Ngoài điện còn có đệ tử khác đang chờ, cho dù trong quá trình diễn ra kỳ thi gặp chút trắc trở, nhưng vẫn phải tiếp tục tiến hành.
Rốt cuộc cũng đến lượt Ngu Khởi Sơ vào điện, hắn theo bản năng tìm kiếm thân ảnh quen thuộc của đầu đảng, lại thấy Tiếu Đình Vân đứng sau lưng Mạnh Tuyết Lý.
Ngu Khởi Sơ trong lòng cả kinh, trực giác không khí trong điện không đúng, tất cả trưởng lão vẻ mặt cổ quái, Lưu Tiếu Hòe mặt mũi đờ đẫn, mà Mạnh Tuyết Lý nhìn như trấn định, ánh mắt lại mờ mịt hoảng hốt, căn bản không chú ý tới hắn.
Ở đây nhất định đã xảy ra biến cố nào đó vượt khỏi kế hoạch, thậm chí vượt qua tưởng tượng của hắn.
Trong điện không ai đặt câu hỏi, tất cả trưởng lão yên lặng, Ngu Khởi Sơ căng thẳng. Ngay lúc Chấp Sự Trưởng chuẩn bị lên tiếng, Mạnh Tuyết Lý mới đột nhiên kịp phản ứng lại:
“Ta là Mạnh trưởng lão của Trường Xuân Phong, ngươi bằng lòng nhận ta làm thầy sao?”
Ngu Khởi Sơ lộ ra nụ cười sống sót sau tai nạn, bước nhanh về phía trước dâng trà: “Ta bằng lòng! Ra mắt sư phụ!”
Mạnh Tuyết Lý thở phào nhẹ nhõm:”Mau đứng dậy đi.”
Tiếu Đình Vân liền tới đỡ hắn: “Sư đệ.”
Ngu Khởi Sơ ngẩng đầu, thần sắc khiếp sợ. Xong rồi, ta không phải đại sư huynh.
Đến đây, Trường Xuân Phong đã tề tụ đông đủ, đạo đồng nhát như chuột, sư phụ Luyện Khí viên mãn, đại sư huynh bệnh ho quấn thân, nhị sư huynh bị gia tộc vứt bỏ.
Ngọn núi này ở trong mắt người khác, cơ bản có thể đổi tên gọi là “Trường Lương Phong.” (lương: lạnh lẽo)
Đợi đến lúc kỳ thi kết thúc, các thí sinh từ Luận Pháp Đường đã có chỗ đi, đệ tử không thể bái sư, hoặc trở thành chấp sự, hoặc chờ sang năm thi lại. Trên quảng trường ngoài điện, các chấp sự đang thu dọn bàn ghế, trong điện các trưởng lão mang theo đệ tử lục tục rời đi, trở về các phong, trên đường vang lên tiếng trò chuyện chào hỏi, chúc mừng đối phương kiếm được người tài, y bát có người nối nghiệp,…
Mạnh Tuyết Lý chào tạm biệt Chưởng môn, Chưởng môn chân nhân gật đầu, nhìn về phía Tiếu Đình Vân và Ngu Khởi Sơ, dặn dò: “Các ngươi phải chú ý chăm sóc Mạnh trưởng lão.”
Mạnh Tuyết Lý sờ mũi, nghĩ thầm ta không phải trẻ con, chỉ lùn một chút thôi mà.
Chưởng môn chân nhân tiếp tục nói: “Bình thường chăm đến Tàng Thư Lâu, Diễn Kiếm Bình. Đình Vân, môn phái ký thác kỳ vọng rất lớn ở ngươi, nhất định không thể xao nhãng tu hành.”
Tễ Tiêu gật đầu.
Sau khi mọi người rời đi, trong điện chỉ còn lại Chưởng môn và các phong chủ.
Chưởng môn than thở: “Mong hắn từ nay về sau đạo đồ thuận lợi thôi.”
Các phong chủ cũng có tâm trạng phức tạp như vậy, vốn cho rằng tiến thiên kiếm linh thân thể nếu bái mình làm thầy, mình nhất định sẽ cảm mến chuyên tâm dạy dỗ. Ai ngờ chứng ho khan của Tiếu Đình Vân thật khó chữa, chỉ có thể ở nơi khí hậu ấm áp, từ từ điều dưỡng.
Khi ấy Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ, nhất định đã nhìn ra việc này, nên mới có câu “Tránh tuyết”.
Lưu Lam phong chủ nói: “Mọi người phóng khoáng đôi chút, vào Trường Xuân Phong, so với đi theo Chu Dịch, bái Thái Hành Đạo Tôn làm thầy tốt hơn.”
Chưởng môn mắng hắn: “Cẩn thận lời nói!”
Sau khi Tễ Tiêu về cõi tiên, gia tộc hậu bối của Thái Thượng trưởng lão xử sự càng ngày càng phách lối, khiến đệ tử ở năm ngọn núi khác rất bất mãn.
Chưởng môn chân nhân chậm rãi nói: “Kẻ địch bên ngoài như hổ rình mồi, Hàn Sơn kiếm phái ta phải đoàn kết một lòng. Chúng ta cần lấy bản thân làm mẫu mực, vạn sự lấy đại cuộc làm trọng, là tấm gương sáng cho hậu bối, sau này đừng nói như vậy nữa….Đệ tử trẻ tuổi không hiểu chuyện, đến khi thi đấu ở Hãn Hải bí cảnh, bọn họ sẽ biết đồng môn hợp tác, cùng nhau kháng địch quan trọng đến mức nào, sẽ tự động hóa giải hiềm khích.”
“Chỉ mong như vậy.” Trọng Bích phong chủ cố ý nói sang chuyện khác: “Cảnh chủ bảo Tiếu Đình Vân “tránh tuyết”, vậy Tuyết Lý, có tính là “tuyết” hay không?”
Tử Yên phong chủ phe phẩy quạt cười nói: “Ngươi như vậy gọi là thần hồn nát thần tính, tu sĩ tên là Tuyết, đạo hiệu mang tên Tuyết nhiều đếm không xuể, Hà Sơn có Tuyết Vi Tiên Tử, Tùng Phong Cốc có Sơ Tuyết Tiên Tử, Vụ Ẩn Quan có Mộc Tuyết Chân Nhân, xa không nói, tháng trước đệ tử nhỏ nhất của ta mời ta lấy đạo hiệu, ta còn đặt là “Tuyết Ninh” đấy. Chẳng lẽ sau này hắn gặp người nào tránh người đó? Vậy còn ra bên ngoài du lịch lang bạt kiểu gì?”
Trọng Bích phong chủ suy nghĩ một chút: “Sư muội nói đúng, là ta nghĩ nhiều.”
…
Mạnh Tuyết Lý trên đường trở về Trường Xuân Phong, bên cạnh có đạo đồng theo hầu, phía sau có hai đệ tử mới nhận. Từ xa nhìn lại, đại đồ đệ cao hơn nửa cái đầu so với y, tiểu đồ đệ cao bằng y.
Việc tiên thiên kiếm linh thân thể Tiếu Đình Vân nhận Mạnh trưởng lão làm thầy, đã lan truyền khắp Hàn Sơn, các đệ tử vô tình gặp được trên sơn đạo vừa rối rít hành lễ thăm hỏi Mạnh trưởng lão, vừa âm thầm quan sát Tiếu Đình Vân.
Đến tận lúc đi qua cầu treo trên không, xung quanh mới không còn người ngoài nữa. Ngu Khởi Sơ nhanh hơn bước chân, đuổi kịp Mạnh Tuyết Lý, thấp giọng nói: “Chúng ta đã nói ta là đại sư huynh của Trường Xuân Phong, sao bây giờ lại biến thành Tiếu sư đệ? Đảng phó thật mất mặt quá.”
Mạnh Tuyết Lý nói: “Dù sao sư môn chúng ta, vốn chỉ là hình thức. Ngươi cũng không cần gọi ta là “sư phụ”, chẳng lẽ còn gọi hắn là “sư huynh”? Ngu Khởi Sơ cảm thấy rất có lý: “Vậy sau này ngươi hãy nhận thêm đệ tử, để ta làm Nhị sư huynh!”
Mạnh Tuyết Lý: “Khó mà nói, người dễ lừa cũng không nhiều.”
“Ngươi lại đây.” Mạnh Tuyết Lý quay đầu ngoắc tay với đại đồ đệ: “Khi không có người ngoài, chúng ta chung sống như trước, để tránh cho việc mất tự nhiên. Có mặt người ngoài, chúng ta ra vẻ một chút, hai ngươi gọi ta một tiếng sư phụ là được.”
Nếu thật sự để y “lập quy củ”, khiến Ngu Khởi Sơ và Tiếu Đình Vân “lễ bái dâng trà, sớm tối vấn an” với mình, y chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy không được tự nhiên.
Mạnh Tuyết Lý: “Tiếu Hòe, Ngu sư huynh của ngươi lần đầu tiên tới Trường Xuân Phong, ngươi dẫn hắn tham quan một chút. Từ đường mòn dưới chân núi bắt đầu, sau khi quen đường, đến rừng hoa đào tìm ta.”
Đạo đồng hiếm khi bị sai phái, nhiệt tình tích cực kêu: “Ngu sư huynh, mau đi theo ta.”
Rừng đào gió ấm say lòng người, lá non xanh biếc, từng đóa hoa màu sắc sâu cạn đan xen phủ kín cành cây.
Mạnh Tuyết Lý trồng hoa đào sợi vàng, nhụy hoa như kim tuyến, cành cây so với phổ thông cây đào lớn hơn, cánh hoa màu đậm hơn, gần với màu đỏ.
Thỉnh thoảng dính vào vạt áo hoặc tay áo, tăng thêm vài phần mỹ lệ diễm sắc.
Y mang Tễ Tiêu xuyên qua rừng đào, cánh hoa rụng lả tả, hai người dọc đường không lên tiếng.
Giữa rừng đào, đặt trúc tháp,xích đu, các loại dụng cụ pha trà. Sáng sớm mỗi ngày đạo đồng sẽ lấy sương sớm trên cánh hoa, đựng bằng ống tre, đặt cạnh bàn trà, cho Mạnh trưởng lão dùng.
Lần trước Tễ Tiêu tới nơi này, chính là để pha trà nóng cho Mạnh Tuyết Lý. Lần này muốn đi nấu nước, Mạnh Tuyết Lý lại ngăn cản hắn, nhu hòa cười nói: “Ngươi ngồi đi, để ta.”
Tễ Tiêu kinh ngạc phát hiện, thái độ của Tiếu đạo lữ với hắn thay đổi.
Trước đây phòng bị và dò xét, bây giờ đột nhiên thân thiết, giống như đang cố gắng thể hiện mình có lòng tốt.
Nước trà trong vắt rót vào chén, mùi thơm nức mũi.
Mạnh Tuyết Lý đưa chung trà cho hắn: “Lý do ngươi bái ta làm thầy, ta đã biết.”
Tễ Tiêu cho rằng y ở đại điện nghe thấy Chưởng môn giải thích, bèn gật đầu, cười nói: “Đa ta Mạnh trưởng lão thu nhận.”
Mạnh Tuyết Lý dè dặt hỏi: “Mẹ ngươi, vẫn còn sống sao?”
Tễ Tiêu ngẩn ra, không hiểu ra sao, cho dù là cha mẹ ruột của thân thể này, hay là song thân của chính hắn, đều đã sớm hóa thành một nắm đất vàng, đành phải đúng sự thật đáp: “Không còn nữa.”
Mạnh Tuyết Lý ngưng mắt nhìn hắn, trong mắt như hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ: “Ta chưa từng làm sư phụ, nhưng ta sẽ đối xử tốt với ngươi. Bảo vệ ngươi bình an lớn lên, chứng thành đại đạo. Đợi ta từ Hãn Hải bí cảnh trở về, sẽ để ngươi danh chính ngôn thuận thừa kế Sơ Không Vô Nhai Kiếm!”
“Khụ khụ khụ khụ”. Tễ Tiêu sặc nước trà.
Mạnh Tuyết Lý đứng dậy vỗ lưng giúp hắn: “Chứng ho khan của ngươi ta cũng sẽ nghĩ cách, chờ giải quyết xong Hãn Hải bí cảnh, ta sẽ đến Thiên Hồ Đại Cảnh, xin linh đan chữa bệnh từ Cảnh chủ thánh nhân.”
Tễ Tiêu ho khan càng thêm lợi hại: “Khụ khụ khụ, không, không cần…”
“Đứa nhỏ ngốc.” Mạnh Tuyết Lý từ ái nói.
Ấn tượng của Mạnh Tuyết Lý với Tễ Tiêu, lần đầu gặp mặt là sâu sắc nhất.
Áo khoác đen của Kiếm Tôn vù vù tung bay trong gió, đi lại trong mưa tuyết ngập trời, cứu tính mạng y, giống như thần minh cao cao tại thượng.
Trong lòng y ngoại trừ cảm kích, còn có vài phần kính sợ.
Mà Tiếu Đình Vân chỉ là một thiếu niên ốm yếu, sẽ còn bị mình bắt nạt. Y bảo Tiếu Đình Vân viết văn, thiếu niên rõ ràng không vui, vẫn nghe lời mà viết. Có lẽ bởi vì mình là đạo lữ của Tễ Tiêu, là trưởng bối của hắn, mặc dù với người khác hắn ít nói, nhưng thường xuyên cười với mình.
Mạnh Tuyết Lý nhưng không biết, Tễ Tiêu sau khi trải qua sinh tử đại nạn, lần trọng tu này tâm cảnh càng thêm khoáng đạt, đương nhiên sẽ nhiều thêm chút tình người.
Tễ Tiêu nhớ lại quá khứ, biết mình trước đây ở địa vị cao quá lâu, cho nên đối nhân xử thế thường có chỗ thiếu sót. Nhưng thiếu sót ở chỗ nào, tạm thời hắn không nói rõ được.
—————
Hồ Tứ: Ngươi con mẹ nó cầu hôn ở kiếm mộ, ngươi nói xem thiếu xót ở chỗ nào hả??!!!
Rốt cuộc cũng đến lượt Ngu Khởi Sơ vào điện, hắn theo bản năng tìm kiếm thân ảnh quen thuộc của đầu đảng, lại thấy Tiếu Đình Vân đứng sau lưng Mạnh Tuyết Lý.
Ngu Khởi Sơ trong lòng cả kinh, trực giác không khí trong điện không đúng, tất cả trưởng lão vẻ mặt cổ quái, Lưu Tiếu Hòe mặt mũi đờ đẫn, mà Mạnh Tuyết Lý nhìn như trấn định, ánh mắt lại mờ mịt hoảng hốt, căn bản không chú ý tới hắn.
Ở đây nhất định đã xảy ra biến cố nào đó vượt khỏi kế hoạch, thậm chí vượt qua tưởng tượng của hắn.
Trong điện không ai đặt câu hỏi, tất cả trưởng lão yên lặng, Ngu Khởi Sơ căng thẳng. Ngay lúc Chấp Sự Trưởng chuẩn bị lên tiếng, Mạnh Tuyết Lý mới đột nhiên kịp phản ứng lại:
“Ta là Mạnh trưởng lão của Trường Xuân Phong, ngươi bằng lòng nhận ta làm thầy sao?”
Ngu Khởi Sơ lộ ra nụ cười sống sót sau tai nạn, bước nhanh về phía trước dâng trà: “Ta bằng lòng! Ra mắt sư phụ!”
Mạnh Tuyết Lý thở phào nhẹ nhõm:”Mau đứng dậy đi.”
Tiếu Đình Vân liền tới đỡ hắn: “Sư đệ.”
Ngu Khởi Sơ ngẩng đầu, thần sắc khiếp sợ. Xong rồi, ta không phải đại sư huynh.
Đến đây, Trường Xuân Phong đã tề tụ đông đủ, đạo đồng nhát như chuột, sư phụ Luyện Khí viên mãn, đại sư huynh bệnh ho quấn thân, nhị sư huynh bị gia tộc vứt bỏ.
Ngọn núi này ở trong mắt người khác, cơ bản có thể đổi tên gọi là “Trường Lương Phong.” (lương: lạnh lẽo)
Đợi đến lúc kỳ thi kết thúc, các thí sinh từ Luận Pháp Đường đã có chỗ đi, đệ tử không thể bái sư, hoặc trở thành chấp sự, hoặc chờ sang năm thi lại. Trên quảng trường ngoài điện, các chấp sự đang thu dọn bàn ghế, trong điện các trưởng lão mang theo đệ tử lục tục rời đi, trở về các phong, trên đường vang lên tiếng trò chuyện chào hỏi, chúc mừng đối phương kiếm được người tài, y bát có người nối nghiệp,…
Mạnh Tuyết Lý chào tạm biệt Chưởng môn, Chưởng môn chân nhân gật đầu, nhìn về phía Tiếu Đình Vân và Ngu Khởi Sơ, dặn dò: “Các ngươi phải chú ý chăm sóc Mạnh trưởng lão.”
Mạnh Tuyết Lý sờ mũi, nghĩ thầm ta không phải trẻ con, chỉ lùn một chút thôi mà.
Chưởng môn chân nhân tiếp tục nói: “Bình thường chăm đến Tàng Thư Lâu, Diễn Kiếm Bình. Đình Vân, môn phái ký thác kỳ vọng rất lớn ở ngươi, nhất định không thể xao nhãng tu hành.”
Tễ Tiêu gật đầu.
Sau khi mọi người rời đi, trong điện chỉ còn lại Chưởng môn và các phong chủ.
Chưởng môn than thở: “Mong hắn từ nay về sau đạo đồ thuận lợi thôi.”
Các phong chủ cũng có tâm trạng phức tạp như vậy, vốn cho rằng tiến thiên kiếm linh thân thể nếu bái mình làm thầy, mình nhất định sẽ cảm mến chuyên tâm dạy dỗ. Ai ngờ chứng ho khan của Tiếu Đình Vân thật khó chữa, chỉ có thể ở nơi khí hậu ấm áp, từ từ điều dưỡng.
Khi ấy Thiên Hồ Đại Cảnh chi chủ, nhất định đã nhìn ra việc này, nên mới có câu “Tránh tuyết”.
Lưu Lam phong chủ nói: “Mọi người phóng khoáng đôi chút, vào Trường Xuân Phong, so với đi theo Chu Dịch, bái Thái Hành Đạo Tôn làm thầy tốt hơn.”
Chưởng môn mắng hắn: “Cẩn thận lời nói!”
Sau khi Tễ Tiêu về cõi tiên, gia tộc hậu bối của Thái Thượng trưởng lão xử sự càng ngày càng phách lối, khiến đệ tử ở năm ngọn núi khác rất bất mãn.
Chưởng môn chân nhân chậm rãi nói: “Kẻ địch bên ngoài như hổ rình mồi, Hàn Sơn kiếm phái ta phải đoàn kết một lòng. Chúng ta cần lấy bản thân làm mẫu mực, vạn sự lấy đại cuộc làm trọng, là tấm gương sáng cho hậu bối, sau này đừng nói như vậy nữa….Đệ tử trẻ tuổi không hiểu chuyện, đến khi thi đấu ở Hãn Hải bí cảnh, bọn họ sẽ biết đồng môn hợp tác, cùng nhau kháng địch quan trọng đến mức nào, sẽ tự động hóa giải hiềm khích.”
“Chỉ mong như vậy.” Trọng Bích phong chủ cố ý nói sang chuyện khác: “Cảnh chủ bảo Tiếu Đình Vân “tránh tuyết”, vậy Tuyết Lý, có tính là “tuyết” hay không?”
Tử Yên phong chủ phe phẩy quạt cười nói: “Ngươi như vậy gọi là thần hồn nát thần tính, tu sĩ tên là Tuyết, đạo hiệu mang tên Tuyết nhiều đếm không xuể, Hà Sơn có Tuyết Vi Tiên Tử, Tùng Phong Cốc có Sơ Tuyết Tiên Tử, Vụ Ẩn Quan có Mộc Tuyết Chân Nhân, xa không nói, tháng trước đệ tử nhỏ nhất của ta mời ta lấy đạo hiệu, ta còn đặt là “Tuyết Ninh” đấy. Chẳng lẽ sau này hắn gặp người nào tránh người đó? Vậy còn ra bên ngoài du lịch lang bạt kiểu gì?”
Trọng Bích phong chủ suy nghĩ một chút: “Sư muội nói đúng, là ta nghĩ nhiều.”
…
Mạnh Tuyết Lý trên đường trở về Trường Xuân Phong, bên cạnh có đạo đồng theo hầu, phía sau có hai đệ tử mới nhận. Từ xa nhìn lại, đại đồ đệ cao hơn nửa cái đầu so với y, tiểu đồ đệ cao bằng y.
Việc tiên thiên kiếm linh thân thể Tiếu Đình Vân nhận Mạnh trưởng lão làm thầy, đã lan truyền khắp Hàn Sơn, các đệ tử vô tình gặp được trên sơn đạo vừa rối rít hành lễ thăm hỏi Mạnh trưởng lão, vừa âm thầm quan sát Tiếu Đình Vân.
Đến tận lúc đi qua cầu treo trên không, xung quanh mới không còn người ngoài nữa. Ngu Khởi Sơ nhanh hơn bước chân, đuổi kịp Mạnh Tuyết Lý, thấp giọng nói: “Chúng ta đã nói ta là đại sư huynh của Trường Xuân Phong, sao bây giờ lại biến thành Tiếu sư đệ? Đảng phó thật mất mặt quá.”
Mạnh Tuyết Lý nói: “Dù sao sư môn chúng ta, vốn chỉ là hình thức. Ngươi cũng không cần gọi ta là “sư phụ”, chẳng lẽ còn gọi hắn là “sư huynh”? Ngu Khởi Sơ cảm thấy rất có lý: “Vậy sau này ngươi hãy nhận thêm đệ tử, để ta làm Nhị sư huynh!”
Mạnh Tuyết Lý: “Khó mà nói, người dễ lừa cũng không nhiều.”
“Ngươi lại đây.” Mạnh Tuyết Lý quay đầu ngoắc tay với đại đồ đệ: “Khi không có người ngoài, chúng ta chung sống như trước, để tránh cho việc mất tự nhiên. Có mặt người ngoài, chúng ta ra vẻ một chút, hai ngươi gọi ta một tiếng sư phụ là được.”
Nếu thật sự để y “lập quy củ”, khiến Ngu Khởi Sơ và Tiếu Đình Vân “lễ bái dâng trà, sớm tối vấn an” với mình, y chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy không được tự nhiên.
Mạnh Tuyết Lý: “Tiếu Hòe, Ngu sư huynh của ngươi lần đầu tiên tới Trường Xuân Phong, ngươi dẫn hắn tham quan một chút. Từ đường mòn dưới chân núi bắt đầu, sau khi quen đường, đến rừng hoa đào tìm ta.”
Đạo đồng hiếm khi bị sai phái, nhiệt tình tích cực kêu: “Ngu sư huynh, mau đi theo ta.”
Rừng đào gió ấm say lòng người, lá non xanh biếc, từng đóa hoa màu sắc sâu cạn đan xen phủ kín cành cây.
Mạnh Tuyết Lý trồng hoa đào sợi vàng, nhụy hoa như kim tuyến, cành cây so với phổ thông cây đào lớn hơn, cánh hoa màu đậm hơn, gần với màu đỏ.
Thỉnh thoảng dính vào vạt áo hoặc tay áo, tăng thêm vài phần mỹ lệ diễm sắc.
Y mang Tễ Tiêu xuyên qua rừng đào, cánh hoa rụng lả tả, hai người dọc đường không lên tiếng.
Giữa rừng đào, đặt trúc tháp,xích đu, các loại dụng cụ pha trà. Sáng sớm mỗi ngày đạo đồng sẽ lấy sương sớm trên cánh hoa, đựng bằng ống tre, đặt cạnh bàn trà, cho Mạnh trưởng lão dùng.
Lần trước Tễ Tiêu tới nơi này, chính là để pha trà nóng cho Mạnh Tuyết Lý. Lần này muốn đi nấu nước, Mạnh Tuyết Lý lại ngăn cản hắn, nhu hòa cười nói: “Ngươi ngồi đi, để ta.”
Tễ Tiêu kinh ngạc phát hiện, thái độ của Tiếu đạo lữ với hắn thay đổi.
Trước đây phòng bị và dò xét, bây giờ đột nhiên thân thiết, giống như đang cố gắng thể hiện mình có lòng tốt.
Nước trà trong vắt rót vào chén, mùi thơm nức mũi.
Mạnh Tuyết Lý đưa chung trà cho hắn: “Lý do ngươi bái ta làm thầy, ta đã biết.”
Tễ Tiêu cho rằng y ở đại điện nghe thấy Chưởng môn giải thích, bèn gật đầu, cười nói: “Đa ta Mạnh trưởng lão thu nhận.”
Mạnh Tuyết Lý dè dặt hỏi: “Mẹ ngươi, vẫn còn sống sao?”
Tễ Tiêu ngẩn ra, không hiểu ra sao, cho dù là cha mẹ ruột của thân thể này, hay là song thân của chính hắn, đều đã sớm hóa thành một nắm đất vàng, đành phải đúng sự thật đáp: “Không còn nữa.”
Mạnh Tuyết Lý ngưng mắt nhìn hắn, trong mắt như hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ: “Ta chưa từng làm sư phụ, nhưng ta sẽ đối xử tốt với ngươi. Bảo vệ ngươi bình an lớn lên, chứng thành đại đạo. Đợi ta từ Hãn Hải bí cảnh trở về, sẽ để ngươi danh chính ngôn thuận thừa kế Sơ Không Vô Nhai Kiếm!”
“Khụ khụ khụ khụ”. Tễ Tiêu sặc nước trà.
Mạnh Tuyết Lý đứng dậy vỗ lưng giúp hắn: “Chứng ho khan của ngươi ta cũng sẽ nghĩ cách, chờ giải quyết xong Hãn Hải bí cảnh, ta sẽ đến Thiên Hồ Đại Cảnh, xin linh đan chữa bệnh từ Cảnh chủ thánh nhân.”
Tễ Tiêu ho khan càng thêm lợi hại: “Khụ khụ khụ, không, không cần…”
“Đứa nhỏ ngốc.” Mạnh Tuyết Lý từ ái nói.
Ấn tượng của Mạnh Tuyết Lý với Tễ Tiêu, lần đầu gặp mặt là sâu sắc nhất.
Áo khoác đen của Kiếm Tôn vù vù tung bay trong gió, đi lại trong mưa tuyết ngập trời, cứu tính mạng y, giống như thần minh cao cao tại thượng.
Trong lòng y ngoại trừ cảm kích, còn có vài phần kính sợ.
Mà Tiếu Đình Vân chỉ là một thiếu niên ốm yếu, sẽ còn bị mình bắt nạt. Y bảo Tiếu Đình Vân viết văn, thiếu niên rõ ràng không vui, vẫn nghe lời mà viết. Có lẽ bởi vì mình là đạo lữ của Tễ Tiêu, là trưởng bối của hắn, mặc dù với người khác hắn ít nói, nhưng thường xuyên cười với mình.
Mạnh Tuyết Lý nhưng không biết, Tễ Tiêu sau khi trải qua sinh tử đại nạn, lần trọng tu này tâm cảnh càng thêm khoáng đạt, đương nhiên sẽ nhiều thêm chút tình người.
Tễ Tiêu nhớ lại quá khứ, biết mình trước đây ở địa vị cao quá lâu, cho nên đối nhân xử thế thường có chỗ thiếu sót. Nhưng thiếu sót ở chỗ nào, tạm thời hắn không nói rõ được.
—————
Hồ Tứ: Ngươi con mẹ nó cầu hôn ở kiếm mộ, ngươi nói xem thiếu xót ở chỗ nào hả??!!!
Danh sách chương