Lần "giao chiến" bằng ánh mắt này của mấy người họ, cũng không phải là không có ai chú ý tới, tối thiểu là Chu Vũ Ngưng ở bên cạnh Tịch Nguyệt đã nhìn thấy, chỉ là nàng ấy cũng mỉm cười nghênh đón tầm mắt của Đức Phi, trong nụ cười kia thế nhưng lại có một tia châm chọc.

Đức Phi thấy Chu Vũ Ngưng cũng lộ dáng vẻ như vậy thì bực mình một hồi lâu, thế nhưng ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười dịu dàng như thường ngày. Nhưng bên trong có bao nhiêu chân tâm thật ý thì thật sự không có ai nhìn rõ.

Thái hậu ngồi trên vị trí cao nhất, cũng không nói quá nhiều, mặc kệ là đại thần hay là phi tần đều đã thành thói quen, miễn là Hoàng đế, Thái hậu bình thường rất ít mở miệng, cũng không thích nhiều lời. Mà lúc này bà vẫn một mực duy trì bộ dáng như vậy, nhưng mà khi ánh mắt nhìn về phía Chu Vũ Ngưng thì lại lộ thâm ý sâu xa, đương nhiên, Thái hậu cũng là người che dấu tâm tư rất tốt, nhưng cho dù rất tốt, thì từ đầu đến cuối cũng không tránh khỏi tầm mắt của con trai mình.

Cảnh đế cảm nhận được tầm mắt của Thái hậu bèn nở nụ cười như có như không, tâm tình thoải mái.

Triều thần và phi tần thấy Cảnh đế vui mừng, đương nhiên cũng vui vẻ.

Bởi vì mới vừa phong vị* nên tình hình dường như cũng náo nhiệt hơn một chút, vẻ mặt của mọi người đều lộ vẻ hân hoan, vô cùng vui mừng.

*Phong vị: Ban thưởng thăng phân vị cho các phi tần.

Bởi vì có các màn ca vũ nên thời gian trôi qua cũng nhanh. Mọi người đương nhiên là xem say sưa ngon lành. Tịch Nguyệt coi như là cũng có cơ hội hồi tưởng lại vài vũ điệu đã từng xem qua ở kiếp trước. Khung cảnh cực kỳ hài hòa, các vị đại thần nói những lời vui mừng, xem những điệu múa rực rỡ, không lâu sau đã đến rạng sáng.

Cảnh đế dẫn theo văn võ bá quan tiến về phía Thái Miếu để dâng hương, trong nữ quyến, trừ Hoàng hậu thì không có người nào được phép tiến vào Thái Miếu dâng hương, Cảnh đế lại không có Hoàng hậu nên các vị phi tần đều lặng lẽ đứng đợi ở đình viện, cho dù thời tiết rét lạnh thì mọi người vẫn một mực quy củ đứng trong đình viện, cũng không dám lộ vẻ đang bị rét. 

Đợi Hoàng thượng dẫn mọi người cầu phúc xong, thì lại tiến về phía Đài ngắm cảnh.

Vì khí tượng trong năm, Nam Thấm quốc có một tập tục, mỗi năm, đều phải đốt chút pháo hoa góp vui.

Dưới sự hướng dẫn của Cảnh đế, lúc này hậu phi và đại thần cũng tới Đài ngắm cảnh. Mặc dù cùng nhau ngắm cảnh, nhưng mà vẫn phân ranh giới rất nghiêm ngặt, hai bên vẫn còn có chút khoảng cách.

Theo pháo hoa bắn lên trời, ẩn bên dưới từng nụ cười từng khuôn mặt rực rỡ, rốt cuộc có một trái tim như thế nào, cũng không thể nào biết được.

Tịch Nguyệt theo phân vị của mình đứng ở khúc giữa, nhìn pháo hoa nở rộ trên bầu trời đầy sao, trong nụ cười tràn ngập cảm giác thỏa mãn.

Mình đã mười bốn tuổi rồi sao? Những chuyện tiếp theo đều giống như những gì Tịch Nguyệt đã dự đoán trước, Hoàng thượng không chọn bất kỳ người nào thị tẩm, nói rằng tối nay là ngày chỉ thuộc về Hoàng hậu, ngụ ý, đương nhiên sẽ không tuyên bất kỳ người nào thị tẩm.

Lúc này tất cả đại thần đều đã rời đi, nhìn sắc mặt Phó Cẩn Dao không chút thay đổi, Tịch Nguyệt lại cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa, thật không biết được hai cha con Phó gia có thái độ như thế nào đối với chuyện này.

Hoàng thượng rời đi, các vị phi tần đương nhiên cũng không muốn ở lại nơi này quá lâu, cho dù Tịch Nguyệt mắt nhìn thẳng, nhưng mà cũng là người tai thính mắt tinh, luôn cẩn thận quan sát tình hình bốn phía. Thấy Trần Vũ Lan từ xa nhìn lại, Tịch Nguyệt cúi đầu dặn dò Cẩm Tâm: "Chúng ta trở về thôi."

"Vâng."

Đợi đến khi đã trở về Thính Vũ Các, Tịch Nguyệt nằm liệt trên giường, thật đúng là rất mệt mỏi.

Hạnh Nhi hầu hạ Tịch Nguyệt rửa mặt.

Ngẫu nhiên, Tịch Nguyệt dặn dò: "Ngày mai làm Kim Qua Tử này nọ  đều phải chuẩn bị cho tốt, mặc kệ là mang đến các cung khác làm quà tặng hay là khen thưởng người khác, đều phải cẩn thận."

Hạnh Nhi đáp lại: "Nô tỳ hiểu rồi. Nô tỳ sẽ cẩn thận."

Tịch Nguyệt gật đầu.

Trong cung thường dựa vào việc người này người kia tặng quà để rêu rao thổi phồng, thật sự cũng không thể coi là cách làm cao thâm gì.

Không phải cao thâm, không có nghĩa là người khác nhất định sẽ không làm. Cẩn thận thì tốt hơn luôn là chân lý.

Mùng một đầu năm.

Xưa nay Tịch Nguyệt vẫn luôn trang điểm cho mình chói mắt, hôm nay cũng không ngoại lệ. Tới Tuệ Từ Cung thỉnh an, Tịch Nguyệt vừa phải cùng mấy vị phi tần khác chúc tết lẫn nhau, vừa phải đàng hoàng ngồi ở Tuệ Từ Cung nói xấu việc nhà cùng với Thái hậu, đương nhiên, lúc này cũng không phải chỉ có một mình nàng mà tất cả mọi người đều nở nụ cười xinh đẹp.

Mà ngồi bên cạnh Thái hậu, chính là Đại hoàng tử do Tuệ Hiền hoàng hậu sinh ra, Nghiêm Vũ.

Tuổi của đứa bé này cũng không lớn, cũng chỉ khoảng năm, sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, bộ dáng kia giống hệt như phụ thân của cậu, nhưng lại không nhã nhặn giống như Cảnh đế, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng vẻ mặt lại lạnh băng, cho dù ai nói chuyện cùng cậu bé thì cậu cũng đều không thích đáp lại.

Ngay cả dì của cậu bé - Huệ phi, muốn nói chuyện với cậu mấy câu mà cũng không lấy được nụ cười và sự tiếp đãi nồng hậu của cậu. Nhưng trái lại Phó Cẩn Dao cũng không hề tức giận, ngược lại còn nở nụ cười tha thứ.

Đương nhiên Tịch Nguyệt biết rõ mọi người ở đây đều đang diễn trò, nhưng mà sự tha thứ trong ánh mắt Phó Cẩn Dao khi nhìn Đại hoàng tử lại cực kỳ chân thật. Không giống giả bộ.

Trong lòng Tịch Nguyệt thầm cười nhạo chính mình một hồi, nhìn người sao lại có thể trực quan như vậy.

Huệ phi và Đại hoàng tử khiến người ta kinh ngạc, mặt mày Đức Phi lại tràn đầy vui mừng.

Vừa rồi Nhị hoàng tử Nghiêm Gia cũng mới tới đây thỉnh an, trẻ nhỏ đúng là bướng bỉnh, chỉ ngồi một lát đã đòi ra ngoài chơi đùa.

Có thể là vì Nhị hoàng tử được ra ngoài chơi đùa mà mình thì lại không thể ra ngoài, cho nên sắc mặt của cậu bé Nghiêm Vũ lạnh hơn vài phần.

Chỉ có điều vẫn chưa đòi ra ngoài, trong mắt cũng không lộ vẻ ước ao, ngược lại có mấy phần lo lắng.

Tịch Nguyệt biết, từ nhỏ thân thể của Đại hoàng tử đã không tốt, rất nhiều năm qua, vẫn luôn duy trì bộ dáng như vậy, chỉ cần thời tiết hơi thay đổi một chút là đã bị bệnh thương hàn, thân thể vô cùng suy yếu, mà cậu bé cũng là một đứa trẻ cô độc, ngoại trừ Thái hậu và Hoàng thượng thì rất ít nói chuyện cùng với người khác.

Mà Nhị hoàng tử do Đức Phi sinh ra lại không hề như vậy, cậu là một đứa bé hoạt bát vô tư. Nhưng cho dù như thế, cũng không thấy Hoàng thượng yếu thích cậu bé nhiều lắm. 

Về phương diện con cái, Tịch Nguyệt vẫn luôn không nhìn thấu được Cảnh đế, sau này hắn có Tam hoàng tử,Tứ hoàng tử, nhưng mà vẫn lạnh nhạt trước sau như một. Mặc dù hiện tại hai đứa bé kia còn chưa ra đời, nhưng mà Tịch Nguyệt nhìn ra được sự xa cách cự tuyệt lại gần Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử từ trên người Cảnh đế.

Hình như, Cảnh đế cũng không thích gần gũi với người khác quá mức, mà người được hắn thân sự tin tưởng, có không?

Tịch Nguyệt mỉm cười, nhìn về phía nữ nhân tôn quý nhất trên đời này đang ngồi ở vị trí cao nhất, sợ rằng, dù là Thái hậu thì Hoàng thượng cũng không hẳn đã tin tưởng 100% đâu.

"Thuần Uyển dung vẫn luôn vui vẻ như thế, mỗi ngày đều mang vẻ mặt tươi cười." Tề phi cười cười nói đùa cùng với Thái hậu.

Tịch Nguyệt nghe Tề phi nhắc tới nàng thì cười "khúc khích": "Tần thiếp đúng là muốn lộ vẻ mặt tươi cười vui vẻ, như vậy các vị tỷ tỷ mới có thể yêu thích muội."

Nói xong còn cầm chiếc khăn nhỏ lên che miệng, lộ ra dáng vẻ chân thành tinh quái.

Các vị phi tần đều nở nụ cười, Tề phi cười cười: "Thái hậu, người xem cô nàng này đi, không trách được lại khiến cho người ta yêu thích như thế. Cũng không phải là nói khoác sao? Nàng ấy nào cần mấy vị tỷ tỷ này yêu thích chứ."

Tề phi sẵng giọng.

"Muội tất nhiên là cần mấy vị tỷ tỷ yêu thích rồi, chẳng lẽ tỷ tỷ còn không tin tần thiếp hay sao?" Tịch Nguyệt chu môi giả bộ đáng yêu

Đổi lại một trận cười lớn của tất cả mọi người.

Mặc kệ bên trong có bao nhiêu chân tình giả ý, tình cảnh này thoạt nhìn cũng cực kỳ hài hòa.

"Thật không biết sao phụ hoàng lại yêu mến đám nữ nhân này, từng người một đều giả mù sa mưa (giả vờ giả vịt), cười giống như gà mái." Trong lúc mọi người đang nói giỡn, Đại hoàng tử thình lình ném tới một câu, mọi người lập tức im bặt không lên tiếng.

Sắc mặt Thái hậu lạnh xuống.

"Sao Vũ Nhi có thể vô lễ như thế?"

Nghe thấy lời nói của Thái hậu, hàng lông mày nho nhỏ của Đại hoàng tử nhíu lại, nhìn chằm chằm mọi người một cái, chậm rãi nói: "Vũ Nhi sai rồi."

Mặc dù không phải là cam tâm tình nguyện, nhưng mà thấy cậu bé như thế, Thái hậu vẫn gật đầu một cái: "Lúc nào Vũ Nhi cũng phải nhớ tới lời tổ mẫu đã dạy con."

"Vâng."

Tâm trạng của cậu nhóc cũng không quá tốt, nhưng ngược lại vẫn đối đáp với Thái hậu cực kỳ khéo léo.

Nhìn bóng người nho nhỏ ngoài cửa sổ, cậu bé mở miệng không chút ấp úng: "Con muốn ra ngoài đi dạo."

Thái hậu giật mình, dường như không nghĩ tới cậu sẽ mở miệng nói như vậy.

Nhưng mà cũng không suy nghĩ quá lâu, bà gật đầu.

"Ngươi theo ta ra ngoài đi dạo." Tầm mắt của Đại hoàng tử nhìn về phía Phó Cẩn Dao.

Phó Cẩn Dao cũng sững sờ, nhưng mà ngay sau đó lập tức nhìn về phía Thái hậu, không có sự đồng ý của Thái hậu, tất nhiên nàng sẽ không được rời đi.

"Huệ phi theo Đại hoàng tử ra ngoài đi dạo đi, các ngươi đương nhiên là không giống với người khác."

Thái hậu phất tay áo, Phó Cẩn Dao đứng dậy bước tới trước giường sưởi ôm Đại hoàng tử, nhưng lại bị cậu bé cự tuyệt, bước chân không tiếng động, băng băng đi phía trước.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Tịch Nguyệt thấy Đại hoàng tử Nghiêm Vũ, nhưng là từ lúc sống lại tới nay thì đây là lần đầu tiên. Ở kiếp trước nàng chỉ quan tâm tới thái độ của Hoàng thượng, nhưng không hề cẩn thận chú ý tới vị Đại hoàng tử không thường xuyên xuất hiện này, kiếp này vừa nhìn đã thấy, đứa nhỏ này dường như cũng không hề đơn giản.

Xem ra đứa bé này cũng không giống như bề ngoài.

Đợi hai người ra ngoài, Đức Phi giống như vô ý cười nói: "Rốt cuộc thì bao giờ dì ruột cũng có khác biệt."

"Đó là đương nhiên." Thái hậu không nóng không lạnh nói một câu, nhưng mà trong lời nói đã không còn thấy sự vui vẻ như trước đó, nếu không phải Tịch Nguyệt nhạy cảm, sợ là còn chưa phát hiện sự thay đổi rất nhỏ này.

Dường như Thái hậu cũng không thích Phó Cẩn Dao, kiếp trước mình thật có quá nhiều chuyện không biết rõ rồi.

"Nhìn đứa bé khoẻ mạnh kháu khỉnh như vậy, thật là thích mà." An thị mới từ An Tiệp dư thăng làm An quý tần nhìn về phía Thái hậu mỉm cười chân thành.

Đức Phi giả bộ cười giỡn: "Nếu An muội muội thích thì phải sớm ngày sinh một đứa đấy."

Lời này có phần dẫm vào chỗ đau của An Quý tần, nàng ta đi theo Cảnh đế đã nhiều năm, nhưng mà vẫn không hề có thai, mặc dù Tề phi cũng không hề  có con, nhưng mà cũng không phải là chưa từng mang thai, chẳng qua là bởi vì ngoài ý muốn trượt chân nên mới dẫn tới chuyện sảy thai.

Mà bụng của An Quý tần lại thật sự là nhiều năm như vậy vẫn hoàn toàn không có tin tức.

An Quý tần thậm chí còn không che giấu sự tức giận của mình, trợn mắt nhìn Đức phi một cái.

Đức phi thì lại mỉm cười vô tội.

Thái hậu nghe lời nói của Đức phi xong cũng gật đầu: "Đức phi nói đúng, nếu thích, tất nhiên phải cố gắng. Các ngươi đều giống nhau, phải sớm giúp hoàng gia khai chi tán diệp. Thân thể của Thuần Uyển dung trước đó mới bị thương, trong thời gian ngắn không thể mang thai được, nhưng các ngươi tại sao cũng không có động tĩnh gì?"

Tịch Nguyệt cúi đầu, im lặng không nói gì.

Trong cung này ai cũng biết, Hoàng thượng tuyên người thị tẩm, từ trước tới nay đều chưa từng ban thưởng canh, nhưng cho dù là như thế thì phi tần có thai cũng không nhiều.

"Tần thiếp đã hiểu." Mọi người nhỏ giọng trả lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện