Ngay chính giữa quần sơn bao bọc, một hồ nước nằm dưới thung lũng. Trên hồ bốn người giao thủ, tay áo bay bay, kiếm khí ngang dọc, giữa lúc kiếm quang lấp lóe, nước bắn lên cao. Một người trong đó lấy một địch ba, nhưng rất thành thạo, không rơi xuống hạ phong.

Đội đào mỏ hơn hai mươi người đứng trên sườn núi, hồ xanh trời trong tầm mắt rộng rãi, từ trên cao quan sát chiến cuộc, phát ra từng tiếng thán phục:

“Thật đúng là cao thủ! Chuyến này không uổng.”

“Trong sách nói “Phiên nhược kinh hồng uyển như du long”, thì ra không phải viết bừa.”

Mạnh Tuyết Lý buồn bực nói: “Đánh rất dễ nhìn. Ta đánh sao không được như vậy nhỉ?”

Y rất tự mình biết mình, hình ảnh khi mình ra tay, kẻ địch hoặc đồng đội chỉ cảm thấy hung tàn, cuồng bạo, kinh khủng, xa xa không dính dáng gì đến những từ như “ưu mỹ động lòng người” “cảnh đẹp ý vui”,…

“Chiến đấu không phải vì đẹp mắt, các phái có lối đánh khác nhau, chẳng phân cao thấp. Huống hồ, ta cảm thấy ngươi rất giỏi.” Tễ Tiêu cũng vui vẻ giải thích nghi hoặc cho tiểu đạo lữ: “Bọn họ là lối đánh trên lôi đài.”

Trên lôi đài một chọi một, dưới đài có hàng trăm hàng nghìn cặp mắt chăm chú quan sát hai người. Quỹ tích của kiếm quang cần không câu nệ trôi chảy, chiêu thức thân pháp muốn linh động phiêu dật, mới coi như phù hợp thẩm mỹ của người tu hành.

Trước khi đệ tử đại môn phái xuống núi du lịch, được tôi luyện hết trận này đến trận khác trên lôi đài, hình thành cách thức chiến đấu kèm theo dấu ấn môn phái của mỗi người, hoàn toàn khác với tán tu. Tóm lại bất luận thắng thua, đều không thể mất mặt, sử dụng chiêu số hèn hạ nào đó. Nếu là đồng môn so tài, còn chú trọng điểm đến thì ngừng, thu phóng tự nhiên, mới nhận được nhiều ủng hộ khen ngợi.

Tỷ như Ngu Khởi Sơ, nhập đạo tu hành chưa lâu, đã bị sư huynh hố, ở Diễn Kiếm Bình của Hàn Sơn đánh hơn hai mươi trận lôi đài, sau này sẽ còn phải đánh nhiều hơn.

Mạnh Tuyết Lý nghe đệ tử khen mình, tâm tình rất tốt.

Giữa làn nước, Mạnh Tuyết Lý thấy rõ trang phục của một người trong số đó: “Thật đúng là đệ tử Hàn Sơn, nhưng ta không biết hắn.”

Y còn chưa dứt lời, liền nghe thấy trên hồ có người hô: “Thôi Cảnh, chúng ta đừng đánh nữa. Có người tới, bọn họ rất đông, chờ chúng ta lưỡng bại câu thương, một lưới túm gọn!” Trên sườn núi đồng thời xuất hiện hơn hai mươi người, nhìn qua thanh thế thật lớn. Bốn người trong chiến đấu không rảnh phân biệt, đều cho là kẻ địch.

Mạnh Tuyết Lý suy nghĩ một chút: “Tên hơi quen tai.”

Lại nghe người khác hô: “Thôi Cảnh, ta đếm đến ba, chúng ta đồng thời dừng tay, sao hả…Ngươi làm cái gì vậy, không hiểu tiếng người à!”

Kiếm khách trẻ tuổi được gọi là Thôi Cảnh thờ ơ, kiếm thế càng thêm nhanh chóng. Nơi ánh kiếm lướt qua, như lửa cháy rừng rực, nước hồ nháy mắt bốc hơi, hóa thành sương trắng. Hắn điểm nước vút bay, khuôn mặt ẩn trong sương khói, không thấy rõ thần sắc.

Đội đào mỏ lại tiếp tục thán phục, chợt có người hỏi: “Xích Hỏa Kiếm? Hắn là Thôi Cảnh – đệ tử của Chưởng môn Hàn Sơn?”

Mạnh Tuyết Lý bừng tỉnh đại ngộ, hét lên với người dưới chân núi: “Này, ba người các ngươi, lấy nhiều đánh ít có bản lĩnh gì.”

Tễ Tiêu: “Không sao đâu, hắn ứng phó được.” Đối phương sinh lòng rút lui, kiếm sẽ giảm đi sự sắc sảo. Ở trong mắt Tễ Tiêu, trận chiến này đã phân thắng bại.

Nhưng Mạnh Tuyết Lý lời vừa ra khỏi miệng, Quang Âm Bách Đại đã lóe ánh sáng bạc, thân hình lao về phía chân núi, như một con chim xanh giương cánh, nháy mắt đã tới ven hồ.

Tễ Tiêu bất đắc dĩ cười cười, đội đào mỏ thấy vậy, lớn tiếng hô hào khen ngợi.

Vương Hiểu Hoa và Lý Thuận Kỳ còn vỗ nhịp, kêu lên một đoạn cổ vũ gieo vần ngẫu hứng:

“Mạnh huynh thần dũng vô địch, đệ nhất thiên hạ! Mạnh huynh xông lên trước, nhất cổ tác khí”.

(NHẤT CỔ TÁC KHÍ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)

“Mọi người cùng hô khẩu hiệu, Mạnh huynh như hổ thêm cánh!”

Bốn người trong hồ chưa từng thấy trận thế như vậy, hiển nhiên giật mình, tiết tấu chiến đấu nhất thời rối loạn. Kiếm khí hỗn độn, thân pháp lộn xộn, mỹ cảm cảnh đẹp ý vui không còn tồn tại.

Mạnh Tuyết Lý nghe vào tai, chợt thấy hết sức khó xử, đặc biệt mất mặt.

Y chém xuống một kiếm, kình khí của Quang Âm Bách Đại rơi vào trong hồ, tạo thành tiếng nổ lớn liên tiếp.

Trong tiếng nước bắn lên ầm ầm, trên hồ mọi người hô: “Y đến để giúp Thôi Cảnh! Chúng ta…”

Không đợi hắn nói xong, chợt thấy trước ngực đau xót, thân hình bay lên thật cao, rồi nhanh chóng rơi xuống đất. Mạnh Tuyết Lý mỗi kiếm hất văng một người, bụi rậm ven hồ bị đập ra ba miệng hố to.

Đội đào mỏ thầm nghĩ, quả nhiên lối đánh khác nhau, vẫn là Mạnh huynh đơn giản hiệu quả cao, tốc chiến tốc thắng.

Nhưng chiến đấu vẫn chưa kết thúc, Mạnh Tuyết Lý sắp công thành lui thân, chợt nghe thấy tiếng gió ào ào sau lưng, theo bản năng xoay người lại, vắt ngang kiếm đón đỡ, tiếng lưỡi kiếm giao kích vang lên, y rốt cuộc thấy rõ khuôn mặt của Thôi Cảnh sau hơi nước.

Người này ngũ quan cứng rắn, thần sắc lạnh lẽo.

Mạnh Tuyết Lý giải thích: “Ta không tới cướp đồ của ngươi. Chúng ta còn phải lên đường.”

Thôi Cảnh như không nghe thấy được. Trên sườn núi, Tễ Tiêu chắp tay sau lưng, hơi cau mày.

Mạnh Tuyết Lý nghiêng người né tránh, lại nhường đối phương một chiêu: “Ngươi không phải đối thủ của ta. Ngươi dây dưa nữa, ta sẽ không khách khí.” Y không quen Thôi Cảnh, hôm nay ra tay, chỉ vì lúc ở Hàn Sơn, Chưởng môn chân nhân đối với y thân thiết hòa ái, chăm sóc có hơn, y muốn có qua có lại, chăm sóc một chút đệ tử của Chưởng môn.

Nhưng nếu đối phương chẳng cảm kích, y cũng không cần tiến lên nữa, lúc này từ biệt, không can thiệp chuyện của nhau là được.

Nhưng trong mắt Thôi Cảnh bừng lên ánh sáng nóng bỏng, mũi kiếm rực rỡ đại thịnh, như ngọn lửa bùng cháy: “Tới đây.”

Đội đào mỏ không hiểu ra sao, có người lấy can đảm hỏi Tễ Tiêu: “Tiếu huynh, Mạnh huynh giúp Thôi Cảnh kia, sao hai người lại đánh nhau?”

Tễ Tiêu: “Kiếm pháp Thôi Cảnh luyện, gặp mạnh thì mạnh, đại khai đại hợp. Ban nãy hắn đối chiến với ba người kia, chưa tung hết sức.”

Có chút võ tu hiếu chiến, tri kỷ khó gặp, đối khủ càng khó gặp hơn, Tễ Tiêu biết cảm giác này, hiện tại có phần không vui. Trước đây hắn nói, Mạnh Tuyết Lý có cơ hội lựa chọn lần nữa. Nhưng nếu tiểu đạo lữ thật sự chọn người khác, mình có thể chấp nhận được sao? Thì ra sau khi yêu chính là muốn chiếm làm của riêng, Tễ Tiêu nghĩ vậy.

Mọi người nghe thế kinh hãi, có người hỏi: “Hắn và Mạnh huynh, ai lợi hại hơn? Chúng ta có cần giúp không?”

Tễ Tiêu nói một câu tất cả mọi người nghe không hiểu: “Người trẻ tuổi gặp chút thất bại, không phải chuyện xấu.” Huống hồ tiểu đạo lữ ra tay có chừng mực.

Lát sau, kiếm của Mạnh Tuyết Lý đã đè lên gáy của đối thủ.

Thôi Cảnh kinh ngạc đứng, giống như không thể tin được mình đã thua, lại dường như không hiểu mình thua ở đâu.

Thôi Cảnh hỏi: “Ngươi là ai?”

Người này đội đấu bồng đen, mặc dù dùng kiếm, chiêu thức lại không giống kiếm tu, căn bản không nhìn ra môn phái. Sau lưng y đồng đội hơn hai mươi người, còn kêu khẩu hiệu kỳ quái.

Trong lứa tu hành giới trẻ tuổi, lúc nào xuất hiện nhân vật như thế? Trước khi đi sư phụ nói, núi cao còn có núi cao hơn người giỏi có người giỏi hơn, chớ nên tự đại đắc ý, chính là ý này sao? Mạnh Tuyết Lý: “Người có lòng tốt, người qua đường, giang hồ biến số, lấy đức thu phục người.”

Y vác kiếm đi, không quan tâm đến vẻ mặt kinh ngạc của Thôi Cảnh. Sau lưng y nước hồ gợn sóng bốn phía, thật lâu không ngừng.

Đội đào mỏ hoan hô vây quanh y, càng lúc càng đi xa.

Tễ Tiêu truyền âm với Mạnh Tuyết Lý: “Ngươi cảm thấy lối đánh của hắn đẹp mắt?”

Mạnh Tuyết Lý gật đầu: “Xích hỏa thiêu đốt, ngọn lửa cháy mạnh cuồn cuộn, rất thú vị.” Tiếc rằng hào nhoáng không thật, tôi luyện thêm vài năm nữa, sẽ đạt thành thành tựu lớn. Nếu như Tễ Tiêu trên trời có linh, thấy được hậu bối đệ tử Hàn Sơn như vậy, không biết có thể thất vọng hay chăng, hay là đã thỏa mãn.

Tễ Tiêu: “Có chuyện đệ tử phải ra sức, từ nay về sau nếu cần thiết đánh nhau, để ta lên trước đi.” Ta đánh còn đẹp mắt hơn hắn, lần sau diễn cho ngươi nhìn.

Mạnh Tuyết Lý cảm thấy đệ tử quả thật cần rèn luyện: “Có thể, có ta ở bên cạnh quan sát, bảo vệ ngươi an toàn. Sư phụ đối với ngươi tốt không? Ta chỉ đánh sư đệ Tiểu Ngu của ngươi, chưa từng đánh ngươi.”

Tễ Tiêu biết lắng nghe gật đầu: “Ngươi tốt với ta, ta cũng thích ngươi.”

Mạnh Tuyết Lý trợn mắt nhìn hắn: “Ngươi sao lại…”

“Nhất thời lỡ lời, xin lỗi.” Tễ Tiêu lập tức nói, “Ta đã nói xin lỗi, ngươi coi như chưa từng nghe thấy.”

Mạnh Tuyết Lý gò má ửng đỏ, gáy tê dại, luôn cảm thấy là lạ chỗ nào, nhưng không nói ra được.

Sau cơn mưa bầu trời trong xanh, ánh nắng tươi sáng, xuyên qua tán lá rậm rạp chiếu xuống. Trong lúc vô tình, đội đào mỏ đã đến mục đích. Truyền tống trận gần nhất ở trong một thâm cốc, là một đài đá hình tròn rất to, có khắc phù văn trận pháp phức tạp, tỏa ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt.

Trước khi chia tay đội đào mỏ vẫn như cũ không nỡ, tâm tình phức tạp, theo thứ tự hành lễ cảm ơn với hai người.

Vương Hiểu Hoa:”Bọn ta chuyến này một đường bình an, dựa cả vào Mạnh huynh, Tiếu huynh hai vị trượng nghĩa ra tay.”

Lý Thuận Kỳ: “Đại ân đại đức không gì báo đáp, nếu sau này ta tu hành thành công…”

Mạnh Tuyết Lý khoát tay: “Đừng khách khí, các ngươi thanh toán phí bảo vệ và ngọc phù, chúng ta là công bằng trao đổi, chưa nhắc tới ân tình, trượng nghĩa gì đó. Ta còn có một việc muốn nhờ các ngươi giúp.”

Y lấy ra túi trữ vật của mình, tùy tiện nhét vào tay một người, “Trong này chứa đầy ngọc phù và tài nguyên ta thắng được, ta còn phải ở lại đây, các ngươi giúp ta đi ghi danh tính điểm. Nhiều người như vậy, cũng có thể thay ta làm chứng.”

Mọi người khiếp sợ, sau một lát yên lặng thì xôn xao. Người bị nhét túi trữ vật, giống như cầm khoai lang phỏng tay, hai tay run rẩy: “Ta lấy đạo tâm thề, chắc chắn không phụ sự tín nhiệm của Mạnh huynh!”

Đội đào mỏ rối rít thề.

Vương Hiểu Hoa hỏi: “Xin cho biết tục danh của Mạnh Huynh.” Mọi người chỉ biết hai người xuất thân Hàn Sơn, không biết điểm số nên ghi tạc trên danh nghĩa của ai.

Sau đó bọn họ nghe được câu trả lời không thể tưởng tượng nổi: “Trường Xuân Phong, Mạnh Tuyết Lý.”

Lại là một hồi trầm mặc.

Tiểu đội ba người Vương Hiểu Hoa nhớ lại đêm đầu tiên quen biết, còn cùng đối phương ở bên bờ đầm ba hoa khoác lác, tán gẫu về đạo lữ của Kiếm Tôn, không khỏi tâm trạng càng phức tạp, sắc mặc đỏ bừng.

Đội đào mỏ ngây ngô kinh ngạc nhìn hai người đi về phía Trung Ương Thành. Mạnh Tuyết Lý cảm thấy hoàn thành việc lớn, tâm tình thoải mái, vừa đi vừa nhẹ hát.

Tễ Tiêu nói: “Ngươi rất dễ tin tưởng người khác.”

Mạnh Tuyết Lý: “Bọn họ hơn hai mươi người giám sát lẫn nhau, cho dù có lòng xấu xa, cũng sẽ vì chia của không đều đánh nhau….Huống hồ ta lấy đức thu phục người, lấy chân thành đổi chân thành, sẽ không nhìn sai. Nếu ngươi không tin, chúng ta đánh cược?”

Tễ Tiêu cười cười: “Không cần cược, ta tin.”

Bọn họ cũng không biết, ngoài bí cảnh, các đệ tử mấy ngày trước lui cuộc so tài, đang sục sôi thảo luận ngất trời một vấn đề, đó chính là “khi một con dê béo ở trước mặt ngươi, ngươi có làm thịt hay không?” Loại tranh luận này không phân biệt môn phái, công pháp.

Có người cho rằng, quy tắc thi đấu của bí cảnh chính là tranh đấu và cướp đoạt, làm thịt không gì đáng trách; có người cảm thấy, phải hết sức cẩn thận, bởi vì có thể là một hồi “khảo nghiệm đạo đức”, dê béo đảo mắt thành sói ác, sau đó đánh ngươi đến hoa rơi nước chảy. Khiến ngươi mất đi lòng tin với việc tu hành, mất đi hy vọng với tương lai.

Các đệ tử ủng hộ “khảo nghiệm đạo đức” nói: “Đội chúng ta thật ra cũng gặp Mạnh Tuyết Lý, nhưng đội trưởng nói, xuất phát từ sự tôn trọng với Kiếm Tôn, chi bằng tha cho y, cho nên chúng ta liền làm như không thấy y, vòng qua mà đi….Đợi đến lúc rời khỏi bí cảnh, thấy các ngươi mới hiểu được, là Mạnh Tuyết Lý tha cho chúng ta!”

Người bên cạnh phụ họa nói: “Thật ra suy nghĩ kỹ một chút cũng biết, đạo lữ của Kiếm Tôn, sao có thể là người bình thường, Kiếm Tôn sẽ thích người bình thường ư? Tỉnh táo lại đi, trai tài gái sắc, tài tử giai nhân là thực tế, thư sinh nghèo cưới công chúa, phế vật gả tiên sư, đó là chuyện cổ tích.”

Cũng có người lấy cớ cho sự thất bại của mình: “Đúng, y là đạo lữ của Kiếm Tôn, đường đường trưởng lão Hàn Sơn, phong chủ của Trường Xuân Phong, thân phận cao quý. Lại ỷ lớn hiếp nhỏ, vào bí cảnh bắt nạt hậu bối!”

Đại đa số người tu hành có sự yêu thích vói kẻ mạnh, kính trọng cường giả, lập tức có người phản bác:

“Lời ấy sai rồi, lúc Kiếm Tôn còn sống, Mạnh Tuyết Lý ở Trường Xuân Phong trồng hoa nuôi cá, không màng thế sự, cuộc sống trải qua rất tốt, chưa từng nghe nói y xuống núi gây mưa gió, ỷ thế hiếp người. Sau đó Kiếm Tôn về cõi tiên, có người nhớ thương “Sơ Không Vô Nhai” kiếm, mới ép người ta rời núi ra tay, y chỉ muốn giữ lấy di vật của vong phu, tại sao lại nói y “bắt nạt hậu bối”?

“Mạnh Tuyết Lý đoạt ngọc phù, nhưng ra tay có chừng mực, chưa từng hại tính mạng người khác. Cái gọi là “bảo kiếm phối anh hùng”, cho dù Kiếm Tôn không có ở đây, Mạnh Tuyết Lý cũng xứng với thanh kiếm này. Nói cho cùng vẫn là chúng ta kỹ không bằng người, đừng tìm lý do, thống khoái nhận thua đi!”

Mọi người nhắc tới kỳ binh Quang Âm Bách Đại trong tay Mạnh Tuyết Lý, Mạnh Tuyết Lý sử dụng linh hoạt nhiều thay đổi, thế không thể đỡ. Sơ Không Vô Nhai nên phối với Quang Âm Bách Đại, nếu Kiếm Tôn vẫn còn trên đời, Trường Xuân Phong hai người đúng là duyên trời tác hợp, một đôi bích nhân. Chỉ tiếc số mạng trêu người, tình thâm không thọ.

Chợt có người nói: “Các ngươi không cảm thấy, ba người Trương Tố Nguyên rất may mắn sao? Chỉ cần kêu “bảo vệ trưởng lão” “trưởng lão cẩn thận”, điểm số đã bỏ xa chúng ta!”

“Đúng vậy, đổi thành ba con vẹt lông xanh cũng biết kêu. Ta phục Mạnh Tuyết Lý, không phục ba người họ.”

“Không phục thì biết làm gì? Ngươi đến Hanh Thông Tụ Nguyên mua một cành đào của Trường Xuân Phong, đổi vận khí thử xem?”

“Hình như đã hết hàng rồi.”

Vấn đề này không ai tranh luận, mọi người đem ba người Trương Tố Nguyên bình xét là “Người dự thi có vận may tốt nhất từ trước tới nay ở bí cảnh thi đấu.”

Nhưng bọn họ đã quên, bí cảnh thi đấu vẫn chưa kết thúc. Đợi đội đào mỏ đi ra, giải thích những việc trải qua trong bí cảnh, kỳ ngộ xuất sắc, mọi người mới biết còn có người may mắn hơn, không cần làm chim vẹt lông xanh, biết đọc vè gieo vần là có thể bảo vệ tính mạng.

Có hơn hai mươi người chung nhau làm chứng, muốn thay Mạnh Tuyết Lý tính điểm, trưởng lão dẫn đội các phái ngạc nhiên nghi ngờ, vì chuyện này tạm thời hội nghị thương thảo, Tử Yên Phong chủ theo lý tranh thủ, điểm số vẫn nên ghi lại.

Điểm số dưới danh nghĩa của Mạnh Tuyết Lý không ngừng tăng lên, bỏ xa những người khác. Lúc này cách thi đấu kết thúc còn có hơn mười ngày, nếu không ngoài dự liệu, theo như điểm số năm trước ghi lại, thủ khoa thi đấu đã xuất hiện.

Tin tức này từ Hãn Hải sa mạc cát vàng mù mịt, truyền đến các nơi ở nhân gian.

Không phải không có người chất vất: “Thay người tính điểm? Điều này không hợp quy tắc đi, vạn nhất Mạnh Tuyết Lý không ra được, số điểm này thuộc về ai? Trực tiếp gạch bỏ sao?”

Nhưng đệ tử phản đối chất vấn nhiều hơn: “Không ra được? Chớ nói đùa, dựa vào bản lĩnh của Mạnh Tuyết Lý, trừ khi bí cảnh nổ tung, y mới có thể không ra được!”

Trong lúc đó, Minh Nguyệt Hồ từ đầu đến cuối giữ yên lặng, so với bầu không khí tranh cãi khí thế ngất trời, loại trầm mặc này tỏ ra hời hợt dị thường, thậm chí quỷ dị.

….

Bí cảnh, địa cung Trung Ương Thành.

Con đường lót gạch quanh co dài đằng đẵng, đèn cháy bằng dầu cá giao tỏa ánh sáng u ám, lay động khi sáng khi tối. Đó là gió nhẹ kèm theo khi Thận thú nhả khí.

Bỗng nhiên, tiếng gió ngừng, Thận thú hô hấp hơi chậm lại, nó mở mắt ra, nhìn về phía bóng tối cuối còn đường lót gạch.

Cửa vào địa cung truyền đến tiếng bước chân cực nhỏ, cũng không phải khí tức quen thuộc, Thận thú cảm thấy hơi khó hiểu.

Ngoại trừ nhân tộc kia, mấy năm qua không có người, hoặc yêu đến nơi này.

Thận thú thần trí không cao, nó sống đã lâu, nhưng tu luyện sơ sài, thậm chí còn chưa hóa hình.

Nó cũng không thích đánh nhau tranh đấu, giống như những đại yêu khác cướp địa bàn, làm Đại Vương, chỉ thích nằm trong bóng tối dưới đất tránh ánh sáng, thích thong thả bật hơi lim dim. Nhưng thận cảnh của nó theo hô hấp mà sinh, đây là thiên phú bẩm sinh của chủng tộc. Những đại yêu khác thấy thận cảnh, luôn cho rằng nó có ý đồ công kích, liền tiên hạ thủ vi cường, đánh nó ôm đầu chạy thoát thân, đông né tây lùi.

Có lần một con khổng tước diễm lệ bay vào trong thận cảnh, trong lúc choáng váng chuyển hướng, khí thế hung hăng vọt vào lòng đất, vẫy cánh muốn đánh nó, thật may bị linh điêu trên lưng khổng tước ngăn cản.

Linh điêu toàn thân trắng như tuyết, uy áp sâu nặng, là Tuyết Sơn Đại Vương tiếng tăm lừng lẫy, khiến yêu nghe tiếng đã sợ.

Linh điêu nói: “Thôi bỏ đi, nó cũng không phải cố ý.”

Đây là đại yêu duy nhất hiểu nó, lúc nó phiêu bạt nhiều năm ở Yêu giới.

Sau khi ký kết khế ước với Tễ Tiêu chân nhân, Thận thú mới tính có nơi nương thân an ổn, đối với hoàn cảnh cuộc sống hiện tại vô cùng thỏa mãn: rộng rãi, râm mát, an tĩnh, có thể bật hơi.

Tễ Tiêu không cần nó là thú chiến đấu, lúc mở bí cảnh, có Tễ Tiêu đứng trên mây nhìn xuống, không ai dám lỗ mãng.

Nhưng hôm nay dường như không giống. Kèm theo tiếng bước chân lung tung càng ngày càng gần, nó lại nghe thấy một giọng nói thanh lãnh:

“Đây là pháp khí thánh nhân ban thưởng, có thần thông thánh nhân gia trì, luyện chế chuyên để đối phó với nó, một có thể phá thận cảnh, hai có thể tích sấm sét! Mọi người cầm theo, ra tay theo như trận hình!”

Thận thú não chậm chạp vận chuyển, mờ mịt nghĩ, đối phó ai? Ra tay cái gì?

Nó còn chưa kịp suy tính rõ ràng, quanh mình bỗng nhiên đen nhánh. Vô số ngọn đèn dầu cá giao chưa từng tắt bao giờ, đồng thời tắt ngúm.

Tiếp theo chớp mắt một cái, một tấm lưới lóe hàn quang to lớn, như bầu trời đầy sao, chụp xuống ngay đầu nó!

“Gào-”

Thận thú bị đau, ngẩng đầu rống giận! Hãn Hải bí cảnh bầu trời gió nổi mây vần, mây đen giăng kín, nước mưa ào ạt rơi xuống!

Đội ngũ lẻn vào địa cung này, tổng cộng ba mươi hai người, kẻ cầm đầu khoảng chừng có cảnh giới Tiểu Thừa. Bọn họ tạo thành bốn vòng, một vòng tám người, trận hình chỉnh tề.

Khi Thận thú bị chọc giận, tám người cách nó gần nhất, trực tiếp bị uy ấp chấn ngược, hung hăng đụng vào vách đá địa cung, ngã gãy xương đứt gân, hơi thở thoi thóp.

Thủ lĩnh đội ngũ kích động  nói: “Lưới đã bao lấy, đứng vào vị trí! Thu lưới!”

Thận thú muốn đánh một tia lôi điện xuống, báo hiệu cho Tễ Tiêu trong bí cảnh, nhưng tấm lưới đột nhiên co chặt, quấn quanh nó, dây lưới sắc bén cứa vào da thịt của nó. Thận thú không thể động đậy, bị bắt thống khổ ngẩng đầu vểnh đuôi, máu tươi đỏ sẫm từ khe vảy của nó ồ ạt chảy xuống, thoáng cái tụ thành vũng trên nền đất gạch.

Thận thú huyết nhục mơ hồ, chỉ có thể phá ra tiếng nghẹn ngào nức nở.

Thủ lĩnh hô: “Nó sắp không chịu nổi nữa rồi, thần nỏ chuẩn bị!”

Tám người tầng ngoài cùng lúc này mới cử động, Thận thú nghe thấy tiếng dây cung kéo căng, hai mắt toát ra thần sắc tuyệt vọng.

Đúng vào lúc này, cuối con đường vang lên một tiếng kêu trong trẻo!

Tiếng kêu này không phải phượng minh, cũng không phải hạc lệ, ẩn chứa uy áp hào hùng của yêu tộc, vang vọng thật lâu, đám người thít chặt lưới đầu óc chấn động, đau nhức.

Tất cả nỏ đồng thời chuyển hướng, nhắm về chỗ sâu trong con đường lát gạch, từng mũi tên bay qua, tiếng xé gió sắc bén chói tai.

Đối diện phản ứng cực nhanh, kèm theo tiếng kêu, yêu hỏa màu xanh da trời ùn ùn kéo đến đập vào mũi tên, mũi tên ở giữa không trung tan thành mây khói. Người bắn tên chậm chân, bị ngọn lửa lan đến, phát ra tiếng kêu rên đau đớn.

Nơi yêu hỏa màu xanh da trời đi qua, đèn đóm lần nữa được thắp sáng, con khổng tước kia cũng hiện ra thân hình – hai cánh đỏ như trái quất cùng phấn đào chấn động, phập phồng như sóng, lông đuôi màu xanh màu lam thật dài chập chờn, giống như ánh sáng bay lượn.

Vẻ đẹp tạo hóa ban tặng, những sắc thái sặc sỡ sáng ngời, lộng lẫy nhất trong thiên địa, đều tập trung trên người nó.

Khổng tước lại khạc ra yêu hỏa, hai cánh cuốn lên gió lớn, lửa mượn sức gió cháy hừng hực, địa cung biến thành địa ngục biển lửa, kẻ xâm lăng thậm chí không kịp kêu thảm thiết, nháy mắt hóa thành bụi bặm.

Khổng tước bay qua biển lửa, thu cánh rơi xuống đất, đứng trước người Thận thú. Biến thành một thanh niên dung mạo yêu dị diễm lệ, thần sắc cao ngạo.

Thận thú cảm giác được khí tức quen thuộc rất lâu trước kia, nhẹ giọng nức nở, dùng sừng tủi thân làm nũng với hắn.

Tước Tiên Minh mở miệng mắng: “Ngươi thật vô dụng, ngay cả mấy nhân tộc cũng không đánh lại, phế thú! Sự sỉ nhục của đại yêu! Không cho phép cọ ta!”

Hắn dập tắt yêu hỏa, giúp Thận thú cởi bỏ lưới, lấy ra một cây linh thảo, hung ác nói: “Ăn! Vô dụng như vậy, xem ta độc chết ngươi!”

Thận thú tròng mắt trong suốt, tí tách rơi nước mắt, nhưng không dám phản kháng hắn, đành phải ngoan ngoãn nuốt vào.

Sau khi linh thảo vào bụng, hóa thành từng dòng nước ấm. Thận thú đau đớn giảm bớt, vết thương toàn thân nhanh chóng khép lại, vảy lần nữa sáng bóng như cũ, chỉ để lại dấu vết mờ mờ.

Tước Tiên Minh mới lại lên tiếng: “Đây chính là Quỳnh Ngọc Thảo ngàn năm, ta còn không nỡ ăn, để tên phế thú ngươi chiếm lợi!”

Thận thú cúi đầu cọ hắn, mềm mại giống như không có xương.

Tước Tiên Minh hỏi: “Những người đó là ai? Tại sao tới đánh ngươi?”

Thận thú lắc đầu.

“Hỏi cái gì cũng không biết!” Tước Tiên Minh không nhịn được đẩy nó ra: “Mạnh Tuyết Lý ở đâu, cái này chắc phải biết chứ? Còn dám lắc đầu, ta liền đánh ngươi!”

Thận thú quả thực không còn sức bổ sấm sét, từ từ khạc khí, từ cổ họng phát ra âm tiết cổ xưa phức tạp. Dựa vào trình độ khai trí của Thận thú, chỉ biết trả lời vấn đề, sẽ không nói những chuyện bên ngoài.

Đều là yêu tộc, khổng tước nghe hiểu.

Sau đó Thận thú cũng hỏi hắn một câu  – “Tại sao tìm Mạnh Tuyết Lý?”

Tước Tiên Minh thần sắc lạnh lùng, giữa chân mày thoáng có phần xơ xác tiêu điều: “Yêu giới đại biến, Tuyết Sơn Đại Vương có thể trả thù hay không, trông cả vào lần này.”

Thận thú nghe không hiểu, chậm rãi hô hấp, thận cảnh xuất hiện, vì khổng tước mở một con đường hoa.

Địa cung u ám âm lãnh thoáng chốc biến hóa, con bướm bay lượn, hoa tươi nở rộ.



Trong bí cảnh, Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu xuôi dòng nước mà đi, Mạnh Tuyết Lý bỗng nhiên nói: “Sao chúng ta phải đi đường?”

Tễ Tiêu cười, gần đây hắn luôn cười, có lúc thậm chí không biết mình vì sao bật cười: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Mạnh Tuyết Lý chỉ bầu trời: “Mạnh ca mang ngươi đi ngắm sao.”

Xuyên thấu qua tán cây trên đỉnh đầu, bầu trời đêm đầy sao lấp lóe, ngân hà như một dải lụa, vắt ngang triền núi cùng con sông.

Tễ Tiêu: “Sao ở đây là giả, thận cảnh.”

“Sao giả thấy được, không sờ được. Sao thật cũng thấy được, không sờ được, thật giả có quan trọng không? Có gì khác nhau?”

Tễ Tiêu hỏi: “Ngươi muốn sao thật?”

Mạnh Tuyết Lý vừa hóa giải lắp ráp Quang Âm Bách Đại, vừa thờ ơ đáp:”Ngươi nghĩ rằng muốn có thì có sao? Ngươi có thể bay lên trời, hái xuống cho ta?”

Tễ Tiêu nghiêm túc nói: “Nếu như phá vỡ bình phong che chở thế giới này, ban ngay phi thăng, là có thể hái được sao trời thật sự.”

Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc vang lên, Mạnh Tuyết Lý đã chuẩn bị xong “chong chóng”, nhướng mày nói: “Vậy ta chờ, mấy trăm năm sau ngươi  hái sao cho ta, bây giờ, ôm chặt ta!”

Cuồng phong gào thét, Quanh Âm Bách Đại nhất phi trùng thiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện