Tác giả: Đông Thi Nương
Biên tập: B3
Tiếng chạy bộ "Bịch bịch bịch."
Người đến trước khi vào nhà còn cố ý dừng lại vỗ vỗ tuyết trên người mình, sau đó mới bước vào, lớn tiếng gọi: "Nha đầu, nha đầu."
Nam nhân gỡ mũ cói xuống, treo lên tấm bình phong, trong miệng không nhịn được mà lẩm bẩm: "Tuyết rơi lớn quá."
Từ buồng trong có một cái đầu ló ra, nam nhân nhìn chằm chằm, phát hiện ra là nhi tử của mình thì nhướn mày: "Tiểu tử sao lại chạy vào phòng tỷ tỷ con làm gì, tỷ tỷ con không có ở đây sao?"
Cậu bé đi ra ngoài, nghiêng đầu nhìn cha mình: "Tỷ tỷ nói ra ngoài có việc."
Nam nhân tiến lên mấy bước, đoạt lại món đồ cậu bé giấu ở đằng sau lưng: "Lại lấy đồ của tỷ tỷ con, cẩn thận lúc tỷ tỷ quay lại sẽ mắng con đó."
Cậu bé le lưỡi: "Tỷ tỷ mới không làm vậy đâu."
Nam nhân và cậu bé cùng nhìn ra ngoài cửa, liền thấy một thiếu nữ đi vào.
Thiếu nữ kia mặc một bộ váy đỏ, màu đỏ khiến cho khuôn mặt vốn đã yêu mị của nàng càng thêm quyến rũ.
Nhưng bởi vì tuổi tác còn non nớt, khuôn mặt hết sức trong sáng ấy đã quét sạch đi cái vẻ phong tình.
Thiếu nữ vừa vào đến nơi thì liền run rẩy, vội vàng bước tới cạnh bếp lò.
Nam nhân vội vàng tiến lên: "Nha đầu, con lại ra ngoài làm cái gì? Bên ngoài trời đông giá rét, cẩn thận đem cả người con đông cứng lại bây giờ. Con vừa bị bệnh mấy tháng mới tỉnh lại đó."
Nha đầu trong miệng ông chính là Chi Chi.
Chi Chi nhẹ nhàng cười với cha mình một tiếng: "Con chỉ ra ngoài một lát thôi, sẽ không bị bệnh đâu. Cha, cha đói không? Con đi làm cơm."
"Thân thể con còn chưa khoẻ, hôm nay để cha làm." Nam nhân nói xong liền xoay người đi đến phòng bếp, trước khi đi còn để lại một câu: "Con mau trở về phòng thay bộ y phục khác đi."
***
Chi Chi không nghĩ đến mình lại có thể quay về năm mình mười lăm tuổi, lúc nàng mở mắt ra liền trông thấy đôi mắt đỏ ửng của cha và đệ đệ nàng.
Nàng còn chưa kịp mở miệng thì đệ đệ nàng đã khóc lớn: "Tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ cũng tỉnh lại rồi, tỷ ngủ ba tháng rồi đó."
"Ba tháng?"
Chi Chi không hiểu gì, nhưng nàng phát hiện thấy dường như cha nàng trẻ hơn, hơn nữa dáng vẻ của đệ đệ nàng vẫn là một đứa trẻ tám tuổi.
"Tỷ... Tỷ ngủ ba tháng sao?"
Nhưng rõ ràng là nàng đã biến thành A Phiêu mà.
"Nha đầu, con đừng vội nói gì, để ta đi mời Lý đại phu tới." Cha nàng lập tức xoay người đi ra ngoài.
Sau đó, Lý đại phu đến, sau khi nhìn Chi Chi thì nói một tràng những câu nói mà Chi Chi nghe không hiểu.
Nhưng trong mấy câu ấy vẫn có vài lời nàng có thể nắm bắt.
Lý đại phu nói nàng bị tà phong nhập thể nên mới dẫn đến việc bệnh tật quấn thân lâu ngày, chỉ cần nàng tỉnh lại là sẽ không còn chuyện gì nữa.
Lý đại phu cũng trẻ hơn so với hồi trước.
Chi Chi nhìn chằm chằm lên nóc nhà, đột nhiên kịp phản ứng, nàng có thể quay trở lại thời điểm mấy năm trước, là do vị thần tiên đó giúp nàng sao? Nghĩ tới đây, nàng không nhịn được mà đưa tay sờ lên lồng ngực của mình, đêm ấy vị thần tiên đó đã lấy đi trái tim của nàng.
Hình như vẫn cảm nhận được tiếng tim đập, trái tim vẫn còn.
Vậy là sao nhỉ?
Chi Chi hướng mắt nhìn về phía cha nàng, lại khẩn trương nhìn sang Lý đại phu và đệ đệ.
Bất kể thế nào, có thể được nhìn thấy bọn họ thì cũng đã tốt lắm rồi.
Sau đó Chi Chi lại lén nói chuyện với đệ đệ, quả nhiên nàng đã quay trở về thời điểm khi nàng mười lăm tuổi.
Năm Vĩnh An thứ ba mươi.
Lúc này đại hôn của Công Chúa vẫn chưa diễn ra.
Bất chợt ánh mắt của Chi Chi sáng lên, đời trước nàng phải vào phủ Công Chúa, chẳng những hiếm khi mới được nhìn thấy người thân mà còn bị biến thành A Phiêu.
Đời này nhất định nàng sẽ không làm tiểu thiếp của Phò Mã nữa.
Chi Chi âm thầm thề, nàng nhất định phải gả mình ra ngoài trước khi đại hôn của Công Chúa bắt đầu.
Xác định được mục tiêu thì phải trù tính cẩn thận.
Chi Chi mất bảy ngày để nghĩ xem nên gả cho người nào.
Nhi tử của Lý đại phu năm nay hai mươi tuổi, tuổi tác rất xứng đôi với nàng, nhưng tướng mạo lại giống Lý đại phu như đúc, quá xấu xí, không được.
Ở phố bên cạnh có La Phóng, tướng mạo rất tốt nhưng sau đó lại dính vào cờ bạc, cuối cùng đem của cải trong nhà bán sạch.
Mẫu thân nàng nói, nam nhân quá nghèo quá xấu xí đều không thể gả, gả vào sẽ chịu khổ.
Nam nhân có tiền lại tướng mạo đẹp à?
Chi Chi nỗ lực hy vọng.
***
Đêm hôm đó, nàng bỗng nhớ đến nam nhân có ánh mắt kia.
Chi Chi lập tức lắc đầu.
Sao nàng có thể nhớ đến nam nhân đã hại chết nàng cơ chứ.
Nhưng dù sao thì đó cũng là lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật như vậy với nam nhân, bàn tay hắn đã từng khoác lên hông nàng, còn áo choàng của hắn đã khoác lên trên người nàng.
"Tỷ tỷ, sao mặt tỷ đỏ vậy?" Giọng nói của đệ đệ Lâm Nguyên lập tức kéo Chi Chi quay trở về với thực tại.
Chi Chi a một tiếng, sau đó hốt hoảng nhìn Lâm Nguyên: "Tỷ đỏ mặt sao? Có lẽ là do quá nóng đi, ha ha. Tỷ ngồi gần bếp lò quá."
Lâm Nguyên chợt tiến sát lại gần mặt Chi Chi.
Thật ra thì tướng mạo của tỷ đệ nàng rất giống nhau, chẳng qua Lâm Nguyên là nam hài tử, ngũ quan hơi đậm nét hơn một chút, lại thêm chút anh khí, nhưng hai tỷ đệ lại có cùng đôi mắt phượng giống nhau như đúc.
Chi Chi đã trưởng thành, cho nên đôi mắt phượng kia chỉ cần tuỳ ý liếc một cái, cũng giống như là câu hồn đoạt phách.
"Tỷ tỷ, gần đây tỷ có chút kỳ lạ."
Chi Chi chột dạ mà né tránh ánh mắt: "Đệ suy nghĩ nhiều rồi."
Lâm Nguyên cũng xoay mặt ra chỗ khác: "Gần đây tỷ rất hay ngẩn người, tỷ tỷ, có phải thân thể tỷ vẫn còn chưa khoẻ hẳn hay không?"
Chi Chi âm thầm thở phào một cái: "Không có, đệ đừng lo lắng, tỷ đã hoàn toàn khoẻ mạnh rồi."
Vất vả lắm Chi Chi mới đuổi được đệ đệ mình đi.
Cha nàng liền kêu bọn họ đi dùng bữa.
Trên bàn cơm, cha Chi Chi liên tục gắp thức ăn vào trong bát nàng, Chi Chi thực sự không tài nào có thể ăn hết, mới nói: "Cha, con đủ rồi."
Lúc này cha nàng mới phát hiện thấy bát của nàng đã được chất thành một gò núi nhỏ, lúng túng cười: "Thật sao? Đúng rồi, nha đầu, vừa rồi con ra ngoài làm gì vậy?"
Chi Chi cúi đầu xuống: "Con đến cửa hàng son phấn."
Cha nàng sửng sốt: "Cũng đúng, nha đầu trưởng thành rồi. Vậy con có chọn được gì không? Tiền trong người có còn đủ dùng? Có muốn may thêm hai bộ y phục hay không?"
Lâm Nguyên kêu lên: "Cha, con cũng muốn may y phục."
"Con tránh sang một bên, con vẫn còn nhiều y phục, nếu không thì mặc lại y phục hồi bé của tỷ tỷ con cũng được."
Lâm Nguyên tức chết: "Con là nam nhân, sao có thể mặc y phục của nữ nhân chứ."
"Con mà cũng được tính là nam nhân?" Cha nàng nhìn Lâm Nguyên ghét bỏ.
***
Chi Chi vẫn biết, dựa vào gia thế của nàng, muốn gả làm chính thê cho gia đình giàu có là gần như không thể.
Chi Chi lại nghĩ đến phận làm thiếp ở đời trước, nói giết là bị giết, không có cả quyền lên tiếng.
Có thể thấy phận làm thiếp này cũng không tốt chút nào, hơn nữa nàng thực sự không muốn dính sâu vào cái chuyện công chúa giả hoàng tử thật đó.
Chi Chi vất vả lắm mới tìm được một mục tiêu, chính là vị thi đỗ Thám Hoa vào năm Vĩnh An thứ ba mươi lăm, Hướng cử nhân.
Hướng cử nhân tên đầy đủ là Hướng Thanh Sư, trước khi thi đậu cử nhân thì hắn là một giám sinh. (*)
(*) Giám sinh: học sinh trong quốc học.
Lúc trước đệ đệ vẫn hay viết thư cho nàng, nói ca ca học cùng viện đệ ấy thi đậu Thám Hoa, lúc đó nàng mới biết.
Nàng không biết chữ, nên tất cả đều do Thải Linh đọc, nhưng Thải Linh cũng biết không nhiều chữ, cho nên bị mắc ở tên người đó.
"Hướng Thanh... Hướng Thanh... Chữ này nô tỳ cũng không nhận biết được."
Mặt Thải Linh ửng đỏ, đưa thư lại cho Chi Chi.
Chi Chi nhận lấy bức thư: "Không sao cả, người này thì ta biết, hắn tên là Hướng Thanh Sinh."
Sau đó, khi Chi Chi trải qua quãng thời gian làm A Phiêu kia, ngày ngày nằm trên nóc nhà, đã nghe thái giám nói: "Chúc mừng Hoàng Thượng, Thám Hoa Hướng Thanh Sư của năm nay rất xứng đáng."
Hướng Thanh Sư? Chi Chi có chút kinh ngạc, sau đó nàng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ mặc quan phục của Hướng Thanh Sư, lúc này mới tin tưởng hoá ra Hướng Thanh Sư đã thật sự thi đậu.
***
Nếu nói Chi Chi là cô nương xinh đẹp nhất trong bán kính mười dặm, thì Hướng Thanh Sư chính là nam nhân có tướng mạo đẹp nhất, học vấn cao nhất cũng trong bán kính mười dặm này.
Thế nhưng, Hướng Thanh Sư chỉ một lòng chuyên tâm đọc sách thánh hiền, hoàn toàn không nghĩ gì đến chuyện nữ nhi thường tình.
Thật ra thì đời trước Chi Chi đã từng lén ái mộ Hướng Thanh Sư, chẳng qua là một đạo thánh chỉ ban xuống, nàng không kịp ứng phó, liền cứ thế tiến vào phủ Công Chúa.
Nghĩ đến đời này, nếu như nàng có thể thành được với Hướng Thanh Sư, chính là không còn gì có thể tốt hơn.
Chờ khi Hướng Thanh Sư trở thành Thám Hoa Lang, thì nàng chính là Thám Hoa Lang phu nhân rồi.
Chi Chi cười trộm, vội vàng đi tìm kim chỉ, nàng quyết định may cho Hướng Thanh Sư một cái hà bao. (**)
(**) Hà bao: túi đựng tiền.
Chi Chi chưa từng đọc qua sách vở, bình thường đều là mẫu thân kể chuyện cho nàng nghe.
Mẫu thân nàng nói với nàng, đứng trước mặt người trong lòng, ngàn vạn lần không nên xấu hổ.
Mẫu thân nàng còn nói, trái tim của nam nhân rất dễ nắm bắt.
"Con xem, Hồ yêu trong truyện cổ tích không phải chỉ cần ngoắc ngoắc tay là nam nhân liền mắc câu sao? Ban đầu cha con cũng như vậy đấy."
Mặc dù năm nàng mười hai tuổi mẫu thân nàng đã lâm bệnh qua đời, nhưng nàng vẫn nhớ như in những lời bà nói.
Chi Chi quyết định thêu một cái hà bao uyên ương.
***
Nàng ra ngoài nhiều lần, đến cửa hàng hương liệu.
Nàng nghĩ người đọc sách hẳn là rất thích những loại hương liệu để dưỡng thần, cho nên nàng chạy khắp kinh thành, đi tìm loại hương liệu mà nàng cảm thấy có tác dụng dưỡng thần tốt nhất.
"Cha khoá cửa đây, nha đầu, Tiểu Nguyên, các con cũng nhớ đi nghỉ sớm một chút."
Bên ngoài truyền đến giọng nói của cha nàng.
Chi Chi chợt ngẩng đầu, bấy giờ mới phát hiện nàng quá chú tâm thêu hà bao, trời đã tối rồi.
Biểu tình trên mặt nàng lập tức thay đổi, bỏ hà bao lại, chạy đến bên mép giường.
Động tác của Chi Chi giống như đang muốn chạy trốn thật nhanh, nàng chui cả người vào trong chăn, đắp kín mít che hết cả đầu.
"Ngươi nói có người có thể nhìn thấy chúng ta, là thật hay giả?"
"Đương nhiên là thật, chính là tiểu cô nương ở phòng này."
"Thật sao? Đây là lần đầu tiên ta gặp người có thể nhìn thấy ta đó. Hì hì, lâu lắm rồi ta không tán gẫu với con người, chúng ta mau đi tìm tiểu cô nương kia thôi."
"Được, vậy chúng ta có cần gõ cửa hay không?"
"Ngươi có thể gõ cửa sao?"
Chi Chi nằm run rẩy ở trong chăn, giọng nói ngoài cửa càng ngày càng gần, thật giống như là đã đến sát bên giường của nàng.
"Tiểu cô nương đang ở trong chăn? Tại sao chăn lại rung?"
"Bởi vì nàng có thể nghe được cuộc nói chuyện của chúng ta."
"Hì hì, vậy ta có cần phải xướng cho nàng nghe khúc ca ta mới sáng tác không?"
Từ sau khi tỉnh lại, Chi Chi liền có thêm một tật xấu.
Nàng có thể nhìn thấy A Phiêu.
Lần đầu tiên nhìn thấy, đó là lúc nàng đi nhà xí vào ban đêm, nhưng lại thấy một lão bà bà ở nhà xí.
"Lão bà bà? Sao bà lại ở nhà cháu?"
Lão bà bà kia ngồi xổm ở cửa nhà xí, lưng còng xuống, dường như không nghe thấy tiếng của Chi Chi.
Chi Chi cảm thấy kỳ quái, không nhịn được tiến lên, đang chuẩn bị nói to hơn thì lão bà bà đó chợt quay đầu lại.
Một khuôn mặt không có ngũ quan.
Chi Chi thét "Á" một tiếng.
Cha nàng bị nàng đánh thức, vội vàng bò dậy: "Làm sao vậy? Làm sao vậy? Chi Chi?"
Chi Chi sợ quá trực tiếp khóc rống lên.
Lão bà bà đó vẫn đang quay mặt về phía nàng, rõ ràng là không hề có ngũ quan, nhưng Chi Chi cảm thấy dường như lão bà bà đang tỏ vẻ ghét bỏ nàng.
"Chẳng có gì lạ, chưa thấy A Phiêu bao giờ à."
Một giọng nữ già nua.
Chi Chi càng khóc lớn.
Cha nàng đã vọt ra, chạy đến trước mặt Chi Chi, sốt ruột gấp gáp: "Sao vậy? Sao vậy?"
Chi Chi giơ một ngón tay chỉ về phía lão bà bà: "Cha ơi, cha ơi, ở đó có một lão bà bà đúng không?"
Cha nàng nhìn theo hướng ngón tay nàng đang chỉ: "Đâu có ai."
"Ngươi bảo ai là lão bà bà? Ta mới chết có hai ngày thôi, dựa theo tuổi tác của A Phiêu thì ta vẫn còn nhỏ lắm."
Lão bà bà đứng lên, tiến lại phía Chi Chi.
Chi Chi oa một tiếng khóc càng thảm hại hơn, quay đầu chạy biến.
Từ sau đêm hôm đó, nàng đã biết là mình có thể nhìn thấy A Phiêu.
Vị thần tiên đó nói là muốn đưa cho nàng một thứ, chẳng lẽ chính là cái này?
Hết chương 3.
Lời của Bê Ba: Chi Chi có người cha thật là bá đạo:))))) klq hồi làm A Phiêu bả đã sợ A Phiêu đồng loại rồi huống chi bây giờ =)))))))
Biên tập: B3
Tiếng chạy bộ "Bịch bịch bịch."
Người đến trước khi vào nhà còn cố ý dừng lại vỗ vỗ tuyết trên người mình, sau đó mới bước vào, lớn tiếng gọi: "Nha đầu, nha đầu."
Nam nhân gỡ mũ cói xuống, treo lên tấm bình phong, trong miệng không nhịn được mà lẩm bẩm: "Tuyết rơi lớn quá."
Từ buồng trong có một cái đầu ló ra, nam nhân nhìn chằm chằm, phát hiện ra là nhi tử của mình thì nhướn mày: "Tiểu tử sao lại chạy vào phòng tỷ tỷ con làm gì, tỷ tỷ con không có ở đây sao?"
Cậu bé đi ra ngoài, nghiêng đầu nhìn cha mình: "Tỷ tỷ nói ra ngoài có việc."
Nam nhân tiến lên mấy bước, đoạt lại món đồ cậu bé giấu ở đằng sau lưng: "Lại lấy đồ của tỷ tỷ con, cẩn thận lúc tỷ tỷ quay lại sẽ mắng con đó."
Cậu bé le lưỡi: "Tỷ tỷ mới không làm vậy đâu."
Nam nhân và cậu bé cùng nhìn ra ngoài cửa, liền thấy một thiếu nữ đi vào.
Thiếu nữ kia mặc một bộ váy đỏ, màu đỏ khiến cho khuôn mặt vốn đã yêu mị của nàng càng thêm quyến rũ.
Nhưng bởi vì tuổi tác còn non nớt, khuôn mặt hết sức trong sáng ấy đã quét sạch đi cái vẻ phong tình.
Thiếu nữ vừa vào đến nơi thì liền run rẩy, vội vàng bước tới cạnh bếp lò.
Nam nhân vội vàng tiến lên: "Nha đầu, con lại ra ngoài làm cái gì? Bên ngoài trời đông giá rét, cẩn thận đem cả người con đông cứng lại bây giờ. Con vừa bị bệnh mấy tháng mới tỉnh lại đó."
Nha đầu trong miệng ông chính là Chi Chi.
Chi Chi nhẹ nhàng cười với cha mình một tiếng: "Con chỉ ra ngoài một lát thôi, sẽ không bị bệnh đâu. Cha, cha đói không? Con đi làm cơm."
"Thân thể con còn chưa khoẻ, hôm nay để cha làm." Nam nhân nói xong liền xoay người đi đến phòng bếp, trước khi đi còn để lại một câu: "Con mau trở về phòng thay bộ y phục khác đi."
***
Chi Chi không nghĩ đến mình lại có thể quay về năm mình mười lăm tuổi, lúc nàng mở mắt ra liền trông thấy đôi mắt đỏ ửng của cha và đệ đệ nàng.
Nàng còn chưa kịp mở miệng thì đệ đệ nàng đã khóc lớn: "Tỷ tỷ, rốt cuộc tỷ cũng tỉnh lại rồi, tỷ ngủ ba tháng rồi đó."
"Ba tháng?"
Chi Chi không hiểu gì, nhưng nàng phát hiện thấy dường như cha nàng trẻ hơn, hơn nữa dáng vẻ của đệ đệ nàng vẫn là một đứa trẻ tám tuổi.
"Tỷ... Tỷ ngủ ba tháng sao?"
Nhưng rõ ràng là nàng đã biến thành A Phiêu mà.
"Nha đầu, con đừng vội nói gì, để ta đi mời Lý đại phu tới." Cha nàng lập tức xoay người đi ra ngoài.
Sau đó, Lý đại phu đến, sau khi nhìn Chi Chi thì nói một tràng những câu nói mà Chi Chi nghe không hiểu.
Nhưng trong mấy câu ấy vẫn có vài lời nàng có thể nắm bắt.
Lý đại phu nói nàng bị tà phong nhập thể nên mới dẫn đến việc bệnh tật quấn thân lâu ngày, chỉ cần nàng tỉnh lại là sẽ không còn chuyện gì nữa.
Lý đại phu cũng trẻ hơn so với hồi trước.
Chi Chi nhìn chằm chằm lên nóc nhà, đột nhiên kịp phản ứng, nàng có thể quay trở lại thời điểm mấy năm trước, là do vị thần tiên đó giúp nàng sao? Nghĩ tới đây, nàng không nhịn được mà đưa tay sờ lên lồng ngực của mình, đêm ấy vị thần tiên đó đã lấy đi trái tim của nàng.
Hình như vẫn cảm nhận được tiếng tim đập, trái tim vẫn còn.
Vậy là sao nhỉ?
Chi Chi hướng mắt nhìn về phía cha nàng, lại khẩn trương nhìn sang Lý đại phu và đệ đệ.
Bất kể thế nào, có thể được nhìn thấy bọn họ thì cũng đã tốt lắm rồi.
Sau đó Chi Chi lại lén nói chuyện với đệ đệ, quả nhiên nàng đã quay trở về thời điểm khi nàng mười lăm tuổi.
Năm Vĩnh An thứ ba mươi.
Lúc này đại hôn của Công Chúa vẫn chưa diễn ra.
Bất chợt ánh mắt của Chi Chi sáng lên, đời trước nàng phải vào phủ Công Chúa, chẳng những hiếm khi mới được nhìn thấy người thân mà còn bị biến thành A Phiêu.
Đời này nhất định nàng sẽ không làm tiểu thiếp của Phò Mã nữa.
Chi Chi âm thầm thề, nàng nhất định phải gả mình ra ngoài trước khi đại hôn của Công Chúa bắt đầu.
Xác định được mục tiêu thì phải trù tính cẩn thận.
Chi Chi mất bảy ngày để nghĩ xem nên gả cho người nào.
Nhi tử của Lý đại phu năm nay hai mươi tuổi, tuổi tác rất xứng đôi với nàng, nhưng tướng mạo lại giống Lý đại phu như đúc, quá xấu xí, không được.
Ở phố bên cạnh có La Phóng, tướng mạo rất tốt nhưng sau đó lại dính vào cờ bạc, cuối cùng đem của cải trong nhà bán sạch.
Mẫu thân nàng nói, nam nhân quá nghèo quá xấu xí đều không thể gả, gả vào sẽ chịu khổ.
Nam nhân có tiền lại tướng mạo đẹp à?
Chi Chi nỗ lực hy vọng.
***
Đêm hôm đó, nàng bỗng nhớ đến nam nhân có ánh mắt kia.
Chi Chi lập tức lắc đầu.
Sao nàng có thể nhớ đến nam nhân đã hại chết nàng cơ chứ.
Nhưng dù sao thì đó cũng là lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật như vậy với nam nhân, bàn tay hắn đã từng khoác lên hông nàng, còn áo choàng của hắn đã khoác lên trên người nàng.
"Tỷ tỷ, sao mặt tỷ đỏ vậy?" Giọng nói của đệ đệ Lâm Nguyên lập tức kéo Chi Chi quay trở về với thực tại.
Chi Chi a một tiếng, sau đó hốt hoảng nhìn Lâm Nguyên: "Tỷ đỏ mặt sao? Có lẽ là do quá nóng đi, ha ha. Tỷ ngồi gần bếp lò quá."
Lâm Nguyên chợt tiến sát lại gần mặt Chi Chi.
Thật ra thì tướng mạo của tỷ đệ nàng rất giống nhau, chẳng qua Lâm Nguyên là nam hài tử, ngũ quan hơi đậm nét hơn một chút, lại thêm chút anh khí, nhưng hai tỷ đệ lại có cùng đôi mắt phượng giống nhau như đúc.
Chi Chi đã trưởng thành, cho nên đôi mắt phượng kia chỉ cần tuỳ ý liếc một cái, cũng giống như là câu hồn đoạt phách.
"Tỷ tỷ, gần đây tỷ có chút kỳ lạ."
Chi Chi chột dạ mà né tránh ánh mắt: "Đệ suy nghĩ nhiều rồi."
Lâm Nguyên cũng xoay mặt ra chỗ khác: "Gần đây tỷ rất hay ngẩn người, tỷ tỷ, có phải thân thể tỷ vẫn còn chưa khoẻ hẳn hay không?"
Chi Chi âm thầm thở phào một cái: "Không có, đệ đừng lo lắng, tỷ đã hoàn toàn khoẻ mạnh rồi."
Vất vả lắm Chi Chi mới đuổi được đệ đệ mình đi.
Cha nàng liền kêu bọn họ đi dùng bữa.
Trên bàn cơm, cha Chi Chi liên tục gắp thức ăn vào trong bát nàng, Chi Chi thực sự không tài nào có thể ăn hết, mới nói: "Cha, con đủ rồi."
Lúc này cha nàng mới phát hiện thấy bát của nàng đã được chất thành một gò núi nhỏ, lúng túng cười: "Thật sao? Đúng rồi, nha đầu, vừa rồi con ra ngoài làm gì vậy?"
Chi Chi cúi đầu xuống: "Con đến cửa hàng son phấn."
Cha nàng sửng sốt: "Cũng đúng, nha đầu trưởng thành rồi. Vậy con có chọn được gì không? Tiền trong người có còn đủ dùng? Có muốn may thêm hai bộ y phục hay không?"
Lâm Nguyên kêu lên: "Cha, con cũng muốn may y phục."
"Con tránh sang một bên, con vẫn còn nhiều y phục, nếu không thì mặc lại y phục hồi bé của tỷ tỷ con cũng được."
Lâm Nguyên tức chết: "Con là nam nhân, sao có thể mặc y phục của nữ nhân chứ."
"Con mà cũng được tính là nam nhân?" Cha nàng nhìn Lâm Nguyên ghét bỏ.
***
Chi Chi vẫn biết, dựa vào gia thế của nàng, muốn gả làm chính thê cho gia đình giàu có là gần như không thể.
Chi Chi lại nghĩ đến phận làm thiếp ở đời trước, nói giết là bị giết, không có cả quyền lên tiếng.
Có thể thấy phận làm thiếp này cũng không tốt chút nào, hơn nữa nàng thực sự không muốn dính sâu vào cái chuyện công chúa giả hoàng tử thật đó.
Chi Chi vất vả lắm mới tìm được một mục tiêu, chính là vị thi đỗ Thám Hoa vào năm Vĩnh An thứ ba mươi lăm, Hướng cử nhân.
Hướng cử nhân tên đầy đủ là Hướng Thanh Sư, trước khi thi đậu cử nhân thì hắn là một giám sinh. (*)
(*) Giám sinh: học sinh trong quốc học.
Lúc trước đệ đệ vẫn hay viết thư cho nàng, nói ca ca học cùng viện đệ ấy thi đậu Thám Hoa, lúc đó nàng mới biết.
Nàng không biết chữ, nên tất cả đều do Thải Linh đọc, nhưng Thải Linh cũng biết không nhiều chữ, cho nên bị mắc ở tên người đó.
"Hướng Thanh... Hướng Thanh... Chữ này nô tỳ cũng không nhận biết được."
Mặt Thải Linh ửng đỏ, đưa thư lại cho Chi Chi.
Chi Chi nhận lấy bức thư: "Không sao cả, người này thì ta biết, hắn tên là Hướng Thanh Sinh."
Sau đó, khi Chi Chi trải qua quãng thời gian làm A Phiêu kia, ngày ngày nằm trên nóc nhà, đã nghe thái giám nói: "Chúc mừng Hoàng Thượng, Thám Hoa Hướng Thanh Sư của năm nay rất xứng đáng."
Hướng Thanh Sư? Chi Chi có chút kinh ngạc, sau đó nàng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ mặc quan phục của Hướng Thanh Sư, lúc này mới tin tưởng hoá ra Hướng Thanh Sư đã thật sự thi đậu.
***
Nếu nói Chi Chi là cô nương xinh đẹp nhất trong bán kính mười dặm, thì Hướng Thanh Sư chính là nam nhân có tướng mạo đẹp nhất, học vấn cao nhất cũng trong bán kính mười dặm này.
Thế nhưng, Hướng Thanh Sư chỉ một lòng chuyên tâm đọc sách thánh hiền, hoàn toàn không nghĩ gì đến chuyện nữ nhi thường tình.
Thật ra thì đời trước Chi Chi đã từng lén ái mộ Hướng Thanh Sư, chẳng qua là một đạo thánh chỉ ban xuống, nàng không kịp ứng phó, liền cứ thế tiến vào phủ Công Chúa.
Nghĩ đến đời này, nếu như nàng có thể thành được với Hướng Thanh Sư, chính là không còn gì có thể tốt hơn.
Chờ khi Hướng Thanh Sư trở thành Thám Hoa Lang, thì nàng chính là Thám Hoa Lang phu nhân rồi.
Chi Chi cười trộm, vội vàng đi tìm kim chỉ, nàng quyết định may cho Hướng Thanh Sư một cái hà bao. (**)
(**) Hà bao: túi đựng tiền.
Chi Chi chưa từng đọc qua sách vở, bình thường đều là mẫu thân kể chuyện cho nàng nghe.
Mẫu thân nàng nói với nàng, đứng trước mặt người trong lòng, ngàn vạn lần không nên xấu hổ.
Mẫu thân nàng còn nói, trái tim của nam nhân rất dễ nắm bắt.
"Con xem, Hồ yêu trong truyện cổ tích không phải chỉ cần ngoắc ngoắc tay là nam nhân liền mắc câu sao? Ban đầu cha con cũng như vậy đấy."
Mặc dù năm nàng mười hai tuổi mẫu thân nàng đã lâm bệnh qua đời, nhưng nàng vẫn nhớ như in những lời bà nói.
Chi Chi quyết định thêu một cái hà bao uyên ương.
***
Nàng ra ngoài nhiều lần, đến cửa hàng hương liệu.
Nàng nghĩ người đọc sách hẳn là rất thích những loại hương liệu để dưỡng thần, cho nên nàng chạy khắp kinh thành, đi tìm loại hương liệu mà nàng cảm thấy có tác dụng dưỡng thần tốt nhất.
"Cha khoá cửa đây, nha đầu, Tiểu Nguyên, các con cũng nhớ đi nghỉ sớm một chút."
Bên ngoài truyền đến giọng nói của cha nàng.
Chi Chi chợt ngẩng đầu, bấy giờ mới phát hiện nàng quá chú tâm thêu hà bao, trời đã tối rồi.
Biểu tình trên mặt nàng lập tức thay đổi, bỏ hà bao lại, chạy đến bên mép giường.
Động tác của Chi Chi giống như đang muốn chạy trốn thật nhanh, nàng chui cả người vào trong chăn, đắp kín mít che hết cả đầu.
"Ngươi nói có người có thể nhìn thấy chúng ta, là thật hay giả?"
"Đương nhiên là thật, chính là tiểu cô nương ở phòng này."
"Thật sao? Đây là lần đầu tiên ta gặp người có thể nhìn thấy ta đó. Hì hì, lâu lắm rồi ta không tán gẫu với con người, chúng ta mau đi tìm tiểu cô nương kia thôi."
"Được, vậy chúng ta có cần gõ cửa hay không?"
"Ngươi có thể gõ cửa sao?"
Chi Chi nằm run rẩy ở trong chăn, giọng nói ngoài cửa càng ngày càng gần, thật giống như là đã đến sát bên giường của nàng.
"Tiểu cô nương đang ở trong chăn? Tại sao chăn lại rung?"
"Bởi vì nàng có thể nghe được cuộc nói chuyện của chúng ta."
"Hì hì, vậy ta có cần phải xướng cho nàng nghe khúc ca ta mới sáng tác không?"
Từ sau khi tỉnh lại, Chi Chi liền có thêm một tật xấu.
Nàng có thể nhìn thấy A Phiêu.
Lần đầu tiên nhìn thấy, đó là lúc nàng đi nhà xí vào ban đêm, nhưng lại thấy một lão bà bà ở nhà xí.
"Lão bà bà? Sao bà lại ở nhà cháu?"
Lão bà bà kia ngồi xổm ở cửa nhà xí, lưng còng xuống, dường như không nghe thấy tiếng của Chi Chi.
Chi Chi cảm thấy kỳ quái, không nhịn được tiến lên, đang chuẩn bị nói to hơn thì lão bà bà đó chợt quay đầu lại.
Một khuôn mặt không có ngũ quan.
Chi Chi thét "Á" một tiếng.
Cha nàng bị nàng đánh thức, vội vàng bò dậy: "Làm sao vậy? Làm sao vậy? Chi Chi?"
Chi Chi sợ quá trực tiếp khóc rống lên.
Lão bà bà đó vẫn đang quay mặt về phía nàng, rõ ràng là không hề có ngũ quan, nhưng Chi Chi cảm thấy dường như lão bà bà đang tỏ vẻ ghét bỏ nàng.
"Chẳng có gì lạ, chưa thấy A Phiêu bao giờ à."
Một giọng nữ già nua.
Chi Chi càng khóc lớn.
Cha nàng đã vọt ra, chạy đến trước mặt Chi Chi, sốt ruột gấp gáp: "Sao vậy? Sao vậy?"
Chi Chi giơ một ngón tay chỉ về phía lão bà bà: "Cha ơi, cha ơi, ở đó có một lão bà bà đúng không?"
Cha nàng nhìn theo hướng ngón tay nàng đang chỉ: "Đâu có ai."
"Ngươi bảo ai là lão bà bà? Ta mới chết có hai ngày thôi, dựa theo tuổi tác của A Phiêu thì ta vẫn còn nhỏ lắm."
Lão bà bà đứng lên, tiến lại phía Chi Chi.
Chi Chi oa một tiếng khóc càng thảm hại hơn, quay đầu chạy biến.
Từ sau đêm hôm đó, nàng đã biết là mình có thể nhìn thấy A Phiêu.
Vị thần tiên đó nói là muốn đưa cho nàng một thứ, chẳng lẽ chính là cái này?
Hết chương 3.
Lời của Bê Ba: Chi Chi có người cha thật là bá đạo:))))) klq hồi làm A Phiêu bả đã sợ A Phiêu đồng loại rồi huống chi bây giờ =)))))))
Danh sách chương