- Tại sao lâu như vậy Lam Thương vẫn chưa quay lại, chỉ là một tên nhãi Tụ Khí tầng chín thôi mà! Dương Kỳ cảm thấy kỳ lạ, nói.
- Hai người các ngươi chạy lại chỗ cũ xem tình hình như thế nào!
Dương Kỳ lớn tiếng ra lệnh cho người đi quán sát, lập trức trong đoàn tách ra hai người đi đến nơi trước đó xem xét.
Chưa đầy một khắc sau, hai người đi quan sát trở về, sắc mặt trở nên âm trầm.
- Nhị đoàn trưởng, Lam Thương đã chết, hơn nữa chết rất thảm!
- Cái gì, được lắm, được lắm, dám giết người của Thanh Long dong binh đoàn ta, lần sau gặp tiểu tử đó giết không tha!
Dương Kỳ trầm giọng nói.
...
Nửa ngày sau, Trần Vũ đi tới một chỗ sơn mạch.
Người vừa mới đi tới gần, liền từ trong sơn mạch truyền đến từng đợt lang khiếu.
- Tới chỗ này rồi, ta biết là nên đi như thế nào rồi, bất quá trước tiên chuẩn bị chút thịt sói nếm thử rồi hãy nói.
Trần Vũ nhìn sơn cốc trước mắt lẩm bẩm nói, sau đó cất bước hướng bên trong sơn cốc đi vào.
Trần Vũ mới vừa đi vào trong đó, trong cỏ dại liền toát ra vài đôi hàn mang âm sâu.
Trần Vũ lập tức cảnh giác lên, bất quá hắn cũng không nóng nãy, mà là tiếp tục đi về phía trước.
Đi không bao xa liền thấy trên mặt đất có một ít quần áo phế phẩm cùng với tàn chi của con người, xem ra có người bị yêu thú tập kích rồi. Chuyện như vậy ở trong sơn mạch thường xuyên phát sinh.
Không phải là người giết yêu thú thì chính là yêu thú ăn thịt người, đây chính là pháp tắc sinh tồn trong rừng.
Đang ở lúc Trần Vũ đi vào chỗ sâu, tụ tập ở phía sau hắn đã có hơn mười đạo hàn mang rồi.
- Ngao!
Một đạo tiếng lang khiếu vang lên, một con sói dẫn đầu từ một bên hướng Trần Vũ đánh tới.
Trần Vũ chợt hiện lên một đạo cười lạnh, kiếm vừa ra sau đó liền tra vào vỏ, lam quang hiện ra, con sói đánh tới kia lập tức bị chém thành hai nửa.
Sau đó ở phía sau Trần Vũ, liên tiếp tràn vào mười mấy con nhất cấp trung gai Thiên Lang, mỗi một con đều dài gần hai thước, đều là thị huyết hung mang hiện ra.
Răng nanh âm u, từng bước từng bước tiến về phía Trần Vũ, không thể bởi vì mới vừa rồi đồng bạn bị giết mà luống cuống.
Nếu như võ giả Tụ Khí cảnh bình thường gặp phải nhiều Thiên Lang như vậy quả thật khó thoát khỏi cái chết, nhưng mà bọn chúng tìm tới chính là Trần Vũ.
Hắn ở trong sơn mạch lâu như vậy, nên kinh nghiệm thập phần phong thú, nhất cấp yêu thú gặp hắn, như vậy chỉ có phần bị giết.
Trần Vũ một tay cầm kiếm, liếm một chút đầu lưỡi nói:
- Vừa lúc để cho ta tới luyện tay một chút.
Tiếp theo, Trần Vũ không đợi Thiên Lang đánh tới, tự mình liền huy vũ trường kiếm hướng Thiên Lang giết tới.
Thiên Lang cũng là bị kích lên hung tính rồi, vài đầu Thiên Lang phía trước nhất mở lớn miệng máu hướng Trần Vũ táp tới.
- Tới tốt!
Trần Vũ hét lớn một tiếng, thanh kiếm trong tay run lên, đánh ra vô số kiếm quang chói mắt lóe sáng.
Phốc phốc phốc!
Nhất thời, vài đầu Thiên Lang đi lên liền bị một kiếm mất mạng.
Lại có vài đầu Thiên Lang không sợ sinh tử hướng Trần Vũ đánh tới, lợi trảo lóe ra khí tức âm sâu, chỉ cần bị trảo đến sẽ phải mất đi một khối thịt lớn, thậm chí vứt bỏ tính mạng.
Trần Vũ chiến ý dâng cao, múa lên trường kiếm, kích khởi từng tầng bụi đất, hướng về chút ít Thiên Lang kia mà đi.
Mỗi một con Thiên Lang đều chưa chạm được vào y phục của Trần Vũ liền bị kiếm quang chém đứt đầu hoặc đâm xuyên qua thân thể.
Trước sau không tới một khắc đồng hồ, trên mặt đất liền nhiều hơn mười mấy đầu thi thể Thiên Lang, vết máu loang lổ, chỉ có Trần Vũ không nhiễm một hạt bụi, tay áo bồng bềnh.
Nhất cấp trung gai Thiên Lang toàn thân giá trị không lớn, nhưng mà đối với mạo hiểm giả bình thường mà nói coi như là một bút tiểu tài phú, hơn nữa nhiều Thiên Lang như vậy cộng dồn lại, thu vào cũng không nhỏ.
Nhưng mà Trần Vũ đối với cái này không có chút nào hứng thú, tuy túi trữ vật lớn, nhưng không phải là vô hạn, nên hắn muốn lưu lại để chứa đựng những vật có giá trị.
Trần Vũ sau khi thu thập xong tất cả yêu hạch, lại khiêng một con Thiên Lang, tìm một chỗ dễ thủ khó công, nổi lửa lên, chuẩn bị nướng thịt sói ăn.
Sau khi ăn thịt sói, Trần Vũ có chút bất mãn nói:
- Thịt của nhất cấp trung gai yêu thú tinh hoa linh khí thật ít, đã ăn vài cân rồi lại chỉ hấp thu được vài tia tinh hoa linh khí, thật là không thú vị.
Sau khi đi vào sơn mạch, Trần Vũ một mực ăn thịt yêu thú. Thông qua khoảng thời gian này rất hiểu rõ, ăn thịt yêu thú có cấp bậc càng thấp thì chân khí hấp thu đến càng ít, ăn thịt yêu thú có cấp bậc càng cao thì chân khí hấp thu đến càng nhiều.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Trần Vũ tiếp tục lên đường, trên đường đi lại gặp được vài con Thiên Lang, dĩ nhiên toàn bộ đều chết ở dưới kiếm của hắn, Trong đó hắn gặp được bốn con nhị cấp cao gai Thiên Lang, đành co giò chạy thục mạng.
Trước khi vào đêm, Trần Vũ đã đến gần trong nội viên sơn mạch, chỉ cần đi thêm chừng ngàn mét nữa là sẽ lọt vào trong nội viên.
- Hai người các ngươi chạy lại chỗ cũ xem tình hình như thế nào!
Dương Kỳ lớn tiếng ra lệnh cho người đi quán sát, lập trức trong đoàn tách ra hai người đi đến nơi trước đó xem xét.
Chưa đầy một khắc sau, hai người đi quan sát trở về, sắc mặt trở nên âm trầm.
- Nhị đoàn trưởng, Lam Thương đã chết, hơn nữa chết rất thảm!
- Cái gì, được lắm, được lắm, dám giết người của Thanh Long dong binh đoàn ta, lần sau gặp tiểu tử đó giết không tha!
Dương Kỳ trầm giọng nói.
...
Nửa ngày sau, Trần Vũ đi tới một chỗ sơn mạch.
Người vừa mới đi tới gần, liền từ trong sơn mạch truyền đến từng đợt lang khiếu.
- Tới chỗ này rồi, ta biết là nên đi như thế nào rồi, bất quá trước tiên chuẩn bị chút thịt sói nếm thử rồi hãy nói.
Trần Vũ nhìn sơn cốc trước mắt lẩm bẩm nói, sau đó cất bước hướng bên trong sơn cốc đi vào.
Trần Vũ mới vừa đi vào trong đó, trong cỏ dại liền toát ra vài đôi hàn mang âm sâu.
Trần Vũ lập tức cảnh giác lên, bất quá hắn cũng không nóng nãy, mà là tiếp tục đi về phía trước.
Đi không bao xa liền thấy trên mặt đất có một ít quần áo phế phẩm cùng với tàn chi của con người, xem ra có người bị yêu thú tập kích rồi. Chuyện như vậy ở trong sơn mạch thường xuyên phát sinh.
Không phải là người giết yêu thú thì chính là yêu thú ăn thịt người, đây chính là pháp tắc sinh tồn trong rừng.
Đang ở lúc Trần Vũ đi vào chỗ sâu, tụ tập ở phía sau hắn đã có hơn mười đạo hàn mang rồi.
- Ngao!
Một đạo tiếng lang khiếu vang lên, một con sói dẫn đầu từ một bên hướng Trần Vũ đánh tới.
Trần Vũ chợt hiện lên một đạo cười lạnh, kiếm vừa ra sau đó liền tra vào vỏ, lam quang hiện ra, con sói đánh tới kia lập tức bị chém thành hai nửa.
Sau đó ở phía sau Trần Vũ, liên tiếp tràn vào mười mấy con nhất cấp trung gai Thiên Lang, mỗi một con đều dài gần hai thước, đều là thị huyết hung mang hiện ra.
Răng nanh âm u, từng bước từng bước tiến về phía Trần Vũ, không thể bởi vì mới vừa rồi đồng bạn bị giết mà luống cuống.
Nếu như võ giả Tụ Khí cảnh bình thường gặp phải nhiều Thiên Lang như vậy quả thật khó thoát khỏi cái chết, nhưng mà bọn chúng tìm tới chính là Trần Vũ.
Hắn ở trong sơn mạch lâu như vậy, nên kinh nghiệm thập phần phong thú, nhất cấp yêu thú gặp hắn, như vậy chỉ có phần bị giết.
Trần Vũ một tay cầm kiếm, liếm một chút đầu lưỡi nói:
- Vừa lúc để cho ta tới luyện tay một chút.
Tiếp theo, Trần Vũ không đợi Thiên Lang đánh tới, tự mình liền huy vũ trường kiếm hướng Thiên Lang giết tới.
Thiên Lang cũng là bị kích lên hung tính rồi, vài đầu Thiên Lang phía trước nhất mở lớn miệng máu hướng Trần Vũ táp tới.
- Tới tốt!
Trần Vũ hét lớn một tiếng, thanh kiếm trong tay run lên, đánh ra vô số kiếm quang chói mắt lóe sáng.
Phốc phốc phốc!
Nhất thời, vài đầu Thiên Lang đi lên liền bị một kiếm mất mạng.
Lại có vài đầu Thiên Lang không sợ sinh tử hướng Trần Vũ đánh tới, lợi trảo lóe ra khí tức âm sâu, chỉ cần bị trảo đến sẽ phải mất đi một khối thịt lớn, thậm chí vứt bỏ tính mạng.
Trần Vũ chiến ý dâng cao, múa lên trường kiếm, kích khởi từng tầng bụi đất, hướng về chút ít Thiên Lang kia mà đi.
Mỗi một con Thiên Lang đều chưa chạm được vào y phục của Trần Vũ liền bị kiếm quang chém đứt đầu hoặc đâm xuyên qua thân thể.
Trước sau không tới một khắc đồng hồ, trên mặt đất liền nhiều hơn mười mấy đầu thi thể Thiên Lang, vết máu loang lổ, chỉ có Trần Vũ không nhiễm một hạt bụi, tay áo bồng bềnh.
Nhất cấp trung gai Thiên Lang toàn thân giá trị không lớn, nhưng mà đối với mạo hiểm giả bình thường mà nói coi như là một bút tiểu tài phú, hơn nữa nhiều Thiên Lang như vậy cộng dồn lại, thu vào cũng không nhỏ.
Nhưng mà Trần Vũ đối với cái này không có chút nào hứng thú, tuy túi trữ vật lớn, nhưng không phải là vô hạn, nên hắn muốn lưu lại để chứa đựng những vật có giá trị.
Trần Vũ sau khi thu thập xong tất cả yêu hạch, lại khiêng một con Thiên Lang, tìm một chỗ dễ thủ khó công, nổi lửa lên, chuẩn bị nướng thịt sói ăn.
Sau khi ăn thịt sói, Trần Vũ có chút bất mãn nói:
- Thịt của nhất cấp trung gai yêu thú tinh hoa linh khí thật ít, đã ăn vài cân rồi lại chỉ hấp thu được vài tia tinh hoa linh khí, thật là không thú vị.
Sau khi đi vào sơn mạch, Trần Vũ một mực ăn thịt yêu thú. Thông qua khoảng thời gian này rất hiểu rõ, ăn thịt yêu thú có cấp bậc càng thấp thì chân khí hấp thu đến càng ít, ăn thịt yêu thú có cấp bậc càng cao thì chân khí hấp thu đến càng nhiều.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Trần Vũ tiếp tục lên đường, trên đường đi lại gặp được vài con Thiên Lang, dĩ nhiên toàn bộ đều chết ở dưới kiếm của hắn, Trong đó hắn gặp được bốn con nhị cấp cao gai Thiên Lang, đành co giò chạy thục mạng.
Trước khi vào đêm, Trần Vũ đã đến gần trong nội viên sơn mạch, chỉ cần đi thêm chừng ngàn mét nữa là sẽ lọt vào trong nội viên.
Danh sách chương