Biên tập: B3
Sau khi Công Chúa rời đi, Lâm Nguyên mới dám quang minh chính đại xuất hiện bên cạnh Chi Chi và Giấm bảo.
Cậu bé đã âm thầm nhòm ngó rất lâu rồi, chẳng qua lúc Công Chúa ở đây, căn bản cậu bé không dám xuất hiện. Cậu sợ Công Chúa.
"Tỷ tỷ." Lâm Nguyên nhìn chằm chằm vào Giấm bảo nằm trên giường: "Tại sao Giấm bảo chỉ biết ăn với ngủ thôi vậy?"
Thân thể Chi Chi đã khoẻ hơn, mấy ngày nay Lâm phụ nấu rất nhiều món ngon cho nàng, sắc mặt nàng đã hồng hào lên, có thể tự mình xuống giường đi bộ.
Chỉ là vẫn còn đang trong tháng ở cữ, nên Chi Chi không được để nhiễm gió, đầu nàng được buộc một cái băng trán màu xanh non để ngăn ngừa nhiễm lạnh.
Băng trán xanh non kia buộc lên vầng trán trắng như tuyết, rõ ràng là vừa mới sinh nở, nhưng nàng vẫn trong veo như xưa, xinh đẹp y như một đoá hoa mùa hè.
"Vì bây giờ Giấm bảo vẫn còn quá nhỏ, không phải chỉ biết mỗi ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn sao?"
Nhắc đến lại thấy kỳ lạ, sau khi Công Chúa rời đi, số lần Giấm bảo khóc bỗng ít hơn rất nhiều.
Cậu bé chỉ khóc những lúc đói hay lúc thay tã, còn phần lớn thời gian khác đều ngoan ngoãn nằm ngủ, số lần khóc đêm đặc biệt ít.
Bà vú cảm thấy rất lạ, nói nàng ta chưa từng gặp qua tiểu bảo bảo nào nghe lời như vậy.
***
Khi Giấm bảo đầy tháng, Lâm phụ làm chủ mở một bàn tiệc rượu, Giấm bảo được bà vú bế trong ngực.
Đêm hôm đó, Chi Chi uống một chút rượu, rồi được Thải Linh và Linh Tiên đỡ trở về.
Trước khi vào phòng nàng ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời đầy sao, những ngôi sao kia nối liền thành một dải ngân hà, cuối cùng rơi vào trong mộng của nàng.
Trong giấc mộng, nàng chưa sinh hài tử mà vẫn còn là một tiểu cô nương mười lăm tuổi.
Nàng đi một mình trên phố, trong tay cầm đèn lồng, sau đó nàng dừng lại trước một căn nhà sang trọng, nàng đưa tay đẩy cửa ra.
Chi Chi mở mắt, trong mắt nàng vẫn còn có chút buồn ngủ, nhưng khi nhìn thấy đối phương, ban đầu nàng hơi sửng sốt, sau đó thì hoàn toàn tỉnh táo.
Chi Chi ngồi dậy: "Công Chúa?"
Công Chúa nắm lấy bàn tay Chi Chi, nhẹ nhàng đưa lên miệng khẽ hôn một cái.
Chi Chi ngửi được mùi máu tươi trên người đối phương, rất nồng.
Hắn nhỏ giọng nói: "Chi Chi, ta lên làm Hoàng Đế."
Chi Chi cả kinh, bởi vì so với đời trước thì hiện tại vẫn còn ba năm nữa Công Chúa mới lên làm Hoàng Đế.
Công Chúa lại hôn tay Chi Chi, đặt nụ hôn vào lòng bàn tay: "Ta đã giết rất nhiều người."
***
Công Chúa bức vua thoái vị, nhưng Nhị hoàng tử không chết, trước khi hắn đánh vào trong cung Nhị hoàng tử đã chạy trước, không biết là nhận được tin tức từ đâu.
Vì vậy Công Chúa chỉ chém đầu một mình Tam hoàng huynh, mang đến cho Phụ hoàng hắn nhìn.
Hoàng Thượng nhìn thấy nhưng lại vỗ tay cười to: "Tín Phương, cuối cùng ngươi cũng làm phản, quả nhiên là có phong độ của trẫm năm đó."
Năm đó ông cũng giết toàn bộ huynh đệ của mình, ngay cả mấy tỷ muội ông cũng không bỏ qua, giết sạch từng người một.
Thậm chí khi đăng cơ, ông còn bảo thị vệ đặt đầu của những người đó vào trong hộp, ông muốn bọn họ nhìn ông lên ngôi.
Công Chúa ném đầu của Tam hoàng tử xuống đất, gương mặt trắng nõn vẫn còn vương vết máu, trên người hắn cũng toàn là máu, có máu của người khác, cũng có cả máu của chính hắn.
Lúc này hẳn không thể gọi hắn là Công Chúa, mà nên gọi hắn là Bùi Tín Phương, bởi vì hắn không còn là Công Chúa nữa.
Bùi Tín Phương nghe Phụ hoàng mình nói thì nhếch môi: "Phụ hoàng đều biết, đúng không?"
Hoàng Thượng bưng ly rượu bên cạnh lên uống một hớp, dáng vẻ ung dung tự đắc của ông hoàn toàn không giống như mình đang bị bức ngôi.
Ông híp mắt lại: "Sao trẫm lại không biết?"
Năm đó, Thục quý phi trộm rồng chuyển phượng (*), bà vừa ôm xác nữ nhi ra thì Hoàng Thượng nhận được tin mật báo, ông liền biết xác chết này là của nữ nhi.
(*) Ý bảo tráo nam thành nữ ấy.
Ám vệ quỳ trên đất, thấp giọng hỏi: "Hoàng Thượng, có cần giết đứa còn lại không?"
Hoàng Thượng hơi chần chừ, chính nhờ sự chần chừ đó mà Bùi Tín Phương mới có thể lớn lên.
Nguyên nhân ông chần chừ là bởi ông không ngờ một Thục quý phi nhu nhu nhược nhược như vậy lại dám tự tay bóp chết nữ nhi của mình, chỉ vì muốn giữ mạng lại cho nhi tử.
Trái lại ông muốn thử nhìn xem, nhi tử mà Thục quý phi sống chết giữ lại này trong tương lai sẽ trở thành cái dạng gì.
"Ngươi rất giống trẫm." Hoàng Thượng ném ly rượu xuống đất: "Thôi, trẫm cũng già rồi, ngôi vị Hoàng Đế này trẫm nhường lại cho ngươi. Nhưng có một chuyện, ngươi phải đáp ứng trẫm."
Hoàng Thượng đứng lên, trong mắt có vài phần ý cười: "Tự tay giết chết Thục quý phi, những năm này nàng ta làm chuyện xấu, trẫm luôn chờ nhi tử ngoan của trẫm tự mình tới kết thúc."
Bùi Tín Phương ngẩn ra, sau đó cau mày, hai mắt hắn sâu thẳm: "Nếu như ta không làm thì sao?"
"Vậy trẫm sẽ giết chết hài tử và nữ nhân mà ngươi yêu." Hoàng Thượng lắc đầu cười: "Tín Phương, điều quan trọng nhất khi làm Hoàng Đế là phải tuyệt tình, ngươi hữu tình, chính là khiến bản thân có sơ hở. Giống như giây phút này, trẫm tuỳ tiện uy hiếp một chút, ngươi liền do dự không dám quyết."
***
Khi Bùi Tín Phương đến cung của Thục quý phi, Thục quý phi đã mặc trang phục lộng lẫy, trang điểm tinh xảo, nhìn bà giống như một cô nương chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Vừa nhìn thấy Bùi Tín Phương, bà liền nở nụ cười chào đón.
Bà kéo tay Bùi Tín Phương, kéo hắn đi vào bên trong: "Tín Phương, mẫu phi tự mình nấu cho con một bàn đồ ăn ngon, đều là những món con thích khi còn bé."
Từ sau khi Bùi Tín Phương được bảy tuổi, hắn chưa từng được ăn đồ ăn ngon.
Trong cung của Thục quý phi có một gian mật thất, chỉ cần Bùi Tín Phương khóc nháo thì sẽ bị nhốt vào trong đó.
Hoặc khi Thái Tử tới, hắn cũng sẽ bị nhốt vào.
Căn mật thất trong Côi Ương Cung ở hành cung cũng là nơi để nhốt hắn, cho nên hắn mới biết cơ quan ở chỗ đó. (**)
(**) Bê: Cho những ai không nhớ thì đây chính là căn mật thất mà Chi Chi bị rơi vào ở chương 30.
Trước năm bảy tuổi, lúc hắn được thả ra ngoài, Thục quý phi sẽ đích thân xuống bếp nấu món ăn ngon cho hắn.
Sau năm bảy tuổi, Thục quý phi không nấu nữa.
"Tín Phương, ở tộc của chúng ta, bảy tuổi chính là tuổi trưởng thành, con cần phải hiểu chuyện."
Người Hồ bọn họ, bảy tuổi đã dám giết dê bò, mười tuổi đã có thể giết người.
Bọn họ thuộc về lưng ngựa, thuộc về đất trời mênh mông.
Trước khi Thục quý phi vào cung, bà luôn đoạt giải nhất trong các cuộc đua cưỡi ngựa bắn cung hàng năm, những nam nhân kia cũng không thể bằng bà.
Sau khi vào cung, bà nguỵ trang thành một nữ nhân bình thường nhu nhược, dùng tất cả mọi cách để câu dẫn một nam nhân mà bà coi thường.
Bùi Tín Phương nhìn thấy một bàn thức ăn kia, đều là những món mà hắn không còn thích ăn nữa.
Chính xác là khi còn bé hắn thích ăn, nhưng nếu như hắn tỏ vẻ thích ăn món gì, từ ngày hôm sau món ăn đó sẽ không bao giờ được bày lên bàn.
Thục quý phi kéo Bùi Tín Phương ngồi xuống, bà cũng ngồi xuống bên cạnh.
Gương mặt tương tự Bùi Tín Phương của bà nở nụ cười sáng lạn, từ trước tới nay Bùi Tín Phương chưa bao giờ nhìn thấy mẫu phi mình cười vui vẻ như vậy.
Bà cười một hồi, lại tự mình rót rượu: "Hôm nay bổn cung thật sự rất vui."
Bà uống một hớp rượu, cầm đũa lên gắp thức ăn cho Bùi Tín Phương: "Tín Phương, ăn một chút đi."
Bùi Tín Phương liếc nhìn, yên lặng cầm đũa lên.
Hắn gắp một miếng thịt, đưa vào trong miệng.
Hắn trầm mặc dùng bữa, Thục quý phi luôn nhìn hắn, uống một ly lại một ly rượu, uống cho đến khi tay bà không cầm vững được ly rượu.
Bà đặt ly rượu lên bàn, gương mặt xinh đẹp vẫn treo nụ cười như cũ.
Bà nhìn nhi tử của mình, hai mươi hai năm, rốt cuộc bà cũng chờ được đến ngày này.
Cuối cùng nhi tử của bà cũng trưởng thành, hắn mạnh mẽ oai hùng, hắn nắm giữ được mảnh giang sơn này trong lòng bàn tay.
Khoé miệng Thục quý phi chảy ra máu đen, nhưng bà vẫn như cũ mỉm cười: "Tín Phương, đáp ứng mẫu phi một chuyện."
Bùi Tín Phương nâng mắt, ánh mắt hắn cực kỳ giống đêm tối, vừa nặng nề, vừa dày sương.
Hắn ngồi nghiêm chỉnh, đôi môi mím chặt.
"Giết chết Duyệt Nhiêu, cho dù nó là đệ đệ ruột của con, nhưng nó cũng là hài tử của Thái Tử, nó không thể sống." Thục quý phi nhẹ giọng nói.
Năm đó bà cấu kết với Thái Tử, không cẩn thận để mang thai hài tử của đối phương.
Bà rối rắm rất lâu, sau cùng đã quyết định sinh nó ra.
Nhưng để lừa gạt tất cả mọi người rồi sinh hài tử ở trong cung, điều đó khó khăn biết bao nhiêu, cho nên sau khi biết mình mang thai, bà tự mình nấu canh mang đến ngự thư phòng của Hoàng Thượng.
Khi trở dạ, bà mua chuộc người, để thái y thông báo với Hoàng Thượng là hài tử vừa sinh ra đã chết ngay, trên thực tế là đưa đến phủ Thái Tử.
Mà thật ra thì bà đã uống thuốc để trở dạ trước thời gian, chính vì muốn trở dạ cùng ngày với Thái Tử Phi.
Bà mang hài tử của mình đổi với hài tử của Thái Tử Phi.
Còn chuyện bây giờ hài tử của Thái Tử Phi đang ở đâu, Thục quý phi cũng không quan tâm.
Bà biết tình nghĩa của Thái Tử đối với mình, Thái Tử gần như là si mê bà, chỉ cần trong cung có người khiến bà không vui, Thái Tử liền ra tay giết chết.
Hắn giống như một cây đao của Thục quý phi, nhưng Thục quý phi lại không hề thương hắn, bà giữ hài tử kia chỉ để khống chế Thái Tử được dễ dàng hơn.
Có hài tử, Thái Tử mới tin là bà thương hắn, mới càng nghe lời mà làm việc.
Thục quý phi lảo đảo đứng dậy, hai hàng lệ chảy ra từ khoé mắt bà.
Bà nhìn ra ngoài cửa, cửa đang mở rộng, cung nhân trong cung của Thục quý phi đều đã bị bà đuổi đi.
Lúc này trong cung yên lặng như tờ, càng trở nên tĩnh mịch.
Bà còn nhớ, ngày hôm đó khi bà vào cung, đó là một ngày nắng đẹp.
Bà nhìn trộm qua cửa sổ, chỉ cảm thấy hoàng cung thật là lớn, nhưng bà vẫn yêu thảo nguyên của bà hơn.
Khi còn trẻ bà khuấy đảo lục cung, hưởng không ít vinh hoa phú quý, châu báu trong thiên hạ bà muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Thục quý phi đi tới bên người Bùi Tín Phương, máu ở khoé miệng chảy ra càng lúc càng nhiều, bà nở nụ cười trầm thấp.
"Tín Phương, con yên tâm, mẫu phi sẽ không làm con khó xử." Bà đưa tay choàng lên bả vai Bùi Tín Phương, từ đằng sau ôm lấy nhi tử của mình, giống như cái ôm bà đã dành cho hắn khi còn thơ bé.
"Đừng hận mẫu phi, hôm ấy..." Thục quý phi cất giọng run run: "Hôm ấy mẫu phi không biết con ở dưới gầm giường."
Bàn tay Bùi Tín Phương từ từ nắm chặt.
"Mẫu phi rất vui vì con đã tìm được nữ nhân mà mình yêu, mẫu phi biết mẫu phi đã làm sai quá nhiều. Nhưng Tín Phương, con yêu nàng, vậy liệu nàng có thực sự yêu con hay không?"
***
Bùi Tín Phương rời khỏi cung.
Khi hắn chạy tới ngoại ô kinh thành thì trời đã tảng sáng.
Hắn đẩy cửa bước vào phòng, nữ nhân trên giường đang ngủ say, gương mặt yên bình của nàng giống như tất cả những chuyện phiền lòng trên đời này đều không thể ảnh hưởng đến nàng.
***
"Ta đã giết rất nhiều người."
Chi Chi nghe được lời này của Bùi Tín Phương thì khẽ chớp mắt, nàng không biết nói gì cả.
Bùi Tín Phương nâng mắt nhìn Chi Chi: "Chi Chi, nàng có nguyện ý trở thành Hoàng Hậu của trẫm hay không?"
Sau khi Công Chúa rời đi, Lâm Nguyên mới dám quang minh chính đại xuất hiện bên cạnh Chi Chi và Giấm bảo.
Cậu bé đã âm thầm nhòm ngó rất lâu rồi, chẳng qua lúc Công Chúa ở đây, căn bản cậu bé không dám xuất hiện. Cậu sợ Công Chúa.
"Tỷ tỷ." Lâm Nguyên nhìn chằm chằm vào Giấm bảo nằm trên giường: "Tại sao Giấm bảo chỉ biết ăn với ngủ thôi vậy?"
Thân thể Chi Chi đã khoẻ hơn, mấy ngày nay Lâm phụ nấu rất nhiều món ngon cho nàng, sắc mặt nàng đã hồng hào lên, có thể tự mình xuống giường đi bộ.
Chỉ là vẫn còn đang trong tháng ở cữ, nên Chi Chi không được để nhiễm gió, đầu nàng được buộc một cái băng trán màu xanh non để ngăn ngừa nhiễm lạnh.
Băng trán xanh non kia buộc lên vầng trán trắng như tuyết, rõ ràng là vừa mới sinh nở, nhưng nàng vẫn trong veo như xưa, xinh đẹp y như một đoá hoa mùa hè.
"Vì bây giờ Giấm bảo vẫn còn quá nhỏ, không phải chỉ biết mỗi ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn sao?"
Nhắc đến lại thấy kỳ lạ, sau khi Công Chúa rời đi, số lần Giấm bảo khóc bỗng ít hơn rất nhiều.
Cậu bé chỉ khóc những lúc đói hay lúc thay tã, còn phần lớn thời gian khác đều ngoan ngoãn nằm ngủ, số lần khóc đêm đặc biệt ít.
Bà vú cảm thấy rất lạ, nói nàng ta chưa từng gặp qua tiểu bảo bảo nào nghe lời như vậy.
***
Khi Giấm bảo đầy tháng, Lâm phụ làm chủ mở một bàn tiệc rượu, Giấm bảo được bà vú bế trong ngực.
Đêm hôm đó, Chi Chi uống một chút rượu, rồi được Thải Linh và Linh Tiên đỡ trở về.
Trước khi vào phòng nàng ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời đầy sao, những ngôi sao kia nối liền thành một dải ngân hà, cuối cùng rơi vào trong mộng của nàng.
Trong giấc mộng, nàng chưa sinh hài tử mà vẫn còn là một tiểu cô nương mười lăm tuổi.
Nàng đi một mình trên phố, trong tay cầm đèn lồng, sau đó nàng dừng lại trước một căn nhà sang trọng, nàng đưa tay đẩy cửa ra.
Chi Chi mở mắt, trong mắt nàng vẫn còn có chút buồn ngủ, nhưng khi nhìn thấy đối phương, ban đầu nàng hơi sửng sốt, sau đó thì hoàn toàn tỉnh táo.
Chi Chi ngồi dậy: "Công Chúa?"
Công Chúa nắm lấy bàn tay Chi Chi, nhẹ nhàng đưa lên miệng khẽ hôn một cái.
Chi Chi ngửi được mùi máu tươi trên người đối phương, rất nồng.
Hắn nhỏ giọng nói: "Chi Chi, ta lên làm Hoàng Đế."
Chi Chi cả kinh, bởi vì so với đời trước thì hiện tại vẫn còn ba năm nữa Công Chúa mới lên làm Hoàng Đế.
Công Chúa lại hôn tay Chi Chi, đặt nụ hôn vào lòng bàn tay: "Ta đã giết rất nhiều người."
***
Công Chúa bức vua thoái vị, nhưng Nhị hoàng tử không chết, trước khi hắn đánh vào trong cung Nhị hoàng tử đã chạy trước, không biết là nhận được tin tức từ đâu.
Vì vậy Công Chúa chỉ chém đầu một mình Tam hoàng huynh, mang đến cho Phụ hoàng hắn nhìn.
Hoàng Thượng nhìn thấy nhưng lại vỗ tay cười to: "Tín Phương, cuối cùng ngươi cũng làm phản, quả nhiên là có phong độ của trẫm năm đó."
Năm đó ông cũng giết toàn bộ huynh đệ của mình, ngay cả mấy tỷ muội ông cũng không bỏ qua, giết sạch từng người một.
Thậm chí khi đăng cơ, ông còn bảo thị vệ đặt đầu của những người đó vào trong hộp, ông muốn bọn họ nhìn ông lên ngôi.
Công Chúa ném đầu của Tam hoàng tử xuống đất, gương mặt trắng nõn vẫn còn vương vết máu, trên người hắn cũng toàn là máu, có máu của người khác, cũng có cả máu của chính hắn.
Lúc này hẳn không thể gọi hắn là Công Chúa, mà nên gọi hắn là Bùi Tín Phương, bởi vì hắn không còn là Công Chúa nữa.
Bùi Tín Phương nghe Phụ hoàng mình nói thì nhếch môi: "Phụ hoàng đều biết, đúng không?"
Hoàng Thượng bưng ly rượu bên cạnh lên uống một hớp, dáng vẻ ung dung tự đắc của ông hoàn toàn không giống như mình đang bị bức ngôi.
Ông híp mắt lại: "Sao trẫm lại không biết?"
Năm đó, Thục quý phi trộm rồng chuyển phượng (*), bà vừa ôm xác nữ nhi ra thì Hoàng Thượng nhận được tin mật báo, ông liền biết xác chết này là của nữ nhi.
(*) Ý bảo tráo nam thành nữ ấy.
Ám vệ quỳ trên đất, thấp giọng hỏi: "Hoàng Thượng, có cần giết đứa còn lại không?"
Hoàng Thượng hơi chần chừ, chính nhờ sự chần chừ đó mà Bùi Tín Phương mới có thể lớn lên.
Nguyên nhân ông chần chừ là bởi ông không ngờ một Thục quý phi nhu nhu nhược nhược như vậy lại dám tự tay bóp chết nữ nhi của mình, chỉ vì muốn giữ mạng lại cho nhi tử.
Trái lại ông muốn thử nhìn xem, nhi tử mà Thục quý phi sống chết giữ lại này trong tương lai sẽ trở thành cái dạng gì.
"Ngươi rất giống trẫm." Hoàng Thượng ném ly rượu xuống đất: "Thôi, trẫm cũng già rồi, ngôi vị Hoàng Đế này trẫm nhường lại cho ngươi. Nhưng có một chuyện, ngươi phải đáp ứng trẫm."
Hoàng Thượng đứng lên, trong mắt có vài phần ý cười: "Tự tay giết chết Thục quý phi, những năm này nàng ta làm chuyện xấu, trẫm luôn chờ nhi tử ngoan của trẫm tự mình tới kết thúc."
Bùi Tín Phương ngẩn ra, sau đó cau mày, hai mắt hắn sâu thẳm: "Nếu như ta không làm thì sao?"
"Vậy trẫm sẽ giết chết hài tử và nữ nhân mà ngươi yêu." Hoàng Thượng lắc đầu cười: "Tín Phương, điều quan trọng nhất khi làm Hoàng Đế là phải tuyệt tình, ngươi hữu tình, chính là khiến bản thân có sơ hở. Giống như giây phút này, trẫm tuỳ tiện uy hiếp một chút, ngươi liền do dự không dám quyết."
***
Khi Bùi Tín Phương đến cung của Thục quý phi, Thục quý phi đã mặc trang phục lộng lẫy, trang điểm tinh xảo, nhìn bà giống như một cô nương chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Vừa nhìn thấy Bùi Tín Phương, bà liền nở nụ cười chào đón.
Bà kéo tay Bùi Tín Phương, kéo hắn đi vào bên trong: "Tín Phương, mẫu phi tự mình nấu cho con một bàn đồ ăn ngon, đều là những món con thích khi còn bé."
Từ sau khi Bùi Tín Phương được bảy tuổi, hắn chưa từng được ăn đồ ăn ngon.
Trong cung của Thục quý phi có một gian mật thất, chỉ cần Bùi Tín Phương khóc nháo thì sẽ bị nhốt vào trong đó.
Hoặc khi Thái Tử tới, hắn cũng sẽ bị nhốt vào.
Căn mật thất trong Côi Ương Cung ở hành cung cũng là nơi để nhốt hắn, cho nên hắn mới biết cơ quan ở chỗ đó. (**)
(**) Bê: Cho những ai không nhớ thì đây chính là căn mật thất mà Chi Chi bị rơi vào ở chương 30.
Trước năm bảy tuổi, lúc hắn được thả ra ngoài, Thục quý phi sẽ đích thân xuống bếp nấu món ăn ngon cho hắn.
Sau năm bảy tuổi, Thục quý phi không nấu nữa.
"Tín Phương, ở tộc của chúng ta, bảy tuổi chính là tuổi trưởng thành, con cần phải hiểu chuyện."
Người Hồ bọn họ, bảy tuổi đã dám giết dê bò, mười tuổi đã có thể giết người.
Bọn họ thuộc về lưng ngựa, thuộc về đất trời mênh mông.
Trước khi Thục quý phi vào cung, bà luôn đoạt giải nhất trong các cuộc đua cưỡi ngựa bắn cung hàng năm, những nam nhân kia cũng không thể bằng bà.
Sau khi vào cung, bà nguỵ trang thành một nữ nhân bình thường nhu nhược, dùng tất cả mọi cách để câu dẫn một nam nhân mà bà coi thường.
Bùi Tín Phương nhìn thấy một bàn thức ăn kia, đều là những món mà hắn không còn thích ăn nữa.
Chính xác là khi còn bé hắn thích ăn, nhưng nếu như hắn tỏ vẻ thích ăn món gì, từ ngày hôm sau món ăn đó sẽ không bao giờ được bày lên bàn.
Thục quý phi kéo Bùi Tín Phương ngồi xuống, bà cũng ngồi xuống bên cạnh.
Gương mặt tương tự Bùi Tín Phương của bà nở nụ cười sáng lạn, từ trước tới nay Bùi Tín Phương chưa bao giờ nhìn thấy mẫu phi mình cười vui vẻ như vậy.
Bà cười một hồi, lại tự mình rót rượu: "Hôm nay bổn cung thật sự rất vui."
Bà uống một hớp rượu, cầm đũa lên gắp thức ăn cho Bùi Tín Phương: "Tín Phương, ăn một chút đi."
Bùi Tín Phương liếc nhìn, yên lặng cầm đũa lên.
Hắn gắp một miếng thịt, đưa vào trong miệng.
Hắn trầm mặc dùng bữa, Thục quý phi luôn nhìn hắn, uống một ly lại một ly rượu, uống cho đến khi tay bà không cầm vững được ly rượu.
Bà đặt ly rượu lên bàn, gương mặt xinh đẹp vẫn treo nụ cười như cũ.
Bà nhìn nhi tử của mình, hai mươi hai năm, rốt cuộc bà cũng chờ được đến ngày này.
Cuối cùng nhi tử của bà cũng trưởng thành, hắn mạnh mẽ oai hùng, hắn nắm giữ được mảnh giang sơn này trong lòng bàn tay.
Khoé miệng Thục quý phi chảy ra máu đen, nhưng bà vẫn như cũ mỉm cười: "Tín Phương, đáp ứng mẫu phi một chuyện."
Bùi Tín Phương nâng mắt, ánh mắt hắn cực kỳ giống đêm tối, vừa nặng nề, vừa dày sương.
Hắn ngồi nghiêm chỉnh, đôi môi mím chặt.
"Giết chết Duyệt Nhiêu, cho dù nó là đệ đệ ruột của con, nhưng nó cũng là hài tử của Thái Tử, nó không thể sống." Thục quý phi nhẹ giọng nói.
Năm đó bà cấu kết với Thái Tử, không cẩn thận để mang thai hài tử của đối phương.
Bà rối rắm rất lâu, sau cùng đã quyết định sinh nó ra.
Nhưng để lừa gạt tất cả mọi người rồi sinh hài tử ở trong cung, điều đó khó khăn biết bao nhiêu, cho nên sau khi biết mình mang thai, bà tự mình nấu canh mang đến ngự thư phòng của Hoàng Thượng.
Khi trở dạ, bà mua chuộc người, để thái y thông báo với Hoàng Thượng là hài tử vừa sinh ra đã chết ngay, trên thực tế là đưa đến phủ Thái Tử.
Mà thật ra thì bà đã uống thuốc để trở dạ trước thời gian, chính vì muốn trở dạ cùng ngày với Thái Tử Phi.
Bà mang hài tử của mình đổi với hài tử của Thái Tử Phi.
Còn chuyện bây giờ hài tử của Thái Tử Phi đang ở đâu, Thục quý phi cũng không quan tâm.
Bà biết tình nghĩa của Thái Tử đối với mình, Thái Tử gần như là si mê bà, chỉ cần trong cung có người khiến bà không vui, Thái Tử liền ra tay giết chết.
Hắn giống như một cây đao của Thục quý phi, nhưng Thục quý phi lại không hề thương hắn, bà giữ hài tử kia chỉ để khống chế Thái Tử được dễ dàng hơn.
Có hài tử, Thái Tử mới tin là bà thương hắn, mới càng nghe lời mà làm việc.
Thục quý phi lảo đảo đứng dậy, hai hàng lệ chảy ra từ khoé mắt bà.
Bà nhìn ra ngoài cửa, cửa đang mở rộng, cung nhân trong cung của Thục quý phi đều đã bị bà đuổi đi.
Lúc này trong cung yên lặng như tờ, càng trở nên tĩnh mịch.
Bà còn nhớ, ngày hôm đó khi bà vào cung, đó là một ngày nắng đẹp.
Bà nhìn trộm qua cửa sổ, chỉ cảm thấy hoàng cung thật là lớn, nhưng bà vẫn yêu thảo nguyên của bà hơn.
Khi còn trẻ bà khuấy đảo lục cung, hưởng không ít vinh hoa phú quý, châu báu trong thiên hạ bà muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Thục quý phi đi tới bên người Bùi Tín Phương, máu ở khoé miệng chảy ra càng lúc càng nhiều, bà nở nụ cười trầm thấp.
"Tín Phương, con yên tâm, mẫu phi sẽ không làm con khó xử." Bà đưa tay choàng lên bả vai Bùi Tín Phương, từ đằng sau ôm lấy nhi tử của mình, giống như cái ôm bà đã dành cho hắn khi còn thơ bé.
"Đừng hận mẫu phi, hôm ấy..." Thục quý phi cất giọng run run: "Hôm ấy mẫu phi không biết con ở dưới gầm giường."
Bàn tay Bùi Tín Phương từ từ nắm chặt.
"Mẫu phi rất vui vì con đã tìm được nữ nhân mà mình yêu, mẫu phi biết mẫu phi đã làm sai quá nhiều. Nhưng Tín Phương, con yêu nàng, vậy liệu nàng có thực sự yêu con hay không?"
***
Bùi Tín Phương rời khỏi cung.
Khi hắn chạy tới ngoại ô kinh thành thì trời đã tảng sáng.
Hắn đẩy cửa bước vào phòng, nữ nhân trên giường đang ngủ say, gương mặt yên bình của nàng giống như tất cả những chuyện phiền lòng trên đời này đều không thể ảnh hưởng đến nàng.
***
"Ta đã giết rất nhiều người."
Chi Chi nghe được lời này của Bùi Tín Phương thì khẽ chớp mắt, nàng không biết nói gì cả.
Bùi Tín Phương nâng mắt nhìn Chi Chi: "Chi Chi, nàng có nguyện ý trở thành Hoàng Hậu của trẫm hay không?"
Danh sách chương