Điện Tuyên Minh.

Người đàn ông toàn thân thanh nhã đứng thẳng trước cửa sổ, sắc mặt u ám không rõ biểu tình. Người đang quỳ bên dưới chính là một cô gái mặc trang phục cung nữ.

"Thẩm Lương viện có chỗ nào không ổn không?"

Tiếng nói của cô gái không lớn vả lại cũng không phập phồng: "Bẩm chủ tử, không có."

Lai Hỉ đứng bên cạnh thấy Cảnh đế phất tay thì nháy mắt cho cung nữ kia nhanh chóng rời đi.

Cảnh đế vẫn giữ nguyên dáng vẻ trước sau như một, không hề động, qua một lúc lâu, nét mặt vẽ ra một nụ cười: "Thẩm Tịch Nguyệt này, thật đúng là có vận số tốt."

Lai Hỉ đứng bên cạnh mắt nhìn mũi mũi nhìn ngực, nhưng không hề nhiều lời. Chủ tử cũng có phần hoài nghi Thẩm Lương viện, nhưng bất kệ là Thái hậu bên kia hay là nội vệ bên này, đều không có ai tìm được chứng cớ gì, như vậy đủ để thấy Thẩm Lương Viện vô tội.

Có những người khi vận may đã tới thì thật đúng có muốn cản cũng không đỡ nổi, Thẩm Lương viện này chính là người như thế.

"Có lẽ là trẫm thật sự quá đa nghi rồi chăng? Lai Hỉ, thân thể của Thẩm Lương viện thế nào rồi?"

Lai Hỉ hiểu rõ đây là Hoàng thượng có ý muốn tuyên Thẩm Lương viện hầu hạ.

"Bẩm Hoàng thượng. Thẩm Lương viện đã khỏi hẳn, ngày hôm trước đã ngừng thuốc, nghe nói là chấm đỏ và mẩn đỏ đã biến mất."

Cảnh đế gật đầu, mặc kệ Thẩm Tịch Nguyệt có vô tội hay không, ngược lại hành động của nàng đúng là chó ngáp phải ruồi, vừa vặn hợp tâm ý của hắn.

Nghĩ đến Tống Tướng quân, Cảnh đế cười lạnh.

Ít ngày nữa Nghiêm Liệt sẽ trở về, Tống gia kia, sợ là sẽ không yên ổn được nữa? Người có lập trường không vững, nên rút khỏi võ đài chính trị sớm một chút.

Có chút âm u lạnh lẽo thoáng hiện lên trong đáy mắt, ngay sau đó lập tức khôi phục lại bình tĩnh.

"Bãi giá Thính Vũ Các."

Lần này Cảnh đế tới Thính Vũ Các không hề thông báo trước, dường như là dốc lòng riêng muốn nhìn thấy một mặt chân thật khác của nàng. Thính Vũ Các cũng đang đèn đuốc sáng trưng. Người của Thính Vũ Các vốn cũng tự mình hiểu rõ, hiện nay Thẩm Lương viện đang được sủng ái, người khác cũng biết Thẩm Lương viện thích sáng sủa, ưa màu sắc rực rỡ, cho nên buổi tối ở Thính Vũ Các luôn có thói quen thắp đèn đuốc sáng trưng.

Tiểu thái giám canh cửa vừa thấy Hoàng thượng đến thì lảo đảo một cái, vội vàng quỳ xuống thỉnh an, sau đó lại như muốn vội vàng vào phòng bẩm báo, nhưng vừa thấy ánh mắt của Cảnh đế, Lai Hỉ vội vàng ngăn cản hắn lại.

Nhìn Cảnh đế dẫn người hầu bước nhanh vào trong nội thất, tiểu thái giám giữ cửa ở bên ngoài chỉ thầm cầu nguyện tốt nhất chủ tử đừng nói lời gì quá bất kính.

Đào Nhi đang thu dọn đồ đạc ở phòng ngoài, vừa thấy Cảnh đế mang theo Lai Hỉ đến đây, không đợi nàng thỉnh an thì đã bị ngăn lại.

Ở phòng trong truyền ra tiếng nước chảy ào ào, có thể đoán được chắc là Thẩm Tịch Nguyệt đang tắm.

Dường như tâm tình của nàng không tệ, lúc này còn ngâm nga tiểu khúc, làn điệu này làm cho tiếng nước chảy thế nhưng cũng có chút động lòng người,

Hoàng thượng đang muốn tiến vào nội thất thì bên trong có tiếng nói của Cẩm Tâm truyền ra: "Chủ tử đừng tự mình động thủ, để muội và Hạnh Nhi đến giúp nhé."

Hắn dừng bước chân lại.

Tiếp theo đó là tiếng nói nũng nịu của Thẩm Tịch Nguyệt, thường ngày hắn cũng không thấy gì, nhưng hôm nay mới phát hiện, giọng điệu này của nàng thật đúng là có chút nhu mì.

"Thật không biết thái y kia nói có đúng không nữa, tại sao trong lúc dùng thuốc này lại không thể tắm rửa. Muội xem, ta đây đã khoảng chín ngày không tắm rửa rồi, cũng may mà Hoàng thượng không tới đây, nếu không ấy à, vừa gặp ta một chút thì đã thấy ta chính là một Tiểu Hôi Quyển (cục tro nhỏ, ý nói người chị đầy bụi đất và bẩn). Thật đúng là xấu hổ chết người."

Trong nội thất truyền ra tiếng cười hì hì.

Ở ngoài cửa, khóe miệng Đào Nhi giật giật. Cầu mong chủ tử đừng nói xằng nói xiên nữa. Nhưng nàng càng lo lắng thì tiếng nói trong nội thất càng không chút kiêng kỵ.

‘’Chủ tử đừng nói giỡn nữa. Không phải là bây giờ đã tốt hơn rồi sao?"

Giọng nói của Tịch Nguyệt không lớn, nhưng vẫn một mực cãi chày cãi cối: "Ta cũng nhìn sách thuốc cả ngày vậy, khi dễ ta cái gì cũng không hiểu sao? Trên sách cũng đâu có nói là trog lúc dùng thuốc không thể tắm chứ."

Nghe được lời này, Cảnh đế nhíu mày.

Trong phòng truyền đến giọng nói bất đắc dĩ của Cẩm Tâm: "Chủ tử nhìn sách thuốc đã hơn nửa năm, nhưng ngay cả một thảo dược cũng không thể phân biệt rõ ràng." Giọng điệu của Cẩm Tâm có chút châm chọc.

Hạnh Nhi cũng tiếp lời: "Dù sao thì chủ tử cũng đã đổi được tác dụng thôi miên, sao còn cần phân biệt rõ ràng chứ." Trong lời nói mang theo ý cười mơ hồ.

Nói thật, lời nói của hai cung nữ này cũng được xem là hơi vượt khuôn rồi. Nhưng bình thường đại cung nữ bên cạnh chủ tử trong cung đều luôn thân thiết với chủ tử hơn một chút, như vậy cũng không tính là có lỗi.

Thẩm Tịch Nguyệt cũng không coi đó là vấn đề lớn, hơn nữa còn có một ít tính tình ngây thơ dễ giận của cô gái nhỏ trong những gia đình bình thường: "Hai nha đầu chết tiệt kia, thế nhưng dám thiết kế ta. Các muội chèn ép ta như thế...ta sẽ phạt các muội, phạt các muội dùng hết chỗ nước bẩn đầy bùn đất này để tắm rửa."

Phì, lần này ngay cả Cảnh đế cũng không nhịn được bật cười, không ngờ thật đúng là tính tình như trẻ con.

Nghe thấy bên ngoài có âm thanh, sắc mặt của những người trong nội thất đều biến đổi.

Cẩm Tâm và Hạnh Nhi vội vàng ra ngoài thỉnh an.

Cảnh đế phất phất tay, không để ý mấy người bọn họ, chạy thẳng tới nội thất.

Cẩm Tâm không nhịn được: "Bẩm Hoàng thượng, chủ tử, chủ tử......" Nàng không nắm chắc là Hoàng thượng đã nghe được bao nhiêu, hơn nữa nước kia thật sự là có chút dơ bẩn.

Cảnh đế cũng biết ý của nha đầu này, nhưng mà không coi đó là gì.

Lúc vào cửa thì Tịch Nguyệt đã khoác chiếc áo choàng mỏng manh lên người, sợi tóc ướt nhẹp, trên cổ và những nơi lộ ra ngoài vẫn còn vương mấy giọt nước nhỏ, có thể thấy được là vừa rồi nàng rất vội vàng.

Nhìn dáng vẻ quần áo xốc xếch trước sau như một của nàng, Cảnh đế tiện tay kéo một lọn tóc đen của nàng.

Tịch Nguyệt đang muốn quỳ xuống thỉnh an thì bị Hoàng thượng kéo lại.

"Chỉ có hai người chúng ta, thôi đi, để trẫm xem xem nàng tắm ra bao nhiêu bùn đất......" Hắn làm bộ như muốn đi qua đó tra xét.

Sắc mặt của Tịch Nguyệt lập tức đỏ bừng giống như ráng chiều. Nàng ôm chặt eo thon của hắn, không chịu để cho hắn tiến thêm một bước về phía bên kia. Trong miệng không ngừng than thở: "Hoàng, Hoàng thượng, ngài lại chê cười người ta."

Thân thể nàng bị một lực lớn nhấc lên, một trận trời đất quay cuồng ấp đến, hai người đều đã ở trên giường.

Mái tóc ướt nhẹp của nàng quấn lên người Cảnh đế, giọng nói có chút ngượng ngùng: "Đừng, Hoàng thượng, tóc của tần thiếp vẫn còn ướt, đợi thiếp vặn khô rồi lại phục vụ ngài......"

Cho dù nói như thế, nhưng nàng lại thấy ánh mắt của Cảnh đế không đúng, nhìn theo tầm mắt của hắn, một tiếng thét kinh hãi vang lên, vốn dĩ nàng chỉ mặc áo choàng, quần áo xốc xếch, giờ bị hắn ném lên giường, rốt cuộc hai bầu ngực cũng lộ ra ngoài, màu sắc tươi đẹp của hai đỉnh mềm mại này không thua gì sắc đỏ trên gò má nàng.

Nàng cuống quýt tính kéo y phục lên, nhưng lại bị hắn nắm chặt cổ tay. Một tay nắm hai cổ tay của nàng, đè lên đỉnh đầu, một tay khác thì lại cởi thắt lưng áo choàng của nàng ra. Trong nháy mắt, toàn bộ cơ thể nàng đúng là không có chỗ nào được che kín.

"Mấy ngày nay chưa hề hầu hạ trẫm, có phải là muốn rồi hay không?" Lúc này hắn cũng giống như những người đàn ông bình thường, cũng yêu thích trêu chọc người phụ nữ của mình.

Tịch Nguyệt trừng lớn mắt, hắn nói nhăng nói cuội gì đó.

Bàn tay to kia thăm dò xuống phía dưới, hơi dùng sức, tách hai chân của nàng ra, nhìn chằm chằm vào chỗ bí ẩn kia, rất chăm chú.

Điệu bộ này thật sự là khiến Tịch Nguyệt không thích, chân nhỏ trắng nõn không thành thật vừa đá vừa đạp, muốn thoát khỏi bàn tay đang khống chế nàng của hắn. Thấy nàng mấy ngày chưa hề thừa hoan, nhưng lại vẫn kháng cự mình, cho dù có phải là vì tình thú hay không, Cảnh đế đều cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác vừa mơ hồ vừa kỳ quái.

Chẳng lẽ nội tâm của mỗi người đàn ông đều có một loại tình kết (nút thắt trong chuyện tình) như vậy, thỉnh thoảng muốn dùng sức với một người phụ nữ.

Vô cùng lo lắng kéo quần lót của mình xuống, động thân đi vào.

Tiếp đó chính là mưa to gió lớn và không ngừng trêu chọc.

Tịch Nguyệt không biết tại sao hắn lại như vậy, chỉ khó khăn cắn môi, mặc cho hắn chuyển động mạnh mẽ giống như mưa to gió lớn.

Tịch Nguyệt chỉ vừa mới mười ba tuổi vả lại còn là mới nhận ân sủng, thân thể tất nhiên là khít khao, từ đầu đến cuối đều khiến Cảnh đế kích thích, cho nên đối với nàng cũng không thương tiếc, chỉ trong chốc lát đã thấy nàng rơi nước mắt. Hai người trên giường như thế khiến cho đáy lòng hắn cảm thấy vui sướng.

Đó là một loại cảm giác chinh phục.

Cũng không biết rốt cuộc là hắn giày vò nàng bao lâu, có lẽ là một canh giờ cũng có lẽ là hơn, cuối cùng hắn cũng ngậm lấy bầu ngực của nàng, hăng hái chạm tới chỗ sâu nhất của nàng.

Lúc này Tịch Nguyệt cũng đã bị hắn giày vò để lại rất nhiều vết tím bầm. Nàng cũng không hiểu tại sao hôm này Cảnh đế lại đột nhiên hành động như vậy, có chút giận, nhưng mà từ đầu đến cuối vẫn chỉ có thể ngấm ngầm chịu đựng.

Đương nhiên là Cảnh đế sẽ không lưu lại, thấy nàng cũng không thèm đứng dậy, cứ nằm trên giường như vậy, trên mặt vẫn còn giọt nước mắt rất to đọng lại. Trong lòng hắn có một loại thỏa mãn biến thái. Hắn kéo chăn mỏng qua đắp lên người nàng, sau đó gọi Lai Hỉ vào phòng dọn dẹp qua loa một chút, chuẩn bị rời đi.

Lại nghĩ một chút, hắn đi tới bên mép giường: "Tiểu nha đầu đừng giả bộ ngủ, vừa rồi trẫm đã thấy lông mi của chớp chớp."

Trong lòng Tịch Nguyệt có chút khinh bỉ, không muốn mở mắt.

Nàng bĩu môi oán trách: "Sao Hoàng thượng lại càng ngày càng thích bắt nạt tần thiếp rồi? Tần thiếp không còn chút sức lực nào cả, lại lo lắng Hoàng thượng tức giận, nên mới giả bộ ngủ." Lời nói này hẳn là đúng lý hợp tình, chọc cho Hoàng thượng kề sát vào khuôn mặt nhỏ bé của nàng mà cắn một cái.

Nước Nam Thấm lấy gầy làm đẹp, nhưng mà hai má của tiểu nha đầu này lại toàn là thịt, dường như bỗng nghĩ tới điều gì, bàn tay kia lại đặt lên nơi đẫy đà của nàng.

Nơi này cũng toàn là thịt, ngược lại đúng là một thân thể tuyệt diệu.

Mặc dù nước mình lấy gầy là đẹp, thế nhưng hắn lại không thích những cô gái quá gầy yếu, đây cũng chính là lý do Lệ tần không được sủng ái như bên ngoài đã nghĩ. Cảnh đế lại thích những cô gái hoạt bát hấp dẫn, lúc ở giường lại sôi nổi, phải luôn như thế mới có thể thoải mái.

"Trẫm thương yêu sủng ái nàng, nàng ngược lại càng ngày càng lớn mật. Không đứng dậy phục vụ thì cũng thôi đi, còn nói dối trẫm." Tay hắn vẫn tiếp tục xoa nắn nơi kia.

Động tác cũng không dịu dàng, Tịch Nguyệt thấy phía trên lại có thêm dấu tay, uất ức nói: "Tần thiếp mới không thèm nói dối, thiếp thật sự mệt mỏi mà. Không phải là Hoàng thượng không biết mình......" Đôi mắt quyến rũ trong trẻo nghiêng qua nhìn Cảnh đế, ngược lại còn có chút ý trách cứ.

Chẳng qua lời này mặc dù rất bất kính, nhưng mà tâm tình của Cảnh đế lại đang cực kỳ tốt, phàm là đàn ông thì đều thích đoạt được vị trí thứ nhất trên chuyện này. Tiểu nha đầu này bị hắn trị thành ra như vậy, trong lòng hắn rất thỏa mãn.

Lai Hỉ bị gọi vào phục vụ chỉ biết lui lại đúng ở cạnh cửa, cúi đầu. Đồng thời cố gắng hạ cảm giác tồn tại của mình xuống, trong lòng thầm nhủ: Không trách được Thẩm Lương viện này lại có thể từng bước một được tấn chức, không phải chính là dựa vào sự nhiệt tình này hay sao? Phương pháp chung đụng như thế, có lẽ chính Hoàng thượng cũng không thể lĩnh hội, dĩ nhiên là ngoài dự đoán.

Mọi người đều cho rằng trong lòng Cảnh đế yêu mến Hoàng hậu đã qua đời, thích cô gái dịu dàng không toan tính, nhưng lại không hiểu rõ, nên vẽ hổ không thành lại vẽ ra chó. Này dịu dàng không toan tính này cũng không phải là ai cũng có thể làm được.

Mặc kệ Thẩm Lương viện cố ý làm vậy hay là vô tình làm vậy, ngược lại thật đúng là tạo ra lối tắt khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện