Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Sau khi nhận được trân châu, Chi Chi giơ lên trước ngọn nến nhìn thật kỹ.
Hình dáng của viên trân châu này hết sức bình thường, chỉ là bề ngoài tương đối tròn trịa trơn bóng, ngửi cũng không thấy có mùi gì.
Chi Chi không biết viên trân châu này có giá bao nhiêu, nhưng có chút lo lắng sợ Lâm phụ bị người ta lừa.
Nàng dùng dây đỏ xâu qua viên trân châu, sau đó buộc vào cổ tay.
Đeo đi ngủ mấy đêm, cũng không cảm thấy có gì khác lạ, chẳng qua là không thấy Thẩm tỷ tỷ xuất hiện nữa.
Chi Chi sợ trân châu có tác dụng trừ tà, nên gỡ trân châu xuống một ngày một đêm, thế nhưng vẫn không nhìn thấy Thẩm tỷ tỷ.
Thẩm tỷ tỷ tính tình hoạt bát, nói không chừng đã tìm thấy chuyện vui ở đâu đó, cũng không nhất định phải tới đây.
Bất tri bất giác đã đến năm mới, đêm ba mươi, Chi Chi cũng uống chút rượu, ăn đến no say leo lên giường ngủ.
Trước khi ngủ có nghe thấy tiếng khoá cửa của Lâm phụ.
Mấy ngày này, không, từ sau khi Chi Chi nói trong lòng đã có ý trung nhân, dường như Lâm phụ hết sức đề phòng người xung quanh, rất sợ Chi Chi bị người ngoài nhìn thấy.
Chi Chi nằm trên giường bật cười, tâm tư của cha nàng thật là khó hiểu.
Rõ ràng người thúc giục mình thành thân là ông, bây giờ đề phòng người bên ngoài cũng là ông.
Chi Chi không hề biết, Lâm phụ hy vọng con gái mình được gả cho một gia đình tốt.
Nhưng bỗng chốc lại phát hiện ra củ cải trắng mình nuôi nấng khổ sở bao năm tự nhiên không nói không rằng âm thầm thích một con heo, đây chính là một vấn đề lớn.
Con heo này được nữ nhi của ông thích từ bao giờ? Con heo này là ai?
Liệu con heo này có dùng những lời dối trá, những lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt nữ nhi nhà mình hay không?
***
Chi Chi có một giấc ngủ ngon, ngày hôm sau cảm thấy rất vui vẻ.
Bởi vì đây là ngày đầu tiên trong năm, phần lớn hàng xóm láng giềng đều sẽ thể hiện lễ nghi, đến thăm hỏi lẫn nhau.
Người nhà họ Lâm ít nhất, cho nên mùng một cả nhà bọn họ sẽ cùng nhau đi bái phỏng hàng xóm.
Gia đình đầu tiên bọn họ đến bái phỏng chính là nhà của Hướng Thanh Sư.
Phụ mẫu Hướng Thanh Sư không còn, Lâm phụ nhớ đến những giúp đỡ của hắn với Lâm gia ngày xưa, cho nên quyết định đến vào ngày mùng một.
Đời trước Chi Chi cũng đi theo, nhưng không cảm thấy gì cho lắm, hôm nay lại không giống như vậy.
Chi Chi ngồi trước gương đồng hồi lâu.
Hôm nay nàng mặc một chiếc áo choàng đỏ, bên dưới là làn váy đỏ nhạt, tóc mai rũ xuống bên tai, ở giữa búi tóc còn cố ý cài thêm một chiếc trâm bạc hình hoa quế.
Đồ trang sức của nàng không nhiều, phần lớn đều là của mẫu thân đã qua đời để lại cho nàng, đôi khi Lâm phụ kiếm lời, cũng sẽ đặt mua một ít, nhưng mà đều không phải là đồ quý giá gì.
Tỷ như trâm bạc trên đầu nàng hôm nay, đây là loại bạc hết sức bình thường, nhưng chính là thắng ở dáng vẻ đẹp mắt.
Chi Chi nhìn mình ở trong gương, nhỏ giọng thầm thì: "Nhìn thế này liệu trông có quá non nớt hay không? Nhưng mà hình như Hướng công tử không thích cách ăn mặc trước kia của mình."
"Tỷ tỷ, tỷ xong chưa vậy?" Giọng Lâm Nguyên vang lên từ bên ngoài cửa.
Chi Chi đáp lại một tiếng: "Tới đây."
Nàng nhìn lại chiếc trâm bạc trên đầu mình một lần nữa, do dự hồi lâu vẫn là gỡ xuống.
Nếu như bị đối phương nhìn ra đây là trâm bạc giá rẻ, liệu có phải đối phương sẽ không coi trọng mình hay không? Thôi thì cứ lấy xuống đi vậy.
Chi Chi vừa bước ra khỏi phòng thì Lâm Nguyên liền khen ngợi: "Hôm nay trông tỷ thật là xinh đẹp."
Cậu bé đi vòng quanh Chi Chi một vòng, đột nhiên nhíu mày lại: "Chỉ là sao không thấy đeo đồ trang sức?"
Chi Chi giơ ngón tay chọc vào trán cậu bé: "Mắt đệ thật tinh, hôm nay tỷ không muốn đeo."
Lâm Nguyên cười hì hì một tiếng: "Đi đi đi, cha đã đứng chờ chúng ta ở ngoài cửa rồi. Lần trước Hướng ca ca uống của nhà chúng ta nhiều trà như vậy, hôm nay đệ phải đem điểm tâm nhà bọn họ ăn sạch sẽ mới được."
***
Cổng Hướng gia.
Bởi vì là dịp tết, cho nên ở bên ngoài cổng của Hướng gia cũng dán câu đối đỏ, chẳng qua là nhìn bút tích, rất có thể là chữ Hướng Thanh Sư tự mình viết.
Lâm phụ tiến lên gõ cửa một cái thì có người ra mở cổng.
"Lâm bá phụ."
Hướng Thanh Sư lại tự mình ra mở cổng.
Chi Chi lập tức trợn tròn mắt.
Nàng mím môi, chân hơi lui về phía sau, đầu cũng cúi thấp xuống.
Đây là lần đầu tiên gặp lại sau khi từ biệt ở trà trai, lần gặp mặt trước hắn vẫn rất hung dữ với nàng.
"Tiểu Nguyên." Giọng Hướng Thanh Sư hơi ngừng lại một chút: "Còn cả Lâm cô nương cũng tới sao."
Chi Chi cúi đầu, nhất thời cảm thấy vô cùng thất bại.
Ngay cả đệ đệ cũng có thể vớt được một câu Tiểu Nguyên, nàng lại chỉ lạnh nhạt là Lâm cô nương, hơn nữa cái gì gọi là "cũng tới", là không hoan nghênh nàng tới đây sao?
Chi Chi đưa tay sờ một cái lên viên trân châu ở cổ tay mình, trong lòng thầm nghĩ thật tốt vì không đưa hà bao ra.
"Hướng hiền chất, tại sao lại là cháu tự mình ra mở cửa?"
"Trương thúc bị bệnh, cho nên cháu để ông ấy nghỉ ngơi, xin mời vào."
Lúc bước vào Chi Chi cũng không hề ngẩng đầu lên, nhưng bất thình lình lại nghe được một câu.
"Năm mới tốt lành."
Nàng ngẩng đầu lên, kinh ngạc phát hiện ra ánh mắt của Hướng Thanh Sư đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Chi Chi đã từng ngầm so sánh tướng mạo của Phò Mã và Hướng Thanh Sư với nhau, phát hiện ra rằng nếu như Phò Mã rực rỡ như ánh mặt trời, thì Hướng Thanh Sư chính là ánh trăng, mỗi người một vẻ, đều là những mỹ nam tử số một.
Chẳng qua Phò Mã luôn luôn ôn hoà lễ độ, tươi cười niềm nở, không giống như Hướng Thanh Sư lạnh lùng như băng tuyết, cứ như là cục sắt.
"Hướng ca ca cũng năm mới tốt lành." Đằng sau truyền tới giọng nói của đệ đệ nàng.
Hoá ra là đang nói với đệ đệ nàng, Chi Chi lại cúi đầu xuống một lần nữa, liền nghe thấy tiếng ho nhẹ của Hướng Thanh Sư.
"Có phải Hướng hiền chất cũng đang bị bệnh hay không? Thời tiết giá rét, cần phải mặc thêm nhiều y phục."
"Không có việc gì."
Không biết có phải là ảo giác của Chi Chi hay không, mà nàng cảm thấy hình như giọng nói của Hướng Thanh Sư càng trở nên lạnh lùng hơn.
***
Vào nhà, phần lớn đều là Lâm phụ và Hướng Thanh Sư trò chuyện với nhau, Lâm Nguyên thì cắm đầu vào ăn bánh điểm tâm, thi thoảng nói chen vào mấy câu.
Còn Chi Chi chỉ cúi mặt uống trà.
Đột nhiên, trong mí mắt của nàng xuất hiện một khay bánh ngọt.
"Bánh ngọt này mùi vị không tệ."
"Cảm ơn Hướng ca ca." Lâm Nguyên nhanh tay đón lấy.
Hướng Thanh Sư liếc nhìn Lâm Nguyên, kéo kéo môi dưới: "Không cần cảm ơn."
Chi Chi do dự một chút, cũng đưa tay cầm lấy một khối, còn chưa kịp bỏ vào trong miệng thì nghe thấy tiếng cha nàng.
"Giờ cũng không còn sớm nữa, chỉ sợ Hướng hiền chất cũng đã mệt mỏi rồi, chúng ta còn muốn đi chúc tết thêm mấy nhà, cho nên tạm thời không tiếp tục quấy rầy."
Chi Chi liếc nhìn bánh ngọt, thả trở về.
Vì sợ Hướng Thanh Sư chê nàng đã chạm qua, nên nàng cố ý đặt ở bên ngoài rìa của khay.
"Bánh ngọt này của Hướng ca ca ăn thật ngon, cha, chúng ta cũng mua một ít đi." Lâm Nguyên ở bên cạnh nói.
"Ăn ngon thì mang về đi." Hướng Thanh Sư cất giọng không lạnh không nhạt.
Thế nên Lâm Nguyên liền xách theo một bịch bánh ngọt đi ra.
Trên đường, Lâm Nguyên vẫn liên tục khen Hướng Thanh Sư, dường như đã hoàn toàn quên mất trước đó còn nổi giận với Hướng Thanh Sư vì mấy bình trà.
"Bánh ngọt nhà Hướng ca ca ăn thật là ngon, tỷ tỷ, lát nữa chúng ta chia nhau ăn."
"Đệ ăn một mình đi, tỷ không thích đồ ngọt cho lắm."
Đằng trước vang lên giọng nói của Lâm phụ: "Đúng thế, Tiểu Nguyên, con ăn một mình đi, thân thể tỷ con không tốt, không thể ăn nhiều đồ ngọt như vậy."
Lâm Nguyên bĩu môi: "Gì chứ, rõ ràng hôm qua cha còn nhất định bắt tỷ tỷ ăn bánh hoa quế cha làm cơ mà."
Hết chương 9.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Nguyên, đệ như vậy có bị đánh đòn hay không thế?
Lời của Bê Ba: Chương trước tác giả gọi lão bộc của nhà Hướng Thanh Sư là Hướng thúc, còn hôm nay lại chuyển thành Trương thúc. Bê thấy nó không khớp nhau, nên Bê quyết định sửa hết thành Trương thúc nhé mọi người.
Biên tập: B3
Sau khi nhận được trân châu, Chi Chi giơ lên trước ngọn nến nhìn thật kỹ.
Hình dáng của viên trân châu này hết sức bình thường, chỉ là bề ngoài tương đối tròn trịa trơn bóng, ngửi cũng không thấy có mùi gì.
Chi Chi không biết viên trân châu này có giá bao nhiêu, nhưng có chút lo lắng sợ Lâm phụ bị người ta lừa.
Nàng dùng dây đỏ xâu qua viên trân châu, sau đó buộc vào cổ tay.
Đeo đi ngủ mấy đêm, cũng không cảm thấy có gì khác lạ, chẳng qua là không thấy Thẩm tỷ tỷ xuất hiện nữa.
Chi Chi sợ trân châu có tác dụng trừ tà, nên gỡ trân châu xuống một ngày một đêm, thế nhưng vẫn không nhìn thấy Thẩm tỷ tỷ.
Thẩm tỷ tỷ tính tình hoạt bát, nói không chừng đã tìm thấy chuyện vui ở đâu đó, cũng không nhất định phải tới đây.
Bất tri bất giác đã đến năm mới, đêm ba mươi, Chi Chi cũng uống chút rượu, ăn đến no say leo lên giường ngủ.
Trước khi ngủ có nghe thấy tiếng khoá cửa của Lâm phụ.
Mấy ngày này, không, từ sau khi Chi Chi nói trong lòng đã có ý trung nhân, dường như Lâm phụ hết sức đề phòng người xung quanh, rất sợ Chi Chi bị người ngoài nhìn thấy.
Chi Chi nằm trên giường bật cười, tâm tư của cha nàng thật là khó hiểu.
Rõ ràng người thúc giục mình thành thân là ông, bây giờ đề phòng người bên ngoài cũng là ông.
Chi Chi không hề biết, Lâm phụ hy vọng con gái mình được gả cho một gia đình tốt.
Nhưng bỗng chốc lại phát hiện ra củ cải trắng mình nuôi nấng khổ sở bao năm tự nhiên không nói không rằng âm thầm thích một con heo, đây chính là một vấn đề lớn.
Con heo này được nữ nhi của ông thích từ bao giờ? Con heo này là ai?
Liệu con heo này có dùng những lời dối trá, những lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt nữ nhi nhà mình hay không?
***
Chi Chi có một giấc ngủ ngon, ngày hôm sau cảm thấy rất vui vẻ.
Bởi vì đây là ngày đầu tiên trong năm, phần lớn hàng xóm láng giềng đều sẽ thể hiện lễ nghi, đến thăm hỏi lẫn nhau.
Người nhà họ Lâm ít nhất, cho nên mùng một cả nhà bọn họ sẽ cùng nhau đi bái phỏng hàng xóm.
Gia đình đầu tiên bọn họ đến bái phỏng chính là nhà của Hướng Thanh Sư.
Phụ mẫu Hướng Thanh Sư không còn, Lâm phụ nhớ đến những giúp đỡ của hắn với Lâm gia ngày xưa, cho nên quyết định đến vào ngày mùng một.
Đời trước Chi Chi cũng đi theo, nhưng không cảm thấy gì cho lắm, hôm nay lại không giống như vậy.
Chi Chi ngồi trước gương đồng hồi lâu.
Hôm nay nàng mặc một chiếc áo choàng đỏ, bên dưới là làn váy đỏ nhạt, tóc mai rũ xuống bên tai, ở giữa búi tóc còn cố ý cài thêm một chiếc trâm bạc hình hoa quế.
Đồ trang sức của nàng không nhiều, phần lớn đều là của mẫu thân đã qua đời để lại cho nàng, đôi khi Lâm phụ kiếm lời, cũng sẽ đặt mua một ít, nhưng mà đều không phải là đồ quý giá gì.
Tỷ như trâm bạc trên đầu nàng hôm nay, đây là loại bạc hết sức bình thường, nhưng chính là thắng ở dáng vẻ đẹp mắt.
Chi Chi nhìn mình ở trong gương, nhỏ giọng thầm thì: "Nhìn thế này liệu trông có quá non nớt hay không? Nhưng mà hình như Hướng công tử không thích cách ăn mặc trước kia của mình."
"Tỷ tỷ, tỷ xong chưa vậy?" Giọng Lâm Nguyên vang lên từ bên ngoài cửa.
Chi Chi đáp lại một tiếng: "Tới đây."
Nàng nhìn lại chiếc trâm bạc trên đầu mình một lần nữa, do dự hồi lâu vẫn là gỡ xuống.
Nếu như bị đối phương nhìn ra đây là trâm bạc giá rẻ, liệu có phải đối phương sẽ không coi trọng mình hay không? Thôi thì cứ lấy xuống đi vậy.
Chi Chi vừa bước ra khỏi phòng thì Lâm Nguyên liền khen ngợi: "Hôm nay trông tỷ thật là xinh đẹp."
Cậu bé đi vòng quanh Chi Chi một vòng, đột nhiên nhíu mày lại: "Chỉ là sao không thấy đeo đồ trang sức?"
Chi Chi giơ ngón tay chọc vào trán cậu bé: "Mắt đệ thật tinh, hôm nay tỷ không muốn đeo."
Lâm Nguyên cười hì hì một tiếng: "Đi đi đi, cha đã đứng chờ chúng ta ở ngoài cửa rồi. Lần trước Hướng ca ca uống của nhà chúng ta nhiều trà như vậy, hôm nay đệ phải đem điểm tâm nhà bọn họ ăn sạch sẽ mới được."
***
Cổng Hướng gia.
Bởi vì là dịp tết, cho nên ở bên ngoài cổng của Hướng gia cũng dán câu đối đỏ, chẳng qua là nhìn bút tích, rất có thể là chữ Hướng Thanh Sư tự mình viết.
Lâm phụ tiến lên gõ cửa một cái thì có người ra mở cổng.
"Lâm bá phụ."
Hướng Thanh Sư lại tự mình ra mở cổng.
Chi Chi lập tức trợn tròn mắt.
Nàng mím môi, chân hơi lui về phía sau, đầu cũng cúi thấp xuống.
Đây là lần đầu tiên gặp lại sau khi từ biệt ở trà trai, lần gặp mặt trước hắn vẫn rất hung dữ với nàng.
"Tiểu Nguyên." Giọng Hướng Thanh Sư hơi ngừng lại một chút: "Còn cả Lâm cô nương cũng tới sao."
Chi Chi cúi đầu, nhất thời cảm thấy vô cùng thất bại.
Ngay cả đệ đệ cũng có thể vớt được một câu Tiểu Nguyên, nàng lại chỉ lạnh nhạt là Lâm cô nương, hơn nữa cái gì gọi là "cũng tới", là không hoan nghênh nàng tới đây sao?
Chi Chi đưa tay sờ một cái lên viên trân châu ở cổ tay mình, trong lòng thầm nghĩ thật tốt vì không đưa hà bao ra.
"Hướng hiền chất, tại sao lại là cháu tự mình ra mở cửa?"
"Trương thúc bị bệnh, cho nên cháu để ông ấy nghỉ ngơi, xin mời vào."
Lúc bước vào Chi Chi cũng không hề ngẩng đầu lên, nhưng bất thình lình lại nghe được một câu.
"Năm mới tốt lành."
Nàng ngẩng đầu lên, kinh ngạc phát hiện ra ánh mắt của Hướng Thanh Sư đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Chi Chi đã từng ngầm so sánh tướng mạo của Phò Mã và Hướng Thanh Sư với nhau, phát hiện ra rằng nếu như Phò Mã rực rỡ như ánh mặt trời, thì Hướng Thanh Sư chính là ánh trăng, mỗi người một vẻ, đều là những mỹ nam tử số một.
Chẳng qua Phò Mã luôn luôn ôn hoà lễ độ, tươi cười niềm nở, không giống như Hướng Thanh Sư lạnh lùng như băng tuyết, cứ như là cục sắt.
"Hướng ca ca cũng năm mới tốt lành." Đằng sau truyền tới giọng nói của đệ đệ nàng.
Hoá ra là đang nói với đệ đệ nàng, Chi Chi lại cúi đầu xuống một lần nữa, liền nghe thấy tiếng ho nhẹ của Hướng Thanh Sư.
"Có phải Hướng hiền chất cũng đang bị bệnh hay không? Thời tiết giá rét, cần phải mặc thêm nhiều y phục."
"Không có việc gì."
Không biết có phải là ảo giác của Chi Chi hay không, mà nàng cảm thấy hình như giọng nói của Hướng Thanh Sư càng trở nên lạnh lùng hơn.
***
Vào nhà, phần lớn đều là Lâm phụ và Hướng Thanh Sư trò chuyện với nhau, Lâm Nguyên thì cắm đầu vào ăn bánh điểm tâm, thi thoảng nói chen vào mấy câu.
Còn Chi Chi chỉ cúi mặt uống trà.
Đột nhiên, trong mí mắt của nàng xuất hiện một khay bánh ngọt.
"Bánh ngọt này mùi vị không tệ."
"Cảm ơn Hướng ca ca." Lâm Nguyên nhanh tay đón lấy.
Hướng Thanh Sư liếc nhìn Lâm Nguyên, kéo kéo môi dưới: "Không cần cảm ơn."
Chi Chi do dự một chút, cũng đưa tay cầm lấy một khối, còn chưa kịp bỏ vào trong miệng thì nghe thấy tiếng cha nàng.
"Giờ cũng không còn sớm nữa, chỉ sợ Hướng hiền chất cũng đã mệt mỏi rồi, chúng ta còn muốn đi chúc tết thêm mấy nhà, cho nên tạm thời không tiếp tục quấy rầy."
Chi Chi liếc nhìn bánh ngọt, thả trở về.
Vì sợ Hướng Thanh Sư chê nàng đã chạm qua, nên nàng cố ý đặt ở bên ngoài rìa của khay.
"Bánh ngọt này của Hướng ca ca ăn thật ngon, cha, chúng ta cũng mua một ít đi." Lâm Nguyên ở bên cạnh nói.
"Ăn ngon thì mang về đi." Hướng Thanh Sư cất giọng không lạnh không nhạt.
Thế nên Lâm Nguyên liền xách theo một bịch bánh ngọt đi ra.
Trên đường, Lâm Nguyên vẫn liên tục khen Hướng Thanh Sư, dường như đã hoàn toàn quên mất trước đó còn nổi giận với Hướng Thanh Sư vì mấy bình trà.
"Bánh ngọt nhà Hướng ca ca ăn thật là ngon, tỷ tỷ, lát nữa chúng ta chia nhau ăn."
"Đệ ăn một mình đi, tỷ không thích đồ ngọt cho lắm."
Đằng trước vang lên giọng nói của Lâm phụ: "Đúng thế, Tiểu Nguyên, con ăn một mình đi, thân thể tỷ con không tốt, không thể ăn nhiều đồ ngọt như vậy."
Lâm Nguyên bĩu môi: "Gì chứ, rõ ràng hôm qua cha còn nhất định bắt tỷ tỷ ăn bánh hoa quế cha làm cơ mà."
Hết chương 9.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Nguyên, đệ như vậy có bị đánh đòn hay không thế?
Lời của Bê Ba: Chương trước tác giả gọi lão bộc của nhà Hướng Thanh Sư là Hướng thúc, còn hôm nay lại chuyển thành Trương thúc. Bê thấy nó không khớp nhau, nên Bê quyết định sửa hết thành Trương thúc nhé mọi người.
Danh sách chương