- Vấn đề thì có, nhưng không quan trọng lắm, nhưng tại sao công pháp này lại hồi phục pháp lực nhanh đến như thế? - Nhanh như thế nào, ngươi nói ta xem!
Tháp Lão liền mỉm cười nhìn sang đồ đệ của mình, nhanh đơn nhiên là tốt, có gì đâu mà là vấn đề?
- Một tu sĩ Ngưng Thần Kỳ có thể ngự không phi hành tối đa là bao xa?
Trần Vũ nhìn sang hai người đặt ra câu hỏi. Cơ Nguyệt cùng Tháp Lão nhìn nhau mỉm cười, sau đó Cơ Nguyệt liền lên tiếng.
- Có thể đi tối đa 200 dặm! (*1 dặm ~ 1.6km)
- Vậy hai người theo ta!
Trần Vũ nói xong thi triển Ngự Phong Thuật bắt đầu bay đi phía trước, Tháp Lão cùng Cơ Nguyệt không hiểu ý tứ của hắn, nhưng cũng đuổi theo sau hắn.
Hai người đuổi theo phía sau, bay được chừng hai trăm dặm nhưng thấy Trần Vũ vẫn bay phía trước, cũng cho rằng hắn có thể hơn 200 dặm là điều tốt, hai người cũng không nói gì.
Hai người cứ đuổi theo sau, 30 dặm, 100 dặm,...800 dặm. Bay được 800 dặm Trần Vũ dừng lại phía trước ngước nhìn về hai người sau lưng, vẻ mặt ngạo nghể.
- Sao có thể được chứ!
Cơ Nguyệt không tin nổi thốt lên một tiếng kinh ngạc, nàng không thể tin nổi một Ngưng Thần Kỳ nho nhỏ mà có thể bay xa như vậy, đây là điều vượt ra khỏi sự hiểu biết của họ.
- Ta vẫn có thể bay tiếp nữa, hiện tại pháp lực vẫn đầy đủ!
Trần Vũ nói ra lời này, hai người đều đồng dạng hít một hơi khí lãnh, đùa sao, bay nữa?
Tháp Lão im lặng một lúc mới lên tiếng, nói:
- Công pháp này ta lấy được từ chiếc tháp này, nhưng lúc đó ta vốn không tu luyện được nó, ta cũng không nghĩ nó nghịch thiên như thế, bay cả buổi mà vẫn không mệt, ài...
- Nếu nó tốt như vậy, người có thể để cho Cơ Nguyệt tu luyện thử xem như thế nào?
Trần Vũ đề xuất ý kiến, tuy công pháp nghịch thiên nhưng hắn cũng không muốn chiếm giữ một mình, nhất là người thân của mình.
Cơ Nguyệt nghe hắn nói như vậy thì mỉm cười nhẹ nhìn sang hắn, nàng cảm thấy ấm áp trong lòng.
- Ngươi có thể thử một chút!
Tháp Lão gật đầu truyền một tia thần niệm cho Cơ Nguyệt, nàng liền đáp xuống một tảng đá lớn ngồi xuống luyện hóa dòng thông tin này.
Nàng bắt đầu thử tu luyện Hỗn Độn Thiên Kinh, nhưng hai canh giờ sau, vẻ mặt của nàng cho thấy không khả thi.
- Đúng như ta nghĩ, chỉ có người được chiếc tháp này nhận làm chủ mới có khả năng tu luyện được bộ công pháp nghịch thiên này!
Tháp Lão thở dài nói, Cơ Nguyệt cũng ảm đạm đi một chút, nhưng vấn đề này không thể cưỡng cầu được, tuy nàng có thể ra vào tự do nhưng vẫn không phải là chủ nhân của chiếc tháp này.
Hắn nhớ lại lúc trước hắn tu luyện Hỗn Độn Thiên Kinh thì hắn cảm nhận được chiếc tháp đang rung động nhè nhẹ, sau đó có một mối liên kết với linh hồn hắn, hắn mới dễ dàng tu luyện được nó như vậy.
- Xem ra không thể cưỡng cầu được!
Cơ Nguyệt đứng kế bên hắn cũng hiểu được đạo lý này, cũng nhẹ nhàng mở miệng đào nói ra.
- Ngươi cố gắn tu luyện là được, tiến độ như vậy cũng tạm xem được, nhưng từ Kim Đan kỳ trở đi e rằng ngươi tiến độ sẽ chậm hơn rất nhiều!
Tháp Lão cũng không để hắn tự cao tự đại, khuyên hắn một câu.
- Sư phụ, con bây giờ đã là Ngưng Thần Kỳ rồi mà vẫn không nhìn thấu được tu vi của thê tử là gì, người có thể nói một chút được không?
Trần Vũ hai mắt chợt lóe nhìn thao tháo vào Cơ Nguyệt.
- Thê tử ngươi thì ngươi tự đi mà hỏi nàng đi!
Tháp Lão phất tay từ chối nói, thật ra không phải lão không biết tu vi của Cơ Nguyệt mà là hắn không muốn nói thôi!
- Ai...
Trần Vũ thở dài một cái, tiếc nuối nhìn vào Cơ Nguyệt, nhưng chỉ thấy môi anh đào của nàng nhếch lên một chút cười cười chứ không nói.
- Ngươi tu luyện đi, ta đi nghỉ ngơi trước đây, có gì thì hỏi ta, nếu không trực tiếp hỏi thê tử ngươi là được!
Tháp Lão nói xong thân hình liền biến mất như chưa từng xuất hiện nơi này vậy. Còn thê tử của hắn vẫn đứng kế hắn, tựa hồi một lúc mới hé môi anh đào nói:
- Nếu chàng muốn biết tu vi của thiếp...cũng được thôi, cứ từ từ tu luyện là sẽ biết!
Cơ Nguyệt để lại một câu triêu tức hắn rồi cũng biến mất, để lại mình hắn đơn côi dưới mãnh thiên địa rộng lớn này.
- Ai...không biết thì thôi...ta đi luyện phù trước!
Trần Vũ đem máu, lông, da của yêu thú đã chuẩn bị lúc trước ra.
Phù lục là bảo vật mà tu tiên giả đem pháp thuật phong ấn lại bên trong, khi đối địch có thể trực tiếp phá bỏ phong ấn mà sử dụng. Đối với người tu tiên cấp cao phù lục cũng không tính là gì nhưng với tu sĩ cấp thấp thì rất quý giá.
Trong quá trình chế tạo phù thì kiểu gì tu sĩ cũng bị mất thêm một ít linh lực hao tổn ra ngoài mà xác suất thành công chỉ được bảy thành. Phù lục phong ấn pháp thuật càng cao thì chế tạo lại càng khó cho nên được coi là vật trân quý.
Tháp Lão liền mỉm cười nhìn sang đồ đệ của mình, nhanh đơn nhiên là tốt, có gì đâu mà là vấn đề?
- Một tu sĩ Ngưng Thần Kỳ có thể ngự không phi hành tối đa là bao xa?
Trần Vũ nhìn sang hai người đặt ra câu hỏi. Cơ Nguyệt cùng Tháp Lão nhìn nhau mỉm cười, sau đó Cơ Nguyệt liền lên tiếng.
- Có thể đi tối đa 200 dặm! (*1 dặm ~ 1.6km)
- Vậy hai người theo ta!
Trần Vũ nói xong thi triển Ngự Phong Thuật bắt đầu bay đi phía trước, Tháp Lão cùng Cơ Nguyệt không hiểu ý tứ của hắn, nhưng cũng đuổi theo sau hắn.
Hai người đuổi theo phía sau, bay được chừng hai trăm dặm nhưng thấy Trần Vũ vẫn bay phía trước, cũng cho rằng hắn có thể hơn 200 dặm là điều tốt, hai người cũng không nói gì.
Hai người cứ đuổi theo sau, 30 dặm, 100 dặm,...800 dặm. Bay được 800 dặm Trần Vũ dừng lại phía trước ngước nhìn về hai người sau lưng, vẻ mặt ngạo nghể.
- Sao có thể được chứ!
Cơ Nguyệt không tin nổi thốt lên một tiếng kinh ngạc, nàng không thể tin nổi một Ngưng Thần Kỳ nho nhỏ mà có thể bay xa như vậy, đây là điều vượt ra khỏi sự hiểu biết của họ.
- Ta vẫn có thể bay tiếp nữa, hiện tại pháp lực vẫn đầy đủ!
Trần Vũ nói ra lời này, hai người đều đồng dạng hít một hơi khí lãnh, đùa sao, bay nữa?
Tháp Lão im lặng một lúc mới lên tiếng, nói:
- Công pháp này ta lấy được từ chiếc tháp này, nhưng lúc đó ta vốn không tu luyện được nó, ta cũng không nghĩ nó nghịch thiên như thế, bay cả buổi mà vẫn không mệt, ài...
- Nếu nó tốt như vậy, người có thể để cho Cơ Nguyệt tu luyện thử xem như thế nào?
Trần Vũ đề xuất ý kiến, tuy công pháp nghịch thiên nhưng hắn cũng không muốn chiếm giữ một mình, nhất là người thân của mình.
Cơ Nguyệt nghe hắn nói như vậy thì mỉm cười nhẹ nhìn sang hắn, nàng cảm thấy ấm áp trong lòng.
- Ngươi có thể thử một chút!
Tháp Lão gật đầu truyền một tia thần niệm cho Cơ Nguyệt, nàng liền đáp xuống một tảng đá lớn ngồi xuống luyện hóa dòng thông tin này.
Nàng bắt đầu thử tu luyện Hỗn Độn Thiên Kinh, nhưng hai canh giờ sau, vẻ mặt của nàng cho thấy không khả thi.
- Đúng như ta nghĩ, chỉ có người được chiếc tháp này nhận làm chủ mới có khả năng tu luyện được bộ công pháp nghịch thiên này!
Tháp Lão thở dài nói, Cơ Nguyệt cũng ảm đạm đi một chút, nhưng vấn đề này không thể cưỡng cầu được, tuy nàng có thể ra vào tự do nhưng vẫn không phải là chủ nhân của chiếc tháp này.
Hắn nhớ lại lúc trước hắn tu luyện Hỗn Độn Thiên Kinh thì hắn cảm nhận được chiếc tháp đang rung động nhè nhẹ, sau đó có một mối liên kết với linh hồn hắn, hắn mới dễ dàng tu luyện được nó như vậy.
- Xem ra không thể cưỡng cầu được!
Cơ Nguyệt đứng kế bên hắn cũng hiểu được đạo lý này, cũng nhẹ nhàng mở miệng đào nói ra.
- Ngươi cố gắn tu luyện là được, tiến độ như vậy cũng tạm xem được, nhưng từ Kim Đan kỳ trở đi e rằng ngươi tiến độ sẽ chậm hơn rất nhiều!
Tháp Lão cũng không để hắn tự cao tự đại, khuyên hắn một câu.
- Sư phụ, con bây giờ đã là Ngưng Thần Kỳ rồi mà vẫn không nhìn thấu được tu vi của thê tử là gì, người có thể nói một chút được không?
Trần Vũ hai mắt chợt lóe nhìn thao tháo vào Cơ Nguyệt.
- Thê tử ngươi thì ngươi tự đi mà hỏi nàng đi!
Tháp Lão phất tay từ chối nói, thật ra không phải lão không biết tu vi của Cơ Nguyệt mà là hắn không muốn nói thôi!
- Ai...
Trần Vũ thở dài một cái, tiếc nuối nhìn vào Cơ Nguyệt, nhưng chỉ thấy môi anh đào của nàng nhếch lên một chút cười cười chứ không nói.
- Ngươi tu luyện đi, ta đi nghỉ ngơi trước đây, có gì thì hỏi ta, nếu không trực tiếp hỏi thê tử ngươi là được!
Tháp Lão nói xong thân hình liền biến mất như chưa từng xuất hiện nơi này vậy. Còn thê tử của hắn vẫn đứng kế hắn, tựa hồi một lúc mới hé môi anh đào nói:
- Nếu chàng muốn biết tu vi của thiếp...cũng được thôi, cứ từ từ tu luyện là sẽ biết!
Cơ Nguyệt để lại một câu triêu tức hắn rồi cũng biến mất, để lại mình hắn đơn côi dưới mãnh thiên địa rộng lớn này.
- Ai...không biết thì thôi...ta đi luyện phù trước!
Trần Vũ đem máu, lông, da của yêu thú đã chuẩn bị lúc trước ra.
Phù lục là bảo vật mà tu tiên giả đem pháp thuật phong ấn lại bên trong, khi đối địch có thể trực tiếp phá bỏ phong ấn mà sử dụng. Đối với người tu tiên cấp cao phù lục cũng không tính là gì nhưng với tu sĩ cấp thấp thì rất quý giá.
Trong quá trình chế tạo phù thì kiểu gì tu sĩ cũng bị mất thêm một ít linh lực hao tổn ra ngoài mà xác suất thành công chỉ được bảy thành. Phù lục phong ấn pháp thuật càng cao thì chế tạo lại càng khó cho nên được coi là vật trân quý.
Danh sách chương