Cao Duệ cố ý dẫn dắt đòan người Lucas rời đi, ở rừng chạy thật nhanh, tâm tình vốn vì gặp chuyện phiền tóai mà bực bội nhưng gió núi cùng hơi đất đã làm thú tính tiềm ẩn trong người hắn thức tỉnh, hắn càng chạy càng hưng phấn, một cảm giác tự tại, vô câu vô thúc tràn ngập tòan thân.

Đã bao lâu rồi không giãn tứ chi ra như vậy? Cả ngày đóng bộ quần áo chỉnh tề, hắn đã sớ, quên mình là ai…

Trời sanh tính kiêu căng, dã tính khó thuần, nhiều năm trước kia, hắn cũng từng chạy trong vùng rừng núi hoang dã như vậy.

Vì nguyên nhân gì mà tồn tại trong lớp thú, hắn đã sớm quên nhưng hắn biết hắn không cam nguyện vận mệnh là một con thú bốn chân. Cho dù sau này có bị tiên nhân khống chế thì cũng chỉ là thể xác chứ không phải tâm của hắn.

Lựa chọn thóat đi không phải vì ai khác mà chỉ vì chính mình.

Vì không cam lòng bị nuôi dưỡng, không muốn được thần phật độ hóa…

Vứt bỏ ý nguyện trung thành cùng thiên tính bảo hộ ngu xuẩn, không còn xiềng xích nào có thể trói buộc được một thân dũng mãnh của hắn.

Hắn là…… Khuyển!

Là một con khuyển luôn cố gắng thóat khỏi gông xiềng.

Nhưng trớ trêu là trong lúc cùng nhân lọai tranh đấu hơn thua, hắn lại không biết mà bất giác dùng tướng mạo của nhân lọai trói buộc chính mình.

Đại khái có thể gọi là nhân tính xấu xí đi. Một khi đã chìm trong sự đam mê tiền tài cùng quyền thế sẽ không nhìn thấy được bộ dáng nguyên thủy của mình.

Nhắm mắt lại, hưởng thụ gió đêm luồn qua mái tóc đầy sảng khóai, hồi phục khóai cảm kích cuồng trong mạch máu, hắn nhịn không được ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, muốn hướng tòan thế giới mà cười nhạo…

Nhưng do chạy quá nhanh nên lồng ngực hắn dồn dập đèp ép, trái tim co rút quá mức mãnh liệt làm hắn thở hổn hển như trâu, mồ hôi đổ như mưa.

Thật là vô dụng, hắn dừng lại, tự giễu cợt mình.

Rõ ràng mỗi ngày đều vận động thân thể, lại giống như là không có làm gì, chỉ mới chạy không bao lâu đã thở như vậy, thật sự là mất mặ, xem ra được xưng vạn vật chi linh nhân lọai bất quá cũng như vậy.

Dừng lại nghỉ lấy hơi, cố gắng điều chỉnh hô hấp. hắn ngẩng đầu tìn kiếm bóng dáng của bọn người Lucas, rất nhanh liền phát hiện có ba bóng người đang lặng lẽ tiến tới gần.

Mùi này…không phải là Lucas mà là ba tên đồng bọn.

“Nói nhỏ thôi, hắn đang ở phía trước, Lucas nói nhất định phải giết hắn thì mới ăn nói được với đối phương…”, một tên cố ý hạ giọng nói.

“Hừ, hắn nghĩ là hắn có thể thóat được sao, thật buồn cười khu rừng núi này chúng ta đã dạo chơi từ nhỏ, Lucas còn nói sẽ thả chó sói truy đuổi, hắn cùng nữ nhân kia chết chắc rồi”, tên khác lại nói.

“Nhanh giết chết hắn rồi đi lĩnh thưởng đi”, tên thứ ba không kiên nhẫn hối thúc.

Cao Duệ lạnh lùng cười, nghe âm thanh đóan vị trí là sở trường của hắn, ba tên kia muốn đánh lén hắn, thật sự là rất ngu xuẩn.

Nhanh chóng núp sau một gốc cây cổ thụ, hắn nhìn ba tên kia vì thấy hắn đột nhiên biến mất mà kinh ngạc, nhếch miệng cười.

Bọn họ rất nhanh sẽ biết, ai mới là con mồi.

Gió đột nhiên yên lặng, mặt đất giống như bị một khối hắn ám nuốt chửng, bốn phía tràn ngập sát khí sắc bén…

Ba tên bắt cóc nhìn quanh, đột nhiên một bóng đen nhào ra như tia chớp, bọn chúng chỉ cảm thấy có gió tạt qua mặt, còn chưa thấy rõ là người hay vật thì đã thấy một cái miệng đầy răng nanh cắn vào gáy bọn chúng.

“A”

Ba tiếng kêu thảm thiết vẫn còn quanh quẩn trong khu rừng, kinh động mấy con chim, làm cho chúng cuống cuồng bay đi, âm thanh vỗ cánh cùng mùi máu làm tăng thêm cảm giác âm mị.

Vệ Tướng Như cũng nghe những tiếng kêu gào thê lương kia vọng tới, nàng bất an, lo cho an nguy của Cao Duện, nhưng nàng không nghĩ khi nàng ló đầu ra tìm kiếm thì đã làm lộ hành tung của mình.

“Tạp”, nàng nghe có tiếng âm thanh lên đạn ở phía sau lưng mình.

Sợ run một chút, nàng biết chính mình chỉ sợ là trốn không thoát.

” uy, nữ nhân, nếu không nghĩ bị bắn thành tổ ong, liền ngoan ngoãn xoay người” Lucas ngoan cười.

Nàng chậm rãi xoay người, nhìn Lucas, lặng im không nói.

Chỉ có hắn một người, những người khác đâu? Chẳng lẽ đều đuổi theo Cao Duệ?

“Nam nhân của ngươi thế nhưng lại bỏ ngươi chạy thóat một mình, thật nhẫn tâm”, Lucas biết nàng hiểu tiếng Bồ nên cố ý mỉa mai.

“Ngươi nói đúng, hắn đôi khi cũng khá nhẫn tâm…” nàng tán thành cách nói của hắn.

Hắn có điểm kinh ngạc, tại thời điểm này mà còn bình tĩnh được như vậy thì thật là hiếm thấy.

“ngươi là Nhật Bản người sao? tiếng Bồ nói rất chuẩn”, rất nhiều người Brazil di dân đến Nhật nên hắn nghĩ nàng là hậu duệ.

” không, ta đến từ Đài Loan.”

‘Đài Loan, rất xa xôi, đáng tiếc ngươi không có cơ hội quay trở về…”, hắn mỉa mai

“Có lẽ”, nàng cũng biết cơ hội mình bình an rời Brazil rất xa vời, chính xác hơn là còn sống rời khỏi khu rừng này cơ bản là không có khả năng.

“Ngươi bình tĩnh như vậy là nghĩ nam nhân kia có thể quay lại cứu ngươi sao?”, sự bình tĩnh của nàng chọc giận hắn.

“Ta hi vọng như vậy, nhưng ta không biết hắn có thể đánh thắng đồng bọn của ngươi hay không…”, nàng nói, ánh mắt lại nhìn về phía xa xa.

Cao Duệ hắn có khỏe không? Vừa rồi âm thanh thảm thiết kia vang lên như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

“Nói cho ngươi biết, hắn nhất định là chết rồi. Chó sói của ta đã trải qua huấn luyện, muốn tìm người trong khu rừng này thì dễ như trở bàn tay, ngươi tốt nhất cầu mong cho hắn đừng bị chó của ta cắn”, hắn cười lạnh.

Lúc này, có tiếng động vật thở dốc vang lên, lại thấy bốn tên đồng bọn của lucas cùng với hai con chó sói vội vàng chạy tới.

“Lucas, không tìm được hắn…..” một gã thủ hạ báo cáo nói.

“Đồ vô dụng, khu rừng núi này chúng ta thuộc như lòng bàn tay, cư nhiên lại không tìm được hắn? Còn ba tên nữa đâu?”, Lucas tức giận.

” không biết, vừa rồi bọn họ đi về hướng đông để tìm, nhưng vẫn không có trở về”

“Vậy những tiếng kêu thảm thiết vừa rồi là thế nào?”, Lucas cảm thấy khó hiểu.

” không rõ ràng lắm….”

“Ngu ngốc, chỉ một người mà cũng không bắt được”, Lucas tức giận chửi ầm lên, thấy vẻ mặt Vệ Tướng Như vẫn bình tĩnh, lửa giận càng cháy mạnh.

“ngươi đừng cao hứng quá sớm, ta tin rằng hắn cũng không thèm để ý đến sự sống chết của ngươi”, hắn nhìn nàng cười nham hiểm, chậm rãi lui lại phía sau, kéo dây thừng trong tay thủ hạ, đem hai con chó sói thả ra.

Vệ Tướng Như ngẩn ra, thầm than. Bị chó sói cắn chết, chết kiểu này cũng thật đáng sợ a.

“Lên”

Lucas ra lệnh một tiếng, hai con chó sói kia như là được cổ động, mở rộng cái miệng đầy răng nhọn nhanh chóng chạy về phía Vệ Tướng Như.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng xan, không thể nào trốn, chỉ có thể đứng im một chỗ.

Đột nhiên có một bóng đen to lớn từ trong rừng cây phóng ra, che chở trước người nàng.

Ở đây mỗi người đều ngây dại.

Đó là…… Một cự khuyển to lớn, tao nhã như quý tộc lại phát ra khí thế bức người.

So với giống khuyển bình thường đã to còn muốn to lớn hơn, da lông màu đen tuyền, tứ chi rắn chắc hữu lực, khung xương ngang nhiên kiêu căng, tràn ngập một lực lượng to lớn không thể phạm tới.

Nó nhìn hai con chó sói đang muốn tấn công Vệ Tướng Như, há miệng phát ra tiếng cảnh cáo trầm thấp, giống như kêu hai con chó sói kia đừng hành động thiếu suy nghĩ.

” a? Dubin” Vệ Tướng Như trợn to hai mắt.

Thật sự là không thể tin được, cự khuyển trước mắt cùng Dubin mà nàng biết rất giống nhau, hơn nữa, lúc nàng nhìn thấy ánh mắt Cao Duệ lần đầu tiên cũng giống nhau như đúc, giống nhau dũng mãnh, kiêu ngạo, tuấn khốc, khí phách..

Quả thật là giống như từ trong tưởng tượng của nàng đi ra, từ hư ảo hóa thành chân thậ…

“Shit, con chó này từ nơi nào tới?”, nhóm thủ hạ của Lucas kinh hô.

“Quan tâm nó từ đâu đến, đi, bắt nó làm thịt”, Lucas tuy rằng kin hãi nhưng vẫn chỉ thị chó sói của hắn tiến công.

Nhưng hai con chó sói tựa như đối với nó phi thường kiêng kị, chậm chạp không dám đi tới.

“Đi lên, tấn công, hai con chó ngu ngốc này”, Lucas rống to.

Chó sói không dám cãi lời chủ nhân nên cố gắng tiến lên, chỉ thấy cự khuyển so với chúng còn nhanh hơn, đằng đằng sát khí nhảy dựng lên, song chưởng lần lượt chém ra, quét về phía sườn của hai con chón sói,chỉ nghe hai tiếng gào thảm thiết vang lên. Hai con chó sói ngã nhào ra đất, trên người máu chảy đầm đìa, đau đến kêu không ra tiếng, bất chấp mệnh lện của chủ nhân, quẫy đuôi bỏ chạy.

“Đáng giận, mau giết chết con súc sinh này”, Lucas nổ giận hạ lệnh đồng bọn nổ súng vào cự khuyển.

” không cần ” Vệ Tướng Như hoảng sợ hô to, rất sợ cự khuyển sẽ bị thương.

Viên đạn tập trung bắn về phía cự khuyển nhưng động tác của nó nhanh như quỷ ảnh, một giây trước còn ở bên phải, giây tiếp theo đã vọt sang trái, năm sáu tay súng nhất tề bắn về phía nó nhưng không làm nó bị thương mảy may.

Mọi người có lẽ đều bị khí thế của nó làm cho kinh sợ, một quái vật lớn như vậy lại ở gần trong gang tấc, ai nhìn thấy cũng đều bủn rủn tay chân, bởi vậy bắn không trúng, lòng đầy lo lắng, tay cầm súng bắn tiếp mấy phát nhưng đều vì run run mà trật hết, vừa vặn còn tạo cơ hội cho cự khuyển phản kích, nó nhe răng nhào tới đã thấy một người bị hạ gục, cần cổ dính đầy máu.

” oa -”」 người nọ đau đến không ngừng thét chói tai.

Cảnh tượng này làm những người khác sợ đến mức thối lui, Lucas thấy thế trong lòng cũng hòang hốt, hắn chưa từng gặp dã thú nào hung mãnh, nhanh nhẹn như vậy.

Cự khuyển đánh ngã mộ tên liền lập tức tấn công tên kế tiếp, người nọ sợ tới mức há miệng tính kêu cứu nhưng thanh âm lập tức bị đứt ngang. Lucas sợ hãi muốn chết, không biết từ nơi nào chạy ra một cự khuyển hung ác như vậy, hơn nữa chỉ nhắm vào bọn chúng, giống như là bảo hộ cho nữ nhân kia…

Lucas sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Vệ Tướng Như đang núp sau lưng cự khuyển, linh cơ vừa động, giơ súng lên nhắm ngay nàng lại hướng cự khuyển hô to một tiếng

“Ta giết nàng trước”, nói xong hắn bóp cò.

Cùng lúc với tiếng súng vang lên, cự khuyển liền hất ngã Vệ Tướng Như, thay nàng đỡ lấy viên đạn.

Biến hóa này làm Vệ Tướng Nhu ngây người, đứng yên bất động, không hiểu vì sao cự khuyển lại muốn cứu nàng, vì sao lại cam nguyện vì nàng mà đỡ phát súng đó.

Cự khuyển bị thương rơi xuống đất, lại vẫn vững vàng đứng thẳng, đùi bên phải trúng đạn đang chảy máu nhưng nó không hề để ý, không hề tỏ ra yếu thế, còn có ngạo khí cương nghị, quả thực tựa nhu…tựa như…

Tựa như tính tình cứng rắn của một người…Nàng giật mình, bởi vì tưởng tượng của mình mà trong đầu hiện lên hình bóng của Cao Duệ.

Cự khuyển bị thương, càng thêm hung hãn, nó tiến về phía Lucas, đôi mắt màu hổ phách lộ ra sát khí.

Lucas thấy nó trúng đạn lại như không bị gì, hỏang sợ lảo đảo lui về phía sau, lại chỉa súng bắn lung tung.

Liên tiếp một lọat tiếng súng chói tai vang lên, hắn thầm nghĩ chắc súc sinh kia đã chết rồi. Hắn ngừng bắn, nhìn lại thì thấy cự khuyển vốn ở trước mặt đã biến đâu mất tiêu, hắn kinh hãi nhìn chung quanh, chỉ nghe một tên đồng bọn hét lên ” Lucas”

Một lực lượng mạnh mẽ, sắc bén ập tới, hắn ngẩng đầu lên đã thấy hai hàng răng nanh sắc lạnh, tiếp theo là cổ cảm thấy đau nhức vô cùng, sau đó, hết thảy hóa thành đen tối, không còn cảm giác.

Những tên khác thấy gương mặt Lucas máu me đầm đìa cũng sớm hồn phi phách tán, làm sao còn dám ở lại, lập tức bỏ chạy khỏi rừng.

Bốn phía trở nên yên tĩnh, trong không khí lan tràn mùi máu.

Đối mặt với tình cảnh kinh tâm động phách này, những người khác đã sớm sợ tới mức bỏ chạy nhưng Vệ Tướng Như cảm thấy kỳ lạ là đối mặt với cự khuyển nàng không có kinh sợ nhiều lắm, mà chỉ lo cho vết thương của nó.

” ngươi…… Có khỏe không?” nàng nhịn không được ra tiếng hỏi.

Cự khuyển quay đầu nhìn nàng, trong mắt hiện lên một tia uất giận, ánh mắt mang sự ai óan, như là trách nàng hại hắn bị thương.

” thực xin lỗi…” nàng không biết vì sao mình lại phải giải thích với nó.

Nó lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, quay đầu muốn bỏ đi nhưng chỉ vừa bước được một bước, thân hình đã vô lực mà ngã xuống.

” a….” nàng ngẩn ra, vội vàng đi về phía nó, nhưng nàng vừa mới tới gần, nó liền giãy dụa ngẩng đầu, nhe răng hăm dọa.

Nàng đứng yên, chỉ hơi cúi người xuống, lấy âm thanh nhu hòa trấn an nó ” ngoan, ta sẽ không làm tổn thương ngươi…”

” hừ….” nó yên lặng nhìn nàng, âm thanh đã giảm bớt nhưng trong đôi mắt màu hổ phách vẫn tràn ngập sự phòng bị.

“ngươi bị thương, phải lập tức trị liệu mới được.” nàng nhẹ giọng nói, lặng lẽ đi đến bên nó.

Nó không để ý đến nàng, đem hết khí lực muốn đứng lên, nhưng vết thương trên chân quá nặng, nhất thời không chống đỡ nổi thân thể to lớn, nó qươ quơi rồi lại ngã xuống lần nữa.

” cẩn thận!”  nàng lập tức ôm lấy nó.

” rống….” nó rống lên kháng cự, giống nhu xem sự đụng chạm của nàng là mạo phạm.

“Ngoan, im lặng đi, thương thế của ngươi rất nặng, còn cử động sẽ chảy máu càng nhiều, ta chỉ là muốn nhìn xem vết thương của ngươi mà thôi’, nàng ôn nhu nói, cũng thuần thục vuốt ve gáy của nó, biết làm như vậy thì nó sẽ bình tĩnh hơn.

Tuy rằng cự khuyển vẫn ương ngạnh chống cự, nhưng với sự vuốt ve ôn nhu của nàng, thân thể đã không còn cứng ngắc buộc chặt, khí thế cũng giảm đi không ít…

Tuy rằng…có vẻ như không quá cam tâm, nhưng tạm thời nó đã tiếp nhận nàng, đem mặt dựa vào lòng nàng.

“Đúng, thả lỏng một chút, trước nghỉ ngơi một chút”, nàng không ngừng vuốt ve cổ nó, trong lòng vì thấy nó chấp nhận nàng mà vui sướng không thôi.

Bộ lông ngắn đen bóng, vân da rắn chắc rõ ràng, tay nàng di chuyển từ gáy xuống lưng, đầu ngón tay tinh tường cảm nhận sự cường hãn khổng lồ của nó.

Bàn tay nàng dời về phía miệng vết thương của nó, dính phải một chất lỏng ướt nóng, nàng cả kinh, cúi đầu nhìn thấy máu đang không ngừng từ vết đạn bắn trúng mà tràn ra.

“Trời ơi, ngươi không ngừng chảy máu, ta phải nghĩ cách cứu ngươi…”, nàng kinh hô, lo lắng nhìn miệng vết thương của nó, cũng suy nghĩ có cách nào để tìm người giúp đỡ.

Nàng còn chưa dứt lời, cự khuyển đã vểnh tai, thân hình vốn đã được thả lỏng lại cứng nhắc, sau đó tránh khỏi tay nàyg, không để ý đến đau đớn, nhanh chóng cà thọt chạy vào trong khu rừng.

“Này, quay lại đi, ngươi muốn đi đâu?”, nàng kinh hãi, đang muống đứng dậy chạy theo thì thấy có một đám người đang đi tới chỗ nàng.

Mặt nàng biến sắc, lo lắng người tới lại là đồng bọn của Lucas cho nên vội vàng chạy cự khuyển, tính tìm được nó trước rồi tính sau.

Nhưng trong rừng tối đen, muốn tìm hắc khuyển lại càng không dễ dàng gì, nàng lo lắng, vừa tìm phương hướng vừa chạy, không biết đi được bao xa đột nhiên vấp phải một cái gì đó dưới chân, nàng kinh hô một tiếng, cả người ngã xuống, vừa vặn lại ngã lên vật thể kia.

” này…… Này rốt cuộc là….” nàng đau đến thở không nổi, định thần nhìn lại vật thể dưới thân không khỏi hỏang sợ.

Là Cao Duệ!

Hắn nửa thân trần quỳ rạp trên đất, vai phải dính đầy máu, đã bị ngất đi.

“Cao tiên sinh! Cao tiên sinh! Ngươi tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại….” nàng hoảng sợ vỗ nhẹ khuôn mặt tái nhợt, lớn tiếng kêu to.

Cao Duệ không nhúc nhích, không hề đáp lại, nàng lập tức kiểm tra hô hấp của hắn, ghé vào ngực hắn chăm chú lắng nghe, tuy rằng nhịp tim với hơi thở rất mong manh những vẫn đủ chứng minh là hắn còn sống. Tuy nhiên vết thương này nếu không sớm cứu chữa thì chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.

Nàng suy nghĩ nên cứu hắn thế nào, vài ánh đèn pha chiếu thẳng vào mặt nàng, tiếp theo xuất hiện năm người mặc trang phục màu đen được trang bị vũ khí đầy đủ, vây quanh nàng và Cao Duệ.

Nàng vừa sợ lại lo lắng, còn chưa biết nên làm gì thì chợt một người đã dùng tiếng Anh để hỏi nàng ” là Cao Duệ tiên sinh và Vệ tiểu thư sao?”

Nàng giật mình, không có trả lời, người nọ liền bước đến gần, đem đèn pha tắt đi, lại tiếp tục nói:”đừng sợ, chúng ta là vệ sĩ Hòa Cầu được Cao tiên sinh thuê, vừa rồi nhận được tín hiệu cầu cứu của hắn mới lập tức tới đây

“Vệ sĩ Hòan Cầu?”, nàng ngạc nhiên hỏi.

” đúng vậy, chúng ta cùng Cao tiên sinh hợp tác nhiều năm, hắn thường xuyên đi công tác khắp nơi trên thế giới, nhiệm vụ của chúng ta là khi hắn có tín hiệu cầu cứu liền phải lập tức hỗ trợ”, người nọ giải thích.

Nàng lúc này mới thở phào, thì ra đây là nhóm người đến cứu Cao Duệ, đồng thời cũng âm thầm bội phục hắn tâm tư kín đáo, phòng ngừa chu đáo.

” Cao tiên sinh không có việc gì chứ?” người nọ ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của Cao Duệ, cũng nhanh chóng lấy băng gạc giúp hắn cầm máu.

“Vai phải của hắn giống như bị thương…”, nàng giải thích, chợt nghĩ miệng vết thương cùng bộ vị cũng giống như…

‘Hắn đã bị hôn mê, lập tức đưa hắn đến bịnh viện mới được, mời ngươi đi theo chúng ta, phi cơ trực thăng của chúng ta ở ngay ngòai rừng”, người nọ khiêng Cao Duệ lên.

” chờ một chút, còn có….” nàng vốn muốn nói cho bọn họ biết còn có một cự khhuyển bị thương nhưng lại cảm thấy có điểm là lạ.

“còn có những người khác sao? Nhưng chi nhánh công ty chúng ta tại Brazil nhận được vệ tinh định vị, xác nhận lần này Cao tiên sinh đến Brazil chỉ có ngươi cùng hắn”, người nọ nói.

Nàng sửng sốt một chút, mới lắc đầu, “không, không có….”

Không có người khác, chỉ có một cự khuyển, một cự khuyển thần kỳ…

” không có là tốt rồi, chúng ta đi nhanh đi!” người nọ gật gật đầu, bước đi ra rừng cây.

Nàng đi theo sau bọn họ nhưng lại liên tục quay đầu nhìn lại, trong lòng có cảm giác rất kỳ lạ, giống như nói cho nàng biết nàng sẽ gặp lại cự khuyển kia.

Rất nhanh, sẽ gặp lại……
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện