Biên tập: B3
Phò Mã nghẹn họng, hắn thở dài một hơi: “Ngày mai ta lại tới.”
Công Chúa liếc Phò Mã, cảm xúc trong mắt hết sức rõ ràng.
Phò Mã lại tiếp tục câm nín, trực tiếp bước đi.
Ở trong phòng, Chi Chi từ trên giường ngồi dậy.
Hình như nàng có nhìn thấy bóng một nam nhân, lúc đang muốn xuống giường nhìn cho rõ thì Công Chúa đi vào khiến nàng sợ hết hồn.
Công Chúa đi mấy bước đã đến cạnh mép giường của Chi Chi.
Chi Chi nhìn Công Chúa, không nhịn được mà thụt lùi vào bên trong, đầu óc vốn đang mơ màng cũng trở nên tỉnh táo hơn.
Công Chúa nhìn Chi Chi, giọng nói có chút nhạt nhẽo: “Tỉnh ngủ?”
Chi Chi ngẩng đầu nhìn Công Chúa, chậm rãi gật đầu.
Công Chúa bỗng nở một nụ cười phải gọi là vô cùng dịu dàng, nhưng nụ cười này rơi vào trong mắt Chi Chi thì chỉ cảm thấy doạ người, nàng càng lùi thêm vào phía trong giường.
“Trốn cái gì?” Công Chúa cúi người, hắn đưa tay bắt lấy chân Chi Chi.
Trong giây phút đó Chi Chi bị doạ sợ đến toàn thân nổi da gà.
Nàng hơi lắc chân liền bị cầm thật chặt.
Đối phương cầm chân nàng, dù cách một lớp tất, nhưng cái này… một nam nhân sao có thể tuỳ tiện cầm chân tiểu thiếp của người khác chứ.
Đột nhiên Chi Chi nghĩ liệu có phải Công Chúa đang mượn cái dáng vẻ giả nữ nhân này để đi lừa gạt nữ nhân khác hay không.
Đúng lúc này, Công Chúa lại lên tiếng: “Nhìn nàng ngủ cả người toàn mồ hôi kìa, còn không chịu cởi áo ngoài, vậy đi tắm cùng Bổn cung.”
Chi Chi trợn tròn hai mắt.
Công Chúa như cười như không, biểu tình trên gương mặt xinh đẹp kia thật khó mà suy đoán được, thậm chí hắn còn nhỏ giọng: “Đều là nữ nhân, cùng nhau đi.” Câu cuối vô cùng ám muội.
Trong lòng Chi Chi gõ lên hồi chuông báo động.
Bây giờ Công Chúa vẫn còn thăm dò nàng hay sao? Thăm dò xem nàng có biết hắn là nam nhân không? Chi Chi phát hiện dạo gần đây số lần nàng phải lựa chọn giữa tính mạng và trong sạch đặc biệt nhiều, nàng vẫn cố giãy giụa: “Như thế sao được, thiếp chỉ là một tiểu thiếp, còn người là Công Chúa.”
Nụ cười bên môi Công Chúa càng sâu, ánh mắt hiện lên vẻ bông đùa: “Do tổ tiên nàng tích đức.”
“…” Chi Chi âm thầm nghiến răng.
Công Chúa thu lại nụ cười: “Thế nào? Bổn cung mời nàng tắm cùng, nàng có nỗi niềm gì khó nói? Bổn cung vẫn nhớ là chu kỳ của nàng đã qua rồi.”
“…” Chi Chi lại tiếp tục lẳng lặng nghiến răng.
Công Chúa giống như là không còn kiên nhẫn nữa, nửa kéo nửa ôm Chi Chi xuống giường.
Chi Chi muốn giãy mà không dám, nàng sắp tức chết rồi.
Tại sao tiểu thiếp của người khác chỉ cần ăn mặc xinh đẹp, sau đó canh giữ khuê phòng, còn nàng thì… chính là không ngừng bị chèn ép, không ngừng bị trêu đùa, mà người trêu đùa mình lại không phải là phu quân trên danh nghĩa mà chính là chủ mẫu trên danh nghĩa của nàng.
“Thiếp không muốn đi.” Chi Chi bám lấy thành giường, chân nàng vùng vẫy: “Thiếp không thích tắm gội, thật ra thiếp là một người không thích sạch sẽ.”
Công Chúa nghiêm túc nhìn Chi Chi: “Vậy thì càng cần phải tắm.”
Hừ! Cực kỳ tức giận!
Chi Chi giận đến nội thương, cuối cùng vẫn bị đối phương kéo khỏi giường.
Công Chúa ngồi xổm xuống, đi giày thêu cho Chi Chi, lại tiếp tục kéo nàng: “Đi thôi.”
Chi Chi vẫn còn chưa từ bỏ ý định, nàng chần chừ, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ xem nên mượn cớ gì để tránh né chuyện này.
Công Chúa nhìn chằm chằm vào nàng bằng ánh mắt sáng quắc, dường như cũng đang đợi xem Chi Chi sẽ kiếm cớ gì.
Chi Chi vô tình chạm phải ánh mắt của Công Chúa, ngay lập tức nàng lại rũ mắt xuống.
Sao nàng cảm thấy ánh mắt của Công Chúa giống như đang muốn ăn thịt người vậy, giật cả mình.
“Sao?” Công Chúa thong thả nói: “Đã nghĩ ra cớ gì chưa?”
Chi Chi theo bản năng đáp lại: “Vẫn chưa.”
Trả lời xong nàng liền ngậm chặt miệng, chột dạ không dám nhìn Công Chúa.
Công Chúa cười khẽ, hắn nghiêng người nói bên tai Chi Chi: “Nàng ba lần bốn lượt muốn từ chối, hay là vì có nguyên nhân khác? Chẳng lẽ, thật ra nàng là nam nhân?”
Chi Chi đang định phản bác thì phát hiện ra ẩn ý trong lời nói của Công Chúa, mà lời nói kia có thể sẽ trở thành một lưỡi dao giết chết nàng.
Chi Chi nhắm mắt lại: “Chẳng qua là thiếp thân nhất thời cao hứng, không nghĩ tới lại có vinh hạnh được tắm cùng Công Chúa.”
Công Chúa hơi nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm: “Vậy thì đi thôi, Chi Chi.”
Hắn dùng giọng mũi khi nói hai từ Chi Chi kia.
Chi Chi không nhịn được mà né người sang bên cạnh, trong lòng lại mắng thầm Công Chúa.
***
Lúc Bội Lan nghe được chuyện Công Chúa muốn tắm cùng với Chi Chi thì giật mình, nhưng mà dù sao vẻ kinh ngạc đó cũng không tồn tại lâu.
Chỉ một tích tắc sau, nàng ta đã thu hồi cảm xúc dư thừa, lập tức bắt tay vào chuẩn bị.
Y phục tắm rửa của Chi Chi rất nhanh đã được chuẩn bị xong.
Nàng đứng trong phòng tắm, nhìn các cung nữ bận rộn.
Còn vị chủ tử kia thì lại đang ngồi đọc sách trên tháp mỹ nhân, vẻ mặt vô cùng ung dung, dường như vốn chẳng sợ Chi Chi phát hiện ra chuyện hắn là nam nhân.
Khoan đã, Chi Chi nghĩ tới một vấn đề.
Đối phương cố ý mời nàng tắm cùng, nếu như cởi y phục, cứ coi như ban đầu nàng không biết Công Chúa là nam nhân, nhưng sau khi cởi y phục xong thì sẽ biết, chẳng lẽ đối phương đang cố tình muốn cho nàng biết?
Chi Chi càng nghĩ càng sợ, liệu có phải Công Chúa đã muốn giết nàng, mặc kệ nàng đã biết hay chưa?
Nghĩ tới đây, cả người Chi Chi run lên, khuôn mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt nàng không tự chủ được mà liếc nhìn về cái tủ dựa sát cửa sổ trong phòng tắm.
Không được, nàng có chạy trốn từ đó thì cũng chỉ là chạy ra khỏi phòng tắm thôi, không hề ra khỏi Côi Ương Cung.
Xong rồi, hôm nay nàng chết chắc.
Đời này sống còn ít hơn cả đời trước.
Sắp đến sinh nhật của nàng, tiếc là không thể nào chờ tới ngày sinh nhật mười sáu tuổi nữa.
“Công Chúa, chuẩn bị xong rồi.”
Bội Lan cúi đầu bẩm báo với Công Chúa.
Công Chúa lười biếng ừm một tiếng.
Hắn bỏ sách trong tay xuống, nói với Bội Lan: “Các ngươi đi ra ngoài, không cần phải hầu hạ.”
“Vâng.” Bội Lan bảo toàn bộ cung nữ đi ra ngoài.
Lúc này, trong phòng tắm chỉ còn lại Chi Chi và Công Chúa.
Chi Chi đang đứng đưa lưng về phía Công Chúa, nàng cảm thấy cực kỳ hốt hoảng, muốn nhanh chóng tìm biện pháp để có thể tránh qua một kiếp này.
“Chi Chi, lại đây.” Giọng đối phương vang lên sau lưng.
Cả người Chi Chi cứng đờ.
Nàng đứng cứng ngắc tại chỗ, mãi cho đến khi đối phương có chút không nhịn được: “Tới đây.”
Chi Chi xoay người, chậm rì rì bước tới.
Khi đến bên cạnh giường mỹ nhân, Công Chúa liền nhẹ giọng nói: “Nếu như không tìm được cái cớ nào khác, vậy thì phải đi tắm.”
Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào Chi Chi, giống như đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
Còn người thợ săn này lại quá mức xinh đẹp, hắn chỉ cần tuỳ ý ngồi đó là đã đủ để hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Lông mi Chi Chi khẽ run rẩy, giống như đôi cánh bướm, trong đáy mắt ẩn chứa một bóng ma.
Gương mặt trắng nõn của nàng không còn chút huyết sắc, ánh mắt ngập tràn kinh hoảng.
Bởi vì sợ, nàng không nhịn được khẽ cắn môi dưới, cắn đến khi trở nên đỏ lựng, vô tình lại tăng thêm vẻ tươi đẹp.
Từ ngũ quan cho đến vóc dáng của Chi Chi, công bằng mà nói thì hoàn toàn là một mỹ nhân.
Mà mỹ nhân này không phải là loại mỹ nhân xinh đẹp tầm thường, cơ thể nàng có một mùi hương thơm ngát, hương thơm toả ra xung quanh, đến chính nàng cũng không hề hay biết.
Kim ốc tàng kiều (*), đối với sự yêu kiều này, đáng lẽ là nên giấu đi.
(*) Kim ốc tàng kiều: thực ra câu này mọi người cũng khá quen rồi nên Bê không dịch hoa mỹ nữa, mà chỉ dịch thô ra là nhà vàng giấu mỹ nhân =))) kiểu như có người đẹp thì muốn giấu đi ấy.
Nhưng một báu vật như vậy, gương mặt của nàng lại hết sức trong sáng, đôi mắt phượng kia trong veo, dường như không giấu được bất kỳ tâm sự nào.
Vừa yêu kiều vừa quyến rũ, quyến rũ lại thuần khiết, nàng cực kỳ giống một đoá hoa sen.
“Cởi đai lưng cho Bổn cung.” Công Chúa đứng lên, hắn phân phó Chi Chi.
Chi Chi cả kinh, mà lúc này Công Chúa đã giang hai tay ra.
Hắn đang đợi Chi Chi cởi đai lưng cho hắn.
Thời gian từ từ trôi qua, một lúc lâu sau Chi Chi mới cố lấy dũng khí bước lại một bước, tay nàng rụt rè sờ vào đai lưng của Công Chúa.
Đây là lần đầu tiên nàng sờ đai lưng của nam nhân.
“Cởi đi.” Công Chúa nhẹ giọng.
Tay Chi Chi hơi run lên, nàng không dám nâng mắt.
Nàng cố gắng rất lâu cũng không cởi ra được, cuối cùng tay nàng lại bị một đôi tay nắm lấy: “Đần như vậy, thật không biết trước kia làm thế nào để sống sót.”
Hắn cầm tay Chi Chi cởi đai lưng của mình.
Chi Chi hoàn toàn ngây dại, suy nghĩ duy nhất trong đầu nàng lúc này chính là nàng chết chắc rồi.
Đai lưng bị Công Chúa tuỳ tiện vứt trên mặt đất.
Hắn cởi của mình xong, ánh mắt liền trở nên nóng bỏng, nhìn Chi Chi không chớp mắt: “Đến phiên nàng.”
Cái gì?
Chi Chi còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một đôi bàn tay khớp xương rõ ràng đặt lên đai lưng của nàng: “Bổn cung là người luôn phải đáp lễ người khác.”
Đáp lễ kiểu này thì gọi là gì?
Đai lưng của hắn cũng đâu phải nàng cởi, hoàn toàn không phải nàng cởi.
Chi Chi vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng, giữ lấy đai lưng của mình.
Nàng không muốn để Công Chúa cởi đai lưng của nàng, cho dù… cho dù muốn cởi bỏ, thì ít nhất cũng phải là phu quân trên danh nghĩa của nàng mới được.
Nào có chủ mẫu nào lại cởi y phục cho thiếp thất.
Công Chúa lại bắt lấy tay Chi Chi.
Tay Chi Chi cũng thon nhỏ, mềm như bông vậy.
“Chẳng lẽ Chi Chi thật sự là nam nhân, không muốn cởi đai lưng?”
Hắn nói bậy nói bạ, đôi mắt màu trà ánh lên vẻ trêu đùa.
Chi Chi bất động, Công Chúa bèn dứt khoát dùng một bàn tay nâng mặt Chi Chi lên.
Hắn nhẹ nhàng bóp bóp cằm Chi Chi, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười: “Bổn cung vẫn chưa tắm cùng nam nhân bao giờ, đang có chút mong đợi đây.”
Ta! Phi!
Chi Chi tức phát khóc.
“Không phải Công Chúa tắm cùng Phò Mã là được rồi sao?” Trong đầu Chi Chi chợt loé ra suy nghĩ này, liền mạnh miệng trả lời.
Công Chúa vừa nghe, sắc mặt liền đen xì, sau đó hắn còn hơi nghiêng đầu, nhìn biểu tình giống như có chút mắc ói.
“Phò Mã tuấn tú lễ độ, quân tử khiêm nhường, Công Chúa hẳn là nên tắm cùng với Phò Mã. Hơn nữa nhất định Phò Mã sẽ để Công Chúa cởi đai lưng cho.” Chi Chi không sợ chết, tiếp tục mạnh miệng.
Trán Công Chúa nổi gân xanh khẽ giật giật.
Vẻ mặt hắn trở nên khó coi: “Không được nhắc tới Phò Mã.”
“Tại sao không được nhắc tới? Phò Mã là phu quân của chúng ta mà.” Chi Chi gân cổ tranh luận.
Công Chúa quay đầu lại, hằm hằm nhìn Chi Chi, ánh mắt như đang muốn nói “Nàng nói thêm một câu nữa Bổn cung liền xử nàng.”
Chi Chi ngay tức khắc kinh sợ, rụt cổ lại.
“Tuấn tú lễ độ?”
“Quân tử khiêm nhường?”
“Phu quân?”
Công Chúa hỏi ba câu liên tiếp, sắc mặt mười phần âm trầm: “Nhất định là Chi Chi rất thích Phò Mã, chắc là Bổn cung phải gọi Phò Mã tới đây, ba người cùng tắm, tác thành cho giấc mộng của mỹ nhân.”
Chi Chi ngậm chặt miệng, liên tục lắc đầu.
Công Chúa nói tiếp: “Tiếc là Chi Chi phải một mình hầu hạ hai người rồi.”
Lời này của hắn khi nói ra dường như còn mang theo tiếng nghiến răng nghiến lợi.
Phò Mã nghẹn họng, hắn thở dài một hơi: “Ngày mai ta lại tới.”
Công Chúa liếc Phò Mã, cảm xúc trong mắt hết sức rõ ràng.
Phò Mã lại tiếp tục câm nín, trực tiếp bước đi.
Ở trong phòng, Chi Chi từ trên giường ngồi dậy.
Hình như nàng có nhìn thấy bóng một nam nhân, lúc đang muốn xuống giường nhìn cho rõ thì Công Chúa đi vào khiến nàng sợ hết hồn.
Công Chúa đi mấy bước đã đến cạnh mép giường của Chi Chi.
Chi Chi nhìn Công Chúa, không nhịn được mà thụt lùi vào bên trong, đầu óc vốn đang mơ màng cũng trở nên tỉnh táo hơn.
Công Chúa nhìn Chi Chi, giọng nói có chút nhạt nhẽo: “Tỉnh ngủ?”
Chi Chi ngẩng đầu nhìn Công Chúa, chậm rãi gật đầu.
Công Chúa bỗng nở một nụ cười phải gọi là vô cùng dịu dàng, nhưng nụ cười này rơi vào trong mắt Chi Chi thì chỉ cảm thấy doạ người, nàng càng lùi thêm vào phía trong giường.
“Trốn cái gì?” Công Chúa cúi người, hắn đưa tay bắt lấy chân Chi Chi.
Trong giây phút đó Chi Chi bị doạ sợ đến toàn thân nổi da gà.
Nàng hơi lắc chân liền bị cầm thật chặt.
Đối phương cầm chân nàng, dù cách một lớp tất, nhưng cái này… một nam nhân sao có thể tuỳ tiện cầm chân tiểu thiếp của người khác chứ.
Đột nhiên Chi Chi nghĩ liệu có phải Công Chúa đang mượn cái dáng vẻ giả nữ nhân này để đi lừa gạt nữ nhân khác hay không.
Đúng lúc này, Công Chúa lại lên tiếng: “Nhìn nàng ngủ cả người toàn mồ hôi kìa, còn không chịu cởi áo ngoài, vậy đi tắm cùng Bổn cung.”
Chi Chi trợn tròn hai mắt.
Công Chúa như cười như không, biểu tình trên gương mặt xinh đẹp kia thật khó mà suy đoán được, thậm chí hắn còn nhỏ giọng: “Đều là nữ nhân, cùng nhau đi.” Câu cuối vô cùng ám muội.
Trong lòng Chi Chi gõ lên hồi chuông báo động.
Bây giờ Công Chúa vẫn còn thăm dò nàng hay sao? Thăm dò xem nàng có biết hắn là nam nhân không? Chi Chi phát hiện dạo gần đây số lần nàng phải lựa chọn giữa tính mạng và trong sạch đặc biệt nhiều, nàng vẫn cố giãy giụa: “Như thế sao được, thiếp chỉ là một tiểu thiếp, còn người là Công Chúa.”
Nụ cười bên môi Công Chúa càng sâu, ánh mắt hiện lên vẻ bông đùa: “Do tổ tiên nàng tích đức.”
“…” Chi Chi âm thầm nghiến răng.
Công Chúa thu lại nụ cười: “Thế nào? Bổn cung mời nàng tắm cùng, nàng có nỗi niềm gì khó nói? Bổn cung vẫn nhớ là chu kỳ của nàng đã qua rồi.”
“…” Chi Chi lại tiếp tục lẳng lặng nghiến răng.
Công Chúa giống như là không còn kiên nhẫn nữa, nửa kéo nửa ôm Chi Chi xuống giường.
Chi Chi muốn giãy mà không dám, nàng sắp tức chết rồi.
Tại sao tiểu thiếp của người khác chỉ cần ăn mặc xinh đẹp, sau đó canh giữ khuê phòng, còn nàng thì… chính là không ngừng bị chèn ép, không ngừng bị trêu đùa, mà người trêu đùa mình lại không phải là phu quân trên danh nghĩa mà chính là chủ mẫu trên danh nghĩa của nàng.
“Thiếp không muốn đi.” Chi Chi bám lấy thành giường, chân nàng vùng vẫy: “Thiếp không thích tắm gội, thật ra thiếp là một người không thích sạch sẽ.”
Công Chúa nghiêm túc nhìn Chi Chi: “Vậy thì càng cần phải tắm.”
Hừ! Cực kỳ tức giận!
Chi Chi giận đến nội thương, cuối cùng vẫn bị đối phương kéo khỏi giường.
Công Chúa ngồi xổm xuống, đi giày thêu cho Chi Chi, lại tiếp tục kéo nàng: “Đi thôi.”
Chi Chi vẫn còn chưa từ bỏ ý định, nàng chần chừ, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ xem nên mượn cớ gì để tránh né chuyện này.
Công Chúa nhìn chằm chằm vào nàng bằng ánh mắt sáng quắc, dường như cũng đang đợi xem Chi Chi sẽ kiếm cớ gì.
Chi Chi vô tình chạm phải ánh mắt của Công Chúa, ngay lập tức nàng lại rũ mắt xuống.
Sao nàng cảm thấy ánh mắt của Công Chúa giống như đang muốn ăn thịt người vậy, giật cả mình.
“Sao?” Công Chúa thong thả nói: “Đã nghĩ ra cớ gì chưa?”
Chi Chi theo bản năng đáp lại: “Vẫn chưa.”
Trả lời xong nàng liền ngậm chặt miệng, chột dạ không dám nhìn Công Chúa.
Công Chúa cười khẽ, hắn nghiêng người nói bên tai Chi Chi: “Nàng ba lần bốn lượt muốn từ chối, hay là vì có nguyên nhân khác? Chẳng lẽ, thật ra nàng là nam nhân?”
Chi Chi đang định phản bác thì phát hiện ra ẩn ý trong lời nói của Công Chúa, mà lời nói kia có thể sẽ trở thành một lưỡi dao giết chết nàng.
Chi Chi nhắm mắt lại: “Chẳng qua là thiếp thân nhất thời cao hứng, không nghĩ tới lại có vinh hạnh được tắm cùng Công Chúa.”
Công Chúa hơi nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm: “Vậy thì đi thôi, Chi Chi.”
Hắn dùng giọng mũi khi nói hai từ Chi Chi kia.
Chi Chi không nhịn được mà né người sang bên cạnh, trong lòng lại mắng thầm Công Chúa.
***
Lúc Bội Lan nghe được chuyện Công Chúa muốn tắm cùng với Chi Chi thì giật mình, nhưng mà dù sao vẻ kinh ngạc đó cũng không tồn tại lâu.
Chỉ một tích tắc sau, nàng ta đã thu hồi cảm xúc dư thừa, lập tức bắt tay vào chuẩn bị.
Y phục tắm rửa của Chi Chi rất nhanh đã được chuẩn bị xong.
Nàng đứng trong phòng tắm, nhìn các cung nữ bận rộn.
Còn vị chủ tử kia thì lại đang ngồi đọc sách trên tháp mỹ nhân, vẻ mặt vô cùng ung dung, dường như vốn chẳng sợ Chi Chi phát hiện ra chuyện hắn là nam nhân.
Khoan đã, Chi Chi nghĩ tới một vấn đề.
Đối phương cố ý mời nàng tắm cùng, nếu như cởi y phục, cứ coi như ban đầu nàng không biết Công Chúa là nam nhân, nhưng sau khi cởi y phục xong thì sẽ biết, chẳng lẽ đối phương đang cố tình muốn cho nàng biết?
Chi Chi càng nghĩ càng sợ, liệu có phải Công Chúa đã muốn giết nàng, mặc kệ nàng đã biết hay chưa?
Nghĩ tới đây, cả người Chi Chi run lên, khuôn mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt nàng không tự chủ được mà liếc nhìn về cái tủ dựa sát cửa sổ trong phòng tắm.
Không được, nàng có chạy trốn từ đó thì cũng chỉ là chạy ra khỏi phòng tắm thôi, không hề ra khỏi Côi Ương Cung.
Xong rồi, hôm nay nàng chết chắc.
Đời này sống còn ít hơn cả đời trước.
Sắp đến sinh nhật của nàng, tiếc là không thể nào chờ tới ngày sinh nhật mười sáu tuổi nữa.
“Công Chúa, chuẩn bị xong rồi.”
Bội Lan cúi đầu bẩm báo với Công Chúa.
Công Chúa lười biếng ừm một tiếng.
Hắn bỏ sách trong tay xuống, nói với Bội Lan: “Các ngươi đi ra ngoài, không cần phải hầu hạ.”
“Vâng.” Bội Lan bảo toàn bộ cung nữ đi ra ngoài.
Lúc này, trong phòng tắm chỉ còn lại Chi Chi và Công Chúa.
Chi Chi đang đứng đưa lưng về phía Công Chúa, nàng cảm thấy cực kỳ hốt hoảng, muốn nhanh chóng tìm biện pháp để có thể tránh qua một kiếp này.
“Chi Chi, lại đây.” Giọng đối phương vang lên sau lưng.
Cả người Chi Chi cứng đờ.
Nàng đứng cứng ngắc tại chỗ, mãi cho đến khi đối phương có chút không nhịn được: “Tới đây.”
Chi Chi xoay người, chậm rì rì bước tới.
Khi đến bên cạnh giường mỹ nhân, Công Chúa liền nhẹ giọng nói: “Nếu như không tìm được cái cớ nào khác, vậy thì phải đi tắm.”
Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào Chi Chi, giống như đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
Còn người thợ săn này lại quá mức xinh đẹp, hắn chỉ cần tuỳ ý ngồi đó là đã đủ để hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Lông mi Chi Chi khẽ run rẩy, giống như đôi cánh bướm, trong đáy mắt ẩn chứa một bóng ma.
Gương mặt trắng nõn của nàng không còn chút huyết sắc, ánh mắt ngập tràn kinh hoảng.
Bởi vì sợ, nàng không nhịn được khẽ cắn môi dưới, cắn đến khi trở nên đỏ lựng, vô tình lại tăng thêm vẻ tươi đẹp.
Từ ngũ quan cho đến vóc dáng của Chi Chi, công bằng mà nói thì hoàn toàn là một mỹ nhân.
Mà mỹ nhân này không phải là loại mỹ nhân xinh đẹp tầm thường, cơ thể nàng có một mùi hương thơm ngát, hương thơm toả ra xung quanh, đến chính nàng cũng không hề hay biết.
Kim ốc tàng kiều (*), đối với sự yêu kiều này, đáng lẽ là nên giấu đi.
(*) Kim ốc tàng kiều: thực ra câu này mọi người cũng khá quen rồi nên Bê không dịch hoa mỹ nữa, mà chỉ dịch thô ra là nhà vàng giấu mỹ nhân =))) kiểu như có người đẹp thì muốn giấu đi ấy.
Nhưng một báu vật như vậy, gương mặt của nàng lại hết sức trong sáng, đôi mắt phượng kia trong veo, dường như không giấu được bất kỳ tâm sự nào.
Vừa yêu kiều vừa quyến rũ, quyến rũ lại thuần khiết, nàng cực kỳ giống một đoá hoa sen.
“Cởi đai lưng cho Bổn cung.” Công Chúa đứng lên, hắn phân phó Chi Chi.
Chi Chi cả kinh, mà lúc này Công Chúa đã giang hai tay ra.
Hắn đang đợi Chi Chi cởi đai lưng cho hắn.
Thời gian từ từ trôi qua, một lúc lâu sau Chi Chi mới cố lấy dũng khí bước lại một bước, tay nàng rụt rè sờ vào đai lưng của Công Chúa.
Đây là lần đầu tiên nàng sờ đai lưng của nam nhân.
“Cởi đi.” Công Chúa nhẹ giọng.
Tay Chi Chi hơi run lên, nàng không dám nâng mắt.
Nàng cố gắng rất lâu cũng không cởi ra được, cuối cùng tay nàng lại bị một đôi tay nắm lấy: “Đần như vậy, thật không biết trước kia làm thế nào để sống sót.”
Hắn cầm tay Chi Chi cởi đai lưng của mình.
Chi Chi hoàn toàn ngây dại, suy nghĩ duy nhất trong đầu nàng lúc này chính là nàng chết chắc rồi.
Đai lưng bị Công Chúa tuỳ tiện vứt trên mặt đất.
Hắn cởi của mình xong, ánh mắt liền trở nên nóng bỏng, nhìn Chi Chi không chớp mắt: “Đến phiên nàng.”
Cái gì?
Chi Chi còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một đôi bàn tay khớp xương rõ ràng đặt lên đai lưng của nàng: “Bổn cung là người luôn phải đáp lễ người khác.”
Đáp lễ kiểu này thì gọi là gì?
Đai lưng của hắn cũng đâu phải nàng cởi, hoàn toàn không phải nàng cởi.
Chi Chi vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng, giữ lấy đai lưng của mình.
Nàng không muốn để Công Chúa cởi đai lưng của nàng, cho dù… cho dù muốn cởi bỏ, thì ít nhất cũng phải là phu quân trên danh nghĩa của nàng mới được.
Nào có chủ mẫu nào lại cởi y phục cho thiếp thất.
Công Chúa lại bắt lấy tay Chi Chi.
Tay Chi Chi cũng thon nhỏ, mềm như bông vậy.
“Chẳng lẽ Chi Chi thật sự là nam nhân, không muốn cởi đai lưng?”
Hắn nói bậy nói bạ, đôi mắt màu trà ánh lên vẻ trêu đùa.
Chi Chi bất động, Công Chúa bèn dứt khoát dùng một bàn tay nâng mặt Chi Chi lên.
Hắn nhẹ nhàng bóp bóp cằm Chi Chi, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười: “Bổn cung vẫn chưa tắm cùng nam nhân bao giờ, đang có chút mong đợi đây.”
Ta! Phi!
Chi Chi tức phát khóc.
“Không phải Công Chúa tắm cùng Phò Mã là được rồi sao?” Trong đầu Chi Chi chợt loé ra suy nghĩ này, liền mạnh miệng trả lời.
Công Chúa vừa nghe, sắc mặt liền đen xì, sau đó hắn còn hơi nghiêng đầu, nhìn biểu tình giống như có chút mắc ói.
“Phò Mã tuấn tú lễ độ, quân tử khiêm nhường, Công Chúa hẳn là nên tắm cùng với Phò Mã. Hơn nữa nhất định Phò Mã sẽ để Công Chúa cởi đai lưng cho.” Chi Chi không sợ chết, tiếp tục mạnh miệng.
Trán Công Chúa nổi gân xanh khẽ giật giật.
Vẻ mặt hắn trở nên khó coi: “Không được nhắc tới Phò Mã.”
“Tại sao không được nhắc tới? Phò Mã là phu quân của chúng ta mà.” Chi Chi gân cổ tranh luận.
Công Chúa quay đầu lại, hằm hằm nhìn Chi Chi, ánh mắt như đang muốn nói “Nàng nói thêm một câu nữa Bổn cung liền xử nàng.”
Chi Chi ngay tức khắc kinh sợ, rụt cổ lại.
“Tuấn tú lễ độ?”
“Quân tử khiêm nhường?”
“Phu quân?”
Công Chúa hỏi ba câu liên tiếp, sắc mặt mười phần âm trầm: “Nhất định là Chi Chi rất thích Phò Mã, chắc là Bổn cung phải gọi Phò Mã tới đây, ba người cùng tắm, tác thành cho giấc mộng của mỹ nhân.”
Chi Chi ngậm chặt miệng, liên tục lắc đầu.
Công Chúa nói tiếp: “Tiếc là Chi Chi phải một mình hầu hạ hai người rồi.”
Lời này của hắn khi nói ra dường như còn mang theo tiếng nghiến răng nghiến lợi.
Danh sách chương