Hoàng thượng ngủ ở chỗ Phó quý nghi, Tịch Nguyệt cũng không có cảm giác gì đặc biệt, nhưng ngược lại mấy người Cẩm Tâm Hạnh Nhi một bộ dáng lo lắng, chỉ sợ chủ tử nhà mình đau lòng, thấy các nàng như vậy, Tịch Nguyệt cũng không giải thích cái gì.
Nàng vui vẻ thoải mái.
Chuyện tình hôm nay lại không bị cấm nói, đoán chừng toàn bộ cung này đã biết chuỵên hôm nay nàng điên loan đảo phượng* cùng hoàng thượng rồi.
*:hoán đổi vị trí trong xxoo (tự mình tìm hiểu nhé,ngại quá)
Khó mà nói, có lẽ ngày mai sẽ có người đến bới móc, nhưng nàng cũng không nhất định lo lắng.
Thính Vũ các chẳng quá lớn, chẳng qua nhưng cũng có thể vốn là Lục Phúc điện lớn nhỏ gấp hai. Vị trí cảnh sắc đều quả thực không tệ. Chủ cũ của nơi này là người không hề tranh quyền cũng không được sủng ái. Tiên hoàng băng hà, cũng im lặng chuyển tới chỗ chính mình nên đi.
Thời điểm kiếp trước của Tịch Nguyệt, nàng cũng có chút học tập những người vô dục vô cầu đó.
Nàng từng gặp Chu Thái tần, Chu Thái tần nhàn nhạt nói, trong cung này, không tranh, sau thì cái gì cũng không có.
Tịch Nguyệt không cho là đúng, ngược lại thật không ngờ nàng một câu thành sấm (nói lời tiên tri).
Đánh giá Thính Vũ các bố trí thanh lịch thoải mái này, Tịch Nguyệt nhướng mày, chỉ cần cố gắng, vẫn là khác nhau, không phải sao? Tịch Nguyệt thích giường đệm thật dày mềm mại, mặc kệ Xuân Hạ Thu Đông, thói quen này chưa bao giờ thay đổi, Cẩm Tâm đi theo nàng từ nhỏ, cũng hiểu nàng. Tắm rửa, cầm lên một quyển y thuật, Tịch Nguyệt có hứng thú xem lại.
Lúc này nàng giống như một tinh linh, một bộ áo lót màu trắng, thân thể nho nhỏ làm tổ trên giường nhỏ.
Cẩm Tâm vào cửa liền thấy đựơc cảnh tượng này, đốt hương liệu Nội vụ phủ phân phát, thời gian không đầy một lát, nội thất (trong phòng) này đã thoang thoảng một hồi mùi hương yếu ớt âm thầm, ngửi thấy cũng trở nên vui vẻ thoải mái.
Tịch Nguyệt trên giường nhỏ hít hít cái mũi.
“Đây là chủ tử làm gì vậy?” Cẩm Tâm cười khúc khích, khi chỉ có hai người, trái lại Cẩm Tâm tuỳ ý rất nhiều.
Thực ra nàng vẫn luôn cảm thấy mình nhìn không hiểu tiểu thư nhà mình, có đôi khi thành thục cơ trí, có đôi khi lại như trẻ con ngây thơ vậy.
“Hương liệu này của Nội vụ phủ ngược lại mùi hương dễ chịu.” Tịch Nguyệt cười hì hì, nhưng tươi cười cũng không đạt tới đáy mắt, nếu không phải từ nhỏ Cẩm Tâm lớn lên cùng nàng, nhưng người khác sao sẽ nhìn ra phần khác biệt này.
Cẩm Tâm biến sắc: “Chủ tử, hương liệu này có vấn đề?”
Tuy là hoàng thượng và thái hậu đều luôn luôn hi vọng con nối dõi lần lượt dồi dào, nhưng hiện giờ hậu cung vẫn là Hiền phi Đức phi thao túng, làm sao hai người này có thể hi vọng người khác sinh con cho hoàng thượng?
“Cẩm Tâm, chúng ta dời qua đến, ngươi đi dặn dò một tiếng, đến treo đèn lồng đỏ ngoài cửa cung, cũng cầu mong niềm vui.” Tịch Nguyệt thản nhiên dặn dò, sau đó phủ thêm áo khoác đứng dậy.
Vâng ạ.
Thời gian không đầy một lát, chỉ thấy Cẩm Tâm trở về.
Lại liếc mắt nhìn hương liệu này, Tịch Nguyệt lật và tiếp tục đọc sách.
“Đi xuống đi. Mọi việc ta tự có chừng mực. Bây giờ không cần em hầu hạ, ta xem một lát rồi nghỉ ngơi.”
Cẩm Tâm lo lắng trùng trùng.
Hôm sau.
Một ngày trước trải qua mưa to, trái lại không khí sáng sớm này trong lành.
Tịch Nguyệt ngủ rất sớm, tự nhiên cũng là nhất định thức dậy sớm, sống lại một lần lại cùng Vạn phu nhân am hiểu chút y thuật, tuy là y thuật này trước không thể xưng là thông hiểu, nhưng có chút tri thức dưỡng sinh ngược lại cũng biết rồi.
Ngủ sớm dậy sớm luôn luôn tốt với thân thể, với lại mình mới mười ba tuổi, còn có không gian phát triển rất lớn mà.
“Ồ? Đã là thời tiết này, vậy mà còn có chuồn chuồn.” Hiện giờ đã qua tháng 10, có chuồn chuồn quả thật là rất đặc biệt.
“Đi một chút, ngược lại ta muốn nhìn, nó còn có đồng bọn hay không…” Tịch Nguyệt một bộ dáng trẻ con hồn nhiên.
Đào Nhi Quả Nhi thấy thế cũng vội vàng đuổi theo.
Chuồn chuồn này cũng không lượn quanh xa, bay tới bay lui ngay gần đây, theo hai người cung nữ xem, nó đoán chừng cũng là không được rồi, bay vừa chậm vừa không có sức lực, nhưng chủ tử không chịu bắt lấy nó, tự nhiên cũng sẽ không quấy nhiễu chuyện thú vị chủ tử.
Mọi người cũng không có đến viện Thính Vũ các, chỉ thấy thái giám Tiểu Doãn Tử từ cửa qua đây.
“Khởi bẩm chủ tử, Quế ma ma bên cạnh thái hậu nương nương cầu kiến.”
Tịch Nguyệt có chút kinh ngạc, Quế ma ma này là người bên cạnh được thái hậu tín nhiệm.
“Mời vào.”
Mấy người Tịch Nguyệt đến bên trong sảnh, có lẽ là mới chơi đùa với chuồn chuồn, trên mặt nàng hồng hào hơn nhiều.
“Lão nô gặp qua Thẩm quý nhân, Thẩm quý nhân an.”
“Xin đứng lên, làm sao ma ma lại qua đây rồi hả? Thật là thái hậu lão nhân gia có cái gì dặn dò?” Tịch Nguyệt ngồi chủ vị, trong tay nắm khăn, thân thể hơi hơi nghiêng tới trước, một bộ dáng trẻ con gần gũi lại sợ mất lễ tiết (lễ phép).
Quế ma ma cũng không phải mới gặp vị Thẩm quý nhân này, theo bà nhận thấy đựơc, Thẩm quý nhân này cũng không phải một người vô cùng lanh lợi, chưa nói tới không nhìn xa, nhưng không ngăn nổi hoàng thượng thích, về sau sợ là thái hậu cũng sẽ dùng ánh mắt khác đối đãi với Thẩm quý nhân, chính là không biết Thẩm quý nhân này có phải là đứa trẻ hiểu chuyện hay không.
“Thái hậu triệu Thẩm quý nhân yết kiến, Thẩm quý nhân, xin mời đi.”
Quế ma ma không hề nhắc đến vì cái gì, chuyện gì.
Tịch Nguyệt tự nhiên cũng không có hỏi.
Cũng không nói đi trước trang điểm, trực tiếp liền đứng dậy, đi theo Quế ma ma rời khỏi.
Thấy vậy, trong lòng Quế ma ma ngầm gật đầu một cái. Trái lại tính tình lanh lẹ.
Trước kia tới cung Tuệ Từ đều là một phòng người, thân phận Tịch Nguyệt không cao, chỉ thành thật chờ đợi bên cạnh xem người khác biểu diễn đã tốt, hôm nay triệu kiến đơn độc nàng, mà chỉ một mình nàng, nàng cũng có chút không yên, dù sao, hôm qua nảy sinh chuyện như vậy.
Nếu thái hậu chứa lòng không tốt với nàng, nàng cũng không có biện pháp.
Có lẽ mấy người đại cung nữ khác cũng là suy đoán lần này, trong mắt có chút lo lắng. Nhưng vẻ mặt Tịch Nguyệt ngược lại vô hại (không có ác ý).
Lấy hiểu biết của nàng với thái hậu, cho dù nàng xuống tay với một người phi tần, cũng sẽ không tuyên (truyền, thông báo) người đi quanh mình chính đại như vậy, phải biết rằng, chính là thái hậu nổi danh nhân từ độ lượng.
Hơn nữa nàng cũng có thể nhìn ra được có người muốn một hòn đá ném hai chim, mặc kệ thái hậu có biết là kế sách của hoàng đế hay không, đều có thể thấy đựơc nàng vô tội.
Vào lúc ý nghĩ lưu chuyển, Tịch Nguyệt đã đến cung Tuệ Từ, quy củ quỳ xuống: “Thái hậu nương nương an.”
Thái hậu đánh giá Thẩm Tịch Nguyệt này, trái lại không có giống như thường ngày, cách ăn mặc diễm lệ, nhưng toàn thân màu vàng nhạt tay áo hẹp váy áo sạch sẽ lưu loát (gọn gàng), mặt trang điểm nhạt, Lưu Hải nhi mỏng manh, còn lại một cây trâm ngọc bích vấn búi tóc lên, nổi bật lên khuôn mặt nhỏ xinh.
“Tuy là tuổi còn nhỏ, nhưng thật ra có cốt cách một mỹ nhân.”
“Tạ thái hậu nương nương khích lệ.” Nàng cũng không có xưng mẫu hậu, tuy là như vậy thêm thân thiết hơn một chút, nhưng trước mắt không nhìn ra ý nghĩ của thái hậu là gì, tốt hơn chính mình nên quy củ.
“Đứng lên đi.”
“Vâng.” Thành thành thật thật đứng nơi đó.
Thái hậu nhìn dáng dấp trẻ con của nàng hơi thận trọng, mặt cũng không có cười.
“Có đọc qua sách gì?”
“Tần thiếp yêu thích xem sách thuốc.” Tịch Nguyệt nhu thuận đáp, điểm đó cho tới bây giờ nàng cũng chưa nghĩ gạt người.
Chẳng qua lúc này nàng đáp ngược lại thái hậu nở nụ cười: “Thông thường con gái gia đình giàu có, hiền lương thục đức, còn lại là sẽ xem Nữ giới, Nội huấn, nữ luận ngữ. Có phần chú trọng tài hoa nhưng sẽ xem chút thi từ ca phú, trái lại không biết, vì sao ngươi lại coi trọng sách thuốc hả? Chẳng lẽ còn lo lắng có người hại ngươi hay sao?”
Sau một câu nhẹ nhàng bâng quơ, chẳng qua cũng làm cho người ta cảm thấy sau lưng chợt lạnh.
Nhưng Tịch Nguyệt không hề kích động: “Điều này tần thiếp cũng xem hơn nửa năm mà thôi, muốn nói y thuật, sợ là ngay cả thảo dược đơn giản đều không phân biệt rõ ràng lắm! Dù sao cũng là giết thời gian thôi.”
Thấy nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh, thái hậu tiếp tục hỏi: “Giết thời gian, vậy Nữ giới, nội huấn lại không đựơc?”
Lúc này trái lại Tịch Nguyệt trở nên có vài phần khó xử, lông mi run lên mấy cái, dường như có chút khó có thể mở miệng, nhưng cuối cùng trái lại dường như nổi lên dũng khí: “Nữ giới và sách, tần thiếp cũng là có. Thời điểm tiến cung trong lòng đã phòng bị xuống. Chẳng qua, chẳng qua …” Nàng liếc trộm thái hậu một cái, tiếp tục nói: “Chẳng qua tần thiếp đều là trước khi ngủ mới xem sách này.”
Thái hậu bởi vì nàng nói sửng sốt một chút, nhưng lập tức phản ứng kịp, bật cười.
“Ngươi đây như khỉ, như thế nào mà lại lấy nó dùng làm thôi miên vậy sao?”
Tịch Nguyệt cắn môi đứng nơi đó, một bộ dáng trẻ con không hiểu phải trả lời như thế nào.
“Có biết chơi cờ?”
Tịch Nguyệt gật đầu: “Biết.”
“Tài nghệ như thế nào?”
Tiếp tục gật đầu: “Rất tốt.”
Thấy nàng không khiêm tốn, thái hậu thu hồi gương mặt tươi cười: “A Quế, đi lấy cờ tướng, ai gia cùng Thẩm quý nhân chơi một ván.”
Tịch Nguyệt thật không ngờ thái hậu muốn chơi cờ cùng nàng, chính là trong nháy mắt như vậy, suy nghĩ của nàng đã chuyển đổi trăm đường, tài đánh cờ của nàng không tính là cao siêu, nhưng trái lại cũng hiểu được tài đánh cờ của thái hậu này như thế nào, vậy nàng nên nhường, hay là nên toàn lực một trận.
“Ngồi qua đây.” Âm thanh thái hậu trong veo mà lạnh lùng vang lên.
Tuy là âm thanh có chút trong veo mà lạnh lùng, nhưng mà Tịch Nguyệt vẫn như cũ cảm thấy Cảnh đế này giống tiên hoàng nhiều hơn một chút. Cảnh đế lạnh nhạt, là phát ra từ nội tâm, mà thái hậu này ngược lại không hề giống như vậy.
Tịch Nguyệt cúi người thi lễ, quy củ ngồi đối diện thái hậu.
Trong nháy mắt đó suy nghĩ, nàng liền nhanh chóng làm ra quyết định, liều mạng nỗ lực một trận.
Mặc dù có khả năng làm cho thái hậu không thích, nhưng dù sao vẫn tốt hơn so với mình lừa gạt người, lúc này trái lại Tịch Nguyệt chờ mong tài đánh cờ của thái hậu tốt, như vậy nàng có thể thuận lý thành chương (hợp lẽ) thua.
Bàn cờ dọn xong, đánh cờ một phen.
Dường như ông trời cũng không có nghe thấy Tịch Nguyệt cầu nguyện, chẳng qua ngược lại cũng không có để cho nàng xui xẻo.
Tài đánh cờ của Tịch Nguyệt và thái hậu, xem như ngang sức ngang tài. Hai người ngươi tới ta đi chém giết cũng coi như là kịch liệt, đây không giống tình huống lúc trước hoàng thượng và thái hậu đánh cờ nghiêng về một bên.
Kỳ thật thái hậu cũng không hiểu, cho dù loại tình huống kia, cũng là kết quả Cảnh đế khiêm nhường.
Nhìn Thẩm quý nhân này mày nhíu lại thật sâu, bộ dáng cố gắng suy nghĩ, trong lòng A Quế lại gật đầu. Lại nhìn thái hậu, cũng là loại hình dạng như nhau, hai người cứ giằng co như vậy.
Hồi lâu sau, Thẩm quý nhân cũng chỉ lấy được một bước thắng hiểm.
Nhìn khuôn mặt nàng sau khi đắc thắng tươi cười sáng rỡ, thái hậu hừ lạnh một tiếng: “Lại đến một trận. Ngươi cũng chẳng qua là thắng hiểm.”
Tịch Nguyệt thấy bà như vậy, cũng không thua nhiệt tình gật đầu.
Nàng vui vẻ thoải mái.
Chuyện tình hôm nay lại không bị cấm nói, đoán chừng toàn bộ cung này đã biết chuỵên hôm nay nàng điên loan đảo phượng* cùng hoàng thượng rồi.
*:hoán đổi vị trí trong xxoo (tự mình tìm hiểu nhé,ngại quá)
Khó mà nói, có lẽ ngày mai sẽ có người đến bới móc, nhưng nàng cũng không nhất định lo lắng.
Thính Vũ các chẳng quá lớn, chẳng qua nhưng cũng có thể vốn là Lục Phúc điện lớn nhỏ gấp hai. Vị trí cảnh sắc đều quả thực không tệ. Chủ cũ của nơi này là người không hề tranh quyền cũng không được sủng ái. Tiên hoàng băng hà, cũng im lặng chuyển tới chỗ chính mình nên đi.
Thời điểm kiếp trước của Tịch Nguyệt, nàng cũng có chút học tập những người vô dục vô cầu đó.
Nàng từng gặp Chu Thái tần, Chu Thái tần nhàn nhạt nói, trong cung này, không tranh, sau thì cái gì cũng không có.
Tịch Nguyệt không cho là đúng, ngược lại thật không ngờ nàng một câu thành sấm (nói lời tiên tri).
Đánh giá Thính Vũ các bố trí thanh lịch thoải mái này, Tịch Nguyệt nhướng mày, chỉ cần cố gắng, vẫn là khác nhau, không phải sao? Tịch Nguyệt thích giường đệm thật dày mềm mại, mặc kệ Xuân Hạ Thu Đông, thói quen này chưa bao giờ thay đổi, Cẩm Tâm đi theo nàng từ nhỏ, cũng hiểu nàng. Tắm rửa, cầm lên một quyển y thuật, Tịch Nguyệt có hứng thú xem lại.
Lúc này nàng giống như một tinh linh, một bộ áo lót màu trắng, thân thể nho nhỏ làm tổ trên giường nhỏ.
Cẩm Tâm vào cửa liền thấy đựơc cảnh tượng này, đốt hương liệu Nội vụ phủ phân phát, thời gian không đầy một lát, nội thất (trong phòng) này đã thoang thoảng một hồi mùi hương yếu ớt âm thầm, ngửi thấy cũng trở nên vui vẻ thoải mái.
Tịch Nguyệt trên giường nhỏ hít hít cái mũi.
“Đây là chủ tử làm gì vậy?” Cẩm Tâm cười khúc khích, khi chỉ có hai người, trái lại Cẩm Tâm tuỳ ý rất nhiều.
Thực ra nàng vẫn luôn cảm thấy mình nhìn không hiểu tiểu thư nhà mình, có đôi khi thành thục cơ trí, có đôi khi lại như trẻ con ngây thơ vậy.
“Hương liệu này của Nội vụ phủ ngược lại mùi hương dễ chịu.” Tịch Nguyệt cười hì hì, nhưng tươi cười cũng không đạt tới đáy mắt, nếu không phải từ nhỏ Cẩm Tâm lớn lên cùng nàng, nhưng người khác sao sẽ nhìn ra phần khác biệt này.
Cẩm Tâm biến sắc: “Chủ tử, hương liệu này có vấn đề?”
Tuy là hoàng thượng và thái hậu đều luôn luôn hi vọng con nối dõi lần lượt dồi dào, nhưng hiện giờ hậu cung vẫn là Hiền phi Đức phi thao túng, làm sao hai người này có thể hi vọng người khác sinh con cho hoàng thượng?
“Cẩm Tâm, chúng ta dời qua đến, ngươi đi dặn dò một tiếng, đến treo đèn lồng đỏ ngoài cửa cung, cũng cầu mong niềm vui.” Tịch Nguyệt thản nhiên dặn dò, sau đó phủ thêm áo khoác đứng dậy.
Vâng ạ.
Thời gian không đầy một lát, chỉ thấy Cẩm Tâm trở về.
Lại liếc mắt nhìn hương liệu này, Tịch Nguyệt lật và tiếp tục đọc sách.
“Đi xuống đi. Mọi việc ta tự có chừng mực. Bây giờ không cần em hầu hạ, ta xem một lát rồi nghỉ ngơi.”
Cẩm Tâm lo lắng trùng trùng.
Hôm sau.
Một ngày trước trải qua mưa to, trái lại không khí sáng sớm này trong lành.
Tịch Nguyệt ngủ rất sớm, tự nhiên cũng là nhất định thức dậy sớm, sống lại một lần lại cùng Vạn phu nhân am hiểu chút y thuật, tuy là y thuật này trước không thể xưng là thông hiểu, nhưng có chút tri thức dưỡng sinh ngược lại cũng biết rồi.
Ngủ sớm dậy sớm luôn luôn tốt với thân thể, với lại mình mới mười ba tuổi, còn có không gian phát triển rất lớn mà.
“Ồ? Đã là thời tiết này, vậy mà còn có chuồn chuồn.” Hiện giờ đã qua tháng 10, có chuồn chuồn quả thật là rất đặc biệt.
“Đi một chút, ngược lại ta muốn nhìn, nó còn có đồng bọn hay không…” Tịch Nguyệt một bộ dáng trẻ con hồn nhiên.
Đào Nhi Quả Nhi thấy thế cũng vội vàng đuổi theo.
Chuồn chuồn này cũng không lượn quanh xa, bay tới bay lui ngay gần đây, theo hai người cung nữ xem, nó đoán chừng cũng là không được rồi, bay vừa chậm vừa không có sức lực, nhưng chủ tử không chịu bắt lấy nó, tự nhiên cũng sẽ không quấy nhiễu chuyện thú vị chủ tử.
Mọi người cũng không có đến viện Thính Vũ các, chỉ thấy thái giám Tiểu Doãn Tử từ cửa qua đây.
“Khởi bẩm chủ tử, Quế ma ma bên cạnh thái hậu nương nương cầu kiến.”
Tịch Nguyệt có chút kinh ngạc, Quế ma ma này là người bên cạnh được thái hậu tín nhiệm.
“Mời vào.”
Mấy người Tịch Nguyệt đến bên trong sảnh, có lẽ là mới chơi đùa với chuồn chuồn, trên mặt nàng hồng hào hơn nhiều.
“Lão nô gặp qua Thẩm quý nhân, Thẩm quý nhân an.”
“Xin đứng lên, làm sao ma ma lại qua đây rồi hả? Thật là thái hậu lão nhân gia có cái gì dặn dò?” Tịch Nguyệt ngồi chủ vị, trong tay nắm khăn, thân thể hơi hơi nghiêng tới trước, một bộ dáng trẻ con gần gũi lại sợ mất lễ tiết (lễ phép).
Quế ma ma cũng không phải mới gặp vị Thẩm quý nhân này, theo bà nhận thấy đựơc, Thẩm quý nhân này cũng không phải một người vô cùng lanh lợi, chưa nói tới không nhìn xa, nhưng không ngăn nổi hoàng thượng thích, về sau sợ là thái hậu cũng sẽ dùng ánh mắt khác đối đãi với Thẩm quý nhân, chính là không biết Thẩm quý nhân này có phải là đứa trẻ hiểu chuyện hay không.
“Thái hậu triệu Thẩm quý nhân yết kiến, Thẩm quý nhân, xin mời đi.”
Quế ma ma không hề nhắc đến vì cái gì, chuyện gì.
Tịch Nguyệt tự nhiên cũng không có hỏi.
Cũng không nói đi trước trang điểm, trực tiếp liền đứng dậy, đi theo Quế ma ma rời khỏi.
Thấy vậy, trong lòng Quế ma ma ngầm gật đầu một cái. Trái lại tính tình lanh lẹ.
Trước kia tới cung Tuệ Từ đều là một phòng người, thân phận Tịch Nguyệt không cao, chỉ thành thật chờ đợi bên cạnh xem người khác biểu diễn đã tốt, hôm nay triệu kiến đơn độc nàng, mà chỉ một mình nàng, nàng cũng có chút không yên, dù sao, hôm qua nảy sinh chuyện như vậy.
Nếu thái hậu chứa lòng không tốt với nàng, nàng cũng không có biện pháp.
Có lẽ mấy người đại cung nữ khác cũng là suy đoán lần này, trong mắt có chút lo lắng. Nhưng vẻ mặt Tịch Nguyệt ngược lại vô hại (không có ác ý).
Lấy hiểu biết của nàng với thái hậu, cho dù nàng xuống tay với một người phi tần, cũng sẽ không tuyên (truyền, thông báo) người đi quanh mình chính đại như vậy, phải biết rằng, chính là thái hậu nổi danh nhân từ độ lượng.
Hơn nữa nàng cũng có thể nhìn ra được có người muốn một hòn đá ném hai chim, mặc kệ thái hậu có biết là kế sách của hoàng đế hay không, đều có thể thấy đựơc nàng vô tội.
Vào lúc ý nghĩ lưu chuyển, Tịch Nguyệt đã đến cung Tuệ Từ, quy củ quỳ xuống: “Thái hậu nương nương an.”
Thái hậu đánh giá Thẩm Tịch Nguyệt này, trái lại không có giống như thường ngày, cách ăn mặc diễm lệ, nhưng toàn thân màu vàng nhạt tay áo hẹp váy áo sạch sẽ lưu loát (gọn gàng), mặt trang điểm nhạt, Lưu Hải nhi mỏng manh, còn lại một cây trâm ngọc bích vấn búi tóc lên, nổi bật lên khuôn mặt nhỏ xinh.
“Tuy là tuổi còn nhỏ, nhưng thật ra có cốt cách một mỹ nhân.”
“Tạ thái hậu nương nương khích lệ.” Nàng cũng không có xưng mẫu hậu, tuy là như vậy thêm thân thiết hơn một chút, nhưng trước mắt không nhìn ra ý nghĩ của thái hậu là gì, tốt hơn chính mình nên quy củ.
“Đứng lên đi.”
“Vâng.” Thành thành thật thật đứng nơi đó.
Thái hậu nhìn dáng dấp trẻ con của nàng hơi thận trọng, mặt cũng không có cười.
“Có đọc qua sách gì?”
“Tần thiếp yêu thích xem sách thuốc.” Tịch Nguyệt nhu thuận đáp, điểm đó cho tới bây giờ nàng cũng chưa nghĩ gạt người.
Chẳng qua lúc này nàng đáp ngược lại thái hậu nở nụ cười: “Thông thường con gái gia đình giàu có, hiền lương thục đức, còn lại là sẽ xem Nữ giới, Nội huấn, nữ luận ngữ. Có phần chú trọng tài hoa nhưng sẽ xem chút thi từ ca phú, trái lại không biết, vì sao ngươi lại coi trọng sách thuốc hả? Chẳng lẽ còn lo lắng có người hại ngươi hay sao?”
Sau một câu nhẹ nhàng bâng quơ, chẳng qua cũng làm cho người ta cảm thấy sau lưng chợt lạnh.
Nhưng Tịch Nguyệt không hề kích động: “Điều này tần thiếp cũng xem hơn nửa năm mà thôi, muốn nói y thuật, sợ là ngay cả thảo dược đơn giản đều không phân biệt rõ ràng lắm! Dù sao cũng là giết thời gian thôi.”
Thấy nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh, thái hậu tiếp tục hỏi: “Giết thời gian, vậy Nữ giới, nội huấn lại không đựơc?”
Lúc này trái lại Tịch Nguyệt trở nên có vài phần khó xử, lông mi run lên mấy cái, dường như có chút khó có thể mở miệng, nhưng cuối cùng trái lại dường như nổi lên dũng khí: “Nữ giới và sách, tần thiếp cũng là có. Thời điểm tiến cung trong lòng đã phòng bị xuống. Chẳng qua, chẳng qua …” Nàng liếc trộm thái hậu một cái, tiếp tục nói: “Chẳng qua tần thiếp đều là trước khi ngủ mới xem sách này.”
Thái hậu bởi vì nàng nói sửng sốt một chút, nhưng lập tức phản ứng kịp, bật cười.
“Ngươi đây như khỉ, như thế nào mà lại lấy nó dùng làm thôi miên vậy sao?”
Tịch Nguyệt cắn môi đứng nơi đó, một bộ dáng trẻ con không hiểu phải trả lời như thế nào.
“Có biết chơi cờ?”
Tịch Nguyệt gật đầu: “Biết.”
“Tài nghệ như thế nào?”
Tiếp tục gật đầu: “Rất tốt.”
Thấy nàng không khiêm tốn, thái hậu thu hồi gương mặt tươi cười: “A Quế, đi lấy cờ tướng, ai gia cùng Thẩm quý nhân chơi một ván.”
Tịch Nguyệt thật không ngờ thái hậu muốn chơi cờ cùng nàng, chính là trong nháy mắt như vậy, suy nghĩ của nàng đã chuyển đổi trăm đường, tài đánh cờ của nàng không tính là cao siêu, nhưng trái lại cũng hiểu được tài đánh cờ của thái hậu này như thế nào, vậy nàng nên nhường, hay là nên toàn lực một trận.
“Ngồi qua đây.” Âm thanh thái hậu trong veo mà lạnh lùng vang lên.
Tuy là âm thanh có chút trong veo mà lạnh lùng, nhưng mà Tịch Nguyệt vẫn như cũ cảm thấy Cảnh đế này giống tiên hoàng nhiều hơn một chút. Cảnh đế lạnh nhạt, là phát ra từ nội tâm, mà thái hậu này ngược lại không hề giống như vậy.
Tịch Nguyệt cúi người thi lễ, quy củ ngồi đối diện thái hậu.
Trong nháy mắt đó suy nghĩ, nàng liền nhanh chóng làm ra quyết định, liều mạng nỗ lực một trận.
Mặc dù có khả năng làm cho thái hậu không thích, nhưng dù sao vẫn tốt hơn so với mình lừa gạt người, lúc này trái lại Tịch Nguyệt chờ mong tài đánh cờ của thái hậu tốt, như vậy nàng có thể thuận lý thành chương (hợp lẽ) thua.
Bàn cờ dọn xong, đánh cờ một phen.
Dường như ông trời cũng không có nghe thấy Tịch Nguyệt cầu nguyện, chẳng qua ngược lại cũng không có để cho nàng xui xẻo.
Tài đánh cờ của Tịch Nguyệt và thái hậu, xem như ngang sức ngang tài. Hai người ngươi tới ta đi chém giết cũng coi như là kịch liệt, đây không giống tình huống lúc trước hoàng thượng và thái hậu đánh cờ nghiêng về một bên.
Kỳ thật thái hậu cũng không hiểu, cho dù loại tình huống kia, cũng là kết quả Cảnh đế khiêm nhường.
Nhìn Thẩm quý nhân này mày nhíu lại thật sâu, bộ dáng cố gắng suy nghĩ, trong lòng A Quế lại gật đầu. Lại nhìn thái hậu, cũng là loại hình dạng như nhau, hai người cứ giằng co như vậy.
Hồi lâu sau, Thẩm quý nhân cũng chỉ lấy được một bước thắng hiểm.
Nhìn khuôn mặt nàng sau khi đắc thắng tươi cười sáng rỡ, thái hậu hừ lạnh một tiếng: “Lại đến một trận. Ngươi cũng chẳng qua là thắng hiểm.”
Tịch Nguyệt thấy bà như vậy, cũng không thua nhiệt tình gật đầu.
Danh sách chương