March dõi theo những cảm xúc lướt qua trên khuôn mặt điển trai của Will, dường như sự thận trọng cuối cùng đã giành chiến thắng khi anh chớp đôi mắt có màu xanh của bầu trời.
Anh đang cố giữ kín điều gì với cô? Cô tự hỏi. Điều gì anh không giữ lại? Câu hỏi này nhanh chóng nối gót.
Cô cảm thấy mình thật sự ngốc nghếch khi Will đến nhà lúc nãy, nhưng hy vọng rằng mình đã tự chuộc lại trong vài phút qua, bao gồm một lời xin lỗi cho hành vi hôm tối thứ Sáu. Việc nói chuyện về Jude Marshall đảm bảo sẽ đưa họ trở về nơi họ đã bắt đầu cách đây nửa tiếng!
“Xin lỗi.” Cô nhấc tay ngụ ý xin lỗi. “Đáng lẽ tôi không nên hỏi anh điều đó. Đấy không phải là việc của tôi, việc anh có hay không có nói chuyện với...”, “người đàn ông đó” không phải chính xác nghe có vẻ hòa giải quá sao? “... Với Jude Marshall”, cô bình tĩnh kết thúc. “Thêm cà phê chứ?”, cô nhẹ nhàng đề nghị khi nhìn thấy cốc của anh rỗng không lúc cô đứng lên để nhấc cả hai cái cốc.
“Không.” Will cũng đứng dậy.
“Không ư?”, cô khàn giọng lặp lại, bầu không khí trong phòng bếp đột nhiên thay đổi - với điều gì đó - thứ mà cô gần như có thể nếm nó.
“Không”, anh nhẹ nhàng nhắc lại, lấy hai cái cốc ra khỏi tay cô, đặt chúng trở lại bàn. “March, không nghi ngờ gì em chính là người phụ nữ khó hiểu nhất...”
“Anh đã nói điều đó với tôi rồi”, cô nhanh chóng ngắt lời.
“Thực tế anh nhắc lại không phải mang ý nghĩa nó là sự thật!” Anh thiếu kiên nhẫn lắc đầu. “March, cách đây vài phút, em đang hậm hực muốn một cuộc chiến khác và bây giờ em lại đang đề nghị anh dùng thêm cà phê...” Anh lắc đầu bàng hoàng.
Cô cười gượng. “Anh muốn nói tôi là một người dễ thay đổi?”, cô tự nhạo.
“Đúng, anh muốn nói thế”, anh chán nản thừa nhận.
March thờ dài thườn thượt. “Tôi không muốn cãi nhau với anh,Will à. Tôi chỉ muốn...”
“Sao?”, anh căng thẳng hỏi khi cô đột ngột dừng lại.
Cô không biết mình muốn gì. Tất cả những gì cô biết với sự chắc chắn đó là hai ngày qua thật khổ sở, một phần bởi vì May đã rời đi và làm việc của mình, nhưng cũng bởi vì cô nhận ra sự căng thẳng giữa chính bản thân và Will.
Hơn nữa lý do cho nó...
Có thể nào May đã đúng? Có thể nào cô đã yêu người đàn ông này rồi? Nếu như cách trái tim của cô đập thất thường, lòng bàn tay ẩm ướt, cảm giác bủn rủn cô có bất cứ khi nào nhìn thấy anh là cơ sở để đánh giá thì câu trả lời là có!
Nếu đó là sự thật thì cô sẽ phải làm gì đây?
Sự thiếu chắc chắn không bao giờ tự nhiên đến với March. Cô luôn là người hoàn toàn quyết đoán và nhanh chóng làm theo quyết định. Nhưng nhìn Will, March nhận ra cảm giác khó thở, chân tay bủn rủn, cô không hình dung được mình sẽ làm gì với tình yêu dành cho anh!
“Tôi không biết mình muốn gì”, cuối cùng cô khàn khàn trả lời, hai hàng mi đen nhánh phủ bóng mờ trên gò má khi cô nhìn xuống chân.
Nhưng cô nghe thấy tiếng Will di chuyển, cảm nhận hai bàn tay ấm áp đặt phía trên cánh tay khi anh khẽ lay cô.
“March, nhìn anh nào”, anh nhẹ nhàng chỉ dẫn, đôi mắt dò xét khi cô nâng mi ngước nhìn anh. “Em muốn anh, có phải không?”
Cô há hốc miệng ngạc nhiên vì câu hỏi đó. “Bây giờ ai là người đang nói năng quá mức lỗ mãng đây?”, cô hoài nghi đáp lại.
Anh nhăn mặt tự nhạo mình. “Có thể anh đã quyết định dùng lửa thử sức với lửa!”
Chỉ đề cập đến những từ đó đã đủ mang những ký ức về khoảng thời gian cô ở trong vòng tay anh vào tối thứ Năm trở lại, khi ngọn lửa khao khát của họ đã đe dọa nhấn chìm cô hoàn toàn.
“Ít nhất hãy trả lời anh, March.” Anh lắc nhẹ người cô.
Cô liếm đôi môi đột ngột trở nên khô khốc, nuốt mạnh xuống, biết rằng sự hoang mang có thể đã hiện rõ trên mặt khi cố tìm kiếm một câu trả lời sẽ không cuốn cả hai người vào dòng chảy đam mê ấy, một sự đam mê mà cô đơn giản không thể chống lại.
Will phát ra một âm thanh nghèn nghẹn trong cổ họng, hai bàn tay di chuyển kéo cô vào vòng tay, ôm cô thật chặt tựa vào lồng ngực khi anh vuốt ve mái tóc mềm mại của cô. “Anh không có ý nói là ngay lúc này, ngốc à”, anh khàn giọng xoa dịu.
Gò má của cô tựa vào bờ vai được che phủ bởi chiếc áo chui cổ, cô có thể nghe thấy rõ nhịp đập điên cuồng của tim anh. “Nó ám chỉ đến tương lai?”, cô trêu đùa.
“Đại loại như thế”, anh đồng ý, tiếng cười ẩn trong giọng nói.
Nhưng không có tiếng cười nào đến với cô, March dễ dàng hiểu. Cô chỉ biết tình huống này đang nhanh chóng trở nên nguy hiểm. Họ hoàn toàn ở một mình tại đây và sẽ tiếp như thế cho đến khi May trở về vào ngày mai. Và thậm chí nếu như cô muốn anh, cũng như việc anh dường như muốn cô, họ không biết về nhau đủ rõ để...
“Nói gì đi, March.” Will đột ngột lùi lại khiến cô giật mình, anh lại đưa tay giữ lấy cô và nhìn xuống bằng đôi mắt xanh ấm áp. “Chúng ta hãy đi đâu đó và uống chút gì. Ngoài hai bữa ăn trưa, chúng ta thật sự chưa ra ngoài cùng nhau”, anh thêm vào đầy thuyết phục.
Gần như anh có thể đọc được những suy nghĩ của cô, như thể anh biết cô do dự phải thừa nhận sự lôi cuốn đối với anh khi họ ở một mình với nhau như thế này.
Và có thể anh đã biết, cô buồn bã thừa nhận. Gương mặt của cô giống như tấm gương, nó để lộ mọi cảm xúc cô suy nghĩ hay cảm nhận.
“Chắc là tiếc lắm đây nếu làm hỏng những móng tay vừa sơn của em”, Will trêu đùa nói thêm khi cô vẫn còn do dự. “Tất cả các móng!”
Cô mỉm cười ảo não. “Em sẽ không có thời gian để chùi đi, phải thế không?”
Anh cười toe toét, “Ừ, suốt đời luôn.”
“Được rồi”, cô đột ngột chấp nhận, không muốn dừng lại ở bình luận “suốt đời”. “Có một quán ăn theo phong cách cũ khá đẹp cách đây vài dặm, chúng ta có thể đến đó.”
Will gật đầu, nhìn cô đến lấy áo khoác treo phía sau cửa. “Anh nghĩ mình đã ăn trưa ở đó ngày hôm kia. Anh không thích nấu ăn”, anh biện hộ khi cô trao cái nhìn khinh bỉ.
“Được rồi”, cô dài giọng ra vẻ hiểu biết. “Xe của anh hay của em?”, cô giễu.
“Dứt khoát là xe của anh!” Anh lắc đầu. “Anh không tin mình sẽ ngồi vừa xe của em.”
March cũng nghĩ thế. Bản thân khá cao, đầu của cô suýt chạm nóc chiếc xe nhỏ bé. Will đơn giản sẽ kết thúc bằng cái cổ bị trẹo.
Ngoài ra, việc làm hành khách trong một chiếc Ferrari chắc chắn là một trải nghiệm tuyệt vời, ngồi lún sâu vào chiếc ghế bọc da, một dãy đồng hồ trên bảng điều khiển thật rối rắm để cố nhận biết được chúng là gì.
Tạm rời xa mối liên hệ mật thiết với trang trại cũng là niềm khuây khỏa. Điều mà cô chắc chắn Will cũng nhận thấy khi anh đề nghị họ ra ngoài...
Cô lén quan sát khi anh lái xe, khâm phục chuyển động tính toán an toàn, hai bàn tay thon dài đặt trên vô lăng. Bàn tay đẹp tinh xảo, cô ngạc nhiên nhận ra, thon gầy và nhạy cảm.
“Anh luôn muốn trở thành một kiến trúc sư sao?”, cô thích thú hỏi ngay khi họ ngồi tại quầy rượu của quán ăn nhỏ, chỉ có một cặp khác ngồi phía bên kia căn phòng trong tối Chủ nhật yên tĩnh này.
Will nhìn cô với ánh mắt sắc bén. “Đó là một câu hỏi mưu mẹo phải không?”
“Sao cơ?” Cô nhíu mày bối rối.
Will trông không được vui. “Nếu như anh thành thật trả lời câu hỏi đó, em sẽ đứng dậy và rời khỏi đây phải không?”
Giờ March nhìn anh với ánh mắt đề phòng. Rõ ràng anh không phải luôn muốn trở thành kiến trúc sư, nhưng cái gì có thể gây ra sự tranh cãi về điều anh muốn làm khiến anh nghĩ rằng cô có thể thực sự đứng dậy và bỏ đi một khi anh trả lời cô?
Will có thể thấy March hoàn toàn bị bối rối bởi sự do dự trả lời câu hỏi, biết cô không hình dung ra anh đang nói về điều gì. Có lẽ là lương tâm bị dằn vặt vì mặc cảm tội lỗi với những gì anh đã làm? Hay có thể đó chỉ là sự do dự khi nói về thứ gì đó sẽ khiến March bối rối hay khó chịu. Câu trả lời trung thực của anh chắc chắn sẽ gây ra điều ấy!
Trước hết, đưa March ra ngoài cùng với anh đã là một phép màu. Anh không muốn cô sẽ đứng dậy và bỏ anh lại trước khi họ hớp một ngụm rượu mà anh vừa gọi!
“Anh cần em hứa trước rằng em sẽ không làm điều đó”, anh phiền muộn gợi ý.
“Được... Em hứa.” March nhún vai hờ hững.
“Dễ thế.” Will lắc đầu mạnh mẽ. “Anh thực sự nghiêm túc về chuyện này, March.”
“Em biết”, cô chậm rãi thừa nhận, sự bối rối tăng thêm. “Nó tệ đến thế sao?”, cô ngạc nhiên.
“Tùy thuộc vào quan điểm của em thôi”, anh thoái thác.
“Và từ quan điểm của em...?”
“Có thể là như thế.” Anh gật đầu.
“Được rồi.” Cô nhún vai. “Em hứa, cho dù nghề nghiệp anh lựa chọn ban đầu là quản lý của khu theo chủ nghĩa khỏa thân, một phi hành gia, một nghệ sĩ thoát y... em sẽ không rời khỏi đây.”
Will hít một hơi thật sâu. “Cái cuối cùng gần đúng.”
Hai mắt cô mở to nghi hoặc. “Nghệ sĩ thoát y á!”
Anh khẽ nhíu mày khiển trách. “Từ đầu”, anh sốt ruột sửa lại, chỉ ngờ ngợ nhận ra sự hứng thú của cặp đôi ngồi bên kia phòng khi giọng nói của họ lớn lên.
“Từ đầu... à.” March đột nhiên trở nên im lặng, cứng người lại trong hành động nhấc ly rượu vang trắng và uống một hớp. “Em đã hứa sẽ không bỏ đi rồi đó”, Will bình tĩnh nhắc, cùng lúc nhìn cô lo lắng.
“Một họa sĩ”, cô khàn giọng thì thầm. “Anh muốn trở thành một họa sĩ sao?” Giọng cô nghẹn lại vì xúc động, mặt tái nhợt, hàm siết chặt.
“Đúng vậy.” Anh nhìn sang chỗ khác, cố ý để cô có thời gian tiếp nhận thông tin này. “Anh có chút lửa đam mê dành cho nghệ thuật và anh giỏi trong việc vẽ những nét thẳng, hóa ra là như thế. Một điều hoàn hảo để trở thành kiến trúc sư. Nhưng không đủ giỏi để trở thành họa sĩ và tạo hứng thú cho bất cứ ai ngoại trừ bản thân”, anh thẳng thừng nói thêm, ánh mắt quay trở lại nhìn vào mặt March.
Cô trông vẫn còn nhợt nhạt nhưng những cảm xúc khác đang được kiểm soát khi tùy tiện nhún vai. “Dường như đây đó có rất nhiều người như chúng ta”, cô thì thầm dịu dàng.
Anh biết mình sẽ không bao giờ có được cơ hội mở đầu nào thuận tiện hơn lần này. Nhưng anh lo sẽ phá vỡ tình bạn mà họ chỉ vừa tạo nên. Nhưng bây giờ nếu anh không nói với March về việc đã gửi những bức tranh của cô đến London và những điều Graham đã nói về chúng thì anh sẽ đưa họ trở lại điểm ban đầu. Và anh không muốn như thế.
“Em chưa thử rượu của mình”, anh nhẹ nhàng trì hoãn, ngắm nhìn cô ngoan ngoãn nhấp một ngụm rượu.
Anh không nghĩ sự ưng thuận của cô sẽ kéo dài. Một March Calendar dễ quy phục là việc hoàn toàn không thể tưởng tượng được!
March...
Họ nói cùng một lúc, cả hai đồng thời ngừng lại nhìn nhau với sự chế giễu muộn phiền.
Will hít thêm một hơi thật sâu nữa. “Anh biết mình không lịch sự khi nói trước...”, anh nhăn mặt, bàn tay siết chặt quanh ly bia, “... nhưng thực sự anh phải nói hết điều này”.
March nghiêng đầu sang một bên, nhìn anh hơi trêu chọc. “Em nghĩ mình thật sự sẽ thích nếu như anh đã muốn trở thành phi hành gia!”
Anh hơi mỉm cười đáp lại nỗ lực cố gắng của cô nhằm giảm bớt căng thẳng của cuộc đối thoại.
“Có lẽ nó hẳn sẽ dễ dàng hơn”, anh rầu rĩ đồng ý. “Nhưng ‘dễ dàng’ không phải là từ khiến anh liên tưởng khi ở quanh em”, anh thừa nhận bằng giọng chua chát.
March cũng mỉm cười. “Anh đang than phiền đó sao?”
Lạ một điều là anh không có ý than phiền. Thực tế, việc March quá gai góc và thẳng thắn khêu gợi sự thích thú của anh trước hết. Thứ tiếp tục giữ lấy sự chú ý của anh!
Anh đưa tay ra và đặt lên tay cô đang nằm yên trên bàn. “Không hề”, anh cả quyết.
Cô cho phép tay mình nằm yên bên dưới tay anh. “Anh phải nói ra hết điều gì?”, cô khàn khàn nhắc.
Anh nhắm mắt, không để gương mặt xinh đẹp của cô bước vào tâm trí. Có thể nếu anh không nhìn cô...
Khỉ thật, anh đã không gặp rắc rối khi đối phó với những người muốn có những thứ khó thực hiện trong thiết kế kiến trúc của họ, đã nhìn thấy những gã hét toáng lên khi anh bảo với họ rằng bản thiết kế của họ không thể thực thi trên cơ sở thực tế!
Anh mở mắt, kiên quyết nhìn vào đôi mắt chất vấn của cô. “Những bức tranh của em đáng chú ý, March à”, anh bình tĩnh tuyên bố. “Thực tế...”
“Làm thế nào anh biết điều đó?”, cô cắt ngang trong nghi ngờ. “Anh đã lên gác mái!”, cô buộc tội, kéo mạnh tay ra đan vào bàn tay còn lại đang đặt trên đùi, đôi mắt xám lục bắt đầu ánh lên nét tức giận ghim chặt vào anh.
“Anh đã... tò mò”, anh thừa nhận, mặt nhăn lại hối lỗi. “Và vì thế anh...”
“Và vì thế anh đã quay trở lên gác mái”, cô căng thẳng kết thúc, bây giờ đang xoay người trên chiếc ghế dài bọc nệm để nhìn bằng ánh mắt giận dữ. “Chính xác sau khi em đã nói với anh là không. Sao anh dám...?”
“March, anh e rằng nó còn tệ hơn thế”, anh kiên quyết ngắt lời. Anh đã bắt đầu điều này thì phải kết thúc nó. “Tối thứ Sáu, anh đã đóng bưu kiện sáu bức tranh mà anh nghĩ là những bức đẹp nhất rồi gửi cho một người bạn ở London, cậu ấy quản lý một phòng trưng bày...”
“Anh đã làm gì?”, lời nói bật ra mạnh mẽ, hai gò má trắng bệch, đôi mắt mở to.
“Graham là một chuyên gia”, anh biện hộ. “Thêm nữa, cậu ấy luôn tìm kiếm tài năng mới...”
“Làm sao anh dám?”, cô điên tiết hét lên. “Làm sao anh dám làm như thế?”, cô lặp lại hoài nghi.
“March, nghe anh nói...”
“Không”, cô khó chịu gắt lên. “Tuyệt đối không”, cô quát, đứng dậy khoác túi xách lên tay.
“Em đã hứa sẽ không đứng dậy và bỏ về”, anh nhíu mày đau khổ nhắc cô.
Cô liếc anh. “Đó là khi nói về sự lựa chọn nghề nghiệp ban đầu của anh”, cô cay nghiệt. “Đây là chuyện khác hoàn toàn.”
Anh có thể nhìn thấy điều đó. Từ ánh mắt của March, anh có thể thấy mình thực sự đã đi quá xa.
Nhưng anh có thể làm gì khác? Anh đã nhìn những bức tranh đó, tin rằng chúng thật đẹp, nhưng cùng lúc đó anh biết rằng nếu hỏi ý March, cô sẽ không bao giờ đồng ý để anh gửi bất cứ bức tranh nào cho Graham.
Nhưng việc anh lén gửi những bức tranh đó cho Graham mà không cho cô biết có đúng không?
Rõ mười mươi trong mắt của March, câu trả lời là không!
“Em không muốn biết Graham đã nói gì về chúng sao?”, anh phỉnh phờ đầy chủ ý.
Đôi mắt cô sáng rực ánh xanh lục. “Không, tôi không muốn biết! Anh đúng là kẻ phiền phức, tự mãn, kiêu căng nhất mà tôi xui xẻo gặp phải! Và trong tương lai, tôi đề nghị anh hãy tránh xa lối tôi đi”, cô mạnh mẽ. “Về phần những bức tranh... hãy đem chúng trở lại”, cô bực tức nói. “Hoặc anh có thể gặp cảnh sát vì tội tàng trữ tài sản đánh cắp...”
“Nhưng không phải anh... Graham mới là người giữ chúng.” Anh biết đó là một điều sai lầm ngay khi nói ra. Đây tuyệt đối không phải lúc cho sự khinh suất.
Rõ ràng không phải lúc, anh khám phá vài giây sau khi March đổ - gần như toàn bộ - rượu trong ly của cô lên đầu anh!
Cô đặt mạnh ly xuống bàn tới nỗi khiến người khác ngạc nhiên vì nó đã không vỡ vụn bởi sự va chạm đó. “Anh có hai mươi tư tiếng để lấy những bức tranh đó về” cô cảnh báo dữ dội. “Sau đó, tôi sẽ giao tất cả mọi thứ cho cảnh sát. Tôi nói thật đó, Will,” cô cay nghiệt nói thêm.
Xuyên qua những giọt rượu chảy từ mái tóc xuống, anh có thể nhìn thấy điều đó. Anh cũng thấy cô chưa bao giờ trông xinh đẹp hơn lúc này, hai gò má đỏ ửng, đôi mắt sáng rực, cả cơ thể mảnh khảnh run lên vì giận.
Nhưng rượu đã nhỏ giọt xuống mặt khiến anh biết rằng đây không phải là thời điểm tốt để tiến hành làm một cuộc quan sát như thế - cô có thể cũng nhấc ly bia kế bên và ném thẳng vào người anh!
“Anh tin tôi không dám ư?”, cô căng thẳng nhắc.
Anh gật đầu. “Trong những tình huống này, thật khó để không tin em.” Anh thở dài, liếm giọt rượu vang trắng ở môi khi nó nhỏ xuống mặt.
“Hãy nghĩ rằng bản thân anh thật may mắn vì nó không phải là nguyên chai rượu!” Đôi mắt sáng lên vẻ hân hoan chiến thắng khi cô nhìn anh.
“Ồ, đúng thế”, anh chua chát thừa nhận, cau mày khi cô quay đi. “Em đi đâu thế?”
“Về nhà”, cô trả lời dứt khoát mà không thèm liếc anh.
“Nhưng...”
“Tôi thích đi bộ”, cô gắt. “Anh cứ ở đó mà uống hết bia của mình đi.” Cô bước ngang qua phòng với bốn sải chân dài, cánh cửa đóng chặt lại vài giây sau khi bước ra.
Căn phòng đột nhiên trở nên quá yên tĩnh, chỉ có tiếng những khúc gỗ kêu tanh tách trong lò sưởi phá vỡ sự tĩnh lặng khi Will nhận thức được sự hứng thú không thể nhầm lẫn của cặp đôi còn lại trong phòng.
Và ai có thể trách họ chứ? Will chắc chắn họ không thường xuyên được thiết đãi một màn như thế vào buổi tối Chủ nhật yên tĩnh tại quán ăn này!
Anh nhún vai liếc ngang nhìn cặp đôi lớn tuổi kia. “Tôi đoán cô ấy thích rượu vang đỏ hơn rượu vang trắng!”, anh lầm bầm buồn bã.
Nụ cười họ trao cho anh khiến anh cảm thấy nhẹ lòng hơn bất cứ thứ gì khác. Có thể họ nghĩ bây giờ rất có khả năng anh sẽ bắt đầu ném đồ đạc quanh đây vì March đã bỏ đi!
March...
Anh đã để bí mật lớn dần lên. Anh thực sự đã khoe khoang nó với cô tối nay và biết rõ rằng cô sẽ khó chịu về việc anh đã lấy những bức tranh mà không có sự đồng ý của cô, nhưng anh hy vọng có thể ngồi xuống và bình tĩnh nói với cô về đề tài này. Ly rượu vang đổ lên đầu nói cho anh biết điều đó sẽ không thể xảy ra!
Có Chúa mới biết điều gì sẽ đến khi Graham xuất hiện vào ngày mai!
Anh đang cố giữ kín điều gì với cô? Cô tự hỏi. Điều gì anh không giữ lại? Câu hỏi này nhanh chóng nối gót.
Cô cảm thấy mình thật sự ngốc nghếch khi Will đến nhà lúc nãy, nhưng hy vọng rằng mình đã tự chuộc lại trong vài phút qua, bao gồm một lời xin lỗi cho hành vi hôm tối thứ Sáu. Việc nói chuyện về Jude Marshall đảm bảo sẽ đưa họ trở về nơi họ đã bắt đầu cách đây nửa tiếng!
“Xin lỗi.” Cô nhấc tay ngụ ý xin lỗi. “Đáng lẽ tôi không nên hỏi anh điều đó. Đấy không phải là việc của tôi, việc anh có hay không có nói chuyện với...”, “người đàn ông đó” không phải chính xác nghe có vẻ hòa giải quá sao? “... Với Jude Marshall”, cô bình tĩnh kết thúc. “Thêm cà phê chứ?”, cô nhẹ nhàng đề nghị khi nhìn thấy cốc của anh rỗng không lúc cô đứng lên để nhấc cả hai cái cốc.
“Không.” Will cũng đứng dậy.
“Không ư?”, cô khàn giọng lặp lại, bầu không khí trong phòng bếp đột nhiên thay đổi - với điều gì đó - thứ mà cô gần như có thể nếm nó.
“Không”, anh nhẹ nhàng nhắc lại, lấy hai cái cốc ra khỏi tay cô, đặt chúng trở lại bàn. “March, không nghi ngờ gì em chính là người phụ nữ khó hiểu nhất...”
“Anh đã nói điều đó với tôi rồi”, cô nhanh chóng ngắt lời.
“Thực tế anh nhắc lại không phải mang ý nghĩa nó là sự thật!” Anh thiếu kiên nhẫn lắc đầu. “March, cách đây vài phút, em đang hậm hực muốn một cuộc chiến khác và bây giờ em lại đang đề nghị anh dùng thêm cà phê...” Anh lắc đầu bàng hoàng.
Cô cười gượng. “Anh muốn nói tôi là một người dễ thay đổi?”, cô tự nhạo.
“Đúng, anh muốn nói thế”, anh chán nản thừa nhận.
March thờ dài thườn thượt. “Tôi không muốn cãi nhau với anh,Will à. Tôi chỉ muốn...”
“Sao?”, anh căng thẳng hỏi khi cô đột ngột dừng lại.
Cô không biết mình muốn gì. Tất cả những gì cô biết với sự chắc chắn đó là hai ngày qua thật khổ sở, một phần bởi vì May đã rời đi và làm việc của mình, nhưng cũng bởi vì cô nhận ra sự căng thẳng giữa chính bản thân và Will.
Hơn nữa lý do cho nó...
Có thể nào May đã đúng? Có thể nào cô đã yêu người đàn ông này rồi? Nếu như cách trái tim của cô đập thất thường, lòng bàn tay ẩm ướt, cảm giác bủn rủn cô có bất cứ khi nào nhìn thấy anh là cơ sở để đánh giá thì câu trả lời là có!
Nếu đó là sự thật thì cô sẽ phải làm gì đây?
Sự thiếu chắc chắn không bao giờ tự nhiên đến với March. Cô luôn là người hoàn toàn quyết đoán và nhanh chóng làm theo quyết định. Nhưng nhìn Will, March nhận ra cảm giác khó thở, chân tay bủn rủn, cô không hình dung được mình sẽ làm gì với tình yêu dành cho anh!
“Tôi không biết mình muốn gì”, cuối cùng cô khàn khàn trả lời, hai hàng mi đen nhánh phủ bóng mờ trên gò má khi cô nhìn xuống chân.
Nhưng cô nghe thấy tiếng Will di chuyển, cảm nhận hai bàn tay ấm áp đặt phía trên cánh tay khi anh khẽ lay cô.
“March, nhìn anh nào”, anh nhẹ nhàng chỉ dẫn, đôi mắt dò xét khi cô nâng mi ngước nhìn anh. “Em muốn anh, có phải không?”
Cô há hốc miệng ngạc nhiên vì câu hỏi đó. “Bây giờ ai là người đang nói năng quá mức lỗ mãng đây?”, cô hoài nghi đáp lại.
Anh nhăn mặt tự nhạo mình. “Có thể anh đã quyết định dùng lửa thử sức với lửa!”
Chỉ đề cập đến những từ đó đã đủ mang những ký ức về khoảng thời gian cô ở trong vòng tay anh vào tối thứ Năm trở lại, khi ngọn lửa khao khát của họ đã đe dọa nhấn chìm cô hoàn toàn.
“Ít nhất hãy trả lời anh, March.” Anh lắc nhẹ người cô.
Cô liếm đôi môi đột ngột trở nên khô khốc, nuốt mạnh xuống, biết rằng sự hoang mang có thể đã hiện rõ trên mặt khi cố tìm kiếm một câu trả lời sẽ không cuốn cả hai người vào dòng chảy đam mê ấy, một sự đam mê mà cô đơn giản không thể chống lại.
Will phát ra một âm thanh nghèn nghẹn trong cổ họng, hai bàn tay di chuyển kéo cô vào vòng tay, ôm cô thật chặt tựa vào lồng ngực khi anh vuốt ve mái tóc mềm mại của cô. “Anh không có ý nói là ngay lúc này, ngốc à”, anh khàn giọng xoa dịu.
Gò má của cô tựa vào bờ vai được che phủ bởi chiếc áo chui cổ, cô có thể nghe thấy rõ nhịp đập điên cuồng của tim anh. “Nó ám chỉ đến tương lai?”, cô trêu đùa.
“Đại loại như thế”, anh đồng ý, tiếng cười ẩn trong giọng nói.
Nhưng không có tiếng cười nào đến với cô, March dễ dàng hiểu. Cô chỉ biết tình huống này đang nhanh chóng trở nên nguy hiểm. Họ hoàn toàn ở một mình tại đây và sẽ tiếp như thế cho đến khi May trở về vào ngày mai. Và thậm chí nếu như cô muốn anh, cũng như việc anh dường như muốn cô, họ không biết về nhau đủ rõ để...
“Nói gì đi, March.” Will đột ngột lùi lại khiến cô giật mình, anh lại đưa tay giữ lấy cô và nhìn xuống bằng đôi mắt xanh ấm áp. “Chúng ta hãy đi đâu đó và uống chút gì. Ngoài hai bữa ăn trưa, chúng ta thật sự chưa ra ngoài cùng nhau”, anh thêm vào đầy thuyết phục.
Gần như anh có thể đọc được những suy nghĩ của cô, như thể anh biết cô do dự phải thừa nhận sự lôi cuốn đối với anh khi họ ở một mình với nhau như thế này.
Và có thể anh đã biết, cô buồn bã thừa nhận. Gương mặt của cô giống như tấm gương, nó để lộ mọi cảm xúc cô suy nghĩ hay cảm nhận.
“Chắc là tiếc lắm đây nếu làm hỏng những móng tay vừa sơn của em”, Will trêu đùa nói thêm khi cô vẫn còn do dự. “Tất cả các móng!”
Cô mỉm cười ảo não. “Em sẽ không có thời gian để chùi đi, phải thế không?”
Anh cười toe toét, “Ừ, suốt đời luôn.”
“Được rồi”, cô đột ngột chấp nhận, không muốn dừng lại ở bình luận “suốt đời”. “Có một quán ăn theo phong cách cũ khá đẹp cách đây vài dặm, chúng ta có thể đến đó.”
Will gật đầu, nhìn cô đến lấy áo khoác treo phía sau cửa. “Anh nghĩ mình đã ăn trưa ở đó ngày hôm kia. Anh không thích nấu ăn”, anh biện hộ khi cô trao cái nhìn khinh bỉ.
“Được rồi”, cô dài giọng ra vẻ hiểu biết. “Xe của anh hay của em?”, cô giễu.
“Dứt khoát là xe của anh!” Anh lắc đầu. “Anh không tin mình sẽ ngồi vừa xe của em.”
March cũng nghĩ thế. Bản thân khá cao, đầu của cô suýt chạm nóc chiếc xe nhỏ bé. Will đơn giản sẽ kết thúc bằng cái cổ bị trẹo.
Ngoài ra, việc làm hành khách trong một chiếc Ferrari chắc chắn là một trải nghiệm tuyệt vời, ngồi lún sâu vào chiếc ghế bọc da, một dãy đồng hồ trên bảng điều khiển thật rối rắm để cố nhận biết được chúng là gì.
Tạm rời xa mối liên hệ mật thiết với trang trại cũng là niềm khuây khỏa. Điều mà cô chắc chắn Will cũng nhận thấy khi anh đề nghị họ ra ngoài...
Cô lén quan sát khi anh lái xe, khâm phục chuyển động tính toán an toàn, hai bàn tay thon dài đặt trên vô lăng. Bàn tay đẹp tinh xảo, cô ngạc nhiên nhận ra, thon gầy và nhạy cảm.
“Anh luôn muốn trở thành một kiến trúc sư sao?”, cô thích thú hỏi ngay khi họ ngồi tại quầy rượu của quán ăn nhỏ, chỉ có một cặp khác ngồi phía bên kia căn phòng trong tối Chủ nhật yên tĩnh này.
Will nhìn cô với ánh mắt sắc bén. “Đó là một câu hỏi mưu mẹo phải không?”
“Sao cơ?” Cô nhíu mày bối rối.
Will trông không được vui. “Nếu như anh thành thật trả lời câu hỏi đó, em sẽ đứng dậy và rời khỏi đây phải không?”
Giờ March nhìn anh với ánh mắt đề phòng. Rõ ràng anh không phải luôn muốn trở thành kiến trúc sư, nhưng cái gì có thể gây ra sự tranh cãi về điều anh muốn làm khiến anh nghĩ rằng cô có thể thực sự đứng dậy và bỏ đi một khi anh trả lời cô?
Will có thể thấy March hoàn toàn bị bối rối bởi sự do dự trả lời câu hỏi, biết cô không hình dung ra anh đang nói về điều gì. Có lẽ là lương tâm bị dằn vặt vì mặc cảm tội lỗi với những gì anh đã làm? Hay có thể đó chỉ là sự do dự khi nói về thứ gì đó sẽ khiến March bối rối hay khó chịu. Câu trả lời trung thực của anh chắc chắn sẽ gây ra điều ấy!
Trước hết, đưa March ra ngoài cùng với anh đã là một phép màu. Anh không muốn cô sẽ đứng dậy và bỏ anh lại trước khi họ hớp một ngụm rượu mà anh vừa gọi!
“Anh cần em hứa trước rằng em sẽ không làm điều đó”, anh phiền muộn gợi ý.
“Được... Em hứa.” March nhún vai hờ hững.
“Dễ thế.” Will lắc đầu mạnh mẽ. “Anh thực sự nghiêm túc về chuyện này, March.”
“Em biết”, cô chậm rãi thừa nhận, sự bối rối tăng thêm. “Nó tệ đến thế sao?”, cô ngạc nhiên.
“Tùy thuộc vào quan điểm của em thôi”, anh thoái thác.
“Và từ quan điểm của em...?”
“Có thể là như thế.” Anh gật đầu.
“Được rồi.” Cô nhún vai. “Em hứa, cho dù nghề nghiệp anh lựa chọn ban đầu là quản lý của khu theo chủ nghĩa khỏa thân, một phi hành gia, một nghệ sĩ thoát y... em sẽ không rời khỏi đây.”
Will hít một hơi thật sâu. “Cái cuối cùng gần đúng.”
Hai mắt cô mở to nghi hoặc. “Nghệ sĩ thoát y á!”
Anh khẽ nhíu mày khiển trách. “Từ đầu”, anh sốt ruột sửa lại, chỉ ngờ ngợ nhận ra sự hứng thú của cặp đôi ngồi bên kia phòng khi giọng nói của họ lớn lên.
“Từ đầu... à.” March đột nhiên trở nên im lặng, cứng người lại trong hành động nhấc ly rượu vang trắng và uống một hớp. “Em đã hứa sẽ không bỏ đi rồi đó”, Will bình tĩnh nhắc, cùng lúc nhìn cô lo lắng.
“Một họa sĩ”, cô khàn giọng thì thầm. “Anh muốn trở thành một họa sĩ sao?” Giọng cô nghẹn lại vì xúc động, mặt tái nhợt, hàm siết chặt.
“Đúng vậy.” Anh nhìn sang chỗ khác, cố ý để cô có thời gian tiếp nhận thông tin này. “Anh có chút lửa đam mê dành cho nghệ thuật và anh giỏi trong việc vẽ những nét thẳng, hóa ra là như thế. Một điều hoàn hảo để trở thành kiến trúc sư. Nhưng không đủ giỏi để trở thành họa sĩ và tạo hứng thú cho bất cứ ai ngoại trừ bản thân”, anh thẳng thừng nói thêm, ánh mắt quay trở lại nhìn vào mặt March.
Cô trông vẫn còn nhợt nhạt nhưng những cảm xúc khác đang được kiểm soát khi tùy tiện nhún vai. “Dường như đây đó có rất nhiều người như chúng ta”, cô thì thầm dịu dàng.
Anh biết mình sẽ không bao giờ có được cơ hội mở đầu nào thuận tiện hơn lần này. Nhưng anh lo sẽ phá vỡ tình bạn mà họ chỉ vừa tạo nên. Nhưng bây giờ nếu anh không nói với March về việc đã gửi những bức tranh của cô đến London và những điều Graham đã nói về chúng thì anh sẽ đưa họ trở lại điểm ban đầu. Và anh không muốn như thế.
“Em chưa thử rượu của mình”, anh nhẹ nhàng trì hoãn, ngắm nhìn cô ngoan ngoãn nhấp một ngụm rượu.
Anh không nghĩ sự ưng thuận của cô sẽ kéo dài. Một March Calendar dễ quy phục là việc hoàn toàn không thể tưởng tượng được!
March...
Họ nói cùng một lúc, cả hai đồng thời ngừng lại nhìn nhau với sự chế giễu muộn phiền.
Will hít thêm một hơi thật sâu nữa. “Anh biết mình không lịch sự khi nói trước...”, anh nhăn mặt, bàn tay siết chặt quanh ly bia, “... nhưng thực sự anh phải nói hết điều này”.
March nghiêng đầu sang một bên, nhìn anh hơi trêu chọc. “Em nghĩ mình thật sự sẽ thích nếu như anh đã muốn trở thành phi hành gia!”
Anh hơi mỉm cười đáp lại nỗ lực cố gắng của cô nhằm giảm bớt căng thẳng của cuộc đối thoại.
“Có lẽ nó hẳn sẽ dễ dàng hơn”, anh rầu rĩ đồng ý. “Nhưng ‘dễ dàng’ không phải là từ khiến anh liên tưởng khi ở quanh em”, anh thừa nhận bằng giọng chua chát.
March cũng mỉm cười. “Anh đang than phiền đó sao?”
Lạ một điều là anh không có ý than phiền. Thực tế, việc March quá gai góc và thẳng thắn khêu gợi sự thích thú của anh trước hết. Thứ tiếp tục giữ lấy sự chú ý của anh!
Anh đưa tay ra và đặt lên tay cô đang nằm yên trên bàn. “Không hề”, anh cả quyết.
Cô cho phép tay mình nằm yên bên dưới tay anh. “Anh phải nói ra hết điều gì?”, cô khàn khàn nhắc.
Anh nhắm mắt, không để gương mặt xinh đẹp của cô bước vào tâm trí. Có thể nếu anh không nhìn cô...
Khỉ thật, anh đã không gặp rắc rối khi đối phó với những người muốn có những thứ khó thực hiện trong thiết kế kiến trúc của họ, đã nhìn thấy những gã hét toáng lên khi anh bảo với họ rằng bản thiết kế của họ không thể thực thi trên cơ sở thực tế!
Anh mở mắt, kiên quyết nhìn vào đôi mắt chất vấn của cô. “Những bức tranh của em đáng chú ý, March à”, anh bình tĩnh tuyên bố. “Thực tế...”
“Làm thế nào anh biết điều đó?”, cô cắt ngang trong nghi ngờ. “Anh đã lên gác mái!”, cô buộc tội, kéo mạnh tay ra đan vào bàn tay còn lại đang đặt trên đùi, đôi mắt xám lục bắt đầu ánh lên nét tức giận ghim chặt vào anh.
“Anh đã... tò mò”, anh thừa nhận, mặt nhăn lại hối lỗi. “Và vì thế anh...”
“Và vì thế anh đã quay trở lên gác mái”, cô căng thẳng kết thúc, bây giờ đang xoay người trên chiếc ghế dài bọc nệm để nhìn bằng ánh mắt giận dữ. “Chính xác sau khi em đã nói với anh là không. Sao anh dám...?”
“March, anh e rằng nó còn tệ hơn thế”, anh kiên quyết ngắt lời. Anh đã bắt đầu điều này thì phải kết thúc nó. “Tối thứ Sáu, anh đã đóng bưu kiện sáu bức tranh mà anh nghĩ là những bức đẹp nhất rồi gửi cho một người bạn ở London, cậu ấy quản lý một phòng trưng bày...”
“Anh đã làm gì?”, lời nói bật ra mạnh mẽ, hai gò má trắng bệch, đôi mắt mở to.
“Graham là một chuyên gia”, anh biện hộ. “Thêm nữa, cậu ấy luôn tìm kiếm tài năng mới...”
“Làm sao anh dám?”, cô điên tiết hét lên. “Làm sao anh dám làm như thế?”, cô lặp lại hoài nghi.
“March, nghe anh nói...”
“Không”, cô khó chịu gắt lên. “Tuyệt đối không”, cô quát, đứng dậy khoác túi xách lên tay.
“Em đã hứa sẽ không đứng dậy và bỏ về”, anh nhíu mày đau khổ nhắc cô.
Cô liếc anh. “Đó là khi nói về sự lựa chọn nghề nghiệp ban đầu của anh”, cô cay nghiệt. “Đây là chuyện khác hoàn toàn.”
Anh có thể nhìn thấy điều đó. Từ ánh mắt của March, anh có thể thấy mình thực sự đã đi quá xa.
Nhưng anh có thể làm gì khác? Anh đã nhìn những bức tranh đó, tin rằng chúng thật đẹp, nhưng cùng lúc đó anh biết rằng nếu hỏi ý March, cô sẽ không bao giờ đồng ý để anh gửi bất cứ bức tranh nào cho Graham.
Nhưng việc anh lén gửi những bức tranh đó cho Graham mà không cho cô biết có đúng không?
Rõ mười mươi trong mắt của March, câu trả lời là không!
“Em không muốn biết Graham đã nói gì về chúng sao?”, anh phỉnh phờ đầy chủ ý.
Đôi mắt cô sáng rực ánh xanh lục. “Không, tôi không muốn biết! Anh đúng là kẻ phiền phức, tự mãn, kiêu căng nhất mà tôi xui xẻo gặp phải! Và trong tương lai, tôi đề nghị anh hãy tránh xa lối tôi đi”, cô mạnh mẽ. “Về phần những bức tranh... hãy đem chúng trở lại”, cô bực tức nói. “Hoặc anh có thể gặp cảnh sát vì tội tàng trữ tài sản đánh cắp...”
“Nhưng không phải anh... Graham mới là người giữ chúng.” Anh biết đó là một điều sai lầm ngay khi nói ra. Đây tuyệt đối không phải lúc cho sự khinh suất.
Rõ ràng không phải lúc, anh khám phá vài giây sau khi March đổ - gần như toàn bộ - rượu trong ly của cô lên đầu anh!
Cô đặt mạnh ly xuống bàn tới nỗi khiến người khác ngạc nhiên vì nó đã không vỡ vụn bởi sự va chạm đó. “Anh có hai mươi tư tiếng để lấy những bức tranh đó về” cô cảnh báo dữ dội. “Sau đó, tôi sẽ giao tất cả mọi thứ cho cảnh sát. Tôi nói thật đó, Will,” cô cay nghiệt nói thêm.
Xuyên qua những giọt rượu chảy từ mái tóc xuống, anh có thể nhìn thấy điều đó. Anh cũng thấy cô chưa bao giờ trông xinh đẹp hơn lúc này, hai gò má đỏ ửng, đôi mắt sáng rực, cả cơ thể mảnh khảnh run lên vì giận.
Nhưng rượu đã nhỏ giọt xuống mặt khiến anh biết rằng đây không phải là thời điểm tốt để tiến hành làm một cuộc quan sát như thế - cô có thể cũng nhấc ly bia kế bên và ném thẳng vào người anh!
“Anh tin tôi không dám ư?”, cô căng thẳng nhắc.
Anh gật đầu. “Trong những tình huống này, thật khó để không tin em.” Anh thở dài, liếm giọt rượu vang trắng ở môi khi nó nhỏ xuống mặt.
“Hãy nghĩ rằng bản thân anh thật may mắn vì nó không phải là nguyên chai rượu!” Đôi mắt sáng lên vẻ hân hoan chiến thắng khi cô nhìn anh.
“Ồ, đúng thế”, anh chua chát thừa nhận, cau mày khi cô quay đi. “Em đi đâu thế?”
“Về nhà”, cô trả lời dứt khoát mà không thèm liếc anh.
“Nhưng...”
“Tôi thích đi bộ”, cô gắt. “Anh cứ ở đó mà uống hết bia của mình đi.” Cô bước ngang qua phòng với bốn sải chân dài, cánh cửa đóng chặt lại vài giây sau khi bước ra.
Căn phòng đột nhiên trở nên quá yên tĩnh, chỉ có tiếng những khúc gỗ kêu tanh tách trong lò sưởi phá vỡ sự tĩnh lặng khi Will nhận thức được sự hứng thú không thể nhầm lẫn của cặp đôi còn lại trong phòng.
Và ai có thể trách họ chứ? Will chắc chắn họ không thường xuyên được thiết đãi một màn như thế vào buổi tối Chủ nhật yên tĩnh tại quán ăn này!
Anh nhún vai liếc ngang nhìn cặp đôi lớn tuổi kia. “Tôi đoán cô ấy thích rượu vang đỏ hơn rượu vang trắng!”, anh lầm bầm buồn bã.
Nụ cười họ trao cho anh khiến anh cảm thấy nhẹ lòng hơn bất cứ thứ gì khác. Có thể họ nghĩ bây giờ rất có khả năng anh sẽ bắt đầu ném đồ đạc quanh đây vì March đã bỏ đi!
March...
Anh đã để bí mật lớn dần lên. Anh thực sự đã khoe khoang nó với cô tối nay và biết rõ rằng cô sẽ khó chịu về việc anh đã lấy những bức tranh mà không có sự đồng ý của cô, nhưng anh hy vọng có thể ngồi xuống và bình tĩnh nói với cô về đề tài này. Ly rượu vang đổ lên đầu nói cho anh biết điều đó sẽ không thể xảy ra!
Có Chúa mới biết điều gì sẽ đến khi Graham xuất hiện vào ngày mai!
Danh sách chương