Ngày đầu tiên vào cung đã trôi qua.
Mặc dù hậu cung vô chủ, nhưng mà bọn họ vẫn phải tới Huệ Từ Cung để thỉnh an Thái hậu.
Tịch Nguyệt cũng không cảm thấy trong cung không có Hoàng hậu thì sẽ an toàn hơn nhiều, ở kiếp trước không phải là nàng cũng ôm loại ý nghĩ này sao, thế nhưng kết quả lại phải chịu mấy lần thua thiệt.
Nàng đứng dậy nhìn chính mình trong gương, mặc dù không phải là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng cũng có thể coi là vượt trội hơn so với dung mạo của nhóm tú nữ đợt này.
Nàng nhìn về phía gương đồng rồi cong khóe miệng lên, nở nụ cười ngọt ngào.
Nàng nhẹ nhàng thì thầm: "Thân ở trong cung thì không nên bo bo giữ mình làm người trong suốt."
Cẩm Tâm và Hạnh Nhi nhìn Thẩm Tịch Nguyệt, sau đó bưng chậu rửa mặt bước vào.
Hạnh Nhi nhanh tay nhanh chân: "Chủ tử, ngài thích búi tóc kiểu nào?"
Búi tóc cũng cần phải phối hợp với y phục. Thế nhưng nàng lại không biết hôm nay chủ tử muốn mặc cái gì.
Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút rồi mở miệng: "Búi cho ta kiểu Lưu Vân Kế đi."
Trái lại, hôm nay Thẩm Tịch Nguyệt cũng không vẽ mắt nhạt đi để tạo cảm giác mềm mại đáng yêu giống như ngày tuyển tú. Hôm nay, cách ăn mặc và trang điểm của nàng cũng coi như là lộng lẫy.
Một bộ váy màu hồng phấn xen lẫn sắc xanh lam làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ đã trắng nõn mịn màng nay lại càng thêm xinh đẹp.
Thật ra thì với tố chất này của Thẩm Tịch Nguyệt, nếu như nàng không trở thành sủng phi thì thật đúng là có chút không xứng đáng với lợi thế của bản thân. Một đôi mắt phượng (mắt xếch) thoạt nhìn cực kỳ mê người, hơn nữa vòng eo lại nhỏ nhắn không đầy một vòng tay, cộng thêm bộ ngực cao vút.
Sau khi Thẩm Tịch Nguyệt trang điểm xong, ngay cả Cẩm Tâm và Hạnh Nhi cũng nhìn đến ngây người. Trước đây Cẩm Tâm cũng đã biết tiểu thư nhà mình có dáng vẻ ra sao. Nhưng hôm nay xem ra lúc trang điểm và không trang điểm cũng hơn kém nhau quá lớn.
Thế nhưng Cẩm Tâm cũng là người trung thành, nàng liếc mắt nhìn Hạnh Nhi, thấy Thẩm Tịch Nguyệt không chút cử động, cuối cùng đành mở miệng: "Chủ tử, hôm nay phải đi gặp Thái hậu, chúng ta thế này có phải là quá mức phô trương rồi hay không?"
Súng bắn chim đầu đàn. Ngay cả Cẩm Tâm cũng hiểu đạo lý này, chẳng lẽ Thẩm Tịch Nguyệt lại không hiểu sao? Nàng quay đầu lại nhìn Cẩm Tâm, nở nụ cười xinh đẹp: "Thời thời khắc khắc ta đều luôn phải sẵn sàng, một ngày nào đó có thể gặp được Hoàng thượng thì sao. Được rồi, Cẩm Tâm, muội lưu lại đi, Hạnh Nhi đi theo ta tới thỉnh an Thái hậu."
"Vâng." Hai nha hoàn khẽ cúi người.
Thẩm Tịch Nguyệt quay sang đánh giá Hạnh Nhi, sau đó hơi nhăn mày rồi nhìn chung quanh: "Ừm, muội đi đổi một bộ đồ khác đi. Nhìn bộ đồ này có phần hơi cũ, ta không thích. Chúng ta cần phải ăn mặc thật xinh đẹp. Cẩm Tâm, muội đi lấy bộ váy màu xanh nhạt của muội đưa cho Hạnh Nhi đi."
Hạnh Nhi khôn khéo nhận y phục rồi quay về phòng thay đồ.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Tịch Nguyệt và Cẩm Tâm.
"Về sau ta sẽ không thường xuyên dẫn muội ra cửa, nhưng là muội phải biết, muội là đại cung nữ quan trọng bên cạnh ta. Muội nhất định phải canh giữ Lục Phúc Điện này cho tốt. Lúc ta không có ở đây muội phải coi chừng mọi người thật cẩn thận. Dù sao thì chúng ta cũng chưa biết được ở trong cung ai mới là người một lòng với chúng ta. Chúng ta không thể để cho người khác thừa cơ chiếm lợi."
Lục Phúc Điện là Thiên Điện của Sương Mai Điện.
Cẩm Tâm là một người thông minh, nàng lập tức hiểu ý của Thẩm Tịch Nguyệt.
Cẩm Tâm gật đầu: "Nô tỳ đã hiểu, chủ tử cứ yên tâm. Nhưng mà, chủ tử, súng bắn chim đầu đàn, ngài......"
Thẩm Tịch Nguyệt vừa soi gương vừa chỉnh lại trang sức trên đầu.
Nàng vẫn nở nụ cười ngây thơ như cũ: "Muội không hiểu đâu, ta tự có chủ trương."
Không lâu sau Hạnh Nhi cũng thay đồ xong. Quả nhiên, Hạnh Nhi vô cùng thích hợp với màu xanh nhạt, thoạt nhìn cũng thanh nhã hơn rất nhiều.
Tịch Nguyệt lấy một sợi dây chuyền ngọc trai ra, dặn dò Hạnh Nhi, "Đính nó lên búi tóc của ta, sau đó rút hết trang sức cài trên búi tóc xuống."
Hạnh Nhi làm theo, quả nhiên là đẹp.
Hôm nay Thẩm Tịch Nguyệt chọn màu hồng phấn phối với màu xanh lam cũng là vì nàng đoán được có lẽ An Tiệp dư sẽ không mặc màu này. Hôm qua An Tiệp dư đã mặc một bộ váy màu hồng phấn xen lẫn sắc xanh lam, cho nên đương nhiên là hôm nay sẽ không mặc lại màu đó. Dù sao hai người cũng ở cùng một cung, tạm thời nàng không có ý định đắc tội với An Tiệp dư.
Quả nhiên, hôm nay An Tiệp dư mặc một bộ váy The hương vân* màu trắng, An Tiệp dư thấy Thẩm Tịch Nguyệt mặc một bộ trang phục lộng lẫy thì âm thầm nhếch miệng, quả nhiên là đầu óc ngu si.
*The hương vân: Đặc sản tơ lụa của tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.
Ai cũng biết, hôm nay phải tới Tuệ Từ Cung để thỉnh an Thái hậu.
Thái hậu không thích những nữ tử xinh đẹp quyến rũ như vậy, thế mà nàng ta còn ăn mặc long trọng như thế. Thật là buồn cười.
Hoàng thượng lại không có mặt, trang điểm lộng lẫy như thế ngoại trừ chọc cho Thái hậu không thích, người khác ghen tỵ, thì có chỗ nào tốt đâu chứ!
Chỉ có điều, An Tiệp dư càng nhìn nàng càng có chút bực mình, Thẩm Tịch Nguyệt cũng không xuất sắc gì mà đã xinh đẹp quyến rũ như vậy, thế thì chỉ sợ Phó Cẩn Dao, Chu Vũ Ngưng càng thêm xuất sắc hơn mà thôi. Mà mình...... [di3nn.d4nn.l33.quyss.d96nn.coM]
Mặc dù ý định vòng vo nghìn lần, nhưng mà An Tiệp dư cũng không làm trễ nải thời gian quá lâu.
"Hôm nay muội muội thật sự là rất xinh đẹp, làm tỷ tỷ vừa nhìn đã thích, có lẽ Thái hậu cũng sẽ yêu thích đấy." Cứ quan sát thêm một thời gian nữa, nếu như Thẩm Tịch Nguyệt này thật sự là người không có tâm cơ như thế, vậy thì biến thành người của mình cũng tốt.
"Cám ơn tỷ tỷ đã chúc lành. Tịch Nguyệt nhất định sẽ biểu hiện tốt một chút để được Thái hậu yêu thích." Thẩm Tịch Nguyệt quy củ đi theo sau lưng An Tiệp dư, không dám cùng đi song song với nàng ấy.
Thấy nàng nói như thế, An Tiệp dư thiếu chút nữa là liếc mắt xem thường, nhưng mà rốt cuộc vẫn cố nhịn xuống, mỉm cười khanh khách. Mặc dù Thẩm Tịch Nguyệt này nói chuyện không đáng yêu lắm, nhưng trái lại quy củ vẫn còn tạm chấp nhận được.
Chỉ cho điều cách nói chuyện không làm người ta thích nổi cũng không đáng yêu chút nào.
Chỉ mong là nàng ta thật sự không có tâm cơ.
Lúc hai người tới Tuệ Từ Cung của Thái hậu thì Thái hậu vẫn chưa tới. Tất cả mọi người đều quy củ ngồi trong phòng, cũng đúng thôi, hiện tại vẫn còn cách thời gian thỉnh an tới nửa canh giờ, là bọn họ đến quá sớm.
Trần Vũ Lan đã nhu thuận ngồi ở đó, nàng ta được phong làm Trần Thường tại.
Hôm nay là ngày đầu tiên các tú nữ tới thỉnh an, không ít người đều mặc màu trắng mộc mạc. Dĩ nhiên là vì người cũ trong cung đều cho rằng thái hậu yêu thích màu trắng, còn người mới thì không dám khoa trương tự đắc.
Bạch Bảo lâm cũng mặc một bộ váy màu trắng. Bỗng chốc Thẩm Tịch Nguyệt lập tức im lặng. Cho dù là rất yêu thích màu trắng mộc mạc, thì việc mặc đồ trắng trong cung cũng không thỏa đáng lắm. Nhưng mà lại nhớ tới trước đây lúc gặp nàng ta ở ngoài cung thì nàng ta cũng mặc một bộ váy màu trắng như thế này, nghĩ đến đây Thẩm Tịch Nguyệt lại cảm thấy không có gì lạ.
"Lệ Tần đến!" Toàn thân Chu Vũ Ngưng đỏ rực như lửa, thoạt nhìn cực kỳ chói mắt.
Nhắc tới mỹ nữ đệ nhất kinh thành, Chu Vũ Ngưng thật đúng là danh xứng với thực, quả nhiên là diễm quang tứ xạ*. Không biết tại sao vừa nhìn thấy nàng Tịch Nguyệt lại nghĩ đến một câu nói: Đan thần liệt tố xỉ, thúy thái phát nga mi. (Môi đỏ như chu ra, hàm răng trắng đều đặn, mày ngài lộ sắc xanh biếc)
*Diễm quang tứ xạ: Vẻ đẹp rực rỡ tỏa sáng khắp bốn phía.
Chu Vũ Ngưng thỉnh an mấy vị chức cao theo phép tắc, rồi lại nhận thỉnh an của nhóm người Tịch Nguyệt, không hề mỉm cười, cứ thế trực tiếp ngồi xuống.
Thẩm Tịch Nguyệt không biết có phải là mình đa nghi hay không, tại sao trong khoảnh khắc bọn họ thỉnh an, nàng lại cảm thấy ánh mắt của Chu Vũ Ngưng quét qua trên người mình.
Nhưng mà nàng cũng không lo lắng nhiều, hết thảy đều phải yên lặng theo dõi biến hóa.
Kế tiếp chính là Phó Sung nghi – người được tứ phong cao nhất trong đợt tú nữ lần này. Vẻ đẹp của nàng ấy không phải là kiểu diễm lệ giống như Chu Vũ Ngưng, nhưng có thể nói ca từ thích hợp nhất để hình dung về nàng ấy chính là:‘’Không thoa phấn mà nhan sắc vẫn như tuyết dưới ánh nắng bình minh’’.
Tối hôm qua Hoàng thượng chính là triệu vị Phó Sung nghi này tới thị tẩm. Nhìn sắc mặt nàng ấy có vẻ hơi mệt mỏi, có lẽ là chưa nghỉ ngơi đủ.
Người biết chuyện thì vặn khăn thầm hận, người không hiểu thì lại ghen tỵ nàng ta may mắn được rút thẻ bài đầu tiên.
Mặc kệ là Lệ Tần hay là Phó Sung nghi, cả hai người đều không nói quá nhiều, trên mặt ngay cả một nụ cười cũng không có.
Xem ra, cả Lệ Tần và Phó Sung nghi đều không phải là người dễ chung đụng. Mặc dù nhóm người cũ trong cung vốn cũng có chút chán ghét thái độ của hai người này nhưng ngược lại cũng không nói mấy lời chua chát này nọ. Tuệ Từ Cung cũng không phải là nơi đơn giản giống như bề ngoài.
Không ai dám gây sự trên địa phận của Thái hậu.
"Đức phi nương nương đến..."
"Hiền phi nương nương đến..."
Hiện tại hai vị này chính là phi tần có phân vị cao trong cung. Hoàng hậu qua đời, Thái hậu quản lý hậu cung, nhưng mà vẫn nhường cho Đức phi và Hiền phi không ít quyền lợi. Hai người đang cùng giúp đỡ Thái hậu quản lý hậu cung.
Tịch Nguyệt liếc hai vị này một cái, tựa như thường ngày.
Mặc dù nhan sắc của hai người này đều đẹp mắt, nhưng mà rốt cuộc vẫn không sánh bằng dung mạo xinh đẹp trẻ trung của Chu Vũ Ngưng và Phó Cẩn Dao.
Hai vị này cũng không cần lập uy trong cung giống như Thái hậu, bọn họ thân mật thắm thiết gọi mọi người đứng dậy, rồi ngồi vào vị trí ngay dưới ghế chủ tọa trong phòng.
Đức phi và Hiền phi đều đã đến, tiếp theo nếu tới trễ thì cũng có chút khó coi.
Khóe miệng Tịch Nguyệt khẽ nhếch lên, kiếp này, chỉ sợ Liên Tú Vân vẫn là người đến muộn nhất.
Ở kiếp trước, thậm chí nàng ta còn đợi tới sau khi Thái hậu đã bước ra mới tới đây, chỉ có điều, sau đi nàng ta giải thích một phen thì ngược lại còn khiến cho Thái hậu thưởng thức. Xem ra, nàng ta muốn lặp lại chiêu cũ rồi. Thế nhưng từ đầu đến cuối Tịch Nguyệt đều cảm thấy, đời này, khởi đầu của nàng ta chưa chắc sẽ thuận lợi như vậy.
Cho dù tất cả mọi chuyện đều lặp lại một lần nữa thì nàng cũng không cho rằng tất cả chuyện đều sẽ giống nhau như đúc.
Kiếp trước cũng bởi vì điều này mà nàng và Liên Tú Vân có chút giao tình, nhưng mà kiếp này, nàng sẽ không xen vào việc của người khác.
Liên Tú Vân ỷ mình có tài hoa, rất ưa thích kiếm tẩu thiên phong*.
*Kiếm tẩu thiên phong: Đường kiếm nghiêng theo gió, kỳ chiêu, đường kiếm khác với lệ thường. Hoặc dân gian thường hay nói “chơi đường tà đạo”.
Một lần có ích, nhưng lại không phải là nhiều lần có ích, cho nên, nàng ta cũng là người ngã xuống trước tiên trong cung đấu.
Phải nói trong những người ở Tuệ Từ Cung hôm nay, ngoại trừ Chu Vũ Ngưng – diễm quang tứ xạ, Phó Cẩn Dao – vừa thấy đã yêu, thì Thẩm Tịch Nguyệt cũng là một người kiều diễm động lòng người. Dù sao thì những người khác cũng ẩn tài năng, chỉ có nàng là trang điểm lộng lẫy tới tham dự. Vốn là vẻ đẹp thùy mị động lòng người, nhưng lại trang điểm như vậy, ngược lại thoạt nhìn còn danh chấn thiên hạ hơn lúc trước, hơn nữa còn đẹp hơn Hiền phi nương nương mấy phần.
Thấy Hiền phi nhìn mình, Thẩm Tịch Nguyệt lại quay về nụ cười hồn nhiên.
Chẳng qua, nàng cảm thấy nụ cười của mình coi như cũng được tính là hồn nhiên, nhưng Hiền phi lại cảm thấy đây là một hồ ly tinh.
Trên mặt không biểu hiện gì, nhưng mà trong lòng lại đang khinh bỉ.
"Thái hậu nương nương đến......"
Đức phi và Hiền phi vội vàng bước qua đỡ Thái hậu. Theo Thẩm Tịch Nguyệt nhìn thấy, vị Thái hậu này cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi là cùng, bọn họ tới đó đỡ Thái hậu, đơn giản là vì biểu hiện hiếu tâm của mình mà thôi.
"Để ai gia nhìn kỹ một chút nào! Tốt, không phải mỗi một người đều là mỹ nhân nhỏ tuổi đây sao!" Ánh mắt của Thái hậu xẹt qua Thẩm Tịch Nguyệt, ngay sau đó lập tức dời đi chỗ khác.
"Người do mẫu hậu chọn thì có chỗ nào không tốt chứ." Đức Phi theo thói quen đáp lại, thời thời khắc khắc đều tâng bốc Thái hậu.
Thái hậu mỉm cười: "Mẫu hậu cũng đã già rồi, không nhất định là có thể nhìn rõ mọi chuyện. Bình thường không phải hậu cung này cũng phải nhờ hai con để ý nhiều một chút sao. Hoàng đế thì bận rộn chuyện triều chính, các con đều là người hiền huệ. Ai gia cũng không hy vọng có người gây nhiều sóng gió. Về phần những người mới, các con đã vào cung thì phải phục vụ Hoàng thượng thật tốt, khai chi tán diệp* giúp Hoàng thất của chúng ta."
*Khai chi tán diệp: Con đàn cháu đống.
Mặc dù hậu cung vô chủ, nhưng mà bọn họ vẫn phải tới Huệ Từ Cung để thỉnh an Thái hậu.
Tịch Nguyệt cũng không cảm thấy trong cung không có Hoàng hậu thì sẽ an toàn hơn nhiều, ở kiếp trước không phải là nàng cũng ôm loại ý nghĩ này sao, thế nhưng kết quả lại phải chịu mấy lần thua thiệt.
Nàng đứng dậy nhìn chính mình trong gương, mặc dù không phải là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng cũng có thể coi là vượt trội hơn so với dung mạo của nhóm tú nữ đợt này.
Nàng nhìn về phía gương đồng rồi cong khóe miệng lên, nở nụ cười ngọt ngào.
Nàng nhẹ nhàng thì thầm: "Thân ở trong cung thì không nên bo bo giữ mình làm người trong suốt."
Cẩm Tâm và Hạnh Nhi nhìn Thẩm Tịch Nguyệt, sau đó bưng chậu rửa mặt bước vào.
Hạnh Nhi nhanh tay nhanh chân: "Chủ tử, ngài thích búi tóc kiểu nào?"
Búi tóc cũng cần phải phối hợp với y phục. Thế nhưng nàng lại không biết hôm nay chủ tử muốn mặc cái gì.
Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút rồi mở miệng: "Búi cho ta kiểu Lưu Vân Kế đi."
Trái lại, hôm nay Thẩm Tịch Nguyệt cũng không vẽ mắt nhạt đi để tạo cảm giác mềm mại đáng yêu giống như ngày tuyển tú. Hôm nay, cách ăn mặc và trang điểm của nàng cũng coi như là lộng lẫy.
Một bộ váy màu hồng phấn xen lẫn sắc xanh lam làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn vốn dĩ đã trắng nõn mịn màng nay lại càng thêm xinh đẹp.
Thật ra thì với tố chất này của Thẩm Tịch Nguyệt, nếu như nàng không trở thành sủng phi thì thật đúng là có chút không xứng đáng với lợi thế của bản thân. Một đôi mắt phượng (mắt xếch) thoạt nhìn cực kỳ mê người, hơn nữa vòng eo lại nhỏ nhắn không đầy một vòng tay, cộng thêm bộ ngực cao vút.
Sau khi Thẩm Tịch Nguyệt trang điểm xong, ngay cả Cẩm Tâm và Hạnh Nhi cũng nhìn đến ngây người. Trước đây Cẩm Tâm cũng đã biết tiểu thư nhà mình có dáng vẻ ra sao. Nhưng hôm nay xem ra lúc trang điểm và không trang điểm cũng hơn kém nhau quá lớn.
Thế nhưng Cẩm Tâm cũng là người trung thành, nàng liếc mắt nhìn Hạnh Nhi, thấy Thẩm Tịch Nguyệt không chút cử động, cuối cùng đành mở miệng: "Chủ tử, hôm nay phải đi gặp Thái hậu, chúng ta thế này có phải là quá mức phô trương rồi hay không?"
Súng bắn chim đầu đàn. Ngay cả Cẩm Tâm cũng hiểu đạo lý này, chẳng lẽ Thẩm Tịch Nguyệt lại không hiểu sao? Nàng quay đầu lại nhìn Cẩm Tâm, nở nụ cười xinh đẹp: "Thời thời khắc khắc ta đều luôn phải sẵn sàng, một ngày nào đó có thể gặp được Hoàng thượng thì sao. Được rồi, Cẩm Tâm, muội lưu lại đi, Hạnh Nhi đi theo ta tới thỉnh an Thái hậu."
"Vâng." Hai nha hoàn khẽ cúi người.
Thẩm Tịch Nguyệt quay sang đánh giá Hạnh Nhi, sau đó hơi nhăn mày rồi nhìn chung quanh: "Ừm, muội đi đổi một bộ đồ khác đi. Nhìn bộ đồ này có phần hơi cũ, ta không thích. Chúng ta cần phải ăn mặc thật xinh đẹp. Cẩm Tâm, muội đi lấy bộ váy màu xanh nhạt của muội đưa cho Hạnh Nhi đi."
Hạnh Nhi khôn khéo nhận y phục rồi quay về phòng thay đồ.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại Tịch Nguyệt và Cẩm Tâm.
"Về sau ta sẽ không thường xuyên dẫn muội ra cửa, nhưng là muội phải biết, muội là đại cung nữ quan trọng bên cạnh ta. Muội nhất định phải canh giữ Lục Phúc Điện này cho tốt. Lúc ta không có ở đây muội phải coi chừng mọi người thật cẩn thận. Dù sao thì chúng ta cũng chưa biết được ở trong cung ai mới là người một lòng với chúng ta. Chúng ta không thể để cho người khác thừa cơ chiếm lợi."
Lục Phúc Điện là Thiên Điện của Sương Mai Điện.
Cẩm Tâm là một người thông minh, nàng lập tức hiểu ý của Thẩm Tịch Nguyệt.
Cẩm Tâm gật đầu: "Nô tỳ đã hiểu, chủ tử cứ yên tâm. Nhưng mà, chủ tử, súng bắn chim đầu đàn, ngài......"
Thẩm Tịch Nguyệt vừa soi gương vừa chỉnh lại trang sức trên đầu.
Nàng vẫn nở nụ cười ngây thơ như cũ: "Muội không hiểu đâu, ta tự có chủ trương."
Không lâu sau Hạnh Nhi cũng thay đồ xong. Quả nhiên, Hạnh Nhi vô cùng thích hợp với màu xanh nhạt, thoạt nhìn cũng thanh nhã hơn rất nhiều.
Tịch Nguyệt lấy một sợi dây chuyền ngọc trai ra, dặn dò Hạnh Nhi, "Đính nó lên búi tóc của ta, sau đó rút hết trang sức cài trên búi tóc xuống."
Hạnh Nhi làm theo, quả nhiên là đẹp.
Hôm nay Thẩm Tịch Nguyệt chọn màu hồng phấn phối với màu xanh lam cũng là vì nàng đoán được có lẽ An Tiệp dư sẽ không mặc màu này. Hôm qua An Tiệp dư đã mặc một bộ váy màu hồng phấn xen lẫn sắc xanh lam, cho nên đương nhiên là hôm nay sẽ không mặc lại màu đó. Dù sao hai người cũng ở cùng một cung, tạm thời nàng không có ý định đắc tội với An Tiệp dư.
Quả nhiên, hôm nay An Tiệp dư mặc một bộ váy The hương vân* màu trắng, An Tiệp dư thấy Thẩm Tịch Nguyệt mặc một bộ trang phục lộng lẫy thì âm thầm nhếch miệng, quả nhiên là đầu óc ngu si.
*The hương vân: Đặc sản tơ lụa của tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.
Ai cũng biết, hôm nay phải tới Tuệ Từ Cung để thỉnh an Thái hậu.
Thái hậu không thích những nữ tử xinh đẹp quyến rũ như vậy, thế mà nàng ta còn ăn mặc long trọng như thế. Thật là buồn cười.
Hoàng thượng lại không có mặt, trang điểm lộng lẫy như thế ngoại trừ chọc cho Thái hậu không thích, người khác ghen tỵ, thì có chỗ nào tốt đâu chứ!
Chỉ có điều, An Tiệp dư càng nhìn nàng càng có chút bực mình, Thẩm Tịch Nguyệt cũng không xuất sắc gì mà đã xinh đẹp quyến rũ như vậy, thế thì chỉ sợ Phó Cẩn Dao, Chu Vũ Ngưng càng thêm xuất sắc hơn mà thôi. Mà mình...... [di3nn.d4nn.l33.quyss.d96nn.coM]
Mặc dù ý định vòng vo nghìn lần, nhưng mà An Tiệp dư cũng không làm trễ nải thời gian quá lâu.
"Hôm nay muội muội thật sự là rất xinh đẹp, làm tỷ tỷ vừa nhìn đã thích, có lẽ Thái hậu cũng sẽ yêu thích đấy." Cứ quan sát thêm một thời gian nữa, nếu như Thẩm Tịch Nguyệt này thật sự là người không có tâm cơ như thế, vậy thì biến thành người của mình cũng tốt.
"Cám ơn tỷ tỷ đã chúc lành. Tịch Nguyệt nhất định sẽ biểu hiện tốt một chút để được Thái hậu yêu thích." Thẩm Tịch Nguyệt quy củ đi theo sau lưng An Tiệp dư, không dám cùng đi song song với nàng ấy.
Thấy nàng nói như thế, An Tiệp dư thiếu chút nữa là liếc mắt xem thường, nhưng mà rốt cuộc vẫn cố nhịn xuống, mỉm cười khanh khách. Mặc dù Thẩm Tịch Nguyệt này nói chuyện không đáng yêu lắm, nhưng trái lại quy củ vẫn còn tạm chấp nhận được.
Chỉ cho điều cách nói chuyện không làm người ta thích nổi cũng không đáng yêu chút nào.
Chỉ mong là nàng ta thật sự không có tâm cơ.
Lúc hai người tới Tuệ Từ Cung của Thái hậu thì Thái hậu vẫn chưa tới. Tất cả mọi người đều quy củ ngồi trong phòng, cũng đúng thôi, hiện tại vẫn còn cách thời gian thỉnh an tới nửa canh giờ, là bọn họ đến quá sớm.
Trần Vũ Lan đã nhu thuận ngồi ở đó, nàng ta được phong làm Trần Thường tại.
Hôm nay là ngày đầu tiên các tú nữ tới thỉnh an, không ít người đều mặc màu trắng mộc mạc. Dĩ nhiên là vì người cũ trong cung đều cho rằng thái hậu yêu thích màu trắng, còn người mới thì không dám khoa trương tự đắc.
Bạch Bảo lâm cũng mặc một bộ váy màu trắng. Bỗng chốc Thẩm Tịch Nguyệt lập tức im lặng. Cho dù là rất yêu thích màu trắng mộc mạc, thì việc mặc đồ trắng trong cung cũng không thỏa đáng lắm. Nhưng mà lại nhớ tới trước đây lúc gặp nàng ta ở ngoài cung thì nàng ta cũng mặc một bộ váy màu trắng như thế này, nghĩ đến đây Thẩm Tịch Nguyệt lại cảm thấy không có gì lạ.
"Lệ Tần đến!" Toàn thân Chu Vũ Ngưng đỏ rực như lửa, thoạt nhìn cực kỳ chói mắt.
Nhắc tới mỹ nữ đệ nhất kinh thành, Chu Vũ Ngưng thật đúng là danh xứng với thực, quả nhiên là diễm quang tứ xạ*. Không biết tại sao vừa nhìn thấy nàng Tịch Nguyệt lại nghĩ đến một câu nói: Đan thần liệt tố xỉ, thúy thái phát nga mi. (Môi đỏ như chu ra, hàm răng trắng đều đặn, mày ngài lộ sắc xanh biếc)
*Diễm quang tứ xạ: Vẻ đẹp rực rỡ tỏa sáng khắp bốn phía.
Chu Vũ Ngưng thỉnh an mấy vị chức cao theo phép tắc, rồi lại nhận thỉnh an của nhóm người Tịch Nguyệt, không hề mỉm cười, cứ thế trực tiếp ngồi xuống.
Thẩm Tịch Nguyệt không biết có phải là mình đa nghi hay không, tại sao trong khoảnh khắc bọn họ thỉnh an, nàng lại cảm thấy ánh mắt của Chu Vũ Ngưng quét qua trên người mình.
Nhưng mà nàng cũng không lo lắng nhiều, hết thảy đều phải yên lặng theo dõi biến hóa.
Kế tiếp chính là Phó Sung nghi – người được tứ phong cao nhất trong đợt tú nữ lần này. Vẻ đẹp của nàng ấy không phải là kiểu diễm lệ giống như Chu Vũ Ngưng, nhưng có thể nói ca từ thích hợp nhất để hình dung về nàng ấy chính là:‘’Không thoa phấn mà nhan sắc vẫn như tuyết dưới ánh nắng bình minh’’.
Tối hôm qua Hoàng thượng chính là triệu vị Phó Sung nghi này tới thị tẩm. Nhìn sắc mặt nàng ấy có vẻ hơi mệt mỏi, có lẽ là chưa nghỉ ngơi đủ.
Người biết chuyện thì vặn khăn thầm hận, người không hiểu thì lại ghen tỵ nàng ta may mắn được rút thẻ bài đầu tiên.
Mặc kệ là Lệ Tần hay là Phó Sung nghi, cả hai người đều không nói quá nhiều, trên mặt ngay cả một nụ cười cũng không có.
Xem ra, cả Lệ Tần và Phó Sung nghi đều không phải là người dễ chung đụng. Mặc dù nhóm người cũ trong cung vốn cũng có chút chán ghét thái độ của hai người này nhưng ngược lại cũng không nói mấy lời chua chát này nọ. Tuệ Từ Cung cũng không phải là nơi đơn giản giống như bề ngoài.
Không ai dám gây sự trên địa phận của Thái hậu.
"Đức phi nương nương đến..."
"Hiền phi nương nương đến..."
Hiện tại hai vị này chính là phi tần có phân vị cao trong cung. Hoàng hậu qua đời, Thái hậu quản lý hậu cung, nhưng mà vẫn nhường cho Đức phi và Hiền phi không ít quyền lợi. Hai người đang cùng giúp đỡ Thái hậu quản lý hậu cung.
Tịch Nguyệt liếc hai vị này một cái, tựa như thường ngày.
Mặc dù nhan sắc của hai người này đều đẹp mắt, nhưng mà rốt cuộc vẫn không sánh bằng dung mạo xinh đẹp trẻ trung của Chu Vũ Ngưng và Phó Cẩn Dao.
Hai vị này cũng không cần lập uy trong cung giống như Thái hậu, bọn họ thân mật thắm thiết gọi mọi người đứng dậy, rồi ngồi vào vị trí ngay dưới ghế chủ tọa trong phòng.
Đức phi và Hiền phi đều đã đến, tiếp theo nếu tới trễ thì cũng có chút khó coi.
Khóe miệng Tịch Nguyệt khẽ nhếch lên, kiếp này, chỉ sợ Liên Tú Vân vẫn là người đến muộn nhất.
Ở kiếp trước, thậm chí nàng ta còn đợi tới sau khi Thái hậu đã bước ra mới tới đây, chỉ có điều, sau đi nàng ta giải thích một phen thì ngược lại còn khiến cho Thái hậu thưởng thức. Xem ra, nàng ta muốn lặp lại chiêu cũ rồi. Thế nhưng từ đầu đến cuối Tịch Nguyệt đều cảm thấy, đời này, khởi đầu của nàng ta chưa chắc sẽ thuận lợi như vậy.
Cho dù tất cả mọi chuyện đều lặp lại một lần nữa thì nàng cũng không cho rằng tất cả chuyện đều sẽ giống nhau như đúc.
Kiếp trước cũng bởi vì điều này mà nàng và Liên Tú Vân có chút giao tình, nhưng mà kiếp này, nàng sẽ không xen vào việc của người khác.
Liên Tú Vân ỷ mình có tài hoa, rất ưa thích kiếm tẩu thiên phong*.
*Kiếm tẩu thiên phong: Đường kiếm nghiêng theo gió, kỳ chiêu, đường kiếm khác với lệ thường. Hoặc dân gian thường hay nói “chơi đường tà đạo”.
Một lần có ích, nhưng lại không phải là nhiều lần có ích, cho nên, nàng ta cũng là người ngã xuống trước tiên trong cung đấu.
Phải nói trong những người ở Tuệ Từ Cung hôm nay, ngoại trừ Chu Vũ Ngưng – diễm quang tứ xạ, Phó Cẩn Dao – vừa thấy đã yêu, thì Thẩm Tịch Nguyệt cũng là một người kiều diễm động lòng người. Dù sao thì những người khác cũng ẩn tài năng, chỉ có nàng là trang điểm lộng lẫy tới tham dự. Vốn là vẻ đẹp thùy mị động lòng người, nhưng lại trang điểm như vậy, ngược lại thoạt nhìn còn danh chấn thiên hạ hơn lúc trước, hơn nữa còn đẹp hơn Hiền phi nương nương mấy phần.
Thấy Hiền phi nhìn mình, Thẩm Tịch Nguyệt lại quay về nụ cười hồn nhiên.
Chẳng qua, nàng cảm thấy nụ cười của mình coi như cũng được tính là hồn nhiên, nhưng Hiền phi lại cảm thấy đây là một hồ ly tinh.
Trên mặt không biểu hiện gì, nhưng mà trong lòng lại đang khinh bỉ.
"Thái hậu nương nương đến......"
Đức phi và Hiền phi vội vàng bước qua đỡ Thái hậu. Theo Thẩm Tịch Nguyệt nhìn thấy, vị Thái hậu này cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi là cùng, bọn họ tới đó đỡ Thái hậu, đơn giản là vì biểu hiện hiếu tâm của mình mà thôi.
"Để ai gia nhìn kỹ một chút nào! Tốt, không phải mỗi một người đều là mỹ nhân nhỏ tuổi đây sao!" Ánh mắt của Thái hậu xẹt qua Thẩm Tịch Nguyệt, ngay sau đó lập tức dời đi chỗ khác.
"Người do mẫu hậu chọn thì có chỗ nào không tốt chứ." Đức Phi theo thói quen đáp lại, thời thời khắc khắc đều tâng bốc Thái hậu.
Thái hậu mỉm cười: "Mẫu hậu cũng đã già rồi, không nhất định là có thể nhìn rõ mọi chuyện. Bình thường không phải hậu cung này cũng phải nhờ hai con để ý nhiều một chút sao. Hoàng đế thì bận rộn chuyện triều chính, các con đều là người hiền huệ. Ai gia cũng không hy vọng có người gây nhiều sóng gió. Về phần những người mới, các con đã vào cung thì phải phục vụ Hoàng thượng thật tốt, khai chi tán diệp* giúp Hoàng thất của chúng ta."
*Khai chi tán diệp: Con đàn cháu đống.
Danh sách chương