Tp. Hồ Chí Mo đường 3/3, ở ngã giao giữa Nguyễn Trị Phú và Thành Trấn,có một siêu thị rất lớn tên là Big D, siêu thị rộng khoảng 500m2, ở chỗ cánh cửa đi vào của siêu thị lúc này có 2 người rất đáng chú ý đang bước ra từ đó, một người đàn ông và đàn bà, người đàn ông tay cầm rất nhiều món đồ trên tay, khuôn mặt hiện ra nỗi buồn bã còn người vợ thì tay cầm giỏ xách nhỏ đang hí hửng giống như vớ được một báu vật vậy.

“ Bà có cần mua nhiều như thế không? “ Người đàn ông dùng hết tất cả bình sinh cầm đồ trên tay nói

“ Ông nói sao chứ, thịt hôm nay giảm giá 50%, còn có dưa leo mua một tặng một, với hàng đống khuyến mãi khác, mua cả đống này rồi sẽ tiết kiệm một đống tiền cho chúng ta đấy, bộ ông không muốn à?” Người vợ vui vẻ giải thích

“….”

Nghe người vợ nói vậy người đàn ông chỉ đành ngậm ngùi cầm các bịch đồ nặng như nghìn tấn này đi về nhà. Liếc mắt nhìn vợ mình nụ cười xán lạn cứ như trên đời này không có vật gì có thể làm nụ cười ấy được gỡ xuống mà hạnh phúc. Người đàn ông đó và phụ nữ đó là Hoàng Tuấn Kiệt, Nguyễn Khang Ngọc.

Đã 3 năm kể từ đứa con thân yêu của họ vì một cứu một đứa bé mà không may bị xe đụng qua đời, khi nghe tin con, Khang Ngọc đau đớn, không dám tin tưởng mà chấn thương tâm lý, suốt 2 năm cứ như một người điên, miệng luôn nói:” con của ta không chết, con của ta ở đây,” như vậy.

Tuấn Kiệt hết lòng an ủi trong 2 năm đó đã giúp người vợ dần quay trở lại với cuộc sống, chấp nhận nỗi đau mất con, và như vậy 1 năm nữa, người vợ đã hoàn toàn trở về bình thường nhưng Tuấn Kiệt vẫn có cảm giác rằng người vợ vẫn còn một chút không chấp nhận sự thật.

Nhưng dù sao thì thấy người vợ vui vẻ vậy ông chồng cũng vui rồi.

Trên đường về tới nhà, người vợ hí hửng nói chuyện trên đời dưới đất, người chồng thì im lặng lắng nghe, lâu lâu nói vài câu, không khí ấm áp luôn bao quanh lấy họ. Đi đến gần một con hẻm, Khang Ngọc bỗng ngừng lại, không nói nữa, đứng ngây dại.

“ Ngọc, em sao vậy?” Tuấn kiệt thấy Khang Ngọc không nói nữa liền hỏi

“ Cảm giác này, hình như….. có phải là…” Khang Ngọc miệng lẩm bẩm nói

“ Này em…..” Tuấn Kiệt đưa tay định nắm bờ vai của Khang Ngọc thì Ngọc bất ngờ chạy, chạy đến con hẻm, nhìn một lúc rồi chạy vào hẻm. Tuấn Kiệt thấy thế liền chạy theo

…….

“ Là con sao Hoàng Thiên……”

Tuấn kiệt vô tình bật tiếng nhưng rồi lắc đầu tỉnh táo lại, đây không phải là Hoàng Thiên, con của hai người nếu như còn ở đây thì giờ đã 18 tuổi rồi chứ, đâu phải như đứa bé 3 tuổi này,nhưng công nhận khuôn mặt của đứa bé ấy rất giống mặc dù có vài phần non nớt, trẻ thơ.

“ Thôi nào mình, mình nhìn lại đi, đây đâu phải con mình, con mình dù có ở đây thì cũng đã 18 tuổi chứ đâu có phải là đứa bé 3 tuổi này đâu” Tuấn Kiệt nói

“ A “

Nghe được chồng nói, cô mới tình mộng lại, nhìn lại Hoàng Thiên, đúng rồi, mặc dù khuôn mặt rất giống nhưng chỉ là đứa bé,con của cô nếu giờ ở đây, chắc giờ đã cao hơn cô một cái đầu rồi.

“ Dì xin lỗi con, là lỗi của dì, mà sao con lại ở đây thế “ Khang Ngọc khuôn mặt hiện lên nỗi thất lạc

Nhưng vẫn ân cần hỏi hắn,

Nhìn thấy sự thất lạc của cô, Hoàng Thiên rút cuộc lúc này chịu không nỗi ôm chầm lấy Khang Ngọc khóc rống, dù hắn có ý thức của đứa 18 tuổi nhưng hắn vẫn có cảm xúc của một đứa trẻ, không thể kìm nén hết mọi thứ trong lòng,

“OAAAAAAAAAA”

Hắn khóc, hắn ân hận, tại sao hắn lại làm cha mẹ lo lắng nhiều đến thế, Mẹ hắn đã có nhiều vết chân chim hơn kể từ hắn gặp lần cuối trước khi qua thế giới Thần Việt, Cha hắn thì nhìn rõ rệt hơn, mái tóc đã có một nhánh bạc, Dù cha hắn không thể hiện cảm xúc ra ngoài nhưng thân thể đã thay sự đau khổ của hắn mà thể hiện ra, người gầy hơn trước.

Ôm chặt Khang Ngọc khóc làm cả hai cảm thấy rất bất ngờ.



“ Giờ sao đây chồng” Ngọc nói

“ Hình đứa nhỏ đi lạc vào đây, chúng ta tìm xung quanh xem có thấy mẹ nó không”

“ Ừm “

Khang Ngọc ôm Hoàng Thiên lên, đi xung quanh hỏi nhưng rất lâu vẫn không tìm thấy mẹ của đứa bé.

“ Nè, con có biết mẹ con ở đâu không?” Tuấn Kiệt hỏi

“ Dạ, con không biết “

Lúc này Hoàng Thiên mắt sưng đã hết khóc từ lâu rồi. suy nghĩ mình ứng đối hoàn cảnh này nhưng suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ được nên hắn đành giả vờ lạc mẹ thôi

Tuấn kiệt nghe vậy liền gãi đầu, Bây giờ trời tối thế này rồi, cũng không thể gửi cho ông an nhờ kiếm dùm được, thế nhưng cũng không thể đứa bé lại, lúc này hắn thật không biết làm cách nào.

“ Hay là mình cho nó ngủ một đêm ở nhà mình đi rồi mai kiếm tiếp,dù sao trời cũng tối rồi” Khang Ngọc cất tiếng nói

“Đành vậy thôi “ Tuấn Kiệt thở dài nói

Cả hai đưa Hoàng Thiên về căn nhà của hắn ở thế giới này, Căn nhà cũng không có gì đặc biệt, rộng khoảng 50m2,nhà 3 tầng lấu, trang trí đơn sơ, giản dị. Vào đến nhà, Khang Ngọc để Hoàng Thiên xuống

“Hít sâu”

Hoàng Thiên hít một hơi thật sâu rồi thở nhẹ ra, mùi hương, không khí quanh nhà, cảm giác thân thuộc này đã rất lâu hắn không được hưởng thụ.

“ Cháu ơi lại đây, để ta chỉ cho phòng ngủ “ Khang Ngọc đứng trên lầu cầu thang nói

Hoàng Thiên đi lên cầu thang, đi đến căn phòng nơi Khang Ngọc chỉ, nhướng mày bởi nơi đó là căn phòng cũ của hắn, vào căn phòng, đảo mắt nhìn xung quanh, căn phòng của hắn chẳng thay đổi mấy ngoài việc nó sạch sẽ ngăn nắp hơn lúc hắn sống thôi, trên bàn máy tính để rất nhiều quyển truyện anime, manga, ở bên toàn là các áp phích hình kiếm hiệp, tiên hiệp, có thể nói hắn là một Otaku và một người mê truyện tu tiên.

“ Con thấy thế nào, thích chứ, mặc dù con của ta lớn rồi nhưng vẫn thích xem mấy thứ trẻ con như vậy lắm….” Nói một lúc Khang Ngọc ngập ngừng nhớ lại chuyện trước, khuôn mặt thoáng buồn.

“ Thôi, ta đi làm cơm tối, để ta làm xong rồi gọi con, ở đây có nhiều đồ chơi lắm, con cứ lấy ra mà chơi” Khang Ngọc rồi từ từ đóng cửa phòng

“ Cảm ơn cô ” Bất ngờ Hoàng Thiên chưa nói gì từ lúc tới đây bỗng cất tiếng

Cánh cửa dừng lại một lúc xong rồi đóng hẳn, Khang Ngọc miệng nở nụ cười đi xuống lầu

“ Đứa bé nó ổn chứ “ Tuấn Kiệt thấy vợ xuống lầu liền nói

“ Ừm, nó ổn, Thôi em đi làm cơm tối” Khang Ngọc mỉm cười nói

Trong căn phòng, Hoàng Thiên lục lội, lấy ra hết mọi thứ, một đống đồ vật bày ra trước mặt, hắn mỉm cười, không có món đồ nào bị mất cả, kể cả mấy thứ như “ sách đen” cũng không mất, may mà mẹ hắn không tìm ra.

Sau khi xem lại đồ của hắn của thế giới này thì bắt đầu đến vấn đề chính

“ Làm thế nào để quay về đây? “

Mặc dù hắn có chút luyến tiếc nơi đây, nhưng hiện tại hắn là Hoàng Thiên của Thế giới Thần Việt, cha mẹ hắn là Hoàng Viêm và Tiêu Nữ, Nợ cha mẹ ở thế giới, để khi hắn đủ cường đại sẽ quay lại trả, hiện tại hắn phải trả thù 2 gia tộc Tạ và Lục Gia, Phục hưng Hoàng Gia, đó là điều cần thiết hắn cần làm.

Ngồi ở trên giường, hắn nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói:” Đến Đây “

“Chíu”

Hàng ngàn điểm sáng từ hư không bay tới cánh tay của hắn biến thành Thanh Kiếm Khóa, Hoàng Thiên cầm kiếm hóa trên tay. Sau đó ý nghĩa động đậy, thanh kiếm lại biến lại thành hàng ngàn điểm sáng biến mất.

“ Thì ra nó còn có tác dụng này nữa…..” Hoàng Thiên nói

Hiện giờ hắn đã biết được thanh kiếm của hắn có thể tùy ý xuất hiện hoặc biến mất trong hư không chỉ bằng một ý niệm của hắn, điều này làm hắn rất hài lòng, cũng tốt, đỡ phải mang thanh kiếm kì lạ này ra khắp mọi nơi để mọi người trêu chọc, hơn nữa cũng có thể lúc kẻ địch không để ý mà rút thanh kiếm lật kèo.

( Thật ra hiện tại hắn không biết rằng việc hắn có thể làm như vậy làm cho mọi cường giả, thậm chí là một số chí cao cường giả vì đó mà ánh mắt thèm thuồng, một thanh kiếm có thể tùy ý xuất hiện trong tay mà không cần trữ vật như vậy làm sao có thể làm được?)

Cầm thanh kiếm trên tay chĩa ra giữa phòng hắn nhẹ nhàng nói:” Đến Thế Giới Thần Việt “

“ CHíu “

Đỉnh đầu thanh kiếm phát sáng chiếu thẳng ra giữa phòng tạo thành một vòng tròn ánh sáng lớn sau đó biến mất, Hoàng Thiên nhìn trên tay mình ý niệm lại động, lần này thanh kiếm không xuất hiện nữa, hắn phát đoán, cái vòng tròn ấy rất có thể là thanh kiếm biến thành của hắn biến thành.

“ Thật là thanh kiếm thần kì “ hắn lẩm bẩm nói sau đó bước vào căn phòng

“ Phụt “

“ Trở lại rồi sao? “ Hoàng Thiên bước ra khỏi vòng xuống trở lại Thế giới Thần Việt, Nhìn xung quanh căn phòng, xác định là phòng mình.

“ Trời vẫn còn tối nhỉ? Chắc không phải là cảnh trời của mấy tháng sau đâu ha “ Hoàng Thiên nghi ngờ nhìn lên trời, cảm nhận được nguyên khí như một vòng tuẩn hoàn bay đến mình hắn biết Hoàng Thường chưa ngủ nên qua phòng em nó hỏi ngày giờ.

“ Dạ…… thì là ngày 14 mà “ Hoàng Thường giả bộ ngáp ngáp, dụi dụi mắt nói

Hoàng Thiên nhìn em giả bộ không nói gì, xác định em nói đúng là ngày hôm nay chứ không phải là mấy tháng sau âm thầm hài lòng, xoa đầu, hôn lên trán em nó rồi về lại phòng mình. Hoàng Thường được hôn lên trán, vui vẻ đóng cửa không đi tu luyện nữa mà đi ngủ

“ Vậy là giờ của thế giới này trùng với Trái đất à “ Hoàng Thiên suy nghĩ nói.

Suy nghĩ một hồi hắn thấy mắt đã trĩu nặng, người như hết sức, ngày hôm nay cũng có quá nhiều chuyện xảy ra khiến hắn cũng có chút không chịu được bèn nằm xuống nhắm mắt ngủ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện