Năm mới sắp đến rồi, cùng ra phố xem chợ nhộn nhịp thế nào nhé! Nhà nào cũng tất bật thay cũ đổi mới, dọn dẹp nhà cửa, dán câu đối đỏ trước cửa nhà. Còn lũ trẻ xúng xính những bộ quần áo mới tung tăng chạy nhảy vui đùa trên đường phố, tiếng cười nói rộn rã của chúng cũng làm tăng thêm không khí rộn ràng cho ngày Tết đến.
Hôm nay có rất nhiều khách mời nhỏ đặc biệt đến Quý phủ, thường thì họ sẽ không xuất hiện ở đây, nhưng đây là một ngày giao thừa hiếm hoi, họ cũng muốn đến nhà của Quý phu tử, người mà chúng thường nhận được sự chăm sóc để chúc mừng năm mới.
"Này! Mấy đứa này nghỉ ngơi tí đi!" Mấy đứa bé trai vội vã đi qua người hầu, suýt chút nữa làm đổ nước bẩn lên vai hắn, hắn giữ vững thân thể đồng thời không quên nhắc nhở, sau đó tiếp tục làm việc.
"Ở đây, ở đây!" Bọn trẻ con vẫn không để ý đến lời cảnh cáo, chạy nhanh đến sân sau của Quý phủ, chỉ thấy có rất nhiều đứa trẻ ở các độ tuổi khác nhau đang quây quần bên chiếc bàn đá, tất cả đều đang nhìn nữ nhân xúng xính tay áo đứng trước bàn, nàng cầm bút lông viết những nét thanh tao trên đôi câu đối xuân đỏ.
Bọn trẻ không gây ra bất kỳ tiếng động nào, giống như chúng đang thưởng thức một buổi biểu diễn một cách nghiêm túc.
Sau khi Quý Liên Tích hoàn hảo đặt dấu chấm câu, nàng nói "Đại công cáo thành" rồi mới đặt bút lông xuống. Bọn trẻ tò mò nhìn thành phẩm của Quý Liên Tích, những đứa nhỏ hơn nghi ngờ nghiêng đầu, những đứa lớn hơn gật đầu như hiểu như không.
"Có ai đọc được không?" Quý Liên Tích hỏi với giọng giảng bài ngày thường.
Sau khi nghe Quý phu tử đặt câu hỏi, bọn trẻ nhanh chóng giơ tay phát biểu.
Quý Liên Tích liếc nhìn xung quanh, cuối cùng gọi tên đứa trẻ nhỏ nhất: "Được, Tiểu Trúc Tử nói đi."
Bé trai tên Tiểu Trúc Tử vội vàng đến bên cạnh Quý Liên Tích, cố gắng đọc to từng chữ: "Ờm... Đào, đào... mai... đầy, ờ... chữ đó đọc là... vườn! Đúng vậy... sau đó là... ờm..."
""Vườn đầy đào mai như gấm xuân, cỏ lan quanh ghế ngưng tụ hương thơm"*." Khi Tiểu Trúc Tử đang đọc ngắt quãng, một giọng nói dịu dàng xen vào, nói nốt những câu còn lại. Mọi người im lặng thở phào, nếu đợi Tiểu Trúc Tử đọc xong thì chắc đã sang năm mới rồi!
*Câu gốc 桃杏满园春似锦,芝兰绕砌座凝香: là câu đối chúc tết 7 chữ, câu dịch trên là tạm dịch
Những đứa trẻ nhìn theo nguồn gốc của giọng nói, đôi mắt chúng sáng lên ngay lập tức, bởi vì người đứng đằng sau Quý Liên Tích là Đỗ chưởng quầy yêu thích của chúng!
"Đỗ chưởng quầy! Đỗ chưởng quầy!" Chúng hào hứng gọi Đỗ Hàn Yên, bởi vì thông thường mỗi khi Đỗ Hàn Yên xuất hiện thì đó là giờ ăn điểm tâm.
Đỗ Hàn Yên cười hiểu ý: "Mấy đứa thích bánh lương của đầu bếp Lâm, ta đã đặt nó ở phía bên kia của chòi, qua đó ăn đi!"
Bọn trẻ nghe xong lao về phía chòi nghỉ mát cách đó không xa.
Quý Liên Tích nắm lấy tay của Đỗ Hàn Yên, xoa xoa trong lòng bàn tay và khen ngợi: "Học trò này của phu tử giỏi lắm, là học trò ưu tú nhất có thể tốt nghiệp rồi."
Trên mặt Đỗ Hàn Yên là vẻ cười đắc ý, miệng lại khiêm tốn nói: "Đó là bởi vì Quý phu tử không chê."
Sau đó nàng ấy ngồi cạnh Quý Liên Tích, khi bọn trẻ đều tập trung vào đồ ăn vặt, nàng ấy nhanh chóng cúi mặt hôn trộm vào môi Quý Liên Tích. Quý Liên Tích giả vờ tức giận, khẩn trương xác nhận rằng không có đứa trẻ nào nhìn thấy, nếu không mặt mũi của phu tử này mất sạch rồi.
Đỗ Hàn Yên mỉm cười, để làm dịu đi sự trách cứ của Quý Liên Tích, nàng ấy nhìn vào câu đối: "Trước đây ta đã nghĩ như vậy rồi, chữ của Tích nhi thật đẹp!"
Tất nhiên Quý Liên Tích biết Đỗ Hàn Yên đang nghĩ gì, điều này đã xảy ra hơn một lần rồi. Đỗ Hàn Yên luôn thích làm điều gì đó khiến nàng khó chịu trước, sau đó khen ngợi nàng để chuyển hướng sự chú ý của nàng. Quý Liên Tích biết tỏng, nhưng nàng sẵn sàng bị nàng ấy chơi trong lòng bàn tay.
"Đó là bởi vì Đỗ chưởng quầy không chê!" Nàng bắt chước giọng điệu của Đỗ Hàn Yên, nhéo má Đỗ Hàn Yên coi như trừng phạt nàng ấy.
"Nếu đã có thể tốt nghiệp, vậy thì Yên nhi giúp ta làm hoành phi câu đối đi!"
Đỗ Hàn Yên nghe xong suy nghĩ một hồi, đọc lại câu đối nhiều lần, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng sáng tỏ thông suốt: "Ta đã nghĩ ra rồi! "Gió xuân hoá thành mưa" thì sao?"
Quý Liên Tích mỉm cười: "Không tồi, không hổ là học trò mà ta đã dạy."
Nói xong nàng bắt đầu viết mấy chữ "Gió xuân hóa thành mưa" trên biểu ngữ.
Sau khi ngắm nhìn chữ của Quý Liên Tích một lúc, Đỗ Hàn Yên bắt đầu dính vào cơ thể của Quý Liên Tích, nói với một giọng điệu quyến rũ: "Tỷ muốn dán câu đối này ở cổng giảng đường phải không? Vậy thì nghĩa vụ của một phu tử như tỷ đã hoàn thành, nên thực hiện nghĩa vụ của một thê tử nhỉ?"
Quý Liên Tích nghe có vẻ ngượng ngùng, nhưng nàng biết rằng Đỗ Hàn Yên chắc chắn không có ý đó, vì vậy nàng hỏi: "Muội nói vậy là có ý gì?"
"Đã đến lúc viết một câu đối cho cửa hàng của nương tử tỷ rồi nhỉ?"
Quý Liên Tích cạn lời liếc nhìn nàng ấy, nàng sẽ viết, nhưng Đỗ Hàn Yên vừa đưa ra yêu cầu là nàng đã đồng ý ngay lập tức, điều này dường như gây bất lợi cho "thê cương"* của nàng.
*Thê cương (妻纲): bổn phận đối với vợ
Thấy Quý Liên Tích không bị lay chuyển, Đỗ Hàn Yên tiếp tục chiêu trò dụ dỗ giỏi nhất của mình: "Xin tỷ đó, điều này dễ dàng với Quý phu tử mà đúng không?"
Nàng ấy không chỉ biết cách dụ dỗ bằng lời nói, mà còn cả sự quyến rũ về thể chất, chắc chắn rất có hữu ích đối với Quý Liên Tích.
"Ta nói này Quý phu nhân, người có biết ngoài kia có bao nhiêu người bỏ tiền ra chỉ để có được bút mực của ta không? Chỉ bằng mấy câu nói như vậy mà người muốn có được một đôi câu đối của Quý phu tử, thế có hời quá không?" Quý Liên Tích cố ý cau mày, bày ra dáng vẻ giống như thực sự bị quấy rầy.
Mà Đỗ Hàn Yên không hề chùn chân, nàng ấy dựa sát vào lòng của Quý Liên Tích, giơ tay vuốt gáy nàng và nói: "Ta biết nó không rẻ, ta sẽ trả tiền, sử dụng... theo một cách đặc biệt." Nàng ấy dừng lại một chút, ám chỉ rất rõ ràng.
Quý Liên Tích sửng sốt, sau đó cố ý ho khan vài tiếng đồng thời lui về phía sau, làm bộ như không có việc gì rồi lại cầm bút lông lên: "Vậy có phải Đỗ chưởng quầy đã nghĩ ra câu đối rồi?"
Thấy mục đích đã đạt được, Đỗ Hàn Yên thu hồi thái độ quyến rũ của mình, vui vẻ nép vào bên cạnh nàng: "Thật tuyệt! Ta đã nghĩ xong từ lâu rồi!"
Quý Liên Tích ngạc nhiên nhìn nữ nhân bên cạnh, xem ra nàng ấy đã tính toán mặt tốt theo ý mình từ lâu rồi!
Khi hai người đang thảo luận nội dung của câu đối, một bóng người nhỏ nhắn bất chợt xuất hiện sau lưng họ, giọng nói ngây thơ non nớt xen vào cuộc nói chuyện của họ: "Mẹ, mẫu thân, năm mới vui vẻ!"
Hai người quay lại nhìn rồi mỉm cười vui vẻ, sờ đầu chúc mừng nó.
Bọn trẻ ăn no điểm tâm mới nhớ ra mục đích đến đây của mình, vội chạy đến chỗ Đỗ Hàn Yên và Quý Liên Tích cùng với đồng bọn của mình. Mấy đứa trẻ cao lớn khác nhau đứng yên và đồng thanh nói: "Quý phu tử, Đỗ chưởng quầy! Chúc hai người năm mới vạn sự như ý, sức khỏe dồi dào, chúc mừng năm mới!" Nói xong câu chúc lại chạy đi chơi, không khí trong sân bỗng trở nên náo nhiệt hơn.
Đỗ Hàn Yên và Quý Liên Tích nhìn nhau cười, Quý Liên Tích nhẹ nhàng nói: "Chúc mừng năm mới, có muội ở bên, mỗi năm đều là một năm tốt lành."
"Chúc mừng năm mới, năm sau ta sẽ là người đầu tiên nói câu này." Đỗ Hàn Yên cười nói chạm vào mũi của Quý Liên Tích.
Quý Liên Tích cười cưng chiều sự cố chấp của nàng: "Yên tâm, cơ hội của muội còn rất nhiều."
Tiếng pháo nổ trên đường phố mang đến sự mở đầu cho một năm mới thật sôi động.
Hôm nay có rất nhiều khách mời nhỏ đặc biệt đến Quý phủ, thường thì họ sẽ không xuất hiện ở đây, nhưng đây là một ngày giao thừa hiếm hoi, họ cũng muốn đến nhà của Quý phu tử, người mà chúng thường nhận được sự chăm sóc để chúc mừng năm mới.
"Này! Mấy đứa này nghỉ ngơi tí đi!" Mấy đứa bé trai vội vã đi qua người hầu, suýt chút nữa làm đổ nước bẩn lên vai hắn, hắn giữ vững thân thể đồng thời không quên nhắc nhở, sau đó tiếp tục làm việc.
"Ở đây, ở đây!" Bọn trẻ con vẫn không để ý đến lời cảnh cáo, chạy nhanh đến sân sau của Quý phủ, chỉ thấy có rất nhiều đứa trẻ ở các độ tuổi khác nhau đang quây quần bên chiếc bàn đá, tất cả đều đang nhìn nữ nhân xúng xính tay áo đứng trước bàn, nàng cầm bút lông viết những nét thanh tao trên đôi câu đối xuân đỏ.
Bọn trẻ không gây ra bất kỳ tiếng động nào, giống như chúng đang thưởng thức một buổi biểu diễn một cách nghiêm túc.
Sau khi Quý Liên Tích hoàn hảo đặt dấu chấm câu, nàng nói "Đại công cáo thành" rồi mới đặt bút lông xuống. Bọn trẻ tò mò nhìn thành phẩm của Quý Liên Tích, những đứa nhỏ hơn nghi ngờ nghiêng đầu, những đứa lớn hơn gật đầu như hiểu như không.
"Có ai đọc được không?" Quý Liên Tích hỏi với giọng giảng bài ngày thường.
Sau khi nghe Quý phu tử đặt câu hỏi, bọn trẻ nhanh chóng giơ tay phát biểu.
Quý Liên Tích liếc nhìn xung quanh, cuối cùng gọi tên đứa trẻ nhỏ nhất: "Được, Tiểu Trúc Tử nói đi."
Bé trai tên Tiểu Trúc Tử vội vàng đến bên cạnh Quý Liên Tích, cố gắng đọc to từng chữ: "Ờm... Đào, đào... mai... đầy, ờ... chữ đó đọc là... vườn! Đúng vậy... sau đó là... ờm..."
""Vườn đầy đào mai như gấm xuân, cỏ lan quanh ghế ngưng tụ hương thơm"*." Khi Tiểu Trúc Tử đang đọc ngắt quãng, một giọng nói dịu dàng xen vào, nói nốt những câu còn lại. Mọi người im lặng thở phào, nếu đợi Tiểu Trúc Tử đọc xong thì chắc đã sang năm mới rồi!
*Câu gốc 桃杏满园春似锦,芝兰绕砌座凝香: là câu đối chúc tết 7 chữ, câu dịch trên là tạm dịch
Những đứa trẻ nhìn theo nguồn gốc của giọng nói, đôi mắt chúng sáng lên ngay lập tức, bởi vì người đứng đằng sau Quý Liên Tích là Đỗ chưởng quầy yêu thích của chúng!
"Đỗ chưởng quầy! Đỗ chưởng quầy!" Chúng hào hứng gọi Đỗ Hàn Yên, bởi vì thông thường mỗi khi Đỗ Hàn Yên xuất hiện thì đó là giờ ăn điểm tâm.
Đỗ Hàn Yên cười hiểu ý: "Mấy đứa thích bánh lương của đầu bếp Lâm, ta đã đặt nó ở phía bên kia của chòi, qua đó ăn đi!"
Bọn trẻ nghe xong lao về phía chòi nghỉ mát cách đó không xa.
Quý Liên Tích nắm lấy tay của Đỗ Hàn Yên, xoa xoa trong lòng bàn tay và khen ngợi: "Học trò này của phu tử giỏi lắm, là học trò ưu tú nhất có thể tốt nghiệp rồi."
Trên mặt Đỗ Hàn Yên là vẻ cười đắc ý, miệng lại khiêm tốn nói: "Đó là bởi vì Quý phu tử không chê."
Sau đó nàng ấy ngồi cạnh Quý Liên Tích, khi bọn trẻ đều tập trung vào đồ ăn vặt, nàng ấy nhanh chóng cúi mặt hôn trộm vào môi Quý Liên Tích. Quý Liên Tích giả vờ tức giận, khẩn trương xác nhận rằng không có đứa trẻ nào nhìn thấy, nếu không mặt mũi của phu tử này mất sạch rồi.
Đỗ Hàn Yên mỉm cười, để làm dịu đi sự trách cứ của Quý Liên Tích, nàng ấy nhìn vào câu đối: "Trước đây ta đã nghĩ như vậy rồi, chữ của Tích nhi thật đẹp!"
Tất nhiên Quý Liên Tích biết Đỗ Hàn Yên đang nghĩ gì, điều này đã xảy ra hơn một lần rồi. Đỗ Hàn Yên luôn thích làm điều gì đó khiến nàng khó chịu trước, sau đó khen ngợi nàng để chuyển hướng sự chú ý của nàng. Quý Liên Tích biết tỏng, nhưng nàng sẵn sàng bị nàng ấy chơi trong lòng bàn tay.
"Đó là bởi vì Đỗ chưởng quầy không chê!" Nàng bắt chước giọng điệu của Đỗ Hàn Yên, nhéo má Đỗ Hàn Yên coi như trừng phạt nàng ấy.
"Nếu đã có thể tốt nghiệp, vậy thì Yên nhi giúp ta làm hoành phi câu đối đi!"
Đỗ Hàn Yên nghe xong suy nghĩ một hồi, đọc lại câu đối nhiều lần, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng sáng tỏ thông suốt: "Ta đã nghĩ ra rồi! "Gió xuân hoá thành mưa" thì sao?"
Quý Liên Tích mỉm cười: "Không tồi, không hổ là học trò mà ta đã dạy."
Nói xong nàng bắt đầu viết mấy chữ "Gió xuân hóa thành mưa" trên biểu ngữ.
Sau khi ngắm nhìn chữ của Quý Liên Tích một lúc, Đỗ Hàn Yên bắt đầu dính vào cơ thể của Quý Liên Tích, nói với một giọng điệu quyến rũ: "Tỷ muốn dán câu đối này ở cổng giảng đường phải không? Vậy thì nghĩa vụ của một phu tử như tỷ đã hoàn thành, nên thực hiện nghĩa vụ của một thê tử nhỉ?"
Quý Liên Tích nghe có vẻ ngượng ngùng, nhưng nàng biết rằng Đỗ Hàn Yên chắc chắn không có ý đó, vì vậy nàng hỏi: "Muội nói vậy là có ý gì?"
"Đã đến lúc viết một câu đối cho cửa hàng của nương tử tỷ rồi nhỉ?"
Quý Liên Tích cạn lời liếc nhìn nàng ấy, nàng sẽ viết, nhưng Đỗ Hàn Yên vừa đưa ra yêu cầu là nàng đã đồng ý ngay lập tức, điều này dường như gây bất lợi cho "thê cương"* của nàng.
*Thê cương (妻纲): bổn phận đối với vợ
Thấy Quý Liên Tích không bị lay chuyển, Đỗ Hàn Yên tiếp tục chiêu trò dụ dỗ giỏi nhất của mình: "Xin tỷ đó, điều này dễ dàng với Quý phu tử mà đúng không?"
Nàng ấy không chỉ biết cách dụ dỗ bằng lời nói, mà còn cả sự quyến rũ về thể chất, chắc chắn rất có hữu ích đối với Quý Liên Tích.
"Ta nói này Quý phu nhân, người có biết ngoài kia có bao nhiêu người bỏ tiền ra chỉ để có được bút mực của ta không? Chỉ bằng mấy câu nói như vậy mà người muốn có được một đôi câu đối của Quý phu tử, thế có hời quá không?" Quý Liên Tích cố ý cau mày, bày ra dáng vẻ giống như thực sự bị quấy rầy.
Mà Đỗ Hàn Yên không hề chùn chân, nàng ấy dựa sát vào lòng của Quý Liên Tích, giơ tay vuốt gáy nàng và nói: "Ta biết nó không rẻ, ta sẽ trả tiền, sử dụng... theo một cách đặc biệt." Nàng ấy dừng lại một chút, ám chỉ rất rõ ràng.
Quý Liên Tích sửng sốt, sau đó cố ý ho khan vài tiếng đồng thời lui về phía sau, làm bộ như không có việc gì rồi lại cầm bút lông lên: "Vậy có phải Đỗ chưởng quầy đã nghĩ ra câu đối rồi?"
Thấy mục đích đã đạt được, Đỗ Hàn Yên thu hồi thái độ quyến rũ của mình, vui vẻ nép vào bên cạnh nàng: "Thật tuyệt! Ta đã nghĩ xong từ lâu rồi!"
Quý Liên Tích ngạc nhiên nhìn nữ nhân bên cạnh, xem ra nàng ấy đã tính toán mặt tốt theo ý mình từ lâu rồi!
Khi hai người đang thảo luận nội dung của câu đối, một bóng người nhỏ nhắn bất chợt xuất hiện sau lưng họ, giọng nói ngây thơ non nớt xen vào cuộc nói chuyện của họ: "Mẹ, mẫu thân, năm mới vui vẻ!"
Hai người quay lại nhìn rồi mỉm cười vui vẻ, sờ đầu chúc mừng nó.
Bọn trẻ ăn no điểm tâm mới nhớ ra mục đích đến đây của mình, vội chạy đến chỗ Đỗ Hàn Yên và Quý Liên Tích cùng với đồng bọn của mình. Mấy đứa trẻ cao lớn khác nhau đứng yên và đồng thanh nói: "Quý phu tử, Đỗ chưởng quầy! Chúc hai người năm mới vạn sự như ý, sức khỏe dồi dào, chúc mừng năm mới!" Nói xong câu chúc lại chạy đi chơi, không khí trong sân bỗng trở nên náo nhiệt hơn.
Đỗ Hàn Yên và Quý Liên Tích nhìn nhau cười, Quý Liên Tích nhẹ nhàng nói: "Chúc mừng năm mới, có muội ở bên, mỗi năm đều là một năm tốt lành."
"Chúc mừng năm mới, năm sau ta sẽ là người đầu tiên nói câu này." Đỗ Hàn Yên cười nói chạm vào mũi của Quý Liên Tích.
Quý Liên Tích cười cưng chiều sự cố chấp của nàng: "Yên tâm, cơ hội của muội còn rất nhiều."
Tiếng pháo nổ trên đường phố mang đến sự mở đầu cho một năm mới thật sôi động.
Danh sách chương