?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện