Chuyện đến đây vẫn chưa được coi là kết thúc, nhưng cũng chưa chắc sẽ có tiến triển gì thêm, Tịch Nguyệt phân tích, chuyện này chắc chắn sẽ đổ lên đầu Hiền phi ở lãnh cung.
Mắt nàng tối lại, theo nàng thấy, thật ra thì Đức phi đáng nghi hơn Hiền phi, hoặc là, Đức phi tiếp tục kế hoạch mà Hiền phi đã từng làm.
Mặc kệ Thái hậu tuyên nàng đến Tuệ Từ cung với mục đích gì, trải qua chuyện hôm nay, nàng chẳng còn chút sức lực nào cả. Quế ma ma đã mời đám đông ra ngoài.
Bây giờ những phi tần này cũng chẳng còn tâm trạng nào để châu đầu ghé tai, ganh đua chèn ép nhau nữa, chuyện này, chắc chắn chưa dừng ở đây đâu. Hơn nữa có vài người mặc dù hiểu rõ mình không có làm chuyện như vậy. Cũng không nên nói lời chính trực không sợ thị phi trong chốn cung đình.
Trong cung này, người nào không có ý đồ, hơn nữa nếu như chứng cớ xác thật, dù ngươi không làm nhưng cũng không thể thoát tội.
Tịch Nguyệt vì khóc mà hai mắt đỏ au, cả người có chút tiều tụy.
Vội vàng trở về Thính Vũ các, chỉ thấy Cẩm Tâm ở trong phòng có chút nóng nảy.
"Chủ tử ngài đã trở lại." Nhanh chóng phân phó người chuẩn bị nước nóng. Con mắt đỏ như vậy, không đắp nước ấm thì sao khỏi được.
"Cẩm Tâm, gọi tất cả mọi người trong Thính Vũ các đến đây cho ta." Vẻ mặt Thẩm Tịch Nguyệt lạnh lẽo nghiêm túc.
Cẩm Tâm dạ một tiếng, vội vàng ra khỏi phòng.
Trong chốc lát, Tịch Nguyệt xoa mắt xong, đi vào trong phòng, chỉ thấy những nô tì này ai nấy đều vâng lời đứng ở nơi đó. l 3qu ydo n.Từng người một trông rất quy củ.
Ngồi vào chỗ, Cẩm Tâm bưng trà ngon qua, Tịch Nguyệt nhấc ly trà lên, ngắm nhìn mọi người trong phòng.
Mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mới vừa rồi Quế ma ma mang người tới đây lục soát một phen, trong lòng bọn họ cũng không phải là không nghi ngờ. Lúc này nhìn Thẩm lương viện như thế, trong nội tâm liền thấy không yên.
Qua một hồi lâu, Tịch Nguyệt để ly trà xuống, chậm rãi mở miệng: "Ta nhớ mình đã nói qua, nếu vào Thính Vũ các, thì chính là người của Thính Vũ các ta, cùng chung vui buồn với Thẩm Tịch Nguyệt ta. Có vinh tất cả cùng hưởng, có họa không ai tránh được, đạo lý này các ngươi nên hiểu."
Mọi người không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Không ít người mang tâm tư hướng về bên ngoài đều âm thầm chảy mồ hôi.
"Chỉ có một cơ hội, hiện ta chỉ cho các ngươi một cơ hội, ai có vấn đề, tự đứng ra. Ta có thể bỏ qua chuyện cũ, nhưng nếu như các ngươi khăng khăng một mực, như vậy ta xuống tay sẽ không lưu tình." Giọng nói Tịch Nguyệt cũng không hung ác, thậm chí trong lúc nói chuyện còn khẽ nở nụ cười.
Cũng không có người bước ra ngoài. Tịch Nguyệt cũng không giận.
Nhưng trong giọng nói có chút lạnh: "Tốt. Rất tốt. Các ngươi đều cho rằng mình không có vấn đề, vậy chúng ta cứ tiếp tục."
Lúc này tiểu thái giám tam đẳng Tiểu An Tử bùm một cái quỳ xuống, giọng nói run rẩy: "Nô, nô, nô tài có lời."
Mặt Tịch Nguyệt cũng không có gì khác thường.
Cẩm Tâm cất giọng lạnh lẽo: "Nói."
"Nô, nô tài, cái kia, Hân, Hân Vinh Hoa bên cạnh Thúy Nhi đã từng, đã từng cho nô tài một chút ngân lượng, để tìm hiểu hành tung của chủ tử." Giọng nói hắn run rẩy, dù ấp úng nhưng vẫn nói ra, mồ hôi trên trán lớn chừng hạt đậu.
"Cẩm Tâm." Thẩm Tịch Nguyệt ý bảo, Cẩm Tâm dẫn người vào trong phòng, cũng không biết được Cẩm Tâm vặn hỏi cái gì, trong lúc này Tịch Nguyệt vẫn khoan thai như cũ quan sát những người còn lại này.
Trong chốc lát, hai người ra ngoài, vẻ mặt Tiểu An Tử rõ ràng là đã trấn định rất nhiều. Thông minh đứng vào trong đội ngũ.
"Những người khác có ai muốn nói không?" Cẩm Tâm hỏi.
Trừ Tiểu An Tử, những người khác trái lại đều bày ra bộ dáng trung thành tận tâm. Mặt Tịch Nguyệt lộ ra nụ cười châm chọc.
"Ai biết người khác có vấn đề, có thể tố giác. Sau khi tố giác được thăng một cấp." Chớ xem thường một cấp này, nếu không phải đồng tiền có sức mạnh lớn, thì làm sao có thể địch nổi những thứ kia.
Hơn nữa nếu như thăng làm nhất đẳng thái giám hoặc là cung nữ, thân phận tự nhiên cũng sẽ khác.
Thấy không có người lên tiếng, Tịch Nguyệt cũng hiểu được, này mặc dù có sự dụ hoặc, nhưng chưa chắc có người nguyện ý bán đứng người khác, dù sao, ai cũng không biết được người sau lưng của họ là ai, rốt cuộc là người nào.
"Ta đã cho các ngươi cơ hội." giọng Tịch Nguyệt rất nhạt, nhưng mọi người lại cảm thấy một hồi lạnh lẽo.
Cẩm Tâm cười yếu ớt nhìn mọi người đang cúi đầu.
"Tiểu Toàn Tử, nửa tháng trước, ngươi đi Thư Ninh cung báo tin cho Linh Ngọc bên cạnh Phương tiệp dư, kết quả được một cái nhẫn ngọc."
Tiểu Toàn Tử cả kinh, vừa định giải thích, lại thấy ánh mắt Cẩm Tâm sáng tỏ, trong chớp nhoáng này không riêng gì hắn, ngay cả những người khác cũng đã hiểu rõ. Chuyện hôm nay, sợ là trong lòng chủ tử đã sớm hiểu rõ.
Đây, chỉ là để cho bọn họ biết, Thính Vũ các này, không ai được phép hai lòng.
Tiểu Toàn Tử 'bùm' lập tức quỳ xuống, vừa định há mồm thì bị Cẩm Tâm ngăn lại.
"Lê Nhi liên hệ tin tức với Thất Xảo trong cung An tiệp dư."
"Thiến Nhi và Cửu Ninh bên cung Hỉ An của Đức phi có truyền tin tức cho nhau......"
Cẩm Tâm thong thả ung dung, nói rõ từng chuyện từng việc một, thậm chí ngày thường bọn họ nói gì với nhau cũng biết hết. Mọi người đều kinh ngạc, Cẩm Tâm trước tới nay luôn là người dịu dàng nhu nhược, luôn tươi cười, mặc dù nặng quy củ, nhưng cũng rất thông tình đạt lý.
Nhưng không nghĩ tới, nàng hẳn là cái gì cũng biết.
Như vậy xem ra, trong phòng cũng quỳ khoảng bảy tám người.
Nhưng dù có như thế, hai đại thái giám và bốn đại cung nữ bên cạnh Thẩm Tịch Nguyệt đều không có trong đó.
Tịch Nguyệt cười nhìn mọi người: "Không lẽ các ngươi nghĩ rằng lúc trước ta chỉ tùy tiện chọn người thôi sao? Cẩm Tâm, đem những kẻ này, mang hết qua bên Đức phi." Lại nghiêng đầu suy nghĩ một chút, Tịch Nguyệt giống như lầm bầm lầu bầu: "Lần sau, trực tiếp đưa thận hình tư."
Thận hình tư trong cung, cũng giống như địa ngục.
Tuy nói lần này là đưa đến chỗ Đức Phi, nhưng mọi người đều hiểu, Thẩm lương viện gióng trống khua chiêng làm như vậy, Đức Phi tất nhiên sẽ không đối xử tử tế với bọn họ. Mà trong cung cũng kiêng kỵ như thế, dù là Thiến Nhi, cũng vô cùng thấp thỏm.
Không ai biết, Đức Phi sẽ làm gì. Cách tốt nhất, chắc hẳn cũng là đưa tất cả các nàng đến thận hình tư thôi.
Mặc dù mọi người ra sức cầu xin tha thứ, thề thốt, nhưng Tịch Nguyệt vẫn không lay động chút nào, cơ hội chỉ có một lần, không chịu nắm chặt, hiện tại khóc lóc thì có ích lợi gì đây?
Nhìn người còn dư lại, Tịch Nguyệt cũng không nói nhiều lời, đứng dậy trở về nội thất.
Cẩm Tâm vẫn giữ bộ dạng trong quá khứ: "Làm nô tài, đừng tưởng rằng có thể đung đưa trái phải, hôm nay không có bắt được các ngươi,. không có nghĩa là ngày khác không có. Hãy nhớ lời nói của chủ tử."
Hôm nay Đức Phi quản hậu cung, những người có vấn đề này, nàng ta buộc phải xử lý tốt.
Tuồng hôm nay, cũng coi như là tạm thời hạ màn xuống.
Trong chốc lát Đào Nhi, Quả Nhi trở lại.
Nghe nói Đức phi đã chia những người này ra đưa đến bên củ tử họ ngầm giúp đỡ. Mà Thiến Nhi bị đưa đến thận hình tư. Ngược lại Tịch Nguyệt không nghĩ tới, Đức Phi sẽ làm như thế, nghĩ đến, Đức Phi này có thể đi đến hôm nay, sẽ không hề đơn giản.
Hành động đánh người lấy thể diện này, ngược lại nàng ta làm rất thuận buồm xuôi gió.
Hậu cung này cũng không chính là như vậy.
Đám đông cũng cho lui xuống, chỉ chừa một mình Cẩm Tâm phục vụ.
Cẩm Tâm là người nghiêm cẩn, phục vụ Thẩm Tịch Nguyệt đổi y phục, hai người tản bộ trong vườn.
"Chủ tử, chuyện hương liệu trong cung và túi thơm đã tiết lộ ra ngoài, bước kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?"
"Ta bị hạ thuốc, dĩ nhiên là bị người hại, chúng ta chỉ cần làm ra vẻ tức giận và uất ức là tốt rồi." Tịch Nguyệt cười yếu ớt.
Hương liệu của Thính Vũ các bọn họ có vấn đề, Tịch Nguyệt sao có thể không biết, nhưng sau khi biết được thuộc tính cụ thể của chúng nàng liền quyết định tương kế tựu kế, ban đầu nàng cũng không biết, nhưng khi nhìn qua sách thuốc này, cũng nghe Vạn phu nhân nói như vậy, nàng tất nhiên biết, nữ tử còn trẻ tuổi mà sinh con sẽ không phải là chuyện tốt.
Nghĩ đến nàng chỉ là nữ tử mười ba tuổi, vốn là đứa bé, nhưng nếu mang thai đứa nhỏ, dĩ nhiên sẽ tổn hại khí huyết, không chỉ không tốt đối với mẫu thân, ngay cả với đứa bé cũng giống như vậy.
Nàng vốn muốn ngừa thai, thế nhưng chuyện hương liệu này ngược lại giống như chó ngáp phải ruồi.
Về phần Trần Vũ Lan đưa cái đó túi thơm, sao nàng lại có thể sử dụng chứ, kiếp trước đã bị thua thiệt một lần rồi.
So sánh với việc hương liệu này, túi thơm Trần Vũ Lan đưa có chứa xạ hương hình như là ác độc một chút, cái này mặc kệ như thế nào, không tốt với người có thai, ngược lại cũng sẽ không ảnh hưởng đến cơ thể người bình thường, nhưng hàm lượng xạ hương trong túi cũng không ngăn cản chuyện mang thai, nhưng sau khi mang thai thì tỉ lệ xảy thai vô cùng lớn.
So sánh hai cái, Tịch Nguyệt càng ghét người phía sau hơn.
"Chủ tử, mặc dù biểu tiểu thư cũng bị xử phạt, nhưng theo quy củ trong cung, nếu như ngày khác nàng ta được thánh cưng chiều, tất nhiên sẽ không qua lại với chúng ta, ngược lại, nhất định là đối chọi gay gắt. Chúng ta có cần nghĩ cách hay không?"
Tịch Nguyệt lắc đầu: "Không cần. Trong cung này trừ Hoàng đế, cho dù là Thái hậu cũng sẽ không tùy ý đẩy một Tần phi biếm lãnh cung hoặc là phạt đánh. Mà Hoàng thượng, trái lại ta cảm thấy, bước kế tiếp muội muội sẽ được cho gọi để hầu hạ đấy."
Tịch Nguyệt cười nói ra lời này, Cẩm Tâm không hiểu.
"Làm sao có thể chứ, nàng ác độc như thế, Hoàng thượng sao có thể?"
"Làm sao không biết. Pinni.Cẩm Tâm, chuyện trong cung này, ngươi còn phải lưu tâm nhiều, bước kế tiếp Phó quý nghi sẽ lên như diều gặp gió, lần này cũng sẽ được lên chức phi, nếu không, sao có thể kiềm chế Đức phi? Mà ta mặc dù cũng coi như được cưng chiều, nhưng phần vị cũng không cao, không có gia thế hiển hách, trong thời gian ngắn lại không thể mang thai! Mặt khác, ta là người có chút tùy ý, lại có xích mích với An tiệp dư. Chuyện hương liệu gián tiếp đắc tội Đức phi, hôm nay trong cung này kiềm chế lẫn nhau, giăng khắp nơi, còn không phải là chuyện Hoàng thượng thích xem sao. Về phần biểu muội, ngươi nói, nếu như kiềm chế ta, biểu muội từ nhỏ lớn lên với ta, biết gốc biết rễ lại thù địch lẫn nhau, chẳng khác nào Hoàng thượng treo trên đầu ta một thanh kiếm lợi hại sao?"
Cẩm Tâm nghe chủ tử phân tích, nhướng lông mày lên: "Đều nói là nhà Đế Vương vô tình, quả thế."
"Cẩm Tâm, ngươi phải nhớ kỹ, điều ta muốn, chỉ là bước chân vững vàng, từng bước một đi lên. Ta cần, là thân phận kèm theo cho ta quyền thế, địa vị, vinh dự, mà không phải tình yêu. Không phải tình yêu của Hoàng thượng. Ngươi là người đáng tin cậy bên cạnh ta, phải nhớ kĩ điểm này."
Mắt nàng tối lại, theo nàng thấy, thật ra thì Đức phi đáng nghi hơn Hiền phi, hoặc là, Đức phi tiếp tục kế hoạch mà Hiền phi đã từng làm.
Mặc kệ Thái hậu tuyên nàng đến Tuệ Từ cung với mục đích gì, trải qua chuyện hôm nay, nàng chẳng còn chút sức lực nào cả. Quế ma ma đã mời đám đông ra ngoài.
Bây giờ những phi tần này cũng chẳng còn tâm trạng nào để châu đầu ghé tai, ganh đua chèn ép nhau nữa, chuyện này, chắc chắn chưa dừng ở đây đâu. Hơn nữa có vài người mặc dù hiểu rõ mình không có làm chuyện như vậy. Cũng không nên nói lời chính trực không sợ thị phi trong chốn cung đình.
Trong cung này, người nào không có ý đồ, hơn nữa nếu như chứng cớ xác thật, dù ngươi không làm nhưng cũng không thể thoát tội.
Tịch Nguyệt vì khóc mà hai mắt đỏ au, cả người có chút tiều tụy.
Vội vàng trở về Thính Vũ các, chỉ thấy Cẩm Tâm ở trong phòng có chút nóng nảy.
"Chủ tử ngài đã trở lại." Nhanh chóng phân phó người chuẩn bị nước nóng. Con mắt đỏ như vậy, không đắp nước ấm thì sao khỏi được.
"Cẩm Tâm, gọi tất cả mọi người trong Thính Vũ các đến đây cho ta." Vẻ mặt Thẩm Tịch Nguyệt lạnh lẽo nghiêm túc.
Cẩm Tâm dạ một tiếng, vội vàng ra khỏi phòng.
Trong chốc lát, Tịch Nguyệt xoa mắt xong, đi vào trong phòng, chỉ thấy những nô tì này ai nấy đều vâng lời đứng ở nơi đó. l 3qu ydo n.Từng người một trông rất quy củ.
Ngồi vào chỗ, Cẩm Tâm bưng trà ngon qua, Tịch Nguyệt nhấc ly trà lên, ngắm nhìn mọi người trong phòng.
Mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mới vừa rồi Quế ma ma mang người tới đây lục soát một phen, trong lòng bọn họ cũng không phải là không nghi ngờ. Lúc này nhìn Thẩm lương viện như thế, trong nội tâm liền thấy không yên.
Qua một hồi lâu, Tịch Nguyệt để ly trà xuống, chậm rãi mở miệng: "Ta nhớ mình đã nói qua, nếu vào Thính Vũ các, thì chính là người của Thính Vũ các ta, cùng chung vui buồn với Thẩm Tịch Nguyệt ta. Có vinh tất cả cùng hưởng, có họa không ai tránh được, đạo lý này các ngươi nên hiểu."
Mọi người không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Không ít người mang tâm tư hướng về bên ngoài đều âm thầm chảy mồ hôi.
"Chỉ có một cơ hội, hiện ta chỉ cho các ngươi một cơ hội, ai có vấn đề, tự đứng ra. Ta có thể bỏ qua chuyện cũ, nhưng nếu như các ngươi khăng khăng một mực, như vậy ta xuống tay sẽ không lưu tình." Giọng nói Tịch Nguyệt cũng không hung ác, thậm chí trong lúc nói chuyện còn khẽ nở nụ cười.
Cũng không có người bước ra ngoài. Tịch Nguyệt cũng không giận.
Nhưng trong giọng nói có chút lạnh: "Tốt. Rất tốt. Các ngươi đều cho rằng mình không có vấn đề, vậy chúng ta cứ tiếp tục."
Lúc này tiểu thái giám tam đẳng Tiểu An Tử bùm một cái quỳ xuống, giọng nói run rẩy: "Nô, nô, nô tài có lời."
Mặt Tịch Nguyệt cũng không có gì khác thường.
Cẩm Tâm cất giọng lạnh lẽo: "Nói."
"Nô, nô tài, cái kia, Hân, Hân Vinh Hoa bên cạnh Thúy Nhi đã từng, đã từng cho nô tài một chút ngân lượng, để tìm hiểu hành tung của chủ tử." Giọng nói hắn run rẩy, dù ấp úng nhưng vẫn nói ra, mồ hôi trên trán lớn chừng hạt đậu.
"Cẩm Tâm." Thẩm Tịch Nguyệt ý bảo, Cẩm Tâm dẫn người vào trong phòng, cũng không biết được Cẩm Tâm vặn hỏi cái gì, trong lúc này Tịch Nguyệt vẫn khoan thai như cũ quan sát những người còn lại này.
Trong chốc lát, hai người ra ngoài, vẻ mặt Tiểu An Tử rõ ràng là đã trấn định rất nhiều. Thông minh đứng vào trong đội ngũ.
"Những người khác có ai muốn nói không?" Cẩm Tâm hỏi.
Trừ Tiểu An Tử, những người khác trái lại đều bày ra bộ dáng trung thành tận tâm. Mặt Tịch Nguyệt lộ ra nụ cười châm chọc.
"Ai biết người khác có vấn đề, có thể tố giác. Sau khi tố giác được thăng một cấp." Chớ xem thường một cấp này, nếu không phải đồng tiền có sức mạnh lớn, thì làm sao có thể địch nổi những thứ kia.
Hơn nữa nếu như thăng làm nhất đẳng thái giám hoặc là cung nữ, thân phận tự nhiên cũng sẽ khác.
Thấy không có người lên tiếng, Tịch Nguyệt cũng hiểu được, này mặc dù có sự dụ hoặc, nhưng chưa chắc có người nguyện ý bán đứng người khác, dù sao, ai cũng không biết được người sau lưng của họ là ai, rốt cuộc là người nào.
"Ta đã cho các ngươi cơ hội." giọng Tịch Nguyệt rất nhạt, nhưng mọi người lại cảm thấy một hồi lạnh lẽo.
Cẩm Tâm cười yếu ớt nhìn mọi người đang cúi đầu.
"Tiểu Toàn Tử, nửa tháng trước, ngươi đi Thư Ninh cung báo tin cho Linh Ngọc bên cạnh Phương tiệp dư, kết quả được một cái nhẫn ngọc."
Tiểu Toàn Tử cả kinh, vừa định giải thích, lại thấy ánh mắt Cẩm Tâm sáng tỏ, trong chớp nhoáng này không riêng gì hắn, ngay cả những người khác cũng đã hiểu rõ. Chuyện hôm nay, sợ là trong lòng chủ tử đã sớm hiểu rõ.
Đây, chỉ là để cho bọn họ biết, Thính Vũ các này, không ai được phép hai lòng.
Tiểu Toàn Tử 'bùm' lập tức quỳ xuống, vừa định há mồm thì bị Cẩm Tâm ngăn lại.
"Lê Nhi liên hệ tin tức với Thất Xảo trong cung An tiệp dư."
"Thiến Nhi và Cửu Ninh bên cung Hỉ An của Đức phi có truyền tin tức cho nhau......"
Cẩm Tâm thong thả ung dung, nói rõ từng chuyện từng việc một, thậm chí ngày thường bọn họ nói gì với nhau cũng biết hết. Mọi người đều kinh ngạc, Cẩm Tâm trước tới nay luôn là người dịu dàng nhu nhược, luôn tươi cười, mặc dù nặng quy củ, nhưng cũng rất thông tình đạt lý.
Nhưng không nghĩ tới, nàng hẳn là cái gì cũng biết.
Như vậy xem ra, trong phòng cũng quỳ khoảng bảy tám người.
Nhưng dù có như thế, hai đại thái giám và bốn đại cung nữ bên cạnh Thẩm Tịch Nguyệt đều không có trong đó.
Tịch Nguyệt cười nhìn mọi người: "Không lẽ các ngươi nghĩ rằng lúc trước ta chỉ tùy tiện chọn người thôi sao? Cẩm Tâm, đem những kẻ này, mang hết qua bên Đức phi." Lại nghiêng đầu suy nghĩ một chút, Tịch Nguyệt giống như lầm bầm lầu bầu: "Lần sau, trực tiếp đưa thận hình tư."
Thận hình tư trong cung, cũng giống như địa ngục.
Tuy nói lần này là đưa đến chỗ Đức Phi, nhưng mọi người đều hiểu, Thẩm lương viện gióng trống khua chiêng làm như vậy, Đức Phi tất nhiên sẽ không đối xử tử tế với bọn họ. Mà trong cung cũng kiêng kỵ như thế, dù là Thiến Nhi, cũng vô cùng thấp thỏm.
Không ai biết, Đức Phi sẽ làm gì. Cách tốt nhất, chắc hẳn cũng là đưa tất cả các nàng đến thận hình tư thôi.
Mặc dù mọi người ra sức cầu xin tha thứ, thề thốt, nhưng Tịch Nguyệt vẫn không lay động chút nào, cơ hội chỉ có một lần, không chịu nắm chặt, hiện tại khóc lóc thì có ích lợi gì đây?
Nhìn người còn dư lại, Tịch Nguyệt cũng không nói nhiều lời, đứng dậy trở về nội thất.
Cẩm Tâm vẫn giữ bộ dạng trong quá khứ: "Làm nô tài, đừng tưởng rằng có thể đung đưa trái phải, hôm nay không có bắt được các ngươi,. không có nghĩa là ngày khác không có. Hãy nhớ lời nói của chủ tử."
Hôm nay Đức Phi quản hậu cung, những người có vấn đề này, nàng ta buộc phải xử lý tốt.
Tuồng hôm nay, cũng coi như là tạm thời hạ màn xuống.
Trong chốc lát Đào Nhi, Quả Nhi trở lại.
Nghe nói Đức phi đã chia những người này ra đưa đến bên củ tử họ ngầm giúp đỡ. Mà Thiến Nhi bị đưa đến thận hình tư. Ngược lại Tịch Nguyệt không nghĩ tới, Đức Phi sẽ làm như thế, nghĩ đến, Đức Phi này có thể đi đến hôm nay, sẽ không hề đơn giản.
Hành động đánh người lấy thể diện này, ngược lại nàng ta làm rất thuận buồm xuôi gió.
Hậu cung này cũng không chính là như vậy.
Đám đông cũng cho lui xuống, chỉ chừa một mình Cẩm Tâm phục vụ.
Cẩm Tâm là người nghiêm cẩn, phục vụ Thẩm Tịch Nguyệt đổi y phục, hai người tản bộ trong vườn.
"Chủ tử, chuyện hương liệu trong cung và túi thơm đã tiết lộ ra ngoài, bước kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?"
"Ta bị hạ thuốc, dĩ nhiên là bị người hại, chúng ta chỉ cần làm ra vẻ tức giận và uất ức là tốt rồi." Tịch Nguyệt cười yếu ớt.
Hương liệu của Thính Vũ các bọn họ có vấn đề, Tịch Nguyệt sao có thể không biết, nhưng sau khi biết được thuộc tính cụ thể của chúng nàng liền quyết định tương kế tựu kế, ban đầu nàng cũng không biết, nhưng khi nhìn qua sách thuốc này, cũng nghe Vạn phu nhân nói như vậy, nàng tất nhiên biết, nữ tử còn trẻ tuổi mà sinh con sẽ không phải là chuyện tốt.
Nghĩ đến nàng chỉ là nữ tử mười ba tuổi, vốn là đứa bé, nhưng nếu mang thai đứa nhỏ, dĩ nhiên sẽ tổn hại khí huyết, không chỉ không tốt đối với mẫu thân, ngay cả với đứa bé cũng giống như vậy.
Nàng vốn muốn ngừa thai, thế nhưng chuyện hương liệu này ngược lại giống như chó ngáp phải ruồi.
Về phần Trần Vũ Lan đưa cái đó túi thơm, sao nàng lại có thể sử dụng chứ, kiếp trước đã bị thua thiệt một lần rồi.
So sánh với việc hương liệu này, túi thơm Trần Vũ Lan đưa có chứa xạ hương hình như là ác độc một chút, cái này mặc kệ như thế nào, không tốt với người có thai, ngược lại cũng sẽ không ảnh hưởng đến cơ thể người bình thường, nhưng hàm lượng xạ hương trong túi cũng không ngăn cản chuyện mang thai, nhưng sau khi mang thai thì tỉ lệ xảy thai vô cùng lớn.
So sánh hai cái, Tịch Nguyệt càng ghét người phía sau hơn.
"Chủ tử, mặc dù biểu tiểu thư cũng bị xử phạt, nhưng theo quy củ trong cung, nếu như ngày khác nàng ta được thánh cưng chiều, tất nhiên sẽ không qua lại với chúng ta, ngược lại, nhất định là đối chọi gay gắt. Chúng ta có cần nghĩ cách hay không?"
Tịch Nguyệt lắc đầu: "Không cần. Trong cung này trừ Hoàng đế, cho dù là Thái hậu cũng sẽ không tùy ý đẩy một Tần phi biếm lãnh cung hoặc là phạt đánh. Mà Hoàng thượng, trái lại ta cảm thấy, bước kế tiếp muội muội sẽ được cho gọi để hầu hạ đấy."
Tịch Nguyệt cười nói ra lời này, Cẩm Tâm không hiểu.
"Làm sao có thể chứ, nàng ác độc như thế, Hoàng thượng sao có thể?"
"Làm sao không biết. Pinni.Cẩm Tâm, chuyện trong cung này, ngươi còn phải lưu tâm nhiều, bước kế tiếp Phó quý nghi sẽ lên như diều gặp gió, lần này cũng sẽ được lên chức phi, nếu không, sao có thể kiềm chế Đức phi? Mà ta mặc dù cũng coi như được cưng chiều, nhưng phần vị cũng không cao, không có gia thế hiển hách, trong thời gian ngắn lại không thể mang thai! Mặt khác, ta là người có chút tùy ý, lại có xích mích với An tiệp dư. Chuyện hương liệu gián tiếp đắc tội Đức phi, hôm nay trong cung này kiềm chế lẫn nhau, giăng khắp nơi, còn không phải là chuyện Hoàng thượng thích xem sao. Về phần biểu muội, ngươi nói, nếu như kiềm chế ta, biểu muội từ nhỏ lớn lên với ta, biết gốc biết rễ lại thù địch lẫn nhau, chẳng khác nào Hoàng thượng treo trên đầu ta một thanh kiếm lợi hại sao?"
Cẩm Tâm nghe chủ tử phân tích, nhướng lông mày lên: "Đều nói là nhà Đế Vương vô tình, quả thế."
"Cẩm Tâm, ngươi phải nhớ kỹ, điều ta muốn, chỉ là bước chân vững vàng, từng bước một đi lên. Ta cần, là thân phận kèm theo cho ta quyền thế, địa vị, vinh dự, mà không phải tình yêu. Không phải tình yêu của Hoàng thượng. Ngươi là người đáng tin cậy bên cạnh ta, phải nhớ kĩ điểm này."
Danh sách chương