Người bên dưới tất cả đều vôi quỳ xuống, ngay cả Cố Vân Sương cũng quỳ, Ninh Tử Hàn thấy vậy liền kéo y đứng lên, vừa lúc tránh bóng cũng mang theo Dĩnh Tần và Nguyên Lâm tới.

Ninh Tử Hàn híp mắt nhìn Nguyên Lâm và Dĩnh Tần, trong phượng nhãn hàn khí càng ngày càng nồng đậm,“Các ngươi còn có gì để bào chữa?”

Dĩnh Tần không nói, trên mặt vẫn là một loại biểu tình tựa tiếu phi tiếu.

Ninh Tử Hàn không do dự, cũng không cho thêm cơ hội để bào chữa, trong ánh mắt hàn sương ngày càng tăng, môi mỏng khẽ mở,“An Hỉ, viết chỉ đi, Dĩnh Tần, Nguyên Lâm, Nguyên Hồ ngay lập tức giải đi chém đầu thị chúng.”

Ba người biết nhiều lời cũng vô ích, chỉ có Dĩnh Tần cuối cùng hướng mặt về phía Phượng Tâm mà nói,“Lý Tâm, ngươi con tiện nhân này, ngươi sẽ không được chết tử tế.”

Phượng Tâm không nói gì, chỉ là sắc mặt oán hận không thể giải trừ.

Cấm vệ quân mang ba người đi, Ninh Tử Hàn cũng bảo ám ảnh cùng tránh bóng lui ra. Trong điện người vơi đi rất nhiều, Ninh Tử Hàn sắc mặt cũng thoáng tốt lên đôi chút, Phượng Tâm đột nhiên quỳ xuống nói,“Hoàng Thượng, nô tỳ tự biết nghiệp chướng nặng nề, nô tỳ không sợ chết, chỉ là hi vọng Hoàng Thượng tha cho tiểu muội của nô tỳ.”

Ninh Tử Hàn lắc đầu,“Trẫm không muốn mạng của ngươi, nếu không phải ngươi, hoàng hậu cùng Thái Hậu đều đã không bảo toàn được tính mạng. Huống hồ, trẫm còn có chút sự tình muốn hỏi ngươi.”

Phượng Tâm nghe Ninh Tử Hàn nói những lời này, liền vui sướng ngẩng đầu lên,“Hoàng Thượng cứ việc hỏi, nô tỳ nhất định biết thì sẽ nói.”

Ninh Tử Hàn gật đầu,“Lăng Nhi vì sao ngay lúc thất tịch liền cho hoàng hậu giống hoa của ức vãng tích?”

Phượng Tâm đáp,“Hoàng Thượng, trước khi ra cung nô tỳ nghe mệnh lệnh của Hoàng Dĩnh, cũng chính là Dĩnh Tần, nói là thất tịch đêm đó cô ta sẽ ra ngoài để ám sát, sai ta ở trong cung nghe ngóng tình hình. Ta biết, Dĩnh Tần vô cùng có khả năng sẽ hạ thất tâm cổ trên người ngài hoặc hoàng hậu nương nương.”

Ninh Tử Hàn nhíu mày cắt ngang lời nàng,“Dĩnh Tần có cơ hội giết chết chúng ta, vì sao chỉ là hạ thất tâm cổ? Còn thêm vừa rồi Nguyên Hồ với Nguyên Lâm, bọn họ đã có cơ hội hạ sát thủ, vì sao muốn kéo đến hiện tại?”

Phượng Tâm lắc đầu,“Hoàng Thượng xin thứ cho nô tỳ nói thẳng, trên đời này chuyện thống khổ nhất cũng không phải là bản thân chết đi, mà là nhìn người trọng yếu nhất của mình chết đi. Bọn họ hận nhất chính là khi còn nhỏ thì bố mẹ thân yêu nhất đã chết. Đương nhiên, Dĩnh Tần trước tiên định cho hoàng hậu nương nương trúng thất tâm cổ, khiến Hoàng Thượng cho rằng hoàng hậu nương nương chưa bao giờ yêu người, đây mới là chuyện đau lòng nhất thế gian, cho nên bọn họ mới không vội vã hạ sát thủ.”

Ninh Tử Hàn trầm mặc không nói lời nào, Cố Vân Sương nhìn sắc mặt Ninh Tử Hàn như vậy, trong lòng cũng có chút chua xót, cưỡng chế lại chút cảm xúc, Cố Vân Sương liền quay đầu nói với Phương Tâm,“Cho nên ngươi bảo Lăng Nhi ở cùng chúng ta, tìm cơ hội đem giống cây ức vãng tích giao cho ta.” Không phải nghi vấn, mà là khẳng định, không có một tia nghi ngờ.

Phượng Tâm tất nhiên gật đầu, Cố Vân Sương nói tiếp,“Ngươi hận tộc trưởng của ngươi sao?”

Phượng Tâm cười khổ, ngẩng đầu khẽ cắn môi dưới,“Lúc ấy khi hắn muốn giết ta, ta thật sự rất hận hắn, nhưng khi mọi chuyện đã qua lâu rồi thì hận thù gì đó đã sớm phai nhạt.”

Ninh Tử Hàn nói,“Vậy ngươi có đồng ý nói cho ta biết hậu nhân của Tử Y giáo đang ở nơi nào không?”

Phượng Tâm lại quỳ xuống,“Hoàng Thượng là muốn đuổi tận giết tuyệt sao?”

Ninh Tử Hàn lắc lắc đầu,“Oan oan tương báo khi nào mới chấm dứt, chuyện này tạo thành cái cớ để sát hại nhau đã quá nhiều, trẫm không muốn lại có loại chuyện này phát sinh, trẫm biết, bọn họ dù sao cũng là thân nhân của ngươi, ngươi vì bảo hộ hoàng hậu đã phản bội tộc nhân của ngươi, hiện tại ngươi không muốn nói cho trẫm trẫm cũng sẽ không trách cứ ngươi, nếu có thể, trẫm vẫn hi vọng ngươi trở lại trong tộc, thuyết phục tộc nhân của ngươi đừng đối địch với triều đình nữa. Trẫm biết,  tiêu dao lệnh của ngươi còn có hai lần sử dụng, ngươi cũng nói, tiêu dao lệnh có thể giữ được mạng cho ngươi và lăng nhi. Bất quá trẫm nghĩ, bọn họ chỉ sợ cũng không muốn suốt ngày lo lắng đề phòng, suốt ngày lang bạt. Đương nhiên, nếu ngươi không muốn, trẫm cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi.”

Phượng Tâm ngẩng đầu, không thể tin nhìn Ninh Tử Hàn,“Hoàng Thượng nói thật sao?”

Ninh Tử Hàn biết Phượng Tâm đây là đã đáp ứng, sắc mặt hắn cũng giảm chút nặng nề, Ninh Tử Hàn cười cười,“Kim khẩu nhất khai, tuyệt không đổi ý.”

Phượng Tâm vội vàng dập đầu lạy ba cái, nói tiếp,“Nô tỳ thay người trong tộc  đa tạ hoàng ân.”

Ninh Tử Hàn gật gật đầu,“Ngươi mang theo Lăng Nhi cùng nhau đi đi, bảo vệ tốt cho nó. Về phần Thái Hậu, trẫm đương nhiên sẽ giải thích cho người hiểu, ngươi hiện tại nếu tiện thì liền rời cung đi thôi.”

Phượng Tâm đứng dậy, kéo tay Lăng Nhi nói cáo lui rồi đi ra ngoài điện.

Nhìn thân ảnh hai nguời một lớn một nhỏ càng ngày càng xa, Cố Vân Sương xa xăm thở dài một hơi. Ninh Tử Hàn bèn quay đầu nhìn y,“Người tốt tự kết cục tốt đẹpn, nếu không phải năm đó ngươi cứu nàng một mạng, hiện tại cục diện không biết sẽ ra sao.”

Cố Vân Sương cười cười,“Đáng thương cho hai hài tử phải từ cừu hận mà lớn lên,may mà hai người cuối cùng cũng không mất đi bản tính, Lăng Nhi còn thông minh như vậy. Coi như là một chuyện việc vui.”

Ninh Tử Hàn gật gật đầu,“Không sai, chuyện này đến đây là kết thúc, ngươi cũng mệt mỏi rồi, lên giường nghỉ ngơi một lát đi.”

“Vậy còn ngươi?”

“Ta đi bảo Lễ bộ chuẩn bị một chút, nghênh đại quân về triều.”

Ngày nắng gắt, từ sáng nắng đã chói chang, mặt trời dần ló rạng đằng đông, từng chút ánh sáng len lỏi ngày càng rộng, ánh sáng sáng lạn ấy cũng từng chút một dát lên thành trì trong kinh thành.

Sáng sớm ba ngày sau, Ninh Tử Hàn liền cùng đại thần đến thành lâu nghênh đón bắc chinh đại quân về triều.

Xa xa tiếng vó ngựa đến gần, theo sau là một đoàn binh lính xuất hiện trước mặt mọi người, chiến giáp trên người bọn họ bị ánh sáng mặt trời chiếu đến lòe lòe phát quang. Cố Lâm cưỡi ngựa đi phía trước, nhìn thấy trên thành lâu là Ninh Tử Hàn thì lập tức quỳ xuống cất cao giọng nói,“Thần Cố Lâm, mang binh đi xuất chinh bắc bang, hôm nay chiến sự đã lui, thần liền cùng đại quân khải hoàn về triều.”

Binh lính phía sau cũng đều quỳ xuống hô vạn tuế ba lần.

Ninh Tử Hàn dõng dạc hô “Được”, sau đó nâng nâng tay nói,“Các vị tướng sĩ bình thân!”

Mọi người phía dưới đều đứng lên, Ninh Tử Hàn cất cao giọng nói,“Lần này xuất chinh bắc bang, các vị tướng sĩ đều đã vất vả, các ngươi đều là anh hùng của Đại Hạ ta, hôm nay trẫm trước tiên tại nơi này kính các vị một ly.”

Nói xong, Ninh Tử Hàn cầm lấy bát rượu đầu tiên từ chỗ An Hỉ,sau đó ngửa đầu uống cạn.

Hạ bát rượu xuống, Ninh Tử Hàn lại nói tiếp,“Bát rượu thứ hai này, trẫm đung để tương niệm các binh sĩ đã vì Đại Hạ mà hi sinh.”

Uống cạn bát rượu thứ hai, Ninh Tử Hàn liền sai người nâng chén lớn cùng vại rượu ra khỏi cửa thành, cấm vệ quân phát cho mỗi tướng sĩ xuất chinh trở về ba bát rượu, mọi người đều bưng bát rượu lên, Ninh Tử Hàn nói,“bát cuối cùng này, chúng ta cùng nhau uống, hi vọng quốc gia chúng ta càng ngày càng hưng thịnh, hi vọng người nhà của chúng ta ngày nào cũng được sống an ổn!”

Mọi người ngửa đầu uống xong ba bát rượu này, lại hô vạn tuế ba lần.

Ngày thứ hai lâm triều, Ninh Tử Hàn bèn luận công ban thưởng, thăng cấp cho phó tướng Gia Quan, binh lính còn lại thăng ba cấp, mà Cố Lâm, thì phong làm võ bình hầu, đối với loại phong thưởng này, đại thần phía dưới tất nhiên có người không đồng ý. Nhưng loại phản đối nào cũng đều bị Ninh Tử Hàn nói hai ba câu liền áp chế.

Sau khi hạ triều, Cố Lâm liền xin Ninh Tử Hàn cho gặp Cố Vân Sương, Ninh Tử Hàn tất nhiên là đồng ý.

Cố Vân Sương nhìn thấy phụ thân, trong lòng thật sự có chút chua xót. Phụ thân của mình,sao lại già đi nhiều vậy, vốn dĩ chỉ có vài sợi tóc bạc, mà hiện giờ xem như đã bạc gần cả đầu.

Cố Vân Sương nhìn phụ thân gầy đi, nhẹ nhàng nói một tiếng,“Phụ thân, người sao lại gầy như vậy?”

Cố Lâm cười cười,“Hành quân đánh nhau sao có thể béo được? Ngược lại ngươi ấy, chăm sóc lâu như vậy, như thế nào cũng không thấy chút thịt nào thế này?”

Cố Vân Sương không trả lời, ngược lại lại là Ninh Tử Hàn mở miệng,“Võ bình hầu đây là đang trách trẫm không chăm sóc tốt cho Vân Sương sao?”

Cố Lâm vôi vàng xua tay nói không phải, không phải.

Ninh Tử Hàn cười thực thoải mái,“Võ bình hầu không cần phải câu nệ, ngươi là phụ thân của Vân Sương, chiếu theo bối phận mà nói, ngươi là nhạc phụ của trẫm a.”

Cố Vân Sương vừa rồi vẫn mỉm cười nghe Ninh Tử Hàn cùng Cố Lâm nói chuyện, nhưng lúc này y mới chú ý tới Ninh Tử Hàn gọi Cố Lâm là “Võ bình hầu”, Cố Vân Sương bèn đưa ánh mắt nghi hoặc sang bên Tử Hàn, Ninh Tử Hàn tất nhiên hiểu rõ Cố Vân Sương có ý gì, cười hướng y giải thích “Vừa rồi lâm triều, Cố tướng quân đã được trẫm phong làm võ bình hầu.”

Nghe vậy, Cố Vân Sương cũng không lộ ra biểu tình vui vẻ gì, ngược lại lại là đầy mặt lo lắng nhìn Ninh Tử Hàn,“Trên triều đình không có đại thần phản đối sao?”

“Bọn họ không có lý do gì để phản đối hết, nếu bọn họ cũng có thể đem bắc bang đánh tới hoa rơi nước chảy, ta đây cũng sẽ cho bọn họ hầu tước.”

Cố Vân Sương vẫn khẽ thở dài một hơi, Ninh Tử Hàn nói,“Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta biết ngươi sợ người ta sẽ cho là Cố gia ngươi ỷ thế lực mà đón gió, thế nhưng chỉ cần ta tin tưởng Cố gia, vậy thì Cố gia liền sẽ tuyệt đối không rơi vào một cục diện xấu hổ.”

Dứt lời, Ninh Tử Hàn lại xoay người nói với Cố Lâm,“Ngươi hiểu ý của trẫm chứ?”

Cố Lâm lập tức quỳ xuống nói,“Ta Cố gia tuyệt đối sẽ không cô phụ tín nhiệm của Hoàng Thượng, Cố gia chắc chắn sẽ bao toàn giang sơn Đại Hạ.”

Ninh Tử Hàn nghe Cố Lâm nói vậy thì cũng hơi gật gật đầu,“Đứng lên đi, trẫm tới Ngự Thư phòng phê tấu chương, ngươi cùng hoàng hậu nói chuyện một lát đi. Nhớ rõ ba ngày sau phải vào cung để tham gia tiệc mừng công cho các ngươi đấy.”

Cố Lâm đáp ứng, Ninh Tử Hàn liền đứng dậy ly khai.

Sau khi Ninh Tử Hàn đi, Cố Vân Sương ngồi bên cạnh Cố Lâm, rồi sau đó lại pha một tách trà cho phụ thân, Cố Lâm nhìn Cố Vân Sương cười cười,“Trong khoảng thời gian này không có phát sinh chuyện gì đi.”

Cố Vân Sương tất nhiên sẽ không đem mấy chuyện này kia nói cho Cố Lâm biết, chỉ là hơi hơi lắc lắc đầu nói,“Không có chuyện gì, bất quá chính là có chút nhàm chán mà thôi.”

Cố Lâm thở dài,“Này chính là hoàng cung tịch mịch, mặc dù ngươi có được nhiều sự sủng ái của Hoàng Thượng, nhưng trong hoàng cung này sơn sơn thủy thủy, xem đi xem lại thì cũng sẽ có lúc nhàm chán.”

Cố Vân Sương gật đầu, ánh mắt chuyển hướng về phía ngoài cửa sổ, từng chính mình đi theo sư phụ dạo chơi tứ hải, xem tẫn thế gian phồn hoa cùng tang thương, từng giấc mộng ra trận giết địch, làm một tướng quân giống phụ thân. Khi đó, chính mình nhất định không nghĩ tới sau này mình sẽ sống như này. Vẫn là không cam lòng đi, mặc dù trong lòng mình đã yêu một người, nhưng mà trong hoàng cung sơn sơn thủy thủy cuối cùng cũng là nhìn đến chán, mấy cảnh hữu tình ở đây rồi sẽ có một ngày trở nên đáng ghét, Giang Nam, tổng vẫn là một quy túc, không phải dễ dàng như vậy liền buông.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện