Bạch Phong Tịch từ tương lai 4 năm sau thực sự giả trang rất tốt. Nói chuyện hồi lâu Dạ Phàm không có gì là cảm thấy không ổn cả. Vì đã đọc tiểu thuyết nên cậu biết rõ tính cách Bạch Phong Tịch sau này khá lạnh lùng thậm chí có chút vô cảm. Fan hâm mộ luôn gọi cậu ta là hoàng tử băng cũng vì lí do này.

Vậy mà hiện tại lại có thể đối trước mặt Dạ Phàm mà nở nụ cười hiền lành vô hại. Nếu không phải biết trước, Dạ Phàm thực sự không nghĩ người trước mặt đã thay đổi linh hồn.

“Trông cậu có vẻ ốm hơn trước nhiều đấy, cậu ổn chứ? Có phải việc trong gia đình làm phiền đến cậu không?” Dạ Phàm vờ hỏi sâu thêm 1 chút.

Bạch Phong Tịch uống 1 ngụm nước, không nghĩ bản thân ở hiện tại này dễ dãi như vậy, đến cả chuyện rắc rối trong gia đình cũng kể cho người nọ nghe. Nhưng cậu cần đánh giá thêm mức độ hiểu biết của 2 người nên cũng chỉ trả lời khá qua loa rồi kéo câu chuyện qua 1 hướng khác.

“Không hẳn, gần đây mình không gặp người thân nhiều lắm. Còn nhìn mình ốm có vẻ do vừa mới xuất viện không lâu nên có lẽ chưa hồi phục lại thể trạng chăng?”

“Cậu vào viện? Xảy ra vấn đề gì à? Sao cậu không nói tớ biết?” Dạ Phàm thực sự biểu hiện ra rất lo lắng, còn định vỗ lên bàn tay Bạch Phong Tịch an ủi. Nhưng bị người nọ nhanh hơn tránh thoát việc đụng chạm.

Bạch Phong Tịch chỉ cười gượng che đi sự không tự nhiên này

“Tớ hiện tại cũng đã ổn rồi, không cần phải lo”

Dạ Phàm còn muốn nói gì thêm thì nhận được điện thoại từ vị bác sĩ chuẩn trị trực tiếp cho ba mình.

“Bác sĩ nói sao? Vâng, Vâng… Con lập tức đến bệnh viện đây ạ!”

Dạ Phàm không muốn dài dòng nhiều thêm nữa, đứng lên liền muốn ra ngoài

Nhưng Bạch Phong Tịch không muốn bỏ lỡ thời cơ tìm hiểu về con người xuất hiện như 1 biến số trong đời cậu ta. Lập tức liền đưa ra đề nghị

“Để tớ gọi xe, chúng ta cùng đi đi” Dạ Phàm còn chuẩn bị từ chối lại nghe Bạch Phong Tịch tiếp lời “Tớ không an tâm, để tớ đi cùng cậu nhé!”

Không muốn phải dây dưa suy nghĩ nhiều thêm Dạ Phàm đã theo bản năng gật đầu đồng ý.

Dạ Phàm vào bên trong phòng nói chuyện với bác sĩ Hà còn Bạch Phong Tịch ngồi đợi bên ngoài.

“Chuyện bác sĩ nói cần phải phẫu thuật là như thế nào ạ?” Trong điện thoại không tiện nói nhiều, Dạ Phàm cũng mới chỉ được tường thuật lại 1 chút.

“Con bình tĩnh đã” ngừng lại vài giây lấy hồ sơ bệnh án đưa đến tay cho Dạ Phàm rồi ông mới tiếp lời “Hôm qua trong lúc xét nghiệm tổng quan ta phát hiện ra có 1 khối u đã chèn lên dây thần kinh của ba con”

“Sao lại như vậy được, rõ ràng là lần phẫu thuật cuối cũng đã hơn 1 năm, con nghĩ các khối u đều đã được loại bỏ hết rồi” Điều này cũng là do Dạ Phàm nhọc tâm tìm hiểu kĩ từ trong đống hồ sơ bệnh án của ba mình và phần còn lại nằm trong quyển nhật kí của “Dạ Phàm” nguyên tác.

“Việc khối u tái phát sau khi đã hoàn toàn loại bỏ chỉ ít khi xảy ra chứ không phải là hoàn toàn không thể xảy ra”

Dạ Phàm cắn môi

“Vậy thì hiện tại có phương án nào khả thi cho ba con không ạ?”

Bác sĩ Hà là người đã điều trị cho ba Dạ từ ngày đầu tiên đến nay đương nhiên rất hiểu ý Dạ Phàm, ông cũng không vòng vo.

“Ba con đã trải qua khá nhiều lần đại phẫu về não rồi. Tin tốt là cuộc đại phẫu này ta nắm chắc khả năng thành công rất cao, còn tin xấu là dù cho có thành công đi nữa thì sau khi tính toán các chỉ số phần trăm ba con tỉnh lại sau phẫu thuật không đến 35 %”

Dạ Phàm lại lần nữa nhíu mày, đặt câu hỏi “Vậy nếu không phẫu thuật thì…?”

“Ông ấy có lẽ sẽ không sống được đến vài tháng nữa đâu!”

Đến lúc Dạ Phàm đã ra ngoài y tá mới tiến lên 1 bước hỏi ý kiến bác sĩ Hà.

“Có cần phải báo cáo đến người đó không ạ?”

Bác sĩ Hà vẫy tay

“Cô nghỉ ngơi trước đi, chính tôi sẽ nói!”

°°°°

Bạch Phong Tịch thấy Dạ Phàm mặt ủ mày chau bước ra liền đứng thẳng người dậy

“Thế nào rồi?”

Dạ Phàm khẽ lắc đầu, cười gượng

“Khả năng rất cao là sẽ phải làm phẫu thuật”

“Xin lỗi nhé, hiện tại tớ muốn ở 1 mình, cậu về trước được chứ?”

Không hiểu sao khi thấy nụ cười so với khóc còn khó coi hơn đó của Dạ Phàm, Bạch Phong Tịch có 1 loại xúc động nho nhỏ, có thể là đồng cảm chăng.

Cậu ta bỏ qua các loại vấn đề không thích động chạm vào người lạ của bản thân, vỗ lên vai Dạ Phàm như động viên.

“Được, vậy tớ về trước đây. Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe đấy, nếu có việc thì phải liên lạc với tớ nhé!”

Sau khi nói vài lời khách sáo cũng ra về.<code> Tần Nghị uống một ngụm trà nhỏ, không ai biết hiện tại tâm trạng anh đang không tốt do khuôn mặt lúc nào cũng ngậm ý cười kia. Thế nhưng người khác không biết không có nghĩa là em trai anh không hiểu. Tần Viễn liếc mắt một cái liền nhận ra mười mươi "Còn 2 phiên tòa phúc thẩm nữa, anh còn trụ được chứ?' Tần Nghị hiếm khi lộ ra nụ cười khinh thường "Muốn ly hôn còn muốn cả tài sản của anh, cô ta còn non lắm. Nếu không phải vì Nhất Thiên, thậm chí đến cả 1 % anh cũng không muốn nhường cho cô ta" Nhìn ánh mắt không chiến không ngừng của Anh trai Tần Viễn tiếp lời "Anh vẫn chưa nói rõ với cậu nhóc sao? Đừng để quá lâu, không tốt đâu" Tần nghị lại khẽ thở dài "Trẻ con không nên dính vào những thứ tranh đoạt này, không tốt. Anh muốn đợi mọi thứ xong xuôi rồi mới nói với nó" "Nếu anh đã quyết định...." Tần Viễn chỉ nhắc nhở 1 chút vì là người trong gia đình nhưng quyết định vẫn là của người còn lại. Điện thoại đột nhiên rung lên, hắn nhận được tin nhắn từ bệnh viện. [Ngài Tần, người ngài dặn tôi để ý sẽ có 1 cuộc đại phẫu. Tôi muốn thông báo trước một chút...] Bác sĩ Hà bên kia cũng có chút thấp thỏm, Đây cũng chỉ là bệnh viện tầm trung nhưng do ông có đầu tư vào nó nên buộc phải để tâm hơn. Chắc Dạ Phàm không để ý trang thiết bị của phòng ba cậu sử dụng đều là thiết bị mới và tiên tiến nhất. Tất cả đều là nhờ công của người này bỏ tiền cá nhân ra mà đầu tư, nhưng Tần Viễn đã dặn dò ông là không được nói cho Dạ Phàm biết. Thực ra Dạ Phàm có để ý nhưng cậu lại nghĩ đây là đãi ngộ khi chuyển sang phòng bệnh tốt hơn nên không hề hỏi đến. Tần Viễn chưa lập tức trả lời tin nhắn, Tần Nghị đã mở lời trước "Nghe nói bên đài Tree gây khó dễ cho em à?" Ánh mắt Tần Viễn bình tĩnh không gơn sóng giống như nói đến 1 chuyện không hề liền quan đến mình "Vẫn ổn" Tần Nghị biết hắn rất cứng đầu, lại thêm mâu thuẫn với ông nội Tần nên rất ít khi mở miệng nhờ anh giúp. "Nghe nói bên đó đang lục đục nội bộ, có vẻ như đổi chủ rồi!" Lại vẫn chỉ thấy Tần Viễn ậm ừ cho qua không nói gì thêm anh đành chủ động mở miệng "Ông nội cũng không rảnh để ý đến mấy vấn đề này. Nếu thấy không ổn anh có thể nhúng tay vào!" "Được, nếu sự việc quá tầm kiểm soát, em sẽ chủ động liên lạc" Tần Viễn chỉ cho 1 đáp án qua loa, không nói rõ sẽ đồng ý hay không. Tần Nghị nhìn ly trà sóng sánh, cụp mắt. Thực sự thì tài năng của Tần Viễn trên thương trường so với anh có thiên phú hơn nhiều, cũng bộc lộ khả năng từ rất sớm. Thế nhưng hắn không có ý định đi theo con đường này. Ban đầu anh luôn nghĩ Tần Viễn vì anh mà rẽ hướng làm nghệ thuật, sự thật chứng minh thì ngược lại. Đứa em trai này của anh thật sự yêu thích nghệ thuật, còn Tự mình lăn lộn đến vị trí hôm nay. Anh biết ông nội phản ứng gay gắt như vậy vì tiếc nuối tài năng của Tần Viễn. Đến nay mối quan hệ của 2 người vẫn chưa có xu hướng bớt căng thẳng. Còn ba mẹ của bọn họ dạo này vẫn luôn tập trung phát triển thị trường nước ngoài rất hiếm khi về nước. Tần Nghị vẫn luôn 1 mình tự quản lý chi nhánh trong nước. Về đến nhà Tần Viễn mới gửi tin nhắn đến Bác sĩ Hà "Lập cho tôi 1 quỹ từ thiện...." Chưa đầy nửa tiếng từ lúc tạm biệt anh trai mình, Tần Viễn đã lên kế hoạch cơ bản và đang truyền đạt lại thông tin này đến Bác sĩ. [Dùng 1 cái tên khác... Sau khi lập quỹ thì hỗ trợ các cuộc phẫu thuật gần nhất, tốt nhất là đại phẫu mỗi cái ủng hộ 25 % tổng chi phí. Riêng của Dạ Phàm thì hỗ trợ 50 %. Làm cẩn thận 1 chút, đừng để lộ chút tiếng gió nào] Vốn Tần Viễn muốn hỗ trợ hoàn toàn cuộc phẫu thuật cho Dạ Phàm nhưng biết chắc cậu sẽ sinh nghi ngờ và khả năng rất lớn là không nhận khoản tiền này. Tần Viễn thấy bạn nhỏ đi làm quá vất vả, lại hiếm khi nhờ vả người khác, toàn tự mình ôm đồm. Xem cái thân cậu ta ốm như cò xương cũng vẫn cứ tự gồng mình. Bác sĩ Hà chỉ biết vâng vâng dạ dạ. Ông lau mồ hôi trên trán, không rõ bạn nhỏ Dạ Phàm này quen được nhân vật lớn như vậy từ khi nào. Nhìn từ phản ứng của Dạ Phàm, cậu thực sự không biết có người ra tay giúp đỡ. Còn vị tư bản này lại vì lén lút muốn giúp đỡ mà không tiếc phung phí 1 đống tiền cho những người không liên quan như vậy. '~~~~~ Dạ Phàm nằm lăn lộn trên giường hồi lâu mới quyết định cầm điện thoại nhắn tin cho Lưu Triết. [Hi, rảnh không?] Cậu nghĩ đến họ Lưu chứ không phải Phạm Phạm không phải vì cô không giúp mà ngược lại vì cô quá nhiệt tình. Cậu lo lắng sẽ cô nàng sẽ làm náo loạn cả lên. Phạm Phạm luôn giúp đỡ hết mình khi được nhờ vả, Dạ Phàm lại là kiểu người không muốn mắc nợ ai quá nhiều. Có lần mượn cô nàng vài trăm Phạm Phạm nhất quyết cũng không cho cậu gửi trả lại. </code>
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện