Nhìn thấy tình huống này, đám người nhà họ Tôn đều vô cùng căng thẳng.

Rầm Rầm!
Âm thanh đinh tai nhức óc không ngừng truyền tới, mỗi lần vang lên tiếng ầm ầm thì cánh cửa lớn lại lõm sâu thêm.

Advertisement
Sau khoảng chục lần bị đập liên tiếp, cánh cửa đã méo mó biến dạng hoàn toàn.

“Cánh cửa...hình như cánh cửa không ngăn được bước chân của kẻ bắt cóc nữa rồi, làm sao được?” Đám người nhà họ Tôn đều như chim sợ cành cong.

Tôn Viên Ba gần như bất lực, chỉ đành nhanh chóng gọi điện cho ông cụ Tôn.

“Ba ơi, thằng nhóc kia đang đập phá cửa lớn của căn phòng an toàn, ba liên lạc được với Vũ đạo trưởng và Lão Từ chưa, ba mau nghĩ cách đi, nếu không nhà họ Tôn gặp nguy đấy!” Điện thoại vừa được kết nối, Tôn Viên Ba đã cuống cuồng cầu cứu.

Tôn Viên Ba vừa dứt lời, tiếng động rền vang lại truyền tới, cánh cửa lớn đổ cái rầm xuống đất.

Một người đàn ông trẻ đứng trước cửa, trên vai anh còn vác theo xác của Tôn Thượng Minh.


“Ba..cậu ta tới rồi.” Tôn Viên Ba nuốt nước miếng rồi báo cáo cho người trong điện thoại.

“Lâm ...Lâm Mộc”
Tôn Trình đứng trong đám đông vừa trông thấy Lâm Mộc đã sợ bay màu.

Có nằm mơ anh ta cũng chẳng ngờ được tên bắt cóc chính là Lâm Mộc, chính là thằng nhóc mà anh cả của anh ta vẫn luôn coi thường.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app truyenfull.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenfull.vip.

Vui lòng đọc tại app truyenfull để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Chào các thành viên của nhà họ Tôn, xin tự giới thiệu, tôi là Lâm Mộc đến từ Kim Châu!” Lâm Mộc vừa nói vừa thong thả bước vào căn phòng an toàn.

Tuy địch ít ta đông, nhưng Lâm Mộc chỉ cần bước thêm một bước, đám người nhà họ Tôn lại liên tiếp lùi về sau.


Nói đùa, đến cánh cửa kiên cố như thành đồng còn bị Lâm Mộc đánh sập, sao bọn họ có thể không kiêng dè anh? Bọn họ không dám tưởng tượng hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào nếu nắm đấm kia giáng lên người mình.

Lâm Mộc bước vào phòng rồi dừng bước.

“Đây là xác đại thiếu gia của nhà họ Tôn chúng mày, giờ tao trả lại cho chúng mày.” Lâm Mộc giơ tay quăng thi thể Tôn Thượng Minh trước mặt đám người.

“Đại thiếu gia.” Đám người nhà họ Tôn thấy thi thể Tôn Thượng Minh trong tình trạng thảm hại, sợ đến mức giật lùi về sau.

Dù sao Tôn Viên Ba cũng là người làm chủ mọi chuyện của nhà họ Tôn lúc này, ông ta vẫn miễn cưỡng đứng yên tại chỗ.

Ông ta đặt điện thoại xuống, nhìn về phía Lâm Mộc.

Ông cụ Tôn đã nói đến giờ vẫn không thể liên lạc với Vũ đạo trưởng và Lão Từ, ông cụ lại xa tận Châu u, Lâm Mộc thì gần ngay trước mắt, ông cụ sao cứu được bọn họ đây?.

“Rốt cuộc mày muốn làm gì? Nhà họ Tôn đã động chạm gì tới mày chưa, sao mày lại đối đầu với bọn tao như thế hả!” Tôn Viên Ba tái mặt.

“Nhà họ Tôn hại nhà họ Lâm sụp đổ, cướp luôn bản quyền sáng chế của nhà họ Lâm, đánh gãy chân ba tao, Tôn Thượng Minh còn sai người ám sát tao tới 3 lần, nếu tao không có thực lực mạnh mẽ thì đã chết từ đời thuở nào rồi! Nhà họ Tôn nhất định phải đền món nợ này cho tao!” Lâm Mộc không nói to, nhưng lại tạo ra khí thế áp bức vô cùng lớn.

“Nhà họ Tôn có hai thế lực chống lưng lớn mạnh là Lão Từ và Vũ đạo trưởng, khi mày động đến nhà họ Tôn, đã nghĩ tới cái giá phải trả chưa? Cẩn thận cả nhà họ Lâm chúng mày đều bị tiêu diệt đấy!! Tôn Viên Ba nói vẻ hung ác.”
Lâm Mộc nghe tới câu cuối cùng, trong mắt bỗng dâng lên sát ý cuồn cuộn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện