Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, trong nháy mắt chỉ một tháng nữa sẽ bước sang năm mới rồi, trong cung này cũng đã hơn năm.

Các cung đều vô cùng bận rộn, nhưng Tịch Nguyệt lại nhàn đến hoảng, đều không có chuyện gì.

Trước đó vài ngày Tề chiêu nghi phụng chỉ cùng nhau tham gia công việc trong cung, Tịch Nguyệt khẽ cười, đây là muốn tạo thành thế chân vạc.

Thật ra thì vinh sủng trong cung của nữ tử liên quan đến vui buồn của gia tộc. Gia tộc mạnh, có thể vì gia tăng trợ giúp đến hậu phi, mà một nữ tử được sủng ái sẽ làm gia tộc này vinh quang.

Hiện tại trong cung đều nói, bây giờ phụ thân Tề chiêu nghi gặp người chính là cười, trạng thái này lại bất đồng với thường ngày. Ngược lại bản thân Tề chiêu nghi, cũng không vô cùng vui mừng quá đáng, sự khác biệt với thường ngày thật sự không lớn.

Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, Tịch Nguyệt tự có suy tính của mình, nàng nhìn lại, thật ra thì loại người hơi được thế liền phô trương như Đức phi lại dễ phòng bị. Ngược lại loại người như Tề chiêu nghi, yên lặng không một tiếng động, thoạt nhìn không quan tâm hơn thua, nhưng nàng lại cảm thấy, người như vậy mới khó hiểu.

Tịch Nguyệt cầm cây kéo tự mình sửa cành hoa, mấy ngày này Thái hậu cũng nói để cho nàng giúp một tay xử lý cung vụ, nhưng Tịch Nguyệt vẫn không ngừng cự tuyệt. Thái hậu từ chối cho ý kiến.

Tịch Nguyệt cảm thấy, cho dù hiện nàng được sủng ái, cũng không thích hợp nhúng tay vào những chuyện này, nàng cũng coi như hiểu Cảnh đế một phần, nàng sẽ không làm những chuyện này dưới tình huống chính mình chưa ổn định, phân vị vốn không cao, nếu như mất sủng ái của Cảnh đế, cung vụ này còn có thể sẽ có quan hệ quá mức với nàng.

Mà Thái hậu, có lẽ nhắc tới chuyện này cũng chỉ là thử dò xét nàng thôi.

Cho dù Thái hậu không nguyện ý quản lý cung vụ lắm, cũng sẽ không thích người muốn tranh quyền đoạt lợi.

Tịch Nguyệt nũng nịu muốn dùng tất cả thời gian phục vụ hoàng thượng, làm hoàng thượng vui vẻ, chọc cho Thái hậu cười một hồi.

Không biết có phải Tịch Nguyệt nhạy cảm hay không, nàng cảm thấy, mình thấy Phó Cẩn Dao hai lần, thấy nàng ta có gì đó không đúng, cụ thể là lạ ở chỗ nào thì không nói được, tóm lại là không ổn thỏa, hình như, Tịch Nguyệt cảm giác, Phó Cẩn Dao không tỉnh táo giống trước kia, nóng nảy lợi hại. Hơn nữa có chút không áp chế được tính khí của mình.

Từ khi nào thì bắt đầu đây? Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghĩ xong liền nhìn về phương hướng Trúc Hiên.

Sau đó lắc đầu thở dài.

Hôm sau.

Hôm nay là 15, chính là ngày đi thỉnh an Thái hậu, lúc này sắp đến lễ mừng năm mới, Tịch Nguyệt tất nhiên rất cẩn thận, không biết tại sao, nàng cảm giác, trong lòng có chút không nỡ.

Đi tới Tuệ Từ cung của Thái hậu, Tịch Nguyệt ngồi ngay ngắn bên kia, có lẽ do trước đó vài ngày cùng nhau tản bộ với Chu Vũ Ngưng nên Chu Vũ Ngưng nở nụ cười với nàng.

Hai người đều xếp hàng ngồi.

Phân vị của hai người vốn như nhau, ngồi chung cũng là bình thường.

"Quan hệ của Thuần tần tỷ tỷ và Lệ tần tỷ tỷ cũng thật là tốt." Vu thường bên cạnh che miệng cười khanh khách, làm như phát hiện ra cái gì.

Tịch Nguyệt cũng cười: "Lời này của Vu thường thật không hiền hậu. Chúng ta đây ai không phải tỷ muội, đơng nhiên phải thân thiết với *. Chẳng lẽ phải nói lời ác độc, gặp mặt liền nhe răng trợn mắt với nhau? Nếu như vậy, có lẽ hoàng thượng lại không muốn nhìn thấy chúng ta."

Sắc mặt Vu thường càng thay đổi, khóe miệng ngập ngừng, cắn môi không hề nói gì.

An tiệp dư thấy thế mở miệng: "Thuần tần muội muội lại quen nhanh mồm nhanh miệng rồi, nhìn Vu muội muội mắc cỡ không biết nói gì cho phải kì."

Từ trước đến giờ An tiệp dư đều ra sức đối phó với Tịch Nguyệt bên ngoài, tất cả mọi người đều sớm biết được điều này. Mỗi lần có người nhằm vào Tịch Nguyệt, An tiệp dư đều phải đứng phía đối lập, đi theo đâm chọc mấy câu.

"An tỷ tỷ lại nói sai rồi đấy. Muội muội quen nhanh mồm nhanh miệng cũng không phải giả, nhưng muội muội tự nhận là nói cũng không có một chút không ổn thỏa. Đức Phi tỷ tỷ, tỷ phải phân xử cho tần thiếp. Không phải tỷ muội chúng ta vốn nên chung sống hoà thuận vui vẻ sao?" Tịch Nguyệt mở mắt to, vẻ mặt vô tội, khăn nhỏ vẫy vẫy, vô cùng xinh đẹp.

Đức phi như có thâm ý liếc mắt nhìn Thẩm Tịch Nguyệt, mỉm cười đoan trang: "Muội muội nói tất nhiên có đạo lý. Ngươi nha, cũng đừng quá so đo với Vu thường, nàng ấy vốn cũng không có ác ý, chẳng qua là tính tình thẳng thắn thôi."

Đức Phi nhìn như là thiên vị Tịch Nguyệt, nhưng ý tứ trong lời nói lại làm cho người ta suy nghĩ nhiều.

Sao Tịch Nguyệt không biết ý tứ của Đức phi? Nếu như nàng suy đoán, Đức phi chính là người vô cùng có khả năng hại nàng, nàng vốn cũng không phải là vì để Đức phi chủ trì công đạo. Chẳng qua là muốn lôi Đức phi xuống nước.

Không có đạo lý nàng ta ngồi yên xem hổ đấu thôi.

"Đức phi tỷ tỷ, tần thiếp vốn cũng không so đo với Vu thường, nhưng An tỷ tỷ vừa nói như thế, bản thân tần thiếp và Vu thường đều phải cảm thấy xấu hổ đấy. Sợ là trong lòng Vu thường muốn trách tần thiếp rồi."

Rốt cuộc lời này khiến mấy người đều bị vòng trong đó, Lệ tần nâng lên một nụ cười, toàn thân nổi bật lên vẻ đắc ý lạ thường.

"Nếu nói trong sáng thuần khiết lại đĩnh đạc, ta thấy, Thuần tần muội muội mới là đứng mũi chịu sào đấy."

"Thái hậu nương nương đến ——" Tiểu thái giám nhỏ bé nhưng kêu rất to.

Mọi người ngừng nói.

Thái hậu ngồi lên đầu, nhìn những khuôn mặt linh hoạt này: "Nói tất cả không cần tới sớm như vậy, các ngươi lại không xem ra gì mà. Rốt cuộc còn trẻ tuổi, dậy sớm như thế mà vẫn không thấy mệt mỏi."

Tuy lời có ý oán giận, nhưng nhìn vẻ mặt Thái hậu ngược lại cũng không thấy không vui.

Rõ ràng tới thỉnh an sớm một chút, cho dù Thái hậu chưa rời giường, biết được những người này có lòng, cũng vui mừng.

Đức phi vội vàng mở miệng: "Các vị tỷ muội đương nhiên cũng muốn sớm nhìn thấy thái hậu nương nương."

Gần đây Thái hậu rất không thích nàng ta, Đức phi tất nhiên biết được nguyên nhân, vốn cho rằng mình còn có thời gian bố trí, nhưng ai cũng chưa từng nghĩ, trừ Phó Cẩn Dao, lại thêm một người Tề chiêu nghi.

Hơn nữa rất rõ ràng, Tề chiêu nghi không giống Phó Cẩn Dao có thai nên tinh lực (tinh thần và thể lực) có hạn.

Cho dù phát hiện Thái hậu rất ít triệu kiến nàng ta, nhưng Đức phi vẫn vội vàng lấy lòng.

"Giờ đã cuối năm, đều chuẩn bị ổn thỏa rồi?"

Đương nhiên lời này hỏi Đức phi.

"Hồi thái hậu, có Phó quý tần và Tề chiêu nghi giúp một tay, ba người tần thiếp cùng nhau làm, tất nhiên sẽ thỏa đáng." Mặc dù Đức Phi nở nụ cười nói chuyện, nhưng Tịch Nguyệt lại thấy tay nàng ta siết thành quyền thật chặt, để bên váy.

Không cam lòng sao?

Tịch Nguyệt cười nhàn nhạt.

Phó Cẩn Dao ở đối diện thấy nàng nở nụ cười, nhìn theo tầm mắt của nàng, dù có che chắn nhưng cũng nhìn thấy Đức Phi như thế, âm thầm hạ mắt.

"Ừ, cung vụ nhiều và nặng nề, bên cạnh ngươi lại có nhị hoàng tử, tất nhiên tinh lực có hạn. Phó quý tần cũng là người có thai, cần cẩn thận nhiều hơn, như thế xem ra, Tề chiêu nghi, ngươi đành phải làm người khổ cực, gánh vác phần nhiều cho tỷ tỷ muội muội của ngươi."

Tề chiêu nghi ngồi thẳng nơi đó, mỉm cười: "Dạ, nô tì hiểu."

Cái phi tần khác đều thầm hận trong lòng, sao trong nháy mắt liền thay đổi thời tiết rồi, mấy ngày trước đây Tề chiêu nghi này còn ngồi một bên không có tiếng tăm gì, ngay cả nói cũng không nói nhiều, ngày hôm nay được cưng chiều, ngay cả Thái hậu cũng phải nể trọng nàng ta?

Lại tán gẫu một hồi, dưới tình huống bình thường, nếu như người khác không chủ động khiêu khích Thẩm Tịch Nguyệt, nàng đều không mở miệng, ngược lại ngoan ngoãn quy củ ngồi nơi đó.

Mặc dù tuổi Thái hậu cũng không phải rất lớn, nhưng thân thể quả thật không tốt lắm, ngồi một lát, bà đã nói hơi mệt mỏi.

Quế ma ma tất nhiên hiểu được ý tứ của chủ tử, cũng bày ra tư thế tiễn khách.

Mọi người liền vội vàng đứng lên.

Hiện tại Phó Cẩn Dao cũng chưa lộ bụng bầu, bởi vì thân phận khác nhau, nàng cũng coi như là đi phía trước.

Đám người Tịch Nguyệt chờ đợi ở xa xa phía sau.

Nhưng Phó Cẩn Dao muốn ra khỏi cửa, dĩ nhiên phải đi qua bên cạnh những người này, ánh lửa trong điện sáng, dường như tất cả mọi người không chú ý, chỉ thấy Chu đáp ứng rút một cây dao sắc bén, đâm thẳng về phía Phó Cẩn Dao.

"A ~~~"Tất cả mọi người kinh hãi.

"Chủ tử......"Cũng may mà Vân Tuyết bên cạnh Phó Cẩn Dao nhạy bén, dùng lực, đẩy Phó Cẩn Dao ra. Dao kia hơi lệch, chính là đâm thẳng vào cánh tay Vân Tuyết.

Nếu như dao này đâm trên người Phó Cẩn Dao, đây lại chính là nơi ngực.

Một dao kia của Chu đáp ứng không trúng, liền tranh thủ giơ dao lên, muốn hành hung lần nữa, mà không ít phi tần xung quanh lại bị trật chân té trong lúc né tránh, sợ hãi rơi lệ.

Trong lúc nhất thời Tuệ Từ cung lại hỗn loạn lên, mà bởi vì Vân Tuyết đẩy, Phó Cẩn Dao cũng không bị thương. Khi Chu đáp ứng giơ đao về phía nàng ta một lần nữa, nàng ta đã trốn một bước dài.

Giết nàng không kịp, mắt Chu đáp ứng đỏ rực nhìn về phía sau, lại thấy Thẩm Tịch Nguyệt, nghĩ đến chính là nữ nhân này hại nàng ta từ tài nhân biến thành đáp ứng, lại làm hoàng thượng không thích, chạy thẳng tới chỗ nàng.

Tất cả đều xảy ra cực kỳ nhanh chóng, nàng ta còn chưa đến gần Thẩm Tịch Nguyệt, đã bị thị vệ xông tới bắt lại.

Cho dù ai cũng không nghĩ ra, Chu đáp ứng lại mang theo dao găm tiến vào Tuệ Từ cung, mà dao đầu tiên của nàng ta lại làm cho người ta không phòng bị, mới có thái độ hỗn loạn này, thật ra thì chuyện này phát sinh, chẳng qua chính là chuyện trong nháy mắt.

Chu đáp ứng bị bắt, Thái hậu vuốt ngực, làm như cũng bị kinh động.

"Thái hậu, người sao vậy, truyền thái y......" Quế ma ma vội vàng gào thét.

Mà Vân Lam một người cung nữ khác bên cạnh Phó Cẩn Dao vội vàng đi qua kiểm tra Vân Tuyết.

Phó Cẩn Dao buông lỏng nhưng muốn khóc.

"Mọi người cũng đừng trì hoãn ở đây, về phần Chu đáp ứng, ai gia đương nhiên sẽ cho các ngươi một công đạo, truyền thái y mang cung nữ này đi ra ngoài chẩn bệnh. Lập tức sẽ có thái y đến các cung chẩn bệnh cho các ngươi." Thái hậu vẫn tính là tỉnh táo. Khôi phục một chút, hơi bình tĩnh liền chỉ điểm.

Mấy cung nữ vội vàng đi qua mang Vân Tuyết ra.

Tất cả những người khác đều run run rẩy rẩy, hoàn toàn không biết làm ra vẻ như thế nào.

Lúc này không ai có thể không sợ hãi, may là Tịch Nguyệt cũng như thế, nàng tuyệt đối không nghĩ tới, Chu đáp ứng sẽ bí quá hoá liều mà làm chuyện như vậy, nàng ta như vậy không chỉ hại mình, cũng liên lụy cả nhà.

Lại nghĩ đến bộ dạng nàng ta mang theo dao găm chạy tới chỗ mình, Tịch Nguyệt lại lạnh lẽo một hồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện